Hoàng Minh Quang.
Kính thưa Ban Biên Tập trang Sư Phạm Quy Nhơn !
Tình cờ
qua bạn bè tôi biết được trang này là của trường sư phạm Quy Nhơn trước
75. Tôi có đọc và biết có nhiều cô giáo học cùng thời với tôi làm việc
tại QN lúc đó nên tôi mạn phép xin gởi một bài viết để tỏ rõ tấm lòng
tôi.
Cám ơn Ban Biên Tập.
Thơ bất tận ngôn!
H.M.Q
Viết
cho một cô Giáo sinh Sư Phạm chưa biết họ tên.
Tháng chín năm 1972, tôi có quyết
định thuyên chuyển ra Trung làm việc. Cầm Sự Vụ Lệnh trên tay, tôi tạm biệt
Vĩnh Long ra Quy Nhơn nhận nhiệm sở mới.
Máy bay hạ cánh xuống phi trường
quân sự Phù Cát rồi xe đưa tôi về nhà ông anh họ làm ở Hải Đội 2 Duyên Phòng.
Nhà của ông anh nằm ở trong khu sĩ quan Hải Quân. Phía trước nhà là biển xanh
với tiếng sóng vỗ ì ầm. Bãi cát mịn màng chạy dài. Tiếng gió thổi vi vu qua hàng
dương … Miền thùy dương cát trắng tràn đầy thơ mộng!
Hôm sau, tôi đi làm. Xe chạy hết
con đường Nguyễn Huệ vòng qua phi trường dân sự Quy Nhơn rồi chạy một đoạn nữa
là đến Quân y Viện nơi làm việc của tôi.
Tôi bề bộn với bao nhiêu công việc.
Miền Trung cuộc chiến quá khốc liệt. Mùa hè năm đó được mệnh danh là Mùa Hè Đỏ
Lửa. Hằng ngày, trực thăng tải thương lên xuống liên tục, Xe cứu thương tải
người, hú còi inh ỏi! Thương binh nằm la liệt! Tôi vừa cấp cứu, vừa mổ liên tục
rồi điều trị cho những bệnh nhân liên tục không biết bao nhiêu ca trong một
ngày? Không biết bao nhiêu người còn sống? Bao nhiêu người chết? Sống trong
thời chiến là vậy, biết nói sao bây giờ?
Những ngày nắng nóng qua đi. Mùa
mưa lại về! Mấy ngày nay trời ở đây lại rét! Khí hậu ở cái xứ này thật là khắc
nghiệt! Miền Nam quê tôi thì chỉ có hai mùa mưa nắng. Không có cái lạnh, cái
rét nên tôi chẳng có cảm giác về rét buốt như thế nào? Bây giờ lần đầu tiên tôi
thấy! Bầu trời lúc nào cũng đầy mây và Mặt Trời thì biến đi đâu mất. Biển mang
một màu xám xịt lúc nào cũng gào thét dữ tợn với những con sóng cao ngất từ
khơi xa cuồn cuộn quật vào bờ như muốn cuốn trôi tất cả. Gió thổi ào ào qua
hàng dương trong sân bệnh viện. Có hôm thì mưa phùn gió Bấc, cái rét tê tái,
cái lạnh căm căm. Suốt ngày, tôi khoác cái áo blue trắng mỏng manh, mỗi khi
phải đi ra ngoài hành lang bệnh viện thì
hơi lạnh luồn vào cơ thể nghe rét
buốt vô cùng. Nhiều đêm từ bệnh viện trở về nhà mệt mỏi rã rời, chân tay rũ
rượi. Đường phố về đêm trong thị xã mùa đông vắng vẻ đìu hiu, ánh đèn đường le
lói và nỗi nhớ nhà lại chất ngất dâng lên trong tôi.
Tôi cứ lao đầu vào công việc. Làm
việc liên miên, đến nỗi tôi không còn biết ngày Chủ Nhật là ngày nào? Tôi chỉ
được thảnh thơi là lúc ngồi trên xe đến bệnh viện và về nhà. Buổi sáng trên con
đường đi làm, tôi thường lơ đễnh ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Các nữ sinh
áo dài trắng khoác bên ngoài những chiếc áo len đủ màu… hoặc lũ lượt đạp xe
trên những con đường. Những chiếc xe Lam, xe cyclo… chở khách qua lại. Tôi
thích nhất là đoạn đường rẽ vào nơi tôi làm việc. Đoạn đường này vắng vẻ yên
tĩnh. Hai bên những cây dương liễu xanh mướt. Những ngôi trường to lớn lặng yên
thấp thoáng sau những hàng cây mang một màu xanh lục.
Tôi thường bảo anh tài xế chạy chậm
lại và dừng trước cổng trường Sư Phạm … Một chiếc xe Lam trờ đến rồi dừng lại.
Những người trên xe lần lượt xuống, nam sinh quần áo gọn gàng, nữ sinh áo dài
trắng thướt tha… nhìn những hình ảnh đó tôi bỗng nhớ đến những ngày mình còn là
sinh viên Đại Học Y Khoa Sài Gòn.
Ngày qua tháng lại, không khí lạnh
lẽo của Mùa Đông trôi qua. Mặt Trời đã xuất hiện đem ấm áp trở về.
Rồi một hôm bất ngờ tôi khám phá ra
rằng, sáng nào xe của tôi cũng chạy phía sau một chiếc xe Lam mà trên xe là một
cô gái mặc một chiếc áo dài trắng. Cô gái có khuôn mặt tròn, đôi mắt mở to tròn
xoe, mái tóc cắt ngắn ngang vai. Cô gái
ngồi đó một mình lơ đễnh nhìn về phía sau xe. Tôi đi làm rất đúng giờ! Cô ấy
cũng thế! Cứ xe của tôi đến góc đường Võ Tánh là gặp xe của cô ấy. Rồi không
biết từ lúc nào hình ảnh cô gái trở thành quen thuộc mỗi ngày. Một hôm nào đó
đi làm mà không thấy chiếc xe Lam chở cô ấy, tôi cảm thấy thiêu thiếu và trống vắng.
Cô gái dường như không biết và cũng
chẳng quan tâm có một chiếc xe đi sau, trên xe đang có người dõi theo. Lúc đầu
tôi cũng không muốn cho cô ấy biết là tôi chú ý đến cô ấy. Vì vậy mỗi khi cô ấy
nhìn ra phía sau thì tôi lại tảng lờ nhìn chỗ khác. Khi chiếc xe gần đến trường
Sư Phạm thì tôi bảo cậu tài xế chạy chậm và đậu cách xa cổng trường một đoạn.
Từ xa tôi có thể thấy dáng cô ấy xuống xe thong thả đi vào trường.
Từ lúc gặp cô gái ấy trên đường đi
làm hàng ngày, tôi bỗng thấy vui hẳn lên! lòng tôi trở nên thanh thản, an bình! Tôi
quên đi phần nào cái cuộc chiến đang leo thang, cho dù chung quanh tôi lúc nào
cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, mùi máu… cảnh dao kéo, cảnh đau đớn rên la và
chết chóc.
Vui nhất là cậu tài xế của tôi! Cậu
ấy dường như biết ý tôi nên sáng nào cũng chạy chầm chậm ở đoạn đường từ ngả ba
Cường Để - Nguyễn Huệ cho đến Eo Nín Thở. Đảo mắt nhìn! Thở dài khi không thấy
hoặc vui mừng khi thấy bóng dáng cô ấy xuất hiện trên chuyến xe. Thái độ của
cậu ấy nhiều khi làm tôi bật cười! Giống như cậu ấy đang theo cô ấy chứ không
phải tôi?
Tôi thích cô ấy bởi vẻ mặt ngây thơ,
nụ cười đôn hậu, đôi mắt tròn đen, ánh mắt rất hiền khuôn mặt thông minh cả cái
dáng cao cao gầy gầy. Cả người cô gái toát lên một sự dịu dàng, thanh thoát, tinh
khôi …một cách kỳ lạ, khiến tôi chỉ thích nhìn từ xa chẳng dám bước đến gần sợ
làm động khiến nó tan biến đi... và cứ thế, tôi lặng lẽ theo cô ngày ngày,
tháng tháng...
Một hôm hình như cô ấy phát hiện ra
tôi theo cô ấy mỗi ngày. Cô nhìn chăm chăm vào xe tôi suốt đoạn đường. Tôi giơ
tay lên chào, cô ấy mỉm cười gật đầu đáp lại. Nụ cười tươi vui, khuôn mặt như
thiên thần.Thế là từ đó tôi bước hẳn ra ngoài ánh sáng để cười chào cô ấy mỗi
ngày nhưng cũng chỉ là cả hai ngồi trong xe chào nhau và khoảng cách là một
khoảng không gian giữa hai xe trên đường
như hai động tử cùng vận tốc cùng chiều.
Mỗi lần xuống xe, cô ấy ôm tập vở
đi vào cổng trường Sư Phạm Quy Nhơn. Tà áo dài trắng bay bay trong nắng sớm.
Hình ành ấy đẹp vô cùng nó cứ in đậm trong tâm trí tôi như đóa hoa hồng mới hé
nụ tinh khiết vô ngần.
Cô ấy làm cho tôi có những ngày vui
và tôi hăng say với công việc. Một công việc lúc nào cũng thấy nhiều cảnh khổ
đau, tang thương, chết chóc của anh em đồng đội.
Cũng có nhiều lần, tôi dừng xe lại
cổng trường xuống xe đến bên cô ấy. Cô ấy thường nhìn tôi mỉm cười với nụ cười
hiền. Lúc đó, trái tim tôi đập nhanh. Cuối cùng tôi luống cuống không nói nên
lời rồi đành lặng lẽ bước đằng sau cô ấy đến bên cổng trường nhìn theo cho đến
khi bóng dáng cô khuất sau hàng cây. Đã có đôi lần tôi đứng trước cổng trường
để mong gặp và nói chuyện với cô ấy nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi chẳng mạnh
mẽ chút nào có thể tôi sợ làm tan vỡ giấc mơ hoa.
Mùa hè năm 74, một mùa hè nắng nóng
và bận rộn với công việc. Hết hè ngôi trường Sư Phạm lại tấp nập giáo sinh
nhưng tôi không gặp lại cô giáo sinh ấy nữa… Rồi tình cờ tôi biết và đoán ra cô
ấy đã ra trường vì trường đào tạo trong hai năm. Tôi hỏi thăm nhiều người nhưng
đều vô vọng,vì thật sự tôi chẳng biết tên và chẳng biết một tí gì về cô ấy cả?
Không biết cô ra trường dạy học ở nơi đâu?
Nỗi buồn của tôi mang theo tháng
ngày. Sáng sáng đi làm tôi mong ngóng được nhìn thấy cô ấy trên những chuyến xe.
Dừng xe trước cổng trường tôi mong sao được nhìn cô ấy quẩn quanh đâu đó nhưng
tôi chỉ thấy ngôi trường với hàng dương rì rào, xa xa tiếng sóng biển ì ầm …
Cuộc chiến lan rộng, Tây Nguyên rồi
lần lượt các tỉnh miền Trung di tản, rút quân rồi Miền Nam... Thế là hết!
Ba mươi mấy năm ra nước ngoài, hôm
nay trở về Sài Gòn thăm người thân. Tôi tìm cách trở lại Quy Nhơn thăm chỗ làm
xưa, ngang qua trường Sư Phạm tự dưng trong tôi hiện lên hình ảnh xưa Cô gái
tuổi đôi mươi tinh khôi trong sáng …tôi chưa biết tên, chưa nói chuyện một
lần...Một thời đã gieo vào hồn tôi một nỗi sầu thương nhớ. Tôi ngước nhìn lên
trên những ngọn cây dương liễu từng giọt nắng rơi lặng lẽ trong chiều xuống
thành một mối tình sầu muôn kiếp …
VN,
06/2012
M.Quang.