Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Còn một chút gì...

                                                                     Đan Thanh
     
        Chiếc xe đò dừng lại gần đầu cầu,mọi người hối hả ,nháo nhào xuống. Thanh nghĩ, có lẽ đường từ đây , cũng bằng từ bến cuối về nhà ,thế là Thanh vội vàng bước theo.Chiếc xe ù chạy để lại một đám bụi vàng là là bay trên mặt đường
           Chỉ gần 20 km mà chiếc xe cà tàng đi hơn một tiếng đồng hồ, trả khách đón khách , bắt hành khách xuống xe đi bộ qua trạm…nhiêu khê như thế mà phải chấp nhận vì đây là phương tiện duy nhất nối thành phố với quê Thanh
         Dân hai xã đi “ké”trên chiếc cầu kiên cố được quân đội Mỹ xây để phục vụ mục đích quân sự. Không có thành cầu nhưng hai bên cũng có lối dành cho người đi bộ.Cầu bắc qua chỗ khúc quanh của dòng sông, nước từ đầu nguồn đổ về đã có Giăng Đá chắn lại nên không chảy xiết mà trôi lờ đờ chầm chậm
          Chiều đã xuống dần trên bãi ngô bên kia sông. Thanh bước thong thả trên cầu, gió nhẹ xua tan cái nóng bức chật chội mà Thanh phải chịu đựng trên chiếc xe đò có cái tên Mỹ Lệ. Còn chiếc xe nữa chạy cùng tuyến, bệ rạc hơn mà tên gọi thì  giàu sang phách lối :Kim Hoàn “Túy Loan có chiếc Kim Hoàn, Mỗi ngày bốn chuyến Chợ Hàn xuống lên” Không hiểu sao người chủ xe lại đặt cho nó cái tên trái ngược với cái xe thế không biết.
            Qua khỏi cầu, Thanh rẽ vào con đường đất chạy giữa những vườn cây xanh um ,rồi băng qua nghĩa địa của làng. Cái nơi này không u ám lạnh lẽo như những nghĩa địa khác. Những ngôi mộ, đa số là mộ đất nằm lặng dưới những bụi cây ,những đám móc mèo, những cây sim,cây hoa giẽ …
       Trên các bụi cây đó có cơ man nào là  dây leo có hoa trắng ,tên địa phương là hoa giành giành nhưng lũ học trò đặt cho nó một cái tên đẹp đẽ :hoa trinh tâm. Hoa có năm cánh dài ,nở vào lúc hoàng hôn, ngát thơm cả một vùng. Thời tiểu học Thanh  thường chơi trốn tìm , chơi “U” hay vài trò chơi thú vị ở đây. Không khí mát mẻ như trong một vườn cây chứ không buồn tẻ nặng nề như trong nghĩa địa.
          Qua cái ngõ ngói cũ kỉ , cái sân gạch quen thuộc Thanh thấy lòng mình ấm áp và thanh thản ,mọi ưu phiền lo lắng bị bỏ lại phía sau…
          Thanh lớn lên trong sự bình yên ,giản dị ,trong sự yêu thương âu yếm của gia đình ,trong ngôi nhà cổ thân thương ,nơi Thanh dễ dàng đi lại trong đêm tối mà không hề vấp vào bất cứ một cái cột, cái ngạch cửa hay đồ vật nào    

          Sau khi tốt nghiệp sư phạm ,Thanh lấy chồng , cuộc đời Thanh bình dị như được lập trình theo khuôn mẫu : học hết cấp ba, học xong sư phạm, ra trường có việc làm và lấy chồng.
          Nhưng từ đây cuộc đời Thanh đã rẽ sang một hướng khác, người chồng lớn hơn Thanh mười tuổi ,là cháu chít của một ông nghè ông phủ gì đó ở tận La Qua,đã thừa hưởng cái chất gia trưởng hết sức nặng nề từ tổ tiên đã làm cho không khí gia đình lúc nào cũng đặc quánh ,nghiêm cẩn như trong phòng xử,  lúc quan tòa tuyên án.
         Người chồng tuân thủ quy luật “phu xướng phụ tùy”với quy ước bất thành văn: Điều một : chồng lúc nào cũng đúng. Điều hai : Khi thấy chồng không đúng, hãy xem lại điều một. Rồi những cái tát, cái đá khi nóng giận ,những câu chửi rủa khi bực mình đã biến cái gia đình ấy thành địa ngục.Thanh không né đòn, cũng không phản kháng mà cứ im lặng khinh khỉnh nhìn chồng , có thể vì thế mà nhận thêm vài cái tát nữa cũng nên.
         Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy hơn mười năm.  Những vết rạn đã thành rãnh, thành khe sâu
          Một chút mơ mộng , một chút vẩn vơ không còn có chỗ để cựa quậy .Cái mơ mộng nằm bẹp dúm ở một nơi nào đó trong trái tim thỉnh thoảng cũng quẫy đạp đôi lần nhưng không còn đủ sức để ngoi lên , có lẽ chính vì thế mà lúc nàoThanh cũng thấy có một vật nặng đè lên ngực…
          “Từng năm, từng đứa con con, Nàng cười vá mãi vết thương chẳng lành” Nhưng thật là may mắn, chồng Thanh đã quen biết và đi lại với một người đàn bà khác nên cuộc chia tay tưởng như sẽ “ghê gớm” lắm mà hóa ra lại thật nhẹ nhàng, với một điều kiện nhỏ được thỏa thuận ngầm : tất cả tài sản của gia đình người chồng được toàn quyền sử dụng.       
            Thanh muốn giữ chiếc xe Honda cũ để đi lại,nhưng ông ta bảo: Khi nào thằng con lớn đủ mười tám tuổi, ông sẽ giao xe lại.Thanh nhếch mép cười khi nghĩ đến việc mình sẽ bán cái mớ sắt ấy cho bà ve chai sau mười mấy năm nữa. Con cái do Thanh nuôi vì khi Thanh nêu ý kiến ấy trước tòa thì ông ta đồng ý liền. Đây là lần đầu tiên Thanh thấy sự hòa nhã, lịch sự  của chồng sau hơn mười năm chung sống :  Ông không đòi quyền được nuôi con của người cha.
           Mọi cam chịu đã được rủ bỏ.Thanh không tha thiết gì đến của cải được tích cóp bấy lâu. Không biết có quá đáng khi Thanh nghĩ là mình vừa được …ra tù
          Một hôm đi làm về, Thanh thấy căn nhà thuê trống hươ. Mọi thứ đồ dùng đã biến mất . Giường, tủ, bàn ghế…không còn, Căn nhà  trống rỗng. Mấy đứa con ngồi cạnh đống áo quần được lôi ra khi lấy tủ, mỗi đứa ôm khư khư một chồng sách vở .
           Thanh  nghĩ của cải là xe, là nhà, là…,chứ Thanh đâu có ngờ mọi thứ vật dụng tầm thường ấy cũng là của cải và cũng bị lấy đi .
           Tối nay sẽ ngủ ở đâu ? con sẽ ngồi học chỗ nào ? Suýt chút nữa Thanh đã òa khóc nhưng đã kịp giữ lại…
          Thanh cười bảo con: Son nồi, chảo quánh ,và cái tủ lạnh hãy còn.May quá. Hôm nay thứ bảy, cả nhà mình đi ăn bún bò…     
                      
          Thời gian lặng lẽ trôi với cuộc mưu sinh vất vả sau chiến tranh. Thanh cắm đầu cắm cổ kiếm cơm ,để nuôi con ăn học. Khi ngẩng lên thì tóc đã thay màu.
   
                                       ***
          Ở cái tuổi lục tuần, bà Thanh bỗng yêu một người, tình yêu tưởng đã ngủ yên chợt rộn ràng thức dậy. Cả ông và bà đều gãy gánh giữa đường,con cái đã lớn ,đã có cuộc sống riêng. Như những người già nhàn rỗi, họ thường gặp nhau ở bờ sông, ngồi ghế đá, nghe nhạc Trịnh, nhạc tiền chiến và thầm cảm ơn cái người  chọn dòng nhạc này.
          -Ông bảo :”lão" này khá
          -Bà cười : có khi là cái "mụ”.
           -Thực ra thì lão hay mụ thì họ cũng hiểu ý tui và bà
          Họ cùng cười vui vẻ với nhau, cùng  nhau nhắc lại cái thời trung học xa xưa nhưng lại rất đỗi thân quen.Họ cùng thích một bài thơ, một câu hát của thời hoa mộng cũ. Họ có những cái chung thật dịu dàng đằm thắm.
          Thưở ấy ông thường theo người anh họ về quê bà ,ông nhớ hàng cau hai bên lối đi, ông nhắc lại những đêm trăng sáng đầy sân , những buổi hoàng hôn thơm ngát mùi hoa ngọc lan…
          Rồi có một hôm ông cầm tay bà siết nhẹ, bà để yên trong tay ông xao xuyến bồi hồi. Chỉ có vậy mà ấm áp vô cùng.  Thôi thì có một chút tình già cũng vui. Ông ân cần chu đáo , đã cảm thông, đã yêu thương bà bằng sự dịu dàng . Bà chưa hề nếm trải sự ngọt ngào , chưa biết hạnh phúc có mùi vị ra sao nên bây giờ bà thấy mình thật sung sướng .
           Họ đến với nhau không bằng sự cuồng si mà là sự cảm thông sâu sắc. Ông có có cuộc sống  khá giả và cũng có nhiều người mai mối cho ông những người phụ nữ lỡ thời ở cái tuổi hơn kém bốn mươi, nhưng ông từ chối…Điều đó đã làm cho bà cảm nhận được sự chân thật của ông.
          Con dâu, con gái bà không nghĩ vậy. Họ nghĩ thần kinh của bà có vấn đề, ly hôn khi mới ngoài ba mươi mà ở vậy ,thì tại sao bây giờ lại …
          Họ bí mật đến nhà ông, họ phỉ  báng và  làm nhục ông bằng những lời lẽ thật trau chuốt thật lịch sự. Con trai ông đuổi họ ra khỏi nhà cũng lịch sự như thế
          Ông biết chuyện, còn bà thì không. Ông không gọi cho bà và anh con trai đã đổi số điện thoại khác cho bố. Ông đâu có còn ở cái thời “Nhất đẹp trai, nhì chai mặt “ mà tìm bà. Những buổi chiều lặng, ông đi loanh quanh ngược lại với hướng cũ. Cái đau của người già âm ỉ nhưng xót và buốt như một vết bỏng. Mọi tủi buồn đều nuốt vào trong, cái lồng ngưc héo hon có lúc tưởng không còn chỗ cho những buồn đau đó.
          Còn bà sau mấy lần nghe giọng nói lịch sự : Số điện thoại này không có thực, xin vui lòng…” thì bà có lúc như hiểu ra, có lúc lại không hiểu. Những chiều muộn thẩn thờ nhìn dòng nước trôi, bà thấy mình như chiếc lá nhẹ tênh theo dòng nước, cũng có đôi lần thảng thốt nghe tiếng bước chân …nhưng chẳng có tiếng bước nào dừng lại. Rồi bà không đến ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây hoa giấy nữa.Từ đó hai người lặng lẽ sắp xếp cuộc đời mình              
         
Gần một tháng sau, anh con trai vô tình chở bố đi ngang con đường ấy. Khi sực nhớ ra thì đã ở ngay trước nhà bà , anh dừng xe lại vì thấy cây cờ tang trước cổng. Ông bước xuống xe ,đi vào nhà. Giữa hương khói nghi ngút, ông thấy đôi mắt thương yêu dịu dàng nhìn ông. Từ khóe mắt hai giọt lệ trào ra và lớn dần lên mãi
          Hơn một tuần sau, ở trước cổng và trên lối rẽ vào nhà ông có hai cây cờ tang đứng lặng trong nắng chiều vàng vọt.
                                                              Túy Loan,                                                                     tháng 4 năm 2008
      
          
    

8 nhận xét:

  1. Câu chuyện chị kể cảm động và cũng rất là đời thường nhưng em thấy có điều gì đó không công bằng với bà Thanh...buông xuôi rồi vẫn chưa tìm ra câu giải đáp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Công bằng là cái mà suốt đời đi tìm, chung thân không gặp. Thôi đừng tìm nữa ,bởi em không tìm được lời giải đáp đâu. Irene ơi. Cảm ơn nhé

      Xóa
    2. Chuyện thật hay... Câu kết như vậy quá chuẩn , phảng phất giống giống chất văn của Nguyễn Ngọc Ngạn, không cần phải nói toạt ra những cái cần nói mà phải thấm hiểu từng tâm trạng của mỗi câu văn.
      Cảm ơn tác giả cho mình một cảm xúc khi đọc câu chuyện tâm sự thật đắng cay và cảm động này.

      Vê Tê Anh.

      Xóa

    3. Cảm ơn bạn đã nghĩ rằng dấu chấm cuối bài chưa phải là hết
      Mong an vui. Cảm ơn VT Anh nhiều

      Xóa
  2. Em đọc và cầu xin nhân vật Thanh chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên
    Chuyên nào của chị cũng chẳng có Happy end .
    Em mau nước mắt nên rưng rưng buồn. Khép lại quá khứ nghe chị

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Bích Hà
      Sẽ lục tìm và gửi những chuyện có Happy end để em khỏi buồn lây
      Quá khứ khép lại lâu rồi
      Mà tương lai vẫn ...đầy vơi nỗi niềm. Bích Hà ơi !

      Xóa
  3. Đọc câu chuyện chị viết lúc đầu còn êm ả nhưng càng về sau như những cái nút thắt lại cho một số phận của người phụ nữ...nhưng đã là duyên nợ thì thật là không công bằng phải không chị? Có thể nợ từ tiền kiếp?!
    Chúc chị sáng tác thật nhiều để em đọc!

    Trả lờiXóa
  4. Nếu tin vào luân hồi thì chắc rằng kiếp trước có nợ nhau. Thôi thì hãy nhận "quả" mà không gieo "nhân" nữa để mà thanh thản
    Cảm ơn Giang Lam

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...