Nguyễn Hoàng Sa (K9)
Vô tình chạm tuổi đời nhau
Mới hay tóc đã ngã màu khói mây
Ngỡ ngàng tỉnh, ngỡ ngàng say
Bạn bè gặp lại…Chiều ngây ngất chiều
Lục tìm kí ức liêu xiêu
Bụi thời gian phủ mốc meo khuất mờ
Dấu chân xưa, bước chân hờ
Tìm chi mà cứ ngẩn ngơ như là…
Về từ bao nẻo trời xa
Trường xưa ngả bóng ôm ta vào hồn
Nắng hè bỏng rát Quy Nhơn
Đá Ghềnh Ráng nở giấu cơn sóng ngầm
Vịn vai gió, bước lặng thầm
Bốn mươi năm được một lần về thăm
Trường Sư Phạm, Bóng thời gian
Ai thương. Ai nhớ, lan man ai chờ
Mắt ai thả sợi thẩn thờ
Kéo chiều nghiêng. Sóng chạm bờ Quy Nhơn
Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014
CÒN GÌ CHO NHAU
Nguyền Thị Đàm (K13)
Tháng năm phượng đỏ sân trường
Ngày xưa ơi, bao nhớ thương vơi đầy
Rưng rưng tay nắm bàn tay
Bao năm qua, bao tháng ngày chờ mong
Trở về thăm lại Quy Nhơn
Lao xao sóng vỗ đá buồn ghềnh xưa
Xuân thì sao vội qua mau
Sợi xanh, sợi bạc cho nhau sợi nào.
Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
CHỢ CHIỀU.
Ky thinguyen
Hai thằng con đến tuổi ngỗ nghịch, khó dạy, khó bảo, thỉnh thoảng bực quá tôi hay nói lẫy: biết thế tao đi lấy chồng khác, trả hai đứa về cho bà nội cho rồi…Thằng anh 4 tuổi hơi khựng người, còn thằng em nhỏ hơn 1 tuổi ra cái điều hùng hổ, nó vớ lấy con dao chẻ củi cao gần bằng đầu của mình, nói rõ to: Ông nào vào đây con chém….Cả nhà phì cười, bà ngoại ngồi nhìn ba mẹ con rồi thủng thẳng nói : chợ sớm đã chẳng ra gì, nói chi đến chợ chiều…Tôi nhìn mẹ và hiểu rõ lời nhắn nhủ ý nhị ấy…Bực quá thì dọa thế thôi, chứ lòng dạ nào để con mồ côi thêm một lần nữa! Tôi nhớ lại cuốn truyện đã đọc từ lâu của Mark Twain nói về tình cảnh của người mẹ đi bước nữa, gặp phải ông chồng sau quá vũ phu, đẩy thằng con vào cảnh bi đát, phải bỏ nhà ra đi…Đọc rồi nghĩ đến con mình, rơi nước mắt. Có chết cũng chẳng để con tuột khỏi tay mẹ đâu. Rồi…ngày tháng cứ trôi, sức chịu đựng của con người cũng thật bền bỉ, thỉnh thoảng nghĩ lại mình – cũng – phục – mình - sao - giỏi thế!
Hai thằng con đến tuổi ngỗ nghịch, khó dạy, khó bảo, thỉnh thoảng bực quá tôi hay nói lẫy: biết thế tao đi lấy chồng khác, trả hai đứa về cho bà nội cho rồi…Thằng anh 4 tuổi hơi khựng người, còn thằng em nhỏ hơn 1 tuổi ra cái điều hùng hổ, nó vớ lấy con dao chẻ củi cao gần bằng đầu của mình, nói rõ to: Ông nào vào đây con chém….Cả nhà phì cười, bà ngoại ngồi nhìn ba mẹ con rồi thủng thẳng nói : chợ sớm đã chẳng ra gì, nói chi đến chợ chiều…Tôi nhìn mẹ và hiểu rõ lời nhắn nhủ ý nhị ấy…Bực quá thì dọa thế thôi, chứ lòng dạ nào để con mồ côi thêm một lần nữa! Tôi nhớ lại cuốn truyện đã đọc từ lâu của Mark Twain nói về tình cảnh của người mẹ đi bước nữa, gặp phải ông chồng sau quá vũ phu, đẩy thằng con vào cảnh bi đát, phải bỏ nhà ra đi…Đọc rồi nghĩ đến con mình, rơi nước mắt. Có chết cũng chẳng để con tuột khỏi tay mẹ đâu. Rồi…ngày tháng cứ trôi, sức chịu đựng của con người cũng thật bền bỉ, thỉnh thoảng nghĩ lại mình – cũng – phục – mình - sao - giỏi thế!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)