Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014
LIÊN KHƯƠNG NGÀY TRỞ LẠI.
3 giờ chiều, máy bay đến Đalạt, trời trong xanh mát mẻ, nắng vàng dịu…Ôi, Đalạt của tôi!
Liên Khương giờ khác quá, khang trang, rộng rãi…Nhà ga cũ vẫn còn đó, thấp thoáng xa xa, phía bên trái…Cuộn phim ký ức từ từ quay lại…
Đalạt năm 1968 – Buổi chiều hôm ấy trời buồn buồn, mưa nhẹ và gió lạnh se se, sân bay Liên Khương chỉ lèo tèo 2 chiếc phi cơ, đường băng trống trải, im lìm đón những đợt gió rì rào làm vạt cỏ lau chung quanh nghiêng ngả, lúc bên này, lúc bên kia…Chỉ có cô cháu gái tiễn tôi đi Quy Nhơn nhập học Sư Phạm, lần đầu tiên xa nhà một mình, cảm giác thật lạ, vừa vui vì được “tung cánh” từ đây, lại vừa nuối tiếc, sờ sợ vì phải xa mẹ, xa gia đình thân yêu và một thoáng buồn vu vơ vì…chưa có ai gọi là…” người ấy” đưa tiễn ! Cùng chuyến bay hôm ấy, có hai chàng Vỏ Bí ( Lính Võ Bị được con gái ĐaLạt đặt biệt danh), một người là bạn trai của bạn cháu tôi, hôm ấy cũng có mặt để tiễn chàng, người còn lại “ hỏi thăm” tôi rất lịch sự, lên máy bay còn ân cần nhắc tôi bịt chặt hai lỗ tai lại vì thấy tôi nhăn nhó, đau đầu…Quê thật, lần đầu đi máy bay mà… Máy bay sắp hạ cánh, tôi nhìn xuống thấy một màu biển xanh ngắt, nhà cửa lô xô…Cái nóng Quy Nhơn thật khủng khiếp, như cả lò lửa phả vào người. Tôi xách túi hành lý đang đi thì chiếc trực thăng gần đó cất cánh, quạt ào ào, suýt tí nữa tôi ngã nhào, vội vàng ngồi thụp xuống, lại thêm một lần nữa “quê xệ”! Sáng chủ nhật tuần đó, đang trên phòng nội trú, nghe nhắn có người thăm, tôi ngạc nhiên quá, vội ra đầu hành lang nhìn xuống…eo ơi, anh chàng Vỏ Bí đó…tự nhiên thấy sợ run…tôi lơ luôn, ở lì trong phòng đến trưa. Sau lần đó, không còn ai đến thăm tôi suốt hai năm Sư Phạm .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)