* Tặng tất cả các bạn thân yêu Khóa XI-SPQN
Tôi được sinh ra và lớn lên tại thành phố biển Quy Nhơn. Ngược với làn gió biển mát lạnh thường ngày, hè năm nay trời nắng oi ả, hàng cây trước nhà im ắng, thẩn thờ; hoa phượng bên đường nở rộ, đỏ rực gợi nhớ cho tôi một thời là nữ sinh Trường Nữ Trung học và một quãng thời gian hai năm mặn mà dưới mái trường Sư Phạm Quy Nhơn.
Trường Sư Phạm Quy Nhơn nằm bên bờ biển xanh thơ mộng và đáng yêu, là ngôi nhà chung của 13 khóa học đi, về. Con đường Nguyễn Huệ ngày ngày dập dìu những tà áo trắng thướt tha, biển nơi đây vô cùng nên thơ với hàng dương vi vu trên bãi cát vàng, nơi mà những cánh trắng ấy chiều chiều thường ra đó cùng ngồi ngắm biển xanh bao la, nhìn sóng vỗ rì rào để những làn gió biển đua nhau mơn man trên tóc mà nghe lòng mơ mộng lẫn suy tư… để mai này dẫu đi xa vẫn nhớ, vẫn mong ngày về với biển như bài hát của Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn (Khóa I) “Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về, gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya…”
Tuổi thanh xuân đã qua rồi, giấc mơ ngày nào cũng ru ta vào đời bằng bao nhiêu nỗi niềm ray rứt với những kỷ niệm không thể nào quên!
Khoảng trung tuần tháng 7, tôi nhận được tin nhắn của bạn Trần Đình Bào (N1) báo tin ngày 26-07-2014 là ngày hội ngộ của khóa XI, kỷ niệm 40 năm ngày mãn khóa, ra trường. Đọc xong, tôi vui mừng khôn xiết, y như mình sắp nhận được một món quà quý giá vậy! Tôi cứ suy nghĩ mãi, cứ hình dung ra từng khuôn mặt của các bạn thân thiết ngày xưa mà bâng khuâng chờ ngày gặp lại.
Ngày 21, 22 rồi 23- Tôi đã liên lạc với bạn Châu Thị Thanh Cảm và biết bạn Trần Hữu An sắp về Quy Nhơn, đồng thời thông báo với các bạn Nguyễn Đình Cảnh, Trần Đình Bào…
Trong nỗi nhớ và niềm vui, tôi đếm từng ngày một trôi qua, thời gian như trôi chậm lại so với thường ngày. Rồi ngày 24, 25… Và đêm nay là đêm 25 tháng 7; trời đã khuya rồi sao tôi cứ trăn trở mãi không ngủ được, nhìn ra cửa sổ với bầu trời đầy sao, tiếng côn trùng kêu rả rích, thỉnh thoảng vài chiếc lá khô rơi trong vườn khiến lòng tôi đầy nỗi nhớ! Nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ từng người một, nhớ từng đặc điểm, cá tính … không biết gặp nhau có còn nhận ra nhau không?
Đầu năm vừa rồi, Cảm, Bào, Cảnh và tôi may mắn gặp nhau , sau 40 năm xa cách, hôm ấy chúng tôi vô cùng bồi hồi xúc động không nói nên lời , ngày mai sẽ gặp ai đây? Cứ nghĩ miên man, thức mãi, thức mãi… gần như cả đêm không ngủ.
Thế rồi ngày 26 đã đến, tôi đón Thanh Cảm cùng về tập họp với các bạn N1 tại nhà bạn Nguyễn Đình Cảnh. Bồn chồn và nôn nóng cùng với những tiếng chuông điện thoại gọi nhau, cái không khí, cái cảm giác này lần đầu tiên tôi có được. Trong đầu óc tôi sao lộn xộn quá, nào quá khứ, nào hiện tại cứ đan xen nhau, bao nỗi niềm hòa lẫn…