Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

CHỢ QUÊ TÔI.

                          Irene.

          Chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày tôi sẽ rời xa mảnh đất mà mình yêu dấu! Mảnh đất tôi đã sống và lớn lên gần như suốt cuộc đời mình. Thế mà tôi đành phải rời Qui Nhơn vào Sài Gòn bỏ lại sau lưng cả một trời kỉ niệm. Cho đến bây giờ tôi mới tin vào số mệnh. Cuộc đời mỗi con người, đến một lúc nào đó có những ngả rẽ mà không ai có thể ngờ trước được…
          Vào đây, cuộc sống của tôi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Lạ cảnh, lạ người nên chẳng đi đâu, chỉ có sáng chủ nhật, con gái tôi mới chở tôi qua siêu thị mua một số thực phẩm cho cả tuần. Thời đại ngày nay, xã hội phát triển nên việc mua bán càng ngày càng dễ dàng nhất là ở các thành phố lớn. Kinh tế phát triển ào ạt sinh ra nhiều siêu thị, nhiều trung tâm mua bán…Hàng hóa ê hề. Người mua kẻ bán như những cái máy và tôi cũng ở trong cái guồng quay ấy!
          Sài Gòn, sáng nắng chiều mưa, những lúc giao mùa, những khi trời chơm chớm lạnh như mấy hôm nay, ngồi nhìn ra ngõ tôi lại chạnh lòng nhớ tới quê nhà. Nỗi nhớ về miền đất, nhà cửa, con đường, phố chợ lại bùng cháy trong tôi.

Ngôi nhà bên sông

        .  Truyện ngắn: HUỲNH VÔ THƯỜNG


 Chiếc xe đò vùn vụt lao qua bao chiếc cầu, vườn cây, bãi mía và đồng lúa chín vàng đưa tôi về quê ngoại.
 Quê ngoại! Nỗi náo nức dậy sóng trong lòng tôi. Đã bao năm xa cách, giờ đây tôi được về thăm ngoại, thăm lại mảnh vườn, dòng sông nhỏ và ngôi nhà bên ấy – nơi có người con gái chơi thân với tôi suốt quãng đời tuổi dại.
 Về đến nhà ngoại đã mịt tối. Kể từ ngày dì Út đi lấy chồng, bà ngoại một thân một mình thui thủi. Nghe tôi tốt nghiệp Sư Phạm Qui Nhơn chọn về đây làm “ ông hiệu trưởng”, ở luôn với ngoại nên ngoại vui lắm. Buổi tối tôi ngồi đong đưa trên võng, ngoại ngồi trên chiếc chõng tre vừa ngoáy trầu vừa kể tôi nghe chuyện làng trên xóm dưới. Tôi định hỏi một điều, nhưng còn e ngại. Rốt cùng ngoại cũng gỏi tôi câu:
-         Sao con cứ hỏi vòng vo mà hổng nghe con nhắc đến con Na?
Nghe ngoại nói trúng phóc tim đen, tôi cười lỏn lẻn:
-         Cô ấy bây giờ ra sao, chồng con gì chưa ngoại?
Ngoại kéo cục thuốc xỉa:
-         Chưa. Có mấy đám mang trầu cau tới dạm hỏi mà nó chưa ưng.
Nghe ngoại nói, tôi mở cờ trong bụng. Na chưa ưng ai, hay là Na chờ tôi?

VẠT THÂM TRẦM - Thơ - Hoàng Hảo


Lâu rồi đâm nhớ Qui Nhơn
Ngày lên nắng nhạt,chiều vương vấn chiều
Qua Ghềnh Ráng,lại rong rêu
Màu thâm trầm ấy chắt chiu một thời
Thơ Hàn một cõi đầy vơi
Trong phiêu diêu đắm say lời gió trăng
Qui Nhơn tựa cõi vĩnh hằng
Một thời say một đời ngăn ngắt nồng
Suy càng nhớ,nghĩ càng mong
Dấu chân sư phạm như vòng đâu đây
Xưa sao từa tựa như nay
Ơi thương nhớ chập chùng say sưa đời
Gửi lòng theo gió ngàn khơi.
 
Hoàng Hảo - K12

Noel năm nào…

BBT: Bài viết này của anh Lê Huy gởi về, SPQN đã nhận được từ 10 ngày trước, nhưng đúng vào dịp SPQN phải "nhập thất" nên không kịp gởi đến bạn đọc vào dịp Noel  như tựa đề của bài, xin thành thật xin lỗi tác giả... Song vì nội dung chính của bài viết vẫn là những hồi ức của tác giả về mối tình ngày ấy... là một đề tài quanh năm, muôn thủa; nên BBT vẫn cho đăng để các bạn cùng chia xẻ với tác giả về một chuyện tình đẹp...

Noel năm nào…
Lê Huy

Đêm nay, đêm đợi chờ Giáng Sinh 2011, trong lòng thành phố Thiên Thần Los Angeles, con trai tôi lái xe chở cả nhà thư thả chạy vòng vòng trong một khu gia cư để xem ánh đèn muôn màu rực rỡ đón chào Giáng Sinh hằng năm do các tư gia trang trí trong sân nhà mình, trên các thân cây cành lá hai bên đường. Khu gia cư sáng rực lên trong không gian muôn sắc muôn màu mênh mông ấy. Người người như đắm chìm trong ngày hội hoa đăng để đón mừng Chúa ra đời.

Với hằng hà sa số bóng đèn bé li ti nhiều màu, qua khối óc sáng tạo và bàn tay khéo léo, người ta đã kết nên một bức tranh toàn cảnh rực rỡ ngày Chúa Hài Đồng ra đời nơi máng cỏ trong hang Bê-lem với các Thiên Thần chấp chới cánh bay bên những vì sao lấp lánh trong bầu trời xanh thẳm. Ngồi trên chiếc xe nai do đôi tuần lộc kéo là Ông Già Noel với bộ râu trắng như tuyết, da dẻ hồng hào, nhân từ đôn hậu luôn cười vui với mọi người. Hoặc nửa đêm Ông Già Noel vai vác bao quà to tướng chui xuống ống khói tặng quà cho các cháu bé bằng cách bỏ vào những đôi tất mà các cháu đã đặt sẵn cạnh chân giường trước khi đi ngủ.     
…   …   …

Tôi nhấn nút CD, một giọng hát nam thật truyền cảm thiết tha cất lên cao vút:

Bài Thánh Ca đó còn nhờ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
(Bài Thánh Ca Buồn -- Nguyễn Vũ)

Thực Mộng Đa Đoan - Thơ - ananda dharma


                                     
                                     “Hỡi        tát nước bên đàng,
                                     Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi ?”   
                                                                                               ***
                                                  Trên trời một chị Hằng Nga,
                                     Dưới trần muôn vẻ ai mà  giống nhau ?
                                     Vầng trăng vằng vặc   trên cao,
                                     Trăng vờn lượn  nước, trăng nào là trăng?
                                     Tâm chung cảnh mộng không đồng;
                                     Trăng tròn, trăng khuyết theo dòng nước trôi.
                                     Dù mê, dù tỉnh trên đời
                                     Chiêm bao lại gặp…, cũng người chiêm bao!
                                     Để em tát cạn nước ao,
                                     Cho anh thấy rõ trăng sao trên trời.

                                                   ananda dharma

Chúc Mừng Năm Mới

Chào mừng năm mới 2012, chúc mọi người, mọi nhà một năm mới với nhiều An Lành và Hạnh Phúc.
Ban BT trang SPQN

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Thơ - Bạch Xuân Lộc

Thức Tâm 1
 
Hãy vui chơi trong những ngày còn nắng,
Dưới trời xanh dẫu lợn cợn chút mây,
Vì thế gian gì cũng phải đổi thay,
Thì tuổi ngọc được qúi hơn là ngọc.


Em biết đó ta đã qua ràng buộc,
Tìm cho mình một cuộc sống thảnh thơi.
Thì nợ duyên muôn kiếp chỉ là hời,
Đừng quyến luyến, đừng lụy phiền,khóa chặt.

Cùng với ta nhìn đời muôn màu sắc,
Cái đẹp mọi nơi sẽ mãi mãi ở quanh mình!
Dầu trời đêm hay là buổi bình minh,
Hoà vào đó mới thức tâm biết nó.

Đời vô thường đừng vùi tâm gắn bó,
Với những điều gây khốn khó cho mình,
Ích kỷ-tự tôn-của cải-công danh,
Rồi một sớm cũng tiêu thành mây khói.

Không tính toán cũng không nên bối rối,
Thong thả chim bay, cá lội ,hoa cười,
Sóng có gầm gió có thổi mọi nơi...
Giờ có đến cũng giữ mình bình thản...
 
 
 
Thức Tâm 2


Còn gì nữa sau một thời vương vấn,
Còn gì nhau qua một lúc đắm say,
Với thời gian gì cũng có đổi thay,
Thì tình ái cũng không lả ngoại lệ.

Không bon chen cũng nhìn ra dâu bể,
Đời vô thường muôn thưở vẫn xót xa,
Vốn tin tâm-tâm không vẽ hình hoa,
Thì nếu khác cũng không gì là khác!

Kiếp nhân sinh quyện đời bên ghềnh thác,
Hôm nay có nhau nhưng không chắc ở ngày mai,
Ta phiêu lưu muôn thưở vốn u hoài,
Vẫn không hiểu bóng tình yêu vô ngã.

Nợ yêu đương biết lấy gì đền trả,
Nếu không nhìn mất mác cũng là duyên,
Đời sau ư-lời hứa nặng ưu phiền,
Làm sao biết đời sau ta còn có!

Thì xin em hãy cùng ta vui để:
Làm rong trôi và đen trắng vô thường,
Để thời gian không chất chứa cô đơn,
Không còn vướng bước chân người phiêu lãng.


Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Bộ Tranh Hùng Sử Việt Nam

Xin giới thiệu đến các anh chị clip giới thiệu về buổi triển lãm bộ tranh Sử Việt Nam do nhóm Viettoon thực hiện. Xin mời quí anh chị nhấn vào thẻ "Bộ tranh Hùng Sử Việt Nam" để xem tranh...

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Vô Ngôn - Thơ - ananda dharma



                                                  Thơ hay là chữ viết,
                                                              Mắt mở, miệng không lời,
                                                              Im lặng ở trên môi
                                                              Sao nghe như vang vọng?
                                                                            ***
                                                               Bây giờ là sự sống,
                                                              Hiện tại mở ra rồi
                                                              Nhìn  lại những  buồn vui
                                                             Gửi từ thời dĩ vãng!
                                                                           ***
                                                            Giấy trắng nằm phẳng lặng,
                                                           Chữ viết nổi bên trên;
                                                           Ý sinh diệt liền liền,
                                                           Tâm vẫn nằm  phẳng lặng!

 ananda dharma

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

ƠN ĐỜI !

    
         Chiều,  Sài Gòn cuối năm trời se se lạnh…cái lạnh không se sắt,  không làm tê tái lòng người như mùa đông ở quê hương miền trung của tôi.  Sài Gòn vào đông không rõ nét lắm nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái thi vị của khoảnh khắc giao mùa này. Một chút lạnh,  một chút gió đầu đông cũng đủ làm cho lòng tôi chạnh nhớ về ngày cũ, những tháng ngày tôi đã đi qua với biết bao ưu tư, biết bao khắc khoải vui buồn.
        Tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương đủ đầy của gia đình. Tôi thong dong sống với thời thiếu nữ nhiều ước mơ đẹp, những mơ ước trong trẻo về cuộc đời mà tuổi trẻ của chúng tôi khát khao được cống hiến cho quê hương cho cuộc sống. Bỏ lại sau lưng thời niên thiếu với nhiều kỷ niệm đáng yêu, tôi bước vào đời với hành trang chở nhiều hoài bảo của tuổi hai mươi đầy nhiệt huyết.
       Những giáo sinh Sư Phạm chúng tôi ngày ấy vào đời với ánh mắt màu hồng, với lòng yêu nghề cháy bỏng. Chúng tôi,  ngày chọn nhiệm sở có người lên tận Phú Bổn, có kẻ ra đến Quảng Ngãi, Quảng Tín, có người lại vào tận Phú Yên…nhưng tất cả vẫn lên đường với sự hồ hởi vốn có để làm Thầy. Thời điểm chúng tôi ra trường cũng là lúc quê hương đi vào giai đoạn khốc liệt nhất của chiến tranh, nơi chúng tôi đến hầu hết nằm trong vùng đạn lửa và đa phần là những miền quê xác xơ vì bom đạn . Có đi, có đến đó tôi mới cảm nhận được sức sống mãnh liệt của con người,  cảm nhận được sự vươn dậy mạnh mẽ của cuộc sống người dân giữa thời loạn lạc và cũng từ nơi này tôi đã học được nhiều điều ,  đó là sự cần cù chịu thương chịu khó, đó là sức chịu đựng để vươn lên,  để tồn tại,  để hy vọng một ngày mai và cũng ở đây tôi có thêm những người bạn mới mà khi đã xa rồi mới thấy lòng nhiều nuối tiếc nhớ mong!

      “…Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
      Đường đến anh em đường đến bạn bè
      Tôi đợi em về bàn chân quen quá
      Hàng lá me vàng lại bước qua…” (TCS)
     
      Và rồi,  chiến tranh cũng qua đi. Sau bảy lăm, cuộc sống đi vào vòng xoay mới với bộn bề bao nổi khó khăn. Cũng như các bạn khác, tôi vẫn tiếp tục làm thầy dù cho đời sống lúc ấy lắm nổi gian nan, dù cho cái nghề Thầy lúc ấy lắm khi ngẫm nghĩ mà lại cười rơi nước mắt !!! Nhưng không biết bằng nghị lực, bằng niềm tin, bằng tình yêu phi thường nào để tôi tồn tại và để bây giờ tôi mới thấy cảm ơn cuộc đời,  biết ơn cuộc đời này nhiều biết là bao nhiêu!
       Có một bài viết của anh bạn khóa trên nói rằng  “nghề Thầy không bạc bẽo”. Vâng, tôi đã cảm nhận được rõ ràng điều này từ những ngày đầu tôi rời xa bục giảng, rời xa những học sinh tôi đã từng dạy dỗ trong những tháng năm qua. Thời gian trước đó tôi đã được chuyển sang dạy cấp hai môn Tiếng Anh (tôi học chuyển tiếp CĐNN vào năm 1989-1991) nên học trò của tôi cũng lớn hơn, sự hiểu biết tinh tế hơn và tình cảm cô trò vì thế cũng sâu đậm gắn bó hơn nhiều. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn thấy ấm lòng khi học trò cũ vẫn thường xuyên thăm hỏi, vẫn không quên gửi những lời tri ân vào ngày 20. 11 hằng năm, vẫn nhắn đến tôi rằng  “ Cô ơi, tụi con lúc nào cũng nhớ đến cô…”  Bấy nhiêu thôi,  cũng đủ để tôi thấy cuộc đời này đáng yêu biết dường nào, đáng sống biết dường nào!
 
     “…Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
      Nhìn rỏ quê hương ngồi nghĩ lại mình
      Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
      Vì đất nước cần một trái tim…” (TCS)

     Cảm ơn đời đã cho tôi một trái tim biết yêu thương, biết ghét giận mà cũng biết thứ tha.  Đã cho tôi biết thế nào là đắng cay, hạnh phúc và cũng xin cảm ơn đời đã cho tôi biết cái cảm xúc khi được nhận và bị mất đi những gì yêu dấu nhất của cuộc đời mình!  
     Cách đây mấy hôm, tôi có nhận được email của một người bạn với những lời nhắn nhủ đáng để nghĩ suy  “ Khi những tư tưởng yếm thế làm bạn chán nản, hãy tươi nét mặt lên và nghĩ rằng bạn vẫn còn sống đây ”…. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mang thông điệp này chia sẻ đến mọi người,  để tôi tự chiêm nghiệm và càng yêu quí hơn cuộc đời này cho dù sống là để trả nợ kiếp nhân sinh !
     
      “…Và như thế tôi sống vui từng ngày
       Và như thế tôi đến trong cuộc đời
       Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi…”(TCS)

    Cho đến bây giờ, tuổi đã sang thu và những cơn gió heo may đã khẽ khàng len lỏi thổi vào phận sống của một đời người,  tôi còn lại nhiều lắm những yêu thương từ cuộc đời ban tặng sau khi cũng đã mang đi của tôi nhiều thứ…Tôi vẫn yêu cuộc sống này, yêu gia đình nhỏ bé hiện tại của tôi với một người chồng thủy chung, với những đứa con trai ngoan hiếu ,  những cô con dâu xinh xắn thảo hiền và những đứa cháu nhỏ đáng yêu!
     Tôi còn lại những người bạn đồng môn quá đổi thân thương ngày ấy còn sống quanh tôi, trong thành phố này, trên đất nước này và những người bạn tít xa bên kia nửa vòng trái đất cứ ngỡ rằng sau từng ấy năm sẽ chẳng bao giờ biết tin, sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Thế nhưng cuộc đời vần xoay đã cho chúng tôi gặp gỡ, tay bắt mặt mừng và để cùng được sẻ chia buồn vui trên trang nhà của tất cả chúng tôi.                                                                                         
    Tôi đã từng may mắn được sống qua những thời khắc đáng nhớ của cuộc đời,  được chứng kiến những đổi thay trong cuộc sống với những tâm trạng khác nhau dù là hạnh phúc hay khổ đau, dù là sướng vui hay nghiệt ngã…tất cả đã mang đến cho tôi những cảm xúc khó quên khác nhau nhưng đọng lại trong tôi vẫn là lòng biết ơn cuộc sống này, là sự tri ân cuộc đời này vì hơn lúc nào hết tôi đã nhận ra được rằng “ Đời là một quà tặng ,  hãy biết ơn đời!”…
    Xin hãy “còn bước đi cho bình minh lên tiếng…”, xin hãy “cho đời chút ơn…” như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng thiết tha và xin hãy đừng quên “Đời” là “ phấn thơm cho rừng chút hương , là lời hát ca cho trần gian…” Và như thế ,  tôi đã yêu cuộc đời này bằng cả trái tim tôi.
                               
                                          Thanh Cảm …Sài Gòn một chiều cuối năm!

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...