Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

CÂY SỨ TRƯỜNG XƯA

                                                                                                                                Duy Khoa

                    



Tôi thích đến trường từ mờ sớm tinh sương
Mong tránh bớt bụi đường đất đỏ
Và thoải mái ngồi giữa công viên rợp xanh dương và cỏ
Cây tắm nắng hồng
Tôi đắm mình những trang vở chưa ôn

Chợt một hôm nghe nắng chảy vào hồn
Chùm hoa sứ cuối sân trường chớm nở
Màu trắng ửng vàng như làn nắng thở
Tôi len lén đến gần cứ sợ nụ hoa tan

Đọng tơ sương hương sứ dịu dàng
Lâng lâng tỏa dìu tôi vào mộng
Và sân trường chao nghiêng đôi cánh mỏng
Bầy tiên nga rực rỡ đến nao lòng

Màu nắng màu hoa màu áo trắng bềnh bồng
Trộn bao tiếng nói cười giòn tan trong trẻo
Hồn tôi phiêu du như con thuyền lạc nẻo
Những ánh mắt nai hiền như vực xoáy cuốn tôi trôi...

Phút hoàn hồn tôi mới biết mình còn ở trần gian
Đứng bên mép hành lang của ngôi nhà nội trú
Khu cung cấm chỉ dành riêng cho nữ

Giấc mộng thần kỳ từ lâu tôi ấp ủ
Cám ơn đời
từ đó biết làm thơ.

                                                     NGUYỄN DUY TẨM
                                              Khóa 5 - SPQN ..... Ảnh Sâm Bùi

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Một thoáng Da Lat

                                                                                              Hồng Hà

                   



Buổi sáng trời se se lạnh
Cũng vừa đủ để xuýt xoa
Chiếc khăn quàng thay lò sưởi
Áo khoát ,giá mà ...thay anh ?!

Chúng mình ngày xưa con gái
Bây giờ cũng mộng ,cũng mơ...
Dáng nghiêng nghiêng theo triền dốc
Sương tan ,nắng tỏa ,trời thơ...

Buổi trưa ,ngàn thông vi vu
Gió hát gọi nhau thuở nào?
Về đây cùng nhau chung bước
Ngàn hoa khỏe sắc xôn xao...

Cứ ngỡ mình như ngày xưa
Gặp nhau thương mấy cho vừa !
Dường như thời gian ngừng lại
Dã quì đâu dễ tàn phai ?

Đà Lạt - đêm - mây xuống thấp
Thật gần- hôn khẻ tóc ai !?
Bên ly cà phê ấm áp
Chúng mình kể lại chuyện xưa ...

                              HỒNG HÀ - K8 - 14/12/2015


Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Tin mới về Thầy Lương Thế Kiệt

                                                                                           Nguồn : Bùi Thi Trâm
 
                   




     Chiều nay 23/12/2015 , đại diện BLL cựu GS SPQN tại Quảng Ngãi gồm có Trung Tiên , Thái Long , Bùi Trâm , Bạch Yến đã đến thăm thầy Lương Thế Kiệt và chuyển số tiền 11 000 000 VND + 200 USD (Mười một triệu VN đồng và hai trăm USD ) do quý Thầy cô ở hải ngoại , trong nước và các ACE cựu GS SPQN đóng góp .
     Xin chân thành cám ơn quý thầy cô cùng tất cả các bạn .
     Trung Tiên thông báo số tiền và hỏi thăm sức khỏe , thầy Kiệt đã nắm tay Tiên xúc động và khóc !

CÓ NHỮNG NGÀY ĐÔNG VÀNG NẮNG...

                                                                                             Châu Thị Thanh Cảm
       
         



      Chuyến bay sớm đưa tôi đến Liên Khương vào một buổi sáng mùa đông. Đà Lạt se lạnh, tia nắng ngày mới vàng ấm ôm lấy đất trời. Ngửa mặt hít thật sâu cái không khí trong veo... gió mơn man bên tai, gió đùa vui bờ tóc... tôi như đang nếm chút hương có vị ngọt như mật của một loài hoa thanh khiết nào đó, tôi như nghe có mùi thơm ngòn ngọt của ngàn thông theo gió bay về từ những vạt đồi già... lòng bỗng chợt bình yên...

     Taxi đưa tôi về thành phố trên những con đường xanh rì màu lá, dã quỳ vàng ươm vươn xõa lối đi, ôm lấy những con đường... Đường đèo Prenn quanh co giữa rừng thông xanh, vút cao trùng điệp lao xao trong gió. Từ Prenn, con đường lượn lờ xuống một vùng lũng thấp, bên đường hàng mimosa với những chùm hoa vàng tươi nở sớm tựa những nụ cười thân thiện, hiền hòa chào đón khách phương xa...

     Có lẽ tôi là người đầu tiên đến 45B Đinh Tiên Hoàng nhận phòng trong kỳ họp mặt Sư Phạm Qui Nhơn tại Đà Lạt lần này... Mà thật vậy, nhà nghỉ Sao Mai lúc tôi đến còn vắng lặng, cô chủ niềm nở đón khách với câu nói thật dễ thương:
- Chào cô, chào một ngày mới...! Có phải cô của đoàn Sài Gòn? Cô là người đến sớm nhất đấy ạ... Chúc cô có những ngày nghỉ ở đây vui vẻ và hạnh phúc...!
Chợt nghe lòng vui và ấm cho dù buổi sáng mùa đông ở đây có chút gió lạnh se sắt tràn về... vui bởi sự đón tiếp dịu dàng của cô chủ nhỏ, ấm bởi con người ở đây thân thiện, hiền hòa và dễ mến...

     Buổi chiều, tôi một mình lang thang qua những con đường, bước lên bậc cao nhất của bậc tam cấp bên hông chợ Đà Lạt, ngắm nhìn dòng người qua lại, thành phố thơ mộng và bình yên!
Hồ Xuân Hương chiều xuống nao lòng người lữ khách, mặt hồ la đà phả xuống một lớp sương mờ man mác, nhẹ tênh... Cafe Thanh Thủy như một bông hoa tím ngắt lênh đênh bên hồ, tôi vẫn thích gọi nó bằng một cái tên khác, dịu dàng và lãng mạn: " Quán Cafe Màu Tím"... những chiếc dù no tròn như chiếc nấm lặng lẽ âm thầm, chúng lặng lẽ chìm vào hoàng hôn, một hoàng hôn mang tên màu tím...

     Chập choạng, thành phố thả xuống cơn mưa đầu đông lất phất, nhẹ nhàng... những con đường đêm cong cong, nhấp nhô, nhòe ướt... Một chút lạnh, tôi chầm chậm trở về và cũng là lúc các anh chị, các bạn của đoàn Sài Gòn chúng tôi vừa đến. Thật tình cờ, tôi K11, Lệ Thắm K12, Lương Kết K13, chúng tôi, ba đứa em út của đại gia đình Sư Phạm Qui Nhơn tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen, như những đứa con xa trở về rộn ràng tiếng nói cười trong căn phòng nhỏ... Đêm chìm xuống, chỉ còn nghe như có tiếng thở nhẹ của những ngọn thông xa, tiếng trở mình của những con phố khuya ướp hương chờ sáng... Đà Lạt đưa chúng tôi vào giấc ngủ ấm áp, dịu dàng...

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

TỪNG NIỀM VUI NHO NHỎ.

                                                                                                 Ky Nguyen


               


Tôi lại chuẩn bị hành trang…đi du lịch, con bé cháu nội hỏi dồn dập :
           _ Bà nội lại đi chơi nữa hả?
           _ Ừ
           _ Sao bà nội đi hoài dzậy, rồi ai dạy con học, ai chơi với con?
              Bà nội chỉ còn biết ôm chặt đứa cháu gái lém lỉnh, dễ thương mà dỗ dành thôi. Quả thật, dạo này tôi đi…hơi nhiều. Việc nhà bỏ mặc cho con cái, chúng bận đi làm từ sáng  sớm tới tối mịt mới về, rồi đứa lo tắm rửa cho con, đứa lo cơm nước…Vườn rau nho nhỏ trên sân thượng cũng… sống – cầm – chừng. Ngày tôi về, nhìn mà… hỡi ôi!!! Mặc dù được con cái ủng hộ hết mình nhưng, mỗi lần đi là mỗi lần áy náy, dù cho…đi – rồi – là – quên – tuốt – luốt!!! Tâm trạng này có lẽ nhiều người…cũng thế… nhỉ.
          Xem nào, tháng 4 đi Cà Mau với lũ cháu, trên đường về, cả bọn loay hoay tìm cho được “ cột mốc 0 km”, xe chạy từ từ vậy mà cũng bị CA thổi, lý do: vượt tốc độ, nộp phạt 700.000vnđ (xe 7 chỗ). Mất cả hứng!
         Tháng 5 đi Huế  dự kỷ niệm 45 năm ngày ra trường của khóa 7, vui ơi là vui!
         Tháng 10 , đến phương trời lạ,tình cờ gặp được mấy chị bạn cùng khóa 7 năm xưa, chao ơi là mừng.  Đúng là trái đất vẫn ...tròn vo.
       Tháng 12, lại về Đalạt, về với bầu không khí thân thương của trường – xưa – yêu – dấu. Sư Phạm Quy Nhơn lại họp mặt, lại tay bắt mặt mừng. Những mái tóc nay đã bạc màu theo năm tháng nhưng tình bạn lại ngày càng gắn bó  hơn,  thân thiết  hơn bao giờ…Bởi, nào ai biết ngày mai thế nào, ai cũng xấp xỉ bảy bó, tám bó cả rồi…thôi thì:
Còn gặp được nhau là còn hạnh phúc
Mai …xa rồi…thương nhớ đầy vơi…

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...