Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Hôn Ước của Tình Yêu - Thơ - Đàm Khánh Hỷ

Hôn ước  của tình yêu
Cho ta không  cô độc.
Trải cùng trời giáp đất
Chưa hết một chữ  tình.
*
Cây cỏ đổi màu xanh,
Mặt trời thay màu sáng.
Chật chội trong vô hạn,
Tỉnh thức trong si mê.
*
Phút gặp gỡ   tình cờ
Cũng đã thành duyên nợ.
Trăm năm tình gắn bó
Bỗng như áng mây trôi!
*
Đôi cánh  của tình yêu
Nối liền trời  giáp đất,
Hạnh phúc với đau thương,
Thiên đường với địa ngục,
.             *
Những gì còn, gì mất
Hôn ước của tình yêu?
Ta đọc lại đôi điều
Còn đây chưa  ráo mực,
*
-Trải cùng trời giáp đất
Chưa hết một chữ tình.
Cây cỏ đổi màu xanh,
Mặt trời thay màu sáng.
*
Tâm nghe  như vô hạn,
Cùng nhịp thở  muôn loài.
Hôn ước tự ngàn đời:
“Tình  Yêu Là Sự Sống.”

                            Đ. Khánh Hỷ

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Thơ - Bạch Xuân Lộc


Vô Đề 1

Một mai mai một không cùng,
Vô ưu trỗ giữa một vùng đất sâu.
Tiếc xuân xuân tiếc bạch đầu,
An nhiên hóa giữ nhịp cầu tĩnh tâm .


Vô đề 02.

Chiếc lá khô rơi động,
Nước mặt hồ lăn tăn,
Lá mùa thu rơi động,
Gọi nhau lòng nhớ nhung.

Lá nằm trên mái ngói,
Trong trạng thái an nhiên,
Không gây chút lụy phiền,
Thảnh thơi hồn tự tại.

Gío hiu vờn lá nhẹ,
Bay la đà khoảng không,
Ta nhìn theo chiếc lá,
Tâm có vờn động không?

An nhiên lá cứ rơi,
Bình thản trong làn hơi,
Tịnh tâm phút giây ấy,
Là Thiền ngộ đến rồi.

Bạch Xuân Lộc

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Chùm Thơ của Đinh Khoa - k10


        VÔ CỚ
 
 
                                Nhạc chuông vó ngựa anh về
 Áo xiêm hờ hững tóc thề lả lơi
 Lầu son em đợi em chờ
 Rèm buông gối mộng đợi người trường chinh
 Vẳng nghe vó ngựa gập ghềnh
 Giáp , khiên khua động mênh mông nỗi buồn
 Thôi anh vó ngựa nhẹ buông
 Kẻo lay bờ cỏ,sợ buồn trăm năm
 Lầu son tỏa ánh trăng rằm
 Anh ơi! hãy đến kẻo đêm sắp tàn
 
     
                                                                                   Đinh Khoa
 
 
 
                              CHIÊM NỮ
 
 
            Tháp cổ ngàn năm đứng giữa trời
              Chiêm nữ buồn tênh mắt lệ rơi
              Vũ khúc nghê thường xiêm với áo
              Bờ vai hờ hững tướng quân ơi!
 
              Đêm nay yến tiệc mừng xuân mới
              Bất chợt lòng em chạnh cuộc đời
              Đồ Bàn thành quách xin dâng trọn
              Một tiếng yêu thương động đất trời
 
              Tỉnh giấc Nam Kha tình với hận
              Đồ Bàn thương nhớ mộng đầy vơi….
 
 
Đinh Khoa
 
  
              
 
ÔI NHỚ
 
Anh về thăm lại chùa xưa
Thông già lẻ bóng cơn mưa cuối mùa
Tường rêu tượng lỡ mái chùa
Ngói loang rêu phủ trở mùa gió đông
Cuốc kêu lẻ bạn ngoài đồng
Nhớ sao da diết người không trở về
                                           
                                         Đinh Khoa
                                                       
 
                                               
BÊN KIA DỐC ĐỜI
 
 
   Rồi thôi cũng một kiếp người
     Tìm nhau góc bể chân trời nhớ nhau
 
Em về đi em nhé
Phiêu du cũng một đời
Anh bây giờ bến đợi
Bên kia dốc cuộc đời
 
Có còn không em hỡi?
Đôi ta cũng một lần
Tìm nhau trong giấc mộng
Yêu nhau chẳng nên lời
 
Em đi tìm nhung nhớ
Xa xôi mãi chân trời
Anh bây giờ tóc trắng
Con tim đã mỏi mòn
Em bây giờ xa cách
Gặp nhau chẳng nên lời
Em ơi ngàn năm đợi
Có chăng một cuộc đời?
 
Thôi em về em nhé
Phiêu du mãi chân trời
Anh bây giờ khao khát
Nụ hôn cuối cuộc đời
                   
                    Đinh Khoa

                                   
 
TRẦM  LUÂN
 
 
                                                                  Tặng Hương
                                                   Em về đan áo tặng anh
                                      Đêm đêm thao thức tập tành yêu đương
                                                                                1974
 
Trầm luân cũng một kiếp người
Yêu em rồi cũng có ngày nói ra
Em đi nắng ngập đường hoa
Em về nỗi nhớ như sa giữa trời
 
          Thôi em còn lại nửa đời
          Nhớ sao quay quắt một thời đón đưa…
          Ngày xưa dưới những cơn mưa
            Chờ nhau ướt áo cho vừa lòng nhau
 
 
Bao giờ ta cũng của nhau
Nghìn trùng thương nhớ kiếp sau có còn ?
Thương em nghĩa nặng bằng non
Trầm luân rồi cũng sắt  son một đời!
                                               
                                                         Mùa Phục sinh
                                                             Đinh Khoa
 
 

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Hai Đoá Hoa Hồng

Hai Đoá Hoa Hồng
Lê Huy

Sáng nay -- thật sớm sáng nay
Ngày Lễ Tình Yêu – Valentine’s Day,
anh chúc em:
- Happy Valentine …! Honey …!
Em cười thật tươi, cám ơn anh rồi hỏi:
- Hoa hồng cho em đâu, hỡ anh!?
Anh khựng người lại vì đêm qua về quá trễ,
anh không kịp mua hoa hồng tặng em.
(Ôi cái xứ này
sao lúc nào cũng bận rộn lăng xăng!).
Đặt hai tay sát nhau
rồi xòe mười ngón ra anh nói:
- Hoa hồng anh tặng em đây!
Em vẫn cười thật tươi, lại cám ơn anh;
rồi làm như anh, em nói:
- Em cũng tặng anh hoa hồng này!

Chợt mình cùng hiểu nhau rồi cười
-- giọng cười thật trong trẻo.
Hai đóa hồng mình thật to với mười cánh xòe ra.
Đóa hồng nào cũng thật tươi và nóng hổi.
Hai đóa hồng đã cùng nhau trôi nổi.
Gần ba mươi năm trời lận đận bên nhau,
nâng đời nhau trong chuỗi ngày cơ cực,
trong những khi mưa gió bão bùng,
trong những ngày sáng nắng chiều mưa …

Hai đóa hồng với đôi chỗ
nhám nhúa trầy trụa nhăn nheo,
nhưng vẫn ấm áp nồng nàn
và hy sinh cho nhau.
Hai đóa hồng có già đi
nhưng không héo,
không bao giờ héo,
phải không em!

Lê Huy
(Los Angeles, Valentine’ s Day)

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...