Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2012

Thư của Thầy Trần Văn Mẫn.

BBT: Bạn Châu Thị Thanh Cảm vừa qua có nhận được thư của thầy Trần Văn Mẫn, được sự đồng ý của bạn Thanh Cảm, BBT xin được đăng lại bức thư... Qua thủ bút của Thầy trong lá thư, chúng ta có thể hình dung được tâm tình đối với học trò cũ cũng như sức khỏe của Thầy hiện nay. Cám ơn bạn Thanh Cảm đã đồng ý và gởi tư liệu này đến chúng tôi.

Tết Này Anh Ăn Tết Ở Đâu?

Lê Du Miên.

Tết năm nay là cái tết thứ 20 tui ăn tết lạc lõng nơi xứ người. Những năm trước kia tui cũng đã từng ăn tết xa quê, nhưng thật sự hai cái tết xa quê xa nhà đó nó khác nhau nhiều lắm.

Ngày xưa xa nhà đón tết cu ky một mình. Nhớ nhà …nhớ gia đình , nhớ nồi bánh chưng , bánh tét, cũng một chút buồn vương vấn cuối năm, nhưng rồi cái vui và sự háo hức của mọi người chung quanh thật nhanh chóng đã kéo mình hoà nhập trong nắng xuân, lâng lâng với những đoá mai vàng rạng rỡ , bâng khuâng với  những chậu cúc đại đoá, những bông vạn thọ ngát hương …vì dù xa nhà nhưng vẫn là cái tết trên quê hương mình với đầy đủ những nghi thức phong tục tập quán truyền thống.

Ngày nay nơi cách xa quê Mẹ nửa vòng trái đất…mùa xuân chưa về vì trời đất vẫn còn ở tháng cuối đông và chung quanh những người bản xứ dường như họ không biết …chúa xuân đang mấp mé trong lòng những người dân Việt. Cảnh vật thờ ơ, con người lơ đãng ….Nói chung là không tìm thấy bóng dáng xuân dù ở những ngôi chợ Việt Nam rộn ràng tiếng hát:”xuân đã về, xuân đã về. Ngàn muôn ánh xuân hồng tràn lan mênh mang .”và cũng những chậu cúc đại đoá …cũng bánh chưng, bánh tét, kẹo mứt đủ loại bày bán la liệt…mà bóng dáng xuân vẫn xa mãi ngàn xa…xuân chỉ có ở trong tâm hồn, trong ký ức của lớp người đã và đang bắt đầu già nua. Người ta e rằng năm mười năm nữa chúa xuân sẽ thật sự chết và không còn dấu tích nào của cái gọi là tết nơi chốn này.

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

TÂM SỰ NGÀY XUÂN.

   Thanh Cảm
        Hôm nay đã là mồng mười,những ngày Tết ấm cúng cũng đã đi qua.Các con tôi sau những ngày về sum họp,ăn Tết cùng gia đình cũng lần lượt chia tay chúng tôi để trở về với công việc thường ngày.Cậu con trai lớn trở ra Hà Nội,cậu con thứ hai quay về Qui Nhơn,riêng chú út công tác tại Sài Gòn nên vẫn ở lại với chúng tôi.Năm nay,gia đình chúng tôi có một cái Tết đông vui,ấm cúng và ý nghĩa.Gia đình tôi vừa có thêm một thành viên mới,một chú Rồng nhỏ đáng yêu mới chào đời và như thế tôi lại có thêm một đứa cháu xinh xắn nữa bổ sung vào đại gia đình nhỏ bé của chúng tôi.
       Những ngày giáp Tết,lòng tôi cứ nôn nao một cảm giác khó tả.Tôi mong đợi từng ngày, từng ngày qua mau để các con tôi trở về cùng đón Tết với gia đình sau những tháng ngày tất bật với công việc.Ấm áp biết bao nhiêu khi đêm Giao thừa cả nhà cùng quây quần bên bàn thờ ông bà nghi ngút khói hương để cùng nhau cầu nguyện một năm mới an lành, cùng nhau mừng tuổi mới khi ngoài kia,trên bầu trời cao pháo hoa đang đạch đùng nổ.Từ trên tầng cao này tôi có thể nhìn rõ những bông hoa pháo đủ màu sắc thi nhau nở kín những góc trời,những bông hoa lấp lánh muôn ngàn tia sáng điểm tô cho thành phố  lộng lẫy hơn, đáng yêu hơn và làm cho những người con đón Tết xa quê như chúng tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng,ấm áp hơn.

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

HẠNH PHÚC ĐẦU XUÂN.

                                          Irene.

          Mùa xuân đã về với đất trời, đến với những phố phường, những hàng cây, tràn ngập khắp các chợ hoa, trên những khuôn mặt tươi vui rạng rỡ  của mọi người… Tết đến rồi! Tuy đã vào sống hẳn ở Sài Gòn nhưng năm nào tôi và các con cũng về Qui Nhơn ăn Tết. Năm nay, cô con gái lớn của tôi sinh em bé nên cả nhà không thể về quê ăn Tết được.
          Sài Gòn, một thành phố sôi động. Người đông, xe cộ nhộn nhịp, nhà cửa chi chít. Sài Gòn bây giờ cũng như là “Một ngôi nhà chung”. Dân tứ xứ, người ở khắp mọi nơi trong nước từ Bắc vào Trung  đổ xô vào đây tụ hội. Học sinh các tỉnh về đây học hành, tốt nghiệp ra trường có việc làm tốt nên ở lại không về quê nữa. Có người vào Sài Gòn tìm kiếm công việc hoặc làm ăn thuận lợi nên quyết định lập nghiệp ở cái nơi “ Đất lành chim đậu”này. Thế nhưng cứ đến Tết theo phong tục, mọi người lại kéo nhau về quê mình sum họp bên gia đình.
          Ở đây, mỗi người có một lối sống riêng. Ai biết nhà nấy, suốt ngày đi làm, tối về cơm nước, nghỉ ngơi để ngày mai tiếp tục công việc, không quan tâm đến mọi người xung quanh. Thỉnh thoảng, trong xóm mọi người gặp nhau quen mặt thì gật đầu chào, hỏi thăm vài câu xã giao… hình như cũng không có thời gian nhiều để qua lại ngồi chơi tâm sự…
          Ngày Tết lại càng buồn! Đường phố thưa thớt người hơn. Xóm vắng vẻ. Nhà ai cũng đóng cửa rồi kéo nhau đi về quê hay đi chơi xa không có tục lệ thăm viếng chúc Tết hàng xóm láng giềng như ở miền Trung mình.

SÀI GÒN MÙA XUÂN.

                                      Phương Uyên.
         
          Sài Gòn mùa xuân về dưới những hàng cây, có nhiều tiếng cười như trẻ lại, ngày vội vàng lên bình minh thay đêm tối, nắng phai từ lâu chiều vẫn dài…

          Sài Gòn vào xuân khởi sắc tươi trẻ. Những hàng cây xanh rợp mát. Những bông điệp vàng rơi nhè nhẹ trên mái đầu, trên vai áo, rải xuống hè phố…như quyến luyến như bịn rịn người qua lại trên đường.
          Thời tiết sài Gòn những ngày Tết hơi se lạnh vào những lúc sáng sớm và lúc đêm về. Ngày thì một chút nắng, một chút gió nhẹ. Bầu trời một chút mây trắng vấn vương…tạo cho mùa xuân thêm lãng mạn cũng làm cho khách tha hương một nỗi buồn man mác.
          Không khí xuân ở Sài Gòn dường như đến sớm. Khi mà các của tiệm tràn ngập hàng hóa bán từ lễ Giáng Sinh. Rộn ràng trong những bản nhạc Noel rồi đến tết Tây đi đâu cũng vang lên tiếng hát của ban nhạc Abba trong bài Happy New year. Rồi đến Tết ta thì rộ lên khắp phố phường, nhà nhà cho đến những con hẻm nhỏ các bản nhạc xuân. Các trung tâm mua bán ngày một tấp nập hơn. Các shop với các mặt hàng sale 30% rồi 50% lôi cuốn người mua tìm đến.

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

MẸ ƠI, CÓ TẾT?...

 BBT: Lúc này là sáng sớm mùng một Tết, cùng với ly cafe, đảo một vòng trên mạng chợt gặp một bài viết với những hình ảnh xúc động của Bloger Mai Thanh Hải nên cóp về đây, hầu chia xẻ với tất cả những số phận còn long đong, chìm nổi trong những ngày Tết này... Những ngày đón chờ Xuân mới, chúng ta đã nghe và nói nhiều đến những hạnh phúc, no ấm... giờ xin dành một khoảng lặng để cùng nghĩ về những đồng bào của chúng ta giờ này còn đang nổi trôi trong cuộc mưu sinh...

 

MẸ ƠI, CÓ TẾT?..

Mai Thanh Hải - Hồi xưa mới đi làm báo, mình là phóng viên mới nên toàn bị sai vặt, viết những đề tài mà mọi người thường nói "khoai hơn ngô, nhục hơn trâu". Nghe nói thì vậy, nhưng mình thấy cũng bình thường.

Nhớ nhất là cứ dịp Tết, phải đi thực tế viết bài về đề tài "Những người không có Tết".

Nhân vật, rút cục cũng chỉ là Trung đoàn Cảnh sát Cơ động, Công an TP. Hà Nội và Công nhân quét rác, Cty Môi trường Đô thị Hà Nội.

Vài lần mặc rằn ri, ngồi xe Zeep lượn vòng vòng các phố từ đêm đến sáng hoặc diện đồ phản quang, đi ủng ngồi xe thu gom rác lượn vòng mấy phố, xong sang bãi rác Lam Sơn, mình mới thấy là không có Tết cũng chỉ là chuyện thường, bởi hôm nay làm thì mai nghỉ và làm ngày Tết, còn nhiều tiền hơn ngày thường.

Tóm lại, nhận lương Nhà nước thì phải làm, cũng như mình, phải làm việc ngày Tết như họ, có sao đâu?.

Nói đến những người không có Tết, chính xác phải kể đến là rất nhiều thân phận, vì mưu sinh.

Entry khai bút này, không dám nói nhiều, chỉ có vài lời kèm với hình ảnh của anh em Diễn đàn OF để nhắc đến những mẹ, già yếu rồi đấy nhưng vẫn phải vật lộn với cơm áo, để tồn tại nhiều hơn là sống.

Cuộc sống đầy đủ, "đầy màu sắc và ánh sáng" (lời của Nhà văn Trần Đăng) nơi đô thị, có khi ta vô tình lướt qua các mẹ, các chị đang bươn chải một cách vô tâm.

Ta không có lỗi, bởi đó là cuộc sống.

Khi những thứ gọi là "chế độ chính sách" vẫn còn nằm nhiều trên giấy và khái niệm "người già cô đơn, không nơi nương tựa" vẫn đầy tràn trên văn bản, Hội nghị thì khó có thể tiến tới mục đích "công bằng - văn minh", để làm được chuyện gì đó xa vơi.

Chả nói chuyện xa xôi làm gì cho nặng đầu. Chỉ tự lẩn thẩn với thời điểm hiện tại: Qua giao thừa, hết ồ à vỗ tay nhìn pháo hoa, xong cười nói chúc tụng lúc giao mùa, ta tĩnh trí, ngồi lặng và xem lại, nhìn lại những hình ảnh mà ta - bạn ta đã gặp, tự dưng cứ bật ra trong đầu: "Mẹ ơi, có Tết?"...

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2012

Xuân Kỳ - Thơ - Đàm Khánh Hỷ

 
Đất trời kết dải tâm đồng,
Con người giao cảm nối dòng thời gian
Chập chờn cánh én xuân sang,
Cành mai rày đã nở vàng bên song.
Cỏ hoa dưới ánh nắng hồng,
Nghe đàn đổi nhịp, nghe lòng xôn xao.
Thời gian hờ khép cánh sầu,
Mở vùng hoa mộng nhuộm màu tái sinh.
Đất trời vẽ nét đan thanh,
Xuân kỳ con mắt ngó mình ngẩn ngơ!

Khánh Hỷ

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Đốt Pháo Mừng Xuân

Ngày Tết đến, xin mời quí Thầy Cô cùng các anh chị đốt vài phong pháo lấy hên đầu năm. Cầu chúc một năm mới An Lành, Thịnh Vượng và mọi điều như ý đến với chúng ta.


Xin Click vào đây để bắt đầu: Đốt Pháo Mừng Xuân

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

NÍU MỘT NHÀNH XUÂN - Thơ - Nhàn Du


 
Em mang mùa xuân
Tình yêu đi xa
Em mang nụ xuân
Vùi trong giông bão.

Lặng lẽ góc trời
Một bóng mây xa
Khắc khoải từng đêm
Một vầng trăng khuyết.

Bao nhiêu xuân qua
Hỏi em có biết
Đón xuân riêng một
Nỗi nhớ khơi xa.

Hỡi em xưa cũ
Bấy nhiêu xuân rồi
Đợi người trắng tóc
Nhớ người hắt hiu.

Xuân nay lại về
Mai đào khoe sắc
Bàn tay hờ hững
Níu một nhành xuân…!

                   Tuy Hòa 15-01-2012
                             Nhàn Du

Tân cổ giao duyên: Cánh thiệp đầu xuân - Hương Lan

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...