Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Cơn Gió Lạ - Phương Linh

 

(...)
Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy
Giờ anh nơi ấy, hình dung em chốn này
Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng
Em thường vẫn ước ao rằng.

Một ngày đang tới, ngày ấy không xa vời
Và anh sẽ đến nhìn em hé môi cười
Anh về đi nhé, hãy về đi nhé
Chính nơi mà ta hẹn thề...

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

MẸ VÀ CON.



 Ky Nguyen


     Từ khi được lũ nhỏ dạy cho cách sử dụng máy vi tính, mẹ già vui hẳn lên. Nhớ dạo đầu, học trước quên sau, mỗi khi bí mẹ lại " bớ thầy ", con cái đứa nào ở gần lúc đó vội chạy lại cứu bồ ngay. Khi đã khá thành thạo, mẹ đòi học cách " chat - chit "... Thằng  út gạt phăng  Mẹ không được học cái đó. toàn lũ nhí nhố, không hợp với mẹ đâu.... Mới ngày nào cu cậu bé tí, mỗi lần mẹ ôm về chồng sách mới, mượn ở tiệm sách quen gần nhà, hai đứa vội nhào đến hỏi rối rít quyển này con đọc được không hả mẹ ? Được mẹ gật đầu, chúng ôm sách chạy tới góc nhà đọc ngấu nghiến, say mê... vậy mà giờ đã biết lựa từng trang web cho mẹ vào xem...
      Sách, con đọc ban ngày, sau khi đã xong bài vở. Còn mẹ, xong hết việc nhà, việc trường... phải đến 9, 10 giờ đêm mới được lên giường, vừa đọc sách, vừa đan. Nhất cử... tam tứ tiện. Đan, để có thêm thu nhập. Đọc, để giết thời gian trống trải, để quên đi cái cảm giác " láng giềng lạnh ít, sao tôi lạnh nhiều... " Từ khi bố mất, mẹ rất sợ những đêm dài trằn trọc, suy nghĩ muốn vỡ cả đầu, vì thế sách là người bạn tốt nhất...
      Đến lúc bé biết bi bô, nhà mình càng thêm hương vị. Chỉ cần nghe điệu nhạc " Kìa con bướm vàng... " là bé nhún nhảy, đong đưa. Bà và bố mẹ múa phụ họa theo đủ mọi thể loại : hip hop, rock, chachacha... Bé làm theo  được tất. Rộn rã tiếng cười. Rộn rã niềm vui. Một ngày vất vả... như tan biến.






MỐI TÌNH SƯ PHẠM




       -Lại Đình Bạch-
      K4 SPQN
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên”.
                                                                             (Thế Lữ)



Thật vậy, thời gian đã qua lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ về “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”, nhớ về mối tình sư phạm cách nay đã mấy chục năm….
Năm 1965, sau khi đỗ tú tài, tôi thi vào trường Sư Phạm Quy Nhơn. Kết quả trúng tuyển và tôi rời Huế vào Quy Nhơn nhập học. Vào một ngày mùa thu, chiếc máy bay DC3 đưa tôi từ phi trường Phú Bài vào Quy Nhơn. Sau khoảng một giờ, máy bay đáp xuống sân bay nằm trong thành phố. Tôi may mắn có một người chú đem ôtô đến đón tại sân bay mặc dù từ sân bay về nhà chỉ một đoạn đường ngắn. Quy Nhơn sau cơn mưa bầu trời xám đục, con đường đất đỏ loang lổ những ổ gà đọng nước. Lần đầu tiên xa nhà lòng tôi buồn mênh mang. 

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

ĐÀ LẠT BÂY GIỜ


                            Irene


Năm năm rồi, bây giờ tôi mới trở lại Đà Lạt.
          Trước đây, tôi đã đến Đà Lạt nhiều lần, nhưng những lần trước, tôi đi từ Qui Nhơn đến Phan Rang-Tháp Chàm rẽ vào Quốc lộ 27 vượt đèo Sông Pha đến Đơn Dương qua đèo Prenn là đến Đà Lạt.
Lần này tôi đi từ hướng Sài Gòn lên Đà Lạt. Quãng đường dài khoảng 300km theo đường xe hơi, đi khoảng 6-7 tiếng đồng hồ. Qua hết đèo Lao Bảo là đã bắt đầu thấy không khí dìu dịu, trời nhiều mây, đất đỏ, đồi thông, hoa dã quỳ…đến đèo Prenn quanh co uốn lượn. Hai bên đường, trước mặt là những rừng thông xanh mướt tạo nên khí hậu mát mẻ. Mỗi lần đi qua lưng chừng đèo là tôi lại ngước nhìn ngôi biệt thự oan khốc nằm khuất sau những hàng thông trên đồi rồi tưởng tượng đến những cái chết trong ngôi nhà ma…và Thành Phố Đà Lạt xuất hiện trước mắt với những ngôi biệt thự, những ngôi nhà trên đồi, dưới đồi hay sau những hàng cây . Con đường vào Thành Phố hai bên những khóm tường vi, những hàng hoa hồng đủ màu tươi tắn. Con đường hoa hồng kéo dài từ đường 3 Tháng 4 chạy dài đến đường Hồ Tùng Mậu dẫn vào trung tâm Thành Phố.

Một số hình ảnh vui và ấm áp Tạ Hồng K12 gặp mặt bạn bè SPQN sáng ngày thứ Hai 9/10/2012 tại NH Trầu Cau Bình Thạnh, TP HCM
















Hình Ảnh : Phan Quang Đán.

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

HẠNH NGỘ - Thơ - Vũ Hoa


 BBT: Trong buổi gặp gỡ với Tạ Hồng sáng nay ở NH Trầu Cau Gia Định, trước khi cô trở lại Mỹ; Bạn Vũ Hoa đã có một bài thơ tặng cho bạn mình, tình bạn sau bao nhiêu năm vẫn như tươi mới và đầy cảm xúc... BBT mong sẽ nhận được nhiều hơn những sáng tác của Vũ Hoa, và nhân đây cũng xin chúc cho chuyến về của Tạ Hồng được bình an, có nhiều niềm vui và sức khỏe trong cuộc sống ở nơi xa...

Màu thơ ấu bỗng hiện về từ độ
Mộng tưởng xưa, sương khói phủ vai gầy
Người vẫn vậy hiền ngoan  như buổi ấy
Nhớ thương ai, mây khói lướt qua đời

Nồng nàn quá, tim ngây thơ vẫn trẻ
Rộn ràng say hương bát ngát quanh ai
Lòng vô cớ quắt quay như đốm nắng
Sân trường xưa, đôi lứa sóng đôi chơi

Rồi một thưở, người đi về xứ lạ
Mịt mù xa, vời vợi mãi trùng khơi
Thư có gửi, không kết tròn mơ ước
Sẽ hẹn về, nối lại khúc xanh xưa

Rồi từ đó, tình bạn xa mỗi cảnh
Nhịp trùng lai, hạnh ngộ buổi hôm nay

Vũ Hoa. 15/10
Hàng đứng: Vũ Hoa (thứ hai từ phải qua), Tạ Hồng (thứ tư từ phải qua)

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Tin Buồn

Chúng tôi vừa nhận tin buồn cụ bà Lê Thị Ngoan sinh năm 1919 là thân mẫu của anh Trần Đức Lộc (CGS SPQN - K5) vừa từ trần tại Sài Gòn lúc 14 giờ ngày 11/10/2012. Linh cửu hiện quàn tại tư gia. 
Lễ động quan lúc 8:00 giờ ngày 14 tháng 10/2012, sau đó Di quan đến Đài Hóa Thân Bình Hưng Hòa.

BLL SPQN và BBT trang SPQN xin chân thành chia buồn đến anh Trần Đức Lộc cùng toàn thể tang quyến; nguyện cầu cho hương hồn Cụ Bà sớm được siêu thoát và an nghỉ nơi cõi Vĩnh Hằng.

Ban Liên Lạc CGS SPQN
B. Biên Tập trang SPQN

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Đôi Mắt Pleiku. (nhạc Nguyễn Cường)

 
em đẹp thế Pleiku ơi
trái tim tôi muốn vỡ tan rồi
không dám nhìn vào đôi mắt ấy
đôi mắt Pleiku biển hồ đầy

có hàng thông xanh trong đôi mắt em
có dòng Sê San trong đôi mắt em
có hương rượu cần say men say men
có ngọn lửa nào đang nhen chơi vơi

em đẹp thế Pleiku ơi
trái tim tôi muốn vỡ tan rồi
không dám nhìn vào đôi mắt ấy
đôi mắt Pleiku biển hồ đầy

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

MỘT THỜI NGHỊCH NGỢM.

-->
                 ( Tặng nhóm bạn vui tính  ngày ấy )

     Nội trú hồi đó lâu lâu lại  " cấm trại ", có nghĩa là không ai được ra khỏi trường, thế là hết xi nê, hết hẹn hò bát phố... Những hôm ấy sân trường lại dập dìu tài tử đến thăm giai nhân. Thôi thì đủ mọi sắc áo binh chủng... hải, lục, không quân. Sau này một anh bạn cũ đã trách khéo các cô hồi ấy chỉ mơ " hoa mai "  thôi, có mấy ai chịu " cộng chỉ số ", nam sinh Sư Phạm ngày ấy đành lép vế...
      Chúng tôi mới vào năm thứ nhất, còn khờ khạo, ngây thơ lắm. Nhìn cảnh các chị có người đến thăm cũng thấy buồn buồn, tủi tủi, bèn rủ nhau bày trò nghịch cho đỡ... cô đơn. Thế là cả bọn kéo ra đứng ở đầu hành lang lầu 3, gọi ơi ới xuống sân, lại còn đưa tay ngoắc ngoắc nữa chứ. Một tốp 3, 4 anh chàng xông lên ...  chúng tôi cuống cuồng chạy trốn. Phòng ở hồi ấy là lớp học dùng tạm, toàn cửa kính, cả bọn chui xuống gầm giường, chỗ cạnh cửa ra vào, nơi ấy có một khoảng tường thấp, nằm đè lên nhau, run rẩy, nín thở theo dõi từng bước chân đi lại ngoài hành lang, có cả tiếng đẩy cửa, tiếng nói, tiếng cười....Đợi mãi, đến khi tất cả đều im ắng, cả lũ mới lò dò chui ra. Mặt đứa nào cũng đỏ bừng, tóc tai lòa xòa, mồ hôi,mồ kê nhễ nhại....Chúng tôi nhìn nhau...  ôm bụng cười lăn lộn ,chảy cả nước mắt... Liều thật, các chị giám thị mà biết được chắc bị đuổi học hết. Không biết mai kia thành cô giáo có chừa được cái tính nghịch ngợm này?

Kynguyen

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...