Irene.
Thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã gần
bốn mươi năm rồi. Cứ mỗi lần Giáng Sinh đến thì tôi lại bồi hồi nhớ đến bạn bè
tôi. Những người bạn một thời đã cùng tôi học dưới mái trường Sư Phạm…
Noel năm đó, Qui Nhơn trời rét! Từng cơn gió
Mùa Đông Bắc tràn về mang theo cái lạnh và khô. Những cơn gió rít, lùa qua khe
cửa lớp học, rồi vốc những luồng khí lạnh thả vào trong phòng làm cho mọi người
xuýt xoa, ngồi sát vào nhau vì giá rét.
Hôm nay là Noel rồi! Không khí Giáng Sinh
như tràn ngập khắp nơi. Giáng Sinh về trên những con đường phố tấp nập, trên
những hàng cây reo vi vu và trên cả những khuôn mặt của mọi người rạng ngời
niềm vui.
Cứ mỗi lần Giáng sinh về, tuy không khí
ngoài trời lúc nào cũng lạnh lẽo nhưng trong lòng tôi lại thấy ấm áp, an vui vô
cùng vì bên cạnh luôn có những người thân trong gia đình và những bạn bè xung
quanh… Đang suy nghĩ vẩn vơ, cô bạn ngồi bên cạnh “huých” tay vào tôi, làm tôi
giật cả mình!
-Tối nay, Noel có đi chơi đâu không?
-Chưa biết?
Trong lớp học im ắng, tất cả mọi người chăm
chú nghe bạn lớp trưởng đang thuyết trình về đề tài gì đó? Đang là giờ học của thầy
Đinh Kim… Một mảnh giấy từ dãy bàn phía bên kia chuyền sang cho tôi :
“
R..ơi! Noel lại về! Cứ mỗi lần Noel mình lại buồn! Và nhớ anh Thanh quá! ... H.Thanh”.
Tôi nhìn sang phía Hoài Thanh, cô nàng ngước nhìn tôi với một
khuôn mặt buồn buồn.
Hoài Thanh và tôi cùng tuổi với nhau và là
đôi bạn học với nhau từ thời Tiểu học. Từ lúc còn bé, Thanh đã thông minh,
nhanh nhẹn, dạn dĩ và ra vẻ “chững” hơn tôi nhiều. Còn tôi thì “khờ” lắm! Tính
tình lại hiền, nhút nhát nên không bao giờ dám mạnh dạn trước đám đông.
Nhà tôi ờ đường Tăng Bạt Hổ, nhà của Thanh
ở đường Phan Bội Châu đều gần Chợ Lớn. Má Thanh là người cùng quê với ba má tôi
nên rất thân quen. Lúc còn học với nhau, mỗi khi tôi bị ốm không đi học được,
sau khi khỏi bệnh là ba tôi thường chở tôi qua nhà Thanh để mượn vở về nhà chép
bài. Cho nên tình bạn của chúng tôi càng trở nên thân thiết.
Sang Trung học, Thanh học trường Trinh Vương.
Tôi học Nữ Trung Học. Thỉnh thoảng, chúng tôi có gặp nhau trên đường hay ở đâu
đó? Hai đứa tôi thường dừng lại hỏi thăm nhau hay chuyện trò với nhau vui vẻ.
Năm 1972, cả hai cùng đậu vào trường Sư
Phạm và một điều bất ngờ là được phân vào học chung một lớp.
Hôm khai trường, khi biết được cùng học một
lớp. Thanh mừng lắm! Cô nàng cười tươi. Tôi nhớ mãi câu nói đầy cảm xúc của
Thanh:
-Th mừng quá R ơi! Không ngờ vào đây có R
bên cạnh. Mình cứ sợ lạc lõng một mình!
Tôi cũng vui lắm! nhưng chẳng biết nói gì?
Tính tôi là vậy, luôn luôn ngại ngần nên dấu đi những cảm xúc!
Thế là từ đó hai đứa tay trong tay như hình
với bóng. Hàng ngày đi học hay ra về cùng trên những chuyến xe Lam. Cùng nhau
tâm sự những buồn vui. Cùng nhau chia sẽ những thầm kín trong lòng. Qua đó, tôi
biết được Thanh vừa trải qua một mối tình đau buồn.
Thanh đã có “fiancé” rồi. Đó là một phi
công. Anh ấy cũng tên Thanh. Chắc ai ở Qui Nhơn cũng đều biết đến ở góc đường
Lê Lợi-Phan Bội Châu sát bên tiệm vàng Mỹ Phụng đối diện xeo xéo với rạp ciné
Lê Lợi có quán café ThanhThanh đó là nhà của anh ấy. Thanh Thanh là tên ghép
của hai người.
Dạo ấy, cuộc chiến bùng phát khốc liệt ở
Miền Nam. Cũng giống như bao cuộc tình trong thời chiến, những người “có người
yêu là lính mấy người đi trở lại…”. Thế rồi, một hôm nhận được “hung tin”, trong
một chuyến bay, anh ấy đã vĩnh viễn ra đi, không bao giờ trở về nữa!
“…Bạn
bè còn đó anh biết không anh?
Người
tình còn đó anh nhớ không anh?
Vườn
cỏ còn xanh, Mặt Trời còn lên!
Khi
bóng anh như cánh chim chìm xuống…”
(Cho Một Người Nằm Xuống-TCS).
Thanh lịm người đi khi nghe tin “dữ”. Làm
sao không buồn được trước nỗi đau mất mát quá to lớn! Tình yêu đầu tiên với một
kết cuộc không được trọn vẹn. Từ đó, đôi mắt Thanh trở nên u uẩn. Khuôn mặt
Thanh vốn đã có nét buồn buồn nay lại càng buồn vời vợi.
Khi vào học Sư Phạm, hàng ngày đến trường,
bên cạnh các bạn bè nỗi buồn của Thanh
có phần nào vơi đi. Thỉnh thoảng vào buổi chiều cuối tuần hay những buổi chiều
có giờ trống Thanh thường mang hoa đến nghĩa trang viếng mộ người yêu. Hôm qua,
tan học Thanh nói:
-Noel đến là mình lại nhớ anh Thanh. Noel
mọi năm anh đều xin phép đơn vị, về đưa mình đi chơi. Thế mà Giáng Sinh năm
nay…
Thanh nghẹn ngào, đôi mắt rưng rưng ngấn
lệ…Tôi chỉ biết cầm tay bạn bóp nhẹ:
-Thôi! Thanh đừng buồn nữa!
-Ừ, R về trước nhen! Thanh đi thăm anh ấy
đây!
Tôi nhìn theo, cho đến khi bóng Thanh khuất
cuối con đường đi về nghĩa trang, tà áo dài trắng bay bay trong gió chiều…
“…
Em đi qua cầu, chở chiều trên vai, ngậm buồn trên môi, trái tim u hoài. Một
người nằm xuống. Một người nơi đây…” (Em đi trong chiều-TCS).
Tôi thấy thương cho Thanh quá!
Hôm sau, đến trường, tôi thấy đôi mắt Thanh
có quầng thâm. “ – Hồi hôm, cô bạn của
tôi lại mất ngủ nữa rồi!” Bây giờ, lại nhận được tờ giấy này của Thanh. Tự
nhiên trong lòng tôi dâng lên một niềm xót xa, thương cảm vô hạn!
Thú
thật là vào lúc đó, tôi chưa có người yêu và lại càng không có người yêu là
lính. Nhưng những năm đầu của thập kỷ 70 đó, khi mà chiến tranh lên đến đỉnh
điểm, tôi đã chứng kiến chung quanh tôi những cái chết thương tâm: Những giọt
nước mắt, những mất mát, những cuộc chia ly, những vành khăn sô chít vội vàng …cho
nên tôi rất cảm thông trước những số phận của những cuộc tình!
Nghĩ đến đó, tôi vội quay sang cô bạn ngồi
bên cạnh, nói nhỏ rồi hai đứa bắt đầu viết những mảnh giấy chuyền đi cho các
bạn trong lớp hẹn tối nay đi chơi Giáng Sinh. Những ánh mắt lướt nhẹ lên những
tờ giấy, những nụ cười tươi vui, những cái gật đầu đồng ý…
Chiều hôm đó, không có giờ học. Tôi qua nhà
Thanh. Cô nàng còn nằm cuộn tròn trong chăn như một con mèo ốm. Tôi báo cho
Thanh rằng tối nay bạn bè sẽ đến nhà Thanh vui Giáng Sinh. Nghe tôi nói như
thế. Thanh ngồi bật dậy!
-Thiệt hả! Các bạn đến nhà mình hả?
-Ừ!
-Vậy thì để mình sẽ chuẩn bị trang hoàng
nhà cửa và cả bữa tiệc Reveillon nữa!
Thanh mừng lắm! Thanh ríu rít nói chuyện
với tôi. Cả người Thanh như linh hoạt hẳn lên. Tôi theo Thanh đi ra phòng
khách. Hai đứa vội dọn dẹp, trang trí… Thanh bàn với tôi chuẩn bị một vài món
ăn nhẹ…
Hoàng hôn vừa xuống, như đã hẹn, tôi đi qua
nhà Thanh thật sớm! Khi đường phố chưa kịp lên đèn.
Từ xa, tôi đã thấy Thanh đứng chờ tôi ở nơi
cửa. Thanh nở nụ cười tươi vui:
-Nhanh lên! Hai đứa mình đi vào trường để
đón các bạn nữ ở nội trú chở ra nhà mình!
Nói rồi, Thanh kéo tay tôi lên chiếc xe
Jeep trắng đang đậu trước hiên nhà. Tôi leo lên ngồi một bên còn Thanh cầm chiếc
volant và rồ “ga”. Chiếc xe chạy đi nhẹ nhàng. Tôi đã nghe Thanh biết lái xe hơi
nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy tận mắt cô bạn tôi lái xe một cách thành thạo.
Xe chạy xuống đường Lê Thánh Tôn vòng lên
đường Nguyễn Huệ qua Eo Nín Thở rồi dừng lại trước cổng trường Sư Phạm.
Buổi chiều trời lạnh, gió từ biển thổi vào
mang theo cái rét buốt. Các bạn từng tốp từ trong trường đi ra. Tiếng nói tiếng
cười lao xao. Các bạn lớp tôi: Lệ Thu, Ánh Tuyết, Tỏi, Kim Phúc, Tâm Thanh…
cũng vừa ra tới cổng định đón xe Lam. Thấy tôi và Thanh đến! Thế là các bạn vui
mừng leo lên xe. Chiếc xe Jeep chở tất cả các bạn nữ ở nội trú của lớp tôi. Trên xe chúng tôi
chuyện trò với nhau rôm rả.
Trời tối dần, những con đường dẫn đến Nhà
Thờ đã rộn rịp đông đúc hơn. Trước Nhà Thờ Hòa Ninh nằm trên con đường Nguyễn
Huệ tấp nập người đi. Đèn điện sáng rực. Những dây đèn xanh đỏ vàng tím đủ màu,
nhạc Giáng Sinh vang vang…Lòng của chúng tôi cũng rộn ràng theo.
Càng gần xuống con đường Lê Thánh Tôn dẫn
đến nhà thờ Chánh Tòa thì người người càng đông hơn. Thanh cho xe chạy chầm
chậm! Tôi quay qua Thanh nói:
-Đường đông người quá, Thanh!
-Ừ, Không sao đâu? Thanh mỉm cười trấn an
tôi.
Chúng tôi đến nhà Thanh thì đã thấy có một số
bạn nam đứng chờ ở trước nhà tự bao giờ. Thế là tất cả bước vào phòng. Thanh
bật đèn lên! Ánh sáng xanh tím dìu dịu. Chiếc bàn ăn được trải khăn . Giữa bàn
là bình hoa glaieul đỏ nổi bật. Một cây thông lớn đặt ở giữa nhà trang trí với
những quả chuông đủ màu, những tấm thiệp với hình ông già Noel hay những con
tuần lộc kéo xe trên tuyết…. Tôi bước ra phía sau bếp chào mẹ Thanh. Thì ra bác
ấy đã chuẩn bị tất cả đâu đó rồi.
Thức ăn dọn lên! Chúng tôi ngồi vào bàn.
Tiếng nhạc từ dàn máy Akai vang vang giai điệu dễ thương của bài ca Giáng Sinh
quen thuộc : Jingle Bells.
Dashing
through the snow
In
a one horse open sleigh
O’er
the fields we go
Laughing
all the way
Bells
on bob tails ring
…
Jingle
bells, jingle bells
Jingle
all the way
Oh,
what fun it is to ride
In
a one horse open sleigh…
Trong bầu không khí ấm cúng của căn phòng,
bên cạnh những người bạn lớp 6 khóa 11 thân thương, Thanh như xúc động đứng lên
mời các bạn cùng nâng một ly rượu vang thơm thơm…Thanh cắt chiếc bánh pudding…
Từng miếng bánh được chuyền đến cho mỗi
bạn. Tôi thầm thì:
-Oh, bring us a figgy pudding! (Ôi, Hãy
mang đến cho chúng tôi một chút bánh pudding may mắn!)
Những
khuôn mặt của mọi người ẩn hiện, lung linh trong ánh đèn nhấp nháy. Dường như
tất cả chúng tôi không phải chỉ là vui với không khí lễ Giáng Sinh rộn ràng hay
ngây ngất bởi cái nồng nồng của rượu, cái ngọt ngào của bánh mà là rất ấm áp vì
quây quần bên nhau trong tình thân yêu, trong vòng tay của bè bạn.
Khuôn mặt Thanh rạng ngời niềm vui nhìn tôi
và các bạn nói khẽ:
-Th cám ơn R và các bạn đã đem đến cho mình
một đêm Giáng Sinh thật ấm áp!
Tất cả chúng tôi vỗ tay, nói lớn:
-Merry Christmas!
Tiếng cười, tiếng nói chuyện râm ran vang
vang rộn rã cả căn phòng.
Khi chúng tôi bước ra khỏi nhà Thanh thì
trời đã khuya. Sương xuống nhiều! Trời càng lạnh giá! Ngoài đường mọi người vẫn
còn đông. Các bạn đi theo từng tốp, Thanh đi bên tôi. Chúng tôi co ro trong
những chiếc áo ấm, những chiếc khăn quàng cổ… tiến về hướng Nhà Thờ.
Nhà Thờ Chánh Tòa Qui Nhơn rực rỡ ánh đèn.
Mọi người nói cười rộn ràng. Chúng tôi len lõi giữa dòng người đông đúc đang
tiến vào bên trong Thánh đường…
Bàn tay Thanh ấm áp trong bàn tay tôi :
-Chúc Giáng Sinh an lành!
Tôi mỉm cười với Thanh và thấy lòng rộn
vui, ấm áp trong đêm Giáng Sinh, mặc dù ngoài trời đêm Đông lạnh giá. Đúng như
ai đó đã nói:
“Đừng
đóng chặt trái tim mình. Hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa Mùa Đông mình
vẫn thấy ấm áp”
Tôi và Thanh cùng hát nho nhỏ:
We
wish you a merry Christmas
We
wish you a merry Christmas
We
wish you a merry Christmas
And
a happy New Year…
Tuy tôi là người ngoại đạo nhưng tôi cảm
nhận được sự mầu nhiệm trong giờ phút thiêng liêng này. Tiếng chuông Giáng Sinh
ngân vang, ngân vang...
Tôi ngước nhìn lên tượng Chúa Jesus và nói
vào tai Thanh:
-I wish you Merry Christmas and happy New Year!
Bây
giờ, Những bạn bè năm xưa ấy, người còn?
Người mất? Người trôi dạt khắp nơi?…Nhưng rất mừng là chúng tôi đã tìm gặp lại
nhau hay liên lạc được hầu hết các bạn. Tôi và Hoài Thanh lại cùng nhau tâm sự
những vui buồn trong đời thường sau bao nhiêu năm xa cách. Không ngờ rằng thời
gian qua, mỗi chúng tôi đều có những chông chênh, những thăng trầm, những khúc
rẽ…
Giáng
Sinh năm nay lại về! Tôi xin gởi đến Hoài Thanh, các bạn và mọi người lời chúc
chân thành nhất:
-Chúc
tất cả bạn bè tôi và mọi người trên thế giới này một Mùa Giáng Sinh ấm áp, vui
vẻ, may mắn, an lành và hạnh phúc.
Sài Gòn, Mùa Giáng Sinh 2012.
Irene.