Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

Du Xuân

                                             Irene.

Đêm Sài Gòn vào những ngày Tết Quý Tỵ lung linh với những con đường rực rỡ sắc đèn màu thật tuyệt!
         Đường Lê Duẩn sáng rực lên bởi hàng dãy chiếc nón khổng lồ xen kẽ với những đóa hoa cách diệu bởi những dải lụa xanh nhìn từ xa  như hình các thiếu nữ đội nón lá đang thướt tha trong tà áo dài.
         Trên con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa với ánh sáng nhẹ nhàng của hàng trăm đóa hoa sen trải dài.
         Những bông mai vàng bập bềnh trên những làn sóng ánh sáng của con đường Phạm Ngọc Thạch làm cho mọi người cảm giác như đi giữa đêm Xuân.

Tản mạn về đặc sản xứ Quảng

(Tặng các bạn quê xứ Quảng và các bạn đã chọn nhiệm sở Quảng tín năm xưa)

Bạn bè Nhị Sáu muôn quê

Hôm nay tôi sẽ đi về Quảng nam

Nhiệm sở xa nhất bạn làm

Và cùng các bạn, Quảng nam quê nhà


Xứ Quảng nơi tôi đến hôm nay, có rất nhiều danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, có dòng sông Thu bồn  và có những bãi biển đẹp mê hồn.mà biết bao thi sĩ ,nhà văn đã viết về nó. Con người xứ Quảng chân chất thật thà, nhiều tình cảm nhưng hôm nay tôi cũng chưa dám viết tới. Mà chỉ xin viết về một vài đặc sản của xứ Quảng mà tôi đã có may mắn được thưởng thức và tìm hiểu về nó ngay trên cái nôi đã sinh ra nó
        Ai đi cách trở sơn khê

Nhớ tô mì Quảng tình quê mặn nồng”(Ca dao )

Mì Quảng
 
Mì Quảng ! Ngay từ cái tên đã chỉ rõ xuất xứ của món mì đặc biệt này rồi. Món ăn dân dã đậm đà hồn quê và ngon tuyệt này, hiện diện ở khắp mọi nơi trên đất Quảng nam. Từ gánh hàng rong ta gặp nơi ngã ba thị tứ, hay bất kỳ làng quê  bình dị nào. Cho đến những nhà hàng sang trọng trong thành cổ Hội an, hay những khách sạn bên bờ biển.

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Ngày Xuân Vãn Cảnh Chùa

-->

  Mai đi chùa sớm. Tối nay tôi lại mất ngủ. Cái tâm trạng nôn nao trước mỗi chuyến đi- đến giờ đã hai thứ tóc trên đầu rồi mà vẫn
chưa bỏ được. Lại nhớ ngày bé, trước mỗi kỳ thi quan trọng, tôi thường hay gặp những giấc mơ,  gọi là ác mộng cũng đúng, khi thì trễ xe, khi quên bút, quên phiếu báo danh…Giật mình choàng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi, có khi mặt còn đầm đìa nước mắt!
 Tôi đi chùa cùng với gia đình, như một thông lệ hàng năm. Chùa ở miền Nam đa phần rộng rãi, thoáng mát, thờ ít tượng hơn chùa ở miền Bắc. Mỗi đầu năm, trước rằm tháng giêng, tôi hay được người cháu sùng đạo chở xe đi lễ chùa khắp đó đây. Gần thì loanh quanh trong thành phố. Xa thì xuống tận Bà Rịa, Vũng Tàu…Mẹ tôi, lúc còn sinh thời, thường gọi là đi vãn cảnh chùa, thích lắm. Cái tục lệ đi đủ mười chùa đầu năm cũng  hay hay. Có năm còn được “ khuyến mãi “ thêm vài ba nơi nữa, vì các chùa nằm san sát cạnh nhau. 
Chiều muộn, chúng tôi viếng thăm ngôi chùa cuối cùng. Thiền viện Viên Chiếu nằm thật sâu phía trong đường quốc lộ,  có khuôn viên rộng đến 5 ha. Các ni sư tự cấy lúa, trồng rau, lao động như một nông dân chính hiệu, chỉ khác với đời thường ở bộ áo cà sa. Chúng tôi mê mẩn trong khuôn viên thanh tịnh của chùa lúc chiều tà. Chỗ này, vài ni cô đang đảo thóc.  Chỗ kia, gặt lúa, tưới rau. Ai cũng cặm cụi làm việc, tôi có cảm giác như đây là một nông trang êm ả, chỉ có tiếng chuông gió loong coong làm xao động chiều tà…Vị ni sư trụ trì hóa ra lại là chỗ thân quen. Sư học trên tôi hai lớp, cùng  tại  ngôi trường nữ trung học nổi tiếng trên cao nguyên, trước giải phóng. Chúng tôi nhắc đến Thầy Cô, đến bạn bè rất thân tình, vui vẻ… Chạnh nhớ đến Chùa Hương quê mình , ngoài Bắc. Mỗi năm đến dịp khai hội lại được báo chí nêu tên, thấy mà buồn! Đã có lần tôi gửi cho bạn bè mấy câu thơ không vui vẻ gì về cảnh nhếch nhác của chùa Hương hôm nay,  bài thơ thế này:

    Trách Ông Nguyễn Nhược Pháp.

 Chỉ tại Ông làm bài thơ quá hay.
 Để bây giờ Chùa Hương mắc đọa.
 Bao nhiêu thú rừng bị phanh thây.
Treo lủng lẳng trước tam quan thơ mộng.
Hay bởi chùa có tên Thiên Trù.
Nên hàng quán bày ra la liệt!

Vẫn còn đó Suối Yến trong veo.
Con đò vẫn lướt êm trên sóng.
Nhưng… lái đò- đủ trò, đủ mánh.
Ngân hàng di động- đổi 8 ăn 10…
Tay Phật bắt ấn- kèm theo tờ tiền lẻ.
Nơi Phật tĩnh tọa- tiền cả núi trong lòng.
Kéo Chư Thiên về lại chốn hồng trần.
Đây có phải cái-  tâm người đi lễ?!...

 Chùa ở miền Nam không hề  có cảnh này. Thôi đành nhớ đến Chùa Hương thơ mộng  qua những bài thơ, bài nhạc ngày xưa vậy.
Công việc lễ bái đầu năm của tôi, coi như đã hoàn thành. Chỉ mong sao năm tới vẫn còn khỏe để lại được:
        Du xuân- thập tự bái.
        Cầu… gia đạo an vui.
        Cầu… thân quyến khỏe mạnh.
        Cầu… bạn bè bình an.


Đầu Xuân 2013
Kynguyen

Vườn Xưa Vẫn Ngát Hương - Thơ - Đan Thanh

                          Tng  Irene và Thanh Cảm
Vườn Sư Phạm ngát thơm hương
Ta về U MỘT NHÀNH XUÂN  bồi hồi
ẢNH CŨ NGƯỜI XƯA đâu rồi ?
BẠN BÈ  ĐÃ CÓ MỘT THỜI nhớ thương
THU VIỄN XỨ NHỚ QUÊ HƯƠNG
Hãy về đây dưới mái trường mến thân
Để MÃI LÀ LỜI TRI ÂM
NHỚ QUY NHƠN, nhớ DẤU  CHÂN, NGÀY VỀ
THƯƠNG TÌNH CA nhớ CHIỀU QUÊ
CHUYỆN CỦA TÔI, chuyện TRỞ VỀ - TRƯỜNG XUA
Chuyện TRẦM LUÂN, chuyện gió mưa
Mong về  GẶP LẠI BẠN XƯA  một thời
Chiều lên phố, XE ĐẠP ƠI
Qua eo Nín Thở nhớ NGÀY YÊU THƯƠNG
BUỒN VUI NỘI TRÚ còn vương
MỐI TÌNH SƯ PHẠM, NGÔI TRƯỜNG MẾN YÊU
CÓ BIỂN xanh, có nắng chiều
Có NIỀM VUI, có NGÀY THƯƠNG YÊU êm đềm
Qua rôi CƠN BÃO NGHIÊNG ĐÊM
Chỉ còn NỖI NHỚ DỊU ÊM mượt mà
Dù ngày xưa có PHÔI PHA
Chuyến đò nên nghĩa mặn mà thắm sâu
QUÊ XA. HÃY NHỚ VỀ NHAU
Nhớ ĐÔI MẮT  tiễn đưa sầu mông mênh
Bàng hoàng VÌ ĐÓ LÀ EM
Thoảng trong gió , biển gọi tên dịu dàng
TỪ MỘT CHUYẾN ĐI. VỀ NGUỒN
Mà yêu thương đẫm trong hồn lung linh
Bâng khuâng  NHỚ THỜI GIÁO SINH
Hân hoan náo nức QUY NHƠN NGÀY VỀ
CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ. CHIỀU QUÊ
CẢM XÚC NGÀY VỀ vẫn nhớ thương nhau
Nghe LỜI TỰ SỰ HÔM NAY
Bõng dưng nhớ TIẾNG VĨ CẦM TRONG ĐÊM
XÚC ĐỘNG đầy vơi NỖI NIỀM
Như là HẠNH PHÚC ĐẦU XUÂN thắm tình
TRƯỚC BẢNG ĐEN trải lòng mình
THÈM NGHE GIỌNG NÓI QUÊ MÌNH biết bao
Đừng bao giờ hỏi tại sao
Đôi ta TRÊN NGỌN TÌNH SẦU dịu êm
Ôi  NHỮNG KỈ NIÊM KHÔNG QUÊN
Hãy dành MỘT KHOẢNG TRỜI RIÊNG cho tình
Gửi vào TÂM SỰ NGÀY XUÂN
Tặng nhau MỘT CÕI NÀO XA tuyệt vời
THU HÀ NỘI BĂNG LĂNG ơi
Nhớ Sài gòn giữa đất trời thênh thang
Mây chiều Thị Nại bâng khuâng
Nhớ nhau xin hẹn một lần về thăm
QUAY QUẮT NHỚ sáng tháng năm  (12/5/2012)
TÌNH YÊU DANG DỞ bỗng tìm được nhau
Đẹp sao cái thưở ban đầu
                             ĐAN  THANH

Lại Giang _Tình em - Thơ

 
( Mến tặng các bạn Nhị 6 k11 SPQN quê Hoài nhơn và anh Vũ Hải Châu )
 
Tên em hợp nhất đôi lòng
Kim sơn_An lão sinh dòng lại giang
Em xanh dòng nước hè sang
Hiền hòa tưới mát tôi chàng lãng du
Tình em con nước mùa thu
Mặt sông nổi sóng...hững hờ trôi đi
Em hiền đông đến mỗi khi
Em xinh đẹp nhất xuân thì đến thăm
Tình ta bao nỗi cách ngăn
Hội yên nàng đứng dưới trăng đợi người
Trung lương anh muốn sang chơi
Vọng vang tiếng gọi đò ơi sang cùng
Đôi bờ chỉ cách dòng sông
Thì sao ngăn được đôi lòng chúng ta
Cầu tre anh bắc sang qua
Lại giang hung dữ,chia xa tình đầu
Tình nông sâu...Lại giang sâu.
Ai xây con đập ngăn màu phù xa
Để cho dòng nước hiền hòa
Vỗ về bờ bãi tình ta thêm nồng
Bồng thanh tân _ Bồng thanh tân
Nếu không lỡ hẹn...ngàn năm vẫn chờ
 
Nhưng rồi em vẫn hững hờ
Nửa dòng An dũ, nửa bờ Thanh tân
Mong em đời mãi bình an
Gió reo đưa nhẹ muôn vàn sóng xô
Còn tôi lãng tử xa quê
Đêm đêm thổn thức mơ về Lại giang
 
     Bạn Của Nhị 6

2 Đoản Văn của Nguyễn Thu Tịnh - K11



                          TẾT- TẾT
                                           Nguyễn Thu Tịnh.


Thế là đã 39 cái tết tính từ ngày rời mái trường Sư Phạm Qui Nhơn ( Tết 1975 - Tết  Ất Mẹo).
Ngày ấy với tuổi 20- thật non trẻ ngày ra trường- mỗi người một hướng. T là người độc nhất của lớp Nhị 6 K 11 vào với mảnh đất khô cằn nhất miền Trung ( Bình Thuận). Lý do sao mà lại vào tận đó mình sẽ có một bài hồi ức khác.
Cùng nhận công tác chỉ có 10 bạn. Sau khi chọn từ quận đến trường thì T thật may mắn chọn một trường tiểu học chỉ có 5 lớp với 3 phòng học nằm trong một xã rất nhỏ (như một làng) Đó là làng Nam Ninh, một làng Công giáo di cư 54 ( làng của người Hà Tĩnh).  Làng cách Phan Thiết 14 cây số về hướng Sài Gòn và cách ga Mường Mán 2 cây số về phía tây. So ra lúc đó là khá là may mắn vì làng Công giáo di cư là khá “ an ninh” mặc dù xung quanh làng đề là vùng không thể có mặt vào ban đêm trong khi mình là một công chức chế độ Cộng hòa.
Lúc ấy việc nghỉ tết không như bây giờ tùy theo người ở xa ở gần mà tự bố trí để về quê ăn tết. Gia đình T đang sinh sống tại Sài gòn nên phải xuôi về Nam đoàn tụ gia đình. Báo với các em học sinh sáng 20 tháng chạp Thầy phải về quê. Một điều thú vị và thật bất ngờ mà T không thể hình dung được.
T tính trưa hôm ấy sẽ đi xe Lam về Phan Thiết để đón xe vào Sài Gòn nên cho học sinh nghỉ học. Lúc 9 giờ, trong khi đang lúi húi sắp xếp đồ đạc vào vali thì ngoài cổng nhà trọ có tiếng láo nháo của lũ trẻ!! Nhìn ra ngoài, một đoàn học sinh khoảng 25 em ăn mặc chỉnh tề đứng sắp hàng trước cổng. Đi đầu là một cành mai tiếp đến là hai gói quà. Chúng đi hai hàng dọc chỉnh tề đi vào. Nhìn ra là toàn học sinh lớp T phụ trách!!
Thật cảm động! Gia đình nhà trọ lúng túng vì không có đủ ghế cho các em và các em phải tạm thời ngồi bất cứ chỗ nào có thể . Em lớp trưởng đứng dậy trịnh trọng thưa:
-Thưa thầy, ở đây có một cái lệ  đó là Mùng Một tết cha, Mùng Hai tết mẹ, Mùng Ba Tết thầy, nhưng vì thầy không ở lại ăn tết với chúng em và thầy chuẩn bị về nhà. Hôm nay, chúng em, toàn thể học sinh trong lớp đến chúc tết thầy. Chúc thầy năm mới dồi dào sức khỏe, sau tết thầy lại tiếp tục giảng dạy các em. Nhân dịp thầy về quê chúng em xin kính biếu thầy một ít quà về cho gia đình bao gồm một cành mai ý nghĩa ngày tết, một cây thuốc Capstan và 3 hộp bánh. 
-Các em lấy tiền đâu ra mà tặng quà cho thầy. T hỏi.
Sau một hồi ấp úng giải thích, lúc đó mới biết là các em được sự đồng ý của gia đình, tự nguyện đóng góp làm quà cho thầy giáo không hề có sự nhúng tay của người lớn. T thật sự lúng túng nhưng cũng quyết định khui ba hộp bánh , bày biện cho các em vui vẻ. Là học sinh lớp Năm nhưng các em cũng khá vô tư nhón lấy những mẫu bánh ăn ngon lành mà các em đã đem đến và bắt đầu nói chuyện với nhau thật rôm rả.
 Sau đó còn có màn văn nghệ nữa! Trên lớp T cũng thường tập cho các em các bài hát và đây là dịp kiểm nghiệm lại các giọng ca. Ở đây là làng Công giáo nên hầu hết các em đều ở trong Ca đoàn của nhà thờ, vì vậy các em hát rất hay.
 Thời gian trôi qua đã đến giờ T phải lên đường. Phải tạm biệt các em.
Ngồi trên xe về Sài Gòn, T cố ôm giữ cành mai xem như một món quà vô cùng quý giá.
Trời tháng chạp se se lạnh nhưng T cảm thấy vô cùng ấm áp với cái tình cái nghĩa thầy trò.
Bây giờ Tết đến, lại nhớ cái tết năm ấy! Sau này lại có thêm tết nhà giáo nhưng T vẫn cảm thấy không thể nào quên cái tết đúng ý nghĩa năm ấy.



NGƯỢC !

Cuộc đời mình là cả một quãng dài ngược  ( ngược với cả mọi người) với cả công việc!!
Năm 1972 chiến sự xảy ra ở quê tôi- Lúc đó đang học 12- Khi đó gọi là “chạy giặc” vào thành phố biển Quy Nhơn. Học không hết năm học nhưng vẫn đậu Tú tài toàn phần và kiến thức 12 thì trống rỗng khó mà tiếp tục lên Đại học. Gia đình ly tán, một mẹ già lại chạy tuốt vào Sài gòn. Đúng ra mình có điều kiện học ghi danh Đại học nhưng lại ngược  trở về Quy Nhơn thi vào trường Sư phạm. Mấy đứa bạn thì tiếp tục ngồi ghế đại học từ đại học khoa học đến đại học luật…
Thế là mình không có quê hương, những năm học tại trường SPQN khi tết về thì mỗi bạn lại hăm hở về quê mình thì lại đón xe ngược về Gài gòn. Những ngày tết xa xứ ấy thật buồn nhưng không thể nào khác!! Những ngày hè của 2 năm SP lại quay về Sài Gòn với mẹ già.
Lần ngược giòng này đã để lại trong tôi những buồn vui khó tả. Thời gian hai năm sống với gia đình nhị 6- phải ở trọ- phải dạy thêm kiếm sống…
Cuối khóa học (hè 1974) mình lại sống ở Sài gòn nên khi thông báo về chọn nhiệm sở thì lúc bây giờ mình đang đi làm công việc tại Đà Lạt. Khi đó mình phải quay về Sài gòn ngay để kịp về Quy Nhơn nhưng chỉ còn hơn 14 giờ đồng hồ. May là lúc ấy vé máy bay rất đắt nên cũng dễ mua. Đành bấm bụng mua vé máy bay sáng hôm sau bay về Quy Nhơn. Nhưng không may, máy bay phải ghé Liên Khương để sân bay Liên Khương có cho người quá cảnh!! Khi hạ cánh xuống phi trường Quy Nhơn thì đã gần 10 giờ. Té ra không có mình ông anh đã chọn cho nhiệm sở Bình Thuận ( vì BT dễ về SG hơn). Xuống máy bay biết như thế nên lại cầm Sự vụ lệnh tiếp tục ngược vào Nam.
Nếu nói thời điểm hiện nay thì không phải là ngược  mà là xuôi  theo thời đại!! 
Công tác tại huyện Hàm Thuận trong thời gian đầu; thường xuyên về Gài Gòn. Xuân 1975 giải phóng đất nước mình lại chạy về Sài gòn, trình diện chính quyền Cách mạng ở Sài gòn thế mà lại ngược  ra trình diện thêm ở Hàm Thuận và tiếp tục dạy ở đây. Đùng một cái năm 1976 gia đình đoàn tụ sau giải phóng và lại kéo về quê, thế là bỏ mình lạc lỏng và mỗi lần tết đến lại ngược  về quê. Thời gian sau giải phóng việc đi dạy mà xa nhà cực khổ như thế nào thì ai cũng biết. Khổ quá nên mình lại xin ngược về quê công tác. Lần ngược giòng này là hết sức phi lý vì lúc bấy giờ xu hướng Nam tiến rất mạnh!! Những người quen biết cũng như cùng công tác lúc đó mỗi lần gặp đều cho rằng mình đã ngược thời đại!! Phải hiểu rằng lý do gia đình là chính!
Về công tác ở quê mình được bổ nhiệm làm phó HT- lúc ở Bình Thuận là HT- nhưng lại chấp nhận về Phòng GD công tác- Lần ngược  này là hụt hẫng nhất. Vì hiện nay mình không còn là nhà giáo nữa. Thời gian trôi đi, công việc vẫn tiếp tục. Nhìn lại thấy mình thật ngược đời các bạn ạ! Nhưng thôi. Tâm sự như thế để biết thêm quãng đời sau khi ra trường của mình. Giờ thì đã sắp về hưu nên nhìn lại và suy ngẫm!
Nhưng dù sao đi nữa trong thời gian công tác mình vẫn luôn nhớ về những ngày ở mái trường SPQN. Cảm ơn các thầy cô của trường đã trang bị cho mình khá nhiều kiến thức từ giảng dạy, từ quản lý.. và kể cả âm nhạc, Mỹ thuật. Với những kiến thức đó mình có biệt danh là bá nghệ!! Nhưng mình cũng thường nói vui: “Bá nghệ bá tri, vị chi bá láp”

Hoài Nhơn, tháng hai 2013.
Nguyễn Thu Tịnh, nhị 6 - K11

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Viết tiếp cho anh… Chuỗi ngày gian nan

-->kimloan


Anh thương…

Về đây vắng bóng anh rồi em lo sợ làm sao, sợ lại phải chia cắt thêm hai miền Trung – Nam. Đôi khi thầm nghĩ, nếu anh đã vào được Sài Gòn còn em lại ở Qui Nhơn thì… trời ơi… buồn nẫu ruột, phải không anh.

Tâm trạng chung lúc này ai cũng nghĩ là “xong” cho rồi… để mọi gia đình được gặp nhau vì ai cũng có người nhà vào được trong Nam cả.

Thế rồi mọi chuyện cũng đã kết thúc… Ai nấy thở phào nhẹ nhỏm và bọn mình sẽ được gặp nhau anh nhé ! Nhưng không ngờ, ngày này qua tháng nọ tin tức về anh vẫn bặt âm vô tín. Em lo sợ thật rồi, không biết bây giờ anh ở đâu, anh ơi… Nhớ sớm báo tin cho gia đình nhé ! Đôi khi em nghĩ biết đâu anh đã ra nước ngoài rồi thì sao.

Viết đến đây lòng em buồn rười rượi… Vậy anh có hiểu cho tâm trạng em lúc này như thế nào không, hả anh ?

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

TỰA ĐỀ NHỮNG BÀI VIẾT TRÊN TRANG SƯ PHẠM 2012 (P2)


Bạn của Nhị 6

Tân niên Quí Tỵ đã đến rồi đây
Ngắm hoa đua nở nhớ “Xuân kỳ”
“Thơ thầy Đàm Khánh Hỷ” luôn còn trên trang
Thầy ơi ! Thầy “Tặng con rồng” giáo sinh
Lời thầy dạy chúng con ghi nhớ:
“Nhỏ không học lớn đi dạy” làm sao?

Thầy ,cô “Bóng cội cây già” chở che
“Trầm luân” một biển bao la... qua rồi
Giờ đây khóa cuối cũng đà sáu mươi
Gặp nhau là miệng nhoẻn cười
Mang đôi “Guốc mộc” “Nhớ thời giáo sinh”

“Về tấm bằng chứng chỉ khả năng sư phạm”
(Tịnh ơi giữ nhé,giữ Danh trường mình
Dù phải lấy hết bình sinh  gìn giữ
thì ta vẫn cứ vững tin về mình phải không?)

“Lời tự sự hôm nay” Với “Nhật ký ngày về”
Cảm,Ren ghi lại “Cảm xúc ngày về” tháng năm
“Xúc động” “Về lại mái trường xưa” lưu dấu
Mỗi bài viết “Như tia nắng mặt trời”
 Như làn gió gọi bạn bè về đây
Ta cùng cất tiếng lên ca bài ca “Sư phạm hành khúc”

“Về thăm trường cũ” còn “Dấu chân”Xưa
“Tìm bạn” “ở hai đầu nỗi nhớ” “Trở về”
“Hình ảnh đồng môn gặp gỡ” “Hình ảnh xưa”
Gợi bao nỗi nhớ  về thời giáo sinh
“Người thầy dấu yêu” như có ở quanh mình
Hàng sứ già lặng đứng thoảng “Hương xưa”

“Tháng năm lại về_ thơ Xuân đài” gợi nhớ
“Qui nhơn tôi yêu _thơ Đông Oanh” “Bánh bèo”...
 Về “Ngày hội ngô _thơ Vũ Hải Châu” còn:
“Chùm thơ Võ Ngọc Lam “ có “ Thơ Bích Tuyền”
“Thơ Bạch Xuân Lộc” bên “Chùm thơ Đinh Khoa k mười”
“Thơ Phạm Mộ đức” trải dài trên  mạng
“Chiều ơi nhớ mẹ_thơ Lại Giang” hiếu hòa...
“Mối tình thơ _thơ đặng Nam Phương”
Và còn nhiều nhiều nữa bài thơ trang nhà
Các anh chị đã gửi tình vào thơ ca
Tình thầy, tình mẹ, tình đồng môn
Tình yêu trường lớp, tình yêu cô trò
Bồi hồi xúc động khi gặp lại chia xa
Bao nhiêu tình ấy thiếu tình yêu xưa.

“Vô cớ” để thiếu thơ tình giáo sinh
Thơ này tôi thấy bạn mình làm hay
“Chùm thơ _Trần Hiền Tuấn k mười một”
“Chùm Thơ _Trần Quốc Dõng”
Hồi ức tình xưa chảy bằng lời vào thơ bạn
Quốc Dõng ( Hiền Tuấn ) đã kỳ công
Lật từng Viên cát trắng của biển đông
để “Tìm em” mà nào thấy phải không?
Lẽ nào “Tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi” sao
“Hàn Diệu Phương_Tình xa” rồi Tuấn biết không?
Thấp thoáng bóng ai “Trên thành phố mù sương”
“Màu tím bằng lăng” đẹp mà buồn Tuấn nhỉ !


“Đôi mắt” nào hay “Đôi mắt Pleiku”
Khiến Ren nghĩ tới “Thời con gái đã xa”
Có phải bạn mới nghe “Bài ca sinh nhật”
Hay bạn mới đọc ”Viết cho anh...Kim Loan”

Ren ơi ! “Mùa đông dịu dàng” lắm
Sẽ không phải “Noel một mình” nữa đâu
Bên Ren có nhiều bạn muốn sẻ chia
“Sự tình tháng chạp” đã qua lâu rồi
“Hạnh phúc đầu xuân” không đến muộn
Bạn “Đón tết đầu xuân nơi xứ người” mà:
Không phải hỏi: “Tết này anh ăn tết ở đâu”
đó ! Hạnh phúc đã gõ cửa rồi
Và nụ cười sẽ nở trên môi “ ông già mù và tiếng sáo”
“Gợi giấc mơ xưa” sẽ vỗ về bạn
“Anh đi rồi” ôi ! “Nỗi nhớ dịu êm”

Nhớ “Ngôi trường mến yêu”,nhớ “Căn nhà xù xì”
Nhớ “Trung thu xưa” bên gia đình sum họp
Nhớ lời cha : “Đừng để buồn lên mắt mẹ”
Nhớ rất nhiều nhưng đau đáu nhất
Bạn bè xưa,người cũ phiêu bạt nơi đâu
Chẳng thể gặp nên: “Nhắn tìm bạn cũ”
“Quà tặng của Admin” là quà tặng đặc biệt
Sau mỗi ngày “Thư của ban biên tập” gửi đi
Là thêm nữa những người bạn được kết nối
Dẫu xa xôi hay cách trở cũng tìm về...

“Cuộc phiêu lưu của đàn kiến” còn tiếp diễn
“Những chuyến đi ấm áp” sẽ nhân lên
Để họ hàng nhà kiến mãi sum vầy hạnh phúc
Và thế nhé vui đường đời ta bước...
Thời gian trôi không chờ đợi bao giờ.

Bạn của Nhị 6 

THẦY TÔI

                                               Thanh Cảm

        Mùng 9 Tết, Sài Gòn đã trở về nhịp sống bình thường dù hương xuân vẫn còn thoảng vương đâu đó. Nhóm bạn k11 chúng tôi cùng hẹn nhau đến thăm thầy Hoàng Hy, thầy giáo dạy nhạc của chúng tôi, một trong những người thầy mà chúng tôi yêu kính từ thời là giáo sinh của trường Sư Phạm Qui Nhơn.
        Chiều xuống thấp, vài tia nắng nhạt lướt thướt bên triền sông xa xa…Đợi tôi và một bạn lóp nhị 10 dưới chân cầu vượt Bình Triệu là bạn Thạch cùng cô bạn đời nhỏ nhắn của bạn ấy. Bốn chúng tôi hòa vào dòng người xuôi ngược trên những con phố đông đúc vào giờ tan tầm. Thành phố sau một kỳ nghĩ Tết dài đã trở lại nhịp sống nhộn nhịp vốn có của một Sài Gòn trẻ trung và năng động. Buổi sáng, những dòng xe nối đuôi nhau từ Thủ Đức qua quốc lộ 13 đổ về trung tâm thành phố, khởi đầu cho một năm làm việc và học tập mới. Chiều về, những con đường lại hối hả tất bật với người xe chen chúc dù hôm nay vẫn còn là một ngày “mùng” của những ngày Tết cổ truyền!
       Những con phố chúng tôi đi qua vẫn còn vẹn nguyên hương vị của ngày Tết. Sắc Xuân vẫn còn vấn vương trên những góc phố, hàng cây. Bến xe Miền Đông với từng  chuyến xe khách nối đuôi nhau vào bến mang những người con rời quê trở lại nơi này để học tập và để mưu sinh. Những con đường Đinh Bộ Lĩnh, Bạch Đằng rồi Phan Đăng Lưu, Huỳnh Văn Bánh….đưa chúng tôi đến nhà thầy nắng đã lưa thưa và chiều đã dần tắt!
      Vào một con hẻm sạch bong và yên tĩnh trên đường Hồ Biểu Chánh, chúng tôi rẻ vào nhà thầy. Ngôi nhà khang trang nép mình ở cuối con hẻm vắng yên bình. Đón chúng tôi ở đầu hè là nụ cười nhân hậu của cô cùng nét rạng rỡ hân hoan của thầy. Ngỡ ngàng giây lát, tôi bỗng ôm chầm lấy thầy, tình thầy trò sao mà lung linh quá! Trong vòng tay của thầy tôi như vẫn là cô giáo sinh mười tám được sự chở che và dìu dắt của những người thầy, người cô đáng kính ngày nào, cho dù bây giờ tôi đã vào cái tuổi sáu mươi và thầy cô tôi thì sương trắng đã bạc cả mái đầu!
       Nhà thầy bài trí đơn giản nhưng thật ấm cúng và sang trọng. Phòng khách với chiếc đàn dương cầm màu đen quen thuộc của thầy bên lọ hoa hồng đỏ còn e ấp nụ ở góc phòng. Chúng tôi vừa ngồi xuống bộ xô pha màu đỏ thẩm tinh tế đặt ở giữa nhà thì bạn Lượng lớp nhị 4 cũng vừa đến cùng cô bạn đời xinh xinh của bạn ấy. Vậy là buổi viếng thăm và chúc Tết thầy của chúng tôi lại thêm rôm rả đông vui và rộn ràng tiếng nói cười đàn hát. Cô ân cần đưa tận tay và nhắc chúng tôi dùng những bánh mứt do chính cô và các em làm, cô nhắc lại những nỗi cơ cực của gia đình bạn Thạch, của anh Thành k10, của những học trò xưa…cùng những sẻ chia ấm áp trong tình thầy trò lúc khó khăn vất vả. Khi nghe tôi tâm sự về cuộc sống của mình trong thời gian qua, tôi thấy trong mắt thầy cô như đang rơm rớm! Cô nói :“ Cô nghe thầy nhắc đến T.C nhiều lần, nhưng cho đến hôm nay mới có dịp gặp em!”. Tôi nghe mà thấy lòng mình thật ấm!
       Thầy nói tôi hát lại cho thầy nghe bài “ Xuân Ca” của Phạm Duy, rồi “ Hoài Cảm” của Cung Tiến… Cũng như ngày nào thầy đệm đàn cho tôi hát, tiếng kèn Melodica dìu dặt của thầy hòa lẫn tiếng guitar ấm áp của Lượng của Thạch làm không gian buổi chiều xuân ở nhà thầy thêm phần ấm cúng. Tuy bây giờ trông thầy có vẻ già hơn trước nhiều, tóc thầy đã bạc, da thầy đã phai, nhưng tôi vẫn nhận ra thầy từ giây phút đầu tiên sau hơn ba mươi chín năm thầy trò không gặp mặt. Vẫn cái dáng dong dỏng cao cao ấy, vẫn nét mặt và ánh mắt nghiêng nghiêng ấy mỗi khi thầy thả hồn theo từng phím nhạc mà những giáo sinh chúng tôi ngày đó vô cùng ngưỡng mộ!
       Tôi còn nhớ, những năm học Sư Phạm, mỗi lần đến giờ học nhạc là lớp lại vui như Tết. Tiếng đàn, tiếng hát, tiếng xướng âm của thầy và trò cứ vang vang cả một khán phòng dạy nhạc rộng thênh thang. Tôi vốn là một trong những học trò mà thầy gần gủi và yêu thương dạy dỗ tận tình, có lẽ vì thầy dạy nhạc mà tôi là thành viên trong đội văn nghệ của trường nên mỗi lần đội đi diễn kết nghĩa các nơi là thầy lại cẩn thận tập cho chúng tôi từng bài ca, từng lời hát. Tiếng dương cầm ngọt ngào của thầy cùng những câu dân ca êm ái, những bài tình ca thấm đẩm yêu thương cứ thế nhẹ nhàng đi vào tâm hồn, nuôi dưỡng cảm xúc của một cô giáo sinh trẻ chớm bước chân vào vòng xoay ngiệt ngã của cuộc đời. Cái cảm xúc như sợi dây vô hình liên kết giữa cuộc sống muôn màu với thế giới chung quanh, cái cảm xúc cho tôi biết lắng nghe biết chia sẻ, biết mở rộng lòng mình và để tâm hồn không trơ lì và cạn kiệt niềm tin giữa dòng chảy đầy thác ghềnh của cuộc sống!
       Năm nhất niên, trong đêm văn nghệ truyền thống của trường tôi hát bài “ Chiều làng em” của Trúc Phương, may mắn tôi lại được giải và từ đó thầy quan tâm dìu dắt tôi trong những hoạt động của trường cũng như trong việc nuôi dưỡng tâm hồn qua âm nhạc! Bước qua năm nhị niên, được sự tin tưởng của bạn bè, được sự động viên khuyến khích của thầy, tôi đảm nhận nhiệm vụ “ Phó trưởng khối văn nghệ” của trường rồi cùng với thầy và anh Trưởng khối ở k12 từng bước xây dựng và đưa đội văn nghệ trường đi biểu diễn ở nhiều nơi từ Hải Minh, Cù lao Xanh bao la biển nước cho đến vùng đồi núi Hàm Rồng xa xôi…Ngày qua ngày, với sự ân cần chỉ dạy của thầy qua cách thổi hồn vào từng lời hát tôi thấy lòng mình thêm rộng mở, càng thêm yêu kính thầy cũng như thầy luôn xem tôi là một trong những giáo sinh mà thầy quan tâm dạy dỗ! Tôi nhớ mãi những lần thầy nóng giận khi tôi hát sai nhịp, sai bè bài hát “Chiều tím” của Đan Thọ, “Tiếng đàn tôi” của Phạm Duy…để cho đến bây giờ từng câu chữ, từng nốt nhạc trong những bài hát ấy dường như tôi đã thuộc nằm lòng!
     Tháng sáu năm bảy tư, chúng tôi chia tay nhau và nói lời tạm biệt mái trường Sư Phạm ghi dấu nhiều kỷ niệm vào một đêm mãn khóa ngập tràn cảm xúc! Chúng tôi tạm biệt thầy cô với bao tháng năm ân cần dạy dỗ và hẹn ngày cùng nhau trở lại! Vậy mà bẳng đi mấy mươi năm có lẻ, dòng đời đưa đẩy đẩy đưa, bước chân trên đường đời của chúng tôi với bao chông chênh và chực chờ vấp ngã, để rồi tháng 5 năm 2012 vừa qua, sau ba mươi tám năm chia xa với biết bao thay đổi giữa dòng đời, chúng tôi mới có dịp trở về trường xưa với nghẹn lòng bao nỗi buồn vui! Thầy cô, bạn bè của chúng tôi bao người còn kẻ mất? Đã mấy ai được trùng phùng sau bấy nhiêu dâu bể đục trong? Riêng tôi, cho mãi đến hôm nay tôi mới có cơ duyên gặp lại người thầy mà tôi từng một thời yêu kính!
      “… Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
      Dòng đời, từng ngày qua êm đềm trôi mãi
      Chiều trên phố bao người đón đưa
      Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
      Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa…”*
      Có còn ai nhớ, ai quên con đò xưa… Những con đò đưa chúng tôi đến bờ bến lạ của cuộc đời!
      Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, rồi cũng trở thành quá khứ. Nhưng có quá khứ sẽ mãi là kỷ niệm in hằn trong ký ức khó thể nào quên! Với tôi, có quá khứ là bóng hình, là ân tình của những người thầy người cô đã góp phần dạy dỗ tôi thành người, góp phần dưỡng nuôi tâm hồn tôi rộng mở và thăng hoa cảm xúc, là lối đi dắt dẫn tôi trở về miền ký ức đầy những kỷ niệm tưởng đã ngủ yên trong sâu kín của một thời dĩ vãng đã qua!

      Đêm nay và bây giờ tôi ngồi đây để nhớ về một thuở nào xa và để thấy lòng mình chợt ấm! Chiều nay, cô bạn đời của Thạch có chụp cho thầy trò chúng tôi mấy tấm hình, cô ấy có nói: “ Trông chị và thầy như là hai bố con vậy!”, tôi hạnh phúc lắm! Ba tôi đã mất cách đây không lâu nên khi thầy Trần Văn Mẫn xem tôi là con gái, tôi vui vô cùng! Giờ tôi được gặp lại thầy Hoàng Hy, một trong những người thầy tôi tôn kính! Cho đến bây giờ, tôi vẫn cảm nhận được sự yêu thương và lòng cảm thông chia sẻ từ tấm lòng của một người thầy. Vẫn như ngày nào thầy đàn cho tôi hát rồi lại khen ngợi, động viên! Bên thầy, hai mái đầu tóc đã phai màu, một của trò chớm bạc và một của thầy màu tóc đã như sương!
      Chúng tôi tạm biệt thầy cô khi thành phố đã lên đèn! Con hẻm vắng hắt ánh đèn vàng từ bậc thềm nhà thầy dường như ấm lại! Thầy cô lại một lần nữa ôm tôi vào lòng và tôi chợt khóc, những giọt nước mắt tủi mừng của ngày hạnh ngộ sau bao nhiêu năm thầy trò cách xa! Nắm chặt tay, tôi như thấy ánh mắt người thầy hiện rõ nét bao dung và trìu mến!

      Con đường trở về nhà như nở thêm hoa và lòng bỗng dưng vui! Mùng 9 Tết, đêm dịu dàng và ấm áp hơn nhiều!                
      Trên cao, mảnh trăng khuyết nghiêng treo đẹp đến lạ lùng!

                         Sài Gòn, đêm mùng 9 Tết
                                     Thanh cảm

(*) Bài hát: Người thầy ( Nguyễn Nhất Huy) 

Một vài hình ảnh:






 

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...