Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

Viết cho anh… - Lên Sơn Định thăm anh



Kim Loan

Giờ ngồi viết lại em càng thấm thía hơn khi nhớ về lần ấy cùng em Hoa lên thăm anh ở trại Sơn Định.


Anh biết không… Em chẳng thể nào quên được hình ảnh hai chị em ráng sức đi lên những quãng dốc cao, vừa đến đỉnh đã nằm dài ra nghỉ mệt. Rồi tiếp tục đi lên dốc cao hơn… cao hơn nữa…
Hai chị em rất sợ bị lạc đường. Theo lời hướng dẫn của dân làng, khi gặp ngã ba có cây khô to trắng mốc bị trúng bom, chỉ còn một nhánh chỉa về bên trái có tàng lá xanh và bông tím thì rẽ trái, đi thêm một quãng nữa là đến. Ấy thế mà khi gặp một ngã ba, vì ngại đường nhỏ, bọn em tiếp tục đi thêm. Đến một ngã ba nữa, em nói rẽ trái, Hoa nghi ngờ phân vân không muốn đi, nhưng vì chìu em nên rẽ theo… cầu may. Nào ngờ đi một quãng khá xa mà chẳng thấy trại đâu cả, em lo sợ, muốn quay trở lại, nhưng vì nóng lòng cho anh nên em cứ đi tiếp…

BỐN MƯƠI NĂM - Thơ - Bạn của nhị 6



 (Thân tặng các bạn nhị 6 k11 và các bạn đồng môn đã về làm dâu xứ QUẢNG )
  
Bốn mươi năm trước
Tôi theo anh về xứ QUẢNG
Bằng mối tình đầu
Không chút băn khoăn
Với tuổi hai mươi không hề toan tính
Chỉ thấy màu hồng và cả màu xanh...

Bốn mươi năm trước
Tôi rời xứ NẪU
Xa cha mẹ già, những đứa em thơ
Dòng sông quê,con đò bến nước
Bao đêm trăng
Với những hội hè....
Tôi hạnh phúc cùng anh sánh bước
Chẳng ngại đường xa
Mưa lũ  tràn về...

Bốn mươi năm
Về làm dâu xứ QUẢNG
Bao nhiêu khó khăn gian khổ bộn bề
 Đã chia xẻ cùng anh
Những thăng trầm trong cuộc sống
Và những đứa con giờ đã trưởng thành

Bốn mươi năm
Nếu bây giờ phải chọn
Tôi vẫn trung thành với quyết định năm xưa
Nắng vẫn lên cao
Và đêm dài vẫn xuống
Hạnh phúc vẫn tràn đầy
Như mỗi tối tân hôn

01 _04  _2013

Bạn của nhị 6

NGƯỜI HỌC TRÒ CŨ PHÍA BÊN KIA HÀNG RÀO



Vũ Hải Châu
  
 Mùa hè năm ấy tôi về thăm lại nơi mình dạy học lúc mới ra trường.Sau hơn 20 năm xa cách giờ mọi thứ đều khác xưa nhiều quá. Thị trấn Hà Lam nhỏ bé ngày nào giờ đã khang trang hơn nhiều so với lúc còn chiến tranh. Nhà cửa mọc lên san sát, tất cả đều là nhà ngói tường xây hoặc nhà lầu bề thế ; đường xá tráng nhựa rộng rãi, xe cộ qua lại rộn rịp, hiệu ăn, quán cà phê... tấp tập kẻ ra người vào.
    Đi hết con đường chính, tôi rẽ vào con đường dẫn lên Dốc Sõi, nơi có trường Tiểuhọc Bình Quý ( còn gọi là Trường Cốc Dù vì nơi đó có một cây cốc lâu năm, tán xòe ra như một chiếc dù lớn ) là ngôi trường tôi từng dạy học lúc mới chân ướt chân ráo từ Trường Sư Phạm Quy Nhơn ra đây. Hai bên đường đi là những cánh đồng vàng rực, thơm ngát hươnglúa chín. Nắng chiều nghiêng nghiêng, bóng tôi cũng nghiêng nghiêng trên con đường nhỏ và lòng tôi thì xao xuyến bùi ngùi. Tôi xao xuyến vì sắp được gặp lại những người quen năm cũ, lớp trò yêu dấu ngày xưa và tôi bùi ngùi khi giờ đây chỉ còn mình tôi về thăm trường cũ, bạn bè tôi lúc mới ra trường giờ thì mỗi đứa một phương.

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Nhớ Thời Áo Trắng - Thơ - Đặng Nam Phương

ĐNP
 
Kỷ niệm xưa gợi thương gợi nhớ
Nhớ thời áo trắng tuổi hoa mơ
Thời của hồn nhiên thời trong sáng 
Đầy vui đầy mộng đầy vu vơ.
 
Kỷ niệm xưa gợi thương gợi nhớ
Nhớ thầy nhớ bạn nhớ trường xưa
Nhớ kỷ niệm vui buồn sách vở
Nhớ hoài nội trú những chiều mưa.
 
Kỷ niệm xưa gợi thương gợi nhớ
Biển xanh cát trắng sóng trùng khơi
Nhớ quá đi thôi thời thơ ấy
Áo trắng đâu rồi áo trắng ơi..!
 
Đặng Nam Phương K7 SPQN
 
Một số hình ảnh cũ...
 






 
 
 

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Tôi muốn làm họa sĩ


Thanh Bình
     
Tôi có một người bạn (tạm gọi  như thế vì tên bạn ấy là Bạn của nhị 6, và tôi cũng là một trong số những người bạn của nhị 6) , hôm nay tôi muốn vẽ (đồng nghĩa là tôi muốn làm họa sĩ), tôi muốn vẽ lên một chân dung , và sẽ thật khó cho tôi vì tôi chưa một lần gặp mặt (dù chỉ trong mơ) nhưng tôi đã nhìn thấy bạn ấy qua những thân quen , gần gũi của bạn bè chung quanh .
      Tôi bắt đầu phác họa :
_ Bạn là một người thích làm thơ : (các lời còm thường ở dạng thơ) tôi nghĩ  CHỈ CÓ…Hiền Tuấn .Tôi vẽ bộ râu trên gương mặt xương xương .
_ Bạn là một người rất thành thạo thơ Đường luật , tôi nghĩ CHỈ  CÓ …T Đ Lượng . Tôi vẽ miệng cười mỉm và ánh mắt châm chọc .
_  Bạn là một người rất sành sõi về máy tính (gom các tựa đề trên trang SP vào thơ), tôi nghĩ CHỈ CÓ…N Đ Chúc. Tôi vẽ một cặp kính cận.
_ Bạn là người phụ nữ yêu chồng , yêu cả quê chồng  (trong bài : Mai em về làm dâu xứ nẫu) tôi nghĩ CHỈ CÓ …Lan . Tôi vẽ mái tóc đuôi gà .
_Bạn là người thích phiêu lưu đây đó (Quảng Ngãi , Lại Giang , Bình Định, Phú Yên …), tôi nghĩ CHỈ CÓ …H K Thạch . Tôi vẽ tóc bạc và cái bụng ( vòng 2 quá khổ ).
_Bạn là một người thân ái với bạn bè ( thích tham gia vào đàn kiến …) tôi nghĩ CHỈ CÓ…chị Mộng Trâm . Tôi vẽ người dáng gầy gầy, chân bước chầm chậm .
_ Bạn là người rất gần gũi và có nhiều tình cảm với nhị 6 , tôi nghĩ CHỈ CÓ…T T Ren . Tôi vẽ bạn với nét dịu dàng của …bà ngoại .
…Ôi ! giúp tôi với ! Khó quá ! Tôi muốn làm họa sĩ mà . Bạn của nhị 6 ơi , bản phác họa này có giống bạn không ??
Mong các bạn giúp tôi thực hiện  giấc mơ làm họa sĩ với bức vẽ đầu tay này nhé !

PLEIKU _MỘT THỜI NẮNG BỤI MƯA BÙN...

( Tặng các bạn nhị 6 K11SPQN, các bạn đồng môn
và xin tưởng nhớ những người bạn đã phải nằm lại nơi này  )

Chiếc xe đò chậm dần rồi đỗ xịch lại. Mệt mỏi và nóng bức là cảm giác đầu tiên khi tôi bước xuống khỏi xe. Đáng lý ra xe đã về đến dây từ mấy tiếng trước, nhưng dọc đường xe bị hỏng nên đành chịu.
  Đã hai giờ chiều, ngột ngạt và khó thở. Tôi rẽ sang đường ngay ngã ba Diệp Kính, chui vội vào quán cà phê có máy lạnh, trong khi chờ Tùng,người bạn cũ đến đón. Đó là người bạn học thời trung học, lưu lạc lên thành phố này đã bốn mươi năm. Bây giờ bạn cũng có chút thành đạt nên mời tôi lên chơi, Pleiku thành phố biên viễn của một thời chiến tranh đã lìa xa. Pleiku, tên gọi mà rất nhiều người ở thế hệ chúng tôi sẽ phải e ngại khi nghe nói đến. Súng đạn và chết chóc với hai mùa nắng đổ lửa và mưa thối trời thối đất.

MỘT LẦN ĐI

                     Hồ Phúc.


Xe về tới Qui nhơn thì trời nhá nhem tối. Thành phố đã lác đác lên đèn. Tôi nói với anh tài xế taxi cho xe dừng lại ở góc đường Phan Bội Châu và Trần Cao Vân, tôi bước xuống, rồi một mình thả bộ đi về hướng nhà mình. 

Tôi không thể diễn tả tâm trạng của tôi lúc đó như thế nào ? Hồi hộp, sung sướng hay nôn nao…Bao nhiêu năm rồi tôi mới trở lại nơi đây. Khi ra đi, tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ có ngày trở lại! Con đường vẫn như ngày xưa. Nhà cửa hai bên vẫn thế! Nhưng sao tôi thấy là lạ. Cả cái cây phượng trước nhà khi tôi ra đi, nó còn nhỏ xíu. Thế mà bây giờ đã lớn! Cành lá sum sê xanh tốt. Tán cây che lấp cả một khoảng không gian rợp mát trước hiên nhà…

Nhìn vào bên trong, tôi thấy thấp thoáng có bóng người qua lại. Nhận ra đó là người chị kề của mình. Mừng quá! Băng qua đường, chạy thẳng vào nhà. Tôi gọi :

- Chị Nh…!

Chị sững sờ nhìn tôi, ngỡ ngàng trong giây phút. Không tin đó là sự thật. Rồi chị thét lên:

- Trời ơi! Trời ơi! Ba ơi! Má ơi! Thằng Ph… nó về!

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

MẤY ĐỘ HOA VÀNG

                          Hoài Thanh.
        
San Jose bây giờ đã bắt đầu vào Xuân. Buổi sáng, tôi lái xe đi làm, từng cơn gió nhẹ thổi qua cánh cửa xe, mang theo chút se se lạnh quyện theo màu hoa vàng rực rỡ chen lẫn với một ít màu tím bên thảm cỏ xanh rờn trải dài tận tít chân trời phía xa. Trên những đồi núi, dưới thung lũng, bên vệ đường…những cánh hoa li ti như hoa cải vàng. Màu vàng rực lên không phải từ một vài đóa hoa, một vài chùm hay một vạt, mà cả một vùng, cả một góc trời…cũng chính vì thế mà nơi đây mệnh danh là Thung Lũng Hoa Vàng.
         Tôi rất thích Mùa Xuân nơi đây vì bất cứ đâu đâu cũng thấy những loài cây cỏ hoa vàng. Men theo các xa lộ 87, 101, 280…ngắm nhìn sẽ thấy vẻ đẹp nên thơ của rất nhiều hoa dại nở vàng lung linh trong tiết xuân về như một bức tranh mờ ảo trong buổi sớm tinh sương.
 Tôi bấm nhẹ cho cánh cửa sổ xe lên vì sợi tóc, gió bay vướng vào hơi thở tự dưng làm tôi có cảm giác lảo đảo thương nhớ một thời nào xa thật là xa…

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Phải Chăng? - Thơ - Thiên Ân


         Ngẩn ngơ đứng giữa đời thường
Một cơn gió nhẹ thoảng hương nồng nàn
         Phải chăng là đóa cúc vàng
Phải chăng duyên số cho nàng gặp ta
         Bao lời ấm áp đêm qua
Đưa vào giấc ngủ thật là dễ thương
         Sáng nay ướt đẫm hơi sương
Phải chăng đã nhớ, đã thương ai rồi!!!
         Gặp nhau trên bước đường đời
Chữ duyên đã kết  xa xôi lại gần
         Mặc cho con tạo xoay vần
Trong ni ngoài nớ rất cần sẻ chia
         Nắng vàng trải thảm ngoài kia
Tri âm tri kỷ đừng lìa xa nhau.
         Phải chăng lục bát làm cầu
Cho mình góp nhặt đôi câu tâm tình.

                           Thiên Ân

MAI EM VỀ XỨ NẪU - Thơ - Bạn của nhị 6

(Tặng các bạn nhị sáu quê Phú Yên và các bạn đồng môn đã về làm dâu xứ NẪU)


Mai em về
Làm dâu xứ Nẫu
Có con vành khuyên
Hát khúc tiễn đưa
Và chắc có anh bên bờ dậu vắng
Lặng nhìn theo
Bóng dáng con đò...

Mai em về
Làm dâu xứ Nẫu
Lá vẫn xanh
Và mây trắng vẫn bay
Em thầm xót mối tình đầu dang dở
Đã bay xa
Dẫu... hẹn ước đong đầy

Mai em về
Làm dâu xứ Nẫu
Biết có còn nghe
“Chim sáo sang sông”
Và có còn trông nước ròng nước lớn
Lục bình trôi
Theo con nước xuôi giòng

Mai em về
Làm dâu xứ Nẫu
Dẫu có buồn
Chắc không thấy lẻ loi
Vì bên em có người chồng độ lượng
Chắp cánh cùng em
Bay đến cuối cuộc đời

23/3/2013
Bạn của nhị 6

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...