Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

BỐN MƯƠI NĂM NHÌN LẠI…

-->
                        Phan Văn Thanh.

         Chiều xuống thật nhanh và hối hả như nhịp sống ở thành phố Sài Gòn, vốn thường xuyên sôi động và tất bật này. Ngoài đường, người người, xe cộ ngược xuôi rộn rịp, ồn ào và tấp nập…
         Tiếng chuông điện thoại reo lên:
         -Alô!
         -Cho gặp Phan Văn Thanh?
         -Vâng, Thanh đây!
         -Vĩnh Tuấn đây!
         -Ồ, chào Vĩnh Tuấn! Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bây giờ bạn đang ở đâu?
         -Đang ở Sài Gòn, nhà Huỳnh Kim Thạch…đến chơi nghen!
         -…
         Máy tắt rồi, mà sao tâm trạng tôi cứ bồi hồi, giọng nói người bạn thân học chung lớp Sư Phạm năm xưa làm cho tôi nhớ lại một thời Qui Nhơn đầy kỷ niệm.
         Mùa hè đỏ lửa năm 1972, một Mùa Hè chiến tranh khốc liệt. Máu đổ trên quê hương Việt Nam nhiều hơn màu đỏ của hoa phượng. Tất cả mọi nơi đều rền vang tiếng bom đạn kinh hoàng, người dân hốt hoảng bỏ nhà cửa, đất đai, ruộng vườn…cứ chạy ngược, rồi chạy xuôi…để mong sao tránh xa vùng giao tranh để đến nơi an toàn…

Một Lần Bị... Chó Cắn


Cát khập khiễng chạy ùa vào nhà như cơn bão giữa cái nắng nhiệt đới gay gắt. Trán vã mồ hôi, hắn ngồi bệt trên nền nhà tay ôm cái chân…bị thương máu còn đang chảy, rỉ như giọt cà phê phin, vừa xít xoa vừa lấm lét nhìn ra ngoài cửa sợ hãi. Một hồi sau hắn mới hoàn hồn thì cũng vừa lúc cô em gái hắn từ nhà sau bước ra, thấy chân hắn một ống quần bị rách có máu, cô hoảng hốt mặt tái mét hỏi dồn dập :” Anh làm sao vậy? Bị té? Bị xe…

Trong đầu cô nghĩ rằng chắc bị xe gắn máy va quẹt …” Đã dặn anh rồi …muốn đi đâu thì bảo cháu chở đi hay gọi ta xi …đừng đi bộ một mình ra đường…xe cộ bây giờ nó chạy kinh lắm, mỗi ngày hàng chục tai nạn xẩy ra trong thành phố này …Ngày nào cũng có người chết vì đụng xe …”.

Cười Một Mình


                                                                Thanh Bình
            Một buổi chiều cuối tuần, bầu trời chuyển sang màu xám đậm, hình như có cơn mưa ở nơi nào đó gần đây, tôi nghe trong gió có vị mát của hơi nước. Tôi và bạn ngồi ở một góc khuất trong quán quen thuộc, chúng tôi vẫn thường ngồi bên nhau tán gẫu chuyện đông tây nam bắc, và rồi một phát hiện lóe ra, thế là bật mí điều bí mật về Hắn, một người không chân dung và sẽ mãi mãi là người không chân dung, nhưng tôi nhận ra ở Hắn một tình thân, một ngọt ngào chia sẻ.
            Suốt buổi chiều tôi và bạn xoay quanh chuyện về Hắn, chúng tôi cười mãi với khám phá này. Ôi thật thú vị,nhưng thật là khó nếu phải giữ mãi trong lòng một niềm vui, không thể chia sẻ cùng ai, niềm vui một mình (không phải một mình vì có tôi và bạn nữa mà), chỉ hai đứa tôi mà thôi.
             Về đến nhà rồi tôi vẫn không thể cất dấu niềm vui này, tôi cười một mình, cười cả khi đang nấu ăn, đang quét nhà, đang trên đường đi đón cháu...tôi cười một mình, Hắn luôn hiện diện trong cái đầu bé tẹo của tôi, các con tôi (ánh mắt đầy nghi ngờ) Sao trông mẹ lạ thế, hay là mẹ đang...yêu?!?. Ôi oan cho tôi, trái tim già nua của tôi từ lâu không còn chỗ dành cho chuyện vớ vẩn ấy nữa, nhưng tôi có quyền được vui, và quyền được cười một mình chứ. Và tôi, chưa bao giờ có miềm vui lớn như thế, tôi biết được điều mà nhiều người chung quanh tôi chưa biết , thú vị chứ ! (phải không các bạn?).
             Hắn là...Hắn là...tôi cười với tôi thôi (xin đừng nghĩ tôi là người không bình thường). Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện...biết đâu trong cái sọ dừa xấu xí là một chàng hoàng tử, trong hình ảnh con nhện lại là một nàng công chúa lười, trong dáng vẻ cụ già nghèo khó là một ông tiên hiền lành...Trong những gì bình thường, gần gũi là những con người "lớn " nhỉ? có thể lắm chứ, điều gì cũng có thể xảy ra cơ mà.
          Tôi không nhớ từ đâu, từ bao giờ Hắn đã xuất hiện, gây nên thật nhiều những xôn xao, cười nói. Hắn đã làm dậy lên những ý thơ, những dòng văn trong ngăn tủ bị bỏ quên tận sâu tiềm thức trong mỗi chúng tôi, Hắn đã góp không ít công sức để tìm chìa khóa mở ngăn kéo quá khứ trong lòng bạn bè tôi. Hắn xuất hiện và thơ văn các bạn tuôn trào, con tàu SPQN lại rộn ràng, xôn xao, tràn ngập tiếng cười thân ái. Tôi cám ơn Hắn, vì câu chuyện về Hắn mà tôi được cười một mình. Cười một mình thú vị lắm các bạn ạ.

Thanh Bình

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

THẦY GIÁO NGHÈO TỰ SỰ



(Viết theo thể phú)
Nhớ khi xưa:
Từ lúc học xong bậc Tú tài, nhờ gia đình định hướng nên sư phạm theo nghề,
Kể sau ngày thống nhất quê hương, do Nhà nước yêu cầu mà giáo viên giữ nghiệp.
Thời son trẻ, dẫu tình yêu chi phối vẫn lấy sách vở làm việc tâm đầu,
Lúc thành niên, dù vợ con bận bịu vẫn xem nghề thầy là điều ý hiệp.

Công việc thường ngày:
Lo trò dốt, đến lớp ráng gân cổ răn đe,
Sợ bạn cười, ở trường cố dự giờ tiếp tiếp.
Môn toán kia, công thức, biểu thức giảng giải dồi dào,
Bài văn nọ, từ ngữ  cú câu kiểm tra sát kịp.
Bài soạn công phu, hồ sơ đầy đủ vốn sẵn tay nghề,
Văn chương phong phú, sổ sách chi li lo chi thất nghiệp.
Tổ chuyên môn thao giảng phân công, thường sẵn sàng chẳng nệ phàn hà,
Họp đoàn thể bình bầu trợ cấp, vẫn e dè chịu phần thua thiệt.
Việc nâng cao tay nghề sư phạm, dự giờ thăm lớp, yêu cầu luôn võ luyện văn ôn,
Việc bồi dưỡng kiến thức chuyên môn, đọc báo nghe đài, mục đích cho ngày càng mẫn tiệp.
Trong ăn nói, đứng đi không bờ chờ bợp chợp, cần xem rằng vốn nếp sống văn minh,
Ngoài áo quần, nón mũ tránh lếch thếch lôi thôi, vẫn phải giữ ra điều con nhà lịch thiệp.

Thế nhưng:
Năm tháng qua đi, thấm thoắt trên ba chục năm dư,
Công lênh tính lại, ì à độ vài nghìn lương nguyệt.
Khổ một nỗi, kinh tế gia đình còn lắm khó khăn, nhu cầu chưa thỏa đáng vì lực bất tòng tâm,
Cực một điều, công việc làm ăn còn nhiều lận đận, chưa theo kịp thị trường mà hóa ra tắt tịt.
Dẫu còn nghèo vẫn không thể bon chen, nghề “mô phạm” đi “mô cũng phạm”, dài mỏ khó kiếm ăn,
Tuy túng thiếu nhưng nan bề xoay xở, nghiệp “giáo chức” phải đành “giức cháo”, ta biết người chẳng biết!

Bởi thế cho nên:
Dép giày cũ cũ, đế cùn da tróc, kéo lếch thếch lê thê,
Xe đạp trành trành, sên dãn líp mòn, đạp kẽo cà kẽo kịt.
Thực phẩm nửa gạo nửa khoai, chục ký ăn dư,
Tiền lương ba cọc ba đồng,  trăm nghìn tiêu liếp!
Rượu bia không hề uống, quán xá chẳng hề ăn, nào kẻ sánh bằng,
Chè xanh luôn đầy ấm, nước giếng mãi đầy lu, ai người sánh kịp?
Ngoài giờ dạy, cuốc cuốc cày cày, “tiêu khiển” trọn buổi toát mồ hôi,
Trước lúc ngơi, bài bài vở vở, “xem chơi” vài giờ ngồi ngủ thiếp.
Lấy thế bật, thú điền viên, vài sào ruộng, nước nôi phân giống, cày bừa ví thá lung tung,
Tạo chỗ đứng, việc cải thiện, ít con heo, tắm rửa cọ kì, cám rau ỉ ê rộn rịp.

Ấy thế mà:
Ngày ngày vẫn lên lớp đều đều,
Đợt đợt vẫn thi đua nhộn nhịp!
Sướng ơi là sướng, giá cả lương tiền dù có trượt cũng chẳng hề kêu,
Nhàn ơi là nhàn, hồ sơ sổ sách nếu chưa xong phải lo cho kịp,

Nghĩ rằng:
Xưa, thời buổi kinh tế tập quyền, quan liêu bao cấp, việc khắc phục khó khăn là chuyện bình thường,
Nay, vận hội nước nhà thời mở cửa, kinh tế thị trường, việc khen thưởng động viên là điều bức thiết.
Cổ nhân thường nói: “Dĩ thực vi tiên”, nếu thiếu ăn thì trí đoản gia bần,
Cũng có câu: “Thực túc binh cường”, nên đủ đầy mới an tâm hành nghiệp.
Huống chi “Trồng người là chiến lược lâu dài”, đầu tư thích đáng thiết nghĩ chẳng bõ công,
Lại còn “Giáo dục là quốc sách hàng đầu”, đáp ứng kịp thời, cố nhiên là được việc.

Nay thì:
Nhờ đổi mới, chính sách mới cho ngành giáo dục đã được thực thi, sự nghiệp trồng người đã được quan tâm,
Qua chuyện cũ, kỷ niệm cũ của người dạy học cũng muốn sẻ chia, để nhớ lại một thời trong cơn bĩ cực.
                                                
  Quảng Nam những ngày cuối xuân đầu hạ 2013
  ĐOÀN VĂN THÁI
  (Cựu giáo sinh SPQN khóa 1972-1974)

Ghi chú: Trong bài có dùng nhiều phương ngữ đặc trưng xứ Quảng (in nghiêng), mong anh chị thông cảm!

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

ANH VẪN ĐI TÌM - Thơ - Bạn Của Nhị 6


 Thân tặng các bạn Nhị 6 của tôi...


Anh vẫn đi tìm
Khi mùa thu lại đến
Lá úa vàng và gió cũng vàng theo
Từng cánh mây trôi,
mây trôi lững thững
Tà áo ai bay
Rộn rã trong chiều

Anh vẫn đi tìm
Dù trời đã sang đông
trời đang rét. Và,
lòng căm căm rét
Mặc, anh vẫn dõi tìm những dấu chân xưa,
không phải một người
Mà là hai đứa

Anh vẫn đi tìm
Nắng trên cao...mùa hạ
Khi tiếng ve sầu đua với thời gian
Tình yêu ơi ! nương gió lên và đừng mặc cả
Thản nhiên vui
Như gió núi với mây ngàn

Anh vẫn đi tìm
Xuân đã về trong đáy mắt
Một thuở thiếu thời
Và anh chợt nhận ra
Ly rượu nho màu hồng
Thơm mùi thơm...mê hoặc
Anh ngủ say
Dù đời em bủa vây
Bao gấm vóc lụa là

Anh vẫn biết
Thời gian không chờ đợi
Anh vẫn đi tìm, dẫu...
Không biết tìm chi
Bên dòng thời gian
Chảy dài như nắng lụa
Cứ mỗi bận đi tìm lại nhớ chút tình si

Bạn Của Nhị 6

Chuyện Mùa Hè - Thơ - Cát



11 gi khuya đc thư em k
về những mùa hè ngập tiếng ve kêu
tôi nghe bồng bềnh đời mình dâu bể…
từ dạo xa trường xa mãi dáng Phượng yêu

thân tứ đại bóng đã ngả xiêu xiêu
chiều sắp tắt trên ngọn thông già đại thụ
mặt trời đỏ như màu hoa phượng cũ
tôi vò đầu giọt nước mắt chợt vừa rơi

em có giống tôi không em ơi
lòng ray rứt ước mình về thời đó
có mùa hè có tiếng ve êm ả
có luyến lưu có e ấp một chuyện tình

chuyện tình học trò vô duyên chi lạ
một mình yêu thôi bằng ắnh mắt si tình
chợt nhìn như say, chợt quay đi vội vã
lại ngượng ngùng khi bắt gặp mắt ai xinh

rồi ấp úng kể chuyện linh tinh
bài với vở chẳng mở đề chẳng đoạn cuối
rồi đêm về nằm nghe tiếc nuối
trăn trở một mình bối rối không yên

vẫn quẩn quanh như Lục Vân Tiên
đối diện Kiều Nguyệt Nga như gà mắc đẻ
một lời tỏ tình thật đâu có dễ
khó hơn ngàn lần một bài toán tích phân

em có buồn cười không khi những bước chân
tôi cuống quýt bên em đôi lần muốn té
mà… phải chi mà té được
thì biết đâu…là dịp được cận kề nhau

biết đâu … tôi chẳng phải lo âu
khi em đứng cười vui bên người khác
tôi chợt nhận ra mình, ôi sao mà quái ác
lạ chưa hề … sao ấm ức như là … ghen?

đâu là gì của nhau phải không em
tôi tự nhủ lòng mình là như thế
tiếng ve sầu trên cành cao đang kể
chuyện hè về là dịp để quên mau

chùm hoa đỏ tôi biết gởi về đâu
em vô tư như bức tường vôi trắng
chỉ riêng tôi xôn xao như màu nắng
khi gió làm lay động những chùm hoa
giờ hè về, chiều tôi đã xế tà
màu  phượng cũ giờ pha sương đã điểm
em nhỉ …giờ nói lời yêu thương sợ em cười: nói nhảm…
muộn quá rồi tôi đành lại dấu ở trong… rương

biết đường đâu đi về tới thiên đường
tôi lạc giữa ngã ba đời loạn lạc
quê hương mình những ngày tan tác
và chuyện em , tôi … chiếc rương vẫn đóng kín u hoài

Cát
(hè 2013)

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Xót Xa - Lam Phương - Trần Thái Hòa

 


Hỡi người yêu nhỏ, từ miền đông đó khi nghe xuân sang, có nhớ không em?
Trên đường thênh thang, lần đầu bên nhau
anh lo mênh mang, lo phút ly tan

Giữa ngày vui mới, cuộc tình phơi phới
Anh nghe như đã chôn chặt bước chân người xa
Hố sâu thời gian, thời gian đắng cay
Sẽ đưa tình ta về trong phũ phàng

Anh yêu ngày qua, anh nhớ tình ta
Trong bơ vơ anh mơ thêm một lần dang dở
Em biết không em, tình duyên nát tan
Đã đem hồn anh vùi trong nắng tàn

Những gì chưa nói, dù lời trăn trối
Anh xin mang theo muôn kiếp trong tim
Em là vì sao, vì sao trên cao
Muôn hoa đua nhau mong chút tơ duyên

Biết tình không lối, thà tìm thương đau
Xa nhau để tránh âm thầm ngỡ ngàng về sau
Giấc mơ đẹp qua, tình trong xót xa
Anh mong nghìn sau tình không xoá nhòa

Anh yêu ngày qua, anh nhớ tình ta

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Một số hình ảnh Cafe tháng 5

Chí Hải






Viết tiếp cho anh… Anh nằm trạm xá

-->  kimloan

Anh…
Rồi đêm cũng qua đi. Tờ mờ sáng, em nấu vội xoong cháo lỏng để chút nữa pha sữa cho anh. Mặt trời vừa ló dạng, có lẽ nhờ linh tính, chị Hai tìm ra bọn em. Vừa gặp Hoa nước mắt chị Hai chảy dài. Không biết chỉ nói gì với Hoa (nói nhỏ cốt không cho em nghe), em thấy chị Hai và Hoa cùng khóc. Em cố giữ bình tĩnh nhưng run quá. Em nghĩ bụng chắc anh gặp điều gì không may. Em hỏi, nhưng chị Hai nghẹn lời không nói được, cứ lắc đầu hoài làm em càng sợ thêm. Lát sau chỉ mới nói :

- Chú tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm. Chú nhờ chị nói lại với em là chú khỏe rồi, đừng lên thăm chú làm chi, tội nghiệp em. Chú nhắn em cho chú một tấm hình.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...