Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Lời Mẹ Gọi - Hoàng Song Nhy

Nhân mùa Vu Lan, mời các bạn nghe một ca khúc về Mẹ của NS Hoàng Song Nhy (thầy Hoàng Hy) qua giọng hát của CS Trịnh Vĩnh Trinh...


 Lời Mẹ gọi
(Hoàng Song Nhy)

Mẹ gọi con hoài Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Con mong biết mấy lời Mẹ đâu đây
Gọi con mai, sớm, chiều, trưa...
Mẹ gọi con nào, Mẹ ơi con biết lòng Mẹ thương con
Mai ngày, đâu còn bóng mẹ nơi đây
Chỉ còn xa xót trong tim bồi hồi.

Nhớ về dòng sông xưa tuổi ấu thơ
Đâu đây tiếng Mẹ hiền ru hời à ơi à à ơi...
Bây giờ tóc mẹ bạc phơ
Mẹ ngồi tựa cửa mong con từng giờ
Tuổi già sợ lắm chơ vơ...

Mẹ gọi con nào Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con
Mẹ ơi Mẹ cứ gọi con.
Con mong sớm sớm, chiều chiều, trưa trưa
Vang vang mãi tiếng Mẹ hiền đong đưa
Để con còn Mẹ suốt đời.


(Thương kính tặng những Bà Mẹ VN)

Thăm gia đình Thầy Đàm Khánh Hỷ

Kim Loan

Sáng 31/7/2013 đang “tám” chuyện với các bạn tại một quán cà phê ở Tuy Hòa thì bạn Lê Tự Tín lớp 6 – khóa 11 hỏi tôi :
- Kim Loan đã đi thăm bạn Nguyễn Quảng học cùng lớp của Loan chưa ? Anh ấy bị bệnh nặng nằm một chỗ đã hai mươi mấy năm rồi đó !
Tôi giật mình thảng thốt, Nguyễn Quảng người bạn hiền lành vui tính cùng lớp với tôi mấy mươi năm về trước nay bị bệnh nặng vậy sao ! Tôi vội trả lời :
- Vậy hả ! Loan đi, đi ngay bây giờ ! Bạn nào biết nhà Quảng giúp Loan với !
Bạn Lê Phó mau miệng lên tiếng :
- Tôi biết… Tôi biết… Để tôi chở Loan cho !
Ngồi sau xe Lê Phó tôi cứ miên man nghĩ về Quảng. Tôi không còn nhớ nhiều về hình ảnh của Quảng hồi học chung lớp, đã qua ba mươi chín năm rồi chứ ít sao, nhưng những kỷ niệm cùng học cùng vui đùa với nhau của “Thời Sư Phạm” ấy làm sao tôi quên được.
Đến nơi, vào phòng Quảng nằm, bạn Phó nói ;
- Kim Loan đến thăm nè, Quảng có nhớ không ?
Quảng hướng mắt nhìn, nhưng tôi nghĩ là bạn ấy chẳng nhận ra mình đâu vì chứng bại não lâu năm của bạn. Thấy Quảng nằm co quắp trên giường, lòng tôi xót xa lắm… Vì không có nhiều thời giờ, nên sau khi hỏi han vợ Quảng đôi câu tôi trao tặng Quảng “một ít quà”, vợ Quảng đón nhận, nhét vào túi áo chồng, chị nói :
- Quà bạn tặng anh nè !     
Chợt Quảng nắm chặt tay tôi, môi mấp máy nhưng nói không ra lời, rồi nước mắt bạn ấy trào ra khiến tôi bùi ngùi xúc động, rơi lệ theo bạn…

* * *
Trở lại quán cà phê, chúng tôi sửa soạn đi tiếp vào Nha Trang. Bạn Huỳnh Kim Thạch lớp 6 – khóa 11 gợi ý là nên ghé thị trấn Phú Lâm thăm gia đình Thầy Đàm Khánh Hỷ, cả nhóm tán đồng ngay. Nghe đến đây, vợ chồng Lê Tự Tín đổi ý không về lại Sông Cầu nữa mà chạy xe Honda theo chúng tôi đến thăm gia đình Thầy.
Gặp Thầy chúng tôi vui mừng lắm; riêng gia đình Thầy thì rất ngạc nhiên, cứ trách chúng tôi sao đến mà không báo trước. Vậy mà chúng tôi vẫn được gia đình Thầy “khoản đãi” một chầu trái cây đủ loại và nước dừa tươi thật ngon miệng.
Điều ngạc nhiên đầu tiên của chúng tôi là thấy Thầy nay không còn mang cặp kính cận dày cộm với nhiều vòng xoắn trông đạo mạo nghiêm nghị như xưa nữa. Với gương mặt không mang kính trông Thầy thật trẻ trung, nhanh nhẹn và gần gũi với chúng tôi hơn. Thầy luôn tươi cười, nhắc lại chuyện cũ và đọc cho chúng tôi nghe vài bài thơ mà Thầy mới sáng tác gần đây.
Thế rồi chúng tôi chụp hình lưu niệm với gia đình Thầy. Có một chi tiết vui vui như thế này, đang chụp hình thì người con gái Thầy phì cưới :
- Ủa… Sao Ba lại mặc quần short mà chụp hình ?
Thầy chỉ cười cười, nói :
- Không sao hết… Cứ chụp tiếp đi !
Thế là chúng tôi có những tấm hình kỷ niệm thật dễ thương.
Và, cuộc vui nào nào rồi cũng phải chia tay; chúng tôi lưu luyến chào từ giã gia đình Thầy trong một chiều mưa bay nhè nhẹ…

* * * 
Kinh thưa Thầy, nhân đây em xin trích một đoạn viết về kỷ niệm của mình khi học môn Tâm Lý Giáo Dục của Thầy thay cho lời kết của em về bài viết ngắn này.
“… Mình vẫn còn nhớ Thầy Đàm Khánh Hỷ (quê ở Phú Yên) dạy môn Tâm Lý Giáo Dục. Thầy là anh ruột của bạn Đàm Thị Phước Lương học cùng lớp với mình đó.
Chẳng hiểu có duyên hay nợ gì với môn học này hay không, mà hễ Thầy giở sổ ra để kiểm tra bài thì y như rằng mình là người đầu tiên luôn bị kêu tên, mà lớp mình có đến ba người cùng tên Loan chứ ít sao! Lạ một điều là dù có chuẩn bị bài kỹ tới đâu, học bài “thuộc nhão như cháo” tới đâu, cuối cùng mình vẫn bị cho điểm 2 hoặc 3 trên 20 mà thôi. Cho nên có vài lần mình và các bạn rủ nhau… trốn học môn này và đi xem phim Cuốn Theo Chiều Gió để khỏi bị “Cuốn Theo… Điểm 2”.
Thưa Thầy, nếu Thầy đọc được bài viết này của em, em thay mặt nhóm… “trốn học” xin Thầy thông cảm mà mỉm cười với chúng em, và cùng nhớ lại cái thời giáo sinh của tụi em sao mà… quậy quá.” - (Trích Nhớ Về Nhị 5 – Khóa 11 (1972 -1974) – Bùi Thị Kim Loan)

Kim Loan
(Los Angeles, 22/8/2013)










Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Nhớ Mẹ - Thơ - Phương Dung


Rằm tháng bảy trăng về soi nỗi nhớ
Nhớ Mẹ già còm cõi ngóng tin con
Trăng viễn phương nghe giá buốt tâm hồn
Thương nhớ lắm ! Mẹ tuổi già xế bóng .
 
Buồn hiu hắt khi Ba rời xa Mẹ
Tình vuông tròn đã hơn 80 năm
Tiễn đưa Ba, Mẹ đau xót trong lòng
Tui ở lại ông ơi! sao đành bỏ.
 
Khăn tang trắng đưa chồng về với đất
Ngồi xe lăn mếu máo với tay chồng
Mắt lệ mờ Mẹ dõi chiếc xe tang
Đưa về đất tình trăm năm của Mẹ.
 
Tết năm đó con lại về với Mẹ
Mừng tuổi Ba con thắp nén hương buồn
Mẹ chắp tay lời khấn nguyện yêu thương
Con ôm Mẹ thì thầm thương Ba quá.
 
Nay Mẹ đã 97 rồi Mẹ nhỉ
Con khẩn cầu Mẹ luôn mãi yên vui
Khăn tang Ba theo hương khói năm rồi
Mẹ vui vẻ cùng đàn con, đàn cháu.
 
Rằm tháng bảy mùa Vu Lan báo hiếu
Con làm gì để mắt Mẹ mãi vui ?
Trong tim con ao ước sự diệu kỳ
Mẹ luôn khỏe để con hoài ôm Mẹ .

                PHƯƠNG DUNG 
                  mùa Vu Lan 2013

Tình Xa 3 (Gặp Lại Cố Nhân)


               Pauline Phương 

     Nắng hạ vàng ươm. Trời xanh trong và mây trắng lặng lờ trôi. Con chim sắt khổng lồ đâm toạc từng áng mây, nhẹ nhàng lướt giữa bầu trời đưa tôi về phía trời Tây, Canada quê hương thứ hai của tôi…
     Xoay qua, trở lại trong chiếc ghế chật hẹp của 3 chuyến bay Air Korean từ Sài gòn tới Đại Hàn, rồi Air Canada từ Đại Hàn tới Vancouver, Toronto, rồi chờ ở phi trường hàng chục giờ mỗi lần đổi chuyến. Mất hết  2 ngày, mệt mỏi lắm nhưng tôi vẫn không thể nào chợp mắt được dù đã mấy tuần rồi mất ngủ. Vui buồn cứ vẫn đan xen...Vui vì được trở về chốn cũ. Mừng vì đã lâu lắm rồi bạn bè mới được hội ngộ cùng nhau. Bao nhiêu cảm xúc cứ như vỡ tràn giữa vòng tay bè bạn... Nhưng, vì có chút lạ chỗ ngủ, khí hậu lại thay đổi đột ngột và thức ăn nước uống chưa kịp thích nghi nên sức khỏe và “dung nhan” của tôi có hơi xuống cấp nhưng tâm hồn thì thật đầy những tình cảm yêu thương!
     Kỳ này về tôi có nhiều tập thơ, sách của các bạn tặng. Đọc tập thơ của chị Đan Thanh trước, rồi tập thơ của Tạo, của Sen xong  mà đường thì vẫn còn xa vời vợi. Tự dưng tôi muốn viết mà không có giấy bút. Lúc đi muốn đem theo laptop, thế nhưng nhà tôi nói : “Tạm quên internet, tạm quên công việc 3 tuần được không ? Đi vacation phải hưởng thụ, quên đi mọi công việc, đừng đem nhiều đồ lỉnh kỉnh  mắc công giữ…” 
     Hè nghỉ dạy nhưng tôi vẫn đi thông dịch lai rai và nhận tài liệu từ Bộ Giáo Dục về nhà dịch  để kiếm thêm tiền chuẩn bị cho chuyến về. Thông dịch miệng thì không khó khăn nhưng đụng đến văn bản, giấy tờ thì không dễ, phải chính xác. Tay nghề trong lãnh vực này còn yếu nên nhiều khi tôi vật lộn với nó nhiều đêm mới hoàn thành tốt . Bệnh mất ngủ và “stress” ra đời từ đó đã làm anh nhà  tôi lo lắng...
Bấm chuông gọi cô tiếp viên hàng không mượn ít giấy bút, cô tiết kiệm đưa cho tôi tờ giấy nhỏ xíu bằng lòng bàn tay. Viết 5 phút là xong 2 mặt, phải bấm chuông thêm lần nữa xin giấy tiếp. Để chắc ăn lần này tôi nói : “I ‘d like to write a story …“ Hiểu ý, cô đưa luôn tập “notebook” trong đó còn lại khoảng 7, 8 tờ. Nhè viết sĩ  tay mơ, văn chương lòng thòng này 10 trang còn chưa đủ huống chi là 1 tờ. Thế là tôi say sưa viết....
Nỗi vui òa vỡ trong dịp tái ngộ 41 bạn cùng lớp SPQN ngày xưa trong ngày họp mặt 27/7 sau 39 năm xa cách. Rồi nỗi buồn nhớ, luyến tiếc khi chia xa các bạn đã cho tôi một tâm trạng ray rức thật là khó tả…
Quê hương xa cách ngàn trùng
Biết bao kỷ niệm mang từng tháng năm…
Giờ đây tay bắt mặt mừng
Cố nhân, bạn cũ lòng vương bao tình
Chừ nghe tim vỗ rập rình
Mắt cay lệ ướt, mặn tình cố hương…
                                    (HDP)
     Đây là lần thứ năm tôi trở lại quê nhà sau 35 năm viễn xứ nhưng chuyến về thăm quê hương “Lịch sử” này thật đặc biệt, thật tuyệt vời… vì ngoài 40 bạn cùng lớp tôi đã gặp lại CỐ NHÂN. Người mà tôi đã một thời thần tượng, mến mộ khi còn học ở trường Sư Phạm Qui Nhơn 
     Thích nghề giáo nên tôi mơ có người hôn phối cùng nghề với mình để mỗi sáng cùng đi dạy, chiều về có nhau. Trong mái tranh nghèo, dưới ánh đèn đêm cùng nhau soạn giáo án, chấm bài… Đem kiến thức, điều hay truyền cho thế hệ mai sau… Tiêu chuẩn chọn người bạn đời của tôi lúc đó là : 
Người thương tôi nhất, chung thủy, hiền lành, đứng đắn và… càng nghèo càng tốt…(với bàn tay, khối óc và lương nhà giáo đủ tôi phụ chồng, hay nuôi chồng con rồi, tôi không sợ nghèo, tôi nghĩ .)
     Ngôi trường tôi học thật đẹp, thơ mộng đối diện với biển xanh. Suốt ngày nghe sóng vỗ ì ầm chuyện trò với núi non, rong biển, san hô, tôm cá. Những rặng thùy dương xanh đêm ngày thì thào tình tự với gió mây. Trường  có nhiều hoa sứ, nhiều giàn hoa giấy đủ màu sắc rực rỡ xinh tươi lung linh trong nắng sớm.
     Thuở ấy tôi rất yêu hoa sứ và hoa giấy trong trường nên những hôm vắng chàng , không học được tôi thường bỏ học, lén thầy cô thơ thẩn ngắm hoa, dạo dưới những gốc sứ. Ngửi mùi hương thoang thoảng của sứ và nhặt hoa đem về ép trong sách hay để trong phòng cho thơm… Để rồi mơ ước, dệt mộng và bắt đầu tập làm thơ với những lời ngô nghê, lãng mạn:
Sư Phạm hôm nay vắng bóng chàng
Thẩn thờ P dạo bước lang thang
Khẽ hôn từng cánh hoa sứ nhỏ
Những tưởng môi em chạm môi chàng...
                                      ( HDP)
    Tôi còn nhớ, trước ngày ra trường chàng có viết cho tôi một lá thư  dài 11 trang tả tình, tả cảnh, tả các loài hoa tôi ưa thích, ước vọng về tuổi trẻ vân vân và v. v…
 (Nguyễn Duy Trinh, một bạn cùng lớp 6 và chú Thọ tôi có đọc ké bức thư này), thư của người mà tôi mến mộ N.V. Ân, cố nhân của tôi. Anh làm Trưởng ban Xã hội của trường dạo đó. 
     Thích làm việc thiện nên tôi có chân trong ban này  và thường xuyên tham gia các công tác xã hội của trường và nhiều lần cùng anh thăm viện mồ côi, viện dưỡng lão, ủy lạo chiến sĩ ở Hàm Rồng v.v… Có rất nhiều kỷ niệm khi làm việc chung với Ân nhưng nhớ nhất là những lần vào viện mồ côi chăm sóc các em bé như tắm rửa xức thuốc cho các em ghẻ lở. Giúp đút ăn, ẵm dỗ các em ngủ… Thật lạ kỳ ! Các em nào biếng ăn hay khóc nhè không dỗ được, anh gọi tôi lại giúp và nói :” Để mẹ P đút cho con ăn hay dỗ con ngủ nhé, ba đầu hàng rồi !“. Thế là các em ngoan ngoãn nghe lời tôi liền. Hoặc ngược lại khi các em khóc nhè tôi cũng bắt chước anh nói nhờ ba Ân giúp là các em nín và vâng lời ngay…
     Ân cao dong dỏng, có khuôn mặt hiền lành, ăn nói chững chạc, đứng đắn. Học giỏi, nhiều tài, nhất là có  một tâm hồn rất thánh thiện… có lẽ tôi bị anh thu hút từ hồi nào không hay khi sinh hoạt chung trong 2 năm…
“Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu.”
                          (Vì sao - Xuân Diệu)
     Kỳ này đáng lẽ như dự định sẽ cùng một số các bạn đi ra Bồng Sơn, Quảng Ngãi, Huế, Đà Nẵng nhưng vì Lệ Thu và Chuông Nhỏ bệnh muốn về Long Khánh  Sài Gòn nên tôi đã không nỡ bỏ bạn, theo xe Thạch - Lan  trở vô Tuy Hòa, Nha Trang để đi Đà Lạt. Luyến tiếc vì phải chia tay sớm với Sen và Vĩnh Phước nên tôi lại phôn rủ hai bạn vô Nha Trang mà đãng trí rằng xe Thạch - Lan không đủ chỗ cho mười người. Một lần nữa vì bạn, tôi quyết định không cùng các bạn đi Đà Lạt mà ở lại Nha Trang mướn khách sạn “hú hí” với Sen và Phước thêm 4 ngày nữa , không về nhà và giấu gia đình nói mình đi Đà Lạt. Ngờ đâu chuyến trở lại Nha Trang lần này tôi đã gặp lại cố nhân qua cô bạn Xuân Đài, một bạn đồng môn Lớp 8 khóa 11.
Khi được Xuân Đài trao cho tấm danh thiếp có tên:  N.V. Ân tôi vẫn nghi ngờ đây không phải là người xưa vì nghĩ bạn đã ở nước ngoài. 
Xuân Đài muốn tạo một sự bất ngờ cho Ân nên bảo tôi phôn thay vì anh.
Tôi hồi hộp quay số và hỏi :
-  “ Xin lỗi , có phải anh Ân đó không?
- “ Phải Ân đây, ai gọi tôi đó ?” Giọng “nẫu” của người xưa vẫn không có gì thay đổi mấy .
- “ Một bạn cũ thời học Sư Phạm, anh thử đoán xem là ai?” Tôi cất giọng khàn khàn vì đang bị cảm nắng mấy tuần nay nên càng khó cho anh nhận ra.
- “Xin lỗi, lâu quá rồi tôi không nhớ nổi “ Người bên kia ngần ngừ vài giây rồi trả lời.
- “ Lá thư 11 trang…Anh có nhớ ngày xưa anh đã viết cho ai một lá thư 11 trang không?
- “Chả nhẽ là Hàn Diệu Phương ?” Tim tôi đập thình thịch khi nghe tiếng cười rộn rã trong phôn hỏi .
- “Thì DP đây chứ ai ?” Tôi cười vui trả lời. 
     Vui mừng không sao tả xiết ! Thế là chiều hôm đó anh mời tôi, Sen, Phước đi uống cà phê. Thôi thì hàn huyên, tâm sự, nhắc lại chuyện xưa đủ thứ…Ngày hôm sau anh mời ba chúng tôi  đến nhà chơi và ăn sáng ở một quán ăn ngon gần nhà.
     Chị Lài, hiền nội của anh tiếp đón chúng tôi thật cởi mở, niềm nở...
“Nghe anh Ân nói nhiều về P, hôm nay mới gặp. Chưa tới giờ hẹn mà ảnh cứ hối mình mau thay đồ để đón “Búp bê” của ảnh”, chị nói.
     Mới gặp nhau lần đầu mà như đã thân quen. Chị huyên thuyên kể chuyện nhà. Anh là Kỹ sư, chị là cựu Giáo viên đã về hưu. Anh chị rất mộ đạo Phật và đi chùa thường xuyên. Anh chị có mấy căn nhà, mấy cửa hàng Điện tử (Anh Dũng) ở Nha Trang. Thu nhập khắm khá và công việc có phần bận rộn. Đi chơi với chúng tôi mà anh cứ trả lời phôn để giải quyết những công việc làm ăn. 
     Anh chị có hai con, một trai, một gái. Người con trai đã đỗ Tiến sĩ, Thạc sĩ đang làm việc ở Mỹ, còn độc thân. Người con gái đã có gia đình. Hai ông bà đang mong có dâu, cháu ngoại nhưng chưa được toại nguyện…
Sau đó tôi cũng mời vợ chồng anh đến nhà tôi chơi. Anh biết tất cả các thành viên trong gia đình chồng tôi như cô dượng, mẹ chồng, anh em chồng tôi vì khi còn nghèo khó anh đã ở trọ chính căn nhà của vợ chồng tôi xây ở Nha Trang khá lâu. Lúc đó chúng tôi không biết vì đang sống ở Qui Nhơn. Thật là quả đất tròn !
    Anh nhắc đến những ngày cùng chung học, anh tự nhiên góp chuyện trước mặt vợ anh và bạn bè tôi:
“ Ngày xưa tôi thương mến P mà nhát quá không dám tỏ bày, không dám hứa hẹn vì còn nghèo, còn trẻ, chưa có sự nghiệp, phải lo học hành. Tôi vô Sư Phạm QN là để trốn lính chứ đang thi Đại học “…
Sau khi công thành danh toại tôi trở về tìm P mấy lần thì được biết P và gia đình đã đi ra nước ngoài “…
     Ái ngại và cảm thấy mất tự nhiên trước mặt vợ anh nên tôi đánh trống lãng và xoay qua chủ đề khác dù trong lòng có nhiều thắc mắc mà không dám hỏi.
Lần gặp sau có cả Xuân Đài, Sen, Phước anh lại nhắc  chuyện này thì tôi cười cười  hỏi :
_ “Ngày xưa khi chia tay ra trường ông có hứa hẹn gì đâu mà về tìm tôi mấy lần ? Con gái chỉ có một thời mà sáu, bảy năm sau ông mới trở lại tìm thì làm sao tôi dám chờ nếu không có lời hứa hẹn?”
Anh kể : “Đó là một nuối tiếc lớn của anh … Khi ấy anh về tìm lại P có hai mục đích: 
- Nếu P còn độc thân anh sẽ xin cưới P…
- Nếu P đã có gia đình và nghèo khổ anh sẽ giúp đỡ gia đình P vì lúc đó anh làm ăn rất khá, làm ra tiền rất dễ dàng”…
Sau biến cố Tháng 4 năm 1975, cuộc sống khó khăn vất vả… gia đình tôi cũng vậy, nếu có anh giúp thì hay biết mấy. Với tính tình hiền lương, nhân hậu của anh tôi tin là anh đã nói thật…
“Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai”…
Hai câu thơ trích trong lá thơ 11 trang của anh cùng với những lời diễn tả mơ hồ, lung tung … mà bây giờ tôi mới hiểu … Chắc anh tội nghiệp tôi sẽ khổ khi lấy một thư sinh nghèo, trắng tay nên không dám hứa hẹn chăng ?
Đang viết đến đây thì chợt thấy trong trang SPQN một bài thơ của Thùy Dương thật giống với tâm trạng mình, xin trích ra vài đoạn:
“Tuổi sáu mươi mới chợt nhận ra rằng
Chúng mình vẫn còn nợ nhau nhiều lắm…
Nợ tất cả những ngày xưa mưa nắng
Sáng bình minh hay chiều xuống hoàng hôn
Lá thu bay, mưa rây bụi Đông về
Ta nợ nhau một cuộc tình lỗi hẹn…
Ta nợ lời tỏ tình qua trang giấy
Kèm bên trong là những cánh phượng hồng
Nay đã qua biết bao nhiêu mùa Phượng 
Mà tình ta vẫn xa tít mù khơi.
Ta nợ nhau những lời yêu tha thiết
Nợ vì dại khờ xen lẫn ngu ngơ
 Do ngại ngần nên lời không dám tỏ
 Câm nín một thời giờ mắc nợ nhau…
 Để rồi đây day dứt mãi trong lòng
 Thôi xin hẹn trả nợ nhau kiếp khác.
       (Ta còn nợ nhau – Thùy Dương)
Cám ơn lòng tốt của anh Ân ! Cám ơn những ưu ái mà anh đã dành cho P trước kia và bây giờ… nhưng bây giờ “ván đã đóng thuyền”. Bây giờ ai cũng có một gia đình riêng. Hãy nắm giữ hạnh phúc mà mình đang có trong tay. Chuyện ngày xưa xin hãy xem là một kỷ niệm đẹp. Hãy đối xử với nhau trong tình bạn trắng trong, thuần khiết anh Ân nhé! 
Gợi lại kỷ niệm thời thanh xuân cho vui, cho tuổi già bớt tẻ nhạt chứ không có ý đồ gì khác. Mong chị Lài yên tâm ! 
Mong “Tình gần” của tôi hãy hiểu rằng Ông xã là số một trong lòng tôi !...
      Chuyến họp mặt Lớp 39 năm lần này tôi cũng gặp lại hai “Tình xa” khác cùng lớp với tôi. Hai anh đã rất “mến mộ” tôi mà tôi không hề hay biết khi cùng chung học. Bây giờ hai anh là hai Nhà Thơ có tiếng tăm của Văn đàn.  Một trong hai anh đã tặng tôi và cả lớp các tập thơ, nhạc DVD rất có giá trị.
Khi nối dây liên lạc lại tháng 7 năm rồi Thắng (tạm đổi tên) thú thật đã rất quí mến tôi khi cùng học chung. Tôi thích nghiên cứu tin hay lạ, thích đọc sách, văn chương nên thường vào thư viện của trường sau giờ học. Chắc anh cũng vậy (hay vào để ngắm tôi ?) nên chúng tôi thường gặp nhau ở đây.
Khi học chung nhóm thuyết trình về khoa học, anh là thuyết trình viên, tôi là thư ký ghi biên bản, hay trợ giúp. Có lần anh tâm sự ba anh làm Đông y sĩ thăm mạch. Gia đình tôi bán thuốc Bắc nhiều đời và Ba tôi cũng là Đông y sĩ có nhiều bài thuốc gia truyền rất hay nên tôi đã lén Ba tặng anh một quyển thơ mà trong đó mỗi bài thơ là một toa thuốc có tên các vị thuốc. Anh kể sau này nhờ nó mà gia đình anh đã chữa rất nhiều người hết bệnh và đời sống khá hơn…
Những lần đi nghiên cứu địa phương ở miền quê theo chương trình học, chúng tôi đã có những giờ phút sinh hoạt vui vẻ như khi cùng ngắm cảnh đồng lúa quê hương, ăn chung những quả xoài xanh:
“ Em còn có nhớ mùa xuân trước ?
Đường quê hương lúa nắng bên sông
Xoài xanh chia nửa từ dạo ấy
Xa người khắc khoải nỗi chờ trông
Bây giờ em phía xa vời vợi
Thuyền đã sang sông, gió qua đồng
Quê hương hẹn em ngày trở lại
Gởi em tha thiết nụ hôn nồng.”
(Em còn có nhớ (*)
Nhà thơ đồng quê, bạn tôi còn có nhiều bài thơ mà tôi rất thích xin trích ra cho các bạn cùng thưởng lãm:
Xa  Qui nhơn bao năm rồi em nhỉ ?
Nơi mái trường sư phạm rất thân thương
Thời trai trẻ làm quen nghề phấn bảng
Và nỗi niềm nơi ấy mãi vấn vương
Ngày tháng đó anh cùng em đến lớp
Giọng xa quê trong câu nói ngỡ ngàng
Từ gần gũi tình yêu hay tình bạn
Giấu kín lòng lỡ độ chuyến đò ngang
Da diết nhớ qua miền quê yêu dấu
Cảnh còn đây người xưa ở nơi đâu ?
Ghềnh Ráng, Qui Hòa, Tháp Chàm, Phước Thuận…
Nhớ em nhiều có lúc giữa canh thâu
Mang kiến thức và lời ca câu hát
Hành trang nghề dạy học ở nhiều nơi
Trăm việc khó của một thời gian khó
Đã qua rồi nụ cười đọng trên môi
Anh không trẻ nhưng tình anh vẫn trẻ
Như ngày nào từ buổi biết tên em
Ơi ! Cuộc sống niềm vui dừng bất chợt 
Sóng dạt dào yêu nhớ sẽ dài thêm ! 
                                  (Ở nơi ấy(*)
Thắng kể anh đã thầm “yêu” tôi và nghĩ tôi cũng có cảm tình với anh (Thật ra tôi chỉ mến anh như một người bạn). Cũng như Ân, anh đã về tìm tôi khi có sự nghiệp nhưng rồi sau chính biến 1975 chúng tôi mất tin nhau và sau đó tôi đã ra nước ngoài. 
Gặp lại nhau lần này anh vẫn còn lưu luyến và xin gặp riêng mấy lần nhưng tôi hơi sợ, đã từ chối nên chắc là anh buồn lắm ! Tôi ngại thì đúng hơn khi có mấy lần nhận những bài thơ như:
“Yêu là nỗi nhớ em có hay
Ray rứt chìm sâu khó tỏ bày
Anh gởi tâm tình vào đêm vắng
Mong đời mộng đẹp giấc em say
Yêu là hương vị của gừng cay
Muối mặn tình em cách biệt ngày
Anh sẽ làm mây và gió nhẹ
Che đường em mái tóc vương bay.” (*)
Bài thơ “Yêu” của anh định nghĩa tình yêu hay không thua gì cố thi sĩ Xuân Diệu mà tôi vẫn thường ngâm nga khi còn trẻ . Nhưng tôi chỉ yêu thơ chứ không thể yêu người vì tôi đã có một ý trung nhân tuyệt vời, người đã yêu thương tôi nửa thế kỷ, luôn chung thủy và cùng tôi chia sẻ vui buồn, khó khăn, hoạn nạn 36 năm qua…”
Không biết tôi có bảo thủ quá không ? Nhà tôi chắc không hẹp lượng khi tôi gặp bạn vì biết lòng chung thủy của tôi nhưng các nàng dâu lớp 6, vợ anh có nghi ngờ, buồn phiền khi biết chúng tôi “lén” gặp nhau ?
Xin lỗi Thắng nhé ! Họp mặt chung với lớp như vậy là đủ rồi.
Thi sĩ thường hay lãng mạn , hơn nữa tôi không biết những bài thơ anh gởi chỉ cho riêng tôi hay cho nhiều cô gái khác ? Tôi thích đọc nhưng luôn cảnh giác. 
“Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng miệng “ Đàn bà thích những lời ngon ngọt nên đôi khi tan vỡ cả gia đình.
 Mẹ thường dạy tôi : Đừng tin lời đàn ông 100 phần trăm, có tin thì chỉ nên tin một nửa, ngay cả chồng mình (?) “Chín con chưa gọi là chồng !” Quí đọc giả nghĩ sao ? Không dám lạm bàn thêm về chủ đề này, e làm mất lòng các đấng mày râu…
Biết bao giờ trở về Qui Nhơn ( quê hương) thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều qua. Đường mòn quanh co ôm chân hàng tre thắm nghe gió chiều nhẹ đưa… Qui Nhơn ( quê hương ) tôi nằm cạnh biển khơi cho tôi tiếng khóc từ khi ra đời. Bây giờ mình đã gặp nhau ( đã đôi nơi)… Bây giờ mừng lắm (buồn lắm) người ơi ! Chúng tôi say sưa hát và tự ý đổi lời một vài đoạn mà bây giờ phải xin lỗi nhạc sĩ Lam Phương.
Lần này về Qui Nhơn để giúp vui cho buổi họp mặt cùng các bạn , dù hát dở tôi cũng cố gắng hát với Thiên Ân, một Cố nhân  bài hát trên mà chỉ năm ba phút dợt.
Thiên Ân là biệt hiệu của một người bạn cùng lớp mà tôi rất quan tâm, quí mến ngày xưa  và cả bây giờ. Anh có một nhân cách tốt, đứng đắn, chí tình với bạn bè… Từ khi liên lạc lại được chúng tôi thường xuyên thăm hỏi, tâm sự chuyện xưa và thỏa thuận là chỉ đối xử với nhau trong Tình bạn chân chính ở cuối đời…
Anh kể, anh mến mộ tôi năm học nhất niên nhưng ngây ngô, nhút nhát chỉ đứng ngó chứ không dám tỏ… Trong một lần anh suýt chết đuối ở Cù lao xanh tôi đã chăm sóc anh tận tình. Anh kể là anh thật cảm động và biết ơn  sau khi thoát chết, mở mắt ra trong bệnh viện đã thấy tôi đứng cạnh giường … 
Năm nhị niên anh gặp một người bạn gái ý hợp tâm đầu và người đó có nhân dáng tương tự giống tôi, cũng tên Phương. Có lần anh gởi cho tôi và Phương Phương một bạn đồng môn bài thơ sau:
Người yêu tôi đã tên Phương 
Sao người lại lấy tên Phương hai lần ?
Làm sao tôi khỏi bâng khuâng
Làm sao tôi khỏi nhớ nhung hả người
Thôi đành phú tại đất trời
Ai mang tên ấy là người tôi thương
                                    (Thiên Ân)
Anh tuyên bố với bạn bè người nào tên Phương anh đều “thương” hết …
“Hơi tham lam đó nghen nhà thơ Thiên Ân !”
Trước khi về gặp mặt anh nói một câu thật cảm động:
“Gặp mặt nhau một lần rồi  cũng thỏa lòng, mãn nguyện !...
Kỳ này về tay bắt , mặt mừng, cùng tôi hát chung bài : “Đường về quê hương “ chắc anh vui lắm ?! Xem lại DVD ngày họp mặt thấy anh choàng vai tôi thân mật hơi nhiều mà lúc cùng hát tôi không để ý… Nhưng có một  bạn khác là Tấn đã thấy, làm ghẹo anh bài thơ:
Ba mươi chín năm mới có một ngày
Quốc Dõng khệnh khạng giả đò say
Say người ái mộ yêu trong mộng
Rút ruột nhả tơ theo tháng ngày
Mừng duyên hội ngộ vui ca hát
Bên nàng choàng vai say đắm say
Tạm biệt nhau rồi sao luyến nhớ
Nửa vòng trái đất ai có hay ?
                          (Q. D say – Hoài Nguyên)
Mới đây Thiên Ân cũng gởi tôi xem bài thơ “Say tình” mới của anh:
Bốn mốt năm xưa gặp lại nhau
Hai năm tình nghĩa có một ngày
Lửa tàn đêm ấy lòng xao xuyến
Mãn khóa tàn canh vội chia tay
Đèn sách hai năm rèn luyện chí
Hành trang từ giã chuyến đò này
Chia tay mỗi đứa về mỗi ngã
Tứ hải giang hồ mộng đắm say
…                      (Say Tình – TQD)
Anh còn làm nhiều bài thơ dễ thương khác nhưng bài viết khá dài tôi xin hẹn lần sau.
     Trước khi kết thúc bài viết xin chân thành cám ơn các “Tình xa” đã mến mộ và đã dành cho tôi nhiều thiện cảm...Rất là xin lỗi nếu tôi viết có điều gì làm các bạn không hài lòng. Tôi luôn trân trọng những tình cảm mà các bạn đã dành cho tôi…Những xao xuyến, những rung động đầu đời của những mối tình thơ luôn sáng trong và vô cùng tuyệt đẹp! Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, tình bạn của chúng ta vẫn luôn ấm áp cho dù chớm gió heo may đã thổi xuống cuộc đời...Có phải không các bạn thân mến của tôi ?
      Nhưng các bạn ơi! Tuổi chúng mình đã cao, chúng mình đã bước vào hoàng hôn  ngày tháng, thì xin hãy nghĩ về nhau bằng tình bạn chân thành, bằng yêu thương chan hòa trong cuộc sống, hãy dành tặng cho nhau những nụ hồng vàng tươi tắn tỏa ngát hương thơm và cũng xin đừng làm người bạn đời của mình lo lắng buồn phiền vì một nhất thời xúc động của bất cứ một lý do nào, nghe các bạn!
      Chúc các bạn sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình, bên người bạn đời mình yêu thương! Mong cho tất cả chúng ta sẽ có thật nhiều niềm vui, luôn cảm thấy ấm áp giữa tình người,  giữa vòng tay mãi ấm nồng tình bạn!

Pauline Phương
Trung tuần tháng 8/2013 
(*) Xin được giấu tên tác giả

Diệu Phương cùng các bạn thăm trường(Tỏi, Phương,Loan, Thạnh, Ren)

DP nhặt hoa sứ nhớ người xưa

DP và các bạn đi tìm lớp 6 (Thạch, Loan, Phương,Tỏi, Ren, Lê Huy)

DP ngồi nơi bàn, lớp cũ 39 năm  xưa

DP và Cố nhân 1 (Phương,Ân,Lài,Sen,Phước)

DP gặp lại Cố nhân 2

DP và Cố nhân 3 Thiên Ân hát chung bài Đường Về Quê hương trong ngày họp lớp 27/7

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Hình ảnh KHÓA 8 SPQN Họp Mặt Truyền Thống Lần 14 ( 2013 ) tại Sài Gòn


Xem Video tại đây: - Phần 1
                                - Phần 2
                                - Phần 3 
                                - Phần 4 
                                - Văn Nghệ 1  
                                - Văn Nghệ 2



















Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

TA CÒN NỢ NHAU - Thơ - Thùy Dương

  Thùy Dương.


Tuổi sáu mươi mới chợt nhận ra rằng
Chúng mình vẫn còn nợ nhau nhiều lắm
Nợ con đường, nợ hàng cây hò hẹn
Nợ bốn mùa Xuân, Hạ với Thu, Đông.

Nợ tất cả những ngày xưa mưa nắng
Sáng bình minh hay chiều xuống hoàng hôn
Lá Thu bay, mưa rây bụi Đông về
Ta nợ nhau một cuộc tình lỗi hẹn.

Ngày xưa đó mình nợ nhau ánh mắt
Nợ nụ cười và một thoáng cầm tay
Chưa chạm nhau mà bối rối tê người
Nụ hôn đầu trao nhau không trọn vẹn.

Ta nợ lời tỏ tình qua trang giấy
Kèm bên trong là những cánh phượng hồng
Nay đã qua biết bao nhiêu mùa Phượng
Mà tình ta vẫn xa tít mù khơi.

Ta nợ nhau những lời yêu tha thiết
Nợ vì dại khờ xen lẫn ngu ngơ
Do ngại ngần nên lời không dám tỏ
Câm nín một thời giờ mắc nợ nhau.

Nợ nhau nhiều như sao trời đêm tối
Như nước mênh mông khắp cả biển Đông
Nhiều như cát trải dài trong hoang mạc
Nhiều như lá vàng rơi rụng mùa Thu

Để rồi đây day dứt mãi trong lòng
Thôi xin hẹn trả nợ nhau kiếp khác.

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Thăm Thầy Nhạc Sĩ Dương Minh Ninh

Phạm Lê Huy

Ngày 3/8/2013, từ Đà Lạt về Sài Gòn trời mưa dầm, thấy mà thương cho chiếc xe của anh Huỳnh Kim Thạch (Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Qui Nhơn) chở chúng tôi phải vượt qua đoạn đường dài gập ghềnh ổ gà ổ trâu, dằn xóc rêm mình rêm mẩy từ thị trấn Đạ Rim đến thị trấn Tân Phú để thăm Thầy Dương Minh Ninh và gia đình.


Từ trái sang (hàng đứng) : Tỏi, Ren, Thạch, Thu (Cựu Giáo Sinh SPQN)

Và chúng tôi đã gặp được Thầy. Nói sao cho hết nỗi vui mừng của Thầy Trò chúng tôi.

Cách nay chừng một tháng, Thầy đang đi bộ bị xe gắn máy tông, phải nằm suốt trên giường, chẳng đi đứng gì được, chỉ nằm và xoay trở một chỗ thôi. Giờ thì Thầy đã đi lại được quanh nhà rồi, rất mừng cho Thầy và gia đình. Chúng tôi hỏi, vậy người gây ra tai nạn có lo lắng gì cho Thầy không, Thầy nói đó là lỗi nơi mình, thế mới biết Thầy nhân từ và đức độ dường nào.

Thăm hỏi và trò chuyện với Thầy chừng một tiếng đồng hồ, chúng tôi xin chào chia tay với tâm trạng bùi ngùi xúc động. Bất chợt tôi ôm hôn Thầy như hôn thân phụ mình – “Xin phép Thầy chúng con phải về Sài Gòn sớm vì đường đèo trời mưa. Xin kính chúc Thầy sớm bình phục và gia quyến luôn an khang”.



Thầy năm nay 92 tuổi và đây là lần đầu tiên chúng tôi xưng con với Thầy. Giọng Thầy bùi ngùi xúc động :  “Các anh chị đến thăm như đem cho tôi một liều thuốc bổ. Cám ơn các anh chị nhiều”.

Ra xe, chúng tôi ngoái đầu nhìn lại, gia đình Thầy tựa cửa trông theo… 

"Biết đến khi nào mới được gặp lại Thầy đây, Thầy ơi… !?".     

Phạm Lê Huy
(Los Angeles, Aug. 12 – 2013)

NHỮNG MÙA HOA PHƯỢNG ĐI QUA ĐỜI TÔI

Tháng năm, hương sen đã  thoảng nhẹ trong gió. Tiếng ve đã râm ran trên từng tán cây, suốt dọc đường đến trường và ngược lên phía công viên. Tiếng ve kêu khắp nẻo, như nhắc nhở với mọi người rằng mùa hạ đã về, về thật rồi...
 Và đối với tôi, mùa hạ vẫn có điều gì đó rất riêng, không lẫn với bất kỳ mùa nào khác được, dù mỗi sáng nắng vẫn lên và chiều hoàng hôn vẫn xuống.
 Ở tuổi 14, 15 tôi là một cậu bé đánh giày ở một thị xã nhỏ của miền trung. Năm 1965 chiến tranh bắt đầu lan rộng. Gia đình tôi phải chạy về thành phố  để tránh đạn bom. Bỏ lại sau lưng mọi thứ tài sản, nhà cửa, ruộng vườn, mỗi người chỉ kịp mang theo mình túi quần áo nhỏ.
Đất chật người đông, không việc làm nơi phố thị, mẹ  đau yếu  luôn và các anh em thì còn đi học.  Tôi phải hy sinh: bỏ học. Hằng ngày theo lũ bạn cùng trang lứa đi đốn củi ở núi Chóp Chài về bán. Nhưng rồi có người bạn gần nhà, thấy tôi đi đốn củi khổ sở, không được bao nhiêu tiền nên dẫn tôi đi đánh giày để mưu sinh…
Người bạn này  đánh giày đã lâu nên  tôi đi  theo để không bị bắt nạt.
Hàng ngày cứ vào buổi trưa rảnh việc, tôi lại đến tiệm giặt ủi Tân Lai ở đường THĐ để vừa tìm khách vừa được nghe nhạc.(Dạo ấy tiệm giặt ủi này có cô chủ thích nghe nhạc và họ cũng có một dàn máy  hiện đại vào bậc nhất thời bấy giờ.)
 Với tuổi 15 tôi cũng không rành về nhạc, nhưng có một bài hát tôi đặc biệt thích nghe không chán (thường thì tôi xin cô chủ cho nghe lại, cô thấy tôi thích và cũng ngoan nên cô chiều ý). Sau này tôi mới biết đó là bài: Nỗi buồn hoa phượng của nhạc sỹ Thanh Sơn:
“ Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
Phút gần gũi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi...” (Nỗi buồn hoa phượng _Thanh Sơn)

Lời nhạc nhẹ nhàng, ray rứt của tuổi học trò. Tôi không biết  người ca sỹ thể hiện bài hát tên gì, là ai, nhưng mỗi ngày qua đi, sau khi được nghe chị hát tôi lại lẩm nhẩm hát theo và cam đoan rằng tôi thuộc lời và cả từng luyến láy của câu hát. Và bây giờ, nếu ai đó hát sai dù chỉ một nửa tông trong một nốt nhạc là tôi phát giác ngay. Và cũng mãi sau này tôi mới biết đó là ca sĩ Thanh Tuyền.
Khi gia đình tạm ổn định, tôi bắt đầu đi học trung học trở lại. Năm 1965 tôi đang học lớp Đệ ngũ TH SC thì phải nghỉ học. Vì  giấy tờ thất lạc và tuổi đã lớn, tôi phải làm giấy tờ nhỏ tuổi lại mới đi học tiếp được. Từ đây, cứ mỗi mùa hè đến tôi lại phải chuyển trường và học nhảy lớp cho kịp thời gian.
Nhìn những cành phượng vỹ nở đỏ ối và tiếng ve rộn rã mỗi lúc hè về, tôi thấy thời gian qua nhanh quá. Theo lẽ tự nhiên, đứa con trai mới lớn trong tôi bắt đầu ý thức được sự chia ly của tuổi học trò. Những rung động đầu đời dần hình thành, một nỗi buồn vô cớ, man mác len nhẹ vào hồn qua những lần phượng nở:

“Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng
Biết ai còn nhớ đến ân tình không
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu
Những chiều hẹn nhau lúc đầu...
Giờ như nước trôi qua cầu...”(Nỗi buồn hoa phượng -Thanh Sơn)

Lời bài hát sao mà chứa chan tình cảm.  Hình như có một sự tiếc nuối đến nghẹn ngào. Dù tôi chưa từng hẹn hò với cô bạn học nào cả. Có chăng chỉ trong tâm tưởng. Tôi bắt đầu tập tành làm thơ  để tự thỏa những rung động trong lòng:
“...Sau mùa xuân,ấy là mùa hạ
Trời trong veo và nắng cháy da
Có hương sen nhẹ bay theo gió
Níu chân ai áo trắng học trò...”*
Mỗi đêm về trên căn gác nhỏ, tôi nghe tiếng gió thầm thì qua khung cửa sổ như những lời hẹn hò, những âu lo cho nhau. Chỉ chừng đó thôi, canh dài khắc khoải, những trăn trở hiện về. Tôi như lắng nghe tiếng thời gian ngừng chảy:
 Gĩa biệt bạn lòng ơi
Thôi nay xa cách rồi
Kỷ niệm mình xin nhớ mãi
Buồn riêng một mình ai...
Chờ mong từng đêm gối chiếc
Nỗi u hoài này ai có hay?...(NBHP- Thanh Sơn)

Niềm vui ngắn ngủi,nghe tiếng ve kêu sao mà buồn thảm.Từ trong thẳm sâu của ký ức,những nỗi nhớ nhung nhỏ nhoi,những lần hẹn hò tiếp nối hiện về.Biết nói với nhau điều gì dù sân trường giờ đây chỉ còn hai đứa:.
“...Tiếng ve nức nở chan chứa
Sân trường còn lại hai đứa
Cầm tay nhau nói nhiều cũng buồn....” (Thương ca mùa hạ- Thanh Sơn)

Thời gian dần trôi qua, tôi ngày một lớn, tình học trò tình như gió thoảng, như mây bay. Xốn xang chỉ riêng một góc trời nhỏ bé của mình. Để rồi mỗi lần vào  hạ, tiếng ve kêu cũng làm thức giấc bao mộng ước trong lòng, một thứ tình cảm mới mẻ nhẹ len vào hồn. Tôi vẫn không định hình được ấy là tình yêu hay là tình bạn:

Tuổi mười lăm
Với những nụ phượng hồng vừa hé
Bâng khuâng những dòng nhật ký
Viết cho nhau
Mơ hồ nghe những rung động ban đầu
Không hẳn chỉ là tình bạn
Để mỗi đêm hè tâm trí lại xôn xao...*
Vâng,ấy chỉ có thể là tình yêu của đôi trai gái, trong sáng và không một chút bận lòng về những bất trắc có thể xảy ra:
 “...Nếu ai đã từng rung cảm
Đôi lần nhặt màu hoa thắm
Lòng bâng khuâng biết mình đã yêu...”  (Thương ca mùa hạ_ Thanh Sơn)

Tình đầu đời của mỗi chúng ta sao đẹp quá, với những suy nghĩ vu vơ, những bàn tay vụng dại nắm lấy nhau run rẩy.Trước mắt tôi chỉ thấy màu xanh, màu của hy vọng chứa chan:
Tuổi mười tám
Tay vin cành phượng vỹ
Trao nhau nụ hôn đầu
Nghe lòng thấy lâng lâng
Tay cầm tay mong thời gian ngừng lại
Để trái tim non xao động... ngại ngần...*
Cả hai cùng đón nhận ân sủng của đất trời, không so đo, không toan tính. Trái tim chưa kịp lớn của tôi đập rộn ràng,những mong thời gian ngừng chảy. Đời học sinh sắp qua đi,đường đời muôn nẻo,biết ngày mai sẽ về đâu? Mùa hạ này cũng là mùa của chia ly lần cuối. Nhìn cành phượng đã nở rộ, lòng tôi trĩu nặng bao ân tình với những dòng lưu bút. Ngôi trường thân yêu, với tường rêu ngói đỏ của thời cắp sách:
“...Nhưng bao  nhiêu yêu dấu đã phai mờ
Thời gian đã vùi chôn tuổi học trò
Người em gái mến thương nơi chốn nào
Bao giờ mình gặp  nhau....” (Lưu bút ngày xanh- Thanh Sơn)

Để mỗi chiều hè, thơ thẩn trong sân trường cũ, nhặt  từng cánh phượng rơi mà tiếc nhớ những ngày qua, và   thấy lòng sao quạnh vắng:
“...Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương
Màu hoa phượng thắm như máu con tim
Mỗi lần hè sang... kỷ niệm
Người xưa biết đâu mà tìm “ (NBHP-Thanh Sơn)
 Từ giã tuổi học trò, những cánh chim bắt đầu tung cánh bay về muôn hướng, bỏ lại sau lưng (có thể nhớ, có thể quên) những ngày xưa thân ái. Tôi vào học ngành sư phạm,người xưa cũng đã chọn cho mình một hướng đi, cả hai cùng mong ngày tái ngộ để nối lại mối tình thơ.
Thời gian vẫn cứ trôi đều đặn, xuân sang hè đến. Dòng đời nghiệt ngã,chiến tranh ngày càng khốc liệt, chúng tôi lạc mất nhau vì nhiều lẽ. Lắm khi chợt giật mình nhớ đến mối tình thơ của tuổi học trò, không biết giờ đây, người xưa phiêu bạt nơi nào. Có còn lại chăng là những tiếc nhớ buồn thương của thời áo trắng:
Tuổi ba mươi
Hàng phượng buồn đu đưa theo gió nhẹ
Từng cánh phượng cuối mùa,
Rơi rụng... nhớ thời gian
Tiếng sáo diều vi  vu... hờ hững
Thời học sinh xa lắc...vọng buồn,*
Dòng sông qua bao nhiêu thác ghềnh vẫn chảy xuôi về biển,Cũng như dòng đời đôi khi vật vã, đôi lúc lặng yên trôi theo bóng thời gian. Thi thoảng vô tình, tôi bắt gặp lại những kỷ vật xưa, lòng chợt nghĩ sao ta quá vô tình, dẫu rằng bụi thời gian có thể đã phủ mờ bao kỷ niệm.
Tuổi bốn mươi
Lật từng trang lưu bút
Cánh phượng khô ép  giữ những vần thơ
Từng khuôn mặt thân quen
Lâu rồi quên liên lạc
Bụi thời gian
Phủ che bao hẹn ước... đợi chờ*
Bây giờ tuổi đã về chiều, bao mùa hoa phượng vẫn nở rồi tàn, bao lần tiếng ve râm ran rồi nín lặng. Tôi thầm trách mình sao ngày ấy ngu ngơ?. Sao dòng thời gian ta không buồn níu lại? Để dòng đời nghiệt ngã nổi trôi?
Tuổi xế chiều
Nhìn xác phượng tàn khô dưới nắng
Nghe đâu đây tiếng hát ngày xanh
Tiếng hát học trò
Một thời xa vắng
Vẫn vang lên khi phượng đỏ trên cành*

Chiều nay, nghe lại bản nhạc buồn năm nào mà đầu đời cảm nhận được,lòng chợt bồi hồi xúc động.Giọng nữ ca sỹ Thanh Tuyền vẫn như ngày xưa, trầm ấm, thiết tha. Có lẽ không ai thể hiện bài hát này thành công như chị, dù có qua bao nhiêu năm tháng. Xin cảm ơn nhạc sỹ Thanh Sơn, người nhạc sỹ tài hoa của tuổi học trò, lứa tuổi mà tất cả chúng ta ai cũng từng trải qua. Thời gian có thể phủ mờ tất cả, nhưng không thể xóa nhòa những rung động đầu đời của con tim một thời hoa niên,nhiều mộng mơ và tươi đẹp nhất.

*Thơ Những mùa hoa phượng – HKT

Sài Gòn tháng 5 năm 2013
Huỳnh Kim Thạch

Những Mùa Phượng Vỹ - Thơ - HKT-Bạn Của Nhị 6


HKT-Bạn Của Nhị 6 


Tuổi mười lăm
Với những nụ phượng hồng vừa hé 

Bâng khuâng những dòng nhật ký
Viết cho nhau
Mơ hồ nghe những rung động ban đầu 

Không hẳn chỉ là tình bạn
Để mỗi đêm hè
Tâm trí lại xôn xao...


Tuổi mười tám
Tay vin cành phượng vỹ
Trao nhau nụ hôn đầu
Nghe lòng thoáng lâng lâng
Tay cầm tay mong thời gian ngừng lại 

Để trái tim non xao động ...ngại ngần

Tuổi hai mươi
Cành phượng đà đỏ ối
Những lời hẹn hò cuống quýt sợ chia tay 

Sợ thời gian không bao giờ chờ đợi
Sợ giòng sông theo ngả rẽ dòng đời


Tuổi ba mươi
Hàng phượng buồn đu đưa theo gió nhẹ 

Từng cánh phượng cuối mùa
Rơi rụng nhớ thời gian
Tiếng sáo diều vi vu hờ hững
Thời học sinh xa lắc... vọng buồn


Tuổi bốn mươi
Lật từng trang lưu bút
Cánh phượng khô ép giữ những vần thơ
Từng khuôn mặt
...Lâu rồi quên liên lạc...
Bụi thời gian khuất che bao hẹn ước, đợi chờ


Tuổi về chiều
Nhìn xác phượng tàn khô dưới nắng 

Nghe đâu đây tiếng hát ngày xanh 
Tiếng hát học trò của thời xa vắng
Lại vang lên khi phượng đỏ trên cành...


Ai cũng sẽ có lần nhớ tuổi mười lăm

TRỞ LẠI CHỐN XƯA


                             Irene.
       
  Khi người ta vui, sung sướng hay xúc động...và khi mà tất cả những cảm xúc trong ta tràn dâng lên tới tột đỉnh thì không còn có ngôn từ nào mà diễn tả cho hết được.
         Thật vậy, chuyến trở về Qui Nhơn gặp lại bạn bè sau 40 năm xa cách. Đối với tôi, có lẻ đây là cuộc gặp mặt tuyệt vời nhất, có một không hai của một đời người và những lời viết của tôi bây giờ cũng không làm sao mà diễn đạt được hết niềm hạnh phúc trong tôi giây phút đó .
         Khi biết ngày về của tôi thì bạn tôi ngỏ ý muốn ra đón tại phi trường... nhưng tôi lại muốn một mình. Vì khi một mình, thì mình mới có thể cảm nhận được hết tất cả những suy nghĩ, những cảm giác trong lòng một cách đầy đủ mà không bị một tác động nào ảnh hưởng đến.
         Thế nhưng nhận hành lý xong bước ra khỏi...tôi lại mong có ai đó đón mình như mỗi lần trở về...lại mâu thuẫn nữa rồi! Tâm lý con người thật phức tạp, các bạn nhỉ?
         Bình Định trời nắng nhẹ. Theo chiếc xe car dọc theo Phù Cát-Gò Găng-An Nhơn-Tháp Bánh Ít-Tuy Phước...mọi nơi, chỗ nào cũng thân thuộc, cũng gần gũi đối với tôi.
         Xe dừng, tôi lặng người khi nhận ra Kim Loan trong đoàn người ra đón. Kim Loan từ Mỹ về...ngạc nhiên chưa! Từ Mỹ về mà đi đón người bạn ở trong nước. Tôi cảm động lắm! Kim Loan học lớp 5 khóa 11, không phải lớp của tôi. Thế nhưng khi nghe tôi rộn ràng chuyện họp lớp, bạn ấy cũng thu xếp công việc để trở về Việt Nam trong dịp này chung vui cùng với tôi.
         Hai đứa ôm choàng lấy nhau, 40 năm rồi mới gặp nhau, Loan theo về nhà. Trên xe, Loan gọi cho anh Cát Bá, thế là hai đứa tíu tít chuyện trò qua phone, Loan còn đùa để cho anh ấy tiếc nuối là không về trong đợt này.
         Tôi xuống 75 Tăng Bạt Hổ. Mỗi lần đi đâu xa khi trở về, tôi đều thích ghé lại nơi đây, để nghe lòng mình man mác nhớ về những kỷ niệm, về một nơi chốn mà tuổi thơ  đã sống êm đềm.
         Tôi và Loan thi nhau ‘tám” đủ chuyện. Hai đứa còn được cô cháu cho thưởng thức tô bún cá Qui Nhơn đậm đà rồi bánh hồng dừa đặc sản Bồng Sơn, kẹo đậu phụng quê hương...ăn xong, leo lên lầu nằm bên nhau nói tiếp mà vẫn không hết chuyện. Thỉnh thoảng chúng tôi bị cắt ngang bởi những cuộc điện thoại, đại loại:
         -Ren về chưa? Loan về chưa? Khỏe không? Hiện ở đâu? Chừng nào lên khách sạn ?..
       
Trong khi đó, các bạn Quảng Ngãi đã vào. Xe Huỳnh Kim Thạch cùng nhóm Long Khánh-Đồng Nai và xe của nhóm Phú Yên đang trên đường tiến vào Bình Định nhưng các bạn còn đi đến thắp nhang và thăm hỏi gia đình các bạn trong lớp đã vĩnh viễn ra đi. Sau này nghe các bạn kể lại rằng khi đến nhà bạn Duy Trinh thì mới biết gia cảnh bạn ấy thật đau lòng nên các bạn tự nguyện góp nhau lại để giúp đỡ cho vợ con bạn ấy. Các bạn còn ghé ra Bồng Sơn để thăm một bạn trong lớp bị bệnh nặng...Các bạn của tôi là thế đó, sống có tình có nghĩa với bạn bè nhất là những người đã khuất, những người bệnh tật, ốm đau hay những bạn có hoàn cảnh khó khăn.

Anh Ninh đến đón Loan và đem cho tôi hai cuốn truyện Quán Café Tulip và Như Những Giọt Sương của nhà văn Mang Viên Long (cũng là người anh đồng môn) gởi tặng tôi. Tôi thật cảm động trước món quà này.
         5giờ chiều các bạn đến đón tôi về khách sạn. Xe vừa dừng lại, tôi có cảm nhận rằng, từ bây giờ tôi bắt đầu được trở về lại chốn xưa, được sống lại những giây phút  mà cách đây 40 năm trước mình đã sống ở lứa tuổi hai mươi. Chúng tôi nhận phòng, ríu ra ríu rít xách hành lý vào phòng, râm ran nói chuyện, cười đùa không ngớt...Những căn phòng nam nữ chúng tôi ở sát nhau như những phòng nội trú Sư Phạm ngày nào. Phòng nào cũng rộn rã tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau...Xếp hàng tắm rửa chưa xong đã nghe tiếng gọi nhau í a í ới đi ăn tối, đi chơi, đi uống café...
         Các bạn trong phòng tôi rề rà thế nào mà khi ra khỏi phòng lại là những người cuối cùng. Bạn Trần Đình Tín đón và đưa chúng tôi đi ăn. Bản tính vẫn vậy! Rất chân chất, các bạn không chịu vào các nhà hàng sang trọng mà cứ đòi ra quán ”cóc” nhưng rồi cũng chìu theo ý người mời. Vừa ăn vừa hỏi thăm nhau... Tạo, Triên, Tú, Tượng đến rủ đi uống café Gia Nguyễn. Trong quán anh Lê Huy và Kim Loan cũng đang hội ngộ với nhóm Hương Xưa.
         Chúng tôi chọn ngồi ngoài trời. Thế là cả nhóm có một buổi tối êm đềm bên nhau...Tâm Thanh, Lệ Thu, Sen, Phước, Ánh Tuyết, Diệu Phương, Tỏi, Lan, Hiền Tuấn, Tín, Triên, Thu Tịnh, Tú, Tượng, Tình... Đêm Qui Nhơn như gần lại. Ngồi trong đêm nghe tiếng đàn, tiếng hát của Tượng sao mà nhẹ nhàng thân thương đến kỳ lạ! Bốn mươi năm trước vẫn thế! Bây giờ có phần chững hơn, điêu luyện hơn, ngọt ngào hơn, lên xuống trầm bỗng, cách nhả chữ bài bản, chuyên nghiệp hơn...  Hiệu Trưởng trường Văn hóa- Nghệ thuật có khác. Tôi có cảm giác như bạn ấy hát dành riêng cho bạn bè trong đêm nay. Tượng hát lôi cuốn đến nỗi các cô cậu tuổi teen ngồi uống café trong quán gần đó cũng im lặng lắng nghe...tiếng hát chấm dứt rồi mà vẫn còn bàng bạc đâu đây... yên lặng...rồi tiếng ai đó vói sang yêu cầu hát tiếp. Thời gian cứ trôi, và chúng tôi cứ muốn ngồi bên nhau như thế mãi. Sương đêm bắt đầu xuống lành lạnh. Không gian im ắng, quán vắng thưa người, đèn đường hiu hắt... chúng tôi mới ra về... vẫn lặng lẽ đi bên nhau, tiếng giày lạo xạo xuống mặt đường và bóng người đổ dài bên hè phố.
         Về phòng lại nói chuyện suốt đêm, giấc ngủ đến chập chờn...
Sáng sớm, Triên và Tín điện thoại rủ ăn sáng, uống café. Chúng tôi ghé đến Nhà hàng Hoàng Hậu xem sơ lại các khâu chuẩn bị lần cuối cùng và dặn dò đôi điều. Chúng tôi yên tâm, trở lại khách sạn cùng các bạn tập hát.
         Không khí tập văn nghệ chẳng khác khi xưa chút nào. Cũng bao nhiêu khuôn mặt đó, cũng chăm chú theo sự hướng dẫn của Ngọc Tượng. Bốn mươi năm trước vẫn vậy và bây giờ vẫn thế! Hát vào nhịp tùy tiện, lên xuống cao thấp tùy hứng...Thôi kệ, ngày hôm nay tất cả đã là sáu mươi thì hát là cho vui mà, đâu có thi cử gì mà lo, miễn sao tất cả chúng tôi tìm lại được cái không khí ngày nào.
         Tôi nhìn từng khuôn mặt sao mà thân thương đến thế! Chị Tỏi nông dân, Tâm Thanh thương gia, Ánh Tuyết, Sen giáo viên về hưu, Diệu Phương cô giáo, Như Tiến, Thủ Tịnh hiệu trưởng, Triên giám đốc Thủy lợi, Đình Tín chủ tiệm vàng, Thu Tịnh chuyên viên phòng Giáo dục, Sĩ Tạo chủ tiệm khung ảnh, Tự Tín giáo viên dạy nhạc, Ngọc Tượng hiệu trưởng kiêm nhạc sĩ... Thế nhưng hôm nay, không cần biết bạn làm gì trong xã hội? Chỉ biết chúng ta là bạn bè. Đến với nhau bằng tấm lòng. Và ngày hôm nay, tất cả hầu như bỏ lại sau lưng mọi công việc hằng ngày, để mà quay trở lại sống với ngày xưa, vẫn vô tư, trẻ trung, hồn nhiên đùa giỡn với nhau như một thưở nào.

         Trưa hôm đó, chẳng ai chịu đi ăn nên cùng nhau ăn cơm hộp. Chẳng ai yên ổn tâm hồn để mà nghỉ trưa...tất cả đều chờ đến giây phút họp mặt! Chưa đến giờ mà tất cả chúng tôi ra khỏi khách sạn, chỉ một khoảng đường ngắn là đến nơi ...
         Nữ thướt tha với những chiếc áo dài. Nam áo sơ mi cà vạt...Trên cổ áo mang những sợi dây đeo họ và tên mà bạn Lê tự Tín đã cất công làm cho mỗi người trong ngày về vì sợ rằng có người không nhận ra nhau.

         Tôi nhìn thật kỹ từng khuôn mặt với những nét rất gần gũi, thân thương. Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau chan chứa thâm tình. Miệng luôn nở nụ cười thương yêu. Thoáng thấy Công Tình ngồi một mình, tôi đến gần bên, đưa tay ra :
         -Tình phải không? Mới đến hả? Ra chụp với mình một tấm hình, bốn chục năm, trông bạn vẫn vậy.
         Công Tình vui mừng đứng dậy, cầm lấy tay tôi, bên tôi, trước các máy ảnh...
         Một số các bạn nam hớn hở bước đến, đi bên cạnh là những người vợ xinh xắn...các bạn ấy muốn giới thiệu với người bạn đời niềm tự hào về bạn bè lớp 6 của mình hay chia xẻ những khoảnh khắc niềm vui đáng nhớ trong ngày hạnh ngộ...

         Chiều Ghềnh Ráng nắng dịu, những hàng cây xanh tươi rì rào cùng với gió. Ngoài kia, biển vẫn mang một màu xanh lục hiền hòa. Trong căn phòng họp mặt, tất cả chúng tôi choáng ngợp trước sự có mặt đông đủ quây quần của các bạn, bồi hồi trong tình cảm dành cho nhau quá đỗi chân tình...có người ngồi lặng yên để nghe lòng rưng rưng... có người lại nghẹn ngào xúc động... người muốn nói... người muốn bộc bạch...có người lại muốn hét to lên...muốn hát vang...có một vài người không chịu nỗi đẩy cửa bước ra ngoài châm điếu thuốc, khói thuốc hay lòng mình đang bay bổng, chơi vơi... tôi bước đến bên bạn Đỗ Thanh Tùng người bạn sau 75 lui về quê ẩn dật tu hành:
         -Vui quá! R ơi, tất cả các bạn như trẻ lại tuổi hai mươi còn riêng Tùng như trở lại tuổi mười mấy...
         Tôi mỉm cười, bạn ấy cũng cười với nụ cười hiền hậu của một nhà tu hành.
         Bạn Trịnh Công Tùng ở Mỹ cũng thao thức không ngủ gọi phone tha thiết nói vài lời với bạn bè cả lớp.
         Tất cả chúng tôi rất tự nhiên biểu lộ cảm xúc. Bởi vì khi mà hạnh phúc đến một cách đích thực không ai có thể kềm nén lại được...
         Tôi, Sĩ Tạo, Kim Thạch, Diệu Phương, Hiền Tuấn, Ngọc Tượng, Tự Tín, Thu Tịnh, Văn Tạo, Văn Thái... Có lẻ chỉ có Ngọc Tượng là giọng ca chuyên nghiệp còn tất cả chúng tôi hát theo cảm xúc! Giọng ca sáu mươi sao bằng lúc hai mươi về âm vực hay trường độ nhưng sâu lắng, cảm xúc thì có thừa. Hát như chưa bao giờ được hát. Hát như trải lòng, hát để trút hết nỗi niềm sau gần bốn mươi năm dồn nén...
         Anh Vũ Hải Châu rất tha thiết trong bài Trả Nợ Tình Xa làm cho các bạn tôi lặng yên theo từng lời anh hát.
         Rất vui trong buổi họp mặt là sự xuất hiện Bạn của Nhị sáu đó là Huỳnh Kim Thạch, một người bạn nhiệt tình vì lớp 6 và lúc nào cũng thích vui cười.
         Thu Tịnh MC với chương trình chuẩn bị bài bản soạn trước cả tháng. Thế nhưng  điều khiển được lúc đầu còn lúc sau vui quá! Bốc quá! Phiêu quá! Như đi trên mây nên thích gì làm nấy...

         Sau này khi gặp lại anh Vũ Hải Châu, một trong những khách mời, chúng tôi hỏi cảm nhận của anh về cuộc họp mặt lớp 6. Anh cười và nói:
         -Rất ngẫu hứng! Rất tự nhiên! Và nhờ thế... nên...Rất dễ thương!
         Trong cuộc sống vô thường, trong kiếp người hữu hạn! Ta còn lại gì nhiều với nhau đâu? Gặp nhau đây rồi biết khi ”mô” gặp lại? Vì thế, trong giây phút hội ngộ này, chẳng còn nghĩ gì về quá khứ hay tương lai. Chỉ có hiện tại và hiện tại... Thấy vui cứ vui, muốn nói cứ nói, thích đùa cứ đùa...Cảm nhận thế nào thì hãy sống cho thật sự! Hãy sống hết mình! Không giữ kẻ, không ngại ngần, không lo lắng... và sống trọn vẹn cho tình bạn giây phút này...
         Qui luật vẫn là qui luật...rồi phải chia tay. Quyến luyến hay bịn rịn! Bắt tay nhau, ôm nhau hay hôn nhau...mắt nhìn nhau nhưng không muốn rời...tay sắp xa nhưng tim không xa...Cố níu kéo nhưng  cũng phải đến lúc tạm biệt nhau thôi!
         Huỳnh Kim Thạch, Lan, Anh Ninh, Kim Loan, Diệu Phương, chị Tỏi và tôi... những người rời Qui Nhơn cuối cùng. Đáng lẽ ra theo kế hoạch là sau hôm họp mặt, chúng tôi trở lại thăm trường xưa nhưng vì các bạn không nở rời nhau nên cứ bịn rịn hoài. Vì thế, không còn thời gian nữa...và rồi chỉ có nhóm tôi là trở lại thăm trường...
         Bước vào cổng trường Sư Phạm, đầu tiên là tiếng ve kêu râm ran như gợi nhớ mùa hè năm xưa...cây hoa giấy xưa nay đã thành từng vòm trên cao, những cội hoa sứ, những cội dương già...hành lang vẫn hun hút dẫn về khu nội trú hay những bậc thang bước lên các lớp học...công viên ghế đá xanh tươi hơn. Dãy phòng học vẫn vậy, cửa ra vào, khung cửa sổ vẫn thế tuy rằng bàn ghế có thay đổi một chút...chúng tôi vẫn tìm thấy được hình bóng mình và bạn bè ngày xưa thấp thoáng đâu đây

         Rồi mai này, khi trở về nhà, một lúc nào đó chợt nhớ đến nhau, thì hãy mở Kỷ Yếu Để Nhớ Một Thời hay cuốn DVD Chúc mừng Ngày Họp Mặt Lớp 6 khóa 11-Trường Sư Phạm Quy Nhơn (1972-1974)-Ngày 27/7/2013 hoặc vào Google xem trang Blog Gia Đình Nhị 6 hay cuộc họp lớp và đó cũng là một trong những niềm vui lớn nhất làm cho mình thấy gần bên bạn bè hay tâm hồn chợt nhẹ nhàng trong những ngày xế  chiều còn lại này.
         Năm 2014 sắp đến, cũng là năm kỷ niệm 40 năm ngày ra trường của khóa 11. Điều mong muốn của tất cả 10 lớp của khóa chúng tôi là sẽ trở về bên nhau, để sống lại những giây phút ngày nào như trong đêm mãn khóa 1974 tại công viên trường. Muốn được như vậy, tất cả khóa chúng tôi đang đồng lòng quyết tâm theo lời thầy Hiệu Trưởng Trần Văn Mẫn dặn dò:
         ...Cuộc đời là một đi tìm để được gặp, và trên hành trình tìm gặp đó, hành trang của chúng ta phải đủ nhưng đơn giản, trút bỏ những giận ghét vẩn vơ, những bận tâm vô ích, những so đo nặng nề để được nhẹ nhàng như cánh diều nương gió lên cao.

Sài Gòn, tháng tám,2013.
Irene.

















LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...