Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Đi Trong Miên Man Ký Ức

                                                                                                                          Châu thị Thanh Cảm

          Tháng Mười lại về! Tháng Mười cho mây trời thênh thang dang vòng tay rộng ôm trời đất vào lòng. Tháng Mười cho cơn gió heo may khẽ khàng rơi êm sợ làm đau chiếc lá. Tháng Mười để dùng dằng, để luyến lưu những ngày thu ngọt nắng nhẹ đến vội đi, để ngẩn ngơ giữa những con đường chiều lao xao sắc lá nhuộm tím, nhuộm vàng. Tháng Mười lang thang hoài niệm, thả hồn miên man về miền ký ức nhạt nhòa xưa, để ta nhớ ta thương về những ngày mùa đông hắt hiu gió lạnh… 

         Sài Gòn mấy hôm nay trời cứ mưa, những cơn mưa muộn cuối mùa có hôm lại rả rich kéo dài đến tận nửa đêm về sáng. Thành phố mưa đêm nghe buồn thỉu buồn thiu nhưng dịu dàng quyến rũ, dễ níu chân dặm đường cô khách. Những con đường ướt nước. Những hàng cây im lìm. Những cây cột điện chơ vơ lặng lẽ, úp mặt soi nghiêng dưới ánh đèn vàng. Những chiếc xe âm thầm lao nhanh giữa làn mưa mỏng…
        Bây giờ có lẽ cũng vào độ nửa khuya. Tiếng mưa đêm rơi nhẹ nghe thấm buồn hơn lúc nào hết. Chung quanh yên lặng đến lạ kỳ, yên lặng đến nổi tôi nghe rõ cả tiếng của từng giọt nước lách tách vỡ nhẹ trên ô cửa nhỏ. Tiếng tí tách nghe đến tê xát cả lòng của chiếc kim đồng hồ nhẫn nại gõ nhịp thời gian. Rồi cả tiếng con thạch sùng cô đơn tặc lưỡi giữa đêm khuya nghe mà xa xót. Trong tiếng mưa rơi, lạc lõng tiếng gõ lóc cóc rao đêm của thằng bé bán hủ tiếu từ góc phố vắng vọng xa…Tất cả những âm thanh ấy cứ từng nhịp đều đều rớt buồn lặng lẽ, nó đều đặn, nó thì thầm như một khúc nhạc trầm hư ảo vọng về từ quá khứ…nhẹ hẫng… xa xăm…
        Tôi có một cô bạn nhà văn nhỏ, tuy mới quen thôi mà như đã từng thân thiết lâu rồi. Chúng tôi thường online chuyện trò, tâm sự. Cô bạn nhỏ dễ thương ấy nhiều lần đề thơ tặng tôi mỗi khi thấy tôi buồn… những vần thơ ân cần và thấu hiểu. Nếu như cậu con trai tôi thường cho rằng, tôi là “người đi tìm hoài niệm”, cô bạn ấy lại gọi tôi là “người lưu giữ ký ức” đời mình. Các bạn tôi thì vẫn thường nhận xét: tôi bây giờ trầm ngâm, lặng lẽ, ít cười ít nói lại hay buồn…Mà cũng lạ, có đôi khi, giữa một không gian ồn ã tôi lại bỗng nghe len lỏi một nỗi buồn, một nỗi cô đơn...? Mới hôm qua đây thôi, có cô bạn gọi điện hỏi thăm, cả hai kể cho nhau nghe mọi điều, sẻ chia mọi thứ, sau cùng cũng lại là câu hỏi của bạn ấy, một câu hỏi đặc sệt âm giọng của người miền Trung: “Nì…ngày xưa, mi sôi nổi, hay cười hay nói…thời nữ sinh và cả lúc mới ra trường làm cô giáo, mi là số một đùa giỡn, vô tư chọc phá bạn bè…Bây chừ, sau mấy mươi năm gặp lại, tau thấy mi lại là một con người khác, hoàn toàn khác, răng rứa mi…?” Bao nhiêu lần rồi bạn hỏi, tôi vẫn cứ tần ngần, vẫn chưa có câu trả lời nào thích đáng…! Ừ, sao vậy nhỉ…? Rồi, tôi bỗng chạnh nhớ đến mấy câu trong bài thơ “Trông về quê ái ngại” mà cô bạn nhỏ đã viết tặng tôi, bài thơ mà bao nhiêu lần đọc nó là bấy nhiêu lần tôi rơi nước mắt ngậm ngùi…
      “Từ trên tầng mười ba trông về quê ái ngại
      Nơi ba đã nằm lại…
      Mẹ cười mỏi mòn mỗi sáng, mỗi chiều nhìn lên di ảnh của ba
      Con gái ở nơi xa
      Ngày của mẹ, âm thầm rớt đôi dòng nước mắt
      Cho một đời mẹ nặng nhọc vì con…
      Mẹ sinh con, đôi gót chân son
      Nhưng nhọc nhằn theo chồng về miền viễn xứ
      Mỗi lần về quê mẹ gội đầu cho con bằng nước đầm Thị Nại…
      Thẩn thờ mẹ thốt lên: tóc con lấp lóa màu mây
      Mấy mươi năm mẹ cánh én mảnh mai
      Gởi xuân bốn mùa cho con
      Rung nắng mai rụng xuống ô cửa chung cư nơi con đang sống…
      Mắt con rợp khoảng xanh của dòng Hà Thanh thăm thẳm
      Nhưng lòng mẹ đã rộng…hơn sông
      Trong cái nắng tháng Năm
      Sài Gòn chắt chiu từng cơn gió mát
      Ở nơi mình, mẹ ơi, biển rì rào sóng hát
      Con về quê gội đầu…
      Mẹ cười: tóc mình gần trắng như nhau…”*
          Có thể chăng? Có thể những tháng năm nhọc nhằn theo chồng về miền viễn xứ ấy đã cho tôi cái nhìn về cuộc đời bằng ánh mắt tự ti? Có thể “mẹ sinh con, đôi gót chân son”, nhưng mấy mươi năm rồi gót chân ấy đã nứt màu ruộng mạ? Có thể, những mỏi mòn xa hút khi “trông về quê ái ngại”, “nơi ba đã nằm lại” ấy đã cấy vào mắt tôi thêm những sợi buồn?

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

CHUYẾN ĐI KHÔNG QUÊN

        Hơn hai năm rồi mà kỉ niệm chuyến về thăm lại Qui Nhơn, thăm lại ngôi trường Sư phạm thân yêu vẫn còn rất ấn tượng trong tôi, để lại lòng tôi bao cảm xúc.
Khi được tin sẽ có một cuộc họp mặt tất cả các khóa SPQN vào tháng 5/2012 nhân kỉ niệm 50 năm thành lập trường tôi vui mừng chờ đợi. Đến ngày “ khăn gói lên đường” chúng tôi tập trung tại nhà anh Lê Toàn. Đoàn có 16 người : anh cả Giai khóa 1, anh Toàn khóa 6, Hương khóa 8, 4 em khóa 9, còn lại khóa 7 là đông nhất.
Trên đường đi chúng tôi vui vẻ trò chuyện huyên thuyên, các em khóa 9 thì rất khôi hài, đối đáp chanh chua với mấy anh khóa 7 làm mọi người cười vỡ bụng. Còn tôi thì lòng nao nao khi nghĩ đến ngày mai gặp gỡ. Không chỉ riêng tôi mà có lẽ tất cả đều hân hoan khi sắp trở về thăm lại trường xưa.
        Rồi thành phố Qui Nhơn hiện ra. Tất cả đã đổi mới, khác xưa hơn nhiều. Đoàn Đà Nẵng chúng tôi ở tại khách sạn Qui Nhơn. Khách sạn nằm sát biển nên chúng tôi được dịp dạo biển lúc hoàng hôn. Đã 43 năm rồi tôi mới ngắm lại biển Qui Nhơn. Hồi đó, thỉnh thoảng tôi cùng người ấy ra đây ngắm biển. Giờ đây tôi trở lại một mình (Anh ấy bận việc nên không tham gia chuyến đi này ). Biển giờ vẫn xanh, cát vẫn trắng, gió vẫn lồng lộng thổi như xưa, chỉ có chúng tôi bây giờ đã đổi thay vì đã tóc bạc da mồi.
Sáng hôm sau, đoàn chúng tôi đi thăm bảo tàng Tây Sơn rồi về Qui Hòa, nhưng rất tiếc không thăm được mộ Hàn Mặc Tử vì trời nắng quá mọi người đều mệt. Xe quay lên xem cầu Thị Nại rồi trở về.
Sau bữa ăn trưa, lòng tôi hồi hộp chờ đợi đến 2 giờ chiều về thăm trường và dự lễ. Khi xe đến nơi, tôi theo dòng người vào hội trường. Người đông nghịt, không khí rộn ràng. Ở đây tôi được gặp lại 2 cô bạn cũ là Thu Hà người Qui Nhơn và Hải ở Phan Thiết. Chúng tôi tay nắm tay, hỏi thăm nhau...Vui quá là vui vì 43 năm mới gặp lại. Tôi nhìn quanh. Chao ôi! Những giáo sinh sư phạm ngày xưa tuổi mười tám đôi mươi mà bây giờ đã đứng tuổi cả rồi, nhất là các anh chị khóa lớn. Vậy mà tất cả đã cố gắng về thăm lại trường xưa. Nét mặt ai nấy đều vui tươi, nụ cười rạng rỡ.
         Lễ xong, chúng tôi kéo ra sân. Tôi đi vội về bên kia sân để kiếm tìm hình ảnh cũ. Nhưng đâu rồi chẳng thấy mái trường xưa? Chỉ thấy những khu nhà bốn, năm tầng lạ lẫm ! Không lẽ đã thay đổi tất cả rồi sao? Tôi ngơ ngẩn đưa mắt kiếm tìm mà chẳng biết hỏi ai. Chợt nhớ đến anh trưởng đoàn, tôi liền hỏi anh. Anh bảo tôi cứ đi thẳng bên phải dọc theo tường rào sẽ tới khu trường cũ. Tôi mừng quá, vội vã bước nhanh về hướng ấy. Và, đây rồi ! Tôi mừng rỡ, rưng rưng nước mắt khi thấy lại mái trường Sư phạm. Ôi ! Ngày xưa, tôi đã sống và học ở đây hai năm. Hai năm đầy ắp những kỉ niệm vui tươi, hồn nhiên, không ưu tư phiền muộn, không trách móc giận hờn. Chúng tôi chỉ biết học hành rồi đan áo, móc khăn, đi chơi, đi chợ,... Tôi vừa đi vừa ngắm nhìn mà xúc cảm dâng trào, lòng tôi xao xuyến,.... Cảnh cũ vẫn còn đây, không thay đổi mấy. Dãy phòng học vẫn thế, hành lang dẫn từ nội trú qua phòng học vẫn còn nguyên. Sân nội trú cũ vẫn như xưa chỉ thêm hàng dừa cao vút. Dãy nội trú cũ ba tầng vẫn đứng im lìm trong nắng chiều đầu hạ. Tôi ngước nhìn lên nội trú, lòng bồi hồi vui sướng như người đi xa vừa tìm về quê mẹ - Hồi ấy tôi chỉ ở đây một năm đầu, năm sau tôi sang nội trú mới - Tôi vội vã đi sang khu nội trú mới ngày xưa. Khu nội trú có sân nằm chính giữa. Bãi cỏ, lối đi trên sân đẹp hơn xưa và thêm hàng hoa sứ tỏa mùi thơm dìu dịu. Tôi tìm đến phòng ở của chúng tôi ngày ấy, phòng 104A ở tầng trệt. Cửa phòng khóa rồi, tôi chụp một tấm hình ngay trước cửa để có dịp tôi sẽ gửi cho ba người bạn gái cùng phòng với tôi hồi ấy: Phan Liên, Ngọc Liên giờ ở Mỹ, Huệ hiện ở Phan Rang. Bây giờ chỉ có mình tôi trở lại nơi này. Tiếc thay, thời gian quá ngắn tôi không đứng lại được lâu để ngắm nhìn và ôn lại kỉ niệm xưa. Tôi phải ra xe trở về khách sạn để chuẩn bị cho buổi tối họp mặt bạn bè, liên hoan. 

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

TIN BUỒN

Ban Liên lạc Cựu Giáo Sinh SPQN 1962- 1975
Ban Biên tập trang SPQN
Ban Liên lạc Cựu Giáo Sinh lớp 1 Khóa 11 (1972/1974)

                        Vô cùng thương tiếc báo tin:
Anh VÕ VĂN BỒNG, cựu giáo sinh lớp 1 K11, là chồng của bạn Công Huyền Tôn Nữ Diễm Châu, cựu giáo sinh lớp 8 K11, sau một thời gian trọng bệnh đã qua đời vào lúc 23h30 ngày 7/10 tại Qui Nhơn.
Lễ viếng bắt đầu vào lúc 15h ngày 8/10. Di quan vào lúc 8h ngày 10/10. An táng tại nghĩa trang Bùi Thị Xuân thành phố Qui Nhơn.
Xin thông báo đến anh chị đồng môn và bạn bè thân hữu gần xa biết để đến viếng và chia buồn.
BLL Cựu Giáo Sinh SPQN, BBT trang nhà, Ban Liên lạc Cựu Giáo Sinh lớp 1 K11 xin thay mặt bạn bè thân hữu đồng môn thành kính phân ưu cùng tang quyến.
Xin tiễn biệt bạn. Chân thành chia buồn cùng bạn Diễm Châu và gia đình. Nguyện cho hương linh bạn Võ Văn Bồng sớm an lạc nơi chốn vĩnh hằng.
                             BLL/cựu giáo sinh SPQN
                             BBT trang SPQN
                             BLL/cựu giáo sinh lớp 1 Khóa 11

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

MÙA THU MƠ MỘNG

                                                                                                                               Nam Phuong
        WASHINGTON DC đã vào thu . Mỗi độ thu về DC thật thơ mộng và quyến rũ . Đẹp tuyệt vời trong sắc đỏ....vàng....nâu.....cam ..... tím .... tựa như một bức tranh đa sắc nhưng không kém phần sống động . Thiên nhiên lộng lẫy bởi cảnh sắc rực rỡ trong mùa thay lá . Đã trở thành nét đặc trưng cuốn hút.....níu bao bước chân du khách đến DC .
Thu về mang theo nhiều cảm xúc trong tôi . Tôi yêu mùa thu với những cơn gió heo may se lạnh . Với nắng hanh vàng bầu trời trong xanh . Với lá trổ màu lộng lẫy đẹp mê hồn . Dưới những hàng cây lá đỏ...cam...vàng...nâu...tím đan xen lẫn nhau . Không gian như bừng sống với sắc màu của hàng cây thay lá lung linh trong nắng thu se lạnh . Hiền hòa đẹp tựa như bức tranh xao xuyến lòng người .
Trong nắng thu nhẹ . Tôi đang thơ thẫn trong công viên Jefferson .Quanh hồ Tidal và dọc theo bờ sông Potomac. .Lá vàng rơi đầy trên lối đi . Lá màu rợp bóng tôi đi . Tiếng chim thánh thót . Tiếng sáo vi vu . Hoa hồng tươi thắm phản chiếu óng ánh long lanh dưới mặt nước hồ sông . Những cánh diều bay phất phới lững lơ trên Cây Bút Chì trên nền trời xanh biêng biếc.... Sống động...đẹp ngỡ ngàng . Tôi mơ màng tưởng chừng mình đang lạc bước vào chốn bồng lai tiên cảnh .

      Cái đẹp cái diễm ảo của mùa thu ngoài lá đỏ lá vàng lá nâu đẹp rực rỡ nhẹ rơi theo gió ... còn thơ mộng ở tiết thu và tình thu . Nên đã thu hút hàng triệu du khách đổ về DC mỗi năm để được chiêm ngưỡng trọn vẹn những sắc màu tinh tế ấm áp đẹp tuyệt vời của mùa thu .
Những cây cối ở đây chuyển màu từng ngày . Từ công viên....đường phố....tòa nhà Quốc Hội....Nhà Trắng .... dinh thự...tượng đài....sông hồ như khoác lên mình chiếc áo choàng mùa thu lộng lẫy quyến rũ....xinh đẹp bội phần bởi sắc màu của lá .......
. Và cảnh mùa thu đẹp nhất ở DC là Skyline Drive dài hàng trăm dặm . Chạy dọc trên đỉnh Blue Ridge trong vùng đồi núi Shenandoah . Xa xa .là những đồi non và thung lũng chập chùng .Từ trên cao nhìn xuống thấy những làng mạc chen lẫn rừng cây trùng điệp lá trổ màu trải dài như tấm lụa đủ màu rực rỡ . Tới DC, hãy đến Shenandoah vào mùa thu vàng , ta sẽ thấy “Lá thu kêu xào xạc//Chú nai vàng ngơ ngác//Đạp trên lá vàng khô” là có thật trong đời. ... Đẹp như cảnh thiên đàng.. . đẹp không thể nào diễn tả .....
. Nhìn lá vàng lá đỏ bay khắp lối khắp nơi gợi cho tôi những rung cảm thật nhẹ nhàng êm ả . Tôi yêu mùa thu...yêu cái cảm xúc lãng mạn bâng khuâng trong tôi mỗi độ thu về . DC đã bước vào thu . Mùa thu DC tuyệt đẹp ! Tôi thấy thật thanh thản...dễ chịu và bình yên ,
DC mùa thu ơi mùa thu ! 
                                                                                                                   Nam Phuong

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

SƯ PHẠM QUY NHƠN với Chủ nhật đầu Tháng 10


KHUNG TRỜI KỶ NIỆM

                                                                                                            Nguyễn Thị Hạnh K5 spqn
                     Tôi lần đọc những trang lưu bút cũ 
                   Của bạn bè viết lại lúc chia tay 
                   Những thương yêu trong nuối tiếc đong đầy
                   Những buồn vui hay dỗi hờn mong đợi
                   Của tuổi học trò học làm Cô Giáo
                   Tuổi đôi mươi đẹp như một vần thơ 
                   Tuổi của yêu đương nhung nhớ đợi chờ 
                   Để đêm đến trăng lên đem tâm sự 
                   Với chị Hằng chú Cuội chốn xa xăm
                   Những bức thư tình đọc đến thuộc lòng
                   Trong giấc ngủ cũng mơ người trong mộng
                   Hay những chiều sau giờ tan học
                   Ta rong chơi trên Ghềnh Ráng mộng mơ
                   Nghe sóng vỗ rì rào mà hồn thơ lai láng 
                   Hay những chiều độc hành trên phố vắng
                   Qui Nhơn buồn...nghe chùng xuống nỗi nhớ thương ai 
                   Đêm nội trú cũng là nguồn hạnh phúc
                   Ta quây quần trò chuyện phiếm bên nhau
                   Tràng cười vang lên ta quên đi niềm nhớ
                    Nỗi nhớ xa quê nỗi nhớ xa nhà
                   Ta hồn nhiên pha lẫn chút tinh ma
                   Ta nghịch ngợm cho đời thêm sắc thắm
                   Là thế đó của một thời Sư Phạm
                   Qui Nhơn ơi ! bạn cũ với trường xưa
                   Hẹn mai về ta dệt nốt bài thơ
                   Và sống lại với khung trời kỷ niệm...
                                                                                                  Nguyễn Thị Hạnh K5 spqn


Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

KHOẢNH KHẮC THU HÀ NỘI

                                                                                             Thanh  Cảm

     Tôi đến Hà Nội vào một ngày thu nắng đẹp. Tháng chín trời vời vợi xanh trong. Trên  đường từ Nội Bài về thành phố, taxi đưa tôi đi dọc theo con đường gốm sứ ven sông Hồng bên con đê Yên Phụ, một tình cảm nhẹ nhàng ấm áp len lỏi vào lòng. Đây là lần đầu tiên đến Thủ đô nên tôi có cảm giác là lạ và thích thú. Xe thả tôi xuống một khách sạn nhỏ ở phố Nguyễn Siêu nằm trong khu phố cổ, một khu phố mà từ lâu rồi tôi luôn mong có ngày được đến!
     Không biết có phải vì tôi đã dành nhiều tình cảm đến Thủ đô qua các bài hát nồng nàn viết về Hà Nội mà tôi đã từng nghe? Không biết có phải vì đã rất lâu rồi tôi nghĩ về Hà Nội bằng một tình yêu sâu lắng qua những áng văn hay, những bức vẻ đẹp mà tôi đã từng đọc, từng xem? Chỉ biết rằng tôi có một cảm giác thân quen từ lúc mới đặt chân lên con đường nhỏ ở khu phố cổ này, bước chân quen như đã từng đến nhiều lần rồi vậy! Có một chút tình cảm nhẹ nhàng mà yêu quí dành cho mảnh đất nơi đây, một chút gì đó thân thương như quê hương nơi mình sinh sống! Có lẽ đó là cái cảm giác của một người khi lần đầu đến thăm Thủ đô, khi được đến với một nơi được xem như là linh hồn, là trái tim cả nước.

    “ Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng cây bàng lá đỏ
      Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu
      Hà Nội mùa thu… mùa thu Hà Nội
      Mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió…”*
      Mùa thu Hà Nội đã về!
      Tôi vẫn thường đắm chìm trong những bài hát ngợi ca vẻ đẹp của Hà Nội vào thu mê đắm như ru lòng người của Trịnh Công Sơn, của Phú Quang… Vẫn thường nghe lòng xao xuyến khi đọc những vần thơ lãng mạn viết về Hà nội của Phan Vũ… Vẫn thường mê mẩn với những bức tranh sơn dầu về Hà Nội cổ bình dị lắng sâu của Bùi Xuân Phái… Nhưng cho đến bây giờ, tôi mới thực sự đứng giữa lòng mùa thu Hà Nội! Có tiếng chim lích chích trên cành thu bên những tán lá ngả vàng, có mùi thơm mặn mòi của hương đất phù sa từ con sông Hồng đưa lại…Đâu đây thoảng hương hoa sữa nồng nàn, hương thơm dịu dàng từ những hàng cốm ven đường, sen thơm cuối hạ như vẫn còn lưu luyến trong không gian tinh khôi ngày mới, và tôi nghe được cả chút chớm lạnh heo may! Trong hương thu, làn gió nhẹ đuổi theo những chiếc lá vàng xoay nghiêng lả thả trên vai người đi đường dưới những tàn cây cổ thụ rợp mát cả con phố nhỏ!
     Chiều. Đứng bên ban công nhìn xuống khu phố đông đúc, những mái ngói lô xô nép mình vào nhau,những con phố nhỏ lao xao người xe qua lại…
      Buổi chiều xuống chậm, bên nhà ai có tiếng hát mượt mà…
      “Hà Nội trong mắt ai, bao buồn vui góc phố em…
        Nghe tiếng chuông chiều gọi…
        Hà Nội trong mắt em hay mùa thu tiếng lá rơi…
        Và em đến với tôi một chiều, chiều Hà Nội…”**

       Phố cổ Hà Nội với những những con đường nhỏ mang những cái tên riêng biệt đặc trưng của những làng nghề thủ công truyền thống: Hàng Bạc, Hàng Ngang, Hàng Đường, Hàng Chiếu, Hàng Bồ, Hàng Đào, Thuốc Bắc…Những con đường nhỏ phủ kín cây xanh, những phố nhỏ ngõ nhỏ sâu hun hút mang cảm giác lắng đọng lòng người. Phố cổ, một quần thể kiến trúc độc đáo với những mái ngói rêu phong cổ kính đã bao lần níu bước người qua, những con phố đã bao đời chôn dấu nhiều nỗi niềm của bao tao nhân mặc khách, của những thi văn nhạc sĩ. Khu phố chật hẹp mà ấm cúng với những con đường nhỏ dọc ngang, với những cửa ô cũ kỹ trầm tư bên thời gian chìm khuất!  
     Tối. Khoác thêm chiếc áo mỏng và chầm chậm trên các con đường hiu hiu gió, lòng cảm thấy bình yên. Tôi may mắn đến với Hà Nội vào những ngày cuối tuần nên có dịp dạo trên tuyến phố đi bộ và khu chợ đêm Hàng Đào-Đồng Xuân đông vui, tấp nập. Có đến nơi đây mới cảm nhận được vẻ đẹp đa chiều, mới thấy được sự hấp dẫn và quyến rũ mà nét văn hóa của khu chợ đêm này mang lại, một khu chợ đêm lung linh đầy thanh âm sắc màu nhưng vẫn còn đấy nét hoài cổ thâm nghiêm! Những lều hàng nho nhỏ xinh xinh nằm dọc theo con phố hẹp, cảnh mua mua bán bán rộn ràng và dòng người qua lại… Những quán ăn đêm đa sắc màu nép dưới hàng hiên thâm thấp bên những mái ngói nghiêng nghiêng đưa tôi trở về hình ảnh của phiên chợ quê xưa cũ, cho tôi cảm giác chừng như ngừng đọng lai của thời gian!
      Khuya. Lòng vòng qua những con phố nhỏ, nghe âm thanh phố đêm trở mình trong hơi lạnh của mùa thu mà thấy lòng dịu êm bên một không gian lặng lẽ yên bình. Hà Nội đêm mang một vẻ đẹp mong manh dịu dàng, mặt nước Hồ Tây bàng bạc một màn sương khói mờ ảo hư hư thực thực đến nao lòng người! Giữa hai bờ hồ, con đường Cổ Ngư nằm lặng  im nghe tiếng chuông ngân nga từ chùa Trấn Quốc mỗi chiều vọng lại. Trong khu phố cổ, những ngôi nhà nhấp nhô nối nhau nghiêng bóng, ánh đèn điện đêm hắt ra từ mấy ô cửa nhỏ liêu xiêu mờ nhạt. Thoảng trong sương thu hiu hắt, một thanh âm buồn rơi rơi trong thinh lặng…
     “ …Ta còn em hàng phố cũ rêu phong, và từng mái ngói xô nghiêng, chợt nhòa chợt hiện.
       Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố…Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường… ”***

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

SÓNG QUI NHƠN SÓNG SÔNG HƯƠNG

                                                    ( Tặng các bạn niên khóa 1968 --- 1970 SPQN ) Võ Hữu Nguyên K / 7
                                               
                     Ngày xanh ấy 
                     Trời biển Qui Nhơn 
                     Ôi những kỷ niệm đầu đời nghề nghiệp 
                     Như sóng biển dạt dào chiều Ghềnh Ráng
                     Những Quy Hòa Thập Tháp Phù Cát Cù Lao Xanh 
                     Rồi chia tay như chim non rời tổ
                     Mỗi đứa một phương
                     Ba mươi năm
                     Xuôi ngược
                     Thăng trầm 
                     Người còn nhớ kẻ đã quên 
                     Đứa còn đó kẻ đi xa 
                     Sương gió đã thay màu tóc cũ 
                     Cuộc đời vẽ nét lên khuôn mặt xưa 
                     Chiều nay sông Hương 
                     Bên kia Vĩ Dạ
                     Gặp lại nhau
                     Mừng mừng tủi tủi 
                     Như sóng nước Hương Giang
                     Kỷ niệm vời vợi quay về
                     Ngày xanh trở lại
                     Ôi những vụng về thơ dại
                     Ngày xưa
                     Ba mươi năm
                     Cũng dài và cũng nhanh đấy nhỉ
                     Lòng gặp lòng mãi mãi chẳng quên
                     Chiều nay 
                     Sóng sông Hương vọng trời nước Qui Nhơn !  
                                                                   Võ Hữu Nguyên K / 7

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

MÙA THU

                                                                                                                                              Vĩnh Hảo
           Nói đến mùa thu, người ta nghĩ ngay đến lá vàng. Trên cây là những tán lá vàng rợp. Dưới đất là những thảm lá vàng, trải lấp cả lối đi. Trời dìu dịu, không có nắng chói chang. Gió se lạnh, lùa qua hàng cây bên đường. Tâm và cảnh dường như có sự giao cảm tương ứng nào đó, gợi lên một nỗi buồn man man, vời vợi. Đẹp, mùa thu thật đẹp.Phân tích chi ly thì cũng khó mà nói được vẻ đẹp của mùa thu nằm ở đâu. Không lẽ chỉ vì lá vàng, lá cam, lá đỏ? Thế thì ở đô thị nhà cửa san sát, xe cộ nườm nượp, lề đường thiếu bóng cây, thì có lá vàng đâu mà mơ mộng, hân thưởng?
           Những kẻ nghèo cùng khốn khổ, vật lộn với đời từng phút giây để kiếm sống, không có xuân, hạ, thu đông; chỉ có đói-no, ấm-lạnh.Những kẻ đêm ngày tranh danh đoạt lợi, mưu cầu hạnh phúc cá nhân, cũng không có lá xanh, lá vàng, lá cam, lá đỏ; chỉ có màu xanh trên những tờ giấy vuông vắn.
          Có lẽ mùa thu chỉ có mặt với những người nhàn hạ, thảnh thơi, ở những nơi có lá vàng, hoặc không có lá vàng mà chỉ có thời gian tàn úa, rơi rụng theo bóng hoàng hôn mỗi ngày—nơi ấy, những người ấy, có thể cảm nhận được sự đến và đi của mùa thu, thấy được vẻ tàn tạ của cuộc đời trôi trên chính thân xác của mình. Rồi người ta gọi đó là vô thường.
          Nhưng vô thường không phải chỉ có nghĩa là tàn tạ, héo úa, tả tơi… của một thân xác, một sự vật. Vô thường là sự thay đổi, bất định của vạn vật, bao gồm cả mặt tâm lý của con người. Sự thay đổi ấy không đi theo một chiều duy nhất từ sinh đến diệt, mà còn từ diệt đến sinh; điều này hợp lý và hiển nhiên để có những cuộc canh tân, cải cách, thay đổi cái xấu thành tốt, ác thành thiện, phàm thành thánh. Vô thường hủy hoại tất cả, nhưng cũng xây dựng nên tất cả.
           Vì vậy, nói đến vô thường, không phải là nói điều tiêu cực, yếm thế, mà nói về một nguyên lý, một sự thực về sự tương quan, tương thuộc. Sự thực ấy không ai đặt ra, tạo ra. Nó hiện hữu khắp nơi, trong mọi sự mọi vật, trong tất cả mọi hình tướng, và tâm thức của chúng sinh, của nhân loại. Vô thường—qua sự chuyển biến không ngừng mà chúng ta có thể nhìn thấy nơi sự vật hữu hình, và quán chiếu nơi tự tâm—xét ra, chỉ là hiện tượng. Bản chất của nó là duyên sinh, duyên khởi. Tất cả mọi sinh khởi hay hủy diệt đều tùy thuộc và tương thuộc những điều kiện nhân duyên khác, không thể có sự sinh khởi hay hủy diệt độc lập. Chính vì vạn vật được sinh khởi bằng sự kết hợp của các nhân duyên, chúng sẽ bị hoại diệt bởi các nhân duyên. Đó là vận hành tất nhiên của vô thường.
           Không phải chờ đến khi thấy lá vàng rơi rụng, xác thân già yếu, tài sản trắng tay, thân bại danh liệt… rồi mới thức ngộ vẻ mong manh, biến hoại của cuộc đời. Ngay từ ban đầu khi mới sinh ra, vô thường đã đến trong từng khoảnh khắc, với chúng ta, với cả thế gian này, không chừa một ai, không ngoại lệ một chúng sanh hữu tình hay vô tình nào.
            Nhận thức sâu sắc về vô thường như là kết quả hiển nhiên của nguyên lý duyên sinh, duyên khởi, chúng ta sẽ không còn bám víu, chấp chặt vào sắc thân, tâm lý và ngoại cảnh; và dĩ nhiên là sẽ không bất ngờ trước những chuyển biến đổi thay của lòng người, của cuộc đời. Với một tri kiến như thế, có thể được gọi là chánh kiến, là sự thấy biết như thực của người học đạo, hành đạo.
            Dù thế nào, những làn gió lạnh chớm thu đã bắt đầu lướt qua các hàng cây, làm rung động và lả tả rơi xuống những lá vàng, lá cam, lá đỏ, như những cánh bướm lao xao đón chào mùa mới. Trong vẻ hiu quạnh tàn úa, chạnh nhớ mùa thu nào nơi vùng tuyết lạnh xa xưa… Dường như vẻ đẹp của đất trời cũng có mặt ngay ở nơi những gì mong manh nhất, nơi đó, đã ươm sẵn những mầm xanh, chuẩn bị cho một mùa hoa rực rỡ của một ngày mai tươi sáng.
                                                                                                                           Vĩnh Hảo

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

VÀNH KHĂN NHUNG

                                                                                                                                 Ky Nguyen

               Tôi thi vào Sư Phạm, đậu khá cao nên được nằm trong danh sách lãnh
học bổng của trường. Nhớ lần ấy vừa lãnh tiền xong, tôi tung tăng ra
chợ Quy Nhơn mua quà Tết cho cả nhà, vui nhất là sắm được cho Mẹ cặp
khăn nhung màu đen Mẹ hằng mơ ước. Mẹ tôi vấn tóc, đội khăn từ lúc còn
trẻ, phụ nữ  Bắc ai cũng thế, ở quê thì khăn vải, dịp nào quan trọng
mới dùng đến khăn nhung, còn phụ nữ nhà giàu phố thị thì lúc nào cũng
trang trọng, kiểu cách. Khi đã thành cô giáo, tôi lại sắm thêm được
cho Mẹ cái áo dài nhung màu mận chín, cái quần sa tanh trắng, thêm đôi
hài mũi cong cong bằng nhung đen, đính cườm óng ánh. Thế là Mẹ đã có
đủ “ bộ cánh” thật “oách” rồi. Dịp nào Mẹ diện đồ đẹp, lũ cháu  cũng
xúm lại vuốt ve, sờ mó lớp vải nhung mát mịn, Mẹ cười thật tươi, khoe
hàm răng đen, nhuộm từ thời con gái.  Ở Đalạt, xứ lạnh, Mẹ vấn tóc,
chít khăn cả ngày lẫn đêm, thường là khăn vải, khi về  Sài Gòn , trời
nóng bức quanh năm, Mẹ vẫn giữ thói quen ấy, nhiều lúc nhìn trán mẹ
lấm tấm mồ hôi, tay cầm quạt, phe phẩy không ngừng, cả nhà khuyên mãi
mà Mẹ vẫn chẳng chịu rời cái khăn trên đầu. Cho đến một hôm Mẹ ốm
nặng, nhìn mái tóc trắng xõa dài trên gối, chúng tôi quyết định cắt
tóc ngắn cho Mẹ, bỏ luôn khăn vấn, khăn trùm. Hình ảnh mỗi sáng Mẹ
chải đầu, vuốt ve mái tóc thưa dài, bạc trắng, rồi  lấy  cái khăn vấn,
hình chữ nhật, chiều ngang tấc rưỡi, chiều  dài khoảng 5 tấc, cuộn
chặt tóc  lại,có thêm cái độn bên trong cũng bằng vải  thành một lọn
tròn lẳn, được giữ chặt bằng những cái đinh ghim hay còn gọi là kim
cúc rồi quấn quanh trên đầu, cái đuôi tóc cong cong thò ra được cài
vào vành khăn cuối, nhìn rất có duyên, cuối cùng trùm cái khăn  hình
tam giác, hai đầu khăn buộc chặt dưới cằm, phần khăn trước trán , Mẹ
ép chặt hai mép khăn lại, thế gọi là chit khăn mỏ quạ, khi nào nóng
lắm, Mẹ buộc khăn ra sau gáy, nhưng vẫn giữ cái mỏ quạ đáng yêu này.
Hình ảnh này, từ nay không còn nữa, thoáng một chút tiếc nuối và ít
nhiều ân hận, xót xa…Mẹ khỏi bệnh, lại ngồi chải tóc như xưa,  vuốt
mãi, vuốt hoài, tóc vẫn cụt ngủn, Mẹ lẩm bẩm:”Quái, sao lại thế này?”
Được mươi lần thì Mẹ nổi cáu, chửi toáng lên:” Tiên sư bố đứa nào cắt
tóc của tao…”chúng tôi vội  xúm lại chuyện trò giả lả để Mẹ quên
đi…Rồi đến một hôm cả nhà giật mình, nhìn Mẹ quấn giấy KissMe trắng
xóa trên đầu, thằng cháu lên 3 cứ cười sằng sặc, còn người lớn thì
nhìn nhau, buồn rưng rưng, thương  quá, Mẹ đã đến tuổi lẫn rồi!

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...