Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

Hương Dủ Dẻ Quê Mình

                                                                                                 Châu thị Thanh Cảm
                        
           Những ngày nắng hanh giòn của tháng Ba cũng đã dần qua, trên những con phố dài đã rực vàng lấp lánh từng chùm Osaka hoàng yến, màu hoa thắp nắng cho những ngày tháng Tư phương Nam, tháng Tư của Sài Gòn…

      Tôi vẫn thường tự hào tôi là người Qui Nhơn, là người dân miền Trung bốn mùa mưa nắng. Mà cũng đúng thôi, tôi vốn là một người con Bình Định, vùng đất ấy tuy khô khốc và khắc nghiệt bởi nắng mưa mà tấm lòng người dân nơi đây lại chân chất thật thà. Mẹ kể, mấy năm kháng chiến ba vào bộ đội, năm 54, ba trở về mang theo trên da thịt những vết thương chưa hoàn toàn lành lặn, mỗi lúc trái gió trở trời những vết thương ấy cứ nhức nhối, cứ tê xát, xoáy buốt da thịt của ba tôi…Quê nghèo, ruộng vườn nứt nẻ khô hạn, cái đói rình rập chực chờ…lúc ấy tôi chỉ vừa biết bò lại ốm nhom ốm nhách, ba mẹ tôi dãi dầu đêm mưa ngày nắng trên đồng cạn dưới đồng sâu mà vẫn cứ thiếu ăn. Và một ngày của cái năm 54 ấy, trong đôi bầu cũ nội cho, một bên mẹ để tôi nằm, một bên là vài cái nồi đất, mấy cái chén sờn miệng, vài đôi đũa tre, một ít mắm muối cùng tay nải gạo hẩm chắt chiu nội gửi…Trên đôi vai buồn, ba mẹ tôi thay nhau gánh gồng chỉ bấy nhiêu đưa cả nhà từ Gò Bồi, một miền đất nghèo của huyện Tuy Phước xuôi về Qui Nhơn lập nghiệp. Ba nói, ngày ấy Qui Nhơn vắng vẻ và thưa thớt lắm, hút mắt chỉ là những bãi cát trắng khô chạy dài đầy xương rồng lau dại, đầy gai may cỏ ấu đâm rát cả bàn chân…

         Và thế là từ đó, tôi từng ngày lớn lên ở đây, những bước chân ngập ngừng đầu tiên tôi chập chững cũng ở đây, từng ngày tôi chứng kiến sự đổi thay của Qui Nhơn- Bình Định quê mình. Rồi từ trong tâm thức, Qui Nhơn cứ như là nơi tôi được sinh ra và lớn lên, nơi nuôi dưỡng tôi khôn lớn bằng mặn mòi mùi muối biển, nơi cho tôi biết yêu biết thương bên ngọt thơm từng cơn gió mềm mượt đuổi bắt trên những triền núi xa xa… Trên vùng đất mới, cuộc sống khó khăn, nhưng có lẽ nơi này đất lành chim đậu, các em tôi lần lượt ra đời, ba tôi sau khi ra quân lại mang thương tật nên sức khỏe không được như xưa, ba đã tìm học một cái nghề, cái nghề sửa đồng hồ ấy của ba tuy giản dị nhưng cùng với sự tảo tần sớm khuya của mẹ đã nuôi nấng chị em tôi, đã cho chị em tôi một cuộc sống tuy chưa được đủ đầy sung túc như người ta, nhưng với tôi, đó là tình yêu, là hạnh phúc của cuộc đời mình…!
       

         Tôi nhớ, những năm ấy Qui Nhơn yên bình, tĩnh lặng. Trưa chiều tôi vẫn thường một mình lang thang bên triền núi để sục sạo tìm hái những trái sim tròn căng tim tím, những quả chùm chày đo đỏ nhỏ xinh, những chùm dủ dẻ  ngân ngấn chín vàng, hay chui vào những bụi cây đầy gai nhọn để tìm ngắt cho được vài nhánh chà là với những trái chan chát nâu nâu chưa kịp chín mang về cho các em… Chiều muộn một chút là lúc hương thơm của những bông hoa dủ dẻ ngạt ngào lan man theo làn gió, không chiều nào là tôi không ngắt vài ba cánh về bỏ trong cặp sách hay để ở đầu giường. Mùi hương của bông dủ dẻ thật dịu dàng, cái mùi của nó như hương dầu chuối thơm thơm trong những ly chè ngọt lịm mà bọn con gái chúng tôi thường nhẩn nha vào những ngày nghỉ cuối tuần bên góc phố thân quen. Mà kỳ lạ, chiều muộn đêm về mới là lúc hoa dủ dẻ tỏa hương ngào ngạt, hương thơm của nó cứ nhè nhẹ, cứ mênh mang ngây ngất…Vậy nên, những cánh hoa dủ dẻ màu vàng chanh dày dày cưng cứng ấy tôi cứ khum khum trong lòng bàn tay rồi chun mũi hít từng hơi dài mà ngơ ngẩn mãi, sau đó, tôi lại mang nó để ở đầu giường cho đến lúc từng cánh úa khô, từng cánh ngã sang màu nâu sậm mà hương thơm vẫn còn vương vít vào tận trong từng giấc ngủ êm đềm của những ngày thơ ấu ấy của tôi…

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Phượng tím

                                                                                    Nhạc và Lời Cao Minh Hưng
                                                                                    Tiếng hát Huy Tâm
Hôm nao hè đến bên cổng trường
Nhìn hoa nở tím hồn vấn vương
Nơi đây không có màu phượng thắm
Xin gọi hoa này "phượng tím" thương

Phượng thắm ngày xưa giờ ở đâu
Xa em, man mác nỗi ưu sầu
Nhặt hoa phượng tím tìm bóng cũ
Ngày về gặp lại chắc còn lâu

Bé ơi ! Nhớ em anh muốn gửi
Triệu hoa phượng tím đến phương trời
Nơi em vẫn đợi bao ngày tháng
Bên gốc phượng buồn, hoa nào rơi ?

Hôm nay hè đến bên giáo đường
Nhặt hoa phượng tím tặng bé thương
Hôm nay em đến, người yêu dấu
Xin tặng hoa này, phượng tím thương

Hôm xưa hè đến tôi vẫn thường
Nhặt hoa đỏ thắm lòng nhớ thương
Em ơi, ba tháng hè xa cách
Anh gọi hoa này phượng khó thương

Phượng thắm còn đây giờ anh đâu
Anh đi, em gửi chú ve sầu
Nơi xa nếu nhớ ngày tháng cũ
Ve sầu đệm nhạc bớt buồn lâu

(Phượng thắm ngày xưa giờ lãng sâu
Bên em, từ giã chú ve sầu
Giờ đây nếu nhớ ngày tháng cũ
Anh đàn, em hát "Phượng Tím" ơi... )
                                       
( Nhân đọc bài Đà Lạt Tím của Irene, Phạm Lê Huy thân gởi đến BBT nhạc phẩm Phượng Tím ) .




Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2015

Đà Lạt tím

                                                                                                                      Irene
                             
Ảnh tác giả 

         Đà Lạt mùa xuân. Cuối tháng ba trời nắng mênh mang …ngắm trời đất mà ngẩn ngơ với sắc màu của các loài hoa rực rỡ bên đồi, trên những con đường, góc phố hay hiên nhà.
        Mỗi lần đến Đà Lạt là mỗi lần tôi có những cung bậc cảm xúc khác nhau, một chút lắng đọng hay trầm tư, bồi hồi, nhung nhớ có lúc lại tha thiết, mơ màng …và rồi trong lòng tôi nảy sinh một tình yêu mến Đà Lạt.
        Đà Lạt giữa muôn sắc màu đậm nhạt của xanh trời, xanh lá, xanh non đồi cỏ…của hoa vàng, hoa hồng, hoa đỏ…. Dạo một vòng quanh Hồ Xuân Hương, tôi bâng khuâng bởi một màu tím của bầu trời chiều, bên khoảnh sân hoa leo tim tím buông rủ và sững sờ khi bắt gặp trên đường một góc màu tím của loài hoa phượng. Các mảng cùng tông màu hòa vào nhau tạo nên một Đà Lạt tím, tuyệt đẹp!
        Đã nhiều lần tôi biết đến hoa phượng tím qua các hình ảnh đâu đó của các nước trên thế giới…nhưng để tận mắt ngắm nhìn thì đây là lần đầu tiên. Cũng có thể mỗi lần tôi đến Đà Lạt không đúng vào dịp mùa hoa phượng nở. Bây giờ gặp mùa hoa phượng tím nở thì thích lắm!. Phượng tím trồng  nhiều quanh bờ Hồ Xuân Hương, đường Nguyễn Thị Minh Khai (đường ra chợ Đà Lạt), Thung Lũng Tình Yêu, Thiền Viện Trúc Lâm, đường vào hồ Tuyền Lâm…ngoài ra lác đác một vài cây trên những con đường phố, trường học, công viên, công sở, dinh thự…
        Tháng ba ở Đà Lạt loanh quanh với đồi thông, với con dốc…Không gian Đà lạt như thêm lãng mạn khi có một vùng tím ngập tràn. Vài làn gió nhẹ thoảng qua làm những cánh phượng tím rơi lác đác rải đầy xuống mặt đường thành một tấm thảm tím như níu kéo bước chân du khách.
        Bác tài xế taxi nhanh nhẩu cho biết : Cây phượng tím có nguồn gốc từ Nam Mỹ. Năm 1962 được đưa về trồng ở Đà Lạt. Người đầu tiên đem phượng tím về trồng đó là kỹ sư Lương Văn Sáu. Ông ta cũng chính là người sáng lập nên công viên hoa Đà Lạt. Nghe đâu ông còn là hội viên hội Hoa Hồng nước Pháp…
        Tôi ngước nhìn lên cây phượng, màu xanh của lá thấp thoáng bên màu tím của hoa. Lá phượng tím có dạng lá kép cũng giống như lá của cây phượng đỏ. Hoa mọc từng chùm, từng chùm khoe sắc tím. Hoa phượng tím có cánh mỏng hình ống phủ lông tơ đầu loe rộng. 
        Trong màu nắng, trong khô ráo của Đà Lạt thì màu tím của phượng không làm cho cảnh buồn, người buồn mà màu tím tạo cho cảnh vật trở nên dịu dàng, êm đềm, mượt mà…Từng chùm hoa vươn ra khoảng không gian nhuộm tím một góc trời soi bóng tím biếc xuống mặt hồ.
Màu tím rất đặc trưng chỉ dành riêng cho phượng, như Tuyền Linh mô tả trong Phượng Tím Đà Lạt:
                “…Em không là tím hoa cà
                Cũng không tím Huế mà là tím… thương
                …Chút tình lãng mạn không tên
                Cái màu dễ nhớ khó quên mất rồi…”


        Đứng dưới gốc cây, tôi không khỏi ngẩn ngơ trước màu tím của hoa phượng. Màu tím nhẹ nhàng, lắng đọng. Màu tím vừa xa lạ mà vừa thấy gần gũi. Một vùng phượng tím ở trên đầu, rơi rơi xuống vai áo, xuống thềm…màu tím vương theo từng bước chân như lưu luyến như bịn rịn. Trong chiều buông xuống, màu tím sao mà ngọt ngào, thanh thoát khiến cho lòng trong tôi chợt lắng đọng quay về trong ký ức của một thời mộng mơ.
        Người ta thường nói, màu tím u buồn, ảm đạm. Nhưng cũng có người bảo rằng màu tím thể hiện sự lãng mạn, tạo cảm giác nhớ nhung, luyến tiếc…rồi có người cho rằng màu tím biểu tượng cho sự quý phái, sang trọng…hay màu tím tượng trưng cho sự thủy chung…
Tôi cũng có một thời yêu màu tím, cũng như yêu màu tím của hoa bằng lăng. Tôi cũng thích đến trường với những chiếc áo dài màu tím. Tà áo dài tím bay bay trong nắng làm cho ngày nắng dịu dàng hơn. Áo tím trong những ngày rét mướt làm cái lạnh tê tái trở nên nồng ấm …cũng thích ngân nga giai điệu bài hát Ngàn thu áo tím,
“Ngày xưa xa xôi, em rất yêu màu tím
Ngày xưa vô tư em sống trong trìu mến
Chiều xuống áo tím thường thướt tha
Bước trên đường gấm hoa
Ngắm mây chiều lướt xa…” (Ngàn thu áo tím)
 

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Niệm khúc Tình hoài 2

                                                                                                             Hacngan
                                                                                                        Nhị 10 _ Khóa 8
                                                      (Tặng bà cụ thân sinh những đứa con tôi  IĨ4/K8)

                                                                      Em như quả thị vườn  đàò                            
                                                                      Lỡ tay hờ hững rơi vào tim tôi
                                                                      Thân cò bao quản nỗi trôi…  
                           
Chiều hạnh ngộ gió hiu hiu nhạt nắng
Khói lam vàng quyện lẫn ánh tà dương
Mây bâng khuâng lững lờ ôm đồi vắng
Hoa thẹn thùng trầm lặng ngát mùi hương

                          
         Nhắc khẽ tên em :Nguyễn thị Ngọc Hường
         Đôi tay ngọc mắt nai làn thu thuỷ
         Em đẹp quá-Ta mơ là thi sỹ-
         Phát hoạ chân dung phảng phất tình say

                          

Trên lầu cao thoang thoảng gió heo may
Trông xa tít mây bay về cuối phố
Ta chợt nhìn em ngẫn ngơ tình hoài cổ
Ôi bây chừ còn có Giáng Hương xưa
                           
                          
         -Ta- Tú Uyên chết lặng dưới trời mưa
          Ôm tranh vẽ mà tưởng người cổ độ
          Yêu quá đi thôi! Cô sinh viên Sư phạm
          Hồn vật vờ cứ tưởng chuyện trong mơ


Muốn nói yêu em vẫn phải đợi chờ
Vì vội quá sẽ làm em hờn dỗi
Trong cô đơn tim ta như lửa bỏng
Mơ đào viên ngọc nữ chốn thiên thai


          Ta  hôn lên suối ngọc xoã bờ vai
          Yêu đắm đuối cô sinh viên sư phạm
          Em Bắc kỳ ,ta trai làng xứ Quảng
          Hai con thuyền cập bến hẹn Quy nhơn

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

QUI NHƠN NGÀY THÁNG CŨ.

                                                                                                                    Irene.
                         

(Xin cảm ơn anh Lê Huy đã gởi Email cho biết về Hiệu xe đạp Rồng Xanh và hiệu sách Việt Long.)
       PHẦN 1.
                               ĐẤT VÀ NGƯỜI.

       Thành phố Qui Nhơn thuộc tỉnh Bình Định. Đất Bình Định chạy dài từ đèo Bình Đê (Phía Bắc) đến đèo Cù Mông (Phía Nam).  Theo Wikipedia…thì Qui Nhơn nằm ở phía Đông nam của tỉnh Bình Định, Đông giáp Biển Đông, Tây giáp huyện Tuy Phước, Bắc giáp huyện Tuy phước và Phù Cát, Nam giáp thị xã Sông Cầu của tỉnh Phú yên. Qui Nhơn có nhiều thế đất khác nhau, đa dạng về cảnh quan địa lý như núi rừng, gò đồi, đồng ruộng, ruộng muối, bãi, đầm, hồ, sông ngòi, biển, bán đảo và đảo. Bờ biển Qui Nhơn dài 42km…
        Qui Nhơn nổi tiếng với danh xưng miền đất võ nghệ với Quang Trung khí thế hào hùng nhưng có đến Qui Nhơn mới thấy nơi đây không chỉ là gươm đao, không chỉ là “…Con gái Bình Định múa roi đi quyền.” mà là non nước hữu tình với biển xanh sóng vỗ, với Ghềnh Ráng thơ mộng, Tháp Đôi bên nhau nhớ Đồ Bàn, Thị Nại mơ màng với biển cả mênh mông, Qui Hòa ôm ấp nhớ thương thi nhân Hàn Mạc Tử…như những câu thơ mượt mà của Yến Lan:
“…Đây là chốn nương mây và cậy nguyệt
Đàng chờ xe, sông nước ước mong thuyền
Tịch dương liễu không biết mình đương biếc,
Tương tư trời, tương tư nhạc triền miên…
Một vùng đất với những phong cảnh nên thơ, còn  người dân thì mộc mạc, giản dị… Cứ đến đây nghe giọng nói của họ sẽ cảm nhận ra điều này. Đất và người đã tạo cho mọi người một tình yêu quê hương tha thiết và chân thành.
Sau năm 1954, Qui Nhơn rất ít người. Sau đó, mọi người rải rác đến định cư. Lúc đầu một số người là dân địa phương Bình Định, ngoài ra còn có một số người Hoa, người Ấn Độ…Theo thời gian, mọi người đến đông dần. Số người đến Qui Nhơn thường đi từ hướng Bắc vào như một số người ở miền Bắc di cư (Bắc 54), những người từ Huế, Đà Nẵng, Quảng Ngãi…Họ đến đây và rồi vì cơ duyên hay vì một lý do nào đó nên ở lại sống và lập nghiệp. Chúng ta gặp những người Hoa đến đây từ rất sớm, phần đông họ mở các hãng như hãng xì dầu, các cửa tiệm bán gạo, tiệm thuốc Bắc, tiệm bánh, quán ăn…chúng ta thấy những người Ấn Độ trong các cửa tiệm bán vải ở phố Gia Long hay góc đường Võ Tánh-Tăng Bạt Hổ…một số người Bắc di cư thì mở ra buôn bán tạp hóa, bán vải… ở phố Gia Long hay chợ Qui Nhơn. Một số người Huế thì mở tiệm vàng, tiệm sách, tiệm chụp hình, tiệm may…Sau này trong việc xây dựng và ổn định thị xã, có nhiều công chức nhà nước được đổi đến Qui Nhơn làm việc trong các Nha, các Ty hay các giáo chức trong các trường học…đa số thường là người gốc Huế. 
“Đất lành chim đậu” nên càng ngày dân số Qui Nhơn càng đông dần. Vào những năm 64-65 trở về sau, chiến tranh bùng lên khắp nơi, người dân từ các vùng nông thôn, các quận huyện đổ dồn về thành thị. Lúc đó Qui Nhơn bắt đầu đông đúc. Chính phủ hay các tôn giáo dựng những trại, những nhà để cho những người định cư ở tạm rồi tìm công ăn việc làm để ổn định cuộc sống. Sau này yên ổn, có người trở về quê nhưng có người lại yêu mến mảnh đất Qui nhơn nên ở lại lập nghiệp luôn. 
      Đối với tuổi thơ tôi, giai đoạn yên ổn và thanh bình nhất của Qui Nhơn là vào những năm từ 1955 đến 1963. Cuộc sống êm đềm, con người Qui Nhơn giản dị và gần gũi. Tất cả đối xử với nhau mang đậm tình người. Cùng thương yêu nhau, chung tay cùng góp sức xây dựng miền đất Qui Nhơn mỗi ngày một hưng thịnh và phồn vinh.

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Họp mặt thường niên 2015

          Khóa 4 Sư Phạm Quy Nhơn , Thành phố Đà Nẵng gặp mặt thường niên 2015
                                                                                                       Thanh Dang
         



Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

TIN BUỒN

           Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn   
        Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 
        Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com
        Quý Anh Chị em Cựu giáo sinh đồng môn các tỉnh thành trên toàn quôc và Hải ngoại .
              *   Được tin : Qua Email Thanh Dang
    Chị Phan Thị Kim Cương K4 SPQN đã qua đời tại Nam Cali (Mỹ) vào ngày 19/3 sau một thời gian lâm trọng bệnh

Lễ nhập quan 9 giờ sáng chủ nhật 
13 giờ thứ hai di quan , 14 giờ 30 hạ huyệt
Chồng chị Cương là anh Phạm văn Quang
        Thành kính chia buồn cùng Tang quyến Chị Phan Thị Kim Cương , Anh Phạm văn Quang và cầu mong anh linh của Chị sớm về cõi niết bàn .

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

MƯA Ở BÊN NÀY ...

                                                                                                                Đan Thanh
                           

Mùa khắc khoải sang
Rồi bất chợt gió bấc về không báo trước.
Cây sầu đông trở mình thốn thức
Hoa tím xôn xao thương nhớ vơi đầy.
Từng cánh buồn
Rơi hờ hững qua tay
Như nắng như mây
Rưng rưng đầu ngõ
Vẫn mang mang hương sầu đông quyến rũ
em có về qua ngõ cũ
...bâng khuâng.
vệt cỏ còn in bối rối bước chân
Hoa hoài niệm đượm nồng hương thơ ấu

Mưa bên này cho nắng vàng bên ấy
Một thoáng tình cờ ta bước qua nhau
Và cũng thật tình cờ ...để lại nỗi đau
Cho mưa vu vơ
từng sợi giăng bịn rịn
Ướt đẫm câu thề
Vết tình không lành miệng
Biết nắng bên ấy có về để âu yếm hong khô

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

CHO YÊU THƯƠNG TRỌN VẸN

                                       (Viết tặng những người phụ nữ nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3/2015)                     
                                                                                                                            Thanh Cảm

      
        Mấy ngày Tết cổ truyền đã qua, trời đất như vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ dài của đêm mùa xuân ngọt lịm. Sáng sớm, ánh nắng hồng ấm áp vươn vai ôm lấy bầu trời còn mát lạnh hơi sương và những con đường thơm hương của từng chuyến xe đầy hoa tỏa về mọi ngả!
      Tháng ba, tháng của những ngày xuân chín với sắc hồng phai của Sen, trắng muốt mỏng manh của những chùm Sưa, đỏ rực của Gạo hay đậm đà vàng cam của những cánh Vô Ưu! Tháng ba về với những chồi non biêng biếc xanh, chúm chím bên những nụ hoa  bung nở trên cành sau những e ấp dịu dàng của những ngày đầy lộc biếc. Và, những ngày tháng ba ngọt ngào hơn, đáng yêu hơn khi chị em phụ nữ chúng tôi đã có một ngày đặc biệt để được yêu thương và trân trọng!

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

HOA THÁNG BA.

                                                                         Thanh Cảm

        Tháng ba về!Tháng ba đong đưa vài sợi nắng cuối chiều rơi trên từng con đường nhỏ,nắng khẽ hôn vào những chiếc lá vàng xao xác trên đường,tiếng lá đuổi chạy trong gió lao xao một âm thanh gợi nhớ xa xôi…
        Tháng ba với những mảng trời đầy mây xanh nắng xanh,với những trưa vàng hanh hao đợi gió,với từng góc phố nhỏ chờ mưa về tưới mát ngọt lành và tháng ba gợi ta nhớ về những câu hát ngày xưa trong trẻo…
       “Mùng 8 tháng 3 em ra thăm vườn
        Chọn một bông hoa xinh tươi tặng cô giáo…”

       Thế là cũng đã hơn mười năm,từ ngày tôi vào Sài Gòn sống cùng gia đình thì hầu như mùng 8 tháng 3 năm nào cũng mang lại cho tôi những cảm xúc rưng lòng!Những lời chúc thương yêu, những dòng tin nhắn thân thiết,những bông hoa xinh xắn đến với tôi trong ngày này bằng những tấm chân tình của những người thân yêu nhất.
       Tháng ba về để tôi nhớ đến tháng ba quê tôi đẹp mỏng manh với những cánh hoa điệp vàng nhẹ nhàng đuổi bắt nhau trên con đường ven biển sóng sánh nắng chiều,để tôi nghe thoảng đâu đây mùi hương ngọc lan nở muộn thơm lừng trong công viên sân trường đầy gió,để tôi thấy dáng ai dịu dàng bên gốc trúc đào đỏ rực e ấp,bâng khuâng…Và,tháng ba về để tôi nhớ mẹ tôi giờ tóc đã bạc trắng cả mái đầu!
       Từ ngày ba tôi từ giã mẹ để đi về nơi xa,dáng mẹ đã gầy nhiều hơn trước,tóc mẹ đã bạc lại càng bạc thêm.Tuy không nói ra nhưng tôi biết trong tâm thức mẹ tôi hình bóng ba vẫn còn như thuở nào,ba vẫn bên mẹ sẻ chia đỡ đần,ba vẫn nhìn mẹ ấm áp bao dung. Ngày ba mất,mẹ không khóc nhưng sâu thẳm trong lòng tôi biết mẹ đau đớn vô cùng!Các em tôi hầu hết đều có gia đình riêng và đếu sống gần mẹ nên tôi cũng thấy yên tâm hơn mỗi khi trái gió trở trời,mà mẹ tôi thì đã già yếu lắm rồi.Vậy đấy,tuy không còn khỏe nhưng bà vẫn cứ muốn vào thăm chúng tôi và rất thích tham gia các cuộc hành hương về chùa đầu năm để cầu nguyện bình an cho con cháu.Mỗi năm,vào những ngày đáng nhớ,vợ chồng cậu con trai của tôi đều đến chào thăm và không quên tặng bà những món quà nhỏ,vậy mà mẹ tôi vui lắm,cứ có ai đến là bà lại mang chúng ra khoe với nụ cười rạng rỡ ấm nồng.

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

TÌNH LỠ

                                                                                                                                           Ngô Bình
                           

             Da diết nhớ mối tình đầu dang dở
             Bao nhiêu năm xa cách gọi tìm nhau
             Về đây anh biển nhớ vẫn xanh màu
             Hè vẫn chảy trong tim màu phượng đỏ
                        Đường Nguyễn Huệ kỷ niệm xưa còn đó
                        Bước chân ai về nội trú xôn xao
                        Có phải anh là sao sáng đêm thâu
                        Để em được tựa song mà tình tự
             Ghềnh Ráng dặm dài âm vang tiếng gọi
             Dốc Mộng Cầm còn mơ bóng trăng xưa
             Qui Nhơn buồn ray rứt những chiều mưa
             Ai đưa đón? Ai chờ nhau? Ai lỗi hẹn?
                        Nhớ nhau nhiều như thuyền xa nhớ bến
                        Chuyến tàu Cù lao xao xuyến trời mây
                        Sóng vỗ rì rào biển hát chiều nay
                        Chờ anh đến gặp nhau cầu Nhơn Hội
             Muốn thì thầm cùng anh đêm trăng Đầm Thị Nại
             Đón gió về nhắc lại tuổi đôi mươi
             Trăn trở, nhớ thương , sâu lắng, ngậm ngùi...
             Thời gian trôi âm thầm nghe tình lỡ!
                



                                                               Qui Nhơn, tháng 12/2014

Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Tin Buồn

        Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn   
        Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 
        Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com
        Quý Anh Chị em Cựu giáo sinh đồng môn các tỉnh thành trên toàn quôc và Hải ngoại .
              *   Được tin : Qua Trang Facebook của Anh Phan Cu
        Nhà thơ Lê Văn Ngăn, Khóa 3 Sư Phạm Quy Nhơn đã mất vào lúc 10g40 ngày 27.2.2015 tại nhà riêng 138 Hai Bà Trưng, Quy Nhơn sau một thời gian lâm trọng bệnh, hưởng thọ 72 tuổi. Lễ an táng tổ chức vào ngày 4.3.2015(14.1 Â L)

        Thành kính chia buồn cùng Tang quyến Anh Lê Văn Ngăn và cầu mong anh linh của Anh  sớm về cõi niết bàn .
        Trang Bình Định thông tin :

Vĩnh biệt nhà thơ của "sóng vẫn đập vào eo biển"
        Nhà thơ Lê Văn Ngăn 
Sinh năm 1943 tại Quảng Thọ, Quảng Điền, Thừa Thiên Huế 
Từ trần vào lúc 10 giờ 40 phút ngày 27/02/2015 (nhầm ngày 9/1 năm Ất Mùi) tại TP. Quy Nhơn. 
Hưởng thọ 73 tuổi
       Lễ viếng nhà thơ Lê Văn Ngăn từ lúc 17giờ ngày 27 tháng 02 năm 2015 (9/1 năm Ất Mùi) 
       Lễ Di quan vào lúc 7giờ ngày 4 tháng 3 năm 2015 (14 tháng 1 năm Ất Mùi) 
       Tại Nghĩa trang Bùi Thị Xuân, TP Quy Nhơn. 
Cầu chúc Anh về miền cực lạc

          

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

                                                          

                                             Thư chúc Tết                                                                                    Trước thềm năm mới, BBT trang nhà xin gửi đến quý Thầy Cô, quý anh chị bạn hữu đông môn một năm Ất Mùi 2015 nhiều niềm vui và may mắn. Chúc một năm mới hạnh phúc an khang đến với mọi nhà...
    Nhân đây, BBT cũng xin được cảm ơn các bạn cộng tác và bạn đọc xa gần đã gửi bài cũng như đã yêu mến trang nhà trong thời gian qua. Trong năm mới này, BBT mong được đón nhận tình cảm yêu thương hơn nữa và sự đóng góp của quý Thầy Cô và các bạn...
   Chúc một mùa xuân an vui và một năm mới an khang, tràn đầy hạnh phúc...!
                                                                               TM . BBT/SPQN
                                                                          Châu Thị Thanh Cảm
                                                                          Trần Hữu An

                                                                                             Trần Thị Ren

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Mùa xuân còn đó

                                                                                                                                                  Irene                
                     
         Tôi đến thăm chị Diễm vào một ngày cuối năm. Buổi sáng trời miền Trung rét buốt, sương mù giăng thấp phủ khắp phố phường…Gọi cửa, có tiếng trả lời nhưng cũng khoảng năm, mười phút sau, chị mới ra mở cổng. Thấy tôi, chị ngạc nhiên: 
-Ủa! Em về hồi nào?
-Dạ, em mới về!
Chờ chị đóng cổng, tôi theo chị vào bên trong. Chưa kịp ngồi xuống chiếc ghế thì bóng chị đã khuất vào nhà sau, tôi đoán là chị đi lấy nước.
Tôi nhìn căn phòng, giữa nhà là bàn thờ với tấm hình chân dung người đàn ông…ba cây nhang mới thắp, mùi nhang khói làm cho căn phòng ấm cúng hẳn lên.
-Em về ăn Tết hả? Vừa nói chị vừa đặt bình trà lên bàn rồi chậm rãi chờ trà ra…mở tách rót nước…
-Dạ không, em về thăm mộ, ngày mốt em vào lại Sài Gòn.
Lúc này tôi mới nhìn kỹ chị. Mái tóc bạc đã gần hết chị không buồn nhuộm. Đôi mắt quầng thâm, nước da xanh tái, khuôn mặt ốm quắt lại. Bình thường chị đã thấp người nay gầy nên càng nhỏ con. 
Chị vốn dĩ là người ít nói nay lại càng kiệm lời. Cho nên hỏi thăm tôi vài ba câu. Sau đó, chị đắm chìm trong im lặng. Tự nhiên tôi thích không gian yên ắng nên cũng không nói thêm gì, miên man hồi tưởng những ngày đã qua…
Chị Diễm dạy cùng trường với tôi, chị hơn tôi khoảng một con giáp nhưng ít ai đoán được tuổi của chị bởi vì người chị nhỏ nhắn, khi chị mặc áo dài vóc người chị rất gọn. Mỗi khi chị nở nụ cười, khuôn mặt chị tươi vui, rạng rỡ nên trông chị rất trẻ. Dạo đó, do trường thường họp hành nên chúng tôi thường xuyên gặp gỡ nhau. Chúng tôi chơi một nhóm hầu hết là khối trưởng chuyên môn. Thân đến nỗi chẳng phân biệt tuổi tác, đi đâu cũng có nhau. Hàng tuần, lại tổ chức đi chơi hay nấu nướng ăn uống ở nhà một người nào đó…Tính tình chị Diễm dịu dàng. Chị nói năng nhỏ nhẹ, đi đứng chậm rãi, ăn uống từ tốn khoan thai…Nói chung chị là mẫu người con gái “công dung ngôn hạnh” của thập kỷ năm mươi, sáu mươi ngày trước. Mọi người và ngay cả chúng tôi đều thắc mắc là không biết sao chị xinh và khéo như vậy mà đến tuổi tứ tuần chị vẫn thờ “chủ nghĩa độc thân”? Nhiều lần có người trong chúng tôi tò mò tra gạn hỏi, chị chỉ cười cười thôi chứ chẳng trả lời. 
Trong trường có nhiều người mến chị nhất là giáo viên nam nhưng ai cũng đã có gia đình. Vì vậy các thầy lớn tuổi, giới thiệu chị cho những người thân hay người quen biết của họ nhưng rồi tất cả lặng lẽ đến và nhẹ nhàng đi lúc nào không biết? 
Thế rồi một hôm, chúng tôi nghe tin chị sắp lấy chồng!? Năm đó chị khoảng năm mươi lăm tuổi! Tôi biết đích xác như vậy là vì chỉ còn khoảng vài tháng nữa là chị về hưu. Tin chị lấy chồng làm cho cả trường xôn xao hẳn lên! Giờ chơi đi đâu cũng thấy đề cập đến chị. Có nhóm thì ủng hộ, nhất là các giáo viên trẻ và giáo viên nam. Có nhóm không ủng hộ, đó là nhóm các chị có gia đình rồi nhưng cuộc sống gia đình chẳng mấy hạnh phúc hay kinh tế gia đình khó khăn vất vả nên họ chắc lưỡi phán một câu xanh rờn – “ Tội gì mà rước họa vào thân, đã ở vậy đến tuổi đó rồi thì ở luôn cho khỏe…”. Những giáo viên nữ lớn tuổi độc thân thì giữ thái độ im lặng, không bàn ra tính vào…
   

Thứ Ba, 17 tháng 2, 2015

Sớ Táo Quân 2015 _ Sư Phạm Qui nhơn

                                                                                                                                    Châu thị Thanh Cảm
                                                                                    


Muôn tâu Đức Ngọc Hoàng! 
Giáp Ngọ đã sắp qua
Ất Mùi lại cận kề
Năm hết Tết gần về
Nay hai ba tháng Chạp
Táo Sư Phạm Qui Nhơn
Về đây tâu lên Ngài
Những điều trong năm qua
Cựu giáo sinh chúng thần
Đã cùng nhau làm được…

Dạ, tâu với Ngọc Hoàng
Năm hai không mười bốn
Một năm nhiều sự kiện
Đã lần lượt diễn ra
Tay trong tay, chúng thần
Đã cùng nhau cố gắng
Tình thầy trò, đồng môn
Mỗi ngày thêm bền chặt
Cho Sư Phạm Qui Nhơn
Luôn thắm tình, đoàn kết…

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2015

Hoa Xuân Trên Phố Biển Nha Trang

                                                                                                                                               Thọ Nguyên
                         


Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

Nơi xứ lá phong xa xôi

      Kính Ban Biên Tập SPQN và Quí Thầy ,Cô, Các Bạn đồng môn.
      Nơi xứ phong xa xôi Diệu Phương vẫn nhớ về quê cũ... Gởi Quí vị một số hình DP và Những Hạt Giống VN mà Phương đang gieo ( Các em Lớp Việt Ngữ) trong mùa Giáng sinh 2014

      KÍNH CHÚC QUÍ THẦY, CÔ VÀ CÁC BẠN ĐỒNG MÔN, CÁC BẠN LỚP 6 KHÓA 11:

      MỘT NĂM MỚI 2015 TRÀN ĐẦY SỨC KHỎE, TÀI LỘC , MỌI SỰ THÀNH ĐẠT NHƯ Ý MUỐN !

                                                         Diệu Phương và Gia đình
                 



Tin Buồn

        Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn   
        Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 
        Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com
        Quý Anh Chị em Cựu giáo sinh đồng môn các tỉnh thành trên toàn quôc và Hải ngoại .
              *   Được tin :
        Anh Dương Xuân Tuệ, chồng của chị Dương Thị Hồng Tâm Khóa 9 SPQN, đã qua đời vào lúc 6g ngày 13.2.2015 tại Dalat sau một thời gian lâm bệnh.. Sáng 14.2.2015 anh em cựu giáo sinh SPQN tại Dalat đã đến viếng và chia buồn với chị Tâm và gia đình

Vĩnh biệt anh, một cựu học sinh Lycee Yersin rất giỏi tiếng Pháp và là một Facebooker dễ mến.
           
( Nguồn : Anh Phan Cu _ Da Lat trên Facebook )
        Thành kính chia buồn cùng Tang quyến Chị Hồng Tâm và cầu mong anh linh của Anh Dương xuân Tuệ sớm về cõi niết bàn .
                                     

     

Viết cho anh… Valentine đến rồi

                                                                                                                                                 Kim Loan
                                       
           Anh

      Sáng sớm nay, vợ chồng mình đang lục đục làm bếp thì nghe tiếng cô con gái :

- Happy Anniversary Ba Má ngày 3 tháng 2 !

      Mình sững sốt, thì ra đó là ngày kỷ niệm đám cưới của mình mà mình không nhớ. Cô con gái mình hay thật, đã nhớ và nhắc. Còn gì vui bằng phải không anh !

- Cám ơn con… Vậy mà Ba Má đâu có nhớ  !

- Con biết… Tại Ba Má bận rộn quá mà !

Lát sau, cậu con trai vừa thức dậy, cũng lên tiếng :

- Chúc mừng ba-mươi-tám năm ngày cưới của Ba Má !

- Hì hì hì…! Cám ơn con. Em con cũng vừa chúc mừng Ba Má đấy. Vui quá… Cám ơn hai đứa !

      Đó… Anh thấy không, bọn nhỏ lớn hết rồi, cũng có chút hiểu biết rồi, nhớ cả ngày Thành Hôn của mình nữa. Thật vui ! Cái tình gia đình là ở đây; có cần đòi hỏi “hình thức cầu kỳ” gì đâu, phải không anh ! Cám ơn Trời Phật đã cho mình hai đứa con biết nghĩ đến mình qua những lời nói, qua những cử chỉ nhỏ nhặt như thế. Cái tình cảm ấy luôn bàng bạc quanh đây, quanh mái ấm gia đình mình.  Em lại nhớ có lần anh nói : “Mong sao trên trái đất này, ngày nào cũng là ngày Valentine cả !”. Có phải cái tình cảm bàng bạc ấy cũng có ý nghiã “Valentine” không ? À, mà vài ngày nữa là đến Valentine’ s Day rồi. Nhanh quá… !
      Nhớ năm nào anh viết bài “thơ” ngắn Hai Đóa Hoa Hồng nhân ngày Valentine của riêng mình. Em đọc lên cho hai con nghe; chẳng biết có hiểu gì không mà hai đứa thích lắm, nói “Ba viết dễ thương quá !” :

…   …   …
Hai đóa hoa hồng với đôi chỗ
nhám nhúa trầy trụa nhăn nheo,
nhưng vẫn ấm áp nồng nàn
và hy sinh cho nhau.

Hai đóa hồng có già đi
nhưng không héo,
không bao giờ héo,
phải không em !?
…   …   …

Cung chúc tân xuân

                                                                                                                                                                                                                                                                                     Hạc Ngàn . Nhị 10 _ Khóa 8
                 
                                

                         ***Tôi kính lời cầu chúc Anh em cựu Giáo sinh Sư phạm Quy nhơn : Năm
                         mới mọi sự may mắn ,vui hưởng thanh nhàn cùng con cháu,Và hồi tưởng
                         những ký ức thật đep , êm đềm thời sinh viên cũng như trên bục giảng

                               Rượu đào Ta rót mừng Xuân
                               Nâng ly chúc tụng trước thềm Tân niên
                               Chúc em năm mới bình yên
                               Như mai vàng vẽ nét thiên thuở nào
                               Bình yên như những vì sao
                               Nét thanh tú điểm pha màu linh quang

                                         Rượu đào nâng cốc mừng xuân
                                         Uống say hỷ lạc cội nguồn chân như
                                         Đất phù sinh,cõi vô dư
                                         Lẽ hằng thanh khí : cũng từ một ta

                                Vui xuân dâng chúc lời hoa
                                Rượu say tuý luý một và vô biên...
                                Hương xuân...xuân  khắp cõi miền
                               Tân xuân hỷ lạc như nhiên vạn hoà

                                         ( Xuân này gợi nhớ xuân xa...**
                                           Qua cầu em đã tung tà áo bay  !!!)
                                                              Hạc ngàn (N10K8)

        { ** Riêng tặng nhành hoa tuyết N3K9 con búp bê  mùa xuân năm xưa:
                  Từ em bỏ áo cài hoa -Anh như cánh bướm chiều tà vẫn vơ ...
                   Mùa xuân em đã giã từ-Và thu tàn tạ anh chừ ngóng trông

                                     HN.}

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

RỒI CŨNG QUA ĐI

                                                                                                                         Nguyễn Ái Tuyết _ Khóa 7
         San Diego bắt đầu hè với mùa phượng tím, màu tím buồn như nỗi lòng tôi đang có khi bác sĩ báo cho tôi biết cuộc sống tôi không còn bao lâu nữa…khi bệnh cancer của tôi trở lại sau thời gian ngủ yên. Đón nhận tin trên với nỗi lòng trống rỗng lẫn dững dưng…Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của tạo hóa, mình có đến thì có đi, chỉ tiếc một điều là mình ra đi khi chưa làm một điều gì gọi là trọn vẹn…

         Nếu bảo rằng định mệnh của con người khi sinh ra được sắp sẵn dưới hình thức một ngôi sao tốt xấu thì định mệnh của cuộc đời tôi còn được ở dưới cả ngôi sao xấu nữa. Nhưng không sao, tôi đã chấp nhận nó từ lúc lên bốn tuổi sau một trận sốt tê liệt (polio) thì quãng thời gian còn nhỏ đó tôi cũng đã từng bò, từng lết để được sinh tồn. Cứ ngỡ như vậy đã đủ, nhưng không, tai vạ đầu đời chưa qua thì tai vạ cuối đời lại đến.

     Chỉ với một cái ngã nhẹ nhàng cũng làm chân tôi bị gãy, cả năm trời trôi  qua tôi cũng chưa đi được bước nào. Cứ tưởng như vậy cũng tạm xong, nhưng rồi đúng một năm sau tôi lại đón nhận một tin còn ngỡ ngàng hơn nữa. Sau nhiều ngày nôn ói dữ dội tôi được đưa vào bệnh viện cấp cứu và ở đây tôi được bác sĩ cho biết là tôi bị cancer thời kỳ thứ ba.

     Tôi đón nhận từng lời nói từ bác sĩ với trạng thái ngỡ ngàng và chừng một tiềng đồng hồ sau đó tôi bắt đầu rơi lệ. Cuộc đời tôi đến như vậy và ra đi như vậy sao? Tôi đã khóc thật nhiều sau đó và trong tôi bao nhiêu ký ức hiện về từ thời thơ ấu cho đến tuổi thất tuần. Tù thuở bé tôi chỉ được chơi những trò chơi đơn giản nhất của một người không có thể lực bình thường…Những trò chơi như u- mọi, nhảy dây, lò cò…tôi chỉ đứng ngoài nhịn bạn chơi một cách thèm thuồng. Cho đến giờ phút này nghĩ lại tôi cũng còn cảm thấy chạnh lòng lẫn chút xót xa. Nếu bảo rằng cuộc sống là thiên đường thì tôi chưa nhìn thấy thiên đường trong cuộc sống. Nếu bảo rằng cuộc sống là địa ngục thì có thể nói tôi đang chìm trong địa ngục đó…

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2015

Tin Buồn

                                                                                                  

        Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn  
        Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 

        Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com
        Quý Anh Chị em Cựu giáo sinh đồng môn
                 Được tin :
        Sau một thời gian lâm trọng bệnh, chị Nguyễn Thị Ái Tuyết cựu giáo sinh K7 SPQN, là hiền thê của bạn Võ Thành Nguyên, cựu giáo sinh lớp 5 K11 SPQN đã từ trần lúc 5h ngày 7 tháng 2 năm 2015 tại California- USA. Linh cửu sẽ được hỏa táng vào ngày 15-2-2015 .
       Xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến Gia quyến , cầu mong hương linh Chị Ái Tuyết _ Cựu Giáo sinh Khóa 7 Sư Phạm Quy Nhơn sớm về cõi niết bàn .
                                      
 ( Xin cảm ơn Cô Thanh Cảm _ K 11 đã chia sẻ thông tin này )

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Tin Buồn

            Quý Thầy Cô cựu Giáo sư Trường Sư Phạm Quy Nhơn                                                     Ban liên lạc cựu Giáo sinh  Trường Sư Phạm Quy Nhơn 
            Ban biên tập Trang spqn.blogspot.com 
            Tập thể lớp nhi 8_ Khóa 11 ( 1972-1974 ) 
 Được tin :
           Bạn : TRẦN HOÀ . Lop nhi 8/11.Đã từ trần ngày 5/2/15 ( nhằm ngày 17/12 âm lich) tại Tuy Hoà .
           Thành kính chia buồn cùng Gia quyến Bạn Trần Hòa cùng những nén hương cầu mong cho anh linh Bạn Trần Hòa sớm về cõi niết bàn .
                                                                                                                
                                                  ( Xin chân thành cảm ơn Bạn Xuân Đài _ Nha Trang - Khánh Hòa đả chia sẻ thông tin này ) .
     


 

Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

VẾT CẮT

                                                                                                                                              Đan Thanh
                                           
Chiều 30 lất phất bay mưa bụi .
Người bán hoa nôn nào níu ngày tàn
Nhánh mai gầy. Rưng rưng cánh hoa vàng
Bán giá rẻ,
Em ơi, mua giúp chị

Tôi cầm lên, tôi săm soi tỉ mỉ
Chê nụ buồn, chê cánh nhỏ ưu tư.
Rồi cò kè, rồi giả bộ chần chừ
30 đấy,
em lấy đi, đẹp lắm

20 thôi, mắt rượi buồn...chị bán
Rồi quay xe. Tất tả đạp qua cầu
Nón bạc màu,
Chiếc áo cũ sờn bâu
...tôi đứng lặng giữa chiều 30 tết

10 nghìn ấy cả đời lá vết cắt
Đau nhói hoài chẳng lành được trong tôi.

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI

                                                                                                                                                Đan Thanh
                         
                                                                                                                                                      Sáng chủ nhật, Bảo đến công ty để xem lại hồ sơ tuyển dụng sau khi phòng nhân sự đã thẫm định. Cái tên Nguyễn Lê Đoàn khiến Bảo giật mình. Bảo đọc tiếp và hiểu ra rằng, trên cõi đời này, cái tên gồm ba họ rất hiếm. Bỗng dưng cái thời học sinh như những thước phim câm lướt qua đầu anh.
        Bảo nhớ cây phượng đứng ở góc sân, những ngày đầu vào lớp một, cây gầy yếu cô đơn , tội nghiệp chẳng khác gì Bảo. Cây bồ đề từng trải ,có cái nhìn độ lượng, cây si chửng chạc buông dài những chiếc rễ từ trên cành cao xuống tận mặt đất, mấy cây phượng già ung dung nhìn đám học trò hớn hở trở lại trường như bao mùa thu trước, một vài bông hoa còn nấn ná chưa muốn lìa cành rực lên trong nắng. Còn cây phương trẻ thơ này chưa bắt nhịp được cuộc sống ồn ả của sân trường. Bảo chưa qua một trường lớp nào, còn mấy đứa kia  mới vào lớp đã cặp kè bè bạn hả hê vì chúng đã từng học mẫu giáo nhiều năm với nhau.
        Mới lên ba, Bảo được gửi về quê ở với bà ngoại, nó lớn lên giữa lúa ngô ,khoai sắn cùng với dòng sông nước lớn ,nước ròng . Nhà tầng mái đúc của ngôi trường này hãy còn xa lạ lắm. Đến tuổi đi học, ba mẹ nó đưa lên thành phố bỏ bà ngoại quạnh hiu trong căn nhà nhỏ thui thủi bên sông. 
       Mới bốn, năm tuổi, Bảo đã biết giúp bà quét sân, nhặt lá, hay nấu cơm bằng cái thứ củi chành rành, nhiều khi bị gai đâm chảy máu. Thỉnh thoảng Bảo đem cơm trưa ra đồng cho bà, nó tha hồ bắt châu chấu ,dế chuỗi, thich thú chạy nhảy trên những thửa ruộng mới gặt hay lặng ngắm từng đàn có chao nghiêng giữa bầu trời mùa thu trong trẻo.
       Bảo mạnh mẽ, tháo vát, tuy ốm nhách nhưng chiều cao chỉ kém vài đứa trong lớp. Nó ngồi bàn cuối cạnh con Kiều Loan trắng như cục bột mà hoc rất giỏi. Mới đầu năm nó đã đọc được báo, chép được những thông báo cô giáo ghi trên bảng như phần lớn các bạn trong lớp. Còn Bảo và mấy đứa ở Xóm Mía trên đường Bạch Đằng thì một chữ bẻ đôi cũng chưa biết.
       May thay, chương trình lớp một là chương trình dành cho những đứa chưa biết gì như Bảo. Mấy đứa giỏi chẳng cần học hành gì cả còn Bảo thì tất bật cặm cụi suốt ngày. Cuối năm, Bảo không những đuổi kịp, mà Bảo còn vượt một số đứa trong lớp. Khi lên lớp bốn thì Bảo học hành ra trò, được cô giáo cho nhận chức lớp phó học tập. Ở “cương vị” này, công việc của Bảo là thu, phát vở, lau bảng ,chuẩn bị phấn . Thỉnh thoảng được cô cho đi rót nước bao giờ nó cũng tranh thủ uống một cốc đầy ở phòng họp trước khi mang nước về lớp.
       Hôm nay là buổi học cuối cùng, Bảo chỉ đến để chụp hinh lưu niệm, để tạm biệt bạn bè, để từ biệt cây phượng đã từ lâu gắn bó với biết bao kỉ niệm buồn vui của nó. Cây phượng đã vượt quá tầng hai, mới hôm nào chỉ có vài bông lẻ mà nay đã hừng hực thắp đỏ cả một góc sân Liên hoan chia tay năm cuối bậc tiểu học bao giờ cũng “to” hơn những năm trước. Nào tiệc bánh kẹo ,nào chụp ảnh, nào quà tặng cho trường, quả tặng cô giáo…Học trò phải đóng một khoảng tiền mà so với Bảo thì quá lớn. Bảo định xin mẹ một chút tiền đủ để lấy một tấm ảnh, nhưng thấy mẹ vất vả quá, nó chẳng dám xin.
        Khi sắp xếp hàng ngũ để chụp ảnh, Bảo thấy Đoàn liếc xéo nó một cái,nó vội lùi ra sau, dẫm cả lên chân Nhã Văn, Văn nhìn nó mĩm cười. Mọi chuyện đều có thể bỏ qua vì sắp chia tay nhau mà.
        Bánh kẹo, nước ngọt bày la liệt trên hai dãy bàn kê ghép lại, Bảo nhìn qua một lượt rồi lẳng lặng bỏ đi
          -Em đi đâu vậy ? Vào lớp nhanh lên.
       Nó tần ngần đứng lại. Bỗng nó nghe từ đám bạn tụ tập trước cửa lớp:
          _Thưa cô, bạn Bảo không nộp tiền, cái giọng thằng Đoàn rất to
        Mặt Bảo đó lừ, nó xấu hổ quá muốn bỏ chạy nhưng không nhấc chân lên được. Một nỗi tủi nhục cay đắng như cơn bão tràn qua
        Sợ cô chưa kịp nghe, Đoàn nhắc lại, to hơn lần trước :
          _ Thưa cô, bạn Bảo không nộp tiền
          Cô cầm tay Bảo, dắt vào lớp :
          _ Mẹ Bảo đã nộp cho cô rồi, cô quên chưa nói với em chi đội trưởng
        Bảo xúc động bồi hồi, nó biết ơn cô giáo quá chừng, cô đã “cứu “nó. Bảo
biết mẹ nó chưa nộp tiền, nhà nó cơ cực lắm. Bảo nhớ có lần hưởng ứng phong trào “Giúp bạn nghèo” lớp nào cũng thi đua có 100% học sinh đóng góp tiền nhưng cô giáo đã nói trước lớp:
        _ Trong những em được giúp, có thể có em khá hơn nhiều bạn trong lớp mình, buộc những em nghèo cần được giúp đỡ phải góp tiền thì vô lý quá. Cô khuyến khích các em giúp bạn, nhưng những em nghèo thì không phải góp,
        Cái thằng Đoàn này, vẫn nhờ cậy Bảo suốt mấy năm học . Sau mỗi lần thi, Đoàn thường cho nó cái bánh, cái kẹo hoặc cây kem ăn đã ăn mất một phần. Giữa năm lớp bốn nhờ Bảo mà Đoàn làm bài tốt, giờ chơi,nó ném cho Bảo một
cái túi nylon. Cái túi được cuộn lại quấn chặt dây thun đập vào mặt khiến Bảo tóe đom đóm. Qua con mắt cay xè, Bảo thấy mớ vỏ ớt, hạt ớt,…những thứ còn sót lại của gói bò khô cứ chạy lòng vòng , lòng vòng…
        Từ đó Bảo không ăn bất cứ thứ gì của Đoàn nữa. Sợ Bảo không giúp, Đoàn cho Bảo những thứ “nguyên tem,nguyên kiện” mua ở căng tin, Bảo cũng thèm nhưng cương quyết không ăn.
           Đầu mỗi năm học Bảo thường vào lớp muộn một chút để tránh chỗ ngồi của Đoàn nhưng không năm nào “thoát”. Bảo phải ngồi cạnh Đoàn để kèm cặp Đoàn theo sự phân công của cô giáo. Vả lại ai ngồi cạnh Đoàn cũng cứ thưa kiện với cô mãi khiến cô bực mình.  Nó chọc phá không để bạn ngồi cạnh được yên. Mới tí tuổi đầu mà đã biết mình là con “ông lớn”  Nhiều lần mẹ nó bị mẹ bạn ngồi cạnh “chửi khéo”. Thế là để yên chuyện họ đến xin với cô cho Đoàn ngồi cạnh Bảo. Bảo vẫn giúp Đoàn cho đến cuối năm lớp năm.
                

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

QUI NHƠN NGÀY THÁNG CŨ.

                                                                                                                                                         Irene
                         
         Suốt đời tôi gắn liền với mảnh đất Qui Nhơn hiền hòa. Tôi không sinh ra ở đây nhưng sống và lớn lên ở đó… Quanh năm nghe tiếng gió biển rì rào, tiếng sóng vỗ ì ầm, vị mằn mặn của muối lẫn mùi tôm cá…sống cùng những con người chân chất, giản dị…Tất cả đã thấm đẫm vào máu, vào da thịt, vào tâm hồn tôi… Qui Nhơn đối với tôi gần gũi thân thương. Bây giờ cho dù đi đâu, ở đâu tôi vẫn nhớ! 
Đây chỉ là những dòng hồi ức của tôi về miền đất, về những con người mà theo tôi là rất đỗi mộc mạc, dung dị. Trong cái riêng cũng có cái chung…với suy tư, với những cảm xúc rất đời thường… tất cả đều xuất phát từ trong sâu thẳm trái tim tôi khi nghĩ về Qui Nhơn.
Trong khi viết, ngoài sự vận dụng trí nhớ, tôi còn hỏi thêm ý kiến của người thân, bạn bè, cùng các tài liệu của những người đã từng sống ở miền đất này… Do vậy, có thể đôi chỗ bị lập đi, lập lại hay nhầm lẫn…Nếu có, xin lượng thứ! Xin cám ơn!
            *
      Khi không còn trẻ, ta thường hoài niệm về quá khứ, về thời thơ ấu, về tuồi trẻ … Nhớ lại những kỉ niệm với người thân, với bạn bè, nhớ những khung cảnh xưa như ngôi nhà, ngôi trường, con đường, góc phố, hàng cây, bãi biển, con sông hay một nơi chốn nào đó…nhớ để vui, để buồn, để nuối tiếc hoặc ngậm ngùi. Có đôi khi lại muốn thời gian quay trở lại, dù chỉ trong một giây, một phút thôi để được sống, được yêu thương và để được nhìn những khuôn mặt của những người thân quen trong khung trời ngày tháng cũ.

* KÝ ỨC TUỔI THƠ.
      Cho tôi được đi lại từ đầu, trở lại với những ngày còn thơ ấu.  
Năm 1954, gia đình tôi đi vào Nam. Tôi lúc đó mới sinh ra được 7 ngày. Mẹ bồng tôi cùng cả nhà lên máy bay đi từ sân bay Đồng Hới (Quảng Bình ) vào tới sân bay Phú Bài (Huế ). 
Gia đình tôi có bà con ở Huế nên ở lại Tây Lộc-Huế. Một thời gian sau, ba tôi lại tiếp tục đi dần vào đằng trong và dừng lại Lăng Cô. Lăng Cô là một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân đèo Hải Vân, cách Huế gần sáu bảy chục kilômét. Ba tôi vẫn làm việc ở Huế. Gia đình tôi có năm anh chị em với hai người cháu của ba tôi. Tôi là con út trong gia đình. 
      Trong bữa cơm hay những lúc gia đình quây quần bên nhau, mọi người trong nhà thường nhắc đi, nhắc lại những câu chuyện vui, buồn đã xảy ra, đang xảy ra…những nơi chốn đã đến. Nhờ vậy những câu chuyện cũ cứ lặp đi lặp lại rồi hằn sâu vào trong ký ức của tôi một cách rõ ràng và tường tận. 
Vì quá bé nên những gì tôi viết ở giai đoạn này, chỉ là nghe rồi tưởng tượng theo giọng cũng như cảm xúc của người kể. Có chuyện vừa nghe kể vừa thấy xuất hiện lờ mờ trước mắt một vài hình ảnh. 
Những người trong nhà tôi thường nói rằng: Bãi biển Lăng Cô đẹp lắm! Bãi cát trắng dài trên 10km. Nước biển ở đây xanh trong cực kỳ. Phía sau nhà là rừng với nhiều cây cối rậm rạp. Nằm giữa biển và rừng là một cái đầm lớn. Trong làng có một ngôi Nhà Thờ hàng ngày tiếng chuông ngân vang êm đềm. Dân cư ít, đa số là có đạo. Phần đông họ sinh sống bằng nghề chính đó là đánh bắt cá, ngoài ra còn trồng trọt và chăn nuôi.
      Mỗi buổi chiều, khi mặt trời đã khuất sau đỉnh núi Hải Vân, Lăng Cô lại càng êm ả và thanh bình. Cảnh chiều về ở đây nên thơ, huyền ảo như một bức tranh sơn thủy. Vào cuối tuần, ba tôi lại từ Huế trở về. Cứ nghe tiếng lọc cọc của chiếc xe ngựa vang lên trên đường cái là cả nhà lại chạy ra đầu cầu đón ba. Mọi người xúm xít bên ba tôi nói chuyện rôm rả, cười đùa… bên những món quà Huế…  

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

LẠI…TẾT.

                                                                                                                                                Ky Nguyen
                                   
        Chóng thật, mới đó lại sắp Tết nữa rồi. Ngày bé, mong Tết dài cả cổ, giờ…già rồi, nghoảnh đi, nghoảnh lại đã thấy Tết cận kề sau lưng , đôi lúc cũng chợt hoảng hốt…Bên cạnh trăm mối lo cho ngày Tết , giàu nghèo như nhau, ai cũng  cùng tâm trạng, ai cũng muốn có một khởi đầu năm mới thật tươm tất, vui vẻ, nhưng mà cuộc sống vẫn còn lắm bất công, kẻ ăn không hết, người lần không ra…Tết còn đi kèm theo 1 Cái Mùa đặc biệt, vừa vui, vừa buồn. Vui với người này, buồn rầu , lo lắng với người khác. Đó là Mùa Cưới…Thật ra thì, trừ tháng 7 âm lịch, từ đầu năm đã có đám cưới lai rai rồi, nhưng  càng gần Tết , “ mật độ” đám cưới càng nhiều thì phải, ở thành phố này, hình như Thứ bảy, Chủ Nhật nào cũng là ngày tốt để tổ chức đám cưới, có gia đình một ngày phải dự 3, 4 đám ! Cái ý nghĩ xưa cũ vẫn còn đeo đẳng: Không mời thì trách, mời thì lấy...gì mà đi. Người ta gọi đùa Mùa Cưới là Mùa -  Viêm  - Màng -  Túi cũng không sai. Mấy đứa cháu lớn của tôi cứ thắc mắc: Sao đám cưới của con cái mà khách mời đa số là Bạn của Bố Mẹ, Bố Mẹ càng quen biết nhiều thì khách mời càng đông? Biết làm sao được, “ đừng hỏi tại sao”, ở xứ mình  từ xưa  đến giờ vẫn thế, đã thành cái lệ mất rồi!

Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

XUÂN VÀ TUỔI GIÀ

                                                                                                                                                        Irene
                             
        Gió xuân hây hẩy len lỏi vào trong nắng. Trong vườn những nụ mai bắt đầu nảy lộc. Ngoài ngõ, những bài hát xuân với những giai điệu rộn ràng vui tươi. Mùa xuân đến! Nhanh thật, mới ngày nào đây còn rộn rịp đón năm Giáp Ngọ, thế mà bây giờ đã bước đến năm Ất Mùi! Vậy mới thấy thời gian vùn vụt trôi! Và nhìn lại mình “đời đã xanh rêu” úy lộn...tuổi càng chồng chất. 
Sáng nay, tôi nhận được điện thoại của một người bạn, trong câu chuyện ông bạn tôi than thở :
-…xuân về, mình thấy cô đơn quá!
-Vậy bà nhà đâu?
-Thì bả đây chơ đâu.
-Có bà bên cạnh mà còn than với củi! Như tui đây thì không có củi chứ đừng nói đến than.
-…
Tôi chỉ đùa với bạn của tôi một chút thôi, chứ thật sự mà nói, đã là con người nhất là tuổi về già thường cảm thấy cô đơn. Cô đơn ngay chính trong ngôi nhà mình, cô đơn dù bên cạnh mình có những người thân. Sự cô đơn luôn len lỏi vào trong từng khoảnh khắc hiện tại để khống chế những cảm xúc nếu như ta không biết chế ngự nó thì sự cô đơn càng ngày càng tăng.
                            

        Tôi nhớ lúc mình còn bé, tôi ít khi nghĩ đến cô đơn, chắc là do tuổi nhỏ tính tình hồn nhiên, vô tư…bên cạnh lúc nào cũng được sự chăm sóc của cha mẹ và người thân nên cảm giác lẻ loi, một mình ít xuất hiện. Thỉnh thoảng bị cha mẹ la rầy gì đó thì mới tủi thân rồi cảm thấy cô đơn nhưng cũng mau chóng qua đi.

Khi ở tuổi thanh xuân, giai đoạn biến chuyển để trở thành người lớn. Lúc này có nhiều cảm xúc, bắt đầu suy nghĩ về cô đơn. Để tránh khỏi sự cô đơn nên thường tìm đến một người khác thường là người khác phái. Nhu cầu mong muốn chia sẻ, muốn tâm sự…rồi dần dần nảy sinh tình yêu đôi lứa. Khi tìm ra được người tâm đầu, ý hợp thì cả hai trao đổi mọi suy nghĩ và tình cảm…lúc này cảm thấy hạnh phúc bên nhau, chỉ khi nào bị trục trặc trong tình yêu như tình phụ chẳng hạn… cái cảm giác cô đơn hay lẻ loi lại đến. 
Thời gian có gia đình, rồi một vài đứa con ra đời. Cuộc sống lúc này lo toan nhiều. Bận rộn với con cái nên đôi khi không còn nghĩ đến cô đơn. Trong giai đoạn này có nhiều gia đình bắt đầu sinh ra những mối khác biệt hay bất đồng suy nghĩ giữa vợ chồng nhưng vì con cái là mối dây liên kết nên mọi chuyện cũng lắng xuống. Tuy nhiên đôi lúc vẫn có người cho rằng mình cô đơn vì người kia không hiểu mình. 

Tuổi về già, con cái trưởng thành, lập gia đình ở riêng…ông với bà thành vợ chồng son. Lúc này ông mới để ý đến tính tình của bà, bà mới chú ý đến tính cách của ông nhưng ai tóc cũng bạc, sức khỏe không còn như xưa, thường xuyên đau yếu, đi lại không còn nhanh nhẹn, nói trước quên sau, trở trời là người đau nhức…cho nên mệt mỏi, đôi khi chẳng còn giữ ý giữ tứ, không còn chịu khó chìu chuộng hay ngọt ngào với nhau như trước nữa…hay suy nghĩ vẩn vơ, thường hay nghĩ đến chuyện“gần đất xa trời” mà chán ngán rồi cảm thấy buồn… 

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Sư Phạm Quy Nhơn Tỉnh Daklak

    Trang Sư Phạm Quy Nhơn giới thiệu đến Quý Thầy Cô , Quý Anh chị em cựu giáo sinh cùng bạn đọc gần xa . Một Video của Chị : Nguyễn thị Thảo _ Khóa 10 ghi lại trong lần Họp mặt thường niên Sư Phạm Quy Nhơn tại Thành phố Buôn Mê Thuột _ 22-11-2014 .

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Sư Phạm Quy Nhơn giao lưu họp mặt với Sư Phạm Sài Gòn

       Sáng ngày 01-01-2015 , Quý Thầy Cô và đại diện Ban liên lạc cựu giáo sinh Sư Phạm Quy Nhơn tại Sài Gòn đã đến tham dự , giao lưu với Quý Thầy Cô cùng các Anh chị cựu giáo sinh Trường Sư Phạm Sài Gòn tại trường Đại Học Sài Gòn _ Thành phố Hồ Chí Minh .
           



Thầy Cô Dương Quang Phùng và Anh Khánh , Anh Báu 

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...