Như
một thói quen, buổi sáng, tôi vẫn thường dậy sớm và dạo bộ trên con đường còn
ướt sương đêm quanh khu chung cư nơi tôi ở. Sáng nay cũng vậy, tôi dậy sớm hơn
mọi ngày, cơn mưa đến muộn đêm qua làm con đường còn ướt nước, những chiếc lá
khô vàng run lạnh nép mình trong tán lá như sợ phải lìa cành, trên mấy chiếc lá
non có vài giọt sương rụng mát đang lăn tròn khe khẽ! Gió sớm hiu hiu thổi mang
đến cho không gian chút se lạnh, mang đến cho đất trời chút dịu dàng mềm ngọt
và cũng nhắc cho tôi biết: Bạn ơi, tháng bảy đã lại trở về rồi!
Tháng bảy, thời khắc giao thoa giữa cái nắng
cuối hạ cùng đón chào nàng Thu nhẹ nhàng bước đến, thời điểm kết thúc cái cay
nồng rực đỏ của hè và đón chào những cơn mưa đầu thu tưới ngọt không gian!
Riêng tôi, tháng bảy là những kỷ niệm ngủ sâu trong miền ký ức mà cứ mỗi độ đầu thu lại miên man trở
về lục tìm gợi nhớ!
Tôi đến Sài Gòn và sống ở thành phố này vậy mà
thấm thoát cũng đã mười hai năm dài. Người ta bảo Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa
nắng, người ta bảo Sài Gòn làm gì có Xuân, Hạ, Thu, Đông? Nhưng, cứ tháng giêng
đến, tôi vẫn cảm nhận được cái ấm áp của sớm xuân. Tháng tư, nghe cay cay cái
hanh nồng trưa hạ. Tháng bảy, mang theo những cơn gió nhẹ chiều thu. Và tháng
mười, kéo về cái se se của đêm đông hiu lạnh!
Tháng
bảy trời xanh lơ và trong suốt, tháng bảy với tay lên một chút là đã chạm đến thu
rồi! Tháng cho tôi biết mùa thu sắp quay trở lại, nhắc tôi nhìn lại từng khoảnh
khắc đã được sống trong nhiều cung bậc của cảm xúc yêu thương! Những tháng bảy
hồn nhiên cùng sóng nước tuổi thơ nay đã xa lắm rồi! Những tháng bảy mộng mơ
một thời thiếu nữ cũng chạy trốn khỏi tầm tay! Tháng bảy năm bảy tư, tháng ghi
dấu ngày tôi chia tay trường lớp để dấn bước vào đời bằng niềm tin và sức trẻ! Tháng
bảy năm tám mươi, tôi tạm biệt cha mẹ và các em để theo chồng và bắt đầu những
thử thách mới. Tháng bảy ở quê chồng là những cơn mưa sũng nước ngập ngụa lối
đi, là những lần đón con đi học về trên chiếc xe đạp cà tàng cũ rích, sau lưng,
con cứ ngây ngô hỏi mẹ: “ Mẹ ơi! Sao nước mưa hôm nay mặn vậy?”. Là những lần
các con tôi dầm mưa, ì oạp trên những cánh đồng cạn để bắt cá bắt cua mà tiếng
cười vẫn tràn vỡ giữa cái se lạnh đầu mùa…! Hai mươi năm sau, tháng 7 năm 2000,
tôi nghĩ hưu và giã từ cái nghề mà tôi đã từng yêu thương, đã từng gắn bó suốt
bao tháng năm dài trong một cuộc sống với muôn vàn thách thức. Cũng tháng bảy
năm đó, tôi bỏ lại sau lưng những mùa thu mang nhiều kỷ niệm của gần năm mươi
năm cuộc đời để vào sống ở vùng đất phương Nam đầy nắng này cùng với gia đình bé
nhỏ của tôi. Ấy vậy mà, đến tận mười năm sau, tháng 7 năm 2012 tại Sài Gòn, tôi
mới có cơ duyên gặp lại Cô Thầy, gặp lại bạn đồng môn xưa với nhiều cảm xúc đan
xen mà tôi không thể quên sau bao tháng năm xa cách!