Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

KHUYẾT NGUYỆT

                                                                                                                        

                                             
                                      

         Ban biên tập trân trọng giới thiệu đến Quý Thầy Cô , quý Anh Chị cựu giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn , quý bạn hữu .
         Ngày 6/12/2015
Tác phẩm KHUYẾT NGUYỆT của ĐAN THANH
Xin được ra mắt quý thầy cô, anh chị em đồng món và bạn đọc tại Nhà hàng TRẦU CAU ,298 Đường Nguyễn Văn Đậu , phường 11 , quận bình thạnh _ Sài gòn .
Nhà hàng QUỲNH HƯƠNG 133 Nguyễn Sinh Cung, Vỹ Dạ , HUẾ
Ngày 13/12/2015
Tại Khu du lịch THUNG LŨNG VÀNG Đà Lạt
Rất mong được quý Thầy cô, anh chị em đồng môn và bạn đọc ủng hộ
              Xin trân trọng cảm ơn


                     

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

NHIÊN HƯƠNG

                                                                                                                             Hồ Đình Nghiêm

                         

                                             


     Trong cuốn niên giám điện thoại ở Montréal và vùng phụ cận nặng ngàn trang có tờ mỏng tang in tên mười vị nữ lưu trùng tên: Đan Thanh.
     Lê Lý Trần Nguyễn Phạm Hồ nằm trước mỗi danh xưng. Có thể thêm khác biệt ở khoảng già trẻ lớn bé, Đan Thanh có thể học trò, Đan Thanh có thể công chức, Đan Thanh có thể chúi mũi chúi lái cày bừa ở hãng xưởng, Đan Thanh có thể kiếm được job thơm, Đan Thanh có thể nghỉ hưu vui thú điền viên trông cháu nội nom cháu ngoại. Đan Thanh có thể làm bà chủ một quán ăn luôn thu hút người đồng hương…
     Dài dòng quá, anh làm thầy bói cho ra mười nhân vật kia xong thì không khéo mà trăng khuyết nó tròn hồi nào chẳng hay. Ừ, thì không đoán non đoán già, nhưng bạn phải đồng ý điều này. Đan Thanh là một mỹ từ. Nếu chẳng đẹp, sao có lắm người ẩn mình dưới tên gọi tròn trịa kia. Một tháng có ba mươi đêm rằm. Anh cường điệu quá lắm, vậy thì có ai trong số họ làm nhà văn nhà thơ không hè? Hải ngoại thương ca thì không, nhưng khúc ruột ngàn dặm trong nước thì mình biết có một.
“Xa nhau chừng đó cũng vừa
Gió trần gian lạnh có chừa ai đâu”.
Cớ sao mình nhớ tới hai câu của cố thi sĩ Bùi Giáng? Vì mình đồ rằng người sở hữu cái tên đẹp đẽ kia hình như cũng cùng quê với Bùi tiên sinh. Do đâu lại chủ quan? Bởi trên “Vuông Chiếu Luân Hoán”, mình vẫn thường ngó ra Đan Thanh. Nhà thơ Luân Hoán là dân Đà Nẵng chính hiệu, hồ đồ để ngôn rằng: Ta với người vốn cùng đất chôn nhau cắt rốn, ta giao con ta ăn nhờ ở đậu trên vuông chiếu người ắt do nguồn cơn liên hệ kia?
“Hỏi người quê ở nơi đâu
Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà”.
Quê nhà. Mông lung, hư ảo và mênh mông. “Quê nhà xa lắc xa lơ đó, ngoảnh mặt tha hồ mây trắng bay”. Ừ thì thôi, không Đà Nẵng phồn hoa vậy thì xuôi Quy Nhơn dặm ngãi. Chẳng Quảng Nam ngũ phụng tề phi thì Bình Định múa roi đi quyền. Nôm na là chị ấy không ở quanh đây, một hải ngoại thất tán. Chẳng thể cận kề để sớm tối hàn huyên nơi quán cà phê lộng gió chướng lạ mặt. Ôi, một người viết văn làm thơ thì họ có khối chuyện để nhỏ to, nhỉ? Họ khiến cho phong thổ này trở nên ấm áp, thỏ thẻ cung bậc nhiều nhạc tính của Việt ngữ riêng cho nhau nghe.
     Hơn ba mươi năm biệt xứ, thảng hoặc đêm về mình vẫn mộng mị một giấc xét ra rất đỗi trần tục, đó là có khi thoáng hiện chân dung phai nhạt hương sắc một tô Mì Quảng “hoành tráng” diễu cợt vụt qua. Theo các nhà phân tâm học giải thích, khi bạn thiếu thốn thứ gì, cái vấn nạn trầm trọng ấy sẽ hiện về trong tâm tưởng. Thiếu món ăn nức tiếng của Quảng Nam, mình tìm tới những cây viết được sinh ra ở vùng “Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm” để đọc họ, để “ăn ké” những gia vị họ cất công biến chế dưới dạng văn thơ. Có nguôi ngoai cho thứ phân giải kia? Hãy bằng lòng thôi, như thể bị bức xa người tình cũ, người ấy luôn hoá thân là một chứng bệnh nan y, vô phương điều trị. Bạn ôm giữ vết thương lòng để hằng tin, rằng điều đó thật cần thiết nhằm nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Bạn sẽ là đại gia khi chung đụng tới quen mặt những khổ đau dịu dàng kia.
                

Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Nhớ Trường xưa

                                                                                                                                  Thanh Dang

                                   



Nhớ mãi ngày đầu con đến lớp
Thầy cười.
Tay vẫy, mắt bao dung
Tháng năm...
Năm tháng, xa vời vợi
Mà buổi đầu tiên vẫn rất gần

Thầy ơi.
Ngày cũ còn đâu nữa
Tay gầy mòn mỏi tháng năm xưa
Nắng mới bên song còn bụi phấn ?
Lay lay chùm phượng đỏ giao mùa

Con nhớ ngày xưa...con nhớ lắm
Hàng kiền kiền ấy có còn không
Cây sao...chắc đã thành cổ thụ
Sân trường thơm ngát nắng yêu thương

Mùa xuân lá có xanh cành phượng ?
Ơi ! Tiếng chim quen thuở thiếu thời
Nhớ lắm trường xưa giờ tan học
Áo mộng mây bay ngập trắng trời
                                                                       11-2015

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2015

NGƯỜI CỦA HÔM QUA

                                                                                                                                       Dan Thanh

                 



Theo máy mùa đông
Tôi trở về thăm
Cây sứ già nghiêng nghiêng hoa nở trắng
Bỏ dòng sông. Tôi bỏ thuyền bỏ bến
Một chiều hè hoa nguyệt quế ngát hương

Mấy năm rồi . Tôi xa lớp, xa trường
Con đò ấy trao cho người ở lại
Chở tri thức bằng,, ..lòng thuyền nhân ái
Bạn trẻ của tôi bao năm tháng miệt mài
Tà áo bay lộng gió bóng hình ai
Là tôi đó
Của năm nào...tôi nhớ

Hành lang cũ, lớp học xưa tôi đến
Ngẩn ngơ nhìn lá rụng nhớ chiều mưa
Rộn rã vang vang tiếng hát tiếng cười
Cô giáo trẻ chào tôi.
Bao thương mến
Ấm áp trong tôi, bạn còn nhớ đến
Thế hệ đã qua
Xin cảm ơn đời
Cảm ơn người chút tình cũ xa xôi
Vẫn ấm áp như trong tro còn lửa

Tôi đã đi qua và hoa đời vẫn nở
Dòng sông xưa vẫn rào rạt chuyến đò
Nếu có lần bạn thoáng chút âu lo
Tôi xin được sẻ chia với người của thời hoa đỏ

Người của hôm qua có lần xem lại vở
Màu đỏ tươi
Lời phê vẫn còn nguyên
" Nét chữ cười trên trang giấy nghiêng nghiêng "(1)

Tôi bỗng nhớ một thời cầm bút đỏ
Cảm ơn nhé
Cảm ơn người bạn nhỏ
Bạn của hôm nay là ...tôi của ngày xưa
Của cái thời cầm bút đỏ đong đưa
Vượt sông nước đưa thuyền về điểm đến

Bạn đi tiếp còn chúng tôi rẽ bến
Trên hành trình đi về phía hoàng hôn
Lòng nhẹ thênh thênh trút bỏ giận hờn
Không oán trách không so bì ganh ghét
Để nương gió như cách diều bay vút
Bạn trẻ của tôi ơi
Xin gửi lại nụ cười..

                                    ( nhớ một lần về thăm ngôi trường đã day )
                                   (1) Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy trắng- Giang Nam

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Tin Buồn

                                                                                            (   Nguồn :  Anh Nguyễn văn Bảy
                                                                                                 Trên facebook )

                                 
                                                                                    


 


Lễ Tang anh NGUYỄN VĂN NHẤT( Cựu giáo sinh Khóa 8 SPQN )
Sanh năm 1951
Quê quán : Hoà phong , Nhơn mỹ , An nhơn , Bình định
TT :Xuân lộc , Thị Xã Long khánh , Tỉnh Đồng nai .
Từ trần ngày 2-11-2015 (21/9 âl)
An táng ngày 4-11-2015 tại Xuân Lộc .

        Quý Thầy Cô cũ Trường Sư Phạm Qui Nhơn
        Quý Anh Chị Em cựu giáo sinh Trường Sư Phạm Qui Nhơn
   Thành kính chia buồn với gia quyến Anh Nguyễn văn Nhất và nguyện cầu cho hương linh Anh Nhất sớm về miền vĩnh phúc .
             


                             



Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Kỷ niệm xưa

          
Ban biên tập mến
Hồi trước năm 1975 hằng năm Bộ Giáo dục thường tổ chức những khóa tu
nghiệp đăc biệt cho thầy cô giáo
Tháng 5
năm 1972 Ty Tiểu học Quảng Nam cử tôi và Anh Từ Tấn Lư đi tham dự khóa Tu

nghiệp ở Vũng Tàu,Nhưng vì mưa bão dữ dội,nên tổ chức không thành
Đến năm 1973 Tôi và Anh Trần Diên được cử học khóa mới tại đường Lê
Thánh Tôn SàiGòn (Khóa 66). Khi đó tôi có gặp một số Anh em SPQN ở các
tỉnh khác cùng tham dự ,nhưng nay không còn nhớ rõ
Vừa rồi Anh Khoa K6 ở QNgãi có đt hỏi tôi còn ảnh kỷ niệm không- Cho
Anh xin vài tấm Luôn tiện ,Tôi nhờ Anh An và BBT diễn đàn SP post lên
,để các anh chị nào trong Khóa 66 ấy (Mà mất ảnh kỷ niệm) ,muốn có
thì sao lại

Chúc Anh em vui,vẻ ghi lại một DẤU CHÂN KỶ NIỆM

                               



                                                                                                               Hạc Ngàn

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

Tiếng Sông Hàn

                                                                                                                                    Nam Phương





      Dòng sông Hàn êm ả lững lờ trôi. Những cơn sóng nhỏ vỗ lao xao đập vào bờ tạo nên những âm thanh rì rào thật êm ái. Trời trong xanh, gió hiu hiu, tàu thuyền tấp nâp. Xa xa thấp thoáng những cánh buồm ...
      Lần đầu tiên Phương trở lại nơi đây sau nhiều năm xa cách. Bờ sông Hàn nhiều kỷ niệm thân thương.
Trời đã về chiều, sóng nước sông Hàn vẫn không ngừng rì rào. Trong tiếng gió Phương nghe như một điêu nhạc êm len nhẹ vào tiềm thức Phương. Những giọt nước mắt rơi
nhanh trên má. Thời gian vùn vụt trôi qua với biết bao thăng trầm, thay đổi. Nhưng trong Phương muôn đời sóng nước sông Hàn không bao giờ đổi thay....
Đây vẫn là dòng sông Hàn hiền hòa thơ mộng của thành phố Đà Nẵng quê Phương. Đây vẫn là nơi chúng ta ôn bài thi trong những ngày hè nắng chói chang với tiếng ve ran dưới bóng mát của những cây phượng đỏ. Đây vẫn là những cơn gió mát mơn man thổi, ươm đầy những ước mơ và hoài bảo của chúng ta ngày mới lớn....
       Mây vẫn xanh, sóng vẫn vỗ rì rầm. Và hình như Phương đang nghe tiếng sông Hàn mênh mông hát những âm điệu du dương ....!

                                                                                                                            Nam Phương

ĐÊM VỀ THÁP CỔ

                                                                                                                                Phúc Vinh



Ta về đốt lửa giữa đêm Thu
Dưới tháp Chàm xưa cuộc rượu vầy
Rượu rót, rượu mời ta với tháp
Chén thù chén tạc tháp với ta...

Biết rót về đâu...ta rót ta mời !
Rót rượu vào Thu... ư ?
Chi cho lá vàng...đau thêm mặt đất...
Rót rượu vào hồn ...à !
Chi cho gạch đá than van...

Biết rót vào đâu...ta rót ta mời !
Vầng trăng xưa cũng trầm mình trong bóng quế
Tiếng côn trùng buồn...vẫn những cung điệu nỉ non xưa
Ánh lửa cũng tắt lịm rồi trên phù điêu hoang phế
Chỉ còn lại những bộ ngực trần Chiêm nữ vẫn còn căng...

Biết rót về đâu...ta rót ta mời !
Từng chén đục chén trong giữa đời ta phải nốc cạn
Đối diện với tháp thần xưa sừng sững giữa bể dâu
Ta rót tiếp dòng rượu lăn dài cho bao oan khiên về thăm lại
Cho oai linh xưa về minh chứng tháp thọ hình
...
Biết rót về đâu ! Không, ta cứ rót ...
Cho những giọt phù sinh nồng nàn được thấm chút đất ngàn năm
Biết rót về đâu ! Không, ta cứ rót ...
Bởi biết những nơi nào...ta mới được rót những trung kiên !

                                                                                         PV (hình tháp Cánh Tiên ở Bình Định)

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

CHÚT TÌNH XIN GỬI GIÓ...

                                                                                                                          Châu thị Thanh cảm


                                             


          Một năm rưỡi, kể từ cái ngày mình quyết định chia sẻ trên trang nhà hoàn cảnh hẩm hiu của một phận người cô đơn giữa cái cuộc sống lắm nỗi này, với mong ước bà sẽ được nhiều hơn nữa những sự quan tâm và đùm bọc...
       Một năm rưỡi, bẵng đi, không thấy hình dáng bà còm cỏi sau chiếc xe ngồn ngộn ấy, mình cũng có ý trông, nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ, sức tàn lực kiệt, bà cụ đã vào viện dưỡng lão theo lời khuyên nhủ của mọi người, mình thấy an lòng...
Thế rồi, đêm qua, giữa cơn mưa Sài Gòn, trên con đường quen thuộc ấy, hình bóng bà cụ bất chợt xuất hiện, còm cỏi và chịu đựng...
        Vẫn vậy, vẫn chiếc xe cũ kỹ nhưng vòng xe giờ đã chậm chạp, nặng nề... Vẫn tấm bạt nhàu nhĩ đo đỏ nhưng giờ đã chuyển màu đen đúa, màu xám xịt của thời gian... Vẫn chiếc nón lá cũ mèm lủng lẳng ở phía sau xe... mà, tấm lưng bà thì nhỏ hơn, cong hơn dưới cơn mưa dường như đang run rẩy...!
Mưa, cái lạnh cuối thu thốc vào da thịt và người bà như càng bé lại, như còng xuống sâu hơn, mong manh hơn sau tấm áo mưa mỏng dính dán sát vào người... Đuôi mắt đã héo nhàu, đôi chân đã run run, dáng đi liêu xiêu như chực quỵ ngã giữa ánh sáng phố phường, giữa cuộc đời bà đầy giông gió...
Từng bước lặng lẽ, âm thầm trong mưa... trên khuôn mặt nhăn nheo của bà lăn đôi dòng nước... là nước mưa hay nước mắt của một phận người...???
        Mắt bỗng thấy cay cay...

               



Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2015

THƯ CẢM ƠN


                                                                                                                           


                                          TỔNG KẾT
            DANH SÁCH NHỮNG TẤM LÒNG VÀNG SPQN

     ( Đã chung tay góp sức cùng giúp đỡ anh Nguyễn Hữu Lộc , Lớp 1 Khóa 10 )
      Kính thưa quý Thầy cùng quý anh chị đồng môn spqn trong nước và hải ngoại.
      Kể từ ngày họp lớp 1 k10(15/9/2015) và chính thức bắt đầu từ ngày 26/9
      Sau lời ngỏ mở đầu cho cuộc vận động chung tay góp sức giúp đỡ anh Nguyễn Hữu Lộc lớp 1 k10 vượt qua cơn khốn khó, đến nay lớp 1 k10 chúng tôi xin được báo cáo đến quý THẦY cùng quý anh,chị đồng môn spqn trong nước và ở hải ngoại danh sách những tấm lòng vàng,tổng số tiền đóng góp,phương án chi giúp đỡ anh Lộc…:
        I/ -Tổng số tiền đóng góp : 44.056.000đ +300usd
- Số tiền đã chuyển qua cho anh Lộc : 3.500.000đ +300 usd
- Số tiền còn lại : 40.556.000đ
               

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...