Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

NỘI TRÚ DẤU YÊU

                                                                                                                     Duy Khoa

                                                             

     Lâu lắm rồi Nam Phương mới thấy lại khu nội trú nữ và những cây hoa sứ thân thương. Ngày đó Nam Phương ở lầu 3 phòng 315 A. . Năm nhị niên Phương có chơi thân với 2 bạn là Hà Thị Mão , Phan thị Mỹ lớp 4 k8. Hai bạn ni ở lầu 2 phía đối diện . Có chuyện chi mấy bạn ấy đứng bên đó réo Phương.
--- Nam Phương ơi đi ăn cơm , NP ơi đi giặt đồ , NP ơi đi phố ...vv và vv... Trái lại nhiều hôm Phương ở lầu 2 thì chị Ngân chung phòng 315 A lại réo inh ỏi .
--- Nam Phương ơi...... !
      Ôi Phương nhớ nội trú quá !
      Ước gì trở lại tuổi mơ
      Cùng ai đến chốn ban sơ mộng đầu
      Hoa sứ mình kết thành xâu
      Hương mùi hoa sứ đượm màu thời gian
   Năm mới 2016. Nam Phương kính chúc quí Thầy Cô , BBT , bạn đọc và các bạn đồng môn một năm nhiều an lạc .
                                         Thân ái Nam Phương ( Ảnh chị Sâm Bùi )



Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

CÒN ĐÓ NHỮNG THÂN TÌNH

                                                                                                                         Lê Thị Hoài Niệm



                             




     Người đàn bà dựng chiếc xe đạp ngay cánh cửa, đưa tay lấy cái nón lá ra khỏi đầu để lộ một mái tóc dài được kẹp lại gọn nhẹ phía sau lưng, cất tiếng cười hì hì rồi hỏi:
-Nhà ngươi có còn nhớ ta không?
Một thoáng bỡ ngỡ, nhưng tôi đã kịp thời lên tiếng hỏi:
-Phải N T Trường lớp 5 không?
-Con này giỏi, vẫn nhớ…
Không nhớ làm sao được, dù thời gian hơn 40 năm đã đi qua, mới ngày nào tôi xách va li ra khỏi cổng phi trường Qui Nhơn là hiên ngang đưa tay vẫy chiếc xe lam ngừng lại, leo vội lên làm như ta đây rành đường đi nước bước lắm lắm, mà không biết rằng mình đã đón lầm hướng xe, bác tài xế biết chuyện bèn ngừng lại, cho tôi xuống ven đường và đón dùm tôi chiếc xe khác chạy ngược vào Sư phạm, thay vì vô phố. Ngày đầu tiên đi học đã có kỷ niệm rồi.          Không hiểu tại sao hồi đó Ba má tôi lại cho tôi thượng lên máy bay từ Nha trang đi Qui Nhơn mà không cho đi xe cùng chúng bạn? dù có đứa trong bọn đã biết rõ đường đi.
Phòng nội trú số 3 của chúng tôi lúc đó chứa đến những 36 người nữ giáo sinh, đông vui không kể xiết, nhất niên và nhị niên đều ở chung với nhau, miễn là những người quen biết. Nhưng hên quá, sự “ồn ào náo nhiệt đông vui” kia đã sớm kết thúc, vì nội trú mới đã cất xong chỉ chừng một tháng sau đó, và dĩ nhiên, khóa 8 chúng tôi, là những tên học trò “Ưu tiên một”, vì đã được hân hạnh “Khánh thành” khu nội trú, nam nữ cách nhau bởi hai dãy lớp học dài và ở được những hai năm liền trong thời gian học tập với một phòng chỉ có 4 tên, có tủ riêng, giường nệm riêng và cả bàn ghế để ngồi học bài, còn có một phòng tiếp tân chung với TV, ghế ngồi sang trọng.
Hồi đó chúng tôi học lớp hai, lớp lấy Anh văn làm sinh ngữ chính, có bà cô giáo người Mỹ với sóng mũi thật cao, mà nhiều lúc Cô đã tức giận bỏ ra đứng ngoài cửa lớp không thèm dạy tiếp, vì cái đám nữ giáo sinh quỉ quái, lại làm biếng có hạng, không chịu quét gián nhện trên cửa kính dù đã phân công trực hàng ngày, để cô giáo mỗi lần đến đứng gần cửa sổ ngước mắt nhìn trời mây bên ngoài là cứ y như rằng lỗ mũi cô dính đầy mạng nhện, để lũ quỉ phá ra cười và cô thì ngơ ngơ, ngác ngác, hỏi hoài không chịu nói.

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Để gió cuốn đi…

                                                                                                              Phạm Hà Quyên


                           


      Trên xe bus…
      Cảm giác rát nhẹ trên cánh tay bởi cái móng ai đó đang cào mình. Quay trái. Một khuôn măt che khuất dưới vành mũ màu vàng cũ..Ai nhỉ?
-Đi mô đó?
Sao lai nhại giọng mình? Quen?..
Hai ba lần như thế, mình cũng bị ám ảnh bởi những thông tin như bướm trên mạng, nhưng cố gắng lịch sự:
-Square..Quên đồ, ra lấy.. Xin lỗi, bạn tháo khẩu trang cho mình biết..Khg, đành xin lỗi…vì khg biết là ai.
- Bạn khg biết mình, nhưng mình biết bạn; biết cả chị Hai.
Quay nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt người đối diện qua màu kiếng lam nhạt..Cố tìm một nét quen…Rồi, ánh mắt quen, sống mũi quen, đôi giày ba ta cũ sờn..90% là H.!
     Cũng vừa đến trạm, H xuống đây, cách ngã tư PN gần trăm mét, cách nhà H khá xa..H đứng hay gập người? Đứng…nhưng sao thế? Hai chân đánh qua lại, không trụ trên sàn xe..Mình quá bất ngờ, khựng lại vài giây, tay vịn lấy H theo quán tính. Vội vàng nhắc bác tài chờ người xuống…H khước từ mọi cánh tay dìu đỡ, tụt lần xuống lề đường, và xe vụt chạy cho kịp đèn đỏ. Dáng H run rẩy trong bước đi của nhân vật Quasimodo “Thằng gù nhà thờ Đức Bà” rất rõ qua ô cửa, khi xe bẻ góc cua vào Phan Đình Phùng về hướng Tân Định..

     Cái tật hậu đậu, hoa mắt hoa mũi thế nào mà… Mua xong hàng, sợ “chủ xe” chờ đợi, chạy vội khỏi sạp..Đã được nhắc nhở, lại ỷ y, chỉ còn cảm giác thích thú vì sắp về tới nhà, chỉ hí hửng vẫy chào cám ơn, rồi lao vào nhà mới kiểm tra..Quên ngoài sạp! Đành đón xe bus ra lấy lại thôi !
Lên xe, bồn chồn vì món hàng hơi nặng tiền. H. xuống trạm lại thảy cho mình thêm nỗi ngẩn ngơ nặng buồn ăm ắp. Như đám mây giông lầm lì, u ám đặc quánh trong đầu, mình cũng say say, ngà ngà tâm trí..Đi vô hồn vào gian hàng cũ trước đó gần một h..May, con bé cất giùm mình..Lại cười cười cám ơn vô hồn, lại cầm vô hồn, đi ra như robot. Rồi robot bị ai đó lôi đi, lên xe, tới nhà..Ơ..ơ.. ! “chủ xe” bận mua quà vặt nên mình mới may mắn quá giang lần hai nè! “Chủ xe” biết mình hậu đậu quên đồ, muốn chọc quê mình lắm; nhưng thấy mặt nặng chịch, câm câm nín nín không nói của mình nên đành quay mặt ra đường cười không thành tiếng..Chắc là đoán mình đánh rơi tiền…
     H. là bạn từ thời đệ nhất cấp (cấp hai) với mình. Mình khóa trước, H. khóa sau của ngôi trường bề thế, lẫy lừng ven biển, vùng sát chân núi ấy. Cha là giảng viên trường, tác giả của những sách về Tân Toán Học – đề tài rất mới thời ấy- Dù lập gia đình muộn, nhưng chồng cũng là giảng viên, con thông minh được tuyển thẳng vào đại học, nhà cửa cũng như bao người..Nhưng sao…Sao…Anh, chồng H. gặp mình cũng có những nỗi niềm. H. gặp mình cũng có những nỗi niềm tương tự..Nhưng cả hai đâu biết mình…run biết bao! Cứ nhè vào người nhát cáy như mình mà tâm sự…Bởi, từ lâu mình sống yên ả, thanh bình trong hạnh phúc đơn lẻ mà mình rất hài lòng, mãn nguyện. Rất đơn giản, chân quê của cách hiểu về “tri túc”. Bất cầu, bất khổ…Cứ thế mà mình lẩm nhẩm suốt hàng vạn bước chân đi, từ tuổi đôi mươi đến khi tay sờ soạng, vẫy gọi sáu tấm ván phẳng phiu, bóng láng; sẽ thế…!
Run, không nghĩa là sợ, là chạy. Mà mình chỉ run theo nhịp run của hạnh phúc ai đó đang hỏng chân neo. Đang lay chuyển, đang chao nghiêng hoặc dứt khoát, đoạn đành..Là vậy, hoặc ai đó, bạn bè, đang bị bụi thời gian vùi lấp, đánh cắp tuổi trẻ, sức sống bạn quá sớm. Bạn lý ra phải được hưởng thêm nhiều thời gian hơn bên những người thân yêu trong đời của mình chứ! Chồng nè. Vợ nè..Biết bao tháng ngày tình nghĩa kia mà!..
     Tuổi này mà vẫn còn nỗi buồn mang dáng vóc na ná cái buồn tuổi đôi mươi ! Nặng nề, dai dẳng..Cứ trì níu tâm hồn la đà xuống đầu ngọn cỏ, lướt qua hạt sương, mà ươm mầm và nuôi dưỡng sự mong manh, se lạnh; không phải là một sự khác biệt nhiêt độ vật lý của thời tiết bốn mùa. Chỉ là hạt sương đầu chóp của phận đời tham lam, muốn nhiều hơn tám, chín mươi năm có thể…Nhưng đâu thể !

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

CÂY SỨ TRƯỜNG XƯA

                                                                                                                                Duy Khoa

                    



Tôi thích đến trường từ mờ sớm tinh sương
Mong tránh bớt bụi đường đất đỏ
Và thoải mái ngồi giữa công viên rợp xanh dương và cỏ
Cây tắm nắng hồng
Tôi đắm mình những trang vở chưa ôn

Chợt một hôm nghe nắng chảy vào hồn
Chùm hoa sứ cuối sân trường chớm nở
Màu trắng ửng vàng như làn nắng thở
Tôi len lén đến gần cứ sợ nụ hoa tan

Đọng tơ sương hương sứ dịu dàng
Lâng lâng tỏa dìu tôi vào mộng
Và sân trường chao nghiêng đôi cánh mỏng
Bầy tiên nga rực rỡ đến nao lòng

Màu nắng màu hoa màu áo trắng bềnh bồng
Trộn bao tiếng nói cười giòn tan trong trẻo
Hồn tôi phiêu du như con thuyền lạc nẻo
Những ánh mắt nai hiền như vực xoáy cuốn tôi trôi...

Phút hoàn hồn tôi mới biết mình còn ở trần gian
Đứng bên mép hành lang của ngôi nhà nội trú
Khu cung cấm chỉ dành riêng cho nữ

Giấc mộng thần kỳ từ lâu tôi ấp ủ
Cám ơn đời
từ đó biết làm thơ.

                                                     NGUYỄN DUY TẨM
                                              Khóa 5 - SPQN ..... Ảnh Sâm Bùi

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Một thoáng Da Lat

                                                                                              Hồng Hà

                   



Buổi sáng trời se se lạnh
Cũng vừa đủ để xuýt xoa
Chiếc khăn quàng thay lò sưởi
Áo khoát ,giá mà ...thay anh ?!

Chúng mình ngày xưa con gái
Bây giờ cũng mộng ,cũng mơ...
Dáng nghiêng nghiêng theo triền dốc
Sương tan ,nắng tỏa ,trời thơ...

Buổi trưa ,ngàn thông vi vu
Gió hát gọi nhau thuở nào?
Về đây cùng nhau chung bước
Ngàn hoa khỏe sắc xôn xao...

Cứ ngỡ mình như ngày xưa
Gặp nhau thương mấy cho vừa !
Dường như thời gian ngừng lại
Dã quì đâu dễ tàn phai ?

Đà Lạt - đêm - mây xuống thấp
Thật gần- hôn khẻ tóc ai !?
Bên ly cà phê ấm áp
Chúng mình kể lại chuyện xưa ...

                              HỒNG HÀ - K8 - 14/12/2015


Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Tin mới về Thầy Lương Thế Kiệt

                                                                                           Nguồn : Bùi Thi Trâm
 
                   




     Chiều nay 23/12/2015 , đại diện BLL cựu GS SPQN tại Quảng Ngãi gồm có Trung Tiên , Thái Long , Bùi Trâm , Bạch Yến đã đến thăm thầy Lương Thế Kiệt và chuyển số tiền 11 000 000 VND + 200 USD (Mười một triệu VN đồng và hai trăm USD ) do quý Thầy cô ở hải ngoại , trong nước và các ACE cựu GS SPQN đóng góp .
     Xin chân thành cám ơn quý thầy cô cùng tất cả các bạn .
     Trung Tiên thông báo số tiền và hỏi thăm sức khỏe , thầy Kiệt đã nắm tay Tiên xúc động và khóc !

CÓ NHỮNG NGÀY ĐÔNG VÀNG NẮNG...

                                                                                             Châu Thị Thanh Cảm
       
         



      Chuyến bay sớm đưa tôi đến Liên Khương vào một buổi sáng mùa đông. Đà Lạt se lạnh, tia nắng ngày mới vàng ấm ôm lấy đất trời. Ngửa mặt hít thật sâu cái không khí trong veo... gió mơn man bên tai, gió đùa vui bờ tóc... tôi như đang nếm chút hương có vị ngọt như mật của một loài hoa thanh khiết nào đó, tôi như nghe có mùi thơm ngòn ngọt của ngàn thông theo gió bay về từ những vạt đồi già... lòng bỗng chợt bình yên...

     Taxi đưa tôi về thành phố trên những con đường xanh rì màu lá, dã quỳ vàng ươm vươn xõa lối đi, ôm lấy những con đường... Đường đèo Prenn quanh co giữa rừng thông xanh, vút cao trùng điệp lao xao trong gió. Từ Prenn, con đường lượn lờ xuống một vùng lũng thấp, bên đường hàng mimosa với những chùm hoa vàng tươi nở sớm tựa những nụ cười thân thiện, hiền hòa chào đón khách phương xa...

     Có lẽ tôi là người đầu tiên đến 45B Đinh Tiên Hoàng nhận phòng trong kỳ họp mặt Sư Phạm Qui Nhơn tại Đà Lạt lần này... Mà thật vậy, nhà nghỉ Sao Mai lúc tôi đến còn vắng lặng, cô chủ niềm nở đón khách với câu nói thật dễ thương:
- Chào cô, chào một ngày mới...! Có phải cô của đoàn Sài Gòn? Cô là người đến sớm nhất đấy ạ... Chúc cô có những ngày nghỉ ở đây vui vẻ và hạnh phúc...!
Chợt nghe lòng vui và ấm cho dù buổi sáng mùa đông ở đây có chút gió lạnh se sắt tràn về... vui bởi sự đón tiếp dịu dàng của cô chủ nhỏ, ấm bởi con người ở đây thân thiện, hiền hòa và dễ mến...

     Buổi chiều, tôi một mình lang thang qua những con đường, bước lên bậc cao nhất của bậc tam cấp bên hông chợ Đà Lạt, ngắm nhìn dòng người qua lại, thành phố thơ mộng và bình yên!
Hồ Xuân Hương chiều xuống nao lòng người lữ khách, mặt hồ la đà phả xuống một lớp sương mờ man mác, nhẹ tênh... Cafe Thanh Thủy như một bông hoa tím ngắt lênh đênh bên hồ, tôi vẫn thích gọi nó bằng một cái tên khác, dịu dàng và lãng mạn: " Quán Cafe Màu Tím"... những chiếc dù no tròn như chiếc nấm lặng lẽ âm thầm, chúng lặng lẽ chìm vào hoàng hôn, một hoàng hôn mang tên màu tím...

     Chập choạng, thành phố thả xuống cơn mưa đầu đông lất phất, nhẹ nhàng... những con đường đêm cong cong, nhấp nhô, nhòe ướt... Một chút lạnh, tôi chầm chậm trở về và cũng là lúc các anh chị, các bạn của đoàn Sài Gòn chúng tôi vừa đến. Thật tình cờ, tôi K11, Lệ Thắm K12, Lương Kết K13, chúng tôi, ba đứa em út của đại gia đình Sư Phạm Qui Nhơn tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen, như những đứa con xa trở về rộn ràng tiếng nói cười trong căn phòng nhỏ... Đêm chìm xuống, chỉ còn nghe như có tiếng thở nhẹ của những ngọn thông xa, tiếng trở mình của những con phố khuya ướp hương chờ sáng... Đà Lạt đưa chúng tôi vào giấc ngủ ấm áp, dịu dàng...

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

TỪNG NIỀM VUI NHO NHỎ.

                                                                                                 Ky Nguyen


               


Tôi lại chuẩn bị hành trang…đi du lịch, con bé cháu nội hỏi dồn dập :
           _ Bà nội lại đi chơi nữa hả?
           _ Ừ
           _ Sao bà nội đi hoài dzậy, rồi ai dạy con học, ai chơi với con?
              Bà nội chỉ còn biết ôm chặt đứa cháu gái lém lỉnh, dễ thương mà dỗ dành thôi. Quả thật, dạo này tôi đi…hơi nhiều. Việc nhà bỏ mặc cho con cái, chúng bận đi làm từ sáng  sớm tới tối mịt mới về, rồi đứa lo tắm rửa cho con, đứa lo cơm nước…Vườn rau nho nhỏ trên sân thượng cũng… sống – cầm – chừng. Ngày tôi về, nhìn mà… hỡi ôi!!! Mặc dù được con cái ủng hộ hết mình nhưng, mỗi lần đi là mỗi lần áy náy, dù cho…đi – rồi – là – quên – tuốt – luốt!!! Tâm trạng này có lẽ nhiều người…cũng thế… nhỉ.
          Xem nào, tháng 4 đi Cà Mau với lũ cháu, trên đường về, cả bọn loay hoay tìm cho được “ cột mốc 0 km”, xe chạy từ từ vậy mà cũng bị CA thổi, lý do: vượt tốc độ, nộp phạt 700.000vnđ (xe 7 chỗ). Mất cả hứng!
         Tháng 5 đi Huế  dự kỷ niệm 45 năm ngày ra trường của khóa 7, vui ơi là vui!
         Tháng 10 , đến phương trời lạ,tình cờ gặp được mấy chị bạn cùng khóa 7 năm xưa, chao ơi là mừng.  Đúng là trái đất vẫn ...tròn vo.
       Tháng 12, lại về Đalạt, về với bầu không khí thân thương của trường – xưa – yêu – dấu. Sư Phạm Quy Nhơn lại họp mặt, lại tay bắt mặt mừng. Những mái tóc nay đã bạc màu theo năm tháng nhưng tình bạn lại ngày càng gắn bó  hơn,  thân thiết  hơn bao giờ…Bởi, nào ai biết ngày mai thế nào, ai cũng xấp xỉ bảy bó, tám bó cả rồi…thôi thì:
Còn gặp được nhau là còn hạnh phúc
Mai …xa rồi…thương nhớ đầy vơi…

Lễ tang Thầy Hồ văn Cứ

                                                                               Nguồn : Anh Nguyen Tri Ngo

     Cựu Giáo Sinh Sư Phạm Quy Nhơn viếng lễ tang thầy giáo Hồ Văn Cứ.
     Sáng ngày 19.12.2015 các đoàn: CGS.SPQN khóa 7 tại Huế, K7 Đà Nẵng, Đại diện CGS. SPQN tại Bắc Cali, Nam Cali ..đến viếng lễ tang thầy giáo Hồ Văn Cứ.
     Ngày trước đã có đại diện CGS SPQN tại Sài Gòn, CGS SPQN khóa 1, K2, K3, K4 đẫ đến viếng.
Anh chị em CGS đã kính cẩn dâng hương trước hương linh thầy giáo Hồ Văn Cứ. Anh Trương Hữu Thậm thay mặt CGS tại Huế bày tỏ lòng tiếc thương vô hạn với thầy giáo của trường SPQN.
     Gia đình tang quyến và chị Thu Ba trân trọng cám ơn những tình cảm quý mến của CGS SPQN.
 








Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

TIN MỚI về Thầy NGUYỄN ĐÌNH ANH

                                                                                     Nguồn : Cô Luong Lien
                                                                                     Thành phố Huế


                    


Ban biên tập xin trân trọng chia sẻ thông tin mới từ Bạn Luong Lien
từ Thành phố Huế .
Trân trọng cảm ơn về thông tin quý báu này .

" Chào anh.
Liên đã tìm gặp được Thầy NGUYỄN ĐÌNH ANH .
Nhờ anh thông báo với anh chị khoá 11 và 13 để thăm hỏi Thầy nhé ( Thầy đã 83 tuổi và hiện bệnh hẹp động mạch vành )
Địa chỉ của Thầy 181 Phan Đình Phùng Huế .
Điện thoại : 054 384 66 37
và 0169 513 1356 ( gặp Cô Hồng vợ của Thầy )
Cảm ơn anh " .

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...