Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

THỘNG BÁO CỦA BAN LIÊN LẠC SƯ PHẠM QUI NHƠN TỈNH QUẢNG NGÃI

                                                                                         Nguồn : Bùi Thị Trâm
                                                                                                       Lê Trung Tiên


                                 TRÂN TRỌNG KÍNH MỜI


                                                 


Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

THÔNG BÁO CỦA BAN LIÊN LẠC SƯ PHẠM QUI NHƠN KHÓA 7 ( THÀNH PHỐ HUẾ )

                                                                                                            Nguồn : NGUYEN TRI NGO


                                                 








HỌP MẶT SPQN K7 TẠI HUẾ.
Thành phố Huế sáng Mồng Bảy Tết Mậu Tuất trời nhiều mây, có mưa nhẹ ở Phú Lộc. BLL.SPQN ở Huế gặp mặt đầu năm ở nhà anh Nguyễn Văn Thức số 40 Chi Lăng, trước để chúc Tết, sau để họp triển khai việc tổ chức Họp Mặt Kỷ niệm 50 năm Khóa 7 SPQN vào trường. Trong dịp này có bạn Hà Thắng k7 ở Buôn Mê Thuột tham dự. 
Nội dung chương trình họp:
I.Hội nghị thống nhất chương trình họp mặt:
CHƯƠNG TRÌNH HỌP MẶT
KỶ NIỆM 50 NĂM KHÓA 7 SPQN VÀO TRƯỜNG
Tổ chức tại Thành phố Huế ngày 25-26/4/2018
.......................
1. Ngày 25.4.2018 (Thứ Tư):
Tham quan Thiền viện Trúc Lâm - Bạch Mã- Hồ Truồi Phú Lộc:
*Buổi sáng:
- 8g00: Lên xe tham quan
- 9g30: đến bãi thuyền mua vé sang Thiền viện.
- 11g30: Ăn trưa tại nhà hàng Bà Sửu (Phú Lộc) thưởng thức món bánh ướt thịt quay và món cháo bò thơm ngon đậm đà.
- 13g30: Đoàn lên xe về khách sạn tại Huế.
* Buổi chiều: Tự do nghỉ ngơi, tham quan
* Buổi tối: 
- 19g00: Chương trình Hát cho nhau nghe tại lầu Tứ phương vô sự trên Đài bắc khuyết Hoàng thành Huế.
2. Ngày 26.4.2018 (Thứ Năm):
Họp mặt kỷ niệm 50 năm khóa 7SPQN vào trường
Địa điểm: Nhà hàng KHẢI HOÀN
số 94 Lê Lợi - TP Huế
- 9g00: tập trung tại nhà hàng Khải Hoàn chụp hình lưu niệm, sinh hoạt theo nhóm lớp cộng đồng.
- 10g00: Khai mạc buổi họp mặt (có chương trình riêng)
- 11g00: Liên hoan - giao lưu văn nghệ
- 14g00: Chia tay - Hẹn ngày gặp lại.
Dịp này mời các bạn có điều kiện ở lại với Thành phố Huế dự Festival Huế - 2918, từ ngày 27/4 đến 05/5/2018.

3. Ban tổ chức bố trí khách sạn để anh chị ở xa có nhu cầu nghỉ:
- KS Phước An số 1 đường Phạm Ngủ Lão - Huế
- KS Khải Hoàn số 94 đường Lê Lợi - Huế
CHI PHÍ:
* Tham quan gồm ăn trưa, vé tham quan, xe đưa đón: 250.000đ/người
* Kinh phí dự tiệc: 300.000đ/người
* Phát hành tập san: 100.000đ/quyển
ĐĂNG KÝ THAM DỰ:
Để giúp Ban Tổ chức tiện việc sắp xếp xin vui lòng phúc đáp trước ngày 01/4/2018.
Liên hệ các bạn:
- Nguyễn Văn Thức 40 Chi Lăng, TP Huế. ĐT: 0904143297.
- Nguyễn Đôn Khá -ĐT: 0935101655
- Trương Đê -ĐT: 01646373005
- Hồ Khắc Thạnh -ĐT: 01266659570
- Phạm Bùi Sơn -ĐT: 0941347640
- Trần Thị Trâm -ĐT: 01297084771 01297084771 - Email: trantram1948@gmail.com - TK: 109006228637 Ngân hàng Vietinbank.
- Tôn Nữ Bích Vân -ĐT: 0903591699
Ban tổ chức rất mong sự hiện diện của Quý Thầy Cô, Quí Anh Chị cùng quý vị khách quý. (BTC sẽ chuyển giấy mời sau)
II.Công khai tài chánh: Cô Trần Thị Trâm công khai tồn quỹ của Hội và đã nhận được sự ủng hộ của các mạnh thường quân đến hôm nay: Đặng Nam Phương 200 usd, Hớn Châu 1.000.000đ, Thanh Trâm 50usd, Phạm Bình 100usd, 10 bạn k7 ở SG 500.000đ, Tú Vinh- Sum 1.000.000đ.
III. Bầu các tiểu ban phục vụ buổi lễ Họp mặt Kỷ niệm 50 năm K7 SPQN vào trường:
+ Ban tổ chức: Thức, Thạnh, Khá, Trâm, Cáp.
+ Tiểu ban Lễ tân: Sơn,Thậm, Khá.
+ Tiểu ban Hậu cần: Trâm,Quỳ, Thanh Tâm, Gái.
+ Tiêu ban trang hoàng: Thạnh, Quỳ.
+ Tiểu ban Đặc san Hội Ngộ 2: Thức, Phố , Nguyên.
+ Tiểu ban văn nghệ: Cáp, Khánh.
+ Tiểu ban truyền thông: Phố. Thức, Trâm.
Trong dịp này, anh chị em đã thống nhất bầu anh Nguyễn Văn Thức làm trưởng ban lên lạc khóa 7 SPQN ở thành phố Huế.
IV Báo cáo tình hình Đặc San Hội Ngộ 2:
Đến ngày hôm nay BBT đã nhận được bài của các anh chị: 1. Đặng Nam Phương 2.Nguyễn Thị Ký 3. Nguyễn Thị Hoài Thu. 4.Võ Bích Liên. 5.Nguyễn Thị Thanh Trí. 6.Ngô Văn Phố 7.Hồ Khắc Thạnh 8.Trương Đạt.9 Võ Hữu Nguyên 10.Công Tằng Tôn Dương Minh. 11.Phạm Thị Hương Bình. 12.Cao Nguyên 13.Ngô Lý. 14. Nguyễn Tấn Diệu Minh 15.Võ Văn An 16.Phan Mạnh 17.Huỳnh Văn Tân 18. Hoàng Thị Sen. 19.Kim Liên 20 Trương Văn Trọng 21.Hồ Thị Thanh Tâm 22.Nguyễn Văn Thức. 23.Hồng Định 24.Lê Viết Lụt 25.Nguyễn Ái Tuyết 26. Hà Thắng 27. Ngô Sanh. 28.Trần Đắc Tài 29.Đỗ Hướng 30.Đào Văn Tánh 31. Lê Trọng Cáp. 32.Đỗ Hữu 33.Châu Thị Thanh Cảm 34.Trịnh Thị Vui 35.Đặng Thị Thành 36.Đinh Khoa 37.Đỗ Thị Kim Lan 38.Lại Đình Bạch 39 Hùynh Kim Thạch 40.Duy Khoa Phạm Thị Kim Thoa 41.Huỳnh Vô Thường 42.Phạm Mộ Đức.
Bước đầu BLL rất vui vì nội dung bài vở HN2 khá phong phú, không những được nhiều bạn đồng khóa đóng góp bài viết, mà còn được nhiều anh chị em đồng môn tham gia. BBT sẽ sắp xếp lại các bài viết, tiến hành xin giấy phép xuất bản và tiến hành in ấn.
Mọi sự tài trợ, đóng góp tài chánh cho ngày Họp Mặt hay ủng hộ cho Đặc San HN2 xin gửi về: - Trần Thị Trâm - ĐT: 01297084771 - Email: trantram1948@gmail.com - TK: 109006228637 Ngân hàng Vietinbank.
Sau buổi họp là phần liên hoan chúc Tết và chúc mừng anh Nguyễn Văn Thức chính thức làm trưởng ban liên lạc K7 ở Thừa Thiên- Huế.

THÔNG BÁO CỦA BAN LIÊN LẠC SƯ PHẠM QUI NHƠN QUẢNG NGÃI 2018


                                                       








ẢNH ANHUUTRAN 2017

BLL CỰU GSSPQN TẠI QUẢNG NGÃI KÍNH GỬI ĐẾN QUÝ ĐỒNG MÔN TRONG VÀ NGOÀI TỈNH
...HỌP MẶT ĐỒNG MÔN LẦN THỨ XXIV TẠI QUẢNG NGÃI CHÍNH THỨC VÀO 7H SÁNG NGÀY CHỦ NHẬT 27/5/2018 TẠI KHÁCH SẠN NINH THỌ (TRƯỚC MẶT QUẢNG TRƯỜNG TP) ĐÓN KHÁCH NGÀY 24/5/2018 CHO CÁC ANH CHỊ CÓ NHU CẦU THAM QUAN ĐẢO LÝ SƠN (ĐI NGÀY 25 & 26/5). ĐÓN KHÁCH NGÀY 26/5/2018 CHO CUỘC HỘI NGỘ NGÀY
27/5/2018.
LỊCH TRÌNH NHƯ SAU:
- NGÀY 24/5 ĐÓN KHÁCH VÀ PHÂN PHÒNG CHO CÁC ĐOÀN CÓ MẶT ĐI LÝ SƠN.
- NGÀY 25/5: 7H TẬP TRUNG CÁC ANH CHỊ ĐI LÝ SƠN THEO TOUR...
- NGÀY 26/5 ĐÓN KHÁCH, TIẾP TỤC SẮP XẾP PHÒNG Ở CHO CÁC ĐOÀN KHÔNG ĐI LÝ SƠN. CÁC ĐOÀN ĐI LÝ SƠN SẼ VỀ KS CHIỀU 26/5.
- 18H30 ĐẾN 19H TẬP TRUNG TẠI HỘI TRƯỜNG KHÁCH SẠN NINH THỌ HỌP MẶT VÀ GIAO LƯU VĂN NGHỆ ĐẾN 21H30.
- NGÀY 27/5/2018:
* 7H ĐẾN 10H TẬP TRUNG LÊN XE ĐI THAM QUAN THÁC TRẮNG TẠI MINH LONG.
* 10H30 TẬP TRUNG TẠI HỘI TRƯỜNG KS NINH THỌ HỌP MẶT GIAO LƯU HỘI NGỘ.
* 11H30 ĐẾN 13H30 LIÊN HOAN, VĂN NGHỆ.
* BUỔI CHIỀU CÁC KHÓA GẶP GỠ GIAO LƯU.
* 16H BẾ MẠC...
+ BỊ CHÚ:
* Các Đoàn đăng kí số lượng đồng môn tham dự và các tiết mục văn nghệ cho BLL chậm nhất là ngày 30/4/2018.
* Kinh phí dự tính gói gọn cho đêm giao lưu 26/5/2018 và ngày Hội ngộ 27/5/2018 là 300.000 VND/người.
* Ngoài ra các khoản khác thì từng cá nhân tự túc...
* Mọi chi tiết xin liên hệ với BLL qua số ĐT: BÙI THỊ TRÂM 01245.421.266 VÀ LÊ TRUNG TIÊN 0914.233.160. 
* TRÂN TRỌNG KÍNH BÁO *
Nguồn Le Trung Tien

VỠ!



                                   








VỠ!

Mình đã về lại căn hộ thương quen trên tầng 13 yên tĩnh đầy nắng đầy gió này rồi. Hơn một tuần mình về thăm quê, quê chồng và quê cha quê mẹ. Nơi nào cũng mang lại cho mình thật nhiều cảm xúc không thể nói thành lời... vui có mà buồn cũng thật nhiều. 

Về lại nơi mình ở... cũng khung cửa sổ chan hòa ánh nắng, cũng cái ban công hờ hững mấy giò hoa, cũng cái hòn non bộ nho nhỏ róc rách tiếng nước len lỏi vào khe đá... ấy vậy mà lần này sao quá xa xăm và mình nghe lòng buồn, thật buồn...!

Có lẽ sau một cú sốc tâm lý khá nặng nề đã làm mình thức trắng mấy đêm liền và bây giờ thì mình nằm bẹp dí... Giờ thì mình đã hiểu, khi chiếc mặt nạ pha lê rơi xuống, tất cả vỡ tan không còn một mảnh ghép nào có thể... và mình nhận ra, mọi thứ thật tàn nhẫn và cũng thật khó tin... nhưng đó là sự thật, một sự thật trần trụi đắng chát và đau, đau lắm!

Mà thôi, tuổi mình cũng đã gần thất thập rồi, buồn làm gì và đau làm gì cho lòng thêm xót... cứ nghĩ rằng, bên cạnh mình vẫn là bạn bè, vẫn là gia đình và những đứa con ngoan... 

Một đời mình đã lận đận, từ biệt quê cha quê mẹ, từ giã đàn em chín đứa còn dại khờ để theo chồng về một vùng quê nghèo ngày đó... 26 tuổi đã rời cha xa mẹ mà đi, để rồi, một đời gian nan, vất vả... nhưng trời còn thương, bên mình còn có một người chồng tốt, một bà mẹ chồng tần tảo nắng sương hai vai chia sẻ...

Hơn hai mươi năm làm cái nghề đưa đò trên miền quê nghèo đơn sơ đó, còn lại gì để mình gom vào hành trang đến vùng đất hai mùa nắng mưa này...? Ba đứa con trai ngoan hiền và tình cô trò với từng thế hệ học sinh đau đáu mang theo. Giờ thì, những đứa con trai đã lớn khôn, đã có những gia đình riêng nhỏ bé... Giờ thì lớp lớp học trò ngày đó đã vững bước vào đời với nhiều ngã rẽ khác nhau, nhưng tất cả đều đi đúng hướng, tất cả đã yên ấm bên gia đình nhỏ của mình. Vậy là mình hạnh phúc lắm rồi!

Vẫn biết, con trai đến một ngày nào đó sẽ không còn là của riêng mẹ, tình mẹ sẽ sẻ chia... vẫn biết thế, nước mắt chảy xuôi... mình mong các con hạnh phúc, con hạnh phúc là lòng mẹ vui... nhưng nỗi đau thì bất ngờ mà trái tim mình thì nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi không thể ôm hết được nỗi đau, mình nghe trái tim nhói buốt...! Bỗng nghe xót xa lắm với những dòng chia sẻ như thấu rõ tâm can... 

Anh yêu em nên tặng mẹ cho em...
Hai người đàn bà ở hai thế hệ
Một nỗi niềm chung hai cuộc đời riêng rẽ
Khiến anh lớn lên mỗi tháng mỗi ngày.

Anh nắm tay em đây...
Em đừng khóc...
Nước mắt em là ngọc
Anh chỉ muốn nó ánh lên mang hình dáng nụ cười
Nếu không có em anh mãi chẳng có đôi
Nên nhân gian đã dành riêng em cho anh gặp

Mẹ của anh...
Như mùa đông ủ dưới lớp vỏ cây chồi xanh chờ bật mầm mùa xuân mới
Người ít cười và đôi khi hay bắt lỗi...
Nhưng tận sâu trong lòng đã dành sẵn sự thứ tha...

Em... đừng xem mình là kẻ "thứ ba"
Bỗng dưng đến và "cướp" đứa trẻ con mang hình hài người đàn ông của mẹ
Lại đây với anh, anh thì thầm khe khẽ...
Mai này có con em sẽ hiểu mẹ thôi mà...

Con trai mẹ là chồng của em
Vì mang nặng đẻ đau nên mẹ yêu chồng của em hơn chồng của mẹ
Nên đôi lúc bình yên của em sứt mẻ
Em hãy hiểu rằng bởi mẹ thương chồng của em...

Nếu không có mẹ đã chẳng có anh
Và biết đâu trên thế gian này không ai yêu em hơn anh cả...
Mỗi người chỉ có một cuộc đời, một cuộc đời thôi em ạ
Tuổi già luôn đuổi theo và thu ngắn cuộc đời của người đã sinh anh...

Lại đây với anh...
Đừng khóc...
Anh tặng mẹ cho em...

Vâng, mình đã khóc với đôi vần thơ này... bạn ấy đã tặng mẹ cho mình, mình từng ân hận vì đã vô tình làm mẹ buồn mẹ tủi. Cuộc đời ai cũng từng mắc lỗi và từng ray rứt khôn nguôi... Thôi thì, hãy độ lượng như mẹ đã từng độ lượng... hãy tha thứ như mẹ đã từng thứ tha, cho dù nó đau, đau lắm, cho dù nó có như nhát dao cứa sâu vào da thịt hằn lại vết sẹo cùng năm tháng, thì thôi, hãy như đôi cánh trắng ấy mà nương theo, mà nhẹ nhàng bay lên... bay lên... thênh thang cùng mây trời lãng đãng, bỏ lại sau lưng những buồn đau, những dằn vặt... cuộc đời đó có còn bao lâu nữa...!

Hãy yêu lấy chính mình, hãy thương lấy bản thân mình và hãy mở lòng bao dung độ lượng... cho dù, những gì mình trân quý mình nâng niu từng ấy thời gian, nay đã vỡ tan rồi...!

Sài Gòn, chiều tháng Ba nắng tắt...

Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

THƯƠNG NHỚ TRƯỜNG XƯA

.




                                         








      Tôi đến trường Sư Phạm Qui Nhơn vào một buổi chiều thu nắng nhạt. Ôi chao ơi ! Trường tôi học đây sao . Ngôi trường với lối kiến trúc tân thời , hiện đại vừa hoành tráng vừa uy nghiêm . Phong cảnh trường thật hữu tình và thơ mộng với non xanh , nước biếc. Đẹp như một bức tranh.
      Hành trang vào trường của tôi là một chiếc va li đơn sơ . Trong đó có ít tiền , vài bộ quần áo , sách vở và bút mực . Rồi cứ thế.... Tôi , cô giáo sinh nho nhỏ , tóc bím , cài nơ từng bước , từng bước một đi qua hai năm học dưới mái trường Sư Phạm với biết bao kỷ niệm vui buồn , êm ái , thân thương
Nhớ trường xưa Sư Phạm là tôi nhớ lại một thời áo trắng . Thời giáo sinh trong sáng , hồn nhiên , thời của nhiều mơ , nhiều mộng. Một thời đầy ắp tình thầy cô , bạn bè cùng những vui , buồn sách vở hay những mối tình lãng đãng thơ ngây. 
Kìa là chiếc huy hiệu và cái bảng tên nho nhỏ , xinh xinh mà lần đầu tiên tôi cài trên áo dài trắng khi tôi đi học làm cô giáo. Lòng tôi thật rộn ràng và phấn khởi , tay tôi cứ mân mê hoài , nhìn chúng sao đáng yêu chi lạ . Hàng ngày chúng theo tôi đi học ngang qua một hành lang rộng và dài , nối liền nội trú với lớp học và giảng đường. Hành lang là nơi đã từng in hằn bao bước chân của các nam , nữ giáo sinh với tiếng nói , tiếng cười giòn giã .
Phía ngoài hành lang là sân trường với lá quốc kỳ tung bay phất phới , với những hàng dương rũ bóng hai bên lề đường. Phía trong hành lang là một công viên nho nhỏ toàn hoa sứ , hoa giấy đủ màu xanh tươi trông rất nên thơ , u nhã. Mỗi khi chiều về khi ánh tà dương đã khuất từ phía núi xa xa. Tôi và các bạn , từng nhóm dạo bước trong sân trường , trong công viên với tiếng chim ríu rít , tiếng sóng biển rì rào , tiếng thông reo vi vu với gió mát , hương hoa mà lòng thật nhẹ nhàng , thơ thới. Và chốn ni cũng là nơi đã ghi dấu biết bao nhiêu hình ảnh của một thời giáo sinh hoa mộng .
Nhớ trường xưa Sư Phạm là tôi nhớ nội trú. Nội trú đông đúc cả mấy trăm nữ giáo sinh , nhưng chúng tôi luôn thương yêu , đùm bọc , giúp đở nhau từ đi học , đi ăn hay đi bát phố 
Sau chín giờ tối là nội trú cúp điện , những ánh đèn dầu le lói , lấp lánh , lung linh . Nhiều chị chụm lại trên giường xem thư , đan thêu , rầm rì to nhỏ.... Còn tôi thì cuộn tròn trong mền thiu thiu ngủ 
Nhốn nháo nhất là những ngày nội trú bị cúp nước , tôi và các bạn phải ôm thau qua tận giếng nước dưới những hàng thông gần trường Kỷ Thuật để lấy nước dùng. Bất tiện là thế , nhưng chúng tôi vẫn chạy nhảy , cười đùa vô tư.
      Chủ nhật nào tôi cũng đi dạo phố , dạo biển có ai nói chi mô . Không biết răng hôm đó ba chị trong phòng 315 A của tôi thêm một chị từ phòng khác tới , bốn chị chụm lại nói chuyện trên giường của chị Ngân , thấy tôi bước ra cửa có chị la lên
--- Con nhỏ kia , chủ nhật mô mi cũng đi , coi chừng con thằn lằn bò vô bụng mi đó !
Rồi họ cười ròn rã . Tôi bước ra khỏi cửa vẫn còn nghe tiếng cười vọng theo , tôi vừa đi vừa ngẫm nghĩ
--- Thằn lằn là loài bò sát , nó chỉ bò trên tường , trên trần nhà răng có thể bò vô bụng mình được hỉ ? 
Tức quá tôi quanh lại hỏi cho ra mới được Tôi mở cửa bước vào , mấy chị nhìn tôi
--- Sao mi chưa đi , không sợ trể giờ à 
--- Trể thì trể nhưng Phương muốn biết tại sao con thằn lằn lại bò vô được bụng Phương , trong khi con thằn lằn thì bò trên tường
Bốn người cười vang , Chị Ngân vỗ vai tôi
--- Trêu chọc Phương tí thôi mà . Phải con thằn lằn chỉ bò trên tường thôi. Phương đi dạo vui , nhớ chiều về sớm nghe .
Gần tới ngày nộp tranh vẽ chân dung cho thầy Phan Thâm , tôi lon ton chạy nhờ anh Trương Đê , anh ấy hứa sẽ có tranh vẽ cho tôi. Chiều chủ nhật anh Trương Đê hẹn tôi lên phòng học đưa tranh. Khi tôi về nội trú mấy chị dành xem , ai cũng ồ lên
--- Ôi ! Đẹp quá !
Đẹp vì đó là tranh vẽ tôi với hai bím tóc xinh xinh , cài nơ thật là đẹp . Mấy chị khều tôi
--- Mi nộp cho thầy Thâm để lấy điểm sao ?
--- Nếu là tau , tau thà chịu con Zero , tau cất để làm kỷ nệm !
Nhưng tôi vẫn đi nộp cho thầy Phan Thâm lấy điểm. Thế rồi tôi bị một phen xỉa xói
--- Mi đúng rặt là con nít
--- Hèn chi ai cũng gọi mi là Babilac .
Nhớ nội trú là tôi nhớ chị Đào lớp nhị 3 . Tôi thấy bụng chị to lắm , tôi hỏi thì chị Đào nói
--- Chị bị bệnh trương nước
Tôi rờ , rờ cái bụng to của chị , tôi chặc lưỡi
--- To vầy chị Đào đau lắm hỉ ?
Tôi thấy chị cười nhưng điệu cười nhìn sao , sao ấy . Cho đến một buổi tối. Cả nội trú nữ ầm ầm là có người sinh con trong phòng tắm . Mắt nhắm. mắt mở ai cũng chạy ra khỏi phòng Tới giờ đó tôi mới biết cái bụng trương nước mà chị Đào nói với tôi là cái bụng bầu trời ạ !
      Và tôi cũng chưa quên chuyện ăn lấy hương , lấy hoa . Chuyện như ri . Tôi đi chợ thấy người ta bán xoài cát , trái mô , trái nấy tròn vo , vàng ươm , chín mọng . Tôi nghĩ ngon rứa , chắc mắc lắm ! Nhẫm lại túi tiền , thế là tôi về nội trú thảo một tâm thư gởi nhanh về Đà Nẵng. Vài hôm sau tôi nhận Măng - Đa. Trước tiên tôi đi ăn phở , ăn chè. Sau là tôi đi chợ mua xoài . Và tôi đã đau bụng ! Tôi hành mấy chị bạn phòng 315 A của tôi , một chị mắng yêu tôi
--- Người ta ăn lấy hương , lấy hoa. Ai như mi ăn cho cố vô , Kinh chưa hỉ ?
      Lắm khi nhớ lại những kỷ niệm xưa , tôi lại cười vu vơ . Cười cho sự ngây ngô , thuần khiết của tôi thuở ấy Hai năm nội trú là thời gian vui nhất , yêu dấu nhất mà tôi luôn trân quí !
Nhớ trường xưa là tôi nhớ các thầy cô và bạn bè . Khi tôi mới vào học nhất niên . Mỗi lần thuyết trình tôi rất nhút nhát , nhưng thầy Đinh Thành Bài không la rầy mà nhìn tôi rất chân ái . Và từ ánh mắt thầy , tôi đã từ từ mạnh dạn lên. Dạ con xin cảm ơn thầy .
Tôi rất thích những giờ học cộng đồng thật sôi nổi và hào hứng của thầy Đặng Văn Bồn . Lúc tôi thi vấn đáp thầy Bồn đã hỏi tôi câu 
--- Tại sao em muốn làm cô giáo ?
Tôi đậu vấn đáp chắc nhờ câu hỏi ni quá . Vì tôi đã yêu thích làm cô giáo từ thuở tóc còn bum bê lận ! 
Đã bao năm lời thầy Nguyễn Văn Tôn vẫn còn vang vọng . 
--- Tôi thấy có người nên đi về nhà. Hai năm nữa trưởng thành hãy vào học Sư Phạm 
Hôm ấy là ngày đầu tiên hoc giờ thầy , tôi đã giật thót mình và hình như bao cặp mắt đang hướng về tôi. 
Tôi ngồi bàn nhất , đối diện với bàn thầy cô nên chụp ảnh kiểu chi cũng dính mặt tôi . Những tấm ảnh một thời giáo sinh hoa mơ thật là đẹp , thật là rạng rỡ và xinh tươi quá chừng ! Thầy Lê Văn Toản nói số tôi sung sướng lắm cả một đời luôn . Dạ thầy đoán đúng thật là đúng thầy ơi !
Tôi nhớ cô Nguyễn Thị Kim Hưng , giáo sư cố vấn lớp tôi . Mỗi lần đi thực tập cô luôn cho tôi điểm thấp nhất , dầu tiết dạy của tôi có hay tới đâu. Nếu không có chị Đỗ Thị Oanh phản ảnh , chắc tôi khỏi ra trường luôn. Và đến tận bây giờ trong đầu tôi vẫn là một dấu hỏi ?
Còn thầy Đinh Kim nữa , cứ thấy tôi là thầy bảo tôi về ăn nhiều muối vô
Thầy Kim có một biệt danh mà tôi theo chị Hoa Khôi hỏi miết mà chị không trả lời , sau này tôi hỏi anh Lê Xưỡng , anh ấy viết vào tấm giấy và tôi đoc.... thật là mắc cở quá đi thôi !
Nhắc đến anh Lê Xưỡng , tôi lại nhớ tới anh Trương Đê , anh Đào Văn Chơi , anh Nguyễn Văn Châu. Cảm ơn tâm ý của mấy anh với thân tình Sư Phạm. Và tình thân thương ấy vẫn như sóng biển Qui Nhơn rì rào theo năm tháng .
Mùa hè năm 1990 , trước khi lên đường viễn xứ , tôi đã trở lại trường xưa Sư Phạm và lòng những ngậm ngùi . 
Ngày trở lại Phương không còn thắt bím
Và trường xưa nay đã đổi thay rồi
      Bụi thời gian đã phủ dày theo năm tháng và dòng đời với biết bao thăng trầm thay đổi nhưng tôi vẫn luôn nhớ thời áo trắng ,thời giáo sinh hồn nhiên . Một quãng đời hoa mộng dấu yêu cho dù bao mùa Xuân , mùa Hạ , mùa Thu , mùa Đông đã trôi đi .... trôi đi....
                             Trường xưa thương nhớ ơi !!!
                             ( DC 28 / 9 / 2017 ) -- Đặng Nam Phương

Thương tiếc bạn Nguyễn Thị Vĩnh- Bài của Trần Thị Diệu Minh Khóa 4 SPQN

.



                                                   







Thương tiếc 
bạn Nguyễn Thị Vĩnh,
Người bạn cùng K4 SPQN niên khóa 65-67

Alo! Thu Cúc ha? Từ bên kia đầu giây, giọng Cúc run run đầy xúc động:
“Minh ơi Vĩnh mất rồi, đêm qua sau bửa cơm chiều cùng chồng. Anh Quyền
và gia đình vừa báo tin cho bạn bè.
-Sao Vĩnh ra đi rồi sao? Đã vội vã ra đi rồi sao?
Tôi bàng hoàng sửng sốt quá, có lẽ nào, có lẽ nào? Mới hôm nào đây, ngày Chủ Nhật trước hôm đi mổ tim, mình và Vĩnh đã nói chuyện cùng nhau vui vẻ lắm mà!
Thấy Vĩnh nói chuyện với một giọng trong trẻo lắm mà, thấy Vĩnh vẫn lạc quan yêu đời. Mình rất yên tâm và tin tưởng, nhất là tin vào nền y khoa tân tiến và tiện nghi của nước Mỹ, mình tin vào bác sĩ giỏi, thầy thuốc hay. Nhưng rồi tại sao hôm
nay các bạn cựu giáo sinh Sư Phạm Quy Nhơn lại tề tựu về đây để tiễn biệt Vĩnh lần cuối hả Vĩnh?
Sự thật quá phủ phàng Vĩnh ơi! Trong niềm đau xót tận cùng và thương tiếc ngậm ngùi, từ Nam Cali Diệu Minh và Thu Cúc cùng lớp với Vĩnh đây và tất cả chị em bạn cùng trường đã ngậm ngùi nhớ thương Vĩnh vô vàng.
Hôm nay ngày 13 tháng 12 năm 2013, ngày lễ tang của bạn Vĩnh. Lời nói đầu tiên 
của chúng tôi, các cựu giáo sinh SPQN cùng các đồng môn K4 ở khắp nơi xin gởi
đến Anh Quyền, các cháu cùng tang gia lời chia buồn sâu xa tha thiết, ngậm ngùi nhất của chúng tôi và xin nguyện cầu hương linh Tâm Huệ sớm tiêu diêu miền cực
lạc. Sự ra đi đột ngột của chị Vĩnh là một mất mát quá lớn với gia đình, bạn bè cùng người thân và cả của chúng tôi nữa.
Xin quý vị cho phép tôi được nói đôi lời với bạn tôi, được tạ từ bạn Vĩnh thân yêu của tôi lần cuối. Bạn Vĩnh thương yêu ơi! Hôm nay bọn mình đến với Vĩnh nè! Về đây để tiễn đưa vĩnh lần cuối sao? Cali đã bắt đầu vào đông chưa mà trời lạnh quá! Nhìn thấy bạn nằm đó còn lạnh lùng với bọn mình hơn mỗi lần gặp mặt trước đây. Chung quanh bạn đầy hoa thơm tươi đẹp, bạn cũng vậy vẫn tươi tắn nằm an nhiên bình thản, càng làm mình đau đớn chua xót quá! Sao bạn nở bỏ ra đi vội vàng thế, giữa lúc bạn đang có một hạnh phúc êm đềm nhất, mà Thượng Đế đã đặt dành cho
bạn bên người chồng yêu thương vợ hết long và con cái đã trưởng thành, các cháu nội ngoan ngõan dễ thương và bà con bạn bè đều quý mến Vĩnh. Quanh đây mắt ai cũng đỏ hoe nhưng đều là Phật tử, cũng đều ngầm bảo nhau phải kiềm nén nỗi đau thương, tiếng nấc nghẹn ngào, những giọt nước mắt tưởng thành giòng phải chảy ngược về tim, để Vĩnh có được giấc ngủ bình an thảnh thơi, không vướng bận hồng trần để sớm siêu sanh miền Phật Quốc. Mà đâu có cần vướng bận với cỏi trần này
nữa làm gì đâu Vĩnh.
71 năm cuộc đời buồn nhiều hơn vui, với ý chí và nghị lực nhiều hy sinh chịu đựng
cùng luôn đầy bao dung tha thứ: Vĩnh đã cố vượt qua tất cả để hoàn thành trách nhiệm một cách tốt đẹp. Vai trò làm người: Là con hiếu thảo, làm vợ chu toàn,
nuôi con trưởng thành khôn lớn. Và bây giờ đối với mọi người xung quanh ở bất
cứ nơi đâu và lúc nào trong gia đình lẫn ngoài xã hội Vĩnh vẫn luôn là người phụ nữ mềm mỏng tế nhị duyên dáng luôn được mọi người yêu thương và nể trọng. Là
một Phật tử thuần thành với một đạo tâm hiếm quý, Vĩnh cũng đã từng là một nhà giáo luôn yêu nghề mến trẻ tận tụy nhiệt tình để dạy dỗ các em thành người hữu dụng cho xã hội lúc bấy giờ. Đến nay dù các em đã trưởng thành vẫn dành cho cô giáo Vĩnh những yêu kính đậm đà khi có dịp gặp lại cô và cả phụ huynh các em cũng vậy. Ngày trước khi mới đặt chân vào trường Sư Phạm Vĩnh là một cô giáo sinh còn trẻ duyên dáng và bọn mình đã có cơ duyên cùng khóa 4 của nhà trường, cùng ăn một mâm nằm một phòng. Trong suốt 2 năm cùng học tập, sinh hoạt  đùa nghịch cùng nhau. Sau mỗi bửa cơm chiều cùng nắm tay dạo mát hay đứng tựa bao
lơn nội trú để ngắm trăng khuya trên biển xanh trước trường hay cùng lắng nghe
tiếng phi lao thì thào than thở. Ôi đẹp làm sao tuổi học trò! Chúng ta yêu thương nhau như đàn gà cùng một mẹ. Ngày tốt nghiệp chúng mình ra trường mỗi đứa dạy một nơi. Rời xa nhau từ đấy.
Sau 75 theo mệnh nước nỗi trôi. Biết bao gian truân ập đến trên đôi vai gầy mỏng
manh của Vĩnh. Chúng ta cùng một lứa bên trời lận đận. Thật đúng “thuở trời đất nỗi cơn gió bụi, khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”. Đắng cay quá phải không
Vĩnh? Nhưng rồi trời cũng không phụ kẻ có lòng. Cuối cùng cũng có được tia sáng ở cuối đường hầm. Chúng ta lại có cơ may gặp lại nhau nơi miền đất hứa. Qua những kỳ Hội Ngộ SPQN Hải Ngoại ở Nam Bắc Cali lại được gặp nhau tay bắt mặt mừng, lại mi tau ríu rít như đàn chim tìm về lại tổ ấm. Hình ảnh Vĩnh với tà áo xanh vẫn tươi tắn duyên dáng, giọng nói nhỏ nhẹ xứ Huế thương lắm làm các bạn
nhiều luyến lưu khi chia tay.
Diệu Minh vẫn còn nhớ hôm nào ở tiệm ăn Song Long Vĩnh thật rực rỡ với chiếc áo đỏ, 4 đứa tụi mình Vĩnh, Thoa, Thu Cúc, Diệu Minh chuyện trò với nhau. Bọn mình cười khúc khích khi thấy Vĩnh tình tứ chọn miếng ngon nhất bỏ vào chén cho anh, lúc ấy bọn mình thấy Vĩnh đỏ mặt mà thương quá. Nào ngờ mới đó mà nay Vĩnh đã bỏ cuộc chơi, bỏ lại chúng mình với bao thương tiếc ngậm ngùi. “Người
đi một nữa hồn tôi mất, một nữa hồn tôi bỗng dại khờ”.
Một lần nữa xin anh Quyền và các cháu cùng tang gia nhận nơi đây lời chia buồn
Thương tiếc chị Vĩnh sâu xa nhất, ngậm ngùi nhất của chúng tôi, những người bạn đồng môn của chị tại Trường SPQN. Nguyện xin hương linh Tâm Huệ siêu sanh miền Phật Quốc. Xin Thành Kính Phân Ưu.

Trần Thị Diệu Minh Khóa 4 SPQN




Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

CHIẾC BÌNH HOA VỠ






                                         





CHIẾC BÌNH HOA VỠ
Phạm Mộ Đức ( phỏng dịch )
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiếc bình hoa , nơi cành hoa úa
Bị quạt va nên vỡ rạn rồi
Cú va chỉ lướt sơ thôi
Nên bình chẳng thốt nửa lời thở than !
0
Vết bầm nhẹ nhưng lan chầm chậm
Chắc , vô hình ...gặm nhấm pha lê
Nước mát từng giọt rỉ ra
Nhựa hoa vì thế dần dà cạn khô !
0
Không ngờ !
Chẳng có ai ngờ :
Chiếc bình đã vỡ . Đừng sờ . ai ơi !
0
Có bàn tay , một thời yêu dấu
Vuốt ve và ....làm nhói tim ta
Để rồi tim rạn nứt . Và...
....Biến tan mất Đóa Tình Hoa rạng ngời ! !
0
Luôn nguyên trong mắt người đời
Trái tim thầm khóc , thấy như lớn dần
Vết thương sâu , nhỏ lạnh lùng...
Con tim đã vỡ !
Xin đừng chạm tay ! !
-------------------------------------------------------------------------
Nguyên tác
LE VASE BRISÉ ( 1865 )
Sully Prudhomme ( 1839 - 1908 )
Le vase où meurt cette verveine
D'un coup d'éventail fut fêlé
Le coup dut l'effeurer à peine
Aucun bruit ne l'a révélé
0
Mais la légère meurtrissure
Mordant le cristal chaque jour
D'un marche invisible et sure *
En a fait lentement le tour .
0
Son eau fraiche * a fui goutte à goutte ,
Le suc des fleurs s'en épuisé
Personne encore ne s'en doute ,
N'y touchez pas , il est brisé
0
Souvent aussi la main qu'on aime
Effleurant le coeur , le meurtrit ;
Puis , le coeur se fend de lui-même,
La fleur de son amour périt ;
0
Toujours intact aux yeux du monde
Il sent croitre* et pleurer tout bas
Sa blessure fine et profonde
Il est brisé , n'y touchez pas .
------------------------------------------------------------------
Xin lỗi : tôi không đánh được dấu mũ trên các chữ : sure , fraiche , croitre !
VÀ XIN MỜI QUÝ VỊ " THƯỞNG THỨC " BẢN NHẠC :
CHIẾC BÌNH HOA VỠ
--------------------------------
Thơ( dịch) & Nhạc : Phạm Mộ Đức
Biểu diễn : Đặng Hiếu

TIN BUỒN




                                 




                           VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC .
     * Quý thầy cô ( cựu giáo sư trường Sư Phạm Qui Nhơn ) .
     * Ban liên lạc Sư phạm Qui Nhơn 1962-1975 
Trang Sư Phạm Qui Nhơn 
Blogspot.com 
     * Anh Chị Em cựu giáo sinh Trường xưa .
                VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC BÁO TIN MUỘN 
     CÔ NGUYỄN THỊ KIM HƯNG ( cựu giáo sư , bộ môn CANH NÔNG , TRƯỜNG SƯ PHẠM QUI NHƠN ) .
ĐÃ MẤT NGÀY : 29-09-2017 
     Tại quê nhà : Huyện Cai Lậy , tỉnh Tiền Giang 
( Trước 75 là : Quận Cai Lậy , tỉnh Định Tường ) 
     Cầu mong hương linh Cô KIM HƯNG , Sớm về cõi niết bàn .
VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

P/s : Thông tin này , PAGE SƯ PHẠM đã nhận được tin muộn . Qua thông tin từ Thầy LÊ NGỌC LINH , thầy Nguyễn Dũ ( quý thầy cũng nhận tin muộn )

55 năm – Một ngôi trường

                                                                                                          Lai Dinh Bach
                                                                                                          Khóa 4


                 

                             




      Hôm nay, 12/8/2017 các bạn cựu giáo sinh Sư phạm Quy Nhơn từ khắp mọi miền đất nước đã trở về trường dự hội ngộ 55 năm Sư phạm Quy Nhơn. Đây là một ngày đáng ghi nhớ, 55 năm mới có một ngày hội ngộ thật ý nghĩa và xúc động. Tôi hình dung ngày xưa các cô cậu giáo sinh trẻ trung duyên dáng xuất hiện ở sân trường, ở các đường phố Gia Long, Phan Bội Châu, chợ Quy Nhơn. Hôm nay các bạn lại gặp nhau khi mái tóc đã bạc màu, da mặt đã có những vết chân chim, hỏi làm sao không xúc động khi ta nhớ về những ngày tháng cũ.
      Cách nay hơn 55 năm, chúng ta đã chọn cho mình một hướng đi, đó là con đường sư phạm. Ngôi trường xinh đẹp nhất miền Trung lúc bấy giờ đã dang rộng vòng tay đón chúng ta. Hai năm học dưới mái trường tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại cho chúng ta dấu ấn nghề nghiệp, những kỷ niệm êm đềm không thể nào quên. Thật vậy, qua các bài viết trên trang mạng, trên các đặc san kỷ niệm Sư phạm Quy Nhơn ở Thành phố Hồ Chí Minh, Đà Lạt, Nha Trang, Huế … các bạn đã bày tỏ những tình cảm dạt dào thương mến.
Đó là tình cảm bao la với mái trường:
Quy Nhơn Sư phạm trường ta
Thương thầy, nhớ bạn bao la nghĩa tình 
( Ánh Hồng)
Đó là tình cảm yêu thương đầm ấm như một gia đình với những kỷ niệm gắn bó:
Hai năm nội trú chung trường
Cùng chung một khóa yêu thương đong đầy.
( Nguyễn Thị Thu)
Đó là tình cảm nhung nhớ một thời trẻ trung, xinh đẹp:
Thương sao ngày ấy giáo sinh
Đẹp sao ánh mắt lung linh mơ màng
Đó là tình cảm của tuổi hoa niên thơ ngây, trong sáng và không kém phần lãng mạn:
Trường Sư phạm anh cùng em tao ngộ
Tình học trò rộn rã tiếng reo vui
Lớp học là nơi họ hẹn của mình
Sân trường kia bao lần ta sánh bước.
Tay trong tay mây trắng với trời xanh.
( Nam Phương)
      Rồi ra trường, mỗi người một ngã, chúng ta đã đi qua một đoạn đường dài, dù đường đời êm đềm, bằng phẳng hay cách trở gian nan nhưng trong lòng chúng ta vẫn luôn khắc ghi niềm thương, nỗi nhớ về trường xưa, thầy cũ, bạn hiền:
Lâu rồi nhớ mái trường xưa
Khung trời sư phạm đón đưa ngày nào
Với bao tình cảm ngọt ngào
Dấu chân kỷ niệm dạt dào yêu thương
Ra trường mỗi đưa một phương
Đàn chim tung cánh … con đường ước mơ.
55 năm ấy .. bây giờ
Bóng câu cửa sổ … ngẩn ngơ chạnh lòng
…. Trường xưa thầy cũ bạn hiền
Tim tôi khắc đậm bao niềm luyến lưu
( Nguyễn Thị Thu)
      Với những tình cảm nồng nàn, sâu đậm ấy, các bạn luôn ấp ủ trong tim mong ước một ngày tái ngộ:
Trường Sư phạm nơi cùng nhau hội ngộ
Bạn bè ơi, bao kỷ niệm thân thương.
Bao nhiêu năm rồi mà mãi vấn vương
Ta vẫn ước mong một lần gặp gỡ.
“Mong ước kỷ niệm xưa” ấy hôm nay đã thành hiện thực. Hôm nay chúng ta đã ở bên nhau. Sau hơn năm mươi năm, bao nhiêu mùa mưa nắng đã qua, bao nhiêu mùa lá rụng đã về, những kỷ niệm ngày xưa tưởng như đã phai mờ theo lớp bụi thời gian, hôm nay gặp lại nhau, hình ảnh ngày xưa như sống lại đem đến cho chúng ta bao niềm vui và xúc động:
Cứ tưởng xa nhau từ dạo ấy
Ai ngờ hội ngộ lại hôm nay
Bao nhiêu kỷ niệm xưa nhắc lại
Vui như vui nội trú thuở nào 
( Ky Nguyen)
      Giờ đây ngồi bên nhau, nhìn thấy những mái đầu đã bạc để rồi thấy thương nhau hơn, bao ký ức lại hiện về gợi nhớ khung trời say mê thuở trước:
Lâu rồi hôm nay gặp mặt
Mừng vui ngấn lệ đoàn viên
Bên nhau những mái đầu bạc
Nhỏ to tâm sự hàn huyên
Bụi mờ xóa dần ký ức
Sóng xô lớp lớp thời gian
Một thời say mê thuở trước
Bỗng về gợi nhớ mênh mang.
( Hà Thắng)
Dù thời gian trôi qua nhưng tình cảm đối với trường, với thầy, với bạn vẫn luôn ở trong trái tim chúng ta như hai câu thơ của Sư phạm Quy Nhơn Quãng Ngãi:
Dẫu mấy thăng trầm nghĩa ân sư suốt đời tạc dạ 
Mặc bao thay đổi tình đồng môn trọn kiếp ghi lòng.
Thưa các anh chị và các bạn, 
Trải qua một cuộc biển dâu
55 năm ấy biết bao ân tình
      Tình cảm là điều còn lại sau khi tất cả đã qua đi. Trong lần gặp gỡ này, chúng ta hãy dành cho nhau những tình cảm chân thành rộng mở, hãy tìm đến nhau, cùng nhau chia sẻ để được sẻ chia như có người nói: “Nếu chúng ta chỉ có một mình, thế giới thật nhỏ bé nhưng nếu chúng ta kết nối với các bạn, với mọi người thế giới sẽ rộng lớn hơn.”
      Thân chúc các bạn một ngày hội ngộ ấm áp tình thân để lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong ký ức của mỗi chúng ta.
                                          Lại Đình Bạch – SPQN khóa 4 tại Huế.

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

TẢN MẠN VỀ NGÀY " HỘI NGỘ 55 NĂM TÌNH ĐỒNG MÔN SƯ PHẠM QUI NHƠN "

                                                                                                                 Khoa Dinh




                                     





      Cái ngày 12/8/2017 đã qua được hai tuần,những háo hức đợi chờ...rồi những niềm vui nỗi buồn rồi cũng qua đi...không khí lắng xuống nhưng trong trái tim của mỗi giáo sinh SPQN vẫn còn nguyên sự ấm áp tình đồng môn, sau hơn nửa thế kỉ chia xa...
Mấy hôm nay,trong tôi cứ ray rứt mãi một câu hỏi mà tôi không thể nào lí giải được: Cái gì đã làm nên một tinh thần SPQN mà không nơi nào có được ? Có lẽ những hình ảnh-tuy là không đầy đủ- mà tôi ghi nhận được trong ngày "hội ngộ" phần nào đã trả lời cho chúng ta chăng ?
Các đồng môn biết không? Tôi không thể nào quên những cái bắt tay thật chặt,những nụ cười rạng rỡ trên môi,những ánh mắt rạng rỡ như trẻ thơ ánh lên niềm vui không sao tả được. Các lớp,các khoá có dịp hàn huyên tâm sự trong những ngày trước đó,những câu chuyện không bao giờ hết về trường,về lớp,về bạn bè...và về hơn nửa thế kỉ chia xa!
Tôi quên sao được sáng 12/8 một anh khoá 1 một mình trước " cảnh cũ người xưa lạc mất đường "-thơ ĐK-nghe tin tôi vội vàng vào trường hỏi han,hướng dẫn anh làm các thủ tục cho ngày vui hội ngộ ...tuổi già,đường xa anh không một lời than thở,anh vui,tôi cũng vui theo. Các bạn có thấy không ? Hình ảnh một cựu GSinh SPQN sau tai nạn chân phải gắn liền với chiếc nạng gỗ,anh từ một nơi xa xôi về đây hội ngộ . Khi xuống ga,một mình anh ngồi trên chiếc xe ba gác với đủ thứ hành lí về lại trường xưa... Rồi một Anh bạn đồng môn trưa ngày 12/8 mọi người về hết chuẩn bị cho buổ chiều,chỉ còn lại mình anh... Tôi hỏi anh ở đoàn nào ? Sao Anh chưa về khách sạn ? Anh cười hiền: Mình đi một mình ! Bạn cho mình chai nước suối trưa nay tá túc nơi đây,chiều dự hội luôn ! Tôi nghe cay cay nơi sống mũi . Và còn nữa... Bạn tôi đau nặng nhưng Anh quyết về lại trường xưa thăm bạn bè... ,khi đi vợ con Anh đi theo! Chiều 11/8 lớp chúng tôi họp ở cà phê Xưa và Nay giữa chừng Anh trở bệnh,không kịp dùng bữa cơm chiều... Vợ con anh vội vàng đưa anh về Đồng Nai ngay trong đêm ! Anh bỏ lỡ ngày "hội ngộ" hôm sau ! Thương thay ! Hình ảnh những chị cựu giáo sinh SPQN trong tay chiếc nón lá,áo bà ba,quần đen,mái tóc bạc phơ,dáng đi xiêu đổ thể hiện sự chân quê,lam lũ cũng về dự ngày hội,mong gặp lại trường cũ bạn xưa ... Tôi cũng bắt gặp những đôi mắt thẩn thờ,xa xăm chỗ hành lang ngả tư,hay trước cổng Nội trú ...Những đôi mắt ấy như tìm về chốn xa xôi nào đó ... Tôi cũng không thể nào quên,trong bữa tiệc Liên hoan chiều 12/8,có đến 6 bàn ăn chay! Mà hôm ấy không phải là ngày rằm hay mồng một. Rõ ràng các đồng môn ấy,đã phần nào muốn sống đời bình lặng... Nhưng nỗi nhớ bạn bè,trường xưa đã thôi thúc họ về đây! Cảm động xiết bao ! Và tôi cũng không hiểu cái gì tiếp sức cho những đôi chân,cho buồng phổi những con người tuổi ngoài thất, bát tuần cất cao tiếng hát trong buổi hội ngộ này ? Xúc động thay,hình ảnh thầy tôi thối già sức yếu,xa xôi cách trở vẫn về đây với chúng tôi. Và còn đó hình ảnh Ông HT trường Đại Học Qui Nhơn ân cần dìu một cựu giáo viên trường SPQN lên sân khấu nhận hoa. Hai hình ảnh hai thế hệ khác nhau, hoàn cảnh lịch sử cũng khác nhau ...nhưng tay trong tay một hình ảnh sao mà nhân văn đến thế ! Tận cùng,trong sâu thẳm trái tim chúng ta làm sao không bồi hồi,khi nghe những lời dặn dò chân tình,sâu lắng của thầy Trần Văn Mẫn từ nơi xa xôi nghìn trùng ? Phải chăng đó là tấm lòng của bậc Sư phụ ? Của bậc trí giả một thời?
      Các đồng môn ơi, dẫu biết rằng cuộc họp nào rồi cũng tan,cuộc vui nào cũng tàn nhưng giọt nước mắt của Châu thị Thanh Cảm buổi chia tay làm tôi nhói lòng! Và cô ấy nói:gặp nhau chi rồi lại nhớ ! Vâng,không gặp cũng nhớ mà gặp nhau chi để rồi cũng nhớ phải không Cảm ? Và còn nữa,một chị khoá 7 từ hơn nữa vòng trái đất về đây dự hội ngộ. Chi nói với tôi rằng : Tôi không còn ai thân thuộc ở VN cả ,nếu không có cuộc hội ngộ này thì tôi sẽ không về VN! Chính tình đồng môn,bạn cũ,trường xưa đã thôi thúc tôi trở về và tôi không ngờ cuộc hội ngộ đã để lại trong tôi nỗi xúc động đến thế !
Ngay trong đêm 12/8 và những ngày sau đó,những cú điện thoai reo vang chúc mừng hội ngộ thành công , tôi vui như trẻ thơ ! Nhưng tôi cảm động nhất là hai cuộc điện thoại, một của chị khoá 4 nói với tôi : Em ơi! Giữ gìn sức khỏe ! Cho chị phụ với em 500 ngàn ! Gọi là chút lòng ! Tôi nhẹ nhàng từ chối,cám ơn chị nhưng lòng tôi thì cảm động vô cùng ! Và một của Anh bạn cùng khoá thẳng thắn chân tình: Mấy hôm nay,mày khỏe chứ,đau ốm gì không ! Tao lo quá,xong rồi mừng cho tụi bay ! Tôi biết cái lo của anh là sâu xa lắm ! ....
Phải chăng dù chưa là tất cả nhưng chính những hình ảnh đó đã làm nên tinh thần SPQN !
Và tôi cũng biết rằng vẫn còn có ai đó chưa tin về tinh thần SPQN,nhìn nó với con mắt hoài nghi thì qua cuộc hội ngộ ngày 12/8 sẽ có cái nhìn tích cực hơn về chúng tôi ,
Dẫu biết rằng,mai đây vật đổi sao dời,ngôi trường xưa có thể theo thời gan không còn nữa. Chúng ta rồi cũng sẽ trở về với cát bụi! Nhưng đâu đó trong mênh mang của vũ trụ của cuộc đời chúng ta luôn có nhau những người Giáo sinh SPQN !
      Nếu chúng ta tin cuộc hành trình của một kiếp người là luân hồi,là vô thường,là vô cùng... Thì một đời người quả là ngắn ngủi ! Và trời cho chúng ta có hai năm gặp gỡ như một định mệnh càng ngắn ngủi hơn ! Nhưng sao chúng ta cứ lưu luyến mãi "Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy - Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên" - thơ Tản Đà . Và để rồi :" Lửa đã tàn nhưng lòng vẫn ấm " " Thương nhớ bạc đầu sóng vỗ êm êm" - thơ chị của chị Thanh Dang khoá4 thầy Hy Hoàng phổ nhạc " Nhớ về trường xưa" .
                                                                                      Đinh Khoa - tháng tám 2017 .

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...