Garden Grove, Fabruary 7 / 2012
Dũ thân mến,
Nhà tôi và tôi có lời mến thăm Dũ và Hiền (tôi nhớ tên cô Hiền, không biết có đúng không?)(*) được bình an, gặp nhiều điều vui luôn.
Chúng tôi có lời kính chúc các bác luôn được vạn sự an lành.
Chắc Dũ đã nhận thư tôi gởi trả lời thư Dũ gởi tháng 11/2011, trong đó tôi có nhờ Dũ cho tôi địa chỉ của anh Phan Thâm ở Qui Nhơn, mong Dũ sớm gởi sang cho tôi nhé! Tôi muốn liên hệ với anh Thâm vì được biết anh ấy có nhã ý thăm hỏi và luôn tỏ ra thân tình với chúng tôi khi chúng tôi còn ở VN. Cũng như đối với Dũ tôi luôn có lòng biết ơn Dũ đã luôn có thịnh tình với chúng tôi lúc ở Qui Nhơn cũng như ở Sài Gòn.
Những hình ảnh – những hàng thông trầm lặng – và âm thanh – nghe mỗi khi đêm xuống từ lòng đại dương sóng xa vọng lại – như thì thầm nhắc lại bao kỷ niệm vui buồn chúng ta đã có với nhau nơi trường cũ! “Câu chuyện nên quen, chuyến đò nên nghĩa”: chúng ta đã cùng nhau đi chung một chuyến đò dài, sao chẳng giữ được trong lòng nhau bao thương nhớ bâng khuâng, ưu tư vời vợi… phải không Dũ thân mến! Chúng tôi cầu chúc anh chị Dũ gặp nhiều niềm vui trong đời, những niềm vui sâu xa từ trong lòng mà có, hơn là từ bên ngoài mà nên. Giây phút chia ly nào chẳng đượm buồn và đó cũng là thân phận con người trên cõi thế; và ly hợp cũng là lẽ thường của cuộc sống, miễn sao trong xa cách mà vẫn không cách xa và miễn sao mỗi đổi thay đều mang mãi một chiều hướng, hay nói cách khác là trong tất cả lòng ta vẫn thủy chung, phải không Dũ? Tôi biết chắc những lời tôi nhắc ở đây trong “Câu chuyện lửa tàn” Dũ đã nhẩm thuộc lòng vì tôi nhận ra được rằng Dũ đã rất cảm thông những điều tôi đã phát biểu tự đáy lòng với các thính giả, trong đó có Dũ nữa đấy, phải không Dũ?!
Trên vạn nẻo đường đời, những hình ảnh và âm thanh mà tôi đã nhắc đến trên kia sẽ còn ít nhiều đậm nét vấn vương bên lòng chúng ta chứ không đến nỗi tàn phai như những vang bóng một thời bị chìm quên vào quá vãng! Cả Dũ và tôi hãy thỉnh thoảng nhớ đến trường cũ, và nhất là nhớ đến nhau, thương mến nhau trên những bước đường đời.
Năm nay tôi đã ngoài tám mươi nhưng vẫn còn nhớ trường xưa, nhớ hai nội trú trong đó có nội trú nam nơi Dũ là quản đốc…
Nay chuyến đò chung đã đến lúc rẽ bến, mỗi lữ khách phải rời đò để đi tiếp lộ trình còn dài… chặng đường sẽ vắng vẻ hơn, và lữ khách sẽ cảm thấy thấm thía nỗi cô đơn trên đường đời… nhưng cô đơn mà đừng cô độc; trong cô đơn ta gặp được mình, ta gặp được người, và ta gặp được trời… Muốn vậy chúng ta hãy luôn nhớ đến nhau, thương mến nhau trên những bước đường đời…
Trời lạnh và tay cứng nên nét chữ khó đọc, tôi tạm dừng nơi đây để mai ngày sẽ còn nói với nhau nhiều nữa. Dũ biết đấy! những dòng chữ trong “Câu chuyện lửa tàn” tôi đã nói lên sau nhiều năm sống với ACE giáo sinh, sau cả 3 năm trau dồi triết lý ở ĐHSP và 2 năm ở một Đại chủng viện nơi đào tạo các linh mục, cùng những năm đại học ở nước ngoài mới giúp tôi nói lên được những ý tôi đã nói với các thính giả thân thương trong “Câu chuyện lửa tàn”, những ý chân tình đó tôi vẫn ấp ủ trong lòng cũng như tôi vừa nói với Dũ bây giờ… Thôi nhé, thư vắn tình dài. Trời lạnh, ngón tay viết chữ nghuệch ngoạc, tôi tạm dừng bút. Thân ái chào tạm biệt, hẹn thư sau!
Mẫn
Tái bút: Dũ cho tôi có lời mến thăm ACE cựu giáo sinh SPQN, những người tôi rất thân thương! Ở đây ACE hội ái hữu SPQN hải ngoại cũng tỏ ra rất thân mến nhau, thân mến Thầy xưa, nghĩa cũ.
Tôi nghĩ sự liên hệ cộng tác với cô Nguyễn Thị Nghĩa, hội trượng hội Ái hữu SPQN hải ngoại là cơ hội rất thuận tiện cho tiến trình phát triển 2 hội ái hữu: 1 ở quốc nội và 1 ở hải ngoại.
Mong anh Nguyễn Dũ và chị Nguyễn Thị Nghĩa xúc tiến việc gặp gỡ, bàn bạc với nhau sớm!
(*) Thầy Mẫn nhầm, thực ra là Cô Hằng. (chú thích của BBT)
Kính thầy Dũ!
Trả lờiXóaMỗi một lần có dịp được đọc lại những lời nhắn nhủ chân tình của Thầy Hiệu Trưởng trong đêm mãn khóa năm nào là lòng em lại nghe mắt cay cay!Thời gian học ở đó tuy không lâu nhưng dài lắm những thân tình và sâu lắm nổi nhớ về nhau.Có lẽ Thầy vẫn chưa quên cô giáo sinh có khuôn mặt bầu bĩnh năm xưa,cô giáo sinh có cái tên buồn buồn ngày nào đi đầu tiên trong đoàn diễu hãnh năm ấy!Lâu lắm rồi em chưa có dịp gặp lại Thầy và các bạn mặc dù gia đình em vào Sài Gòn cũng đã lâu nhưng có lẽ duyên gặp chưa đến.Nhất định kỷ niệm 50 năm thành lập trường lần này em sẽ được hội ngộ tất cả bạn bè thân quen và Thầy Cô ngày cũ!
Cho em kính gửi lời thăm hỏi và chúc sức khỏe đến gia đình Thầy,mong gia đình Thầy mãi mãi hạnh phúc và bình an!
Kính chào Thầy!
Thua chi TC,
XóaEm se viet thu cho chi. Khi nao chi ranh, chi viet thu cho em nhe. Em luc nao cung cam thay gan gui voi chi du em chua bao gio duoc gap chi.
Co nhung luc bong nhien cam thay cuoc doi minh trong vang, em doi khi quay ve trang mang SPQN va doc nhung bai viet cua cac anh chi cuu giao sinh SPQN. Em mong uoc duoc quay lai ve ngoi truong SPQN nam xua, noi em da song tron mot quang doi au tho. Gan day, em duoc dip thua chuyen voi Co Giao Hieu, mot cuu giao sinh SPQN (hien dang song tai Hoa Ky)va la nguoi giao vien dau tien trong doi cua em. Da gan 35 nam roi nay em moi duoc thua chuyen lai voi Co. Thuo ay, em dang hoc mau giao.
XóaEm can van con nho 2 cau ca dao:
"Muon sang thi bac cau Kieu,
Muon con hay chu phai yeu lay thay".
Thua co Hieu, con mong rang trong mot ngay khong xa, khi con sang tham Ba Ma tai California, con se duoc gap lai Co Hieu, de con co the gap va noi voi Co rang: "Cam on Co da cho chung con nhung bai hoc vo gia dau doi... Cam on Co ve nhung an can, hy sinh, va tan tuy ma Co da cho chung con trong quang doi au tho rat dep ay..."
Cảm ơn những tình cảm mà em và P.L đã dành cho chị cho dù mấy chị em mình chưa từng gặp nhau bao giờ.Có lẽ cái duyên của chị em mình cho đến thời điểm này chỉ thế thôi,sẽ gặp nhau khi duyên chợt đến như chị em mình chợt thân nhau dù chưa biết mặt nhau ngoài đời đấy thôi!
Trả lờiXóaChị đã nhận được thư tay của Thầy Mẫn qua đường bưu điện chiều qua.Chị rất cảm ơn Thầy đã dành cho chị nhiều thịnh tình đến vậy!Chị sẽ viết thư gửi Thầy Cô và các em qua địa chỉ trong thư đã cho sau nhé!Mong Thầy Cô và các em luôn vui khỏe và an bình!
Vậy nhé!Chị chờ thư em,thân ái!