Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

SÓNG QUI NHƠN SÓNG SÔNG HƯƠNG

                                                    ( Tặng các bạn niên khóa 1968 --- 1970 SPQN ) Võ Hữu Nguyên K / 7
                                               
                     Ngày xanh ấy 
                     Trời biển Qui Nhơn 
                     Ôi những kỷ niệm đầu đời nghề nghiệp 
                     Như sóng biển dạt dào chiều Ghềnh Ráng
                     Những Quy Hòa Thập Tháp Phù Cát Cù Lao Xanh 
                     Rồi chia tay như chim non rời tổ
                     Mỗi đứa một phương
                     Ba mươi năm
                     Xuôi ngược
                     Thăng trầm 
                     Người còn nhớ kẻ đã quên 
                     Đứa còn đó kẻ đi xa 
                     Sương gió đã thay màu tóc cũ 
                     Cuộc đời vẽ nét lên khuôn mặt xưa 
                     Chiều nay sông Hương 
                     Bên kia Vĩ Dạ
                     Gặp lại nhau
                     Mừng mừng tủi tủi 
                     Như sóng nước Hương Giang
                     Kỷ niệm vời vợi quay về
                     Ngày xanh trở lại
                     Ôi những vụng về thơ dại
                     Ngày xưa
                     Ba mươi năm
                     Cũng dài và cũng nhanh đấy nhỉ
                     Lòng gặp lòng mãi mãi chẳng quên
                     Chiều nay 
                     Sóng sông Hương vọng trời nước Qui Nhơn !  
                                                                   Võ Hữu Nguyên K / 7

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

MÙA THU

                                                                                                                                              Vĩnh Hảo
           Nói đến mùa thu, người ta nghĩ ngay đến lá vàng. Trên cây là những tán lá vàng rợp. Dưới đất là những thảm lá vàng, trải lấp cả lối đi. Trời dìu dịu, không có nắng chói chang. Gió se lạnh, lùa qua hàng cây bên đường. Tâm và cảnh dường như có sự giao cảm tương ứng nào đó, gợi lên một nỗi buồn man man, vời vợi. Đẹp, mùa thu thật đẹp.Phân tích chi ly thì cũng khó mà nói được vẻ đẹp của mùa thu nằm ở đâu. Không lẽ chỉ vì lá vàng, lá cam, lá đỏ? Thế thì ở đô thị nhà cửa san sát, xe cộ nườm nượp, lề đường thiếu bóng cây, thì có lá vàng đâu mà mơ mộng, hân thưởng?
           Những kẻ nghèo cùng khốn khổ, vật lộn với đời từng phút giây để kiếm sống, không có xuân, hạ, thu đông; chỉ có đói-no, ấm-lạnh.Những kẻ đêm ngày tranh danh đoạt lợi, mưu cầu hạnh phúc cá nhân, cũng không có lá xanh, lá vàng, lá cam, lá đỏ; chỉ có màu xanh trên những tờ giấy vuông vắn.
          Có lẽ mùa thu chỉ có mặt với những người nhàn hạ, thảnh thơi, ở những nơi có lá vàng, hoặc không có lá vàng mà chỉ có thời gian tàn úa, rơi rụng theo bóng hoàng hôn mỗi ngày—nơi ấy, những người ấy, có thể cảm nhận được sự đến và đi của mùa thu, thấy được vẻ tàn tạ của cuộc đời trôi trên chính thân xác của mình. Rồi người ta gọi đó là vô thường.
          Nhưng vô thường không phải chỉ có nghĩa là tàn tạ, héo úa, tả tơi… của một thân xác, một sự vật. Vô thường là sự thay đổi, bất định của vạn vật, bao gồm cả mặt tâm lý của con người. Sự thay đổi ấy không đi theo một chiều duy nhất từ sinh đến diệt, mà còn từ diệt đến sinh; điều này hợp lý và hiển nhiên để có những cuộc canh tân, cải cách, thay đổi cái xấu thành tốt, ác thành thiện, phàm thành thánh. Vô thường hủy hoại tất cả, nhưng cũng xây dựng nên tất cả.
           Vì vậy, nói đến vô thường, không phải là nói điều tiêu cực, yếm thế, mà nói về một nguyên lý, một sự thực về sự tương quan, tương thuộc. Sự thực ấy không ai đặt ra, tạo ra. Nó hiện hữu khắp nơi, trong mọi sự mọi vật, trong tất cả mọi hình tướng, và tâm thức của chúng sinh, của nhân loại. Vô thường—qua sự chuyển biến không ngừng mà chúng ta có thể nhìn thấy nơi sự vật hữu hình, và quán chiếu nơi tự tâm—xét ra, chỉ là hiện tượng. Bản chất của nó là duyên sinh, duyên khởi. Tất cả mọi sinh khởi hay hủy diệt đều tùy thuộc và tương thuộc những điều kiện nhân duyên khác, không thể có sự sinh khởi hay hủy diệt độc lập. Chính vì vạn vật được sinh khởi bằng sự kết hợp của các nhân duyên, chúng sẽ bị hoại diệt bởi các nhân duyên. Đó là vận hành tất nhiên của vô thường.
           Không phải chờ đến khi thấy lá vàng rơi rụng, xác thân già yếu, tài sản trắng tay, thân bại danh liệt… rồi mới thức ngộ vẻ mong manh, biến hoại của cuộc đời. Ngay từ ban đầu khi mới sinh ra, vô thường đã đến trong từng khoảnh khắc, với chúng ta, với cả thế gian này, không chừa một ai, không ngoại lệ một chúng sanh hữu tình hay vô tình nào.
            Nhận thức sâu sắc về vô thường như là kết quả hiển nhiên của nguyên lý duyên sinh, duyên khởi, chúng ta sẽ không còn bám víu, chấp chặt vào sắc thân, tâm lý và ngoại cảnh; và dĩ nhiên là sẽ không bất ngờ trước những chuyển biến đổi thay của lòng người, của cuộc đời. Với một tri kiến như thế, có thể được gọi là chánh kiến, là sự thấy biết như thực của người học đạo, hành đạo.
            Dù thế nào, những làn gió lạnh chớm thu đã bắt đầu lướt qua các hàng cây, làm rung động và lả tả rơi xuống những lá vàng, lá cam, lá đỏ, như những cánh bướm lao xao đón chào mùa mới. Trong vẻ hiu quạnh tàn úa, chạnh nhớ mùa thu nào nơi vùng tuyết lạnh xa xưa… Dường như vẻ đẹp của đất trời cũng có mặt ngay ở nơi những gì mong manh nhất, nơi đó, đã ươm sẵn những mầm xanh, chuẩn bị cho một mùa hoa rực rỡ của một ngày mai tươi sáng.
                                                                                                                           Vĩnh Hảo

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

VÀNH KHĂN NHUNG

                                                                                                                                 Ky Nguyen

               Tôi thi vào Sư Phạm, đậu khá cao nên được nằm trong danh sách lãnh
học bổng của trường. Nhớ lần ấy vừa lãnh tiền xong, tôi tung tăng ra
chợ Quy Nhơn mua quà Tết cho cả nhà, vui nhất là sắm được cho Mẹ cặp
khăn nhung màu đen Mẹ hằng mơ ước. Mẹ tôi vấn tóc, đội khăn từ lúc còn
trẻ, phụ nữ  Bắc ai cũng thế, ở quê thì khăn vải, dịp nào quan trọng
mới dùng đến khăn nhung, còn phụ nữ nhà giàu phố thị thì lúc nào cũng
trang trọng, kiểu cách. Khi đã thành cô giáo, tôi lại sắm thêm được
cho Mẹ cái áo dài nhung màu mận chín, cái quần sa tanh trắng, thêm đôi
hài mũi cong cong bằng nhung đen, đính cườm óng ánh. Thế là Mẹ đã có
đủ “ bộ cánh” thật “oách” rồi. Dịp nào Mẹ diện đồ đẹp, lũ cháu  cũng
xúm lại vuốt ve, sờ mó lớp vải nhung mát mịn, Mẹ cười thật tươi, khoe
hàm răng đen, nhuộm từ thời con gái.  Ở Đalạt, xứ lạnh, Mẹ vấn tóc,
chít khăn cả ngày lẫn đêm, thường là khăn vải, khi về  Sài Gòn , trời
nóng bức quanh năm, Mẹ vẫn giữ thói quen ấy, nhiều lúc nhìn trán mẹ
lấm tấm mồ hôi, tay cầm quạt, phe phẩy không ngừng, cả nhà khuyên mãi
mà Mẹ vẫn chẳng chịu rời cái khăn trên đầu. Cho đến một hôm Mẹ ốm
nặng, nhìn mái tóc trắng xõa dài trên gối, chúng tôi quyết định cắt
tóc ngắn cho Mẹ, bỏ luôn khăn vấn, khăn trùm. Hình ảnh mỗi sáng Mẹ
chải đầu, vuốt ve mái tóc thưa dài, bạc trắng, rồi  lấy  cái khăn vấn,
hình chữ nhật, chiều ngang tấc rưỡi, chiều  dài khoảng 5 tấc, cuộn
chặt tóc  lại,có thêm cái độn bên trong cũng bằng vải  thành một lọn
tròn lẳn, được giữ chặt bằng những cái đinh ghim hay còn gọi là kim
cúc rồi quấn quanh trên đầu, cái đuôi tóc cong cong thò ra được cài
vào vành khăn cuối, nhìn rất có duyên, cuối cùng trùm cái khăn  hình
tam giác, hai đầu khăn buộc chặt dưới cằm, phần khăn trước trán , Mẹ
ép chặt hai mép khăn lại, thế gọi là chit khăn mỏ quạ, khi nào nóng
lắm, Mẹ buộc khăn ra sau gáy, nhưng vẫn giữ cái mỏ quạ đáng yêu này.
Hình ảnh này, từ nay không còn nữa, thoáng một chút tiếc nuối và ít
nhiều ân hận, xót xa…Mẹ khỏi bệnh, lại ngồi chải tóc như xưa,  vuốt
mãi, vuốt hoài, tóc vẫn cụt ngủn, Mẹ lẩm bẩm:”Quái, sao lại thế này?”
Được mươi lần thì Mẹ nổi cáu, chửi toáng lên:” Tiên sư bố đứa nào cắt
tóc của tao…”chúng tôi vội  xúm lại chuyện trò giả lả để Mẹ quên
đi…Rồi đến một hôm cả nhà giật mình, nhìn Mẹ quấn giấy KissMe trắng
xóa trên đầu, thằng cháu lên 3 cứ cười sằng sặc, còn người lớn thì
nhìn nhau, buồn rưng rưng, thương  quá, Mẹ đã đến tuổi lẫn rồi!

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Chia buồn

         -  Quý Thầy Cô cũ                                                                                                                -  Ban liên lạc cựu giáo sinh Sư Phạm Quy Nhơn
         -  Ban biên tập Trang Nhà
         -  Anh Nguyễn Hồng Khóa 5 SPQN
    Được tin , Má của Anh Nguyễn Thanh Phong khóa 5 và Chị Trần thị Sum khóa 7 đã từ trần ngày 29-09-2014 , hưởng thọ 94 tuổi .
    An táng tại Nghĩa trang Làng Hòa An
                                          Xã Phú Thanh
                                          Huyện Phú Vang
                                          Thành phố Huế
          Thành kính chia buồn cùng Anh Chị Phong _ Sum cùng Gia Đình , nguyện cầu cho hương linh Cụ Bà sớm về Cõi niết bàn .

                                     

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...