Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Tin Buồn

Chúng tôi vừa nhận tin buồn cụ bà Lê Thị Ngoan sinh năm 1919 là thân mẫu của anh Trần Đức Lộc (CGS SPQN - K5) vừa từ trần tại Sài Gòn lúc 14 giờ ngày 11/10/2012. Linh cửu hiện quàn tại tư gia. 
Lễ động quan lúc 8:00 giờ ngày 14 tháng 10/2012, sau đó Di quan đến Đài Hóa Thân Bình Hưng Hòa.

BLL SPQN và BBT trang SPQN xin chân thành chia buồn đến anh Trần Đức Lộc cùng toàn thể tang quyến; nguyện cầu cho hương hồn Cụ Bà sớm được siêu thoát và an nghỉ nơi cõi Vĩnh Hằng.

Ban Liên Lạc CGS SPQN
B. Biên Tập trang SPQN

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Đôi Mắt Pleiku. (nhạc Nguyễn Cường)

 
em đẹp thế Pleiku ơi
trái tim tôi muốn vỡ tan rồi
không dám nhìn vào đôi mắt ấy
đôi mắt Pleiku biển hồ đầy

có hàng thông xanh trong đôi mắt em
có dòng Sê San trong đôi mắt em
có hương rượu cần say men say men
có ngọn lửa nào đang nhen chơi vơi

em đẹp thế Pleiku ơi
trái tim tôi muốn vỡ tan rồi
không dám nhìn vào đôi mắt ấy
đôi mắt Pleiku biển hồ đầy

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

MỘT THỜI NGHỊCH NGỢM.

-->
                 ( Tặng nhóm bạn vui tính  ngày ấy )

     Nội trú hồi đó lâu lâu lại  " cấm trại ", có nghĩa là không ai được ra khỏi trường, thế là hết xi nê, hết hẹn hò bát phố... Những hôm ấy sân trường lại dập dìu tài tử đến thăm giai nhân. Thôi thì đủ mọi sắc áo binh chủng... hải, lục, không quân. Sau này một anh bạn cũ đã trách khéo các cô hồi ấy chỉ mơ " hoa mai "  thôi, có mấy ai chịu " cộng chỉ số ", nam sinh Sư Phạm ngày ấy đành lép vế...
      Chúng tôi mới vào năm thứ nhất, còn khờ khạo, ngây thơ lắm. Nhìn cảnh các chị có người đến thăm cũng thấy buồn buồn, tủi tủi, bèn rủ nhau bày trò nghịch cho đỡ... cô đơn. Thế là cả bọn kéo ra đứng ở đầu hành lang lầu 3, gọi ơi ới xuống sân, lại còn đưa tay ngoắc ngoắc nữa chứ. Một tốp 3, 4 anh chàng xông lên ...  chúng tôi cuống cuồng chạy trốn. Phòng ở hồi ấy là lớp học dùng tạm, toàn cửa kính, cả bọn chui xuống gầm giường, chỗ cạnh cửa ra vào, nơi ấy có một khoảng tường thấp, nằm đè lên nhau, run rẩy, nín thở theo dõi từng bước chân đi lại ngoài hành lang, có cả tiếng đẩy cửa, tiếng nói, tiếng cười....Đợi mãi, đến khi tất cả đều im ắng, cả lũ mới lò dò chui ra. Mặt đứa nào cũng đỏ bừng, tóc tai lòa xòa, mồ hôi,mồ kê nhễ nhại....Chúng tôi nhìn nhau...  ôm bụng cười lăn lộn ,chảy cả nước mắt... Liều thật, các chị giám thị mà biết được chắc bị đuổi học hết. Không biết mai kia thành cô giáo có chừa được cái tính nghịch ngợm này?

Kynguyen

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...