Thanh Bình
Một buổi chiều cuối tuần, bầu trời chuyển sang màu xám đậm, hình như có cơn mưa
ở nơi nào đó gần đây, tôi nghe trong gió có vị mát của hơi nước. Tôi và bạn
ngồi ở một góc khuất trong quán quen thuộc, chúng tôi vẫn thường ngồi bên nhau
tán gẫu chuyện đông tây nam bắc, và rồi một phát hiện lóe ra, thế là bật mí
điều bí mật về Hắn, một người không chân dung và sẽ mãi mãi là người không chân
dung, nhưng tôi nhận ra ở Hắn một tình thân, một ngọt ngào chia sẻ.
Suốt buổi chiều tôi và bạn xoay quanh chuyện về Hắn, chúng tôi cười mãi với
khám phá này. Ôi thật thú vị,nhưng thật là khó nếu phải giữ mãi trong lòng một
niềm vui, không thể chia sẻ cùng ai, niềm vui một mình (không phải một mình vì
có tôi và bạn nữa mà), chỉ hai đứa tôi mà thôi.
Về
đến nhà rồi tôi vẫn không thể cất dấu niềm vui này, tôi cười một mình, cười cả
khi đang nấu ăn, đang quét nhà, đang trên đường đi đón cháu...tôi cười một mình,
Hắn luôn hiện diện trong cái đầu bé tẹo của tôi, các con tôi (ánh mắt đầy nghi
ngờ) Sao trông mẹ lạ thế, hay là mẹ đang...yêu?!?. Ôi oan cho tôi, trái tim già
nua của tôi từ lâu không còn chỗ dành cho chuyện vớ vẩn ấy nữa, nhưng tôi có
quyền được vui, và quyền được cười một mình chứ. Và tôi, chưa bao giờ có
miềm vui lớn như thế, tôi biết được điều mà nhiều người chung quanh tôi chưa
biết , thú vị chứ ! (phải không các bạn?).
Hắn là...Hắn là...tôi cười với tôi thôi (xin đừng nghĩ tôi là người không bình
thường). Tôi chợt nghĩ đến câu chuyện...biết đâu trong cái sọ dừa xấu xí là một
chàng hoàng tử, trong hình ảnh con nhện lại là một nàng công chúa lười, trong
dáng vẻ cụ già nghèo khó là một ông tiên hiền lành...Trong những gì bình thường,
gần gũi là những con người "lớn " nhỉ? có thể lắm chứ, điều gì cũng
có thể xảy ra cơ mà.
Tôi không nhớ từ đâu, từ bao giờ Hắn đã xuất hiện, gây nên thật nhiều những xôn
xao, cười nói. Hắn đã làm dậy lên những ý thơ, những dòng văn trong ngăn tủ bị
bỏ quên tận sâu tiềm thức trong mỗi chúng tôi, Hắn đã góp không ít công
sức để tìm chìa khóa mở ngăn kéo quá khứ trong lòng bạn bè tôi. Hắn xuất hiện
và thơ văn các bạn tuôn trào, con tàu SPQN lại rộn ràng, xôn xao, tràn ngập
tiếng cười thân ái. Tôi cám ơn Hắn, vì câu chuyện về Hắn mà tôi được cười một
mình. Cười một mình thú vị lắm các bạn ạ.
Thanh Bình