Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

NIỀM VUI

 
            Tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hạ . Những chùm hoa sứ trong sân nở rộ với đủ màu vàng , trắng , đỏ . Cơn gió nồm mát dịu từ biển thổi vào làm xua tan cái nóng nực .  Những ngày cuối năm không khí lớp học như im ắng không sôi động như mọi hôm . Trên khuôn mặt mọi người xuất hiện những sự lo lắng, ưu tư . Tôi cũng vậy buồn vì sắp xa thầy cô ,  bạn bè , mái trường thân yêu và lo lắng vì mai mốt đây tôi sẽ làm cô giáo .   
                       … Mai mốt chị em lên đường dạy học
                            Trên bản thôn xa giữa phố phường nghèo
                            Bên xóm gần hay tỉnh lỵ xa xôi
                            Em lảnh lót giảng bài như chim hót
                            Học trò em ngoan hiền hồng mộng ước
                            Nghe lời em như uống triệu lời kinh …
          Những câu thơ trên được chép trên tờ giấy học trò mà tôi nhận được vào những ngày cuối năm ấy, của một người bạn viết tặng không đề tên tác giả , đoạn thơ dễ thương và hợp với tâm trạng lúc đó nên tôi thuộc ngay . Thế rồi mùa hè năm 1973 chúng tôi hoàn tất kỳ thi ra trường , chọn nhiệm sở. Khóa mười chỉ có năm tỉnh để chọn gồm : Bình Định , Phú Yên , Phú Bổn , Quảng Ngãi và  Quảng tín . Chúng tôi rời trường và trình diện nhiệm sở mới…                                                                                       
         Thời đó , phương tiện liên lạc của chúng tôi là viết thư cho nhau . Những cánh thư đi một tháng mới đến tay người nhận , lâu lắm mới có dịp để gặp nhau, chỉ là những người bạn cùng thành phố . Biến cố năm 75 , chúng tôi mất liên lạc nhau . Một số bạn tôi không giảng dạy nữa , riêng  tôi vẫn theo nghề đã chọn.
         Thấm thoắt thời gian qua thật nhanh. Đã sáu năm tôi rời bục giảng , từ giã những cô , cậu học trò bé  nhỏ , trở về cuộc sống đời thường của một bà giáo về hưu , để rồi quên luôn cả những trang giáo án soạn hằng đêm . Tôi nghĩ :” Mình đã đóng góp công sức cho ngành nghề đã chọn nên không có gì phải buồn” . Buổi sáng , rảnh rổi tôi thường ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân trước nhà nơi có những chú chim sẻ ríu rít chuyền cành và đợi người đưa báo đến , tôi đọc hết tờ báo rồi mở vi tính và đọc báo trên mạng , tuy nhiên không thể chối cải là khoảng lặng trong ngày làm mình cảm thấy trống vắng .
          Một hôm , cô em gái tôi giới thiệu trang SPQN vừa mới thành lập . Tôi tìm đọc và thấy mình ấm lòng hơn . Qua đó tôi biết được  tin tức thầy cô , bạn bè , những  hình ảnh , bản nhạc… Những bài viết đóng góp phong phú làm tôi thích thú . Ngày ngày tôi vẫn đều đặn là độc giả trung thành , niềm vui đến với tôi nên hôm nào máy bị trục trặc là tôi buồn , mong ngóng .   
        Đọc bài viết của Đông Oanh , Thanh Cảm , Irene , lê Huy, Lê Du Miên … Sao họ viết hay thế ! Để rồi tôi cũng tập tành viết lách , viết và tự chỉnh sửa , đọc đi , đọc lại , sao mà nó khô khan . Rồi tự nhủ chắc mình dân ban B(toán) nên khô khốc như những con số , viết mãi xóa bỏ và cuối cùng bài văn học sinh lớp 5 của tôi ra đời vào đúng dịp lễ Vu lan , lấy hết can đảm gởi về trang SPQN  thật là :
                      …Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi …
                                                                        Xuân Diệu
         Cũng không dám lấy tên thật của mình thôi thì lấy bút danh vậy , hồi hộp và chờ đợi , hôm sau mở máy ra như một điều kì diệu , bài tôi đã được đăng kèm với những hình ảnh đẹp , tôi ngây ngất đọc đi , đọc lại từng chữ , gọi điện cho con gái nói về bài viết của mình . Niềm vui đến với tôi như đứa trẻ được quà , người ta nói : Người già trở thành như  trẻ con là vậy .
          Thể rồi từ những niềm vui ấy , tôi viết tiếp và nhận được những ý kiến phản hồi dưới bài viết tôi càng vui hơn , đọc đi , đọc lại từng chữ cảm ơn các bạn đã cho tôi nguồn động viên lớn lao .
           Đến một ngày thông báo chuyến về nguồn của BTC lòng tôi như vỡ òa hạnh phúc , gần bốn mươi năm xa trường tôi chưa một lần nào được cùng các bạn nắm tay nhau trở về nơi thân yêu ấy . Đây là dịp tôi trở về thăm ngôi trường yêu dấu một thời , ngày đó sẽ đến , tôi sẽ được gặp các thầy cô , các anh chị ở các khóa trước , bạn bè … Tôi điện thoại báo tin cho các bạn , ai cũng mừng vui và hứa hẹn cùng về .  

    …Anh sẽ về em ơi anh sẽ về , về nơi  …
          Lời bài hát mà tôi đã được nghe vang lên rộn rã trong lòng tôi .
Anh tôi từ Đà Nẳng , chị tôi từ Nha Trang cũng điện báo tin sẽ cùng về vào ngày 12/5/2012 .
          Ngày về không còn bao lâu nữa , tôi sẽ được gặp lại thầy cô , bạn bè , chắc tôi sẽ khóc mất , những giọt nước mắt buồn vì thầy cô , bạn bè tôi không còn gặp lại , tất cả họ đã đi thật xa , những giọt nước mắt sung sướng được hạnh ngộ .
           Cám ơn BTC , trang SPQN đã làm nên những điều mà chúng tôi hằng ấp ủ , tổ chức chuyến về nguồn mà tôi nghỉ đầy ắp tình yêu thương .
     …    Mặt đất bao la anh em ta về , gặp nhau mừng như bão… trời rộng bàn tay ta nắm …
                                 Nối vòng tay lớn (TCS)
            
                                                    Giang Lam k10

Thơ - Võ Hùng

             NGẬP NGỪNG
 
Về đây mấy ngả trăng ngoan
Tóc thơm xỏa xuống hai hàng cây xinh
Tường xây ngói đỏ vô tình
Tìm đâu cơn gió lặng thinh cuối rừng
Em về hoa dại rưng rưng
Chiều xuân cuối nẻo ngập ngừng mưa bay
 
            
 
 
  VÔ THƯỜNG
 
Biết mây mây phủ lưng trời
Biết người người đã xa tôi thuở nào
Biết mùa nước lũ xôn xao
Biết chim lẻ bạn,bay vào bay ra
Biết người xa xứ bôn ba
Thấy mùa xuân, nhớ quê nhà đã lâu
Biết rằng oan trái từ đâu
Biết vô thường đến biết ngày biệt ly
Biết đêm hôm áy đêm gì
Áo phai màu mắt ướt mi em gấy
Đường quê vẫn rộng chân mây
Chuyện người xưa kể, có ngàn hạc bay
 
                 VÕ HÙNG





Chia Sẻ Nỗi Đau!


_ A!!! Ba về! Ba về!...
Cu Thành mừng rỡ chạy ra cửa đón ba.  Hưng tươi cười, đặt nhánh lan rừng bên bậu cửa, xốc con trai lên vai và hỏi nhỏ:
_ Mẹ con đâu?
Cu Thành sung sướng tiếp tục la to hơn:
_ Mẹ ơi! Ba về, Mẹ ơi!!! Ba về!

Hoa  đang ngồi trên giường sau tấm màn ri - đô. Nhét vội tập hồ sơ bệnh án dưới mấy quyển giáo án ở trên bàn, chị bước nhanh ra phòng ngoài, mỉm cười đón chồng:
_ Anh mới về! Sao… không  báo trước!
Hưng cười hềnh hệch, đưa một tay ra ôm vai vợ :
_ Anh nhớ mẹ con em…đột xuất!  Mà…em có vui thấy anh về bất ngờ không nè?
_ Dạ, vui chớ!
Giọng Hưng bỗng chùng xuống :
_ Ở nhà có gì lạ không em? Thực ra,  tự nhiên anh thấy nóng ruột,  nhớ em và con quá nên quyết định lấy phép đi về!
Hoa ứa nước mắt. Hôm qua chị kiểm tra sức khoẻ định kì. Thật bất ngờ đến sững sốt khi các bác sĩ  nghi chị bị…ung thư. Trời ơi! Đúng là thần giao cách cảm! Anh thấy nóng ruột thật sao? Chị bỗng rùng mình và tay nổi gai ốc!... Tuy nhiên ráng làm mặt tỉnh, chị nói:
_ Dạ! Đâu có gì lạ đâu anh!
Hưng nhìn vợ:
_ Nhưng sao em …rùng mình và còn …mít ướt nữa nè!
Đưa tay chùi nước mắt , chị mỉm cười:
_ Da!...Dạ!... Tại….em cũng… nhớ anh!
Hưng cười to:
_ Hà hà hà!  Có vậy chớ! Anh cũng đoán vậy!
Hoa gỡ tay chồng ra và nói:
_ Thôi, để em đi chợ! Canh chua cá lóc và tôm rim mắm ruốc nghen!
Đó là mấy món Hưng rất thích! Anh nắm bàn tay đưa ngón cái lên trời cười hạnh phúc:
_ Vợ anh là số một, number one!

Hoa đi chợ. Ngôi chợ ở gần trường nên chị đi bộ. Nước mắt lại ứa ra. Vừa đi, tay gạt nước mắt chị vừa suy nghĩ mông lung! Cầu trời cho nỗi nghi ngờ của các bác sĩ là không đúng sự thật. Chị và con đang ở trong khu tập thể của Trường Đại Học ở Sài Gòn nơi chị đang dạy. Cu Thành còn nhỏ quá, mới sáu tuổi. Vợ chồng chị chưa có mái nhà riêng. Hưng đi công tác xa ở Nhà Máy Thuỷ Điện Yaly ở Gia Lai từ năm 1993 đến nay đã được ba năm. Còn hai năm nữa hết hạn hợp đồng mới có thể xin thuyên chuyển về sum họp vợ con. Lâu nay từ khi lấy nhau rồi sinh Cu Thành, vợ chồng chị dành dụm không được bao nhiêu. Giờ nếu mà chị bị bệnh ung thư thì làm sao đây!

Đến chợ lúc nào chị chẳng hay. Mua vội một con cá lóc còn sống và nửa kí tôm đất, cùng với vài món lặt vặt, chị bước nhanh về khu tập thể. Cố quên nỗi lo bệnh tật, chị vuốt tóc sửa soạn lại bộ mặt tươi tỉnh để vui hưởng hạnh phúc sum vầy cùng chồng con.
Về nhà chị mỉm cười cảm thấy thật ấm lòng khi nhìn một giò lan mới Hưng treo trên cửa sổ đang rung rinh trước gió, còn anh thì đang lui cui đóng lại chân chiếc ghế dựa đã bị xục xịch.
Buổi chiều cơm nước xong xuôi, Hưng chở hai mẹ con đi dạo đường phố Sài Gòn. Tối về cả nhà còn ghé Bạch Đằng ăn kem. Cu Thành thích quá ăn liền đến hai ly kem chocolate.

Rồi những ngày phép cũng qua mau. Buổi tối cuối cùng, Hưng đưa cho Hoa một bì thơ đựng tiền:
_ Đây là tiền lương của anh tháng này và có thêm tiền thưởng nữa. Em cố gắng chịu khó dành dụm hai năm nữa mình mua nhà nghen em! Nhưng cũng đừng tiết kiệm quá mà không đủ sức khoẻ. Anh thấy hình như em không được khoé đó!
_ Dạ, không sao đâu anh! Tạng người em nó vậy đó! Anh cũng ráng giữ gìn sức khoẻ nghen. À! Anh ơi! Em nghe hình như sắp tới Trường em có dự án bán đất hổ trợ cho giáo viên đó anh, và ưu tiên cho những ai chưa có nhà như mình.
Hưng mừng rỡ:
_ Thiệt hông em?  Vậy khi nào có thông báo, em đăng kí mua một miếng đất đi nghen. Anh ráng làm thêm nữa rồi hai năm sau mình cất nhà! Ôi! Nghĩ đến ngôi nhà riêng của chúng mình ở Sài Gòn anh vui quá!

Hoa cũng cảm thấy vui với chồng! Anh là kĩ sư xây dựng thì chị tin chắc ngôi nhà của vợ chồng chị sẽ rất đẹp.  Sẽ có một khu vườn nhỏ để anh chị trồng lan, chứ không phải treo trên cửa sổ những giò lan anh mang trên Gia Lai về như thế này. Từ mảnh vườn nhỏ ấy những đêm trăng sáng vợ chồng chị sẽ ngồi nhâm nhi tách trà artichaud và ngắm trăng lên, hoa nở. À! Còn phải nghĩ đến chuyện sinh thêm một đứa con gái nữa chứ! Nghĩ đến đó chị cảm thấy thật hạnh phúc. Chị vui sướng vòng tay ôm chồng thật chặt!

Sáng hôm sau, Hoa đưa chồng ra bến xe. Hưng lăng xăng mua vé còn Hoa buồn rầu đứng giữ hành lí. Khi Hưng bước lên xe,  Hoa bỗng bật khóc! Hình như những đè nén và ráng cố quên thực tại trong mấy ngày nay giờ đến lúc chị không thể kiềm chế được!  Hưng hốt hoảng :
_ Sao vậy em? Có chuyện gì vậy? Anh…anh…có làm gì em buồn không?
Hoa ráng nín khóc, chị lắc lắc mái tóc:
_ Dạ, không có gì cả! Tự nhiên đưa anh đi em thấy buồn quá! Vợ chồng mình còn phải chịu cảnh xa nhau như thế này hai năm nữa sao?
Hưng vỗ về:
_ Ừ! Thôi ráng nghen em! Anh cũng buồn lắm! Nhưng cố gắng rồi mình sẽ đoàn tụ nghen em!
_ Dạ! Anh đi nghen! Đừng lo cho em và ráng giữ gìn sức khoẻ!
_ Em ở lại mạnh giỏi, chăm sóc con và đừng buồn nữa nghen!

Hoa quay lưng bước vội đi. Chị bỗng linh cảm có gì đó trong người làm ruột gan chị nóng như lửa đốt. Quay mặt lại nhìn anh, chị thấy anh nhoài người ra cửa sổ xe đưa tay vẫy vẫy. Chị cũng đưa tay vẫy lại và bật khóc nức nở! Ôi! Phải chi chị quên được cái Hồ Sơ bệnh án quái ác kia và phải chi chị đã có thể dễ dàng chia sẻ nỗi lo lắng này cùng anh! 

                                                                           oOo

Hoa đang ngồi trong nhà chấm bài thì nghe có tiếng chân vội vã. Cửa xịch mở và Chị Minh Tổ Trưởng giọng hốt hoảng:
_ Hoa ơi! Nhanh lên, nghe điện thoại Gia Lai!
Hoa  giật mình, vội vàng buông bút:
_ Điện thoại của anh Hưng hả chị? Ảnh mới về thăm mẹ con em đây mà!  Có… chuyện gì sao?
_ Chị không biết! Nhanh lên ! Họ muốn gặp em!
_ Họ…nào? Vậy không phải anh Hưng gọi à?
_ Ừ! Chị nghe giọng lạ!
Hai người vội vàng chạy lên văn phòng để nghe điện thoại. Ngày ấy những giáo viên ở Khu Tập Thể như chị không có điện thoại di đông đều dùng điện thoại chung của nhà trường. Chị run run cầm điện thoại lên, hồi hộp nói:
_ Alô! Hoa đây! Xin lỗi…ai…
Đầu giây bên kia giọng hối hả:
_ Hoa đó hả em? Chị Hồng Công Đoàn nè! Em lên đây gấp nghen! Hưng…Hưng…
Hoa lắp bắp :
_ Anh Hưng…anh Hưng làm sao…làm sao  hả chị Hồng?
Chị Hồng bật khóc:
_ Hoa ơi! Em bình tĩnh nghe chị nói nè! Hưng..Hưng bị té giàn giáo, đang …đang cấp cứu. Em…em lên Gia Lai liền đi em ơi!
Hoa chết điếng, lảo đảo dựa vào tường:
_ Trời ơi! Chị Hồng ơi… rồi sao… rồi sao? Ảnh …có bị sao không???
_ Đang cấp cứu! Em mua vé máy bay đi liền đi nghen, dẫn Cu Thành theo nghen em!
Hoa nức nở:
_ Dạ…Dạ…Em đi liền! Em đi liền!

Khi mẹ con Hoa đến nơi thì Hưng đã mất . Chị Hồng Công Đoàn đã giấu Hoa khi báo tin trên điện thoại. Hưng bị té giàn giáo quá cao và tắt thở ngay sau đó. Công Đoàn đã đứng ra lo cho Hưng, chỉ chờ Hoa lên để nhìn mặt anh lần cuối và lo chuyện lễ tang.  Hoa đã té xỉu khi nhìn thấy xác chồng. Cu Thành mếu máo gọi ba ơi ba ơi con lên thăm ba nè, mở mắt ra đi ba.
Hoa đau đớn nhìn Hưng, không ngờ lần đưa tiễn anh ở Bến Xe là lần cuối chị nhìn mặt chồng. Mắt anh chỉ khép hờ chưa chịu nhắm. Khuôn mặt đau khổ không thanh thản. Chị ngồi xuống bên anh đưa tay vuốt mắt, một dòng máu tươi bên khoé miệng anh trào ra.  Hoa khóc ngất, anh ơi là anh ơi, sao không chờ em, sao anh ra đi tức tưởi như thế này!!!
  
Lúc tẩn liệm có một người phụ nữ trẻ, kĩ sư  Hương, đồng nghiệp của Hưng. Hoa có gặp Hương vài lần khi chị lên Nhà máy thăm chồng. Hương dẫn theo một  bé gái đi chập chững  đến xin cùng phục tang! Hoa sững sờ! Hoá ra cháu bé cũng là con gái Hưng! Cháu bé xinh xắn rất giống anh và Cu Thành.
Hương quỳ xuống bên chị nức nở thú nhận:  
-         Chị Hoa ơi! Em van chị. Cho em cùng chia sẻ nỗi đau này với chị.  Cho em và cháu Thu để tang anh ấy. Em cũng yêu anh Hưng. Đây là cháu Thu, con gái của em và anh ấy! Nghĩa tử là nghĩa tận , chị Hoa ơi!
Hoa lảo đảo, đất trời nghiêng ngã, chị gục xuống bên xác chồng. Bên tai chị văng vẳng tiếng gọi thất thanh của chị Hồng Công Đoàn:
-         Trời ơi! Ai đó gọi giùm xe cấp cứu mau lên! Hoa ơi, tỉnh lại đi em! Cô Hương ơi, tui đã nói với cô rồi, chuyện này để sau rồi hãy tính mà!...

Trần Thảo Nguyên ( 27/3/2012 )

Hình ảnh đồng môn gặp gỡ

BBT: Xin gởi đến quí Thầy cùng các anh chị một số hình ảnh dồng môn họp mặt nhân chuyến về miền trung của anh Nguyễn Thành K10.

Cùng bạn hữu SP tại Qui Nhơn những ngày đầu xuân 2012


 ... Và với thân hữu SPQN tại Tuy Hòa...


Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

ĐƯỜNG VỀ


                                                                                  Thanh Cảm k11

       Buổi sáng, những tia nắng sớm màu vàng cam ở đằng đông dần nhô lên, không gian ấm dần sau một đêm dài ngủ quên trên những hàng điệp vàng dọc theo những con đường nhỏ xinh xinh của khu dân cư nằm ven con sông Sài Gòn này. Những chuỗi bông li ti hanh vàng nhẹ lay trong gió sớm và dường như vẫn còn run rẩy nép mình dưới những tán lá còn ướt đẫm sương đêm, màng sương xám xịt lững lờ buông mình trên dòng sông còn mờ hơi nước lúc nửa đêm về sáng trông đẹp như một bức tranh thủy mạc.
       Tôi đưa mắt qua ô cửa nhỏ, lơ đãng ngắm nhìn bầu trời buổi sáng đẹp tinh khôi và lắng lòng bên giọng hát Thu Phương da diết với”Bên đời hiu quạnh”của Trịnh Công Sơn:
  “Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
   Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
   Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
   Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ…” Chợt có tiếng điện thoại reo,
          _A lô, xin lỗi…
          _À, anh Dũ đây…!
        Giọng anh có vẻ vui, trong sáng và hồ hởi. Thì ra anh ấy gọi để nhắc nhở mình mấy điều về chuyến về trường. Nghe anh bảo đang ở bên nhà chị Diệu Minh để bàn thêm một số việc cho chuyến về thăm trường cũ sắp đến. Hôm trước, ở nhà Chúc thầy Hy cũng có gọi điện cho mình và cũng dặn dò mấy việc trong nội dung cho chuyến về trường lần này…Thì ra, mỗi khi nhắc đến sự kiện này thì thầy trò chúng tôi ai cũng nôn nao cả lòng, nó giống như tất cả đang nóng lòng trông chờ một điều gì đó vô cùng hệ trọng, vô cùng thiêng liêng của cả cuộc đời mình vậy!
         Mà thật thế, chúng tôi sau bao nhiêu năm trễ hẹn bây giờ mới thật sự có dịp cùng  trở về trường xưa để được gặp nhau, để được nhìn nhau, để được cùng hàn huyên tâm sự sau một chặng đường  xa cách quá dài ;một chặng đường mà tất cả chúng tôi đã đi qua với biết bao vui buồn, biết bao trở ngăn trong cuộc sống và để đến hôm nay chúng tôi mới cùng được tìm về bên nhau, về bên ngôi trường của một thời yêu dấu!
        Cách đây mấy hôm, tôi có nhận được điện thoại của Thầy Hiệu trưởng. Đã lâu lắm rồi, đã ba mươi tám năm không gặp mà tôi nghe giọng Thầy vẫn thế, vẫn ấm áp như ngày nào tuy lời nói có vẻ nhẹ và chậm hơn…Lời Thầy như nghẹn lại khi nhắc đến trường xưa, giọng Thầy như chùng xuống khi kể về những kỷ niệm năm nào bên ngôi trường cũ…Thầy dặn dò tôi :
         _Thanh Cảm về trường nhớ xem  trường có khác xưa nhiều không ?Công viên có còn mấy cây hoa sứ nở muộn thơm lừng, có còn mấy khóm trúc đào nồng hương ấy không rồi kể lại cho Thầy nghe với nhé!Thanh Cảm nhớ nhìn xem ngôi nhà Thầy ở năm xưa giờ ra sao, có còn gốc ngọc lan mồ côi bên góc vườn nhà Thầy nở hoa thơm ngát mỗi tối mỗi chiều ấy không ?Có còn hàng liễu già cô đơn bên cổng trường hằng ngày đón đưa lớp lớp anh chị em giáo sinh đi về sớm tối không ?
        Ôi, nghe Thầy dặn dò mà lòng mình như muốn bật khóc!Đã xa thật xa mà Thầy vẫn luôn đau đáu nhớ về trường. Thầy nói, không sao quên được những hình ảnh thân quen của ngôi trường mà Thầy đã từng gắn bó với bao lớp giáo sinh đến rồi lại đi, để lại ngôi trường mênh mang bao nhiêu là  nổi nhớ!
        Tôi còn nhớ Thầy hỏi tôi :
         _Đêm mãn khóa năm ấy Thanh Cảm ngồi ở đâu, nghe Thầy đọc «Câu chuyện lửa tàn »có rõ không ?Bây giờ Thanh Cảm có còn nhớ hôm ấy Thầy đã đọc những gì không ?
         Không đợi tôi trá lời, Thầy đọc lại cho tôi nghe mấy đoạn trong «Câu chuyện lửa tàn » đêm hôm ấy bằng một giọng ấm trầm tha thiết, tôi nghe mà nhói buốt cả lòng, nghe mà rưng rưng nước mắt! Những lời tâm huyết này dường như đã là máu thịt của Thầy nên giờ tuy đã yếu đi nhiều lắm, vậy mà Thầy vẫn không quên một từ một chữ!
       «… Với tuổi đôi mươi, chẳng có gì là muộn. Tất cả đang chờ đón anh chị em :Tình yêu để yêu, tình bạn để thương, tình quê hương để nhớ, những nguyện vọng để thực hiện, nghề nghiệp để phụng sự…nghĩa là cả một cuộc đời để sống, để xây lên, hoặc nếu cần, để dựng lại…Khi đã dấn thân vào nghề là chúng ta phải chọn cho mình một hướng đi đầy ý thức, trên đường đời nghề nghiệp đã chọn, anh chị em hãy can đảm bước lên. Niềm tin của anh chị em ấy là niềm tin của chúng tôi và cũng là ý đợi của quê hương này… »
        Thật tha thiết và cũng thật lắng đọng với những tâm ý của một người Thầy hết lòng vì thế hệ tương lai, cho tới bây giờ Thầy vẫn vậy!Bao nhiêu câu hỏi dồn dập Thầy hỏi tôi là tôi biết bấy nhiêu nổi niềm nhớ thương chất chứa trong lòng của một người Thầy đã từng gắn bó, đã từng bên ngôi trường ấy mỗi sớm mỗi chiều mà giờ với Thầy thì muôn nẻo đường đã quá xa xăm và sẽ chẳng bao giờ có dịp để Thầy trở về thăm chốn cũ!Tôi đã cố gắng không khóc khi nói chuyện với Thầy vì tôi sợ Thầy sẽ đau lòng khi nhớ về kỷ niệm một thời, để rồi sau đó một mình tôi lại nghe sống mũi cay cay!
        « Rồi một lần kia khăn gói đi xa
          Tưởng rằng được yên thương nhớ nơi quê nhà
          Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
          Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ… »(TCS)
      
          Giờ thì đường về của chúng tôi không còn xa nữa, con đường trở về của chúng tôi đã thênh thang trước mắt, bước chân trở về của chúng tôi không còn là mơ ước, chỉ một ít thời gian ngắn ngủi nữa thôi chúng tôi sẽ lại được tay bắt mặt mừng sau bao nhiêu ngày xa cách. Không thể tưởng tượng nổi lúc ấy chúng tôi sẽ như thế nào nhỉ, chắc là sẽ ôm chầm lấy nhau mà khóc mà cười. . . và rồi thế nào nữa nhỉ ??? Ôi, sao trong lòng cứ nôn nao, cứ rộn ràng một nổi niềm khó tả! Không biết Thầy Cô tôi có ai còn ai mất ?Bạn bè tôi rồi ai có ai không ? Trường xưa tôi rồi còn lại những gì sau những đổi thay trong muôn trùng dâu bể…để tôi sẽ kể lại cho Thầy nghe như lời Thầy đã dặn dò, đã đau đáu nhớ nhung!
           Trở về lần này có lẽ sẽ là lần duy nhất và là lần cuối cùng chúng tôi tìm về bên nhau trong vòng tay bè bạn, trong nổi nhớ cồn cào!Đã qua lâu rồi và đã xa lắm rồi cái thời tuổi trẻ mà chúng tôi từng yêu từng thiết tha cống hiến!Đã đi vào ký ức lâu rồi cái thuở  chúng tôi tóc vẫn còn xanh và niềm đam mê thì cháy bỏng trong lứa tuổi đôi mươi…Thời gian trôi qua, chúng tôi già đi, tóc đã có nhiều sợi bạc nhưng tận thẳm sâu trong tâm hồn chúng tôi vẫn còn đấy một tình bạn ấm nồng, tình bạn ấy sẽ là ngọn lửa hồng đắm say trong không gian giá lạnh, sẽ mang đến cho chúng tôi những nụ cười thân thiện gần gủi và ấm áp để tình bạn thăng hoa cho tôi một ý thơ đẹp mà viết thành bài ca tình bạn bền chặt thân tình!
            Sáng nay, anh Dũ có nói với tôi :
           _ Lần này về Qui Nhơn em nhớ mang cả trường SP vào Sài Gòn nhé!
            Nghe anh nói, cả hai anh em đều cười xòa vui vẻ nhưng trong tôi thoáng chút mặn đắng xót xa…Tôi biết ý anh dùng cụm từ «  mang cả trường vào SG » là để chúng tôi có ý niệm gần hơn với ngôi trường mà chắc chắn rằng  không bao giờ chúng tôi có dịp cùng nhau trở về lần nữa!Nghĩ đến điều này, có lẽ trong chúng tôi ai mà chẳng thấy nhói đau lòng… Nhưng, cuộc sống là vậy!Có đến ắt phải có đi, có gặp tất phải có lúc chia tay từ biệt như lời ngậm ngùi thiết tha sau cùng của Thầy Hiệu trưởng đã nói với chúng tôi trong đêm lửa tàn năm ấy «Tôi thân mến từ biệt anh chị em!!! »Vậy mà với lời chào từ biệt tưởng chừng như giản đơn ấy, thầy trò chúng tôi đã phải cách xa từ sau cái đêm Thầy đọc câu chuyện khi lửa sắp tàn…Bây giờ Thầy đã già yếu lại ốm đau mà khoảng cách địa lý thì xa vời vợi nên có lẽ chúng tôi sẽ mãi chẳng có cơ hội gặp lại Thầy!Tuy vậy, trong tâm tư chúng tôi vẫn không lúc nào quên người Thầy có giọng nói ấm áp với  cái nhìn độ lượng,  mang cả tấm lòng vào những lời tình tự sâu lắng đã một lần chạm vào những trái tim non trẻ của chúng tôi ngày ấy khi « đêm đã khuya và lửa đã dần tắt » trong cái đêm không thể nào quên của tất cả giáo sinh k11 chúng tôi!
         Trường xưa ơi, có chờ tôi trở lại! 
         Thầy Cô quen bên cửa lớp mù sương…
         Và bạn xưa giờ có còn đứng đợi
         Sư Phạm buồn chiều nội trú bơ vơ…!(tc)
          
         Ngoài kia, nắng đã lên cao. Không gian đã ấm áp hơn và cuộc sống chung quanh vẫn như bao ngày…Thời gian vẫn cứ bình thản trôi trên phận người, vẫn từng bước ung dung không hề mỏi mệt và trong ta lại thầm thì nhắc nhở « Hãy yêu ngày tới dù quá mệt  kiếp người, còn cuộc đời ta cứ vui…! »Vâng, còn cuộc đời ta cứ vui cứ hy vọng cứ mến thương và trong trái tim ta sân si sẽ lụi tắt để nhường chổ cho tình người lên tiếng hát khúc nhạc yêu thương!

       « Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu
          Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau…
          Hãy kêu tên nhau trên ghềnh dưới bãi
          Dù mai nơi này người có xa người… »( Hãy yêu nhau đi-TCS )

Thoảng trong không gian, những giai điệu cuối trong bài hát «Bên đời hiu quạnh » của TCS đâu đó nhẹ nhàng vang xa, xa mãi mà xoáy tận vào lòng…
       « Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
          Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
          Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
          Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi! »

                                               Thanh Cảm ---Một sáng nhớ về…(!!!)

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Người xưa cảnh cũ


"Tôi là Lê Thị Thái, khóa 12, khóa Ánh Trăng Vàng, gởi diễn đàn một số hình ảnh kỷ niệm một thời là giáo sinh của trường. Tôi vẫn thường xuyên theo dõi diễn đàn của chúng ta, và sẽ có mặt tại Quy Nhơn vào ngày Về Nguồn. Chúc các bạn vui khỏe để tham gia ngày hội thật đông đủ!"

Thủa ấy mà cũng... "ngăn sông cấm chợ" ghê quá!
Điệu đàng...

Thân thiện...

"... Em đứng dựa tường hoa..."

Cổng chào Đêm Mãn Khóa của K11

Tươi tắn...

...e ấp

G.sinh K12 trong mộtchuyến dã ngoại.
* Các chú thích là của BBT, cám ơn bạn Thái đã gởi về những hình ảnh thật đẹp và quí.

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

1 tấm vé cho ngày về …


Võ Thủ Tịnh
         Ngày 20/4 hết hạn đăng kí ngày về. Sáng, tranh thủ cỡi con ngựa sắt tên Wave bon bon trên đường nhựa làng ra ngân hàng nông nghiệp,  cách nhà 10km để chuyển khoản cho chị Diệu Minh. Lớn tuổi, sợ sai sót, nhìn số tài khoản trong thẻ 50 năm, nắn nót viết từng chữ số 1010100003614476. Làm thủ tục xong, bỏ giấy biên nhận vào túi rồi quầy quả ra về trực trường. Lòng chưa chắc, móc cái đập đá, nhấn số 0908148680, một giọng nói thân thương vang lên,  Chị chưa nhận được,  trục trặc rồi … Kiểm tra lại số tài khoản phát hiện thừa 1 chữ số 0. Chiều vội vàng chạy ra sớm để điều chỉnh,  ngân hàng chưa mở cửa,  đành vào quán nhâm nhi li cà phê đá cho mát để có sức mà chờ. Lại móc túi đóng thêm 22 000 đ cho lần chuyển thứ hai. Thế là an tâm ra về … Linh tính báo trục trặc …Lại gọi quấy rầy người chị dấu yêu … lại chưa nhận được, quái quỷ cái ngân hàng thôn quê … không lí điềm báo ngày về của mình sau bao nhiêu năm dài chờ đợi lại không toại nguyện … Mẹ già trên 87 tuổi,   tim hẹp tất cả các van ( trên 80%) vài ngày ở nhà, vài ngày nhập viện tim … Nguyện ơn trên cho Mẹ sống lâu,  chí ít nhất là qua khỏi ngày 11/5 … Để con còn có ngày hội ngộ …
         Lần ba quay lại,  xin lại tiền … chờ ngày lên Huyện họp,  vào ngân hàng công thương,  xem mầy trục trặc đàng nào … Lòng đã quyết …Từng nét mặt các bạn sau 38 năm,  giờ nó ra như thế nào?  … Bạn Thu Tịnh,  tớ là Thủ Tịnh đây ! ( Thằng bạn chuyên cứu bồ môn âm nhạc,  nếu là A ngón tay cái,  B ngón tay trỏ …cứ vậy nhé …). Tịnh tự hào nhất lớp mình có bạn Huỳnh Ngọc Tượng. Đàn nào bạn chơi cũng điêu luyện …(  có trừ 1 cái đàn nào không ?  …) Giờ,  thật oai,  giám đốc nhà hát kịch Đam San Tây nguyên …Còn một bạn gái nữa,  hoa khôi lớp nhị 6 ( theo ý cá nhân ),  đó là bạn Hoài Thanh,  họ gì quên rồi ! ( thông cảm nhé ) Thủ khoa khóa 72-74 ( Lớp nhị 6,  tuyệt vời chưa ),  nhưng giờ này bạn “phiu” bạt nơi đâu ? …Rồi bạn Ren,  ngòi bút lá tre tuyệt vời cho trang mạng …Bạn nào còn bạn nào mất …
         Nhớ những ngày đi cù lao xanh,  nhớ tuần đi  thực tập môn giáo dục cộng đồng ở  Tuy phước  cùng nhau ăn xoài tượng chấm mắm đường … Nhất là đêm không ngủ …với lời tự tình  của Thầy Hiệu Trưởng luôn âm vang cho đến ngày nay …Giờ mới chợt vỡ oà ra khi trang mạng SPQN BLOGSPOT,  làm cầu nối để chúng ta tha hồ tâm tình …cho quên đi những ngày cuối đời …Cảm ơn Trang SPQN … cảm ơn bạn Iren,  đã viết rất nhiều điều cho Tịnh đọc. Lòng ao ước làm sao lớp mình gặp nhau đầy đủ ( những người còn hiện diện trên mặt đất …)  vào ngày 11/5 …nguyện ơn trên độ phù … Các bạn tự tưởng tượng  ra cảnh hội ngộ rồi sẽ thấy nó lung linh dường nào … Mong gặp  lại …

Suối nho, 23/4/2012
Võ Thủ Tịnh. Nhị 6 - K11

QUI NHƠN NGÀY VỀ.


                                             Irene.

         Chưa đến chín giờ tối mà con hẻm đã vắng vẻ.  Chỉ nghe gió thổi lao xao qua hàng cây trước nhà. Ánh đèn hai bên đường nhập nhoạng càng làm cho con hẻm như rộng và dài thêm ra. Thường thường thì vào tối thứ bảy, mọi người tụ tập đông hơn vì nghỉ cuối tuần. Dăm ba người bắc ghế trước nhà. Đàn ông ngồi uống trà hay rượu có khi cao hứng hát vài ba câu vọng cổ khàn khàn. Đàn bà thì bế con hay túm tụm trò chuyện. Trẻ con thì nhảy dây hay đuổi bắt làm náo động cả xóm…Cái hẻm cụt chỉ độ vài nóc nhà, họ sống quây quần, gắn bó với nhau. Thế nhưng những ngày khác trong tuần thì ngược lại, tối đến nhà nào cũng đóng cửa im ỉm. Ai cũng lo nghỉ sớm, mai còn đi làm, đi học.
Hôm nào yên ắng. Tôi lại thích đi dạo quanh quẩn một mình trong cái tĩnh mịch và sự mát mẻ của đêm về...Nhìn lên bầu trời có muôn vàn vì sao lấp lánh. Tiếng hát của ai đó đang nức nở bài Xóm Đêm : “ Đường về canh thâu. Đêm khuya ngõ sâu như không màu. Qua phên  vênh có bao mái đầu. Hắt hiu vàng ánh điện câu…”  Có lẽ đêm nay tôi lại mất ngủ nữa rồi…
Trưa nay, Tâm Thanh, cô bạn lúc trước cùng học một lớp  trường Sư Phạm Qui Nhơn. Bạn ấy hiện đang ở Tuy Hòa, gọi điện cho tôi hẹn ngày về thăm trường. Một lát sau, tôi lại nhận điện thoại của Ánh Tuyết. Ánh Tuyết cũng học cùng lớp Sư Phạm.  Mừng quá! Gần bốn mươi năm mới nghe lại giọng nói của nhau. Chúng tôi vui mừng giành nhau mà nói, mà hỏi…mà trả lời.
         Vui lắm! Náo nức lẫn nôn nao. Mong giây phút gặp lại nhau. Tâm Thanh tâm sự :
-      Gặp lại bạn bè, mình sợ mình khóc quá, Ren ơi!  
-      Ừm…những giọt nước mắt của sự mừng vui.
Ngày về! vui lắm! Làm sao không vui được! Khi chia tay nhau trong Lễ Tốt Nghiệp-Chọn Nhiệm Sở ra trường. Chúng tôi chỉ mới đôi mươi. Rồi mỗi đứa một phương. Sau những biến cố, chẳng ai biết tin tức gì về nhau nữa! Cứ tưởng rằng không còn có duyên để hạnh ngộ. Thỉnh thoảng biết tin tức về nhau thì cũng lác đác vài người qua điện thoại. Thế mà thật bất ngờ! Năm nay, sau mấy chục năm xa cách, tất cả đồng lòng hẹn cùng nhau trở lại trường xưa! Khi ngôi trường tròn nửa thế kỷ và cũng là lúc chúng tôi tóc đã bạc màu.  Chắc sẽ có nhiều cảm xúc dâng trào khi trông thấy cảnh cũ và người xưa. Vui vì gặp lại thầy cô và nhất là gặp lại bạn bè “ Xem dung nhan ấy! Bây giờ ra sao? ” Chúng tôi sẽ kể cho nhau nghe về những thăng trầm trong cuộc sống, về những riêng tư trong đời thường v.v…và v.v... Nhớ lại từng khuôn mặt. Tôi bỗng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn và cay cay trong đôi mắt vì trong số những người thân thương đó, có người ra đi “ như thoáng gió thầm”. Có người từ bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Họ vĩnh viễn rời xa nơi này để “rong chơi cuối trời”.

         …Lần đầu tiên gặp thầy Nở trong giờ học Sư Phạm Lý Thuyết. Ấn tượng về thầy là thầy rất giống TT. Ngô Đình Diệm. Người tròn thâm thấp. Dáng đi bệ vệ, đỉnh đạc. Ăn mặc chỉnh tề: Áo chemise trắng, cravate màu đỏ thẫm, quần tây đen, giày đen bóng. Khuôn mặt phúc hậu. Giọng nói rõ ràng mạch lạc.
         Thầy đã đem đến cho chúng tôi những kiến thức cơ bản về Sư Phạm. Thầy giảng dạy nhiệt tình, chuẩn mực…Sau này khi đã quen với lớp, thầy rất vui vẻ, cởi mở và thân thiện…
         Lần này về thăm trường, tôi nghĩ sẽ gặp được thầy hoặc nghe tin thầy ở đâu đó vẫn còn sức khỏe và vui sống. Thế nhưng vừa qua nghe các bạn báo tin buồn là thầy đã vĩnh viễn ra đi.

         …Trong cuộc di tản 1975. Tình cờ tôi gặp thầy Liêm tại Cam Ranh. Thầy Liêm là giáo viên làm tại văn phòng của trường. Thỉnh thoảng thầy có dạy lớp tôi một vài tiết về Thể Dục.
Lúc gặp thầy,Cam Ranh đang bị dội bom! Dân chúng hoảng loạn chạy ra khỏi thị xã. Gia đình tôi cũng đang hốt hoảng chẳng biết chạy về hướng nào? Thầy dừng lại hỏi thăm rồi vội vàng xuôi ngược đi tìm thuê một chiếc xe đưa gia đình tôi thoát khỏi vùng lửa đạn. Đó là lần cuối tôi trông thấy thầy. Bao nhiêu năm tôi cứ canh cánh bên lòng đi tìm thầy, để biết được tin tức về thầy nhưng biệt vô âm tín. Năm 2010, tôi vào Sài Gòn, hỏi thăm mãi. Cuối cùng thì tôi nghe tin thầy đã ra đi về cõi vĩnh hằng.

Tôi cứ mong rằng lần này trở về gặp lại bạn bè nhị 6 khóa 11. Chúng tôi sẽ điểm số lại các vai trong hoạt cảnh : “ Miếng Trầu Duyên”. Từ ông bà mai, nhà trai-nhà gái, chú rễ-cô dâu, rễ phụ-dâu phụ, bưng quả, cầm lọng… Cô dâu Hoàng Phượng vẫn còn đó nhưng chú rễ Đình Tuấn đã từ biệt nơi này để “ thênh thang cuối trời”.
Chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại khuôn mặt vui tươi, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ của bạn Vĩnh Tuấn hay cái dáng gầy và cao của bạn Lê Hối (Nhị 3 khóa 11)… và còn bao nhiêu bạn? Khóa chúng tôi hay các anh chị khóa khác đã vội vội vàng vàng từ bỏ nơi này ra đi.
Ngày trở về thăm lại trường xưa. Tôi cứ ngỡ rằng trong đoàn người hăm hở bước vào trường Sư Phạm Qui Nhơn sẽ có ba chị em chúng tôi. Thế nhưng chị tôi cũng không chờ đợi được cái ngày hội ngộ bên nhau này, mà lặng lẽ ra đi để lại cho hai chị em tôi một sự trống vắng. Lúc còn sống, chị nhiều lần ao ước rằng: Được nắm tay bạn bè trở  lại trường xưa và hát vang bài : “ Thiên Thai ” của nhạc sĩ Văn Cao ( Một tiết mục văn nghệ tâm đắc của lớp chị, Nhị 4 Khóa 7). Chiều nay, bất ngờ! Tôi xem trang spqn Những hình ảnh xưa. Xúc động trông thấy hình chị. Tóc xõa dài, Chị mặc áo dài màu sáng. Dáng chị cao cao và gầy.
Về Qui Nhơn lần này, tôi đinh ninh rằng anh ấy cùng tôi đi bên nhau trong đoàn người “ Thăm lại trường xưa” . Tôi sẽ trình diện “ nhà tôi ” với bạn bè…Thế mà anh ấy chẳng “ chìu lòng tôi ” âm thầm ra đi “ về nơi cuối trời ”.

         Tiếng hát Khánh Ly trong bài hát Về Nơi Cuối Trời càng làm cho tôi thấy nỗi tiếc thương  :

         Đêm ta về, ta nằm nghe đời quạnh hiu…
         …Giọt nước mắt rơi, khóc người âm thầm, từ bỏ cuộc chơi. Ta về nơi đây. Anh về một cõi mù khơi cuối chiều. Đi đâu mà vội. Đi đâu nắng vàng đã tắt. Đi đâu sao vội. Ra đi cuối trời.

         Vẫn biết cuộc đời là sinh ly tử biệt. Thân phận con người thì hữu hạn nhưng sao lòng ta vẫn quặn thắt, cứ nhớ thương một bóng hình đã mất. Khó mà có thể quên, khó mà xóa đi trong ta nỗi ngậm ngùi. “ Một người nào mất đi để lại khoảng trống trong những người còn sống, thì có nghĩa họ đã sống thực sự…”
         Đúng như vậy! Tôi nghĩ rằng họ luôn sống thực sự trong tâm tưởng của mỗi người chúng tôi.

         Tháng 5/2012, Quảng Trị - Huế - Đà Nẵng - Quảng Ngãi - Bình Định... Đà Lạt - Pleiku… Phú Yên - Nha Trang …Sài Gòn…từng đoàn người rộn rịp trở về Qui Nhơn.
         Tôi nhìn về phía cuối con đường đêm hun hút…Dường như ở phía cuối trời kia các thầy giáo , cô giáo, các anh chị, các bạn, chị tôi và cả anh ấy…cũng đang thênh thang trở về!
 Ngày về thăm lại trường xưa, 13 khóa sẽ cùng bên nhau. Có nhiều nụ cười và lẫn những giọt nước mắt trong giây phút hội ngộ hiếm hoi này!
Ngày về! Qui Nhơn trời nắng vàng rực rỡ. Hàng dừa xanh đang lao xao vẫy gọi! Biển vẫn mang một màu xanh trong, sóng vẫn vỗ rì rào vào bãi cát. Mái trường xưa thân yêu vui mừng chào đón đàn con trở về! Bạn bè ngỡ ngàng nhìn nhau: Tóc bạc trắng, Trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn và dường như dáng dấp ai cũng không còn nhanh nhẹn…nhưng rồi cũng nhận ra nhau qua ánh mắt, qua nụ cười… vội ào đến bên nhau, tay trong tay siết chặt tình thân… Không gian như lắng đọng rồi òa vỡ ra :
         …Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối. Dù vẫn biết mai đây xa lìa thế giới. Mặt đất đã cho ta những ngày vui với. Hãy nhìn vào mặt người lần cuối trong đời…(Hãy yêu nhau đi-TCS)

Sài Gòn,21/04/2012
            Irene.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...