( Viết tặng bạn bè và những học
trò cũ của tôi cùng em Minh Thành
ở trường Hải Cảng Qui Nhơn nhân ngày Nhà Giáo
Việt Nam 20/11)
Thanh Cảm
Tuổi hai mươi,
tôi vào đời với nhiều hoài
bão
Đẹp cuộc đời và đẹp cả những
ước mơ
Cô giáo trẻ,
bên ngôi trường cùng đàn
em thơ nhỏ
Tựa thiên thần,
dang đôi cánh em bay…
Rồi cuộc sống,
không là mơ như những vần thơ đẹp
Bao thăng trầm và thêm
những bão giông
Con đò đưa chưa cập vào
bến đợi
Sóng dập mưa vùi tan tác
giấc mơ xa…
Sau đau thương tôi trở về
quê mẹ
Biển vẫn ngọt ngào, biển
vẫn hát chiều nay
Giấc mơ xưa lại ươm mầm
trổ lá
Tôi lại bên em và lại tiếp
cuộc hành trình…
Trường tôi đến mang cái
tên mộc mạc
Ôm cả ân tình của “ Hải Cảng”
quê hương
Tôi và em tôi, lại từng
ngày đến lớp
Cùng vượt bao khó khăn bao
vất vả đời thường!
Học trò tôi sống ở vùng Cảng
biển
Nơi sớm chiều rong ruỗi chuyến tàu xa
Sóng dập dềnh mang thuyền
ra khơi lạ
Chiều hoàng hôn thuyền đầy
cá quay về!
Tôi và em mang tâm hồn của
biển
Mộc mạc chân tình như sóng
gió quê hương
Những cái tên giờ tôi còn
vẫn nhớ…
“ Thành, Tuấn, Ngọc, Nga,
Lâm, Hải, Thu, Hiền…”
Những tháng năm bên ngôi
trường yêu mến
Cùng bạn bè, tôi không thể
nào quên
Nào các chị “Nguyệt, Mai,
Đa, Oanh, Thăng, Thúy…”
Cùng các bạn các anh “
Lan, Châu, Phương, Dũng, Dinh, Sanh …”
Năm tháng trôi,
tôi theo chồng về một miền
quê lạ
Nắng gió cuộc đời cùng mỗi
bước chân qua
Quảng Ngãi xa, tôi làm dâu xứ
khác
Bao nỗi nhọc nhằn khó nhọc
lại đeo mang!
Nơi tôi đến miền Trung du
nghèo khó
Chiến tranh qua, để lại những điêu tàn…
Trường tôi dạy cheo leo triền
dốc nhỏ
Học trò tôi, thương lắm một
miền quê!
Rồi cứ thế, tháng năm như
dòng nước…
Vẫn cứ trôi theo dòng chảy thời
gian
Tôi vẫn đi bên bộn bề cuộc
sống
Làm người đưa đò trên bến
nước sâu nông!
Và, ngày đó… mùa thu năm tám
chín
Qua khó khăn, tôi vào lớp
nâng cao
Một buổi sáng, vừa đến bên
cửa lớp
Có một thanh niên trẻ tuổi
kiếm tìm…
Hành lang rộng và chàng trai
xa lạ
Có ánh mắt nào như nhớ như
quên…?
Trên mỗi bước đi khập khiễng
tật nguyền
Tôi chợt vỡ,
em học trò xưa bên ngôi trường Cảng cũ!
Tôi không quên em học trò
ngày ấy
Dáng hiền ngoan và nhỏ nhắn
của tôi
Ngày từng ngày tôi bên em
nhắc nhở
Vượt qua tự ti và mặc cảm giữa cuộc
đời…!
Tôi vẫn tin em bước qua sóng
gió
Ngẩng cao đầu và hướng tới
tương lai
Dù đôi chân em ngày xưa, giờ
vẫn thế…
Nhưng em vững tin hơn trên
từng bước đường đời!
Em và tôi cùng khoa nhưng
khác lớp
Em nhận ra tôi trong một sáng
giảng đường
Em nhận ra tôi phải chăng qua
hình dáng?
Và tên của tôi, em vẫn nhớ
không quên?
Em vẫn thế, vẫn thông minh
ngời sáng
Vẫn long lanh trong đôi mắt
thẳm sâu
Tôi và em tuy hai bờ thế hệ
Nhưng,
em đã cho tôi nhận ra
nghĩa sống ở đời!
Cô trò tôi bùi ngùi ngày gặp gỡ
Chợt ngỡ ngàng qua những tháng
năm xa
Như trong tôi thời gian quay
dần lại
Bao thương yêu ngày tháng cũ
trở về…
Rồi một sáng hai mươi - mười
một
Khoa chúng tôi gặp mặt ở giảng
đường
Thay mặt sinh viên, em đôi
dòng cảm nghĩ
Và em lại rạng ngời bên những
ý văn hay!
Dưới giảng đường, tôi bên hàng
ghế nhỏ
Nghe tiếng nói em, hình ảnh cũ
lại về…
Ngôi trường xưa và hàng cây thay
lá
Sáng đông về lác đác rụng đầy
sân…
Rồi bỗng nhiên em nhắc về ngày
ấy…
Em vẫn không quên cô giáo thuở
nào
Cô giáo cũ mà lòng em tâm
nguyện
Cố gắng học hành trả nợ ơn xưa!
Tên của cô, em gọi tên Thanh C…!
Tôi bỗng nghe mặn ngọt thấm bờ
môi
Vẫn khập khiễng đôi chân,
em nhẹ nhàng bước xuống
Đến bên tôi, em như vẫn ngày
nào…
Em trao cho tôi bó hoa hồng
nhỏ
Như trao cho tôi cả một tấm
lòng
Của một người trò nhỏ vẫn ước
mong
Bên lớp học ngày nào, tôi
những thường dạy dỗ!
Cả giảng đường bỗng nhiên nín
lặng
Tôi ôm em, ôm cả những nỗi
niềm
Tình Thầy Trò dễ có thể nào
quên?
Trong đông sớm chừng nghe lòng
ấm lại!
Rồi từ đó, tôi em không gặp
nữa
Bó hoa xưa tôi giữ tận bây giờ
Từng cánh hồng khô, bao mùa
rồi vẫn nở…
Tháng mười một về… tôi lại
thấy rưng rưng…!
Và hôm nay lại một mùa Nhà
Giáo
Từng cánh thiệp xa,
và từng dòng tin nhắn bay về
Học trò xưa,
bao năm xa xôi
mà lòng luôn nhớ…
Cánh hoa ngày nào lại nhẹ tỏa một mùi hương…!
Sài Gòn, tháng 11/2012
Thanh Cảm