Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

NGHĨ VỀ CHA

Thanh Cảm - K11

Đã quá nửa đêm. Từ trên vuông cửa nhỏ ở tầng mười ba của chung cư này nhìn xuống, thành phố giờ đã yên vắng hơn và dịu dàng hơn. Ánh đèn cao áp hắt xuống mặt đường một màu vàng mờ ảo thoảng hơi sương đêm hiếm hoi ở cái thành phố vốn ồn ào này. Sông Sài gòn ban đêm có vẻ thanh bình và hiền hòa lắm , dòng sông loang loáng nước  miên man chảy về một nơi nào đó xa lắc xa lơ… xa như thời tuổi trẻ của tôi giờ đã là kỷ niệm, những kỷ niệm tôi đã chắt chiu và trân quí vô cùng.
Còn nhớ ngày đó, vào những tháng năm đầu tiên đi học, vì tôi là con gái đầu lòng nên ba mẹ đã chăm lo đủ thứ, từ việc ghi tên vào những cái nhãn nho nhỏ cho đến việc bao bọc cẩn thận cho từng quyển vở của tôi. Tôi nhớ ba đã ngồi nắn nót từng nét chữ để tô thêm cái tên của tôi thật đẹp trên những cái nhãn vở bé xinh ấy. Tôi hồn nhiên nhận những ân cần chăm sóc ấy như một lẽ thường tình của một người cha dành cho con mình. Tôi đâu biết rằng đó là tất cả những gửi gắm yêu thương mà ba đã dành cho tôi qua cái tên đầy tình cảm ấy.
Hết bậc tiểu học (lớp Nhất –lớp năm bây giờ) rồi thi vào đệ thất, tôi đỗ vào trường Nữ Trung học Qui Nhơn và bắt đầu những năm trung học của tôi bên sự yêu thương của gia đình, ba mẹ. Ngày ấy bậc trung học là từ  lớp đệ thất đến đệ nhất  (lớp 6 – 12 bây giờ ).
Cuộc sống cứ thế trôi đi không có gì để mà khắc khoải, để mà phàn nàn cho đến khi tôi bước vào những năm cuối cấp. Vì là trường của con gái, mà con gái thì các bạn cũng biết rồi đấy… học cũng cừ mà cũng lắm chiêu nhiều trò nghịch ngợm để rồi giận rồi hờn với nhau vài ba ngày không thèm nhìn mặt.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...