Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Thứ Sáu Ngày Mười Ba

                                                                                                                     Kim Loan



                                   






Hôm nay là thứ Tư ngày 14 tháng 6 gợi cho mình nhớ lại cũng vào ngày này tháng này của năm 2014, chỉ khác là thứ Bảy mà thôi.

Một tai nạn bất ngờ ập xuống gia đình mình, đó là “ông xã” bị heart attack nên phải mổ tim. Vì thế dòng hồi ký Thứ Sáu Ngày Mười Ba này chỉ là những tâm sự vụn vặt của một người mẹ là tôi, khi “được” các con ghẹo là “Má Xẩm”, nên có gì lẩm cẩm mong bạn đọc thông cảm cho.

* * *

Anh…

Sáng nay thức giấc, nhìn ra phòng khách em thấy trên bàn thờ gia tiên trong ánh sáng lờ mờ của cặp đèn điện hình trái ớt màu đỏ đã bật lên là em biết ngay anh nhắc khéo “Hôm nay ngày có giỗ”.

Nhìn vào tờ lịch bên cạnh bàn thờ em chợt phì cười, thì ra mình cũng đã cẩn thận gấp chéo góc tờ lịch để tự nhắc mình, nếu nhà có giỗ thì sẽ cúng theo ngày Âm Lịch đó mà.

Nhớ mãi lời anh lẩm bẩm với các con “Nghĩ cũng ngộ, bất cứ ngày Anniversary nào hay Sinh Nhật của cha con mình thì má sẽ “OK”, tổ chức vào ngày cuối tuần, không cần đúng ngày gì cả. Nhưng đến khi cúng giỗ những người đã khuất của hai bên gia đình thì nhất định là phải đúng y ngày tháng Âm Lịch mới được. Các con thấy má có “lạ” không chứ !”. Chẳng biết giải thích thế nào với cha con anh. Thôi thì em đành cười trừ vậy... Biết sao hơn !

Viết đến đây em chợt nhớ lời thắc mắc của Gái Em :
- Hôm nay mới có 31 tháng 5 sao má đã cúng ông nội rồi ? Con nhớ là ông mất ngày 9 tháng 6 năm 2008, sau kỷ niệm Sinh Nhật của con hai ngày mà !
Với cô con gái “thế hệ một rưỡi” em chỉ giải thích đơn giản như thế này :
- Vì mỗi lần cúng giỗ má theo ngày của lịch Ta, nên không có năm nào trùng với ngày của lịch Tây đâu con !
Chẳng biết Gái Em có hiểu gì không mà chỉ nghe con gái lẩm bẩm :
- Sao má “xẩm” vậy... Gia đình mình sống ở xứ này lâu lắm rồi mà má vẫn còn ngày Tây ngày Ta làm gì cho thêm khó nhớ.
Bởi duy tâm nên em chỉ trả lời ngắn gọn với con là :
- Theo tục lệ của người Việt mình thì, đối với người chết mình phải cúng theo lịch Ta trước một ngày họ qua đời thì hương hồn họ mới về được.
Gái Em đành chào thua, không hỏi nữa vì không thể nào hiểu được những câu trả lời của em đó anh.

* * *

Giờ em quay về với “Thứ Sáu Ngày Mười Ba” đây.
Ba năm về trước, vào dịp mừng Sinh Nhật thứ hai - mươi - ba của Gái Em, lần đó may mắn lại nhằm vào thứ Bảy cuối tuần, Gái Em reo lên thích thú, em cũng vui lây.
Anh còn nhớ chứ ? Vào Chủ Nhật ngày 8 tháng 6 năm 2014 vì có việc cần phải xuống Little Saigon vào buổi sáng nên mình hẹn với Gái Em sẽ tổ chức mừng Sinh Nhật cho con vào chiều tối.
Nào ngờ, khi đến viếng tang lễ thân mẫu của người bạn, vừa thắp xong nén nhang thì anh nói em đưa anh ra ngoài vì cảm thấy ngộp và khó thở quá. Em nghĩ, có lẽ anh bị ảnh hưởng bởi khói nhang trong nhà quàn. Qua chừng hơn nửa giờ nằm nghỉ trong xe ở parking lot vẫn chẳng thấy thuyên giảm chút nào, em bắt đầu hơi lo và thầm nghĩ hay là chứng nóng ngực tái phát do hơi acid trong bao tử trào lên. Em định chở anh về vùng mình gặp bác sĩ gia đình gấp – (Ấy quên... Chủ Nhật phòng mạch đâu có mở cửa).
Anh bàn : “Hay là mình đến chỗ Hội Ái Hữu Tây Sơn đang họp, có anh bạn là Bác Sĩ Vỹ ở đó, may ra được ảnh giúp cho”. Vậy là em đưa anh đến đó.
Gẫm lại, em thật thấm câu “Sống chết đều có số cả” đó anh.
Nếu như hôm ấy mình không ghé Hội Ái Hữu Tây Sơn thì làm gì gặp được anh Khoáng đã sốt sắng nhanh nhẹn chạy ra xe lấy đồng hồ đo huyết áp khi nhìn thấy gương mặt bơ phờ, mệt mỏi và tái nhợt của anh.
Lại nhờ quyết định của Bác Sĩ là đưa anh đến bệnh viện Fountain Valley để cấp cứu gấp sau khi đã uống hai đợt, mỗi đợt hai viên thuốc hạ huyết áp cấp thời (tình cờ anh Khoáng mang theo sẵn) mà chỉ số trên đồng hồ đo vẫn tiếp tục tăng cao. Em quýnh cả lên vì mình đâu có rành đường sá vùng này nên phải nhờ anh Khoáng giúp, chớ biết sao hơn.

Ngày đầu ở phòng cấp cứu, y tá cho anh uống thuốc làm loãng máu và lấy khá nhiều máu của anh để xét nghiệm định bệnh. Qua các kết quả xét nghiệm, bước đầu bác sĩ thông tim cho anh nhưng không được. Sau khi làm CT Scan, thấy được mức độ trầm trọng của bệnh là nghẽn mạch máu tim nên bác sĩ quyết định giải phẩu. Cô y tá người Việt nói với em : “... Vậy là phải cần thời gian làm cho máu trở lại tình trạng bình thường thì mới làm phẩu thuật cho chú được, cô à !”.
Nhìn anh nằm “xẹp ngọn” bất động trên giường, em lo quá, cứ luôn cầu xin Ơn Trên phò hộ cho anh sớm bình phục.
Một hôm cô y tá cho biết : “Hôm nay là thứ Hai, lịch mổ cho chú là thứ Sáu tuần này, nghen cô”. Vậy là Tí Anh sẽ tiếp tục ở lại bệnh viện hằng đêm với anh để em yên tâm về nhà nghỉ ngơi.




                                     



Vẫn thói quen thường lệ vào buổi sáng, hôm nay em bóc lịch, rồi chợt nhớ lời nói của cô y tá, em lật xem những tờ lịch tiếp theo và giật mình khi thấy chữ Thứ Sáu với số 13 to tướng giữa tờ lịch. Từ đó em cứ suy nghĩ miên man một mình về “Thứ Sáu Ngày Mười Ba ” chứ không nói với con làm gì để lại bị ghẹo là “Má Xẩm” nữa.
Đôi khi em lại lẩm cẩm suy diễn bi quan, rồi sau đó lại tự trấn an mình “Thứ Sáu Ngày Mười Ba chỉ có Tây Phương mới kỵ”, chứ người Việt mình thì có tục kiêng cữ là “Mùng năm, mười - bốn, hăm - ba, Đi chơi cũng thiệt, nữa là đi buôn”

Rồi cũng đến “ngày đó”. Thứ Năm em đến trực thế cho con thì cô y tá báo tin “Ngày mai chưa giải phẩu cho chú được, sẻ dời sang thứ Bảy, vì máu của chú chưa bình thường, nghe cô !”. Vì “Máu Xẩm” có sẵn trong người nên nghe vậy em mừng thầm trong bụng và nỗi ưu tư về “Thứ Sáu Ngày Mười Ba” đã được giải tỏa.
Em lại rất hy vọng về sự thành công của ca giải phẩu sắp tới đây khi nghe cô ấy nói tiếp “Chú rất may mắn khi được gặp Bác Sĩ Tuấn Lâm lên ca trực giải phẩu ngày hôm đó. Ông ấy “mát tay” lắm cô à ! Gia đình cứ yên tâm và cầu nguyện cho chú nha !”.
Mừng thì mừng vậy thôi chứ lo thì em vẫn cứ lo, nên cả đêm em thao thức ngủ không được. Thôi thì dậy sớm thắp nhang trên bàn thờ cầu nguyện mọi sự an lành đến với anh. Khoảng 11 giờ trưa, đang chờ đợi trong hồi hộp lo âu thì Tí Anh gọi về báo tin với giọng reo vui làm em mừng muốn khóc.
- Má ơi... Ba đã được cứu sống rồi !
- Bác Sĩ giải phẩu vừa báo tin và chúc mừng gia đình mình ca giải phẩu đã thành công tốt đẹp.
Nghe xong em thở phào nhẹ nhỏm và thúc hối hai con cùng vào thăm anh ngay thì Tí Anh nói :
- Bác Sĩ dặn chiều nay gia đình mới được vào thăm, vì phải chích thuốc mê nên ba chưa tỉnh đâu.

* * *

Cả nhà đến bệnh viện, vào Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt (ICU) chỉ được nhìn anh mười - lăm phút thôi, chứ không được hỏi hay nói gì cả; nên khi ra về ai cũng buồn thiu với tâm trạng lo lắng tiếp cho sức khỏe của anh sau khi mổ.
Trên đường ra bãi đậu xe Tí Anh nói :
- Suốt tuần nay cả nhà mình bận rộn lo lắng cho ba, giờ thì tạm ổn rồi. Vậy tối nay mình đi “ăn mừng” ba thoát nạn và chúc mừng Sinh Nhật “trễ” Gái Em luôn. Con biết ở vùng này có tiệm ăn Việt Nam ngon lắm.
Nghe con đề nghị có tình có lý, và để an ủi phần nào về sự rủi ro của anh trùng vào Sinh Nhật của Gái Em, nên em bằng lòng ngay, chứ bụng dạ nào mà ăn với uống khi anh vẫn còn mê man trên giường bệnh.

Đến phần chụp hình kỷ niệm thì Tí Anh nói :
- Biết là hôm nay thiếu ba nên con đã rủ bạn con đến thăm ba và mừng Sinh Nhật Gái Em luôn. Vậy là “đủ bốn” rồi nghe má !
Gái Em tiếp lời :
- Anh nhớ kỹ ghê vì má “xẩm” lắm, xưa nay đâu có chịu chụp hình chỉ có ba người thôi.
Các con lại ghẹo em đó anh. Em cười xòa, nhắc :
- Thôi ăn đi kẻo nguội mất ngon... Còn về nghỉ ngơi, thay nhau chăm sóc ba nữa chứ !

* * *

Thay lời kết cho hồi ký này, mời các bạn đọc đoạn trích từ internet dưới đây và cùng suy gẫm nhé :

“Người theo đạo Thiên Chúa có truyền thống rất cảnh giác với ngày thứ Sáu bởi vì đó là ngày Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá. Thêm vào đó, một số các nhà Thần Học còn tin rằng Adam và Eva đã ăn trái cấm vào ngày thứ Sáu, và rằng trận Đại Hồng Thủy bắt đầu vào ngày thứ Sáu. Còn trường hợp nổi bật nhất là Abel bị Cain giết vào thứ Sáu ngày 13. Trong quá khứ, rất nhiều người Thiên Chúa Giáo không bao giờ bắt đầu những dự án mới hoặc những chuyến đi vào ngày thứ Sáu, sợ rằng họ sẽ bị phá sản ngay từ đầu”.

Thân chào các bạn.
Kim Loan
(Los Angeles, tháng 6/2017)

LỖI CỦA AI

                                                                                                                                Đan Thanh




                                     





Một ông tây hẳn hoi. Mắt xanh , mũi cao, tóc vàng hoe, lẽ ra phải có cái tên : Hen ri , Rô be, Đờ Gôn gì đó . Nhưng không, ông này có  tên : Cậu ba , già trẻ lớn nhỏ , bé choi cùng gọi là Cậu ba . Thế thôi.
Ông cùng vợ, mợ ba giạt đến vùng này sau 75, Chẳng ai hỏi họ từ đâu đến , ai cũng nghèo hơi đâu mà hỏi . Một cái chòi lá lè tè ,dựng cạnh miếu thổ thần , dựa vào gốc cây bồ đề là nhà của họ. Gốc bồ đề xưa nay là nơi tụ hội của ông táo , bình vôi,nồi hương , chai lọ và vô số những vật dụng đã qua thời già nua điếc lát từ lâu . Mùa mưa thì quá khổ , còn mùa hè đủ tiêu chuẩn ánh sáng và thoáng mát . Nhiều đêm mưa họ vào miếu thổ thần , một khoảng nhỏ đủ cho hai người ngồi tựa vào bức tường , không xoay trở được nhưng không bị ướt , Miếu thổ thần linh thiêng , trong xóm trẻ con người lớn hễ chặp tối là không dám bén  mãng , theo lời họ thì nơi này không thiếu loại ma nào . Từ ngày có người ở , miếu bớt đi vẻ trầm mặc u uất
Kiếp trước người xóm núi ăn ở ra sao mà kiếp này chịu tội , hai vợ chồng nhà Tây này giạt tới và chịu  tội cùng họ
Sau 75 , người , đất đai, trâu bò , hoa lá... cùng vào hợp tác xã . Họ đi làm theo kẻng và nhận công điểm . Tiếng kẻng mở đầu và kết thúc mọi thứ .  Hồi trước họ cũng nghèo nhưng không đói rách thảm hại như tá điền của Bá Kiến, Cửu Hội của ông Ngô Tất Tố . Nay thì những nhà đông con đói  vàng mặt , tình cũng cạn như gạo trong hủ. Cha mẹ già ăn xong lưng chén , cố đưa cái chén sạch trơn về phía con dâu, khi nào mỏi tay thì bỏ đũa đứng lên, anh con trai cúi gằm nhai nuốt trệu trạo không nói một lời
Mùa hạ , trời không mây, không có gió chỉ có một khối cầu lửa treo lơ lửng trên đầu , nắng trút xuống chói chang , oi bức . Trên nhưng thửa ruộng khô quánh , họ đứng thành hàng ngang không ngừng bập những lưỡi  cuốc mạnh mẽ vào đất . Mồ hôi đổ ra thành dòng , mồ hôi đổ ra từ thịt từ da có khi từ xương , nhễ nhại ướt đẫm .
Ông Kiểm tuy già mà cuốc nhanh nhất ,đã tới đầu bờ, ông ngồi bệt xuống, mắt hoa,  tai ù ông nhớ mang mang lời của chủ nhiệm hợp tác xã , lặp đi lặp lại trong hội trường thôn, cái ưu điểm của xã hội : làm việc tuỳ sức ăn tiêu tủy cần . Ông chửi mẹ cái ưu điểm đó rồi vấn thuốc
- Phong kiến , đế quốc đã cút đã nhào rồi hả cháu
   - Bác nói gì ?
- Thì tao nói bọn bóc lột, đàn áp đã tiêu rồi
Chưa biết nói sao thì bác hỏi tiếp :
- Sao mày bỏ học , nghe nói mày thi đậu rồi , sao bỏ học con ?
_ Lý lịch có vấn đề bác ạ
- Vấn đề, vấn đề gì
Giọt mồ hôi chảy vào mắt cay xè, cô gái nhắm mắt lại , ánh sáng biến mất nhưng có vô số đốm nhỏ lập loè bay loạn xạ trước mặt
Một con chim dang rộng đôi cánh chao nghiêng, chừng như không tìm thấy gì nó bực tức , giận dữ lao vút lên như muốn đâm thẳng vào khối lửa trên cao kia
Cùng với mọi người cậu mợ Ba ngồi chen nhau trong bóng mát lưa thưa của bụi tre đầu bờ . Lá queo lại rủ xuống , kiệt sức dưới cái nắng như nung . Cả hai đều kiệm lời . Cậu Ba ngu ngơ ,ai nói gì cũng cười , nhưng rất tốt bụng cậu sẵn sàng giúp mọi người . Có lần cậu bớt lúa công điềm của mình cho dâu nhà bác Kiểm mới sinh con . Không hiểu sao chủ nhiệm biết được , họ gọi cậu Ba lên viết kiểm điểm , câu không biết viết thế là họ phạt bằng cách trừ công điểm .
Chỉ có bác Kiểm đến hỏi ông chủ nhiệm lý do bị phạt , chủ nhiệm trả lời :
- Việc này của lãnh đạo , không phải là việc của bác
Ông quay đi và chữi thầm .
- Bác chữi ai ?
- Tao chữi mẹ cái thằng Tây Cậu Ba , đói mà còn bày đặt cho lúa người khác .
Cậu Ba có những cử chỉ , việc làm giúp đỡ mợ Ba nơi đông người , mợ Ba đã quen nhưng với bà con xóm núi thì thật lạ lẫm , cái gene văn minh trở thành trò cười . Họ cười , cậu Ba cũng cười
- Sao không về Tây ?
- Tây gì , tây đui thì có
- Ừ thì tây đui, tui đây cũng đủ rồi
Không máu mũ ruột rà nhưng ai cũng thương hai vợ chồng nhà Tây này .
Cuộc sống cơ cực tưởng sẽ trôi đi ...

Một hôm, chừng đã khuya, có một nhóm người đến lều Cậu Ba , họ la mắng nạt nộ rồi lôi cậu Ba đi , mợ Ba chạy theo van xin, họ gạt ra đuổi về nhưng mợ cứ chạy theo.
Mợ Ba ngồi bệt xuống thềm , nghe tiếng được tiếng mất : gián điệp, cài cắm , khảo cho ra ...
Mợ ngồi suốt đêm ở ngoài cổng và cả ngày hôm sau không ăn, không uống , khóc lã người ,
Lúc gần chiều  mợ hé mắt nhìn một bóng người xiêu vẹo bước ra, áo quần rách bươm, mặt mày sưng húp ...lúc đầu mợ Ba ngờ ngợ nhưng kịp nhận ra mái tóc vàng , mợ nhào tới vừa lúc câu Ba khuỵ xuống ,
Không bước đi được họ ngồi tựa vào nhau bên đường . Cũng may gần một tiếng đồng hồ sau, có một chiếc xe bò chở rơm ngang qua :
- Trời ơi, Cậu Ba
Bác Bốn cùng cậu con trai bỏ hết rơm xuống chỉ lót một lớp trên xe , họ khiêng cậu ba lên và giục mợ Ba đi về ...
Xóm núi xơ xác phủ một màu vàng , rớt xuống từ đám mây cháy xém trên bầu trời . Những mái nhà bạc phếch, hàng rào đổ nghiêng, những cái tơi , cái nón buồn bã không biết mắc vào đó tự bao giờ . Mấy đụn rơm vàng vọt, những người đàn bà lam lũ trên đường diễu qua trước mắt , tất cả đều thê lương .
Cả người Cậu Ba bầm tím , hai mắt cá chân sưng to . Vệt máu bên khoé miệng khô lại đen xỉn . Đến khi đút cho Cậu  Ba muỗn cháo , mợ Ba mới thấy hai cái răng cửa không còn , mợ khóc nấc lên. Cậu Ba khó nhọc đưa cánh tay quàng lấy mợ


- Hay là mình tìm một nơi khác .
Mợ Ba hơi bất ngờ vì lần này cậu Ba nói nhiều , nói dài , mợ hiểu
Đi đâu ,ở đâu cũng cơ cực cũng đói nghèo , xóm núi này mình đã quen rồi .
Mợ Ba chỉ còn biết khóc ,hai mảnh đời đau khổ tìm đến nhau tưởng cái khổ sẽ vơi đi , ai ngờ lại tăng lên ngùn ngụt , không có điểm dừng .
Bóng tối đặc quánh nuốt chửng  cả cây cối nhà cửa. Họ ngồi im mắt mở to mà không trông thấy gì .

If you born poor , it's not your mistake
But if you die poor, it's your mistake ( Bill Gates )
Có khi trật lất .


P/S Ông Bill Gates có nói câu này không , tui chưa biết rõ

Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

TỰ TÌNH

TỰ TÌNH
Phạm Mộ Đức
Sư phạm Qui Nhơn Nha trang _ Khánh hòa .


Tôi tận hưởng những giây phút ấy :
Những phút - giây - sống - giữa - bạn -bè
Cùng đùa cợt như thuở còn trẻ dại
Thèm chuyện trò như một nỗi đam mê !
Tôi sẽ nói những điều mình muốn nói
Để được nghe bao nhiêu chuyện bất ngờ
Dù sau đấy trên đường về thui thủi
Lòng chợt buồn và nghĩ vẩn suy vơ ...
Rồi mai mốt cây - đời - tôi héo úa
Tôi xa bầy đi làm " kẻ - nghìn - xưa "
Thân thành Đất ...sớm chiều hong nắng - lụa
Hồn lên Trời ...thao thức giọt - sao - khuya !
Xin Đa Tạ kẻ thương , người ghét
Kẻ hửng hờ , đồng cảm , tin , nghi ...
Tôi vẫn sống như - trước - giờ - ly - biêt
Trải lòng mình theo mỗi bước chân đi ....

Thơ & Nhạc : Pham Mộ Đúc
Biểu diễn : Thái Hòa
NGUỒN VIDEO : AN HUU TRAN
NGUỒN : MP3 : Pham Mo Duc gửi qua Mail SPQN 1962

Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

BAN LIÊN LẠC SƯ PHẠM QUINHON THÀNH PHỐ HUẾ

                                                                                                                    CHỊ TRẦN THỊ TRÂM
                                                                                                                                Khóa 7



                                             







BAN LIÊN LẠC SƯ PHẠM QUI NHƠN THÀNH PHỐ HUẾ _ Tỉnh Thừa Thiên - Huế .
Chị : Trần Thị Trâm
Qua trang : chuyển tải đến Ban liên lạc Suphamquinhon Tỉnh Bình Định _ Thành phố Qui Nhơn ( Hon Quach , Thanhtuyen Le , Châu Hải Vũ , Thanhnhan Ho , Nguyễn Dũng .......
NỘI DUNG :
" Tôi Khóa 7 , ở trong ban liên lạc Huế nhờ An đăng ki cho Đoàn Huế : 2 tiết mục văn nghệ tại buổi họp mặt kỉ niệm 55 năm thành lập trường SPQN 
1- Tiếng Sông Hương( hợp ca)
2- Thương quá Việt Nam(hợp ca+ hoạt cảnh)nếu có thời gian Nguyễn Đình Niêm khóa 3 và là nhạc sĩ : sẽ đơn ca.Cám ơn An. " .
Trân trọng cảm ơn Quý vị

BAN LIÊN LẠC SƯ PHẠM QUI NHƠN BÌNH ĐỊNH

                   

                                   













Kính thưa quí thầy cô cùng các đồng môn SPQN
Như đã thông tin ,ngày 12/8/2017 tới đây sẽ là ngày Hội họp mặt " Về thăm trường cũ" của cựu Giáo Sinh SPQN trên khắp mọi miền đất nước ,nơi đây năm 1962 khóa học đầu tiên được khai giảng -Nhân sự kiện đặc biệt này ,những giáo sinh SPQN đang sinh sống trên mảnh đất được xem là cái nôi của Sư Phạm Quinhon xin được vinh hạnh đứng ra thực hiện sự kiện này với tiêu đề "HỘI NGỘ - 55 NĂM TÌNH ĐỒNG MÔN SPQN " , bên cạnh đó với tấm lòng hảo tâm cùng chung tay góp sức của quí đồng môn về vật chất cũng như tinh thần là một khích lệ rất lớn để ngày Hội được hoành tráng ,thành công mỹ mãn
Theo đó
-Đón tiếp ,bố trí chổ nghỉ , làm thủ tục tham dự ,liên hoan tiếng hát giáo sinh SPQN (tùy thuộc số lượng tham gia ) : ngày 11/8/2017
- Sinh hoạt chính thức tại Hội trường ĐHQN ( thực hiện các nghi lễ của buổi họp mặt -có văn nghệ xen kẻ)-Tiệc liên hoan tại Nhà hàng Trầu Cau 2 (cách 300m ): 13h30 ngày 12/8/17
-Tham quan du lịch ( phương tiện Ô tô) 3 địa điểm : Đàn Tế Trời ,Bảo Tàng Quang Trung ,Khu du lịch Sinh Thái Hầm Hô ,dùng cơm trưa tại Nhà hàng Hiếu Ngọc-Chia tay và hẹn ngày gặp lại - xe chở G/s về lại vị trí xuất phát : 07h30 =>14hoo ngày 13/8/2017
Thành phần nhân sự của ngày Hội :
- Phụ trách chung :
Lê Thanh Tuyến - 0984338198
-Thường Trực :
Quách Văn Hớn - 0935107779
- Phụ trách Văn Nghệ - Truyền Thông
Vũ Hải Châu - 0914218416
-Tiểu ban Tham quan -Du lịch :
Hồ Quang Trí - 0975069686
Lê Văn Dưng - 01667537593
- Tiểu ban tiếp tân và tài chính :
Nguyễn Dũng - 0913439336
Đinh Khoa - 0913422678
Hồ Thị Thanh Nhàn - 0903188528
cùng nhiều thành viên khác
- Tài khoản sử dụng cho ngày Hội : 1901000028799000
Chủ TK : Quách Văn Hớn
Tại : Ngân hàng VIỆT Á -Quinhon
Kính mong quí thầy cô và anh chị em cựu giáo sinh SPQN cùng về tham dự
Trân trọng .
,
TM Ban Tổ Chức
Lê Thanh Tuyến

KỈ NIỆM THI Ô - RAN VÀO TRƯỜNG SƯ PHẠM QUY NHƠN NGÀY ẤY.

                                                                                                                Nguyễn Thị Minh Tân



                     








     Đỗ Tú tài II, tôi xin ba mẹ cho thi vào trường Sư phạm Quy Nhơn Khóa 73- 75 vì tôi luôn ước mơ trở thành cô giáo và cũng bởi gia đình con đông, khó khăn, tôi không thể xin ba mẹ cho đi thi ở các nơi xa khác!
     Qua khỏi đợt thi kiến thức khá dễ dàng nhưng tôi rất lo lắng cho đợt thi ô -ran sắp tới vì nghe qua thông tin từ các anh chị đi trước: " Khó lắm em ơi! Nhiều người đỗ đợt đầu điểm rất cao nhưng vào ô - ran vẫn rớt đó em!v.v.. và v.v..." Mang tâm trạng như thế, trong lúc ngồi trong phòng chờ giám khảo đến, tim tôi gõ trống thình thình trong lồng ngực! Nhỏ Thanh, bạn rất thân từ hồi học trường Nữ, ngồi bên động viên tôi:" Chắc không khó lắm đâu, đừng sợ!" Nhìn sang, thấy mặt bạn ấy cũng " xanh lè", tôi phì cười...
Lát sau, hai thầy giám khảo vào phòng. Mọi người đứng dậy chào mà vẻ lo lắng, hồi hộp chan chứa trong ánh mắt... Có lẽ vì hoảng quá nên tôi không còn nhớ tên vị giám khảo ngồi gần cửa ra vào, chỉ nhớ có thầy Anh ( sau này thầy hướng dẫn lớp Nhất 7 chúng tôi), ngoài ra, cũng vì thầy có vẻ mặt thật hiền hòa lúc ấy, làm chúng tôi bớt sợ...
Các thầy đã gọi từng thí sinh lên bảng, yêu cầu họ đi qua đi lại, viết lên bảng đen 1 câu ca dao, tục ngữ mình thích, trả lời thầy 1 vài câu hỏi hoặc hát múa v.v... Ngồi bên dưới, chúng tôi thỉnh thoảng phải che miệng cười vì cái tính hồn nhiên của tuổi trẻ làm cho nỗi lo sợ biến mất trong chốc lát khi thấy một vài bạn trai cố lấy dáng vẻ đạo mạo, chững chạc, các bạn gái thì gắng sao cho dịu dàng, yểu điệu thục nữ hơn trong từng bước đi... Hoặc có bạn viết 1 câu mà như sóng biển lượn trên bảng, hát thì như "vịt cồ" gọi mái... Nhưng cũng công nhận có khá nhiều bạn thực hiện các yêu cầu của thầy giám khảo rất tốt, điều ấy khiến tôi lại càng lo âu vì cuộc thi cũng là cuộc chơi mà sẽ có kẻ đỗ ở lại trong vui sướng, người hỏng sẽ vô cùng xót xa...
     Đến phiên tôi, sau khi đã đi qua đi lại một vòng, tay cố giữ tà áo dài trắng đang cứ muốn bay lên theo gió của chiếc quạt trần lúc này được tăng số vì trời nóng, thầy Anh đã yêu cầu tôi:
- Chị viết lên bảng 1 câu ca dao hay tục ngữ mà mình thích!
Tôi lượm viên phấn lên bảng mà tay run tưởng như không giữ được nó! Tôi cố nắn nót viết câu tục ngữ ngắn nhất: " Có học phải có hạnh"(Một câu tục ngữ ấn tượng làm tôi nhớ mãi của năm tôi thi vào Đệ thất trường Nữ Trung Học phải bình giải mà bao nhiêu bạn đã bị lạc đề vì nhầm với "có hành"!) May mắn là hàng chữ viết trên bảng của tôi nhìn cũng thẳng hàng, chữ rõ nét không run lắm! (Tôi thầm cảm ơn ba, người đã thường cho tôi chép đề toán lên bảng cho học trò của ba làm bài khi chúng học thêm ở nhà nên tôi cũng khá quen khi viết bảng!) Vị giám khảo ngồi gần cửa gật gật đầu bảo tiếp:
- Cô hiểu thế nào về câu tục ngữ này?
Tôi đã cố gắng bình tĩnh trả lời thầy sao cho mạch lạc nhất và chú ý nhấn mạnh " người có học cần phải có ý thức giữ gìn hạnh kiểm tốt và sống có đạo đức ở đời..." Lần này, tôi len lén quan sát và phát hiện cả hai thầy đều gật gù, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm... Chưa thoải mái được vài giây, thầy Anh lại yêu cầu tôi:
- Giờ chị hát 1 bài hoặc 1 đoạn của bài hát nào chị thích cho mọi người nghe đi!

                            



     Trời ạ! Với tâm trạng thế này mà hát thì có mà... đổ nợ! Tôi than thầm trong lòng nhưng đành phải thực hiện yêu cầu của giám khảo thôi, làm sao được! Vậy là ... sau vài giây " bắt ấn tay" cho đỡ run, tôi giới thiệu và hát bài " Con bướm vàng"! Có tiếng các bạn bên dưới cười ồ, tôi càng mất bình tĩnh hơn! Chắc các bạn cười vì từ sớm tới giờ chưa có bạn nào hát nhạc thiếu nhi như tôi!
Hát xong, tôi lại thấy thầy Anh cười, nụ cười của thầy hiền hòa làm sao! Chính nụ cười đó đã mở cửa cho hồn vía của tôi quay về! Chưa ổn, thầy cười xong thì bảo:
- Chị có biết múa minh họa cho bài hát ấy không? Nếu biết thì thực hiện tiếp đi!
Tôi kêu khổ trong lòng nhưng cố nhoẻn nụ cười méo mó và vừa hát vừa " múa" minh họa! Không biết tà áo tôi có bay bay theo cánh bướm vàng tay tôi hay không, chỉ biết rằng vừa dứt là không những các bạn vỗ tay mà hai thầy giám khảo cũng vỗ tay cười... Tôi cảm thấy mình nóng ran cả mặt, chắc bây giờ thành " con bướm hồng" rồi chứ vàng gì nữa!...
     Vậy là đợt thi ô - ran đó có lẽ tôi đạt điểm cũng không tồi nên tôi đỗ trọn kì rất cao! Hú hồn! Những diễn biến của kì thi hôm ấy đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn quay về trong giấc mơ đẹp đẽ của tôi các bạn ạ!...
                                                                   Tháng 6/ 2017.
                                                                       Minh Tân

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...