Thanh Cảm
Tháng bảy, vùng đất phương Nam đã bớt oi nồng
khi đón những cơn mưa chiều đến muộn. Sáng sớm trời dịu mát. Bên lan can cửa sổ,
mấy cụm tóc tiên nhỏ xinh khoe cánh hồng tươi rung rinh trong vòm lá. Bầu trời
xanh lơ, lững lờ mấy dải mây trắng bạc. Bên
sông, nắng mai lướt nhẹ trên những đám lục bình lặng lẽ đang chầm chậm trôi
xuôi. Nắng sớm rơi êm trên những hàng cây ngọn cỏ ven bờ, nắng thêu vàng bầu
trời thành phố như một tấm thảm mỏng manh nhẹ nhàng choàng vào không gian cuối
hạ.
Sài Gòn hai mùa
mưa nắng nhưng tôi vẫn cảm nhận đâu đó một chút gió heo may của mùa thu quê
hương ùa đến vào những buổi bình minh trong trẻo mây trời hay những khi chiều
về bàng bạc ánh hoàng hôn. Xa quê, không ít lần tôi đã đếm bao mùa thu qua đông
lại trong bồi hồi nhớ tiếc. Tôi vẫn không quên cảm giác hạnh phúc ngập tràn thời
thơ bé khi xúng xính áo mới đến trường vào những sáng đầu thu, tôi vẫn nhớ như
in những chiều thu xưa cùng bạn bè lang thang trên những con phố thân quen ngập
đầy lá vàng. Nhớ những sáng đông sang cuộn mình trong chăn ấm lười biếng chẳng
muốn đi đâu, nhớ những chiều đông muộn ấm áp trong căn phòng đầy vơi tiếng nhạc
…
Tháng bảy về thuần
khiết bên những cánh sen hồng trong chiếc giỏ xinh cho người đi lễ ngày rằm, e
ấp tinh khôi với những nụ hồng ngoài vườn vừa hé nở chờ giọt sương mai. Tháng bảy
xốn xang lòng khi chợt nhớ những con đường mưa trắng xóa giăng kín lối về trong
những ngày mưa phùn tháng sáu và tháng bảy để tôi chạnh nhớ những khoảnh khắc
thương quí vừa xa…
…. Ngày cuối tháng sáu.
Chỉ còn đúng một
ngày nữa là đến ngày anh chị em đồng môn chúng tôi tụ họp về nơi này để dự kỷ
niệm 50 năm thành lập trường Sư Phạm Qui Nhơn. Có nhiều anh chị ở các tỉnh
thành xa đã về Sài Gòn trước, tối nay một số anh chị đồng môn đã cùng hẹn gặp
nhau ở nhà tôi…Anh chị em chúng tôi tuy không cùng chung khóa học mà cứ như là
cùng lớp cùng bàn, những mái đầu bạc kề bên những mái tóc muối tiêu sao mà thân
thiết và quá đổi yêu thương. Chúng tôi râm ran chuyện trò, nhỏ to tâm sự…Tiếng
cười, tiếng nói, tiếng hát, tiếng đàn…như át cả tiếng mưa đến vội ngoài kia…Và
cứ vậy, cứ nói cười, cứ chuyện trò tâm sự, cứ đàn hát đến quên cả thời gian!
…. Ngày đầu
tháng bảy.
Buổi sáng dậy
sớm, theo thói quen, tôi mở rộng cánh cửa sổ, một làn gió nhẹ từ mặt sông lùa
vào man mát, bầu trời trong veo và hình như có mùi vị thơm ngọt của phù sa từ
những con sông quê hương thổi về. Trên tầng cao của chung cư, tôi tha hồ nhìn ngắm
thành phố của những sáng sớm huyền ảo trong sương mờ, những chiều tà bạt ngàn
mây trắng hay những đêm về lấp lánh ánh sao khuya…
Pha một tách
café nhiều sữa, đưa tay lấy remote, một bản nhạc đồng quê quen thuộc vang lên
nho nhỏ…Những giai điệu của “Yesterday Once More” êm ái, nhẹ nhàng …All my best
memories…come back clearly to me. . . It’s yesterday once more…cứ dịu dàng…
dịu dàng…
Ngày cuối tuần, tôi
muốn kéo dài cái cảm giác thích thú, thi vị của buổi sáng chủ nhật yên ả trên
chiếc sofa êm ái này cùng với gia đình, được ngắm nhìn bầu trời trong lành buối
sáng qua ô cửa nhỏ, được hít thở không khí trong trẻo ấm áp hương vị quê nhà. Nhưng …không được rồi, bởi hôm nay là một ngày
đặc biệt-1/7/2012- ngày anh chị em đồng môn 13 khóa chúng tôi hội ngộ kỷ niệm
50 năm thành lập trường-Trường Sư Phạm Qui Nhơn- ngôi trường đã đi theo chúng
tôi suốt chiều dài của một miền ký ức.
Chọn chiếc áo
dài màu tím có những hoa văn nho nhỏ, tôi mặc vào và cứ thế nhìn ngắm mình
trước gương. Nhưng lạ quá! Đối diện với
tôi, trong gương không phải là một bà giáo già sáu mươi mà là một cô giáo sinh
mười tám trẻ trung trong sáng bên tà áo dài trắng muốt, dáng cô gái cao gầy, tóc
ngang xỏa hững hờ trên bờ vai nhỏ nhắn…Trên tay cô giáo sinh trẻ là tấm biển
nho nhỏ mang dòng chữ “TRƯỜNG SƯ PHẠM”… Cô
giáo sinh ấy đang mỉm cười thân thiện với tôi, với bà giáo già nghĩ hưu đã từ
lâu lắm rồi! Tuổi sáu mươi với những dấu vết thời gian, những muộn phiền in hằn cùng năm tháng, nhưng
sáng nay, nhìn cô gái xinh xắn trong gương tôi tưởng mình như trẻ lại, cuộc đời
thấy như đẹp hơn, không gian nghe như vui hơn và đâu đó quanh tôi dường như mùa
thu đã tràn về!
Tôi xuống tầng hầm lấy xe máy và chuẩn bị đến
địa điểm họp mặt. Tôi vẫn có thói quen chạy xe chầm chậm mỗi khi ra đường cho
dù ở nơi nào, cho dù lúc ấy đường phố đông đúc hay vắng tênh, có lẽ một phần vì
tuổi tôi không còn trẻ, một phần tôi muốn ngắm nhìn những con đường ở thành phố
vào buối sáng. Đâu đó trong dòng chảy cuộc sống ở thành phố này vẫn cho tôi
những cung bậc cảm xúc khác nhau, vẫn cho tôi cảm nhận được những nét đáng yêu
riêng trong một thành phố vốn năng động và hiếu khách.
Ngang qua cầu Bình Triệu, gió từ mặt sông
lùa vào mát rượi…lòng bỗng thấy vui vui! Xuống Đinh Bộ Lĩnh, ra Bạch Đằng rồi vòng qua
Lê Quang Định…Các con đường ở đây lúc nào cũng đông đúc người xe qua lại. Chầm
chậm, tôi rẽ vào Nguyễn Văn Đậu đến Trầu Cau, nơi chúng tôi cùng hội ngộ.
Đến nơi, tôi thấy
rất đông các anh chị khác đã có mặt ở đó rồi. Các chị dịu dàng trong những tà
áo dài tha thướt, trẻ trung với những váy áo nhiều màu sắc đang cùng từng nhóm
bạn chụp hình lưu niệm bên những lẳng hoa tươi của các đoàn mang đến chúc mừng.
Các anh thì tay bắt mặt mừng cùng bạn bè khi gặp lại, nhiều nhóm lại kéo nhau
vào quầy café ngồi nhâm nhi chuyện trò, những nhóm khác lên tầng trên tham quan
khu vực triển lãm các khóa học…Về dự sinh nhật lần 50 của trường, có anh có chị
xuống từ vùng cao nguyên quanh năm sương mù…có bạn có em vào từ những tỉnh
thành ven biển miền Trung nắng cát…có người đến từ vùng đất đỏ của miền Đông
Nam bộ…Lại có người trở về từ hải ngoại xa xôi…

Lần này các bạn lớp nhị 1 của
tôi về cũng khá đông vui: Nào là bạn Đình Bào từ Qui Nhơn, Nguyễn Bình từ Phan
Rang vào, Ngọc Ái từ Tây Ninh lên, các bạn Hữu An, Lê Ba, Bắc Cường, Vĩnh Bưu…ở
các quận huyện trong thành phố này đến. Chúng tôi sau rất nhiều năm mới gặp lại nên
nói mãi vẫn không hết chuyện…Chuyện trường lớp ngày xưa, chuyện những tháng năm
dài xa cách…và cả chuyện bây giờ. . . Rất nhiều anh chị lỡ dịp về trường cũ vừa
rồi nên đã trở về dự hội lần này để mong có thể gặp lại bạn xưa thầy cũ . Tất
cả những hình ảnh ấy, những cảm xúc ấy quyện vào nhau thành một khối yêu thương
của tình thân trong gia đình Sư Phạm chan chứa nghĩa tình!
Tôi thấy rất
nhiều quí thầy cô cũ của trường cùng về họp mặt lần này, có những thầy cô không
ngại xa xôi cũng trở về như cô Hưng từ Tiền giang đến, thầy Trắc thầy Thâm vào
từ Qui Nhơn, thầy Duy đến từ Bình Dương…cùng
rất nhiều quí thầy cô trong thành phố cùng về tham dự sinh nhật 50 của trường
như thầy Tháo thầy Thường, thầy Tạ thầy Phùng, thầy Lý thầy Linh, thầy Lưu thầy Hiền. . . Hình ảnh thầy Bồn ngồi
bên bình oxy, vây quanh là các anh chị cựu giáo sinh yêu thương thăm hỏi rồi
chụp hình lưu niệm cùng thầy làm tôi cứ ray rứt cả lòng và bùi ngùi nhớ mãi…Thật
tiếc và có chút buồn khi một vài Thầy Cô vì tuổi già sức yếu, vì cách trở xa
xôi nên không cùng về với chúng tôi trong lần hội ngộ này như thầy Hoàng Hy, thầy
Khánh Hỷ, thầy Hiệu trưởng Trần Văn Mẫn… những người Thầy mà chúng tôi hằng tôn
quí!
Buổi lễ kỷ niệm
cũng đã rất vinh dự đón tiếp đông đảo quí giáo sư, quí thầy cô đại diện các
trường Sư Phạm trong thành phố cũng như ở các tỉnh thành lân cận như Vĩnh Long,
Long An…cùng về tham dự trong tình cảm
quí mến tràn đầy. Trên nét mặt quí Thầy Cô đều lộ rõ nét hân hoan khi về dự hội,
đều bồi hồi xúc động khi trên ngực áo đỏ thắm bông hồng biết ơn của những cựu
giáo sinh chúng tôi cài tặng, khi trên tay nâng niu quyển Kỷ yếu 50 năm Sư Phạm
Qui Nhơn mà ban tổ chức kính biếu.
Cũng như lần về thăm trường cũ, những giai
điệu rộn ràng của bài hát “Sư Phạm Qui Nhơn hành khúc”của thầy Hoàng Hy đã mở
đầu cho một ngày lễ hội nhiều sắc màu như một lời chúc mừng sinh nhật đến ngôi
trường thân yêu đã vào tuổi 50, nơi nửa thế kỷ qua đã dẫn bước cho bao thế hệ
thầy cô giáo chúng tôi vào đời kể từ ngày thành lập.
Vào chương trình
chính, sau phần tuyên bố lý do, giới
thiệu khách mời của anh Chúc là diễn văn chào mừng của anh Chuyển trưởng ban tổ
chức và lắng đọng lòng người khi chúng tôi cùng đứng dậy trong phút giây nghĩ
về quí Thầy Cô và các anh chị cựu giáo sinh đã vĩnh viễn đi về nơi xa…
Sau khi anh Dũ, trưởng ban liên lạc hội cựu
giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn sơ lược qua Lịch sử trường, chúng tôi cũng đã bày tỏ lòng
tri ân và biết ơn của mình đến quí Thầy Cô bằng những bó hoa tươi thắm thay cho
lời cảm ơn sâu sắc. Thật cảm động với hình ảnh thầy Tháo đại diện quí Thầy cô
lên phát biểu đôi điều, lời thầy chầm chậm nhưng vẫn ấm áp như xưa! Thầy Bửu, đại
diện các trường khách mời cũng bày tỏ cảm xúc của mình khi về dự hội với chúng
tôi bằng đôi điều tâm sự chân tình.
Một trong những
hoạt động chính của lần kỷ niệm này là phát hành Kỷ yếu 50 năm SPQN 1962-2012. Trước
khi anh Thận, đại diện ban biên tập công bố kế hoạch phát hành thì dường như
tôi thấy trên tay các anh chị cựu giáo sinh đều đã cầm tập kỷ yếu như một món
quà yêu quí trong lần hội ngộ này.
Gần 12h trưa
chúng tôi vào phần tiệc liên hoan, văn nghệ. Cả một sảnh rộng vang tiếng nói
cười. Những tiết mục văn nghệ được chuẩn bị từ trước của các khóa mang nhiều
sắc màu làm cho không khí buổi tiệc thêm phần tươi vui. Những câu ca tiếng hát
rộn ràng vang lên từ những con người tóc đã bạc nhưng tâm hồn như vẫn còn tươi
trẻ nghe đáng yêu, đáng quí vô cùng!
Được sự khuyến khích của bạn bè, tôi cũng
mạnh dạn thay mặt k11 ngập ngừng một bài hát của anh Văn Bình SPQN k1, bài hát
ghi lại những cảm xúc của “Một thời Qui Nhơn” thân thương dưới mái trường Sư
Phạm, tôi muốn gửi tặng bài hát này đến quí Thầy Cô, gửi tặng các bạn của tôi
và những anh chị đã từng một thời đi về bên ngôi trường yêu dấu… “Em còn nhớ
một thời giáo sinh…thời xuân sắc hương tình…Em còn nghe từng hồi gió khơi…đường
sân bay tung bụi cát…”
Thời gian rồi
cũng qua, đã đến lúc chúng tôi phải nói lời từ giã. Lưu luyến cùng nhau chụp
những tấm hình lưu niệm sau cùng của ngày hội ngộ, chúng tôi bùi ngùi chia tay
và hẹn ngày tái ngộ. Những bàn tay xiết chặt, những vòng tay ôm thân thiết như
chẳng muốn rời xa…Bên tai tôi có lời nói chia tay của ai đó…nhè nhẹ…buồn thiu…!
Trên đường về, cơn
mưa chiều chợt đến…Ngang qua cầu, gió lại lùa vào mặt lànl lạnh và mưa thì vẫn
trắng xóa lối về…từng hạt mưa rơi mãi không thôi!
Chiều, các bạn
k11 còn ở lại hẹn đến nhà Kim Thạch…Tối lại đến Sông Trăng để chia tay vợ chồng
người bạn ở lớp Nhị 2…Tất cả chúng tôi tuy không chung lớp nhưng tình cảm thân
thương như anh chị em trong cùng một gia đình, đại gia đình Sư Phạm của chúng
tôi.
Một ngày trôi qua,
sáng trưa chiều tối với thật nhiều cảm xúc đan xen, tôi như dập dềnh trong tình
cảm của bạn bè, thầy cô, trường lớp…Và cuối cùng tất cả rồi cũng sẽ đi vào kỷ
niệm, những kỷ niệm ghi dấu của một thuở xuân thì.
Xin cho tôi được tỏ lòng tri ân đến những
nghĩa tình mà gia đình Sư Phạm Qui Nhơn mang lại. Cho tôi được nói lời cảm ơn đến
các anh chị, những người đã đưa chuyến tàu lênh đênh về bến sau 50 năm xa cách.
Cảm ơn anh Dũ, người đầu tàu mạnh mẽ nhất cùng với anh Chuyển, anh Đán, anh
Chúc, anh Thận, anh Hải, anh Chức, anh Thành, chị Trâm, anh chị Vân Được…những
người đã bên cạnh anh chị em chúng tôi trong một cuộc hành trình dài để chuyến
tàu an bình về bến cũ yêu thương.
Cầu mong ơn Trời cho chúng tôi vẫn luôn mãi
bình yên, trái tim chúng tôi luôn đong đầy cảm xúc thì sẽ vẫn còn đấy những
chuyến tàu chở đầy nghĩa tình sâu nặng, những chuyến tàu hằng năm mang chúng
tôi trở về bến cũ vào mỗi độ thu về!
Sài Gòn 2. 7. 2012
Thanh Cảm k11