Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

Hai bài thơ làm từ 1974 - Nguyễn Thị Minh Đề - K11

( Cám ơn Phương Dung đã gởi bài này đến SPQN )


Các bạn " nhị 2 " thương mến ơi ,
cho Minh Đề gởi đến các bạn tất cả tình cảm nhớ thương . Hai năm chung trường chung lớp là những khóm hoa rực rỡ trong khu vườn ký ức .M. Đề luôn giử mãi trong lòng. Chúc tất cả các bạn cùa tôi luôn vui khỏe , hạnh phúc .

Minh Đề và Phương Dung (chụp 1974)

  
 Buổi học cuối .

Ta nghe hồn rưng rưng khóc
Này chỗ ngồi , này lớp học thân yêu
Này bạn bè , ôi ! thương mến thật nhiều
Và ánh mắt...luyến lưu ta mỗi buổi

Nay từ giã trường lớp xưa dấu ái
Cúi đầu đi từ tạ những tình thân
Và nụ cười , ánh mắt ân cần
Góp nhặt lại , gom đầy trang kỷ niệm .

1974 - Nguyễn Thị Minh Đề

     
       Đêm mãn khóa

Tấm hình nhỏ ta trao bè bạn
Tình 2 năm đánh dấu chút này đây
Xin chúc nhau lời chúc thật đầy
Cố cười nói để chôn vùi tê tái .

 Lời nhắn nhủ cho đàn em ở lại
Ta gởi em trường , lớp thân yêu
Lớp số " 2" ta thương mến thật nhiều
Với sân cỏ , dãy hành lang dài yêu dấu
Ta gởi em vườn hoa băng đá
Hàng thông nghiêng , hoa sứ ngát hương
Khóm bông bồng vàng màu nắng yêu thương
Và tất cả vấn vương ta xin gởi lại
Tay đan tay nối vòng dây thân ái
Vòng tay nào ta riêng để cho nhau ?!
Miệng nói cười nhưng lòng ngập u sầu
Tình chưa vẹn nên hai năm còn lận đận .
 1974 - Nguyễn Thị Minh Đề

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Có những niềm riêng - Lê Tín Hương - Tuấn Ngọc

(Riêng tặng các bạn Nhị 2 - K11 và những bạn bè rất thân của tôi...)




Có những niềm riêng làm sao nói hết 
Như mây như mưa như cát biển khơi 
Có những niềm riêng làm sao ai biết 
Như trăng trên cao cách xa vời vợi. 

Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt 
Như cây sau mưa long lanh giọt sầu 
Có những niềm riêng làm tim thổn thức 
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười. 

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi 
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời 
Ôi nỗi sầu đọng chất ngất 
Như một ngày như mọi ngày 
Như vạn ngày không thấy đổi thay. 

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ 
Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ 
Có những niềm riêng gần như hơi thở 
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ. 

Có những niềm riêng một đời dấu kín 
Như rêu như rong đắm trong biển khơi 
Có những niềm riêng một đời câm nín 
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi

Thứ Tư, 11 tháng 7, 2012

THÀNH PHỐ MÙ SƯƠNG.


                                          Phương Uyên.

                   (Viết theo tâm sự của một người bạn)

            “Hoài vọng quê hương là những xúc cảm mãi mãi tươi xanh một màu thương nhớ, nhất là khi sống nơi đất khách quê người nỗi nhớ lại càng mãnh liệt hơn…”

        Mỗi buổi sáng khi mới thức dậy, tôi rất thích nghe Hương Thủy hát bài Thị trấn sương mù rồi thả hồn mình lãng đãng về với khung trời tuổi thơ.

“ Em sinh ra trên vùng đất đỏ sương mù. Tên gọi là Pleiku. Bình minh lên như bức tranh tuyệt vời. Rừng cao nguyên với rẫy nương rừng đồi. Những buôn làng ấm no vui nụ cười trên môi…”

Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi phố núi nhiều sương mù và cây xanh. Bầu trời thì lúc nào cũng một màu trắng đục xam xám và thật thấp tưởng như với tay là chạm phải. Nơi ấy, quanh năm không khí se se lạnh, dường như mùa đông bàng bạc khắp nơi .
Buổi sáng , sương mù giăng khắp lối. Trên con đường đất đỏ đến trường. Chúng tôi co ro trong chiếc áo dài trắng. Bên ngoài khoác áo lạnh, quấn thêm chiếc khăn quàng cổ mà vẫn thấy cái giá rét len vào trong cơ thể. Cái lạnh buốt buổi sáng, cái nắng ấm buổi trưa, cái bụi đỏ trên đường đã quyện vào làm cho chúng tôi trở thành những cô bé má đỏ môi hồng .

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...