Irene.
Tôi mở cánh cửa phòng mình, bước ra
lan can nhìn xuống đường. Sáng Chủ Nhật ở Đà Nẵng thật yên ắng. Sương vẫn chưa
tan hết, màn đêm đang từ từ loãng ra nhường cho một ít màu xám sáng, dần hiện ra
những đường nét mờ mờ của các ngôi nhà ở bên kia đường như những cái hộp vuông
vức đứng yên bất động. Hàng cây sẫm màu im lìm như còn đang ngủ… con đường Hàn
Thuyên như bị thu hẹp lại và sâu hun hút.
Trời sáng dần, cảnh vật hiện ra rõ
nét. Mấy cây sa kê với những chiếc lá to như bàn tay khổng lồ xòe rộng. Những
cây lộc vừng vươn mình thức dậy, khoan khoái đung đưa nhè nhẹ. Những đóa hoa đỏ
thấp thoáng sau những tán lá xanh của một cây nào đó…Một vài người đi tập thể
dục nhẹ nhàng ngang qua… Tất cả cứ chầm chậm như chẳng cần chi vội...bình yên
và thanh thản.