BBT SPQN vừa nhận được hung tin: Bạn Diệp Thế Thoại, cựu Giáo Sinh lớp Nhị 7, khóa 11 vừa qua đời tại Tuy Hòa. Bạn Diệp Thế Thoại cũng là một cộng tác viên thân thiết của trang SPQN qua những bài thơ, bài viết cũng như những lời bàn rất chân thành.
BBT trang SPQN xin chân thành chia buồn cùng tang gia, và cầu xin Thiên Chúa thương đưa linh hồn bạn Diệp Thế Thoại sớm được về yên nghỉ bên nhan thánh Chúa.
SPQN
Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012
Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012
GIẤC MƠ LÀM CÔ GIÁO.
Chào Quý Thầy, Cô và Các bạn trong trang SPQN,
Tôi
là Hàn Diệu Phương cựu Giáo sinh Sư Phạm QN lớp nhị sáu, khóa 11. Hiện
là Giáo viên VN Canada. Chưa viết bài lần nào nhưng nhờ bạn Irene khuyến
khích, P. thử gởi bài viết đầu tay cho Quý Thầy Cô và Các bạn xem cho
vui. Mong mọi người đón nhận và không chê. Diệu Phương
Diệu Phương
(Cám ơn Irene gợi cho mình
những cảm xúc viết nên bài này)
…Hôm nay trời vào
thu,(ở đây) lắm sương mù, cây khô buồn trút lá, gió ven hồ bay xa. Mây thu lững
lờ trôi, lồng lộng gió lưng đồi…
Toronto
mùa thu lại về! Gió thổi nhiều. Trên con đường Farley Crescent, mỗi buổi chiều tôi
thường lái xe đi dạy về, hai hàng cây phong bên đường rợp bóng. Vào mùa Xuân lá
phong non màu tim tím, mùa Hạ lá xanh và mùa Thu những chiếc lá phong (maple)
ngả sang sắc vàng rồi chuyển sang đỏ rụng đầy xóm. Bầu trời nhiều mây hơn và
tâm hồn tôi trở nên dịu dàng. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm hồn tôi và tôi lại
lãng đãng nhớ về phương trời nào xa lắm!
Đậu bằng Tú tài xong ba má tôi không
cho học tiếp vì nói : “Con gái không cần học nhiều, ở nhà tập tành làm ăn rồi
có chồng là vừa” Vốn là người Hoa gốc Hải Nam ba má tôi bán thuốc Bắc từ cha
truyền, con nối cũng khá giả. Tất cả 10 anh em tôi đều học chữ Hoa trừ một mình
tôi học chữ Việt. Tôi yêu ngôn ngữ Việt Nam, và mơ ước được làm cô giáo
thời còn bé. Lúc nhỏ đã bị đòn “nứt mông” không biết bao nhiêu lần vì từ chối
đi học tiếng Tàu. Không chịu nổi tính lì và khóc nhè của tôi nên cuối cùng ba
má tôi chấp nhận cho tôi học tiếng Việt.
Thứ Tư, 18 tháng 7, 2012
THỜI CON GÁI ĐÃ XA
Thanh Cảm
Mùa này Sài Gòn
thường hay mưa. Những cơn mưa dù ở nơi nào cũng vương vấn nét buồn như rót vào
đời lời thở than cho thân phận. Chiều nay mưa lại về trắng xóa ngoài song cửa
kèm theo những cơn gió tạt mạnh làm rung lên bần bật những ô cửa kính loang loáng
nước. Chiều xuống thật thấp, mưa lấp đầy không gian với vô số sợi ngắn sợi dài
mỏng manh đang lả lơi uốn lượn theo chiều gió thổi. Bầu trời xám xịt một màu, xa
xa những cao ốc nhạt nhòa trong màn mưa giăng kín. Trên sông mưa, những con đò
như ngừng trôi đang cắm sào ngơi nghĩ…Âm thanh tiếng mưa rơi đều đều buồn tênh
cho tôi thả trôi cảm xúc trở về những năm tháng tuổi thơ, trở về những tháng
năm đầy thơ mộng của thời con gái và không biết tự lúc nào tôi đã buột miệng
tiếc nuối “Ngày xưa ấy đâu rồi…!”.
Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012
MÀU TÍM BẰNG LĂNG.
Irene.
Những ngày còn đi dạy, tôi thích nhất là vào khoảng thời gian sau khi chấm thi học kỳ hai và tổng kết điểm cuối năm. Vì đó là lúc cả cô giáo và học trò đều rỗi rảnh. Không còn sức ép của những bài soạn, bài giảng, bài học... Tất cả đã hoàn tất xong chương trình của một năm học. Cho nên học sinh đến lớp chỉ nô đùa, vui chơi. Còn cô giáo, thầy giáo thì lại thảnh thơi, cùng nhau tâm sự hay bàn tán về chuyến du lịch hè sắp tới…
Do có thói quen đi dạy sớm nên sáng nào tôi cũng đến trường trước giờ dạy khoảng nửa tiếng. Nhà tôi chở tôi đi dạy trên những con đường phố quen và thường dừng lại cách trường một đoạn. Tôi xuống xe rồi chầm chậm đi bộ vào trường. Mùa này những hàng cây bằng lăng trồng trên vỉa hè trước cổng trường đã nở đầy hoa tím.
Cái màu tím của hoa bằng lăng mới đẹp làm sao!Tôi như bị mê hoặc bởi cái màu tím tươi mát nhẹ nhàng và đằm thắm trong sương sớm. Nếu đêm qua có một cơn mưa nào đó thì màu tím bằng lăng lại càng dịu dàng và mềm mại hơn. Trong sự tinh khôi của buổi sớm mai và trong không khí mát mẻ của những làn gió thổi nhè nhẹ thì màu tím của hoa gợi cho tôi một thoáng man mác buồn, một chút bồi hồi, bâng khuâng, xao xuyến…

Đăng ký:
Bài đăng (Atom)