Irene.
Chưa bao giờ tôi nghĩ có một ngày tôi sẽ rời xa mảnh đất mà mình yêu dấu! Mảnh đất tôi đã sống và lớn lên gần như suốt cuộc đời mình. Thế mà tôi đành phải rời Qui Nhơn vào Sài Gòn bỏ lại sau lưng cả một trời kỉ niệm. Cho đến bây giờ tôi mới tin vào số mệnh. Cuộc đời mỗi con người, đến một lúc nào đó có những ngả rẽ mà không ai có thể ngờ trước được…
Vào đây, cuộc sống của tôi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Lạ cảnh, lạ người nên chẳng đi đâu, chỉ có sáng chủ nhật, con gái tôi mới chở tôi qua siêu thị mua một số thực phẩm cho cả tuần. Thời đại ngày nay, xã hội phát triển nên việc mua bán càng ngày càng dễ dàng nhất là ở các thành phố lớn. Kinh tế phát triển ào ạt sinh ra nhiều siêu thị, nhiều trung tâm mua bán…Hàng hóa ê hề. Người mua kẻ bán như những cái máy và tôi cũng ở trong cái guồng quay ấy!
Sài Gòn, sáng nắng chiều mưa, những lúc giao mùa, những khi trời chơm chớm lạnh như mấy hôm nay, ngồi nhìn ra ngõ tôi lại chạnh lòng nhớ tới quê nhà. Nỗi nhớ về miền đất, nhà cửa, con đường, phố chợ lại bùng cháy trong tôi.