Nhàn Du
Sài Gòn tháng sáu. Buổi sáng, những cơn mưa nhỏ chợt
đến, phảng phất một chút dịu mát. Anh yêu những cơn mưa ở đây. Không giống như
những cơn mưa ở miền Trung, dai dẳng, nặng nề, làm ta buồn đến nẫu ruột gan.
Tháng sáu
mưa, mưa
Giá trời đừng
mưa, và anh đừng nhớ,
Trời không
mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì
Một mình, anh rong xe qua những con phố dài. Sài Gòn
trong mưa, hàng me già nghiêng ngã, mặt đường sũng ướt, những hạt mưa cứ vô tình
đập vào mặt anh rát bỏng, anh cũng ướt sũng trong mưa.
Một góc quán “Gió heo may”, không đủ
ấm, thèm quá, chút nồng nàn của đôi bàn tay em.
Nhớ!...
Những lúc đi qua đường nhà em, anh vẫn
tự hỏi lòng, có nên ghé thăm em không? Thú thật, Lúc nào anh cũng bị ám ảnh bởi
câu nói của em:“ đã xa rồi, có còn gì nữa đâu !” Thế nên, khi đứng trước cổng
nhà em, anh cứ tần ngần đưa tay lên chiếc chuông nhỏ rồi lại bỏ tay xuống. Để
rồi anh lại quay đi như kẻ chạy trốn, chạy trốn những cơn mưa…
Làm sao mà quên được hở em, khi chúng
ta đã có quá nhiều kỉ niệm đẹp, đáng để mà nâng niu, đáng để mà nhớ, để mà
thương. Em đã từng bảo như thế: thánh thiện và trong ngần như những giọt sương
mai.
Làm sao mà quên được hở em, “ mới hôm
nào đây, anh còn mơ thấy em trở về thênh thang trong gió, với môi mắt cười đùa…”.Thương
yêu mãi là chiếc bóng, mãi theo suốt cuộc đời ta không biết mỏi, để nhắc nhở ta
một điều, tất cả vẫn còn trong nỗi nhớ:
Em
như hạt mưa trên phố xưa
Nuôi
kỉ niệm , băng hoại trí nhớ
Kỉ
niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã
Tình
xưa giờ quá xa.
Sài gòn tháng sáu, kỉ niệm vỡ òa như
những bong bóng nước. Tháng sáu được gần nhau, những buổi chiều đưa nhau đi
chơi, qua ô của sổ của quán Du Miên, cùng nhau ngắm mưa, thì thầm bên tai lời
yêu thương, hò hẹn- cho dù bây giờ chúng mình không còn trẻ trung như thời hoa
đỏ ngày xưa… Tháng sáu, mong mỏi, khắc khoải, chờ đợi, chờ đợi một lời hẹn ước-
mà lời hẹn ước có mấy khi được “viên mãn” đâu em!
Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm,
Cho anh thương áo em vàng.
Tháng sáu trời buồn,
Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất
Như em như em
Riêng anh…, tháng sáu Sài gòn như thế đấy! Anh mang
nỗi trống vắng đến đây, gởi lại ở thành phố này và anh lại trở về trong nỗi nhớ
lặng thầm. Những góc phố, con đường thân quen với bao nhiêu kỉ niệm ngọt ngào
mê đắm đang ướt sũng và nhạt nhòa trong cơn mưa chiều,… em có thấy ?
Tuy Hòa tháng 5 nhớ… Sài Gòn tháng 6
Nhàn
Du