Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

THƯƠNG NHỚ TRƯỜNG XƯA

.




                                         








      Tôi đến trường Sư Phạm Qui Nhơn vào một buổi chiều thu nắng nhạt. Ôi chao ơi ! Trường tôi học đây sao . Ngôi trường với lối kiến trúc tân thời , hiện đại vừa hoành tráng vừa uy nghiêm . Phong cảnh trường thật hữu tình và thơ mộng với non xanh , nước biếc. Đẹp như một bức tranh.
      Hành trang vào trường của tôi là một chiếc va li đơn sơ . Trong đó có ít tiền , vài bộ quần áo , sách vở và bút mực . Rồi cứ thế.... Tôi , cô giáo sinh nho nhỏ , tóc bím , cài nơ từng bước , từng bước một đi qua hai năm học dưới mái trường Sư Phạm với biết bao kỷ niệm vui buồn , êm ái , thân thương
Nhớ trường xưa Sư Phạm là tôi nhớ lại một thời áo trắng . Thời giáo sinh trong sáng , hồn nhiên , thời của nhiều mơ , nhiều mộng. Một thời đầy ắp tình thầy cô , bạn bè cùng những vui , buồn sách vở hay những mối tình lãng đãng thơ ngây. 
Kìa là chiếc huy hiệu và cái bảng tên nho nhỏ , xinh xinh mà lần đầu tiên tôi cài trên áo dài trắng khi tôi đi học làm cô giáo. Lòng tôi thật rộn ràng và phấn khởi , tay tôi cứ mân mê hoài , nhìn chúng sao đáng yêu chi lạ . Hàng ngày chúng theo tôi đi học ngang qua một hành lang rộng và dài , nối liền nội trú với lớp học và giảng đường. Hành lang là nơi đã từng in hằn bao bước chân của các nam , nữ giáo sinh với tiếng nói , tiếng cười giòn giã .
Phía ngoài hành lang là sân trường với lá quốc kỳ tung bay phất phới , với những hàng dương rũ bóng hai bên lề đường. Phía trong hành lang là một công viên nho nhỏ toàn hoa sứ , hoa giấy đủ màu xanh tươi trông rất nên thơ , u nhã. Mỗi khi chiều về khi ánh tà dương đã khuất từ phía núi xa xa. Tôi và các bạn , từng nhóm dạo bước trong sân trường , trong công viên với tiếng chim ríu rít , tiếng sóng biển rì rào , tiếng thông reo vi vu với gió mát , hương hoa mà lòng thật nhẹ nhàng , thơ thới. Và chốn ni cũng là nơi đã ghi dấu biết bao nhiêu hình ảnh của một thời giáo sinh hoa mộng .
Nhớ trường xưa Sư Phạm là tôi nhớ nội trú. Nội trú đông đúc cả mấy trăm nữ giáo sinh , nhưng chúng tôi luôn thương yêu , đùm bọc , giúp đở nhau từ đi học , đi ăn hay đi bát phố 
Sau chín giờ tối là nội trú cúp điện , những ánh đèn dầu le lói , lấp lánh , lung linh . Nhiều chị chụm lại trên giường xem thư , đan thêu , rầm rì to nhỏ.... Còn tôi thì cuộn tròn trong mền thiu thiu ngủ 
Nhốn nháo nhất là những ngày nội trú bị cúp nước , tôi và các bạn phải ôm thau qua tận giếng nước dưới những hàng thông gần trường Kỷ Thuật để lấy nước dùng. Bất tiện là thế , nhưng chúng tôi vẫn chạy nhảy , cười đùa vô tư.
      Chủ nhật nào tôi cũng đi dạo phố , dạo biển có ai nói chi mô . Không biết răng hôm đó ba chị trong phòng 315 A của tôi thêm một chị từ phòng khác tới , bốn chị chụm lại nói chuyện trên giường của chị Ngân , thấy tôi bước ra cửa có chị la lên
--- Con nhỏ kia , chủ nhật mô mi cũng đi , coi chừng con thằn lằn bò vô bụng mi đó !
Rồi họ cười ròn rã . Tôi bước ra khỏi cửa vẫn còn nghe tiếng cười vọng theo , tôi vừa đi vừa ngẫm nghĩ
--- Thằn lằn là loài bò sát , nó chỉ bò trên tường , trên trần nhà răng có thể bò vô bụng mình được hỉ ? 
Tức quá tôi quanh lại hỏi cho ra mới được Tôi mở cửa bước vào , mấy chị nhìn tôi
--- Sao mi chưa đi , không sợ trể giờ à 
--- Trể thì trể nhưng Phương muốn biết tại sao con thằn lằn lại bò vô được bụng Phương , trong khi con thằn lằn thì bò trên tường
Bốn người cười vang , Chị Ngân vỗ vai tôi
--- Trêu chọc Phương tí thôi mà . Phải con thằn lằn chỉ bò trên tường thôi. Phương đi dạo vui , nhớ chiều về sớm nghe .
Gần tới ngày nộp tranh vẽ chân dung cho thầy Phan Thâm , tôi lon ton chạy nhờ anh Trương Đê , anh ấy hứa sẽ có tranh vẽ cho tôi. Chiều chủ nhật anh Trương Đê hẹn tôi lên phòng học đưa tranh. Khi tôi về nội trú mấy chị dành xem , ai cũng ồ lên
--- Ôi ! Đẹp quá !
Đẹp vì đó là tranh vẽ tôi với hai bím tóc xinh xinh , cài nơ thật là đẹp . Mấy chị khều tôi
--- Mi nộp cho thầy Thâm để lấy điểm sao ?
--- Nếu là tau , tau thà chịu con Zero , tau cất để làm kỷ nệm !
Nhưng tôi vẫn đi nộp cho thầy Phan Thâm lấy điểm. Thế rồi tôi bị một phen xỉa xói
--- Mi đúng rặt là con nít
--- Hèn chi ai cũng gọi mi là Babilac .
Nhớ nội trú là tôi nhớ chị Đào lớp nhị 3 . Tôi thấy bụng chị to lắm , tôi hỏi thì chị Đào nói
--- Chị bị bệnh trương nước
Tôi rờ , rờ cái bụng to của chị , tôi chặc lưỡi
--- To vầy chị Đào đau lắm hỉ ?
Tôi thấy chị cười nhưng điệu cười nhìn sao , sao ấy . Cho đến một buổi tối. Cả nội trú nữ ầm ầm là có người sinh con trong phòng tắm . Mắt nhắm. mắt mở ai cũng chạy ra khỏi phòng Tới giờ đó tôi mới biết cái bụng trương nước mà chị Đào nói với tôi là cái bụng bầu trời ạ !
      Và tôi cũng chưa quên chuyện ăn lấy hương , lấy hoa . Chuyện như ri . Tôi đi chợ thấy người ta bán xoài cát , trái mô , trái nấy tròn vo , vàng ươm , chín mọng . Tôi nghĩ ngon rứa , chắc mắc lắm ! Nhẫm lại túi tiền , thế là tôi về nội trú thảo một tâm thư gởi nhanh về Đà Nẵng. Vài hôm sau tôi nhận Măng - Đa. Trước tiên tôi đi ăn phở , ăn chè. Sau là tôi đi chợ mua xoài . Và tôi đã đau bụng ! Tôi hành mấy chị bạn phòng 315 A của tôi , một chị mắng yêu tôi
--- Người ta ăn lấy hương , lấy hoa. Ai như mi ăn cho cố vô , Kinh chưa hỉ ?
      Lắm khi nhớ lại những kỷ niệm xưa , tôi lại cười vu vơ . Cười cho sự ngây ngô , thuần khiết của tôi thuở ấy Hai năm nội trú là thời gian vui nhất , yêu dấu nhất mà tôi luôn trân quí !
Nhớ trường xưa là tôi nhớ các thầy cô và bạn bè . Khi tôi mới vào học nhất niên . Mỗi lần thuyết trình tôi rất nhút nhát , nhưng thầy Đinh Thành Bài không la rầy mà nhìn tôi rất chân ái . Và từ ánh mắt thầy , tôi đã từ từ mạnh dạn lên. Dạ con xin cảm ơn thầy .
Tôi rất thích những giờ học cộng đồng thật sôi nổi và hào hứng của thầy Đặng Văn Bồn . Lúc tôi thi vấn đáp thầy Bồn đã hỏi tôi câu 
--- Tại sao em muốn làm cô giáo ?
Tôi đậu vấn đáp chắc nhờ câu hỏi ni quá . Vì tôi đã yêu thích làm cô giáo từ thuở tóc còn bum bê lận ! 
Đã bao năm lời thầy Nguyễn Văn Tôn vẫn còn vang vọng . 
--- Tôi thấy có người nên đi về nhà. Hai năm nữa trưởng thành hãy vào học Sư Phạm 
Hôm ấy là ngày đầu tiên hoc giờ thầy , tôi đã giật thót mình và hình như bao cặp mắt đang hướng về tôi. 
Tôi ngồi bàn nhất , đối diện với bàn thầy cô nên chụp ảnh kiểu chi cũng dính mặt tôi . Những tấm ảnh một thời giáo sinh hoa mơ thật là đẹp , thật là rạng rỡ và xinh tươi quá chừng ! Thầy Lê Văn Toản nói số tôi sung sướng lắm cả một đời luôn . Dạ thầy đoán đúng thật là đúng thầy ơi !
Tôi nhớ cô Nguyễn Thị Kim Hưng , giáo sư cố vấn lớp tôi . Mỗi lần đi thực tập cô luôn cho tôi điểm thấp nhất , dầu tiết dạy của tôi có hay tới đâu. Nếu không có chị Đỗ Thị Oanh phản ảnh , chắc tôi khỏi ra trường luôn. Và đến tận bây giờ trong đầu tôi vẫn là một dấu hỏi ?
Còn thầy Đinh Kim nữa , cứ thấy tôi là thầy bảo tôi về ăn nhiều muối vô
Thầy Kim có một biệt danh mà tôi theo chị Hoa Khôi hỏi miết mà chị không trả lời , sau này tôi hỏi anh Lê Xưỡng , anh ấy viết vào tấm giấy và tôi đoc.... thật là mắc cở quá đi thôi !
Nhắc đến anh Lê Xưỡng , tôi lại nhớ tới anh Trương Đê , anh Đào Văn Chơi , anh Nguyễn Văn Châu. Cảm ơn tâm ý của mấy anh với thân tình Sư Phạm. Và tình thân thương ấy vẫn như sóng biển Qui Nhơn rì rào theo năm tháng .
Mùa hè năm 1990 , trước khi lên đường viễn xứ , tôi đã trở lại trường xưa Sư Phạm và lòng những ngậm ngùi . 
Ngày trở lại Phương không còn thắt bím
Và trường xưa nay đã đổi thay rồi
      Bụi thời gian đã phủ dày theo năm tháng và dòng đời với biết bao thăng trầm thay đổi nhưng tôi vẫn luôn nhớ thời áo trắng ,thời giáo sinh hồn nhiên . Một quãng đời hoa mộng dấu yêu cho dù bao mùa Xuân , mùa Hạ , mùa Thu , mùa Đông đã trôi đi .... trôi đi....
                             Trường xưa thương nhớ ơi !!!
                             ( DC 28 / 9 / 2017 ) -- Đặng Nam Phương

Thương tiếc bạn Nguyễn Thị Vĩnh- Bài của Trần Thị Diệu Minh Khóa 4 SPQN

.



                                                   







Thương tiếc 
bạn Nguyễn Thị Vĩnh,
Người bạn cùng K4 SPQN niên khóa 65-67

Alo! Thu Cúc ha? Từ bên kia đầu giây, giọng Cúc run run đầy xúc động:
“Minh ơi Vĩnh mất rồi, đêm qua sau bửa cơm chiều cùng chồng. Anh Quyền
và gia đình vừa báo tin cho bạn bè.
-Sao Vĩnh ra đi rồi sao? Đã vội vã ra đi rồi sao?
Tôi bàng hoàng sửng sốt quá, có lẽ nào, có lẽ nào? Mới hôm nào đây, ngày Chủ Nhật trước hôm đi mổ tim, mình và Vĩnh đã nói chuyện cùng nhau vui vẻ lắm mà!
Thấy Vĩnh nói chuyện với một giọng trong trẻo lắm mà, thấy Vĩnh vẫn lạc quan yêu đời. Mình rất yên tâm và tin tưởng, nhất là tin vào nền y khoa tân tiến và tiện nghi của nước Mỹ, mình tin vào bác sĩ giỏi, thầy thuốc hay. Nhưng rồi tại sao hôm
nay các bạn cựu giáo sinh Sư Phạm Quy Nhơn lại tề tựu về đây để tiễn biệt Vĩnh lần cuối hả Vĩnh?
Sự thật quá phủ phàng Vĩnh ơi! Trong niềm đau xót tận cùng và thương tiếc ngậm ngùi, từ Nam Cali Diệu Minh và Thu Cúc cùng lớp với Vĩnh đây và tất cả chị em bạn cùng trường đã ngậm ngùi nhớ thương Vĩnh vô vàng.
Hôm nay ngày 13 tháng 12 năm 2013, ngày lễ tang của bạn Vĩnh. Lời nói đầu tiên 
của chúng tôi, các cựu giáo sinh SPQN cùng các đồng môn K4 ở khắp nơi xin gởi
đến Anh Quyền, các cháu cùng tang gia lời chia buồn sâu xa tha thiết, ngậm ngùi nhất của chúng tôi và xin nguyện cầu hương linh Tâm Huệ sớm tiêu diêu miền cực
lạc. Sự ra đi đột ngột của chị Vĩnh là một mất mát quá lớn với gia đình, bạn bè cùng người thân và cả của chúng tôi nữa.
Xin quý vị cho phép tôi được nói đôi lời với bạn tôi, được tạ từ bạn Vĩnh thân yêu của tôi lần cuối. Bạn Vĩnh thương yêu ơi! Hôm nay bọn mình đến với Vĩnh nè! Về đây để tiễn đưa vĩnh lần cuối sao? Cali đã bắt đầu vào đông chưa mà trời lạnh quá! Nhìn thấy bạn nằm đó còn lạnh lùng với bọn mình hơn mỗi lần gặp mặt trước đây. Chung quanh bạn đầy hoa thơm tươi đẹp, bạn cũng vậy vẫn tươi tắn nằm an nhiên bình thản, càng làm mình đau đớn chua xót quá! Sao bạn nở bỏ ra đi vội vàng thế, giữa lúc bạn đang có một hạnh phúc êm đềm nhất, mà Thượng Đế đã đặt dành cho
bạn bên người chồng yêu thương vợ hết long và con cái đã trưởng thành, các cháu nội ngoan ngõan dễ thương và bà con bạn bè đều quý mến Vĩnh. Quanh đây mắt ai cũng đỏ hoe nhưng đều là Phật tử, cũng đều ngầm bảo nhau phải kiềm nén nỗi đau thương, tiếng nấc nghẹn ngào, những giọt nước mắt tưởng thành giòng phải chảy ngược về tim, để Vĩnh có được giấc ngủ bình an thảnh thơi, không vướng bận hồng trần để sớm siêu sanh miền Phật Quốc. Mà đâu có cần vướng bận với cỏi trần này
nữa làm gì đâu Vĩnh.
71 năm cuộc đời buồn nhiều hơn vui, với ý chí và nghị lực nhiều hy sinh chịu đựng
cùng luôn đầy bao dung tha thứ: Vĩnh đã cố vượt qua tất cả để hoàn thành trách nhiệm một cách tốt đẹp. Vai trò làm người: Là con hiếu thảo, làm vợ chu toàn,
nuôi con trưởng thành khôn lớn. Và bây giờ đối với mọi người xung quanh ở bất
cứ nơi đâu và lúc nào trong gia đình lẫn ngoài xã hội Vĩnh vẫn luôn là người phụ nữ mềm mỏng tế nhị duyên dáng luôn được mọi người yêu thương và nể trọng. Là
một Phật tử thuần thành với một đạo tâm hiếm quý, Vĩnh cũng đã từng là một nhà giáo luôn yêu nghề mến trẻ tận tụy nhiệt tình để dạy dỗ các em thành người hữu dụng cho xã hội lúc bấy giờ. Đến nay dù các em đã trưởng thành vẫn dành cho cô giáo Vĩnh những yêu kính đậm đà khi có dịp gặp lại cô và cả phụ huynh các em cũng vậy. Ngày trước khi mới đặt chân vào trường Sư Phạm Vĩnh là một cô giáo sinh còn trẻ duyên dáng và bọn mình đã có cơ duyên cùng khóa 4 của nhà trường, cùng ăn một mâm nằm một phòng. Trong suốt 2 năm cùng học tập, sinh hoạt  đùa nghịch cùng nhau. Sau mỗi bửa cơm chiều cùng nắm tay dạo mát hay đứng tựa bao
lơn nội trú để ngắm trăng khuya trên biển xanh trước trường hay cùng lắng nghe
tiếng phi lao thì thào than thở. Ôi đẹp làm sao tuổi học trò! Chúng ta yêu thương nhau như đàn gà cùng một mẹ. Ngày tốt nghiệp chúng mình ra trường mỗi đứa dạy một nơi. Rời xa nhau từ đấy.
Sau 75 theo mệnh nước nỗi trôi. Biết bao gian truân ập đến trên đôi vai gầy mỏng
manh của Vĩnh. Chúng ta cùng một lứa bên trời lận đận. Thật đúng “thuở trời đất nỗi cơn gió bụi, khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”. Đắng cay quá phải không
Vĩnh? Nhưng rồi trời cũng không phụ kẻ có lòng. Cuối cùng cũng có được tia sáng ở cuối đường hầm. Chúng ta lại có cơ may gặp lại nhau nơi miền đất hứa. Qua những kỳ Hội Ngộ SPQN Hải Ngoại ở Nam Bắc Cali lại được gặp nhau tay bắt mặt mừng, lại mi tau ríu rít như đàn chim tìm về lại tổ ấm. Hình ảnh Vĩnh với tà áo xanh vẫn tươi tắn duyên dáng, giọng nói nhỏ nhẹ xứ Huế thương lắm làm các bạn
nhiều luyến lưu khi chia tay.
Diệu Minh vẫn còn nhớ hôm nào ở tiệm ăn Song Long Vĩnh thật rực rỡ với chiếc áo đỏ, 4 đứa tụi mình Vĩnh, Thoa, Thu Cúc, Diệu Minh chuyện trò với nhau. Bọn mình cười khúc khích khi thấy Vĩnh tình tứ chọn miếng ngon nhất bỏ vào chén cho anh, lúc ấy bọn mình thấy Vĩnh đỏ mặt mà thương quá. Nào ngờ mới đó mà nay Vĩnh đã bỏ cuộc chơi, bỏ lại chúng mình với bao thương tiếc ngậm ngùi. “Người
đi một nữa hồn tôi mất, một nữa hồn tôi bỗng dại khờ”.
Một lần nữa xin anh Quyền và các cháu cùng tang gia nhận nơi đây lời chia buồn
Thương tiếc chị Vĩnh sâu xa nhất, ngậm ngùi nhất của chúng tôi, những người bạn đồng môn của chị tại Trường SPQN. Nguyện xin hương linh Tâm Huệ siêu sanh miền Phật Quốc. Xin Thành Kính Phân Ưu.

Trần Thị Diệu Minh Khóa 4 SPQN




Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

CHIẾC BÌNH HOA VỠ






                                         





CHIẾC BÌNH HOA VỠ
Phạm Mộ Đức ( phỏng dịch )
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiếc bình hoa , nơi cành hoa úa
Bị quạt va nên vỡ rạn rồi
Cú va chỉ lướt sơ thôi
Nên bình chẳng thốt nửa lời thở than !
0
Vết bầm nhẹ nhưng lan chầm chậm
Chắc , vô hình ...gặm nhấm pha lê
Nước mát từng giọt rỉ ra
Nhựa hoa vì thế dần dà cạn khô !
0
Không ngờ !
Chẳng có ai ngờ :
Chiếc bình đã vỡ . Đừng sờ . ai ơi !
0
Có bàn tay , một thời yêu dấu
Vuốt ve và ....làm nhói tim ta
Để rồi tim rạn nứt . Và...
....Biến tan mất Đóa Tình Hoa rạng ngời ! !
0
Luôn nguyên trong mắt người đời
Trái tim thầm khóc , thấy như lớn dần
Vết thương sâu , nhỏ lạnh lùng...
Con tim đã vỡ !
Xin đừng chạm tay ! !
-------------------------------------------------------------------------
Nguyên tác
LE VASE BRISÉ ( 1865 )
Sully Prudhomme ( 1839 - 1908 )
Le vase où meurt cette verveine
D'un coup d'éventail fut fêlé
Le coup dut l'effeurer à peine
Aucun bruit ne l'a révélé
0
Mais la légère meurtrissure
Mordant le cristal chaque jour
D'un marche invisible et sure *
En a fait lentement le tour .
0
Son eau fraiche * a fui goutte à goutte ,
Le suc des fleurs s'en épuisé
Personne encore ne s'en doute ,
N'y touchez pas , il est brisé
0
Souvent aussi la main qu'on aime
Effleurant le coeur , le meurtrit ;
Puis , le coeur se fend de lui-même,
La fleur de son amour périt ;
0
Toujours intact aux yeux du monde
Il sent croitre* et pleurer tout bas
Sa blessure fine et profonde
Il est brisé , n'y touchez pas .
------------------------------------------------------------------
Xin lỗi : tôi không đánh được dấu mũ trên các chữ : sure , fraiche , croitre !
VÀ XIN MỜI QUÝ VỊ " THƯỞNG THỨC " BẢN NHẠC :
CHIẾC BÌNH HOA VỠ
--------------------------------
Thơ( dịch) & Nhạc : Phạm Mộ Đức
Biểu diễn : Đặng Hiếu

TIN BUỒN




                                 




                           VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC .
     * Quý thầy cô ( cựu giáo sư trường Sư Phạm Qui Nhơn ) .
     * Ban liên lạc Sư phạm Qui Nhơn 1962-1975 
Trang Sư Phạm Qui Nhơn 
Blogspot.com 
     * Anh Chị Em cựu giáo sinh Trường xưa .
                VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC BÁO TIN MUỘN 
     CÔ NGUYỄN THỊ KIM HƯNG ( cựu giáo sư , bộ môn CANH NÔNG , TRƯỜNG SƯ PHẠM QUI NHƠN ) .
ĐÃ MẤT NGÀY : 29-09-2017 
     Tại quê nhà : Huyện Cai Lậy , tỉnh Tiền Giang 
( Trước 75 là : Quận Cai Lậy , tỉnh Định Tường ) 
     Cầu mong hương linh Cô KIM HƯNG , Sớm về cõi niết bàn .
VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

P/s : Thông tin này , PAGE SƯ PHẠM đã nhận được tin muộn . Qua thông tin từ Thầy LÊ NGỌC LINH , thầy Nguyễn Dũ ( quý thầy cũng nhận tin muộn )

55 năm – Một ngôi trường

                                                                                                          Lai Dinh Bach
                                                                                                          Khóa 4


                 

                             




      Hôm nay, 12/8/2017 các bạn cựu giáo sinh Sư phạm Quy Nhơn từ khắp mọi miền đất nước đã trở về trường dự hội ngộ 55 năm Sư phạm Quy Nhơn. Đây là một ngày đáng ghi nhớ, 55 năm mới có một ngày hội ngộ thật ý nghĩa và xúc động. Tôi hình dung ngày xưa các cô cậu giáo sinh trẻ trung duyên dáng xuất hiện ở sân trường, ở các đường phố Gia Long, Phan Bội Châu, chợ Quy Nhơn. Hôm nay các bạn lại gặp nhau khi mái tóc đã bạc màu, da mặt đã có những vết chân chim, hỏi làm sao không xúc động khi ta nhớ về những ngày tháng cũ.
      Cách nay hơn 55 năm, chúng ta đã chọn cho mình một hướng đi, đó là con đường sư phạm. Ngôi trường xinh đẹp nhất miền Trung lúc bấy giờ đã dang rộng vòng tay đón chúng ta. Hai năm học dưới mái trường tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại cho chúng ta dấu ấn nghề nghiệp, những kỷ niệm êm đềm không thể nào quên. Thật vậy, qua các bài viết trên trang mạng, trên các đặc san kỷ niệm Sư phạm Quy Nhơn ở Thành phố Hồ Chí Minh, Đà Lạt, Nha Trang, Huế … các bạn đã bày tỏ những tình cảm dạt dào thương mến.
Đó là tình cảm bao la với mái trường:
Quy Nhơn Sư phạm trường ta
Thương thầy, nhớ bạn bao la nghĩa tình 
( Ánh Hồng)
Đó là tình cảm yêu thương đầm ấm như một gia đình với những kỷ niệm gắn bó:
Hai năm nội trú chung trường
Cùng chung một khóa yêu thương đong đầy.
( Nguyễn Thị Thu)
Đó là tình cảm nhung nhớ một thời trẻ trung, xinh đẹp:
Thương sao ngày ấy giáo sinh
Đẹp sao ánh mắt lung linh mơ màng
Đó là tình cảm của tuổi hoa niên thơ ngây, trong sáng và không kém phần lãng mạn:
Trường Sư phạm anh cùng em tao ngộ
Tình học trò rộn rã tiếng reo vui
Lớp học là nơi họ hẹn của mình
Sân trường kia bao lần ta sánh bước.
Tay trong tay mây trắng với trời xanh.
( Nam Phương)
      Rồi ra trường, mỗi người một ngã, chúng ta đã đi qua một đoạn đường dài, dù đường đời êm đềm, bằng phẳng hay cách trở gian nan nhưng trong lòng chúng ta vẫn luôn khắc ghi niềm thương, nỗi nhớ về trường xưa, thầy cũ, bạn hiền:
Lâu rồi nhớ mái trường xưa
Khung trời sư phạm đón đưa ngày nào
Với bao tình cảm ngọt ngào
Dấu chân kỷ niệm dạt dào yêu thương
Ra trường mỗi đưa một phương
Đàn chim tung cánh … con đường ước mơ.
55 năm ấy .. bây giờ
Bóng câu cửa sổ … ngẩn ngơ chạnh lòng
…. Trường xưa thầy cũ bạn hiền
Tim tôi khắc đậm bao niềm luyến lưu
( Nguyễn Thị Thu)
      Với những tình cảm nồng nàn, sâu đậm ấy, các bạn luôn ấp ủ trong tim mong ước một ngày tái ngộ:
Trường Sư phạm nơi cùng nhau hội ngộ
Bạn bè ơi, bao kỷ niệm thân thương.
Bao nhiêu năm rồi mà mãi vấn vương
Ta vẫn ước mong một lần gặp gỡ.
“Mong ước kỷ niệm xưa” ấy hôm nay đã thành hiện thực. Hôm nay chúng ta đã ở bên nhau. Sau hơn năm mươi năm, bao nhiêu mùa mưa nắng đã qua, bao nhiêu mùa lá rụng đã về, những kỷ niệm ngày xưa tưởng như đã phai mờ theo lớp bụi thời gian, hôm nay gặp lại nhau, hình ảnh ngày xưa như sống lại đem đến cho chúng ta bao niềm vui và xúc động:
Cứ tưởng xa nhau từ dạo ấy
Ai ngờ hội ngộ lại hôm nay
Bao nhiêu kỷ niệm xưa nhắc lại
Vui như vui nội trú thuở nào 
( Ky Nguyen)
      Giờ đây ngồi bên nhau, nhìn thấy những mái đầu đã bạc để rồi thấy thương nhau hơn, bao ký ức lại hiện về gợi nhớ khung trời say mê thuở trước:
Lâu rồi hôm nay gặp mặt
Mừng vui ngấn lệ đoàn viên
Bên nhau những mái đầu bạc
Nhỏ to tâm sự hàn huyên
Bụi mờ xóa dần ký ức
Sóng xô lớp lớp thời gian
Một thời say mê thuở trước
Bỗng về gợi nhớ mênh mang.
( Hà Thắng)
Dù thời gian trôi qua nhưng tình cảm đối với trường, với thầy, với bạn vẫn luôn ở trong trái tim chúng ta như hai câu thơ của Sư phạm Quy Nhơn Quãng Ngãi:
Dẫu mấy thăng trầm nghĩa ân sư suốt đời tạc dạ 
Mặc bao thay đổi tình đồng môn trọn kiếp ghi lòng.
Thưa các anh chị và các bạn, 
Trải qua một cuộc biển dâu
55 năm ấy biết bao ân tình
      Tình cảm là điều còn lại sau khi tất cả đã qua đi. Trong lần gặp gỡ này, chúng ta hãy dành cho nhau những tình cảm chân thành rộng mở, hãy tìm đến nhau, cùng nhau chia sẻ để được sẻ chia như có người nói: “Nếu chúng ta chỉ có một mình, thế giới thật nhỏ bé nhưng nếu chúng ta kết nối với các bạn, với mọi người thế giới sẽ rộng lớn hơn.”
      Thân chúc các bạn một ngày hội ngộ ấm áp tình thân để lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong ký ức của mỗi chúng ta.
                                          Lại Đình Bạch – SPQN khóa 4 tại Huế.

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

TẢN MẠN VỀ NGÀY " HỘI NGỘ 55 NĂM TÌNH ĐỒNG MÔN SƯ PHẠM QUI NHƠN "

                                                                                                                 Khoa Dinh




                                     





      Cái ngày 12/8/2017 đã qua được hai tuần,những háo hức đợi chờ...rồi những niềm vui nỗi buồn rồi cũng qua đi...không khí lắng xuống nhưng trong trái tim của mỗi giáo sinh SPQN vẫn còn nguyên sự ấm áp tình đồng môn, sau hơn nửa thế kỉ chia xa...
Mấy hôm nay,trong tôi cứ ray rứt mãi một câu hỏi mà tôi không thể nào lí giải được: Cái gì đã làm nên một tinh thần SPQN mà không nơi nào có được ? Có lẽ những hình ảnh-tuy là không đầy đủ- mà tôi ghi nhận được trong ngày "hội ngộ" phần nào đã trả lời cho chúng ta chăng ?
Các đồng môn biết không? Tôi không thể nào quên những cái bắt tay thật chặt,những nụ cười rạng rỡ trên môi,những ánh mắt rạng rỡ như trẻ thơ ánh lên niềm vui không sao tả được. Các lớp,các khoá có dịp hàn huyên tâm sự trong những ngày trước đó,những câu chuyện không bao giờ hết về trường,về lớp,về bạn bè...và về hơn nửa thế kỉ chia xa!
Tôi quên sao được sáng 12/8 một anh khoá 1 một mình trước " cảnh cũ người xưa lạc mất đường "-thơ ĐK-nghe tin tôi vội vàng vào trường hỏi han,hướng dẫn anh làm các thủ tục cho ngày vui hội ngộ ...tuổi già,đường xa anh không một lời than thở,anh vui,tôi cũng vui theo. Các bạn có thấy không ? Hình ảnh một cựu GSinh SPQN sau tai nạn chân phải gắn liền với chiếc nạng gỗ,anh từ một nơi xa xôi về đây hội ngộ . Khi xuống ga,một mình anh ngồi trên chiếc xe ba gác với đủ thứ hành lí về lại trường xưa... Rồi một Anh bạn đồng môn trưa ngày 12/8 mọi người về hết chuẩn bị cho buổ chiều,chỉ còn lại mình anh... Tôi hỏi anh ở đoàn nào ? Sao Anh chưa về khách sạn ? Anh cười hiền: Mình đi một mình ! Bạn cho mình chai nước suối trưa nay tá túc nơi đây,chiều dự hội luôn ! Tôi nghe cay cay nơi sống mũi . Và còn nữa... Bạn tôi đau nặng nhưng Anh quyết về lại trường xưa thăm bạn bè... ,khi đi vợ con Anh đi theo! Chiều 11/8 lớp chúng tôi họp ở cà phê Xưa và Nay giữa chừng Anh trở bệnh,không kịp dùng bữa cơm chiều... Vợ con anh vội vàng đưa anh về Đồng Nai ngay trong đêm ! Anh bỏ lỡ ngày "hội ngộ" hôm sau ! Thương thay ! Hình ảnh những chị cựu giáo sinh SPQN trong tay chiếc nón lá,áo bà ba,quần đen,mái tóc bạc phơ,dáng đi xiêu đổ thể hiện sự chân quê,lam lũ cũng về dự ngày hội,mong gặp lại trường cũ bạn xưa ... Tôi cũng bắt gặp những đôi mắt thẩn thờ,xa xăm chỗ hành lang ngả tư,hay trước cổng Nội trú ...Những đôi mắt ấy như tìm về chốn xa xôi nào đó ... Tôi cũng không thể nào quên,trong bữa tiệc Liên hoan chiều 12/8,có đến 6 bàn ăn chay! Mà hôm ấy không phải là ngày rằm hay mồng một. Rõ ràng các đồng môn ấy,đã phần nào muốn sống đời bình lặng... Nhưng nỗi nhớ bạn bè,trường xưa đã thôi thúc họ về đây! Cảm động xiết bao ! Và tôi cũng không hiểu cái gì tiếp sức cho những đôi chân,cho buồng phổi những con người tuổi ngoài thất, bát tuần cất cao tiếng hát trong buổi hội ngộ này ? Xúc động thay,hình ảnh thầy tôi thối già sức yếu,xa xôi cách trở vẫn về đây với chúng tôi. Và còn đó hình ảnh Ông HT trường Đại Học Qui Nhơn ân cần dìu một cựu giáo viên trường SPQN lên sân khấu nhận hoa. Hai hình ảnh hai thế hệ khác nhau, hoàn cảnh lịch sử cũng khác nhau ...nhưng tay trong tay một hình ảnh sao mà nhân văn đến thế ! Tận cùng,trong sâu thẳm trái tim chúng ta làm sao không bồi hồi,khi nghe những lời dặn dò chân tình,sâu lắng của thầy Trần Văn Mẫn từ nơi xa xôi nghìn trùng ? Phải chăng đó là tấm lòng của bậc Sư phụ ? Của bậc trí giả một thời?
      Các đồng môn ơi, dẫu biết rằng cuộc họp nào rồi cũng tan,cuộc vui nào cũng tàn nhưng giọt nước mắt của Châu thị Thanh Cảm buổi chia tay làm tôi nhói lòng! Và cô ấy nói:gặp nhau chi rồi lại nhớ ! Vâng,không gặp cũng nhớ mà gặp nhau chi để rồi cũng nhớ phải không Cảm ? Và còn nữa,một chị khoá 7 từ hơn nữa vòng trái đất về đây dự hội ngộ. Chi nói với tôi rằng : Tôi không còn ai thân thuộc ở VN cả ,nếu không có cuộc hội ngộ này thì tôi sẽ không về VN! Chính tình đồng môn,bạn cũ,trường xưa đã thôi thúc tôi trở về và tôi không ngờ cuộc hội ngộ đã để lại trong tôi nỗi xúc động đến thế !
Ngay trong đêm 12/8 và những ngày sau đó,những cú điện thoai reo vang chúc mừng hội ngộ thành công , tôi vui như trẻ thơ ! Nhưng tôi cảm động nhất là hai cuộc điện thoại, một của chị khoá 4 nói với tôi : Em ơi! Giữ gìn sức khỏe ! Cho chị phụ với em 500 ngàn ! Gọi là chút lòng ! Tôi nhẹ nhàng từ chối,cám ơn chị nhưng lòng tôi thì cảm động vô cùng ! Và một của Anh bạn cùng khoá thẳng thắn chân tình: Mấy hôm nay,mày khỏe chứ,đau ốm gì không ! Tao lo quá,xong rồi mừng cho tụi bay ! Tôi biết cái lo của anh là sâu xa lắm ! ....
Phải chăng dù chưa là tất cả nhưng chính những hình ảnh đó đã làm nên tinh thần SPQN !
Và tôi cũng biết rằng vẫn còn có ai đó chưa tin về tinh thần SPQN,nhìn nó với con mắt hoài nghi thì qua cuộc hội ngộ ngày 12/8 sẽ có cái nhìn tích cực hơn về chúng tôi ,
Dẫu biết rằng,mai đây vật đổi sao dời,ngôi trường xưa có thể theo thời gan không còn nữa. Chúng ta rồi cũng sẽ trở về với cát bụi! Nhưng đâu đó trong mênh mang của vũ trụ của cuộc đời chúng ta luôn có nhau những người Giáo sinh SPQN !
      Nếu chúng ta tin cuộc hành trình của một kiếp người là luân hồi,là vô thường,là vô cùng... Thì một đời người quả là ngắn ngủi ! Và trời cho chúng ta có hai năm gặp gỡ như một định mệnh càng ngắn ngủi hơn ! Nhưng sao chúng ta cứ lưu luyến mãi "Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy - Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên" - thơ Tản Đà . Và để rồi :" Lửa đã tàn nhưng lòng vẫn ấm " " Thương nhớ bạc đầu sóng vỗ êm êm" - thơ chị của chị Thanh Dang khoá4 thầy Hy Hoàng phổ nhạc " Nhớ về trường xưa" .
                                                                                      Đinh Khoa - tháng tám 2017 .

VUI BUỒN THEO TUỔI GIÓ HEO MAY...

                                                                                                              Chau Thi Thanh Cam


                         




Sài Gòn đang vào thu, chiều vẫn êm khi cơn mưa đến muộn... Tôi chợt nhớ đến cái nóng hanh hao Sài Gòn vài ba tháng trước, chợt nhớ những sáng những chiều với những cơn mưa chợt đến vội đi, nhớ đến cái nắng gay gắt ngày hè đổ xuống công viên Lê Thị Riêng, nơi chị em tôi hẹn gặp vào những ngày chủ nhật... nhớ đến những lần tránh nắng trốn mưa, nhớ đến chai nước uống chung, viên kẹo đường sẻ ngọt...
Chúng tôi đã cùng đến đó để thư giãn cuối tuần mà cái chính là để tập văn nghệ cho ngày về trường Hội Ngộ 55 Năm Tình Đồng Môn các bạn ạ! Ban đầu cũng ngại ngùng vì là nơi cộng cộng, nhưng rồi dần cũng quen... thế là cứ mỗi chủ nhật chúng tôi lại cùng đến...mà từ nhà đến chỗ hẹn có gần gủi gi đâu, mười mấy vài chục cây số đi xe máy là chuyện bình thường... mà với cái tuổi U bảy, tám mươi của chị em chúng tôi thì điều này là một sự cố gắng phi thường đấy chứ nhỉ?

Một bài múa tập đi tập lại nhớ nhớ quên quên với nhiều động tác của "Nếu chỉ còn một ngày để sống". Một bài đồng ca phải đầu tư nhiều về hình thức trong "Sư Phạm Qui Nhơn Hành Khúc". Một hoạt cảnh phải dùng nhiều đạo cụ phục trang khi lên sân khấu cho những diễn viên già như "Dòng Máu Lạc Hồng"... Với chị em chúng tôi, giao lại những đứa cháu nội ngoại cho ba mẹ chúng để dành toàn bộ thời gian cho tập tành văn nghệ chuẩn bị về trường, có chị về nhà sợ quên, đứng trước gương rồi tự tập đi tập lại... đến nổi người giúp việc lo sợ cứ tưởng bà chủ bị làm sao, đến nỗi các cháu nội ngoại phải ngơ ngác: Bà ơi... bà đang làm gì vậy?, đến nỗi các đức ông chồng cũng phải lắc đầu ngao ngán mà cũng không giấu được cả sự lo lắng thương yêu: tui cũng chịu thua Bà...!



                                   





Vậy mà vui, các chị nhỉ? Và nhờ thế tình chị em, tình đồng môn chúng mình càng thêm gắn bó, các chị ạ! Rồi, khi các đồng môn khác đang trong tư thế chuẩn bị thì chị em chúng tôi đã lên đường về trường xưa từ rất sớm, 12.8 mới họp mặt chính thức mà chiều ngày 8 đã có một nhóm nao nức trở về. Sáng ngày 9, một số đông chúng tôi bay tiếp và thế là chỉ trong ngày 9, chúng tôi, nhóm văn nghệ SPQN Sài Gòn dường như đã có mặt đầy đủ ở nhà khách T102 Lê Lai Qui Nhơn...

Về sớm, lẽ ra sẽ có nhiều thời gian dạo thăm đây đó, lẽ ra sẽ có điều kiện tập hợp bạn cũ để dạo phố biển đêm, sẽ cùng nhâm nhi ly chè ly kem tình bạn... mà có được đâu...! Trong khi đồng môn khác tụ họp vui chơi, các ngày 9, 10, 11, ngày thì lo hoàn chỉnh trang phục, đêm thì xuống sảnh nhà khách ôn lại mấy tiết mục văn nghệ của mình... 11h đêm vẫn còn hát, 12h đêm vẫn còn múa... tiếng hát của những "ca sĩ" già chúng tôi như không biết mệt, điệu múa của những "diễn viên" lớn tuổi của chúng tôi như không biết mỏi...có hôm chúng tôi nhận được sô nước đá lạnh tiếp tế của anh Báu K1, có hôm chúng tôi nhận được ổ mì chống đói của các bạn cùng đoàn... rồi giận rồi hờn, rồi nước mắt thấm giọt mồ hôi, rồi ôm nhau sẻ chia chia sẻ... ôi, sao mà thương mà yêu các chị các bạn quá chừng...!

Tôi còn nhớ, đêm ngày 10, chúng tôi tập trung, thiếu một chị vì lỡ chuyến tàu. 19h rồi 20h, điện thoại vẫn đỗ liên hồi: "Em ơi... tàu về đến Sông Cầu rồi, chờ chị nhé...!", " Chị về đến ga rồi đây, đang gọi taxi đây em...", "Chị gần đến nơi rồi em ơi... có còn tập ở đó không em?"... 21h, chị hấp tấp với một mớ hành lý chạy ào vào, kịp cởi chiếc áo khoác, buộc vội cái đuôi váy hơi dài, lau vội mấy giọt mồ hôi trên má, chị nhanh chóng nhập vào đội ngũ, và cứ thế mà múa mà hát... thấy thương thiệt là thương!

Ngày 11, 12... chị em chúng tôi cũng cố gắng tham dự họp lớp họp khóa, mà nào có yên đâu... được một lúc thôi, chưa kịp hớp vài ngụm nước, chưa kịp dùng vội bữa ăn, chưa kịp chụp với bạn tấm hình...đã nghe điện thoại reo, đã vội vã chạy về... lo lắng và lo lắng sợ làm hỏng việc chung...

Qui Nhơn đầu thu với cái nắng hanh hao còn sót lại của những ngày hè bỏng rát, hội trường B của trường Đại Học Qui Nhơn vẫn không thể dịu lại bởi cái nóng hầm hập dù với rất nhiều chiếc máy lạnh đang chạy hết công suất... Hơn tám trăm anh chị em đồng môn chúng tôi như quên đi cái nóng vây quanh, vẫn vui, vẫn cười, vẫn tay bắt mặt mừng, vẫn long lanh ánh mắt...



                                     



Trên sân khấu, "Sư Phạm Qui Nhơn Hành Khúc" mở đầu chương trình đẹp mắt, trang trọng là thế... có ai hiểu được phía sau nó là cả một sự đầu tư thầm lặng. "Dòng Máu Lạc Hồng" hoành tráng, oai nghi... là vậy, có biết đâu là cả sự lo toan của các anh chị, mà nhất là chị Minh Diệp, phó đoàn. "Nếu chỉ còn một ngày để sống" dịu dàng lung linh là thế, có ai hiểu được các diễn viên già đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để tự tập luyện, bao nhiêu trăn trở về phục trang, đạo cụ... của cả một tập thể chị em...!

Mọi việc rồi cũng qua, Hội Ngộ 55 Năm Tình Đồng Môn đã thành công ngoài sự mong đợi của BTC, của một tập thể đã dành cả tâm huyết cho chuyến về trường, của sự đóng góp của đồng môn về tinh thần và cả vật chất để cuộc hội ngộ viên mãn thành công! Riêng Anh Chị Em nhóm văn nghệ SPQN Sài Gòn chúng tôi, sau những lo toan, công sức tuổi già, chúng tôi cũng đã buông bỏ hết mọi muộn phiền tị hiềm không đáng có, tuy đã thất thập cổ lai, anh chị em chúng tôi cũng đã dũng cảm lên sân khấu góp vui cùng đồng môn, hay dở không quan trọng, chẳng cần hát như ai mới là hát, chẳng cần múa như ai mới là múa, mà vui và hạnh phúc là chúng tôi đã cùng đồng môn làm nên những tiết mục văn nghệ ý nghĩa và đầy cảm xúc, nhận được nhiều lời khen khích lệ từ quý Thầy Cô, nhận được sự động viên tích cực từ anh chị em và các bạn đồng môn yêu mến...

Sau hội ngộ, chúng tôi lại trở về cuộc sống thường ngày, lại an nhiên tuổi già, lại vui cùng những đứa cháu ngoan... ấy vậy mà sao tôi thấy nhớ, nhớ lắm các chị ạ... Nhớ những lần tránh nắng trốn mưa, nhớ ly cà phê đầu buổi, nhớ những giận những hờn lơ thơ như thời tuổi nhỏ, và nhớ những chai nước, những ổ mỳ tiếp sức động viên giữa buổi của anh Phó ban... Và tôi nhớ, nhớ các chị, nhớ những giọt mồ hôi ướt áo, nhớ những cái nhăn nhó mỗi lúc chân đau... nhớ cái tình đồng môn lo lắng chăm sóc cho nhau khi có bạn không chịu nổi cái mưa nắng thất thường của Sài Gòn cuối hạ...Tôi yêu và cảm ơn tình đồng môn chúng tôi có được, đã gắn kết chúng tôi bên nhau và yêu thương như chị em thân thiết một nhà...!


                                   


Hơn hai tuần trôi qua kể từ cái buổi chia tay đầy cảm xúc ở Trầu Cau 2 đêm ấy, dư âm của cuộc hội ngộ trong tôi vẫn còn đọng lại... Trong những cái ôm, cái nắm tay thật chặt ấy tôi nghe như có lời thủ thỉ, hãy thật bình an...Trong nụ cười và trong những giọt nước mắt chia tay ấy tôi thấy anh chị các bạn gửi gắm cả niềm lạc quan hy vọng... hy vọng sẽ còn gặp lại, sẽ thêm nhiều lần nữa được trở về trường... Và, trong câu hát buồn buồn " gặp nhau đây, rồi chia tay..." đêm ấy, tôi nghe như có cả một lời hẹn ước... rồi mình sẽ gặp lại, nhé Bạn ơi...!

Sài Gòn chiều nay lại mưa... cơn mưa cuối mùa...
Tôi lại nhớ đến những lần trú mưa của chị em tôi ở công viên ngày ấy...

                                                          Sài Gòn, chiều tháng Tám...
                                                             Châu Thị Thanh Cảm

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

SƯ PHẠM QUI NHƠN - 12/13-08-2017 _ VIDEO : ANHUUTRAN KHÓA 11 .

HỘI NGỘ 55 NĂM TÌNH ĐỒNG MÔN
Nguồn video : An Huu Tran
* tặng hoa quý thầy cô
* Hoạt cảnh : Dòng máu Lạc Hồng
* Phát biểu của Ông Hiệu trưởng Đại Học Qui Nhơn
* Ông Đinh Khoa , TM. Ban tổ chức
* Múa Trường cũ tình xưa _ Đoàn SPQN Tuy Hòa _ Phú Yên .

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

TRƯỜNG XƯA ƠI, MỘT ĐỜI THƯƠNG NHỚ...!

                                                                                                             CHÂU THỊ THANH CẢM



                                 









      Trở lại Sài Gòn sau những ngày về với quê hương, về với trường xưa trong dịp kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường, về hòa chung niềm vui cùng bạn bè trong Hội Ngộ 55 Năm Tình Đồng Môn Sư Phạm Qui Nhơn ở thành phố biển xinh đẹp này, thành phố nơi tôi lớn lên từ những bước đầu chập chững, thành phố mà ở đó lưu dấu bao nhiêu kỷ niệm của một quãng đời...

      Qui Nhơn, nơi mỗi năm tôi đều trở về, trở về nơi tôi từng ngày lớn lên, trở về ngôi nhà xưa nơi mẹ tôi còn đó, trở về nơi có mộ phần ba tôi bao năm rồi yên nghỉ, trở về nơi mà thời niên thiếu của tôi gắn liền với những sáng nghe biển hát thì thào, với những trưa trốn ngủ chạy lên núi Bà Hỏa tìm hái vài chùm dủ dẻ chim chim, với những chiều lang thang trong sân trường vắng ngắt đợi cơn gió tới để nhặt đôi trái me tây ngọt lịm... Qui Nhơn trong tôi là cả một tuổi thơ ngọt ngào hương vị quê nhà, nơi mà dẫu tôi có đi xa bao nhiêu tháng năm đi chăng nữa, thì lòng vẫn thấy bồi hồi thổn thức mỗi khi trở gót quay về!

      Tháng Tám Qui Nhơn! Cái cụm từ này đã thôi thúc gọi mời anh chị em đồng môn chúng tôi gần xa từ trong nước cho đến hải ngoại đã từ lâu lắm rồi! Anh chị em chúng tôi nôn nao chờ đợi! Anh chị em chúng tôi nao nức đợi trông! Đợi trông một lần nữa trở về chốn cũ, trở về Trường Mẹ, trở về nơi thắp lên niềm tin yêu cho ngày mới, như lời một người thầy đã dạy, trở về nơi mà lớp lớp đàn chim đã tung cánh bay đi để gieo mầm yêu thương, trở về nơi mà kỷ niệm cứ chất chứa trong lòng của mỗi một cựu giáo sinh chúng tôi đã từng một thời gắn bó!

                                                   


      Tháng Tám Qui Nhơn! Và sau bao nhiêu chờ đợi thì cái ngày tháng ấy cũng đã đến rồi! Qui Nhơn những ngày ấy rộn ràng! Qui Nhơn những ngày ấy hòa vui! Những cánh chim xa tìm về tổ ấm! Những đứa con ngày nào rời mẹ nao nức trở về! Những con đò buông neo tìm về bến cũ! Và, tất cả đã vỡ òa sau những chờ mong!

      Có lẽ nhóm anh chị em đồng môn của đoàn Sài Gòn là một trong những nhóm cựu giáo sinh trở về sớm nhất. Sáng sớm ngày 9.8 một số các bạn đã có mặt tại thành phố này. Tôi và một nhóm anh chị khác cũng kịp đến vào lúc giữa trưa. Qui Nhơn trưa tháng Tám chang nắng những con đường, thu đang về và gió nhẹ đưa hương, một mùi hương mặn mòi thơm tho từ ngàn khơi ùa về, mùi ôm ấp bao dung ngàn trùng của biển...!

      Nhận phòng nghỉ ngơi đôi chút, chúng tôi rủ nhau đến trường. Trường xưa vẫn đấy, vẫn con đường vào trường thênh thang rộng mở, vẫn hàng dương già đổ bóng chiều nghiêng, vẫn những lớp học với mấy hàng cửa chớp im lìm, vẫn dãy hành lang hun hút bao lần đưa chúng tôi về nội trú, vẫn giảng đường cũ xưa mà ngày đó rộn ràng xôn xao những đêm văn nghệ... Và, vẫn đó, công viên vắng lặng nhẹ hương hoàng lan ôm lấy mấy cội sứ già đìu hiu trong gió...
Bốn mươi mấy năm trở về trường, áo trắng vẫn bay... bốn mươi mấy năm trở lại chốn xưa, tình người vẫn thế, chúng tôi vẫn cứ ngỡ mình như thời giáo sinh tươi trẻ... vẫn cười vui, vẫn háo hức, vân nghe lòng ấm áp khi dạo bước giữa sân trường, chúng tôi quên mất hay cố tình muốn quên đi cơn gió heo may đang âm thầm len lỏi, quên đi tuổi xuân đã vụt qua... để hôm nay trở về trường, dù không muốn, anh chị em chúng tôi vẫn thấy ngẩn ngơ giữa lòng sân trường đang buông nhẹ bóng hoàng hôn...

      Ngày 10.8, một số anh chị em từ hải ngoại đã trở về rồi. Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi... chuẩn bị lên đường. Từ cao nguyên xa xôi, Đà Lạt, Daklak, Gia Lai... cũng đã khởi hành. Bình Thuận, Ninh Thuận, Nha Trang, Phú Yên cũng sẵn sàng rời bến... và rồi các huyện nhà Bình Định cũng nao nức để quay về...
Những cánh thiên di đang trên đường bay về tổ, những đứa con xa mẹ đang quay gót tìm về, những người anh người chị người em đang tìm về tổ ấm... Còn nỗi niềm nào vỡ òa hơn thế? Còn tình yêu nào rộng lớn hơn thế? Còn niềm vui nào ngập tràn hơn thế? Tiếng gọi trở về trường xưa âm thầm mà mãnh liệt! Tiếng gọi của tình đồng môn nồng nàn mà tha thiết! Yêu thương cứ thế như dòng sông mênh mang lan chảy, như khúc tình ca dịu ngọt ôm lấy những trái tim...

                                   


      Như những cánh chim rủ nhau bay về tổ, các anh chị Quảng Nam, Đà Nẵng, Đà Lạt, Daklak... trên đường về trường đã ghé Phú Yên và rồi anh chị em đã có một đêm giao lưu đầm ấm thân tình ở thành phố nhỏ Tuy Hòa trước khi cùng nhau trở về Trường Mẹ. Từng đoàn rồi từng đoàn, từng anh từng chị rồi từng bạn từng em... với nụ cười rạng rỡ, với ánh mắt rộn vui, cứ thế mà ôm nhau vào lòng, cứ thế mà nắm chặt bàn tay, cứ thế mà cười trong nước mắt... Chúng tôi trở về, trên những chuyến bay, trên những con tàu, trên những chuyến xe đông vui rộn rã và cả trên những chiếc xe máy dặm dài... Có anh trở về bằng khập khiễng chiếc gậy trên tay, có chị trở về mang theo trên người bao nhiêu bệnh tật... nhưng bỏ qua hết, không gian như dừng trôi, thời gian như ngừng lại, ta về để tìm lại chính mình bên dòng sông xưa, để nhận ra ta, bên Bạn, bên Thầy, bên ngôi trường xưa và bên những yêu thương ngày cũ...!

      11.8, trời còn mờ sương, có tiếng gọi của các chị rủ nhau ra biển. Sáng sớm Qui Nhơn nhẹ nhàng tiếng sóng, nhẹ nhàng những bước chân trần chị em chúng tôi trên bờ cát mịn màng. Một buổi sáng thật tuyệt vời cùng sóng nước, cùng tình bạn đồng môn... tình chị em thân thiết thật không dễ dàng gì tìm thấy giữa cuộc sống này, giữa cái tuổi đời đã đi vào chiều muộn! Rồi từng nhóm, từng nhóm rủ nhau họp lớp, cùng tha thẩn thăm viếng các nơi... Hòn Khô, Eo Gió, Qui Hòa, Hàn Mặc Tử... rồi cùng thưởng thức những món ăn ngon, cùng nhìn ngắm biển đêm êm đềm bên bờ cát!

      12.8, ngày gặp gỡ chính thức đồng môn của cả 13 khóa học. Đã có lịch riêng, buổi sáng giao lưu từng khóa... Qui Nhơn sáng hôm ấy và những điểm giao lưu tràn vỡ tiếng nói tiếng cười... Bạn tên gi? Lớp mấy? Bạn có nhận ra mình không? Mình nè, tớ nè, cùng phòng nội trú với bạn đó, nhớ không? Mấy chục năm rồi, cậu khác quá, mình nhìn không ra...! Ôi, mình đã già hết rồi... bạn ơi...! Và, ngập ngừng ngỡ ngàng giây lát, nhận ra nhau, ôm lấy nhau, tay nắm chặt tay, tủi mừng trong nụ cười và trong nước mắt.

      Buổi sáng gặp gỡ thân tình rồi cũng nhẹ nhàng qua đi với nhiều cảm xúc. Chiều, chúng tôi, hơn tám trăm anh chị em đồng môn cùng về trường cũ. Chụp vội vàng đôi ba tấm hình cùng bạn làm kỷ niệm, đông đúc quá, rộn ràng quá, những anh chị, những đồng môn vừa về sáng nay chẳng kịp tìm thấy bạn mình, ngơ ngác đưa mắt tìm nhau, mà có nhận ra nhau đâu, ngờ ngợ nhìn ra đôi nét thân quen trên khuôn mặt đã già, trên mái tóc đã phai, chăm chú nhìn vào cái bảng tên trước ngực rồi ôm chầm lấy nhau mà mừng, mà khóc! Vậy đấy, tình đồng môn chúng tôi là vậy đấy, ấm áp bao dung... quên hết mọi buồn phiền đau thương của cuộc đời, gặp nhau, chúng tôi chỉ còn là tình bạn, tình anh chị em, tình đồng môn thân quý!

      Hội trường của trường Đại Học Qui Nhơn chiều nay đông vui rộn rã. Hơn tám trăm đồng môn cùng trở về. Hơn tám trăm con tim như hòa chung nhịp đập khi buổi giao lưu chính thức bắt đầu. Trân kính lắm những Người Thầy nay đã già yếu vẫn cố gắng trở về cùng học trò xưa! Thương quý vô cùng những bậc đàn anh đàn chị tóc đã bạc phai vẫn cùng với lớp đàn em trở về chốn cũ! Và, hội trường chợt lặng yên, những con tim như ngừng đập, chỉ còn là tiếng hát vang vang của Sư Phạm Qui Nhơn Hành Khúc trầm hùng...
" Ta đoàn giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn từ muôn phương về đây dốc lòng chung xây dựng chí hướng...
... Đi lên đi lên ngại gì ngại gì, quyết chí phấn đấu đồng lòng đồng lòng, thắp lên niềm tin yêu cho ngày mới
Quê hương mai sau rạng ngời rạng ngời, xóa hết tăm tối để rồi để rồi, Sư Phạm đoàn ta vang danh khắp nơi..."

      Bài hát đã hết, cả hội trường còn ngẩn ngơ và rồi chợt vỡ òa bằng một tràng vỗ tay tưởng chừng không dứt. Ca đoàn áo trắng trang trọng tinh khôi như thuở giáo sinh, tôi như trở về cái thời xa xưa của mấy mươi năm về trước, những ngày áo trắng sân trường! Rồi chúng tôi cùng chùng lòng lắng đọng khi phút giây nghĩ về những Thầy Cô, những bạn bè đồng môn đã đi xa... Và tôi thật sự muốn khóc khi đọc tâm thư của Thầy Hiệu trưởng Trần Văn Mẫn gửi về nhân Hội Ngộ 55 năm Tình Đồng Môn của chúng tôi, Người Thầy tuy nay đã già yếu, tuy thật xa bên kia nửa vòng trái đất nhưng lòng vẫn luôn hướng về trò cũ trường xưa...
" ... Nhớ lại đêm lửa trại năm xưa, Thầy đã nhắn nhủ Anh Chị Em rằng: Mai đây trên vạn nẻo đường đời, có khi nào nhớ lại quãng thời gian cuối cùng của những ngày đèn sách, Anh Chị Em hãy thỉnh thoảng hướng về trường cũ, và nhất là luôn nhớ đến nhau, nâng đỡ nhau trên những bước đường đời...
      Kể từ lần đầu tiên trở về trường năm 2012, ngày nay, một lần nữa, thực hiện trở về trường xưa là Anh Chị Em đã chứng tỏ lời Thầy dặn năm xưa, ấy là Anh Chị Em vẫn nhớ đến Trường Mẹ và nhất là Anh Chị Em vẫn nhớ đến nhau, thương mến nhau, giúp đỡ nhau trên những bước đường đời. Tình thương mến ấy như trăng sáng trên môi hoa, xua bóng tối trong hồn ta, để ta tìm về bên nhau và để tình người nở đêm sâu..."
Lòng dặn lòng là tôi sẽ không được khóc, tôi phải đọc cho hết tâm thư của Thầy, phải chuyển tải hết nỗi niềm và lòng thương yêu mà Thầy nhắn gửi, và Thầy ơi... con vui lắm, con đã làm được điều Thầy mong muốn, con đã làm tròn công việc mà Thầy đã giao, con đã đọc tâm thư Thầy gửi về bằng cả trái tim con!

      Thời gian rồi cũng dần qua. Cuộc vui rồi cũng tàn. Đêm liên hoan trước lúc chia tay cũng đã đi vào những giây phút cuối. Trở về để ra đi ấy là quy luật tự nhiên! Biết là vậy mà sao lòng vẫn buồn! Biết là thế mà sao tôi vẫn không ngăn được dòng nước mắt! Chúng tôi lại phải rời xa, một đôi ba tháng, một vài ba năm hay mãi mãi, điều này không ai biết được, thôi thì chỉ mong Thầy Cô luôn khỏe mạnh, anh chị em đồng môn an bình, trái đất tròn xoay, còn duyên là mình còn gặp, để nắm lấy tay nhau và để ôm nhau thật chặt vào lòng!

      Cuộc sống là hữu hạn, hãy yêu thương nhau khi còn có thể, sẽ là một ngày không như mọi ngày, không đủ thời gian để nói lời cảm ơn, không đủ thời gian để nói câu xin lỗi, không đủ thời gian để ta chia tay nhau, để làm điều mình muốn, và cũng không đủ thời gian để yêu nhau giận nhau nhiều hơn, nếu, chỉ còn một ngày để sống... có phải thế không? Thôi thì, như lời Thầy nhắn nhủ: "Cuộc đời là một đi tìm để được gặp, và trong hành trình tìm gặp ấy, hành trang chúng ta phải có nhưng đơn giản, trút bỏ những bận tâm vô ích, những so đo nặng nề để được nhẹ nhàng như cánh diều nương gió lên cao..."

                                           



Cảm ơn, cảm ơn ban tổ chức Hội Ngộ 55 Năm Tình Đồng Môn Sư Phạm Qui Nhơn, cảm ơn BLL Sư Phạm Qui Nhơn Bình Định đã bỏ nhiều công sức để tạo điều kiện cho anh chị em đồng môn 13 khóa chúng mình trở về trường xưa, trở về cái nơi mà mình đau đáu muốn về...!
Cảm ơn, cảm ơn những giọt mồ hôi lăn dài trên má giữa những ngày đầu thu đầy nắng, cảm ơn những giọt nước mắt lo toan đọng lại trên mi của những người đã dành trọn tấm lòng cho Hội Ngộ 55 năm Tình Đồng Môn Sư Phạm Qui Nhơn!
Cảm ơn, cảm ơn những ân tình thương mến mà đồng môn đã dành cho nhau, nhớ về nhau, nâng đỡ nhau trên những bước đường đời, như lời Thầy đã dặn!
Cảm ơn nơi này! Cảm ơn thành phố biển quê tôi, thành phố nơi anh chị em đồng môn chúng mình đã từng một thời gắn bó!
      Xin cho tôi được nói lời cảm ơn, cảm ơn tất cả...
      Cảm ơn cuộc đời và,
      Cảm ơn mọi người...!

                                                                                Sài Gòn, những ngày đầu thu...
                                                                                      Châu Thị Thanh Cảm

55 năm – Một ngôi trường

                                                                                                                                LẠI ĐÌNH BẠCH


                         





                                                            55 năm – Một ngôi trường
      Hôm nay, 12/8/2017 các bạn cựu giáo sinh Sư phạm Quy Nhơn từ khắp mọi miền đất nước đã trở về trường dự hội ngộ 55 năm Sư phạm Quy Nhơn. Đây là một ngày đáng ghi nhớ, 55 năm mới có một ngày hội ngộ thật ý nghĩa và xúc động. Tôi hình dung ngày xưa các cô cậu giáo sinh trẻ trung duyên dáng xuất hiện ở sân trường, ở các đường phố Gia Long, Phan Bội Châu, chợ Quy Nhơn. Hôm nay các bạn lại gặp nhau khi mái tóc đã bạc màu, da mặt đã có những vết chân chim, hỏi làm sao không xúc động khi ta nhớ về những ngày tháng cũ.
      Cách nay hơn 55 năm, chúng ta đã chọn cho mình một hướng đi, đó là con đường sư phạm. Ngôi trường xinh đẹp nhất miền Trung lúc bấy giờ đã dang rộng vòng tay đón chúng ta. Hai năm học dưới mái trường tuy ngắn ngủi nhưng đã để lại cho chúng ta dấu ấn nghề nghiệp, những kỷ niệm êm đềm không thể nào quên. Thật vậy, qua các bài viết trên trang mạng, trên các đặc san kỷ niệm Sư phạm Quy Nhơn ở Thành phố Hồ Chí Minh, Đà Lạt, Nha Trang, Huế … các bạn đã bày tỏ những tình cảm dạt dào thương mến.
Đó là tình cảm bao la với mái trường:
Quy Nhơn Sư phạm trường ta
Thương thầy, nhớ bạn bao la nghĩa tình
( Ánh Hồng)
Đó là tình cảm yêu thương đầm ấm như một gia đình với những kỷ niệm gắn bó:
Hai năm nội trú chung trường
Cùng chung một khóa yêu thương đong đầy.
( Nguyễn Thị Thu)
Đó là tình cảm nhung nhớ một thời trẻ trung, xinh đẹp:
Thương sao ngày ấy giáo sinh
Đẹp sao ánh mắt lung linh mơ màng
Đó là tình cảm của tuổi hoa niên thơ ngây, trong sáng và không kém phần lãng mạn:
Trường Sư phạm anh cùng em tao ngộ
Tình học trò rộn rã tiếng reo vui
Lớp học là nơi họ hẹn của mình
Sân trường kia bao lần ta sánh bước.
Tay trong tay mây trắng với trời xanh.
( Nam Phương)
Rồi ra trường, mỗi người một ngã, chúng ta đã đi qua một đoạn đường dài, dù đường đời êm đềm, bằng phẳng hay cách trở gian nan nhưng trong lòng chúng ta vẫn luôn khắc ghi niềm thương, nỗi nhớ về trường xưa, thầy cũ, bạn hiền:
Lâu rồi nhớ mái trường xưa
Khung trời sư phạm đón đưa ngày nào
Với bao tình cảm ngọt ngào
Dấu chân kỷ niệm dạt dào yêu thương
Ra trường mỗi đưa một phương
Đàn chim tung cánh … con đường ước mơ.
55 năm ấy .. bây giờ
Bóng câu cửa sổ … ngẩn ngơ chạnh lòng
…. Trường xưa thầy cũ bạn hiền
Tim tôi khắc đậm bao niềm luyến lưu
( Nguyễn Thị Thu)
      Với những tình cảm nồng nàn, sâu đậm ấy, các bạn luôn ấp ủ trong tim mong ước một ngày tái ngộ:
Trường Sư phạm nơi cùng nhau hội ngộ
Bạn bè ơi, bao kỷ niệm thân thương.
Bao nhiêu năm rồi mà mãi vấn vương
Ta vẫn ước mong một lần gặp gỡ.
“Mong ước kỷ niệm xưa” ấy hôm nay đã thành hiện thực. Hôm nay chúng ta đã ở bên nhau. Sau hơn năm mươi năm, bao nhiêu mùa mưa nắng đã qua, bao nhiêu mùa lá rụng đã về, những kỷ niệm ngày xưa tưởng như đã phai mờ theo lớp bụi thời gian, hôm nay gặp lại nhau, hình ảnh ngày xưa như sống lại đem đến cho chúng ta bao niềm vui và xúc động:
Cứ tưởng xa nhau từ dạo ấy
Ai ngờ hội ngộ lại hôm nay
Bao nhiêu kỷ niệm xưa nhắc lại
Vui như vui nội trú thuở nào
( Ky Nguyen)
Giờ đây ngồi bên nhau, nhìn thấy những mái đầu đã bạc để rồi thấy thương nhau hơn, bao ký ức lại hiện về gợi nhớ khung trời say mê thuở trước:
Lâu rồi hôm nay gặp mặt
Mừng vui ngấn lệ đoàn viên
Bên nhau những mái đầu bạc
Nhỏ to tâm sự hàn huyên
Bụi mờ xóa dần ký ức
Sóng xô lớp lớp thời gian
Một thời say mê thuở trước
Bỗng về gợi nhớ mênh mang.
( Hà Thắng)
      Dù thời gian trôi qua nhưng tình cảm đối với trường, với thầy, với bạn vẫn luôn ở trong trái tim chúng ta như hai câu thơ của Sư phạm Quy Nhơn Quãng Ngãi:
Dẫu mấy thăng trầm nghĩa ân sư suốt đời tạc dạ
Mặc bao thay đổi tình đồng môn trọn kiếp ghi lòng.
Thưa các anh chị và các bạn,
Trải qua một cuộc biển dâu
55 năm ấy biết bao ân tình
Tình cảm là điều còn lại sau khi tất cả đã qua đi. Trong lần gặp gỡ này, chúng ta hãy dành cho nhau những tình cảm chân thành rộng mở, hãy tìm đến nhau, cùng nhau chia sẻ để được sẻ chia như có người nói: “Nếu chúng ta chỉ có một mình, thế giới thật nhỏ bé nhưng nếu chúng ta kết nối với các bạn, với mọi người thế giới sẽ rộng lớn hơn.”
      Thân chúc các bạn một ngày hội ngộ ấm áp tình thân để lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong ký ức của mỗi chúng ta.
                                                                         Lại Đình Bạch – SPQN khóa 4 tại Huế.

Bốn-mươi-ba năm mới gặp lại Thầy

                                                                                                                          KIM LOAN







Mới đó mà đã tròn một năm rồi chứ ít sao! Mùa hè lại nhộn nhịp đến với xứ Cờ Hoa này, dù cho tiết trời nóng bức nhưng cũng chẳng sao, vẫn cứ hội họp gặp nhau cái đã.

Mở màn sớm nhất vẫn là SPQN Bắc Cali ở San José vào ngày 11 tháng 6; lại trùng với ngày Mừng Sinh Nhật của Gái Em nhà mình nên bọn mình không thể lên đó tham dự được. Kế tiếp là Đại Hội CHS Cường Để – Nữ Trung Học Qui Nhơn ở Houston / Texas vào ngày 25 tháng 6, mà gia đình mình lại “kẹt việc công việc tư” nên bọn mình cũng không đi được.

Tháng Sáu qua mau, tháng Bảy lại về. July Fouth là Lễ Độc Lập Hoa Kỳ nên thiên hạ đua nhau mua pháo... “đốt tiền” chơi.

Vẫn theo thông lệ hằng năm, cứ sau lễ này là có Đại Hội CHS Liên Trường Qui Nhơn tại Nam Cali năm nay được tổ chức vào hai ngày 8 và 9 tháng 7; nhờ thế mà quý Thầy Cô và Cựu Học Sinh từ khắp nơi trên thế giới kể cả bên Quê Nhà sang tham dự thật đông, khoảng bốn trăm người.

Đại Hội LTQN thì gồm nhiều trường, nhưng mình là dân Nữ Trung Học nên hơi “phe ta” một chút, chỉ nói về nhóm mình thôi, mong các bạn thông cảm.


                                         

Gần nửa thế kỷ qua, trong kỳ Đại Hội này, hôm nay là lần thứ hai mình được gặp lại Thầy Trương Hữu Kha dạy Anh Ngữ. Vậy là bọn mình rối rít vây quanh Thầy chụp hình kỷ niệm. Thật đúng là “quả đất tròn” nên Thầy Trò mình mới được gặp lại nhau nơi xứ lạ quê người dù đã trải qua bao cuộc bể dâu.

Nhìn tấm hình mới chụp, nào ai ngờ đám học trò con gái phá phách năm xưa nay đã là bà Nội bà Ngoại cả rồi, tuổi tác không chênh lệch nhau bao nhiêu, đang vui cười hớn hở bên cạnh vị Thầy khả kính “trẻ mãi không già”.

Có được những giây phút quí báu trong ngày “Tìm Về Bạn Cũ Trường Xưa” - là chủ đề và cũng là nội dung Đại Hội hằng năm của Liên Trường - bọn mình xin cảm ơn tất cả những tấm lòng “vì Thầy vì Bạn” của các anh chị trong Ban Tổ Chức đã tận tụy “ăn cơm nhà, vác ngà voi”, thể hiện trọn vẹn trách nhiệm của mình hầu duy trì và tiếp tục nuôi dưỡng cho những kỳ Đại Hội kế tiếp.  

* * *

Vừa mới chia tay nhóm bạn thời Tiểu Học / Trung Học, thì ngày 16 tháng 7 bọn mình lại tham dự Họp Mặt Cựu Giáo Sinh SPQN Nam Cali ở Little Saigon. Thường thì Đại Hội của SP cách Đại Hội của LT một tháng, sao năm nay lại quá gần nhau thế? Thôi thì tham dự tiếp đi vì mình cũng là dân Sư Phạm, phải đến họp mặt chung vui chứ!


               
                                   





Đúng là tháng 7 năm nay mình “có cung” gặp Thầy, nên vừa bước vào phòng họp đã thấy ngay Thầy Hoàng Hy (tức Nhạc Sĩ Hoàng Song Nhi). Thầy dạy môn Âm Nhạc và cũng là Giáo Sư Hướng Dẫn lớp Nhị 5 / Khóa 11 (năm thứ 2 / niên khóa 1973 - 1974) của mình.

Ra trường dạy học từ năm 1974 đến 1993 và đã bốn-mươi-ba năm rồi nay mình mới “có duyên” gặp lại Thầy trên xứ người. Hay thật! Ngạc nhiên biết mấy khi thấy Thầy khác xưa nhiều lắm. Dù đã bước vào tuổi Thượng Thọ “8 bó” nhưng trông Thầy “đẹp lão” hẵn ra. Thầy vẫn còn nét đỉnh đạc chứ không lụ khụ. Thầy vẫn còn tinh tường, minh mẫn khi nghe Thầy nói chuyện:

- Thỉnh thoảng Thầy vào website.SPQN và đọc được những bài viết của Kim Loan.

- Dạ, cảm ơn Thầy!

- Thầy cũng đang viết chưa xong về những kỷ niệm của mình trong thời gian Thầy dạy ở trường SPQN, Thầy sẽ gởi đến trang web SPQN để các em đọc và cùng chia sẻ với Thầy.

Phút giây gặp lại Thầy tuy ngắn ngủi nhưng cũng đã để lại lòng mình những xúc cảm khó tả. Chì cầu mong sao mọi sự an lành luôn đến với gia đình Thầy của chúng ta.



                                





Vui thật nhiều vì mình và các bạn đã có vài tấm hình kỷ niệm chụp với Thầy trong ngày Đại Hội Sư Phạm lần thứ 26 này sau hơn bốn thập niên Thầy Trò mình mới gặp lại nhau.

Vẫn không quên cảm ơn Ban Tổ Chức SPQN Nam Cali đã vượt qua bao trở ngại để hằng năm tiếp tục tổ chức Đại Hội, tạo điều kiện cho Thầy Trò chúng ta dù ở bất cứ nơi đâu cũng tìm về gặp nhau trong tổ ấm SPQN.

* * *

Tháng 8 lại rộn ràng đến... 

Vào trang web SPQN mình đã đọc được chương trình “Hội Ngộ 55 năm tình đồng môn SPQN” cùa Bình Định tổ chức từ ngày 11 đến  13 tháng 8 năm này. Sau ngày Đại Hội sẽ có mục đi thăm viếng Đàn Tế Trời, Bảo Tàng Quang Trung và Khu Sinh Thái Hầm Hô ở Huyện Tây Sơn.

Vậy các bạn hãy mau về tham dự thật đông như lần Họp Mặt Kỷ Niệm 50 năm thành lập trường với hơn 1000 anh chị em Cựu Giáo Sinh từ khắp nơi về thăm Trường Mẹ vào ngày 12/5/2012.

Viết đến đây sao thấy lòng mình nôn nao ghê. Phải chi “thu xếp” được để về thăm Quê Nhà vào dịp này thì còn gì vui sướng bằng. Thôi thì lỡ dịp này mình sẽ chờ dịp khác vậy.

Để thay lời kết cho đôi dòng tâm sự này, mình xin trích một đoạn trong bài viết “Cháy lên đi, ngọn lửa yêu thương” của bạn Thanh Cảm (Nhị 1 – Khóa 11):

“... Và lần này gần 200 anh chị em Cựu Giáo Sinh SPQN chúng tôi lại lại tụ họp vầ Đăk Lăk, về thành phố Ban Mê Thuột, về với vùng đất Tây Nguyên nắng gió đại ngàn để cùng đốt lên ngọn lửa ấm áp của tình bạn, tình thầy trò, cùng sẻ chia tâm sự, cùng tay bắt mặt mừng và để cùng ôn lại những kỷ niệm đã từng một thời đau đáu... ”.

Vì thế mình mong sao có ngày về thăm Quê Nhà đúng vào dịp được tham dự Đại Hội SPQN ở Tây Nguyên cho thỏa lòng mong ước.

Bùi Thị Kim Loan (Nhị 5 - Khóa 11)
(Los Angeles, tháng 8 / 2017)   




Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

12-08-2017 HỘI NGỘ 55 NĂM TÌNH ĐỒNG MÔN TẠI THÀNH PHỐ BIỂN QUI NHƠN .

Đoàn văn nghệ Sư Phạm Qui Nhơn Sai Gon với HỢP CA
SƯ PHẠM QUI NHƠN HÀNH KHÚC
NHẠC VÀ LỜI THẦY HOÀNG SONG NHY .

12-08-2017 SƯ PHẠM QUI NHƠN 1962-1975

ĐOÀN SƯ PHẠM QUI NHƠN ĐÀ NẴNG VỚI VŨ KHÚC NHỊP ĐIỆU HÂN HOAN VUI NHỘN .
CHỊ THANH DANG  ( Đặng Thị Thành khóa 4 ) .

SƯ PHẠM QUI NHƠN _ NHỚ VỀ TRƯỜNG XƯA .

Nhớ về trường xưa
. Thơ: Thanh Đang
. Nhạc: Hoàng Song Nhy _ Nguyên giáo sư âm nhạc Trường SPQN .
. Ca sĩ: Diệu Hiền
. Hoà âm: Viên Anh Tú
. Photo video: An Huu Tran
. Thu âm tại Việt Nam 2017

10/ 11/ 12 - 08 - 2017 _ HỘI NGỘ 55 NĂM TÌNH ĐỒNG MÔN TRƯỜNG SƯ PHẠM QUI NHƠN

* PHẦN LỄ : TẠI GIẢNG ĐƯỜNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUI NHƠN 

* PHẦN HỘI : TẠI NHÀ HÀNG TRẦU CAU 2 
THÀNH PHỐ BIỂN QUI NHƠN




                           


















Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

... DÙ DẤU VẾT TÀN PHAI

                                                                                                                           Van Tran
                                                                                                              Khóa 9 Sư Phạm Qui Nhơn



                                               



Sư Phạm Qui Nhơn!!!
Chỉ hai năm lưu trú.
Chỉ thế thôi!
Có gì đâu! Phải nhớ, phải thương?
Chỉ thế thôi! 
Sao cay xè khoé mắt, bặm kín vành môi?
Nôn nao chờ, mong mỏi đợi,
Một ngày tháng 8- mình sẽ gặp nhau.
Điểm danh xem: Ai còn? Ai mất?
Lối đi có mòn, cửa lớp có màu phai?
Lan can dãy lầu bên lớp học, 
Giọt nước mắt nhớ nhà có còn vết nào không?
Dấu chân nhảy hai, ba bậc cấp, sợ trễ giờ vào học!
Guốc trắng rơi, lời Thầy lặng phút giây! 
Chùm ổi, mận trong ngăn bàn ngày ấy,
Có còn vương hương, làm loạn nhịp tim ai?
Và còn nhiều nữa, cả vùng trời ngày ấy,
Bốn mươi lăm năm qua, liệu còn chút nào không?
Nhất định tôi phải tìm! Dù dấu vết tàn phai...


                                         

TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA

                                                                                                                    Duy Khoa



                                           




TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA

Bởi nhớ quá anh về thăm trường cũ
Đứng trên sân nhìn lại cuộc đời mình
Chiều mùa hè nắng lốm đốm thủy tinh
Sao hiu hắt nghe lòng mình mưa đổ
*
Đã xa quá thưở tay ôm cặp vở
Chân tung tăng ngày hai buổi đến trường
Mắt học trò như lóng lánh kim cương
Cứ ngời sáng bên bạn bè thân thiết
*
Trời rất cao và mây xanh biếc
Môi ai tình dưới vành nón che nghiêng
Cơn gió nào thổi loạn mái tóc đen
Để có kẻ thấy lòng mình si dại !
*
Cổng trường đó xưa cao như quan ải
Ngăn bước chân lãng tử học trò hoang
Bỏ học hành trốn ra phố lang thang
Đi thơ thẩn tìm vần thơ rơi rụng
*
Lớp học chiều gió nồm nam lay động
Ai mơ màng thiu thiu ngủ che tay
Tiếng thầy buồn làm giấc ngủ thêm say 
Thêm tiếng chim trên hàng cây ríu rít
*
Đêm bãi trường tiếng hát buồn thắm thiết 
Như nghẹn ngào vĩnh biệt chia ly
Nghe bâng khuâng nuối tiếc một xuân thì 
Âm thanh đó bây giờ còn lãng đãng
*
Ngỡ trường lớp tình phai theo năm tháng
Sao lòng ta vẫn như bát nước đầy
Cuối cuộc đời thấy mình còn lãng mạn
Vẫn thầm mơ áo trắng ai bay !
Trần Hoan Trinh
( Ảnh nguồn Đặng Nam Phương )

Duy Khoa được biết ngày 12 / 8 / 17 quí bạn cgs sẽ về thăm lại trường xưa SPQN . Một thời gợi nhớ gợi thương . Duy Khoa thân chúc quí bạn và bạn Đặng Nam Phương nhiều niềm vui , hội ngộ thành công tốt đẹp !

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...