Phương Uyên.
Mùa thu năm ấy! Trên đường đến miền Cao nguyên. Đà Lạt núi rừng thâm xuyên. Thác ngàn nước bạc thiên nhiên…(*)
Mùa thu 1982 , sau khi đạt Giáo viên dạy giỏi, tôi được Sở Giáo Dục cho một chuyến đi tham quan Đà Lạt.
Đó là lần đầu tiên tôi đến Đà Lạt. Cảm nhận của tôi về nơi này là thành phố sương mù giá lạnh. Cái vẻ hoang sơ quyến rũ lãng mạn lẫn hùng vĩ của những thác nước. Những dãy núi đồi trập trùng, Những bãi cỏ xanh mượt. Những rừng thông nguyên sinh, những con dốc, vườn hoa muôn sắc, cây trái tươi tốt và những khóm Dã Quỳ mọc dại ven đường …
Xe dừng lại trước khách sạn DaLat, đối với chúng tôi tất cả đều lạ lẫm. Từ những khóm hoa với màu sắc tươi tắn hai bên lối đi vào hay những bình hoa hồng trên những cái bàn trong khách sạn đều thấy dễ thương và rất tuyệt. Những năm bao cấp cuộc sống thiếu thốn ăn chưa đủ nói gì đến những thú vui tao nhã bên hoa và cây cảnh, cho nên tất cả chúng tôi như được trút bỏ, từ cái nóng nực của mùa hè, cái hầm hập của gió Nam ở cái xứ miền Trung. Bỏ hết những cái khó khăn của cuộc sống thường nhật hay đơn giản chỉ là muốn thoát khỏi mọi thứ bận rộn để lắng đọng tâm hồn mình.
(...)
(...)