Không biết là viết thế nầy thì có đúng vị trí không?? Nhưng thôi để ý mà làm gì,vì cái trí cái tình và cả cái tâm cũng đã quyện vào nhau để làm thành người thầy mất rồi . …
Có ai đó bảo “ thôi, thì không có thầy cũng được ..” !!
Có ai không …??
……cho dù hình ảnh giáo dục lúc này có nhòe nhòe đi đôi chút, nhưng ở trong mỗi một chúng ta , hình ảnh người thầy vẫn còn nguyên vẹn sự cao quí, đầy kính trọng và yêu thương.
Thủa nhỏ , học lớp ba .
Thầy Tùng dạy tôi Bài Quốc sử . (1957)
Mỗi buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên quê hương làng mạc ruộng đồng quê
Chúng tôi ngồi im lặng lắng tai nghe
Tiếng thầy giáo vang vang giờ quốc sử
Thầy giáo bảo các em nên nhớ rõ :
Nước chúng ta là một nước vinh quang
Bao anh hùng thủa trước của giang san
Đã
đổ máu vì lợi quyền dân tộc
Các em phải đêm ngày chăm chỉ học
Để sau nầy nối được chí tiền nhân
Ta chắc rằng sau một cuộc xoay vần
Dân nước Việt lại là dân hùngkiệt
Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam
Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm
Đầy
chiến thắng, vinh quang, hạnh phúc..…diễn cảm, trầm ấm .tự hào..…tôi không bao giờ quên, giọng đọc, ánh mắt và niềm tin rực sáng của thầy tôi lúc đó….
Rồi một lần khác lại tâm đắc với bài Cây thước kẻ...