Irene.
Khi tôi bước ra khỏi Tứ Bửu Quán, lúc đó khoảng mười giờ.
Đêm Quy Nhơn tháng năm trở nên dịu mát. Những cơn gió nhè nhẹ từ biển thổi vào
mang theo cái vị mằn mặn và cái man mác của đại dương.
Tôi đang loay hoay định gọi taxi hay phone để mấy đứa cháu
đến chở. Thì Tín nói:
-Để tôi chở về!
Nghe tin tôi từ Sài Gòn mới về nên các bạn gọi và hẹn tôi
đến để gặp. Cuộc gặp mặt thật đầm ấm gồm các bạn Sĩ Tạo, Bồng ở Quy Nhơn, Thông
ở Sài Gòn mới ra, Bùi Văn Tạo, Hiền Tuấn từ Quảng Ngãi mới vào. Tín đang đi
đánh tennis cũng vội vàng đến. Tôi rời Quy Nhơn cũng chỉ mới vài năm đây thôi
nhưng lúc trước sống trong cùng một thành phố, thường xuyên thấy nhau nhưng dạo
đó, ai cũng bận rộn với công việc nên chưa bao giờ bạn bè có một khoảng riêng
nào dành cho nhau cả. Bây giờ khi tuổi đã lớn, cái tuồi về hưu, công việc bình
ổn, con cái tương đối ổn định… Lúc này lại nghĩ đến thời trẻ! Nghĩ về bạn bè!
Gặp nhau chuyện trò tâm tình vui vẻ, thân
thiết. Suốt mấy giờ liền chúng tôi chỉ xoay quanh những hoài niệm của tháng
ngày học sư phạm, cuộc sống khó khăn sau 1975 rồi đến cuộc sống hiện tại… bộc
bạch và chân thành. Chúng tôi như tìm lại được chính mình và những niềm vui của
thời còn đi học.
Do
là về cùng đường và cũng muốn tâm sự với bạn thêm một chút nữa nên tôi không
ngại ngần leo lên chiếc xe đạp và cũng vì thế, hôm đó tôi mới hát bài hát “ Xe
đạp ơi!” với những cảm xúc trong tình thân bè bạn.
…Quay đều! quay đều!
quay đều! nhớ hoài những vòng xe
…Quay
đều! quay đều! quay đều! thương hoài những vòng xe…(Xe đạp ơi-Ngọc Lễ)
Khi ngồi lên xe rồi mới biết là bagare không
có nệm lót, không có chỗ gác chân mà chân tôi thì hơi dài, thôi chịu khó co
chân lên! Xe không có chỗ tay vịn, thôi thì lấy hai tay vịn hai bên eo của bạn.
Thoáng một chút “ngại ngần” nhưng rồi nghĩ với tuổi này, phải có chỗ tựa lỡ…
thì biết làm sao đây?!
Chiếc
xe sau phút “chao đảo” lúc đầu. Sau đó, bình yên quay đều chầm chậm trên đường,
lướt qua từng hàng cây, ngôi nhà trên phố… Tôi nhớ câu thơ của ai đó rất dễ
thương:
Anh chở em đi bằng xe đạp
Thấy phố hôm nay đẹp lạ thường!
Tôi ngước nhìn lên trên cao, bầu trời có muôn ngàn vì sao
nhấp nháy như chứng minh cho tình bạn của chúng tôi. Gió thổi nhè nhẹ đưa hương
ngọc lan của nhà ai thoang thoảng dễ chịu. Chiếc xe vẫn quay đều trên con đường
Trần Quang Diệu. Con đường này không phải đường phố chính nên hơi tối. Ánh đèn
đường vàng leo lét làm cho con đường như dài và sâu hun hút .Tôi bỗng nhớ lại
chuyện chiếc xe đạp cách đây mấy chục năm:
Tôi và Tín học cùng lớp nhất niên 6 khóa 11 Sư Phạm Quy
Nhơn. Tôi biết bạn ấy bắt đầu từ cuộc thi văn nghệ. Tôi tập vũ khúc Tiếng Xưa
cho lớp, Tín trong đội múa. Một bữa nọ, do mãi mê tập văn nghệ nên ra về thì
trời đã chiều tối. Đứng trước cổng trường chờ xe Lam một lúc lâu. Hoàng hôn
xuống. Mặt Trăng đã nhô lên trên đỉnh Phương Mai xa xa mà chẳng thấy bóng dáng
chiếc xe nào. Không thể chờ thêm được nữa nên tôi quyết định đi bộ. Tôi đi chầm
chậm bên lề đường dưới những hàng dương liễu. Tà áo dài trắng bay bay trong
chiều. Bỗng Tín rà rà chiếc xe đạp đến bên cạnh, cũng câu nói cộc lốc như hôm
nay:
-Để
tôi chở về!
Vì
mặc áo dài nên tôi phải ngồi một bên. Chiếc xe lại cũ, cứ mỗi vòng xe thì lại
phát ra nhiều những âm thanh “vui nhộn” suốt con đường về. Lúc đó tuổi trẻ nên
Tín “cầm tay lái” vững vàng đưa tôi về nhà an toàn. Khi xưa chưa có bài Xe đạp
ơi! Cho nên, hôm nay nhớ lại, tôi mới hát:
Nhớ khi xưa anh chở
em trên chiếc xe đạp cũ, dưới trăng khuya… áo ướt đẫm mồ hôi…
Vòng xe vẫn quay đều trên đường phố và giọng Tín đều
đều mang nỗi niềm : “ Lúc còn đi học Sư Phạm, nhà mình rất nghèo. Đến nỗi không có tiền để đi xe
Lam. Mượn ông chú chiếc xe đạp để đi học. Một hôm, không biết ai lẻn vào nhà
lấy trộm đi chiếc xe “cà tàng”. Đã nghèo lại gặp cái eo. Thế là từ đó, suốt cả
năm học nhị niên mình phải cuốc bộ đến trường”.
Tín vẫn hì hục đạp xe. Bây giờ tuổi đã cao cho nên không
biết bạn ấy có đưa tôi về bình yên không? Tôi nghe hình như có tiếng thở gấp:
-Bạn có mệt không? Tôi hỏi.
-Ồ! Không sao đâu! Mình đạp xe là để tập thể dục mà.
Hết con đường Trần Quang Diệu, xe vòng qua đường Trần Phú. “Con
đường này tôi đã quen đi lại nhiều lần nhưng hôm nay bỗng dưng thấy lạ? Cảnh
vật chung quanh tôi như có sự thay đổi lớn. Vì hôm nay, cả hai đã ở tuổi sáu
mươi mà vẫn còn chở nhau bằng xe đạp.” (Ý của Thanh Tịnh)
Đường Trần Phú có nhiều cửa hiệu nên ánh điện từ các shop
sáng rực cả con đường. Mùi hoa sữa nồng nàn bay suốt cả dãy phố dài, quyện cả
vào áo quần, sộc cả vào mũi chúng tôi. Trên đường, Xe ô tô, xe máy vẫn còn qua
lại đông đúc. Nhưng khi thấy có sự xuất hiện chiếc xe đạp của” người cao tuổi”
nên xe cộ vội tấp vào lề như để nhường đường. Vì thế, vòng xe vẫn quay đều đặn
trên đường đêm và Tín lại bộc bạch:
-R… biết không? Sau
75 mình tưởng đâu cuộc sống mình khá hơn vì mình thuộc gia đình liệt sĩ. Ai có
ngờ đâu mình cũng gặp không ít thăng trầm! Dạy mấy năm ở thành phố rồi bị đổi qua
đảo dạy. Những năm bao cấp ở đảo thật là khổ sở thiếu thốn đủ thứ. Cuối cùng
trụ không nỗi với nghề, mình bỏ dạy. Mình lập gia đình rồi theo con đường mua bán…
Tín nhắc lại làm tôi nhớ lại khoảng thời gian đó. Tôi rưng
rưng:
-T… ơi! Mình còn nhớ mỗi lần đi dạy gặp Tín là không lúc
nào mình không ngùi ngùi thương cảm. Lúc đó cả hai chúng mình đều đã lập gia
đình. Mình nhớ thời bao cấp cuộc sống mọi người đều rất khổ. Dạo đó Tín đã nghỉ
dạy. Hàng ngày, trên con đường Tăng Bạt Hổ mình thường đi bộ đến trường, mình gặp
Tín ngồi bên lề đường bán áo quần. Ngày nắng thì không nói gì. Những ngày mưa
nhất là vào những lúc mưa phùn gió bấc, thêm cái rét buốt ở miền Trung. Thấy
bạn mà mình ngậm ngùi. Đi qua không dám ngoảnh đầu nhìn lại…
-Ừ! Hồi đó đời sống khó khăn ghê R nhỉ?
Đến ngả tư Tín dừng xe lại! Tôi thầm cám ơn “đèn đỏ”giúp bạn của tôi nghỉ mệt được một lát rồi chở “
nửa tạ” tiếp tục cuộc “hành trình”.
Vòng xuống con đường Tăng Bạt Hổ ngang qua Sân
Vận Động. Con đường này đa số là những hiệu giày, đèn điện sáng trưng. Bỗng bên
đường một phụ huynh cũ nhận ra tôi (hình như quen cả Tín nữa). Cô ấy reo lên:
-Cô về hồi nào?
-Mới về sáng nay! Tôi nói vói lại rồi lẩm bẩm với bạn:
-
Thành phố nhỏ xíu, đi đâu cũng gặp người quen.
-Ừ,
nhỏ xíu xìu à!
Vòng xe vẫn quay đều, tiếng bánh xe lạo xạo trên đường
khuya.
-Tín
có nhớ dạo Tín dạy đảo Cù Lao Xanh không? Tuần nào Tín cũng về đất liền. Và Tín
thường đến trường mình, chờ tan học. Rồi
hai đứa đi bộ thong thả bên nhau trên con đường về nhà .
-Ừ,
mình nhớ!
Dạo
đó, Tín có điều gì đó muốn nói với tôi nhưng e ngại nên để nằm yên luôn trong
lòng mà có lẽ như thế lại hay! Bây giờ mới có dịp chở nhau trên xe đạp…
Nghĩ
đến đó tôi bật cười. Tín ngạc nhiên:
-Cười
gì vậy?
-Ồ
không có gì! Tín cho mình xuống đây!
Chúng
tôi chia tay ở ngả tư Lê Lợi-Tăng Bạt Hổ và hẹn gặp nhau vào chiều mai trong
cuộc về thăm trường xưa.
Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Đến gần
sáng mới chập chờn. Trong mơ, tôi thấy những vòng xe vẫn cứ quay đều, quay đều
lăn cả vào trong giấc ngủ .
Cuộc
sống luôn có nhiều thay đổi. Tín người bạn nhị 6 của tôi, sau khi bỏ dạy, chọn
con đường kinh doanh và đã rất thành công. Bây giờ anh đã có những ngôi biệt
thự sang trọng ở bên Mỹ. Chuyện lái xe hơi chở bạn đi là chuyện thường vì anh
có thể mua cả máy bay nữa kìa!?
Nói
vui thế thôi! Chứ với tôi, Tín lúc nào cũng giản dị như thời còn hàn vi cái thời
đi học trong túi rỗng tuếch và tôi thích như vậy! Vẫn thích bạn ấy chở tôi trên
chiếc xe đạp “trành trành” để tôi có những giây phút bên bạn bè đúng nghĩa. Tín
vẫn mãi là người bạn rất chân thật, ít nói. Trải qua mấy chục năm mà bạn ấy vẫn
thế! vẫn giữ được cái bản chất cố hữu của mình là với bạn rất chân chất, không
xa cách, hòa đồng, đơn giản không phô trương.
Riêng đối với bạn bè từng học dưới mái trường
Sư Phạm Quy Nhơn khi gặp nhau thì giữa chúng tôi lại càng không có ranh giới
của sự giàu nghèo, chức tước hay địa vị… Nhờ thế, tình bạn của chúng tôi trong
veo như pha lê, dịu dàng như dải lụa, mềm mại như áng mây chiều…
Bây
giờ thì cuộc sống của chúng tôi không biết còn lại được bao nhiêu “vòng xe”
nhưng tôi mong rằng: Chung quanh tôi lúc nào cũng có nhiều người bạn chân thành
luôn nghĩ về nhau với những tình cảm rất thật, rất tha thiết.
Sài
Gòn chiều nay mưa. Ngoài trời lành lạnh còn trong lòng tôi thì ấm áp khi nghĩ
đến những người bạn. Ngồi bên cửa sổ ngắm mưa! Những giọt mưa rơi đều đều tí ta
tí tách trên lá và tôi hát một mình:
Xe đạp ơi! Đã xa rồi
còn đâu….
Sài Gòn, 15/06/2012
Irene.
BBT: Nhân có bài "Xe đạp ơi" của bạn Irene, BBT xin tặng thêm bạn Tín và bạn Irene 2 hình ... nữa!!! với chủ đề: "Ngày ấy... Bây giờ..."
Ngày ấy... |
Bây giờ... |
Sau khi BBT ra đi và trở về trên Chuyến tàu hoàng hôn trang SPQN khởi sắc trở lại!
Trả lờiXóaCám ơn BBT rất nhiều! Đã cất công tìm các hình minh họa đẹp và phù hợp với bài viết.
Về hai bức hình BBT tặng thì Irene rất thích tấm hình Ngày ấy... còn tấm hình Bây giờ... thì thú thật bây giờ Irene và Tín "model" hơn một chút.
Chúc BBT vui khỏe!
@ Irene và các bạn đọc yêu quí của mình...
XóaSau một tuần"nhập thất" khi trở lại thấy có nhiều comments về... chuyến tàu hoàng hôn!!! nhưng Irene cùng các bạn hiểu sai ý của mình rồi... tâm trạng của mình là nỗi lòng người ở lại, chứ ko phải là người ra đi...(mình...nhập thất rồi, còn đi được đến đâu???), điều mình muốn chia xẻ với các bạn là:
"...Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi."
và...
"Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem yêu thương đi đến nơi nao - cách đôi tình.
Đường bao nhịp nối, tình trăm nghìn mối,
Hướng theo một bóng người..."
Còn bây giờ thì:
..."Tà dương khuất trong sương là mỗi lần ngóng chờ,
Nhìn theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,..."
Hiểu cho mình chưa??? các bạn chia xẻ với mình nhé!
Thân ái!
Ồ! Irene xin lỗi! Bây giờ BBT giải bày mới rõ nỗi niềm!!! Vậy là:
XóaChiều nao tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tà.
Hoàng hôn đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta...
và...
Hoàng hôn dần buông
Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống...
Irene xin chia xẻ với bạn:
Đường bao nhịp nối-Tình trăm nghìn mối...
Tình cảm con người thật là ...
Thân chào!
"Xe đạp ơi" của bạn làm mình nhớ đến những vòng xe chở nặng yêu thương của ba mình ngày nào...Trên chiếc xe đạp sườn ngang cũ kỹ,từng vòng xe lăn đều ba đã chở mình về nhà sau những đêm văn nghệ hay những buổi sinh hoạt ở trường mình phải về khuya.Đường sá vắng tanh,gió biển lao xao,có biết đâu từng giọt mồ hôi trên trán ba đã thấm!Father's day vừa qua,trong đêm khuya,mình nhớ ba vô cùng và bạn có biết không mình đã rơi nước mắt vì nhớ đến những vòng xe đầy ắp yêu thương của ba ngày ấy!Mình thương ba và mình thương những vòng xe ngọt ngào pha lẫn mồ hôi mặn chát của ba...Giờ thì ba mình đã ở một nơi xa lắm nhưng mình biết ba đang rất yên bình!Mình nhớ ba mình lắm R ạ!
Trả lờiXóaCảm ơn"Xe đạp ơi" của bạn đã gợi cho mình thêm nhớ những vòng xe...
Đọc những lời tâm sự mình thật sự xúc động trước tình cảm của TC dành cho ba. Mình nhớ lúc xưa chúng mình dạy ở Bồng Sơn. Mỗi lần mình lên nhà để hai đứa trở ra BS dạy. Lúc nào bác cũng dặn dò từng li từng tí thật chu đáo rồi tiễn ra tận ngõ nhìn theo cho đến khi đi khuất. Tình thương của cha mẹ đối với con cái như trời bể. Thương cha mẹ bao nhiêu thì bây giờ mình thương lại con cái mình bấy nhiêu! Đó là quy luật tự nhiên trong cuộc sống phải không TC?
XóaThat vui khi doc bai xe dap oi ! giong van vua bi lai vua hai huoc . Tuy chua gap Irene nhung rat thich loi viet rat thoang nhung gam lai thi rat sau xa .
Trả lờiXóaThành thật cám ơn H.Phung! Đã chia xẻ những cảm nghĩ về bài viết. Mong thường xuyên ghé đọc!
XóaChào thân ái!
Cũng với chiếc xe đạp nhưng Ngày ấy và Bây giờ có gì thay đổi không ?. Này nhé :
Trả lờiXóa- Gần nửa tạ ngồi sau ...không hề gì .
- Quãng đường hơi xa ... đã nghỉ lấy hơi nhờ đèn đỏ .
- Không sợ ngã ... đã có chỗ để gác tay rồi .
Hình như Ngày ấy vẫn giống như Bây giờ . "Cảnh vật chung quanh tôi như có sự thay đổi lớn" cám ơn cái đầu vẫn mãi tuổi hai mươi , Ren nhỉ .
Wow T.Bình! Bạn thật là sâu sắc khi nhận xét! Tới tuổi này, mình mong rằng bọn mình mãi mãi giữ được tâm hồn của tuổi hai mươi!
XóaHẹn gặp TB 1/7 tại cuộc họp mặt ở Sài Gòn!
Chào thân!
Irene ơi ! Bây giờ tóc đã muối tiêu rồi mà còn có chú bộ đội nào đưa về bằng xe đạp thế ? Nhưng như thế cũng là may không thì phải lội bộ rồi !!! Hì!Hì!Hì!
Trả lờiXóaChị Giang Lam ơi! Sao chị hỏi khó em thế nhỉ?! Em chưa gặp trường hợp đó bao giờ! Nhưng nếu có ai đó mà đòi chở em về bằng xe đạp thì em không dại gì đi, vì ngồi xe đạp đau lưng lắm! Trừ bạn bè, do nể em mới đi mà thôi!
Trả lờiXóaChỉ là chở nhau bằng xe đạp mà chị đưa vào các tình tiết thật hấp dẫn dễ thương và vui nữa chứ . BÁI phục sư tỉ !
Trả lờiXóaCHÚC chị khỏe . hôm nào vào sài Gòn em sẽ ghé chị .
Cám ơn Phương! Trong cuộc sống nhiều khi cần thi vị hóa cho vui vậy mà. Có dịp ghé nhà chị em mình sẽ nói nhiều hơn.
XóaQua lau khong ghe tham trang spqn . Bay gio ghe doc nhieu bai noi ve truong lop ban be that cam đong va rat vui khi doc bai Xe dap oi . CAM ON VE BAI VIET .
Trả lờiXóaMong Phuong Anh thường xuyên ghé đọc. Chúc PA luôn vui khỏe!
XóaIRene oi! doc bai "Xe dap oi" cua ban, minh lai nho chiec xe dap mini ma minh da muon di dao Quy Nhon 01-11-1974 cua nguoi ay,(Lan dau tien tro lai truong vi NGUOI AY) vi gian hon nguoi ay khong ngoi len xe de minh cho ve nha tro, ma minh danh nem no truoc cong truong, noi minh da chup hinh gui BBT do. The roi danh phai chia xa chung ay nam nay muon quen ma sao nhung ky niem cu hien ve, hien ve.
Trả lờiXóaEm trach chi Thuong de o tren cao
nao thau hieu duoc trai tim chet lang
Boi vi ta da cung nhau uoc hen
ma nghin trung xa cach hoi vi sao?
Cac anh chi dong mon minh van the, nhat la anh em nhi 6 k 11 luon van vay va minh mong mot ngay khong xa lop Nhi6-K11 gap nhau.
Mong doc duoc nhieu bai viet ve ky niem xua cu IRene.
Thật thú vị khi nghe bạn thổ lộ nỗi niềm.
XóaMình rất càm ơn H.T đã tìm và liên lạc hầu hết bạn bè nhị 6 ở Quảng Ngãi! Rất mong có ngày chúng mình hội ngộ!
Toi doc tat ca nhung bai viet cua ban khong bo sot mot bai nao.Toi thay rang van cua ban moc mac gan gui cham vao trai tim nguoi doc.tôi rat thich.
Trả lờiXóaRất cám ơn tình cảm của bạn dành cho những bài viết của Irene! Chúc bạn an vui!
XóaGoi R
Trả lờiXóaCam on nhung tinh cam va loi khen danh cho nguoi ban cung lop.Hen co dip gap lai de duoc cho nhau bang xe dap,R yen tam chiec xe lan nay co day du 2 cai gac chan.con 2 tay mong van giu o vi tri cu
Tin
Bận công việc thế mà cũng đọc và comment lại. Cám ơn bạn! Cũng mong có dịp gặp lại và một lần nữa cám ơn T vì đã "trang bị" cho chiếc xe 2 cái gác chân nhưng sợ càng ngày tuổi càng cao, tay run rẩy không thể giữ được ở vị trí cũ. Nên để chắc ăn T trang bị thêm "một thắt dây an toàn của em bé" để giữ người đạp xe và người ngồi phía sau là sẽ yên tâm trên xa lộ.
XóaHay qua ta. hai ban cua tui tinh cam dat dao nhi. Mong T co gang mua day t5hat lung em be de cot chat ba gia.
Xóahiiiiiiiiii
Hap dan nhen ! Khong ngo toi tuoi nay hai ban con co nhung tinh cam "chom no" tren chiec xe dap . Chuc hai ban khoe de con gap va cho nhau .
Trả lờiXóaCám ơn chị! Tình cảm lâu lâu cũng cần"hâm nóng"lại nhất là tình bạn bè. Mấy chục năm không gặp cho nên nó đã bị nguội lạnh rồi.
XóaHôm gặp lại nhau , các bạn lớp 6 k11 gọi bạn Tín là anh "Xe đạp ơi" tui ngạc nhiên hỏi nhưng chẳng ai giải thích ? Bây giờ đọc bài này tui mới rõ . Cám ơn R người bạn luôn tạo và nối kết bạn bè lại với nhau một cách thân tình .
Trả lờiXóaChào các bạn lớp 6 k11 !