Anh đi chở mộng duyên đầu
Vào miền hoang lạnh mờ màu cỏ cây
Nỗi buồn không có ở đây
Thế mà anh vẫn chưa phai nỗi sầu
Từ em vỗ cánh qua cầu
Cau quên ra quả, giàn trầu quên leo
Vườn nhà anh bỗng vắng teo
Ngày đêm ăm ắp gió heo may về
Hắt hiu nửa mảnh trăng thề
Thơ tình anh viết dầm dề giá sương
Phượng rơi đỏ khoảng sân trường
Cỏ vàng võ suốt con đường tình xưa
Quán cà phê những chiều mưa
Ghế anh ngồi lạnh trống thừa ghế em
Ngửa bàn tay trắng ra xem
Mới hay tình đạo lấm lem kiếp nào
Trong anh thương nhớ cồn cào
Áo dài hai vạt nghiêng chao qua hồn
Dù cho biển cạn non mòn
Cô giáo sinh cũ vẫn còn ấp yêu
Tình đầu em tặng người yêu
Anh làm lộ phí mà tiêu vẫn còn
Khi nhìn của cải hao mòn
Anh về đắp lại duyên tròn đôi ta
Chừ thân que củi rừng già
Anh nằm uống giọt mù sa cuối đời
Tôn Nữ à, Tôn Nữ ơi
Ngàn năm anh hát cạn lời nhớ thương!
H.V.T ( Khóa 5)
Ngày xưa Tôn Nữ điệu đàng
Nghiêng nghiêng vành nón che ngang má hồng
Tóc dài dáng suối hình sông
Đôi tà lụa bạch bềnh bồng như mây
Ngày xưa Tôn Nữ thơ ngây
Mắt bồ câu lúng liếng đầy hương hoa
Nữ sinh cùng khóa nhạt nhòa
Nam sinh bao kẻ xuýt xoa nhìn nàng
Ngày xưa Tôn Nữ dịu dàng
Bước chân chim sáo giòn tan đường chiều
Bao chàng bám gót…tập yêu
Hình như trong đám trai liều… có tôi
Ngày xưa Tôn Nữ tinh khôi
Nụ cười thường trú trên môi xuân thì
Ngàn vàng một đóa trà mi
Mùi Hương Diễm tuyệt diệu kỳ thinh không
Ngày xưa Tôn Nữ theo chồng
Sân trường Sư Phạm nắng hồng lô xô
Bao chàng chết đứng chết khô
Còn tôi mọc một nấm mồ trong tim.
H.V.T ( Khóa 5)
PA đã từng biết,những nàng Tôn Nữ ai cũng đẹp và cũng dịu dàng.Cho nên đã bao nhiêu năm mà tác giả vẫn không quên!
Trả lờiXóaCám ơn tác giả về hai bài thơ hay!