Tôi
là Hàn Diệu Phương cựu Giáo sinh Sư Phạm QN lớp nhị sáu, khóa 11. Hiện
là Giáo viên VN Canada. Chưa viết bài lần nào nhưng nhờ bạn Irene khuyến
khích, P. thử gởi bài viết đầu tay cho Quý Thầy Cô và Các bạn xem cho
vui. Mong mọi người đón nhận và không chê. Diệu Phương
Diệu Phương
(Cám ơn Irene gợi cho mình
những cảm xúc viết nên bài này)
…Hôm nay trời vào
thu,(ở đây) lắm sương mù, cây khô buồn trút lá, gió ven hồ bay xa. Mây thu lững
lờ trôi, lồng lộng gió lưng đồi…
Toronto
mùa thu lại về! Gió thổi nhiều. Trên con đường Farley Crescent, mỗi buổi chiều tôi
thường lái xe đi dạy về, hai hàng cây phong bên đường rợp bóng. Vào mùa Xuân lá
phong non màu tim tím, mùa Hạ lá xanh và mùa Thu những chiếc lá phong (maple)
ngả sang sắc vàng rồi chuyển sang đỏ rụng đầy xóm. Bầu trời nhiều mây hơn và
tâm hồn tôi trở nên dịu dàng. Một nỗi buồn man mác xâm chiếm hồn tôi và tôi lại
lãng đãng nhớ về phương trời nào xa lắm!
Đậu bằng Tú tài xong ba má tôi không
cho học tiếp vì nói : “Con gái không cần học nhiều, ở nhà tập tành làm ăn rồi
có chồng là vừa” Vốn là người Hoa gốc Hải Nam ba má tôi bán thuốc Bắc từ cha
truyền, con nối cũng khá giả. Tất cả 10 anh em tôi đều học chữ Hoa trừ một mình
tôi học chữ Việt. Tôi yêu ngôn ngữ Việt Nam, và mơ ước được làm cô giáo
thời còn bé. Lúc nhỏ đã bị đòn “nứt mông” không biết bao nhiêu lần vì từ chối
đi học tiếng Tàu. Không chịu nổi tính lì và khóc nhè của tôi nên cuối cùng ba
má tôi chấp nhận cho tôi học tiếng Việt.
Mùa thu năm 1972, lén ba mẹ tôi thi vào Sư Phạm Qui Nhơn. May mắn, tôi thi đậu và thắng ba má một lần nữa sau khi lý luận : “ Nghề giáo là một nghề cao quý, con chấp nhận nghề bán“cháo lòng”, nghèo khó để thực hiện lý tưởng của đời mình…“ Ước mơ làm cô giáo mà tôi đã ấp ủ từ lúc còn bé nay đã trở thành sự thật.
Ngôi
trường sư phạm rất dễ thương, hướng mặt ra phía biển quanh năm nghe tiếng rì
rào của sóng và đại dương . Đi qua chiếc cổng lối vào những cây hoa sứ đưa
hương thoang thoảng. Những giàn hoa giấy trắng, tím , hồng rực rỡ khoe sắc như
đón chào tôi. Tôi học lớp nhất niên sáu khóa 11. Cả lớp chỉ có 11 người là nữ còn
lại là 45 bạn nam. Vì là người Hoa và tính nhút nhát,lúc đầu tôi rất bỡ ngỡ!
Thế nhưng chỉ một thời gian sau là chúng tôi xem nhau như tình thân. Lớp tôi
rất vui! Tôi không bao giờ quên được những lần: nghiên cứu địa phương, tuần lễ
học về: quân sự học đường, tập sử dụng, lắp ráp súng M.16. Những lần du ngoạn
tu viện Nguyên Thiều, tắm biển ở đảo Cù lao xanh cùng chúng bạn. Những buổi học
ở Giảng đường trường với những săn sóc, tán tỉnh của các bạn khác phái. Những
mối tình thơ dại, dễ thương thời mới lớn trong khuôn viên nhà trường. Thương
trẻ em tôi tham gia ban xã hội đi thăm viếng, chăm sóc trẻ mồ côi .Thích thơ,
văn nghệ tôi tham gia ban văn nghệ hát hợp ca, múa trong vũ khúc :Tiếng Xưa”,
trong hoạt cảnh “Miếng trầu duyên “. Nếu tôi nhớ không lầm nhờ công bạn Ren và
Hoài Thanh đạo diễn giỏi, bạn Sĩ Tạo, Ngọc Tượng đàn hay… lớp tôi đã thắng giải
nhất toàn trường trong vũ khúc đàn tì bà :Tiếng xưa” này và được ông Tỉnh
trưởng thưởng cho 10 ngàn đồng. Một số tiền rất lớn đối với giáo sinh nghèo như
chúng tôi lúc bấy giờ (gần bằng một nửa tháng lương của giáo viên). Thế là
chúng tôi có dịp tự khao nhau bằng một buổi du ngoạn, một buổi tiệc lớn cho bỏ
công những ngày tập dượt mệt lã người. Muốn đậu cao, có nhiệm sở tốt, chúng tôi
thi nhau miệt mài tìm hiểu về sự phát triển, tâm lý của trẻ em, các phương pháp
sư phạm, kỹ năng dạy trẻ, thực tập dạy
và thi ra trường.
Mùa thu 1974, tôi tốt nghiệp sư phạm và chọn nhiệm sở Hoài
Nhơn, Bồng Sơn. Tôi lên đường dạy học chưa hết niên học thì mùa xuân 1975 ập
đến!
Sau 75, tôi trở về lại Qui Nhơn tiếp tục dạy .Từ dạy tiểu
học tôi được chuyển lên trung học dạy Việt văn và Sử, Địa tại trường Trần Hưng
Đạo ( trước 75 là trường Tàu, Tư thục Sùng Nhơn và Triều Thuận do cậu tôi là
ông Diệp Năng Đức làm Hiệu Trưởng và cũng là chủ. Cậu tôi cũng là chủ rạp cine
Kim Khánh , nếu ai thích xem phim ở Qui nhơn chắc biết ?)
Cứ tưởng đất nước chấm dứt chiến tranh, tôi sẽ được yên ổn
đi dạy học nào ngờ những người Hoa như
chúng tôi phải ra đi theo quyết định của nhà nước.
Tháng 9 năm 1978 tôi và gia đình lênh đênh trên Biển Đông 30
ngày thay vì 3 ngày như dự tính. Sau những ngày sóng gió, thuyền vỡ. Chúng tôi
153 người trên thuyền góp tiền nhau mua lại thuyền khác rồi đi tiếp, nhưng rồi
thuyền lại bị chìm khi gặp bão lớn và tấp tại đảo Hải Nam, Trung Quốc. Rất may, chúng tôi
đươc tàu đánh cá cứu được và đưa vào Hồng Kông. Được cậu D.N.Đức bảo lãnh sang New York nhưng việc qua Mỹ bất thành nên tôi xin qua Canada
và định cư tại Toronto
vào tháng 7/1979.
Canada
lúc đó rất ít người Việt. Toronto nằm bên bờ hồ Ontario. Canada có hai ngôn ngữ chính là Anh Văn và Pháp
Văn nhưng Toronto
sử dụng tiếng Anh là chính. Lúc này Tiếng Anh của tôi còn kém. Viết thì còn tạm
chứ phát âm thì không chính xác lắm. Người Canada lại nói rất nhanh nên tôi
không thể nào nghe kịp. Thế là tôi đi học tiếng Anh trong sáu tháng và bắt đầu
đi làm.
Tôi làm đủ nghề miễn làm sao để kiếm sống. Làm công nhân cho
hãng điện tử, công nhân hãng khung hình, tiệm giặt ủi, làm thâu ngân viên cho
tiệm bán café Tim Hortons, mở tiệm bán trái cây, tiệm tạp hóa, tiệm bán quà lưu
niệm, cho thuê phim video, làm cô giáo giữ trẻ Hội người Việt Toronto, làm phụ
tá dược sĩ, làm nghề giữ và săn sóc người già v.v…và v.v…
Tôi đã ba chìm bảy nổi chín lênh đênh. Thật thế , không sao
kể hết nỗi gian khổ của vợ chồng tôi… Nhưng có một điều kỳ lạ là trong những
năm tháng khốn khó, vất vả đó, hàng đêm, hàng đêm…tôi cứ nằm mơ mình đang dạy
học và giấc mơ đó nó cứ tái diễn hàng trăm, hàng nghìn lần… Vì quá tha thiết
với nghề dạy học, những lúc rảnh tôi đã xin đi dạy thiện nguyện Anh Văn, Việt Ngữ
cho một số trường như Parkdale Public School và chùa Linh Sơn Toronto. Tôi nói
với nhà tôi “ Chắc em vẫn còn có duyên với nghề dạy nên nếu có dịp em sẽ thử
xem”
Cuộc sống vẫn cứ trôi và dịp may đã đến. Năm 1990, trường Carleton
Village P. S nơi hai con tôi học mở lớp
Việt Ngữ đầu tiên. Trường lại gần nhà, tôi làm quen với cô giáo Lệ Thúy và biết
được địa chỉ của Bộ Giáo Dục nên làm đơn và xin đi dạy.
Lúc đó tôi đã làm chủ tiệm Vina Grocery và Gift store .Mua được
hai căn nhà cùng một căn chung cư để ở và cho thuê.Tiệm thu nhập cũng khá dù
tôi vẫn phải làm việc cực nhọc mỗi ngày hơn 15 tiếng để phụ thêm tiền thuê nhà
trả morgate nhà bank. Đời sống tương đối ổn định hơn nhưng tôi cứ buồn vì chưa
chưa đạt được mơ ước và “dị ứng tiền”vì mỗi ngày phải đếm nó. Buồn nhất là mỗi
mùa hè ngồi trong tiệm nhìn qua cửa sổ thấy dân Canada diện đồ đẹp ,đồ mát đến
tiệm mình mua cà rem , thức ăn hay dung dăng dung dẻ nắm tay nhau cười nói,
chuyện trò mỗi khi đi lễ sát nhà thờ bên cạnh hay cuối tuần hoặc trong dịp Noel
, Tết... Còn mình vì là dân tị nạn còn nghèo nên phải làm việc 7 ngày trong
tuần không đủ thì giờ ngủ, nói chi đến việc đi dạo. Nếu là thời xưa làm cô giáo
thì được nghỉ hè chứ đâu như bây giờ như con thú bị nhốt trong củi sắt . Mỗi
lần muốn đi đâu 5,10 phút cũng sợ mất khách hay sợ người làm “chôm” tiền, thì
ngày đó khỏi lời luôn. Nỗi buồn cứ kéo dài trong vô vọng … thì sáu tháng sau khi
nộp đơn tôi nhận được thư mời đi phỏng vấn và Chị B. T. Hương, trưởng nhóm giáo
viên VN phôn báo cho biết tôi đã được Bộ Giáo Dục mướn. Tôi thật sự bắt đầu đi
dạy vào Tháng 11 năm 1991.
Và
một điều kỳ lạ là từ khi tôi đi dạy lại thì giấc mơ thấy mình dạy học biến mất…
Lúc
mới bắt đầu đi dạy học, mỗi tuần tôi giảng dạy chỉ có hai tiếng rưỡi ở trường Lord Dufferin
Public School . Thời gian
còn lại tôi ghi tên theo học những khóa bổ túc ngắn hạn dành cho các cô giáo
của Bộ Giáo Dục, học để lấy bằng
College hai năm về dạy
trẻ (Early childhood Education). Rồi tôi đi học đủ loại ngành: học về thông
dịch, dịch thuật, học về y tá, học về tài chính, học mua bán nhà, bán mỹ phẩm ,học
làm nail…nói chung là học đủ thứ nghề, lấy đủ thứ bằng cấp…
Trong
những năm như thế, cứ ngày đi làm để kiếm sống lo kinh tế cho gia đình. Ban đêm
đi học, lặn lội trong đêm đông hay trong bão tuyết lạnh lẽo. Tối về nhà, mọi
người ngủ mình còn phải thức để học bài và làm project.
Thời
gian cứ trôi, tôi vẫn miệt mài với việc học nhưng khó nhất là mỗi lần dạy thực tập (student placement).
Ngoài những bài thi ở trường. Điểm thực tập do thầy cô giáo trường mình học
chấm điểm + Cô giáo trường mình đến thực tập + Bạn học trong lớp của mình(người
Canada)
và điểm do mình tự cho. Tất cả các điểm trên cộng lại chia trung bình là điểm
ra trường của mình. Cũng rất may là tôi đã chuẩn bị kỹ bài dạy mẫu nhiều tháng
trước mỗi lần dạy thực tập và chăm học đều cả năm nên cũng đạt điểm cao. Xứ sở càng văn minh thì “
lạm phát trí thức” càng nhiều. Có đủ thứ bằng nhưng tôi vẫn không tìm được việc
tốt nên “nghèo vẫn hoàn nghèo”.
Khoảng
10 năm sau tôi có thêm lớp thứ hai. Năm thứ 15 tôi có lớp thứ ba, rồi thứ tư,
thứ năm và bây giờ tôi có được 6 lớp, nhưng tổng cộng chỉ có 15 tiếng mỗi tuần
(thay vì 40 tiếng trở lên như các ngành nghề khác). Ngoài giờ dạy tôi cũng kiêm
làm thông dịch viên và dịch thuật viên cho Bộ Giáo dục Toronto. Tôi rất sung sướng và hài lòng với
công việc hiện tại dù đồng lương nhà giáo rất khiêm nhường. So với 9 anh em
khác của tôi bên Mỹ tôi nghèo nhất.
Nếu
là bạn trong 10 năm ròng rã chỉ dạy có vài tiếng, không đủ kiếm sống bạn có thể
giữ được nghề này không, hay phải bỏ để tìm nghề khác nhiều tiền hơn ? Lúc đầu
nhóm giáo viên Việt Ngữ của chúng tôi khá đông nhưng dần dần bỏ dạy bớt vì sau
một vài tháng, một vài năm thử thách trong nghề họ quá chán nản .Thế mà tôi và
một số bạn khác như cô Kim Cương, cô Kim Bảo, cô Bê, cô Lê Ảnh, Phượng Loan… đã
làm được nhờ yêu nghề và kiên trì. Nhiều lần tôi đã hi sinh bỏ những công việc
tốt , lương cao hơn để đi dạy vì trùng giờ, như phải đóng tiệm Vina Grocery của
mình. Từ chối không chịu làm chung hãng xe hơi với ông xã tôi dù lương ở đây
khá cao…
Tiếng
Việt là một trong những ngôn ngữ được chính
phủ công nhận giảng dạy trong các trường Công lập ở Toronto , Canada : “Chương
trình Ngôn Ngữ Quốc Tế” ( International Language Program) mà tôi dạy, đối tượng
dạy đa số là học sinh Canada gốc Việt còn có học sinh Hoa , Nhật , Pháp ,
Canada, v.v… Nếu không rành cả hai ngôn ngữ Anh,Việt mình khó mà dạy có kết quả
tốt. Muốn xin được mở một lớp Việt Ngữ hay các ngôn ngữ khác mình cần 25 em ghi
danh, thêm 25 em nữa là lớp thứ hai và được lớp thứ ba nếu có tiếp 25 em nữa…
Nếu trường nào có nhiều lớp thì cô, thầy chia nhau dạy đỡ khổ, còn không mình
phải dạy 9 trình độ ,từ mẫu giáo một đến lớp 8 (Junior kindergarten – Grade 8) trong
một lớp.Mỗi năm mình phải dạy theo các chủ đề khác nhau do chương trình của Bộ
Giáo Dục đưa ra. Thường chủ đề dạy ăn khớp với lớp tiếng Anh trong trường.Tuy
dạy Việt ngữ nhưng mình phải soạn bài giảng (Lesson plan) bằng tiếng Anh và nộp
bài trước khi lên lớp. Sinh ra và lớn lên trên một đất nước văn minh, tự do,
các em sống theo chủ nghĩa cá nhân và nghĩ rằng mình có nhiều quyền tự do nên
ít ngoan và ít “ tôn sư , trọng đạo” như học sinh mình ở Việt Nam thời xưa. Mình không được quyền
la mắng, phạt, hay “đánh” các em dù chỉ là một cái khẻ tay(làm vậy là trái luật
pháp ở đây sẽ bị mất việc ngay). Đó là một vấn đề khó cho giáo viên. Đa số các
em đi học Việt Ngữ là do cha mẹ bắt ép chứ không phải tự nguyện nên không dễ
dàng “trị” được các em nếu mình không có kinh nghiệm hay phương pháp sư phạm.
Luôn luôn trau dồi tay nghề, soạn mới bài giảng, tìm tòi, học hỏi những trò
chơi mới lạ để áp dụng trong lớp, tạo cho lớp học, vui thú, sinh động . Lồng
trong bài học là những bài hát, bài thơ song ngữ, trò chơi , làm sao cho vừa
học vừa chơi thì mới “dụ” các em học được, nếu không các em chán bỏ học thì lớp
sẽ bị đóng. Ngoài nổ lực, cố gắng trong lớp học ,các dịp lễ lạc ở trường như Lễ
phát phần thưởng cuối năm, hay mỗi dịp Noel, Tết Trung Thu,Tết Nguyên Đán để
giới thiệu văn hóa Việt Nam cho các ngôn
ngữ khác và dạy cho các em ghi nhớ, gìn giữ phong tục tập quán của quê mình tôi
thường tổ chức văn nghệ mời phụ huynh và trường tham dự . Nhưng làm điều đó rất
tốn nhiều thì giờ, công sức( không kể tiền bạc tự mình bỏ ra).
Cô Monica, Hiệu trưởng trường Emily Carr
Secondary School , một trong 6 trường mà tôi đang dạy thường an ủi tôi mỗi khi
tôi xuống tinh thần khi đám học trò lớp 8 quậy phá hay dở chứng không chịu
trình diễn văn nghệ Tết sau khi tôi đã bỏ công đạo diễn, dạy chúng tập múa hàng
tháng trời. Sân khấu đã trang hoàng , quần áo, thủ công đồ múa đã chuẩn bị sẵn
sàng…Cô thường vỗ nhẹ vào vai tôi và
nói” Pauline, hãy gắng lên , đừng nản ! Một lần gởi thiệp cám ơn tôi đã
nhiệt tâm giúp cô gầy dựng các Lớp Việt Ngữ mỗi ngày một đông hơn cô mượn câu
nói của Andrew A. Rooney : “ Most of us end up with no more than five or six
people who remember us. Teachers have thousands of people who remember them for
the rest of their lives”(Đa số trong chúng ta, chỉ có vài người, không quá năm
hay sáu người nhớ đến chúng ta. Thầy cô giáo thì có đến hàng ngàn người biết ơn,
nhớ đến họ suốt đời.) Mê nghề dạy đến nỗi đến nỗi nhiều tối tôi quên ngủ vì bận
phải làm các trò chơi Bingo theo chủ đề cho kịp ngày mai dạy ,hoặc làm các thủ
công cho buổi văn nghệ Tết. Thương vợ có khi ông xã tôi phàn nàn: “Chọn nghề gì
mà cực quá vậy ,được trả lương một tiếng mà làm việc mười tiếng ? “ Tại tôi mê
nghề, thương các em nên làm chứ có ai bắt ép.
Quả thật trong hơn 20 năm giảng dạy ở xứ
người tôi đã giúp ít nhất một vài ngàn học sinh biết được tiếng Việt , nhớ được
ngôn ngữ nguồn cội , phong tục tập quán của dân tộc mình. Học sinh cũ của tôi
có rất nhiều các em đã thành danh và địa vị ở nước người. Mỗi năm vào các dịp
lễ lạc hay Hội chợ Tết tôi thường được các em đến chào mà không nhớ hết các em…
Trong
đời đi dạy của tôi có rất nhiều niềm vui, nỗi buồn có dịp tôi sẽ kể thêm trong
bài khác: “Vui buồn đời dạy học.”
Muốn thực hiện thì phải nỗ
lực hết mình nhưng theo tôi bên cạnh niềm ước mơ đó mà còn có cái duyên nghiệp.
Và tôi đã có duyên với nghề giáo.
Rồi
Thu đi ! Đông về! Xuân đến, Hè sang!...Tôi chợt nhận ra rằng thời gian sao trôi
qua nhanh quá! Thấm thoát tôi làm cô giáo ở xứ người đã hơn 20 năm.
Mỗi người trong chúng ta ai cũng có
một ước mơ, một hoài bão ấp ủ cho riêng mình.
Và bây giờ tuổi đã cao ,niềm vui, niềm đam mê và hoài bão
tha thiết nhất của tôi là đem ngôn ngữ Tiếng Việt của mình để truyền bá cho dân
bản xứ và giúp các em Việt Nam giữ gìn ngôn ngữ nguồn cội của mình trong chuỗi
ngày còn lại.
” Người Việt còn, tiếng Việt còn “ tôi
luôn luôn ghi nhớ câu nói của tiền nhân qua lời nhắc nhở của chị B.T. Hương ,con
chim đầu đàn của nhóm giáo viên Việt Ngữ chúng tôi. Người chị tinh thần mà tôi
kính trọng và ngưỡng mộ nhất, người tôi nghĩ là có công nhất trong chương trình
Việt Ngữ ở Toronto, Canada.
Một cơn gió thổi đến ! Lá phong rơi lả
tả bay bay từng chiếc trong chiều. Mùa Thu ở xóm tôi đẹp quá ! Tôi thẫn thờ!
Mình còn dạy bao nhiêu mùa Thu nữa nhỉ?
Mùa Thu Toronto,Canada
Diệu Phương
Một số hình ảnh Hàn Diệu Phương chụp cùng học trò của mình..
Dieu Phuong oi! doc bai "Giac mo lam co giao" cua DP minh moi biet duoc con duong gian truan cua DP khi phai roi xa que huong noi minh duoc sinh ra va lon len. Va du kho khan - gian kho den nhu vay DP van giu duoc giac mo cua minh tu khi con di hoc va cung giu duoc nhung hanh trang dau tien duoc trang bi o ngoi truong su pham ma anh chi em chung ta cung nhau hoc trong suot 2 nam tai truong SPQN. Vat chat khong cam do duoc cai tam cua nguoi thay da duoc dao tao tu ngoi truong than yeu cua chung ta phai khong DP? Va cung nhu minh chac chan rang anh chi em Nhat - Nhi 6 , Khoa 11 cung dong cam va chia se voi DP.
Trả lờiXóaMinh khong the nao quen duoc chuyen di Cu lao Xanh vi ngay ay(mong 6 thang 2 am lich - Le Hai Ba Trung) minh da chet o Cu Lao Xanh va song lai tai benh vien Quy Nhon.
Chuc DP va gia dinh luon vui ve - hanh phuc. Hen gap nhau mot ngay gan day cung voi anh chi em Nhi 6 - khoa 11 nhe.
Cám ơn Hiền Tuấn và các bạn thật nhiều đã đón nhận và chia xẻ tâm sự của Phương trong GMLCG. Rất vui liên lạc được !với Tuấn và các bạn. Chắc chắn P. sẽ về họp mặt lớp mình vào 20/7/2014. Tuấn có biết tại sao kỳ ở Cù lào xanh T. được sống không? Nhờ P. cầu nguyện cho Tuấn đó.P. cầu nguyện linh lắm đó!không thấy P. cầu là được đi dạy lại đó sao.Diệu Phương
XóaDP oi! su that den bay gio minh moi duoc biet co DP cau nguyen cho minh. Cam on nhieu va luo nho mai den ngay nham mat xuoi tay thoi.
XóaCau chuc cho tinh ban cua chung ta lau dai. Chuc suc khoe
GIAC MO LAM CO GIAO DA LAM CHO TOI THAT SU BAI PHUC CAI NGHI LUC , CAI DAM ME CUA CO GIAO DIEU PHUONG . CHUC CO MAI MAI VUI BEN UOC MO CUA MINH .
Trả lờiXóaCám ơn lời khen và chúc của bạn V.Cường. Vâng,Phương mong sẽ được vui mãi với nghề dạy cho đến cuối cuộc đời. Diệu Phương
XóaDoc bai viet va nhin nhung hinh anh co giao Dieu Phuong ben hoc sinh cung du thay co yeu nghe giao biet duong nao. Cuoc song ben xu nguoi va nhung gian kho ma co da co gang vuot qua de thuc hien uoc mo cua minh. Cam on mot bai viet hay va chan tinh!
Trả lờiXóaLời khen của Huy Hoàng và các bạn là món quà sinh nhật quí nhất mà Phương được nhận hôm nay - ngày sinh nhật của Phương 20/7/2012.Cám ơn Huy Hoàng thật nhiều !
XóaMột cô giáo có một cái tâm , một nghị lực và tận tụy với nghề . Đáng kính nể !
Trả lờiXóaThật bất ngờ cho Phương khi thấy bài mình được đăng, tiếp đến lại được các bạn đón nhận. Thật không sao nói hết lòng cảm kích của Phương ...Đa tạ , đa tạ bạn Thanh Nhân.Diệu Phương
Xóa...mot no luc phi thuong...rat an tuong ...Hoan ho Dieu Phuong
Trả lờiXóaBạn Bienk8 ơi,
XóaRất vui được sự cổ võ của bạn,đó là niềm khích lệ lớn cho Phương để Phương tiếp tục viết thêm bài khác. Cám ơn Bie6nk8 !
Chào bạn D.P!
XóaChúc mừng bạn đã thực hiện được mơ ước của mình cho dù có xa...có nhớ...!Mong bạn luôn vui và đi đến cuối con đường mình đang theo đuổi nhé!Thân ái!
Thưa chị TC, có phải chị là Thanh Cảm tác giả bài: " Thời con gái đã xa" không ? với lời văn nhẹ nhàng, truyền cảm chị đã đưa em vào kỷ niệm thời mới lớn ở Qui Nhơn với biển cả, núi xanh và thuở học Nữ Trung Học QN...
XóaCho em làm quen với chị được không ? Em mới biết trang SPQN chưa tới một tuần còn bơ vơ lắm và chỉ mới có đọc được vài bài,trong đó có bài chị mà đã mê trang SPQN lắm rồi, rảnh rỗi em phải khám phá nó mới được...
Là thành viên mới còn tập tễnh bước vào vườn văn nghệ, mong chị chỉ giáo khi có dịp.Cám ơn lời chúc của chị.
Anh Huy và Kim Loan ơi,
XóaCám ơn hai bạn đã giúp P. nối được giây liên lạc với nhiều bạn bè sau 38 năm tha hương,cám ơn đã gởi comment và chia xẻ bài Noel, phôn chúc mừng sinh nhật...Hôm qua mình được ông xã làm tặng 2 bài thơ mừng sinh nhật sẽ gởi cho Loan và Irene xem sau. Thân mến.
Kim Loan nói:
Trả lờiXóaChúc Mừng Sinh Nhật Diệu Phương.
Diệu Phương ơi,
Giấc Mơ Làm Cô Giáo hay quá, mình thích lắm, cám ơn bạn hiền.
Mời DP đọc dưới đây đoạn trích từ bài Noel Năm Nào của ông xã mình.
“… … …
Anh chợt hỏi:
- À này… Sao em chọn làm Cô Giáo?
Sau một chút đắn đo em nói:
- Anh à… Nhà có ba anh em, anh của em đang làm việc ở xa, còn nhỏ Út thì còn ham chơi chưa biết lo lắng gì, nên em chọn làm Cô Giáo và mong được dạy gần nhà để chăm sóc cho Bu.
… … ..
- Nhớ hồi đi học, rủi sao em cứ bị dò bài hoài, mà Thầy Cô hồi đó khó lắm, cứ hỏi em những câu hỏi khó, em không trả lời đúng, bị cho ít điểm. Và em có cảm tưởng như mình… bị trù.
- Trời… Tội vậy sao!
- Nên em chọn làm Cô Giáo, không phải là để… trả thù học trò đâu. Em tâm niệm là sẽ thương yêu học trò nhiều hơn, sẽ nâng đỡ và dạy cho các em có tấm lòng đô lượng và bao dung. Thế thôi, anh à!
… … … ”
Mến chào DP
Chúc mừng sinh nhật 20/07 ! Chúc Diệu Phương vui khỏe có nhiều niềm vui trong cuộc sống!
Trả lờiXóaMình rất vui khi Phương trở lại dạo chơi trong sân trường xưa cùng bạn bè...Mình phục lòng kiên trì, chịu khó của bạn. Hàng đêm thức trắng để viết nên bài này.
Một điều bất ngờ nữa là SPQN đăng bài lên lại đúng dịp sinh nhật bạn như một lời chúc mừng Phương nhỉ.
Irene ơi, Sân trường xưa không những chỉ có bạn bè, hoa sứ, hoa giấy mà còn nhiều hoa thơm cỏ lạ khác nữa, nhất là những tình cảm ấm áp , thân thương của bạn bè cũ, mới dành cho P. nữa.Điều đó thật sự làm cho P.cảm động và ưa thích được dạo chơi.À mà sao bạn trốn đâu mất biệt P. tìm hoài không thấy ? Bộ có giận P. chuyện gì? nếu có cho P. xin lỗi nha !
XóaỒ ! Mình xin lỗi! Do bận bịu quá nên không trả lời email của Ph gởi. Mới tìm lại nhau sau gần 40 năm. Mừng quá! Làm sao giận nhau được, phải không Ph? Tiếp tục viết nữa đi. Chứ tháng 8 đi dạy bận rộn không có thời gian viết đâu. Bạn bè đang chờ đọc bài viết của bạn đó.
Xóaroi co mot ngay.....chot nho!
Trả lờiXóaminh da hieu duoc su gian kho de theo chon uoc mo lam co giao cua ban.
chuc DP co mot sinh nhat that nhieu niem vui va hanh phuc ben gia dinh.Hen gap ban vao 20/7/2014 .than men chao ban
Thạch ơi,
XóaCó ai vui quá mà muốn "chết" không Thạch? Phương vui muốn chết nè! Đừng hiểu lầm như ý học trò Canada của Phương nghen .Ý Phương muốn nói là P. vui rất nhiều vì được Thạch và các bạn đồng cảm với gian khổ của đời P. (Tiếng Việt của mình phong phú quá phải không ? Nhiều khi dạy học ở đây P. phải khổ với học trò khi dạy chữ "ĐEN" con mèo đen là con mèo mun,con chó đen là con chó mực,con ngựa tuyền, ngựa ô,chiếc vòng huyền,...)
Cám ơn bạn ,sẽ email và tâm sự với Thạch sau.
DPhuong!co le vi de thuc hien duoc giac mo lam co giao ban da qua vat va nen quen mat mot chi tiet day la :hoat canh duoc giai thuong la Mieng trau duyen chu khong phai Tieng xua dau.Minh la ong xuoi ma nen nho rat ky
Xóauoc gi duoc tro lai ngay xua...
oi thoi GS day ky niem phai khong Phuong!
Ông sui(?)ơi,xin lỗi ông sui " Miếng trầu duyên " được giải thưởng chứ không phải:"Tiếng xưa", màn nào thì đêm ấy lớp mình cũng giựt giải và được thưởng 10 ngàn mà.Già rồi lỡ quên chứ bộ! Théc méc làm chi vậy "nẫu"? Bộ giận tui quên kể công ông sui đã tốn nước bọt giúp cho đôi trẻ Tuấn và Phượng nên duyên chồng vợ mà P. quên kể công chỉ nhớ Ren và Thanh làm đạo diễn giỏi,Tạo,Tượng đàn hay?Nếu vậy cũng phải kể nhờ P. và các bạn gái múa dẻo chứ bộ?
Xóathach khong muon thac mac dau .Chi so cac ban lop khac(nam nhat nien)noi lop minh gianh phan thang cua ho thoi.ma dau phai minh Phuong gia roi quen dau Thach con "lan" roi do. ban da phat hien ra cai su "lan" cua thach chua?
XóaThach oi! Ban lan roi sao? Toi nghiep ban tui giu he. Chuc mung ban lan them chut nua cho anh chi em nhi 2 - k11 nho nhe. Hiii.
XóaNoi vay thoi chu co tam su nhu vay thi lan lan minh goi lai nhung ky niem co khi da lan quen Thach nhi.
Minh rat thich cao lan cua Thach do.
Chuc khoe - gui loi tham Phu Vang nhe.
Sao lai nhi 2 k11?
Xóakhong hieu?Hay tuan"..."hon thach roi!
Co the minh hon Thach mat thoi, Hiii
XóaDieu Phuong than men! Happy birthday to you. Cham qua phai khong? Vi minh khong biet nhung chua muon. Chuc DP vui ve - hanh phuc. hen 2 nam sau cung ngay nay minh gap nhau se chuc mung DP.
Trả lờiXóaDong ơi,Vâng mình sẽ gặp lại tháng 7 năm 2014 và cám ơn lời chúc phúc của bạn.À mà đáng trách ghê, nói điều này đừng giận P. nghe.,sao tự dưng P.không nhớ nổi khuôn mặt của Dong? Hồi đó Dong ngồi gần bạn nào vậy?Nhớ gởi hình cho P. xem với.Chào Dong.
XóaTran Quoc Dong La Tran Hien Tuan do Dieu Phuong oi! P doc bai Nhung ky niem khong que se ro thoi nhe.
XóaChuc vui khoe
Dinh Chinh : Tran Hien Tuan Nhi 6 - K 11
XóaDiệu Phương thân mến !
Trả lờiXóaGiấc mơ làm cô giáo của bạn đúng là ba chìm bảy nổi thật. Mình cảm thông va chia xẻ với bạn. Bài viết làm mình xúc động, trong đó vì yêu nghề nên lắm gian truân. Đáng kính nể. Hẹn gặp nhau 2014 nhé! Chúc sức khỏe Ph và gia đình.
Tự Tín quý mến,vui thật nhiều vì thường xuyên được nhận email của Tín và các bạn.Có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đời mình-được nhiều bạn bè cảm thông và chia xẻ nỗi buồn, niềm vui.... cũng cảm ơn lời chúc của Tín! Vâng hẹn gặp nhau sau 2 năm.
XóaMột người khao khát với nghề dạy học và cuối cùng cô đạt được ước mơ của mình. Một kết thúc có hậu và cuộc sống về sau chắc chắn một điều là cô giáo sẽ có nhiều niềm vui.
Trả lờiXóaBạn H.Anh mến, cám ơn bạn đã góp ý. Vâng,P. đã toại nguyện với những gì mình mong muốn và chắc sẽ dạy học đến 70,80... tuổi chứ không về hưu lúc 65 vì Canada không bắt buộc mình phải nghỉ làm khi đến tuổi hưu, chỉ sợ lúc ấy mình không có đủ sức khỏe thôi.Chào bạn !
XóaHoan nghenh mot co gai goc Hoa lon len tren dat Viet, hoc nghe giao truong Su Pham Quy Nhon...bay gio dem van hoa ngon ngu Viet truyen ba o xu nguoi . Xin cam on !
Trả lờiXóaH.CALI
Bạn Hung ơi,nói lén kẻo ba má rầy : "Nữ sinh ngoại tộc"( Ba P. thường nói) Đã từ lâu P. không xem mình là người Hoa,lần nhất không chịu học Hoa ngữ,lần nhì lén cha mẹ thi vô sp và làm cô giáo, lần thứ ba cãi lời cha mẹ làm dâu" Con Rồng cháu Tiên" Ông xã P,cũng người Việt người xứ "nẫu", Bình định...Người Việt thì truyền bá Việt ngữ ở xứ người là đúng rồi...
XóaAnyway, cám ơn bạn đã cổ võ cho P.xin chào bạn.
Han Dieu Phuong cho Tinh viet day du ho ten , mot nguoi ban luon dam net trong ki uc cua Tinh . Cam phuc ban , tuong rang minh bam nghe voi nhieu noi gian truan , nhung so voi nhung gi ban viet , Tinh xin kinh phuc . Ban viet cam dong lam , chan chat lam , Cho tung ngay bai viet cua ban ...Chuc mung sinh nhat , chuc gia dinh hanh phuc ... Hen gap nhau ... Lop nhat 6, nhi 6 , khoa 11 than yeu ... Gap 1 lan roi nham mat , xuoi tay ... Lai mot nguoi ban khang dinh thuong hieu truong SPQN noi hai ngoai ... lop nhi 6 muon nam ...
Trả lờiXóaVõ Thu Tịnh ơi, Phương rất vui được Tịnh góp ý và tâm sự qua phôn.
XóaChúc Tịnh và gia đình luôn an vui,sức khỏe. Quý mến.
Hàn Diệu Phương, sao mà cái tên lại giống với việc làm?
Trả lờiXóaNgười ta biết được một ngôn ngữ là mở được một cánh cửa để nhìn thấy thế giới bên ngoài.Dạy cho trẻ em Việt Nam sống nơi phương xa, trên miền đất lạnh học biết được tiếng Việt Nam là một việc làm kỳ diệu. Biết được tiếng mẹ đẻ là mở được cánh cửa chính, không những nhìn thấy quang cảnh bên ngoài-như nhìn qua cửa sổ-mà còn có thể bước ra bên ngoài, sống tự nhiên với thế giới thực, đó là sự kỳ diệu của tiêng mẹ đẻ!
Cảm ơn Cô giáo Hàn Diệu Phương, cựu GSSPQN gặp được cơ duyên và đủ ý chí thành công trong nghề dạy học, giúp trẻ em Việt Nam sống thực với cuộc đời của chúng.
Thưa thầy, con rất vui mừng và xúc động được liên lạc với thầy và hãnh diện đươc thầy cho lời nhận xét. "Đ.K.H.,có phải vị thầy khả kính cũ của mình ở SPQN ngày xưa không?" mới thấy tên thầy con đã tự hỏi mình như vậy, sau đó nhờ bạn R.xác nhận là thực con mừng vô hạn. Con cám ơn thầy rất nhiều đã khen và ban lời vàng ngọc... Con yêu tiếng Việt Nam và cảm nhận được cái hay, phong phú của tiếng nước mình từ khi còn nhỏ. Khi lớn lên được học với nhiều thầy cô và nhất là khi học môn Tâm lý học với thầy, con càng thấy tâm hồn của trẻ con "kỳ diệu", tiếng nước mình càng "kỳ diệu"...Để cám ơn đất Việt đã cưu mang gia đình và mình, cám ơn các thầy cô đã dạy dỗ con nên người,con âm thầm tiếp nối sứ mệnh thầy cô,đem chút sức mình góp sức cho quốc gia, có vậy thôi thưa thầy.
Trả lờiXóaCho con kính lời thăm Cô và gia đình.Kính chúc thầy cô luôn sức khỏe và có nhiều niềm vui trong tuổi già.Kính thư
bạn Diệu Phương thân mến
Trả lờiXóaĐọc được bài viết vừa chân tình vừa nhẹ nhàng của bạn Dzung xin có lời chia vui va cảm phục . Đạt được niềm mơ ước trong hoàn cảnh khó khăn nơi xứ người quả là điều mà Dzung ao ước nhưng cũng chỉ là mơ ước và tiêc nuối mà thôi . Chúng ta cùng khóa hai năm lãng đãng gặp đâu đó trong sân trường SP , chúc bạn vui và vui mãi trong niềm hạnh phúc làm cô giáo . À các bạn 6/11 ơi các ban hẹn hò cho năm 2014 ...là gì vậy , cho cuộc hội ngộ cho riêng 6/11 hay la của trường mà sao chẳng thấy 2/11 loan tin vậy. Chúc các bạn vui khỏe để còn gặp nhau
Ban Dzung Nguyen Oi! Nhi6 - K11 gap mat nhau vao ngay 20-7-2014 la cua tieng lop minh thoi. Nhung co the mo rong con tinh sau nhe. Do la chi ca nhan mnh thoi chu con tap the lop nua Dzung Nguyen nhe.
XóaDzung ơi!
Xóa20/07/2014 là họp mặt của lớp 6 k11 để kỷ niệm 40 năm ngày ra trường(ngày Tốt nghiệp)tại Qui Nhơn. Mình nghĩ rằng chắc lớp Dzung cũng sẽ tổ chức.
Chào thân ái!
Dzung Nguyen mến,
XóaRất vui hôm nay có thêm một người bạn chung trường góp ý ,chia xẻ niềm vui với P. Mới vô trang spqn chưa tới một tuần mà P. thấy như mình trẻ lại và khỏe ghê! Mỗi lần mở trang spqn nhận được một khích lệ, cổ võ của quý bạn P. tưởng như mình đang uống thuốc bổ đó! Ước chi, P.được uống hoài loại thần dược này để trẻ lại như thời làm giáo sinh và gặp Dzũng đâu đó trong sân trường sp ngày xưa...
Cám ơn bạn thật nhiều đã gởi lời chúc phúc ! Hiền Tuấn đã trả lời câu hỏi của bạn dùm P. Thân ái.
D.P thân mến!
Trả lờiXóaTC cùng một khóa với P nên bạn không cần phải ý tứ như thế đâu,mình lớp 1/11,rất vui khi có thêm một người bạn đồng môn và có thể là hơn thế nữa...vì mình mang họ"Châu",nói thế bạn hiểu rồi chứ? DP cho mình địa chỉ mail,mình sẽ nói chuyện nhiều hơn về việc này..Vậy nhé,chào thân ái!
TC ơi,Xin lỗi đã trả lời thư hơi chậm.Mong sớm nhận email của TC. Bạn làm P. théc méc quá hà , TC họ "Châu" ? là ai nhỉ ??? Địa chỉ email của P. là: phuongpauline@hotmail.com
XóaCho P. nhắn thêm với các bạn khác nếu bạn nào muốn liên lạc với P. xin cứ dùng email trên . Cám ơn !
Các bạn 6/11 thân mến
Trả lờiXóaChúc mừng cac bạn tạo thêm một lần gặp gỡ của lớp xưa nữa với tinh thần này các bạn sẽ thành công , hổng chừng Dzung và T. Cảm ké đó . Diệu Phương ơi mình la phương Dzung của 2/11 , vì email không dấu nên ban đầu ai cũng nghỉ minh la Dzũng . Cảm ơn bạn Hiên Tuấn cũng như Ren dã giai thích , chờ đọc bai của các bạn và cảm ơn spqn cho nghe thêm bai nhạc nhẹ nhàng , hay.
Thân ái
Phương Dzung ơi, Có nhớ anh Trần Hữu Lộc không ? Không biết có phải ngày xưa DZung ở Nguyễn Huệ không ? Tụi mình có ý tìm bạn lâu nay đó ! Email cho P. nghen , có nhiều chuyện muốn nói với Duzung. Chào bạn.
XóaChào chị Diệu Phương,
Trả lờiXóaCarl Jung đã từng nói rằng: "Nothing happens... but first a dream". Những dấn thân không ngừng nghỉ để đạt được giấc mơ riêng của chị thật đáng ngưỡng mộ. Your story is truly inspiring.
Em hiện đang sống tại Ottawa, Canada. Hy vọng một ngày không xa, em sẽ được gặp chị.
Thiên Ái ơi, Sao P. có cảm giác bạn là một người thân của mình ở Ottawa ?
XóaTên bạn là Thiên Ân hay Thiên ái. Bạn có biết Đ.T.C ???
Vâng, rất hân hạnh một ngày rất gần được đón tiếp T.A.,cho P. email đi P. sẽ chỉ đường bạn đến, thấy căn nhà ngoại ô nào có nhiều hoa đẹp đó là nhà P.đấy! Cám ơn lời góp ý của bạn.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaCám ơn cô đã cho con thấy một tình yêu hiếm nghề giáo hiếm gặp trong thời buổi này: không vụ lợi, không tính toán thiệt hơn. Con xin gửi tặng cô một bài hát như lời chào từ quê hương đến cô và mong ước cô luôn khỏe mạnh để có thể tiếp tục nghề dài lâu.
Trả lờiXóahttp://mp3.zing.vn/bai-hat/Binh-Dinh-Que-Huong-Toi-Khanh-Ly/IW609BUI.html
Ps: Copy link vào trang mới
Mình là BảoAnh , lớp nhị bốn khóa 11 . Mình đọc bài của bạn hơi muộn vì máy bị hư vừa mới sửa xong .Điều trựớc tiên mình muốn nói là mình rất thích cái tên HÀN DIỆU PHƯƠNG và mình sẽlấy tên của bạn để đặt tên cho cháu nội của mình , chắc bạn vui lòng và đồng ý chứ ? Mình rất cảm phục nghị lực và tính chịu thương chịu khó của bạn . Sống ở xứ người việc thích nghi với môi trường đã khó mà bạnlại theo đuổi được nghề mình yêu thích mới đáng cảm phục làm sao !Bận rộn với công việc như thế mà vẫn không vô tình với thiên nhiên ,vẫn rung động khi trời đất chuyển mùa ,khi cây thay lá ...Xin có lời chúc mừng bạn vì biết nuôi dưỡng tâm hồn mình trước những bộn bề cuộc sống ,mình chớ để được dọc những bài viết mới của bạn về CANADA
XóaMình là Bảo Anh ,lớp nhị bốn , khóa 11 . Mình đọc bài của bạn hơi muộn vì máy bị hư vừa mới sửa xong . Điều trước tiên mình muốn nói là mình rất thích cái tên HÀN DIỆU PHƯƠNG , ,mình sẽ lấy tên này để đặt tên cho cháu nội của mình , chăc Phương vui lòng và đồng ý chứ ?Nghị lực và tinh thần chịu thương chịu khó của bạn thật đáng cảm phục . Sống ở xứ người việcthích nghi với môi trường đã khó mà bạn lại theo đuổi được nghề mà mình yêu thích mới đáng nể làm sao !Bạn đã không vô tình vớithiên nhiên , xúc động trước sự thay đổi của đất trời qua từng cơn gió ,từng màu sắc của cỏ cây ... Xin chúc mừng bạn vì đã biết nuôi dưỡng tâm hồn mình giữa bộn bề cuộc sống .Mình đang chờ đọc những bài viết tiếp theo của bạn về đất nựớc CANADA
XóaBảo Anh ơi, Phương rất vinh hạnh sẽ được trùng tên với cháu nội của B.A .Nhưng mà này, khoan đặt tên đó đã, chờ khi nào đọc bài : Người Mẹ Vĩ Đại của Phương đã rồi mới quyết định vì trong bài có tên các anh chị em P. Mẹ P. có 5 người con gái,8 người con trai và ai cũng bắt đầu bằng chữ Hàn mà tên Phương xấu nhất nhà.Biết đâu bạn sẽ thích cá tên kia hơn...
XóaCám ơn lời khen và góp ý của B.A, Phương rất vui khi nhận được thư bạn.
Nặc Danh ơi,Cám ơn đã cho cô nghe một bài hát thật hay. Bình Định là nơi chôn nhau, cắt rún của cô và người bạn đời cô. Cô thật xúc cảm khi nghe lại từng địa danh nơi có bước chân cô và người yêu, bạn bè , từng tên trường nơi cô từng học, từng dạy ,từng kỷ niệm dấu yêu thời mới lớn...Ôi nhớ quá đi thôi! Cô khóc bây giờ...
XóaCám ơn Diệu Phương với bài viết thật cảm động và phấn đấu không ngừng.Chúc DP luôn khỏe.
Trả lờiXóaChân thành biết ơn lời góp ý và chúc của Giang Lam. P. cũng cầu chúc bạn một ngày thật vui. Thân ái
XóaDiệu Phương thân mến
Trả lờiXóaĐúng rồi nhà Dzung ở đường Nguyễn Huệ gần khoảng cuối đường Võ Tánh . T .H. Lộc nghe tên quen quen nhưng Dzung chưa nhớ nỗi , sẽ email cho D. Phương để tâm tình thêm . Với năm tháng này tụi mình còn được biết đến nhau , tình thân cũ còn có dịp gặp gỡ đúng là phải cảm ơn trang nhà SPQN Diệu Phương nhẽ . Thân ái
Dzung ơi, Phải bạn là em chị Giao, anh Hiệp không ? Nếu đúng thì ngày xưa nhà Dzung là điểm hẹn hò của P. với anh Lộc đó,T.H.L là ông xã P. Email liền cho P. hay cho P. xin email hoặc phôn D. ,ngày P sẽ phôn bạn phôn P.là 1 416 246 9912
Trả lờiXóaChào D.Phương.
Trả lờiXóaCả nửa tháng nay không vào trang nên không biết. Tịnh có nghe mấy bạn nói về Phương sau đợt gặp mặt tại Quy Nhơn. Chúc mừng DP vẫn còn làm nghề giáo- nghèo tiền nhưng không nghèo tình cảm.
Mình vẫn còn làm nghề cũ. Rất mong được gặp lại-đầy đủ hơn- các bạn cũ vào 2014. Nhìn DP có vẻ béo hơn phải không? Chúc DP vui khỏe. Nguyễn Thu Tịnh N6-K11
Chào thầy giáo Tịnh ! Phương vui lắm khi được thư thầy Tịnh, từ khi được địa chỉ của các bạn qua Tự Tín P. lần lượt phôn rất nhiều bạn. Định tuần này phôn Tịnh , vậy hẹn ngày mai khoảng 9-10 giờ tối bên VN P. gọi Tịnh nhé( khoảng 10-11 giờ sáng Canada), Vâng P. mập hơn khoảng hơn 10 ký so với ngày xưa, sức khỏe tốt. Còn Tịnh thì sao có khỏe không ?
XóaVẫn như xưa, nhưng chắc chắn là sẽ già hơn!!!! Nếu xem hình gặp mặt anh em tại QN DP sẽ thấy Tịnh.Rất vui.
XóaBai viet cua HDPhuong hay lam! Minh cung rat phuc nghi luc cua ban nua. Ngay con hoc SPQN ban minh la Nguyen Quang Chanh co y muon lam quen voi ban nen co chi ban cho minh biet ban...nen khi thay ten ban trong " Giac mo lam co giao" minh da hoi nghi nghi den khi xem hinh nua thi minh biet chac la ban roi...Cac ban II/6 kha lam!
Trả lờiXóaCám ơn Đại rất nhiều , sao không nói sớm để gần 38 năm sau mới nói hở Đại ? Phải chi Đại nói trước một ngày cũng được là tên anh Ng.Q.Chánh có trong bài viết:"Tình xa"của Phương rồi.Đùa cho vui...
XóaChúc sức khỏe Đại và cho P.gởi lời thăm anh Chánh nhé. Thân ái.
Diệu Phương thân mến
Trả lờiXóaĐúng rồi P. Dzung là em của chị Giao và a. Hiệp , không ngờ tụi mình lại tìm được nhau trên trang này vậy chắc a. Lộc ông xã Phương là ban của anh sáu Hiệp . Dzung vừa mới đọc đươc tin vui này sẽ gọi cho Phương còn đây là địa chỉ email cua Dzung liên lạc cho Dzung nhé - dzungnguyenl@yahoo.com Càng biết nhiều lại thấy Diệu Phương có nhiều cái hay quá
T. Đại ơi lại bật mí một niềm riêng nữa nhưng của người khác , bạn bè đang chờ niềm riêng của T. Đại đó.Chúc vui cho cả làng K.11