Năm sáu tám tôi vào sư phạm
Tóc còn thắt
bím mặt ngây thơ
Ai cũng nhìn
tôi...ai cũng ngó
Thẹn thùng bẽn
lẽn dị làm sao.
Mùa
tựu trường năm 1968. Tôi đã trúng tuyển vào trường sư phạm Qui Nhơn khóa bảy
<1968-1970>. Tôi rất vui mừng, rất hãnh diện vì thuở đó miền Trung và Cao
Nguyên Trung Phần Việt Nam chi có một trường sư phạm ni thôi. Muốn dự thi phải
có bằng Tú tài và qua một kỳ thi tuyển. Tôi nhớ hôm thi vấn đáp, vị giám khảo thứ
ba hỏi tôi:
-Tại sao em
muốn làm cô giáo?
- Đạ thưa
thầy. Em muốn làm cô giáo tại vì em rất yêu thích và thương
mến các em học sinh.
Tôi thấy ba vị
giám khảo nhìn tôi cười. Linh tính cho tôi biết. Tôi đậu rồi.
Mẹ tôi
đón tôi ngoài cổng trường thi. Tôi hớn hở khoe với mẹ.
-Mẹ ơi...! Con
đậu chắc rồi mẹ à.
Mẹ cười xoa đầu tôi.
Mẹ cười xoa đầu tôi.
- Con nhỏ
ni...!
Kỳ
tuyễn sinh này. Thí sinh dự thi rất đông. Nhưng đậu chỉ đếm trên đầu ngón
tay. Tôi đã đem vinh dự cho gia đình tôi. Nhất là cho mẹ của tôi. Măt tôi tươi
sáng bao nhiêu thì măt me tôi càng vui càng rạng rở hơn. Mẹ tôi dắt tôi đi phố
Đà Nẵng. Mẹ mua thưởng cho tôi cái đồng hồ đeo tay nạm vàng mười tám thật tốt,
thật đẹp cùng với áo quần vở bút, vali để đi học. Tôi vừa đi vừa nhảy. Mẹ mắng
yêu tôi.
- Con là nữ giáo sinh sư phạm rồi đó. Con gái nên dịu dàng, thùy mị nghe con.
- Dạ thưa mẹ
con nghe rồi.
Nhưng thật tình tôi chỉ muốn chạy u về nhà để ngắm nghía, để mân mê những món quà mẹ mới mua cho tôi.
Nhưng thật tình tôi chỉ muốn chạy u về nhà để ngắm nghía, để mân mê những món quà mẹ mới mua cho tôi.
Rồi
cũng đến ngày nhập học. Lúc ở phi trường Đà Nẵng chờ máy bay đi Qui Nhơn.
Tôi thấy mấy chị cùng khóa bảy với tôi chị nào cũng nức nở, sụt sùi, đầm đìa
nước mắt. Tôi tự hỏi?
- Được đi học sư phạm. Được ở nội trú. Trong túi rủng rỉnh tiền. Vui quá đi thôi...! Tại răng mấy chị ni buồn chi dữ rứa hé...?
Nhưng khi tôi bước lên máy bay. Không còn mẹ bên mình nữa, tôi cảm thấy lo lo. Lần đầu tiên tôi rời nhà đi học xa. Trường sư phạm, thầy cô bạn bè, nội trú. Tất cả đều mới mẻ, đều xa lạ đối với tôi. Trí tưởng tôi đang phiêu lưu. Bỗng loa phóng thanh vang vang.
- Máy bay sắp hạ cánh xuống phi trường Qui Nhơn. Yêu cầu hành khách cài dây an toàn và giữ trật tự.
Tôi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài khung cứa sổ máy bay. Những áng mây trắng nối gót trôi qua. Bầu trời trong xanh. Người tôi bồng bềnh. Thành phố Qui Nhơn từ từ hiện rỏ trong tầm mắt tôi. Rồi phi trường. Chiều đã về trên phố thị Qui Nhơn. Chúng tôi đón xe lam vô trường sư phạm. Sân trường đầy tiếng chim hót líu lo. Chú thì đậu trên cành hoa sứ. Chú thì đong đưa trên các cành dương. Nhiều chú chim giương mắt nhìn tôi hình như đang thầm hỏi.
- Được đi học sư phạm. Được ở nội trú. Trong túi rủng rỉnh tiền. Vui quá đi thôi...! Tại răng mấy chị ni buồn chi dữ rứa hé...?
Nhưng khi tôi bước lên máy bay. Không còn mẹ bên mình nữa, tôi cảm thấy lo lo. Lần đầu tiên tôi rời nhà đi học xa. Trường sư phạm, thầy cô bạn bè, nội trú. Tất cả đều mới mẻ, đều xa lạ đối với tôi. Trí tưởng tôi đang phiêu lưu. Bỗng loa phóng thanh vang vang.
- Máy bay sắp hạ cánh xuống phi trường Qui Nhơn. Yêu cầu hành khách cài dây an toàn và giữ trật tự.
Tôi tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài khung cứa sổ máy bay. Những áng mây trắng nối gót trôi qua. Bầu trời trong xanh. Người tôi bồng bềnh. Thành phố Qui Nhơn từ từ hiện rỏ trong tầm mắt tôi. Rồi phi trường. Chiều đã về trên phố thị Qui Nhơn. Chúng tôi đón xe lam vô trường sư phạm. Sân trường đầy tiếng chim hót líu lo. Chú thì đậu trên cành hoa sứ. Chú thì đong đưa trên các cành dương. Nhiều chú chim giương mắt nhìn tôi hình như đang thầm hỏi.
- Này cô
giáo sinh nho nhỏ kia. Cô từ đâu đến vậy hở cô?
Chao
ôi...! lòng tôi thật háo hức, thật hồ hởi... Sau khi làm thủ tục giấy tờ.
Nhóm giáo sinh Đà Nẵng chúng tôi được xếp vào phòng sáu lầu ba nội trú.
Khi tôi rụt rè xách vali bước vào phòng. Các chị ai ai cũng trố mắt nhìn
tôi
. - Ồ...! Ồ...! một cô bé.
Nhiều tiếng xì xào.
. - Ồ...! Ồ...! một cô bé.
Nhiều tiếng xì xào.
-Răng nó nhỏ
quá vậy...! Trời...!
Tôi luống cuống. Mặt nóng ran. Tôi quýnh quáng chưa biết làm chi thì vài chị chạy đến. Chì thì xách vali. Chị nắm tay chỉ giường cho tôi. Nhiều cái đầu chụm tới bên tôi.
- Nè...! Nè..!
Nhỏ tên là chi?
Hàng chục cái
miệng xinh xinh chi choé.
- Trông
con bé thật ngộ nghĩnh, thật đáng yêu.
Mỗi người một câu. Tôi chẵng biết trả lời ai. Tôi ấp a, ấm úng vừa vui vừa then. Chừng khoảng nữa giờ sau là tôi biết hết tên mấy chị nhất niên và nhị niên trong phòng. Các chị nói đủ thứ giọng của các miền đất nước. Chị nào chị nấy ai ai cũng xinh xắn, nhu mì. Cạnh giường tôi là giường Phạm Hoa Khôi Đà Nẵng. Tầng trên là Phạm Hương Bình Nha Trang. Hai nàng họ phạm ni rất ư là... trìu mến tôi.
Mỗi người một câu. Tôi chẵng biết trả lời ai. Tôi ấp a, ấm úng vừa vui vừa then. Chừng khoảng nữa giờ sau là tôi biết hết tên mấy chị nhất niên và nhị niên trong phòng. Các chị nói đủ thứ giọng của các miền đất nước. Chị nào chị nấy ai ai cũng xinh xắn, nhu mì. Cạnh giường tôi là giường Phạm Hoa Khôi Đà Nẵng. Tầng trên là Phạm Hương Bình Nha Trang. Hai nàng họ phạm ni rất ư là... trìu mến tôi.
Khóa
bảy của tôi có tất cả mười lớp. Năm lớp nam và năm lớp nữ. Tôi vào
lớp nhất niên bốn. Lớp tôi học toàn những gương mặt lạ. Khi thấy
tôi cả lớp nhao nhao, xầm xì. Tôi lại một phen luýnh quýnh. Từ
giây phút này trở đi. Tôi từng bước hòa nhập vào lề lối mô phạm của
trường và nếp sống tập thể ở nội trú. Trường tôi học vừa đẹp vừa uy nghi
với lối kiến trúc tân thời, hiện đại. Trường tọa lạc trên một khu viên
rộng lớn. Cổng trường cao, oai nghiêm với hàng chữ Trường Sư Phạm đậm nét
gồm có một cửa chính và hai cửa phụ bằng song sắt rất trang nhã. Trước
mặt trường là biển xanh bát ngát. Sau lưng trường là núi đồi hùng
vĩ. Bên cạnh là trường kỹ thuật cách nhau bởi những hàng dương xanh ngắt.
Xa xa là Ghềnh Ráng mây trời nước biếc. Đi vô cổng trường nhìn lên hành
lang rộng và dài. Nối liền dãy lầu lớp học với lầu nội trú và hội trường.
Cũng có một hàng chữ Trường Sư Phạm thật to. Phía ngoài hành lang là sân
trường rộng. Cát vàng đậm. Có nhiều bụi hoa, cây cảnh. Giữa
sân là trụ cờ cao ngạo nghễ với lá Quốc Kỳ tung bay phất phới. Bên trong
hành lang là một công viên nho nhỏ có hoa sứ, hoa giấy, hoa cảnh quyện vào nhau
trông thật nên thơ, u nhã. Bên phải là nhà ông cố vấn Mỹ. Nhà như đẹp
hơn với giàn hoa giấy phất phơ trong gió. Một con đường nhỏ tráng xí măng
từ cổng phụ chạy thẵng và cong quẹo vào hội trường. Phía bên trái là dãy
lầu lớp học và văn phòng. Phòng học thoáng rộng với nhiều ô cữa sổ xinh
xinh. Hội trường vừa làm phòng ăn cho giáo sinh, vừa làm sân khấu cho
những ngày lễ lớn. như lễ Giáng Sinh, lễ Ra Trường.... Từ dãy lầu lớp học đều
có hành lang dẫn thẳng đến lầu nội trú và hội trường. Năm 1968 tôi ở nội
trú củ. Đầu năm 1970 tôi ở nội trú mới rất đồ sộ rất tiện nghi.
Trường
sư phạm đối với tôi là một giấc mơ tuyệt vời. Là mục tiêu mà tôi
phải đạt tới. Là thử thách mà tôi phải vượt qua. Một tuần sau ngày
nhập học là tôi đã biết sơ qua giáo trình học nhất niên. Tôi thật may
mắn. Phòng 10 nội trú có một chị rất dễ thương. Lúc chị cười càng xinh
đáo để. Chị tên là Phạm Thị Minh, học lớp nhị bốn khóa sáu. Ngày
đầu tiên tôi vào nội trú là chị đã đến tìm tôi.
- Nè bé ơi...! Bé dễ thương quá. Bé đến phòng chị chơi nha.
Tôi thường đến phòng chị Minh vừa hàn huyên, vừa tìm hiểu học hỏi những điều tôi cần biết. Chị đãi tôi ăn đủ thứ. Chiều chiều ăn cơm xong. Chị em tôi đi dạo công viên hay ra bãi biển nhìn sóng biển lô xô. Chủ nhật cùng chị đi chợ, đi xem phim. Tôi thấy mình tự tin và dạn dĩ hơn. Tuy vây. Nhưng hàng ngày đếm bước từ hành lang nội trú qua lớp học là tôi êm ẫm.
- Nè bé ơi...! Bé dễ thương quá. Bé đến phòng chị chơi nha.
Tôi thường đến phòng chị Minh vừa hàn huyên, vừa tìm hiểu học hỏi những điều tôi cần biết. Chị đãi tôi ăn đủ thứ. Chiều chiều ăn cơm xong. Chị em tôi đi dạo công viên hay ra bãi biển nhìn sóng biển lô xô. Chủ nhật cùng chị đi chợ, đi xem phim. Tôi thấy mình tự tin và dạn dĩ hơn. Tuy vây. Nhưng hàng ngày đếm bước từ hành lang nội trú qua lớp học là tôi êm ẫm.
- Nè...!, nè...! BABILAC thơm quá.
- GUIGOZ ơi....
GUIGOZ ơi...!
-Co giao sinh trẻ nhất trường sư phạm đó - Ha...Ha...!
-Co giao sinh trẻ nhất trường sư phạm đó - Ha...Ha...!
Tôi thấy có nhiều chị nhất niên rất trẻ, nhưng khi tôi đi lướt qua là nghe các chị xầm xì.
- Mi nhìn kia...! Mình đã nhỏ. Nó còn nhỏ hơn. Cái mặt non choẹt.
- Phải...! Nội trú nó nhỏ nhất đó.
Nhiều anh giáo sinh thấy tôi đi qua là tiếng to tiếng nhỏ.
- Chắc nó đậu vô trường sư phạm nhờ pít tông "T" quá...!
-Ôi cái mặt búng ra sữa thế kia. Không biết ra trường em dạy ai.
Đại khái những lời chọc ghẹo như rứa mà ngày nào tôi cũng phải nghe. Đêm ngủ tôi giật mình thức dậy còn thấy ơn ớn. Một hôm tôi đi học về. Trong phòng sáu nội trú thật ồn ào. Mấy chị giáo sinh đang bàn tán về tôi.
- Con Phương nỗi tiếng không phải vì nó dễ thương, mà ai cũng chắc mẫm rằng nó chưa có người yêu. Một trăm phần trăm là em chưa biết yêu.
Tôi nóng bừng măt. Vội thay quần áo. Lấy ca đựng nước. Rồi rủ Hoa Khôi đi ăn cơm. Tôi thủ thỉ với Hoa Khôi.
- Hoa Khôi ơi...! Răng họ giỏi đoán quá hỉ ! Răng họ biết Phương chưa yêu ai...!
Hoa Khôi bẹo má tôi.
- Mặc kệ người ta nói. Phương lo học đi. Đừng bận tâm.
Từng
cơn gió lạnh mùa đông đang thổi về. Biển động. Những đợt sóng vỗ
rì rầm. Từ nội trú đến lớp học. Tôi phải đi ngang qua hành lang dài
lộng gió. Lạnh lắm. Tôi đem chiếc áo len mới màu xanh dương ra
diện. Các nàng giáo sinh áo len đủ màu đẹp rực rở. Chiều tối tôi
thấy mấy chị ngồi đan áo, đan khăn quàng cổ. Tôi đứng nhìn mà thèm
thuồng. Hồi học tiểu học, trung học trường có dạy nữ công nhưng tôi chỉ
biết chút chút may thêu thôi. Tôi bắt chước mua một cuộn len với cặp que
đan về nhờ Hoa Khôi dạy đan. Chán quá đi thôi...! Tôi thấy học chữ răng
thích thú hơn học đan, móc ni....Đan kiểu của tôi khi nào mới có áo mặc.
Nên chủ nhật tôi ra phố mua một cái áo len màu đỏ. Khi mua tôi ngắm đi
ngắm lại thấy đẹp lắm. Nhưng lúc về nội trú thì ai cũng chê hết.
- Phương khờ quá. Len ni là len gai mặc đã nhám mà giặt còn bị xễ nữa.
- Phương khờ quá. Len ni là len gai mặc đã nhám mà giặt còn bị xễ nữa.
- Mấy bà ni sao
không dẫn nó đi mua.
- Thôi chờ
chủ nhật tới. Tụi tau dẫn mi đi đổi áo khác.
Tôi đang ngồi tiu nghỉu, buồn xo thì Lê Thị Hồng Phi chạy đến. Hồng Phi người Nha Trang, dáng cao cao, da bánh mât, vừa có duyên vừa láu lỉnh.
- Ne..! Nè...!
Đừng có buồn để Hồng Phi dẫn Phương đi đổi nha...
Tôi hỏi Hồng
Phi.
- Phi ơi...!
Mình phải nói chi để họ đổi áo.
- Ra tiệm rồi
biết.
Đến tiệm bán
áo. Hồng Phi nắm tay tôi dặn dò.
- Phương nhớ
đừng hó hé mình là nữ giáo sinh nha. Rồi Hồng Phi tía lia.
- Dạ thưa cô.
Cô nhìn em gái con nì. Mẹ con bảo chờ con dẫn đi mua áo. Nó lanh chanh đi mua
một mình. Mẹ con không vừa ý la con quá trời. Cô ơi cô làm ơn cho em con
đổi áo khác. Hay cô cho chúng con nhận lại tiền. Hôm khác
chúng con sẽ ghé tiệm cô mua.
Bà chủ
tiệm nhìn Hồng Phi rồi nhìn tôi. Bà cười tủm tỉm rồi lấy tiền trả lại cho
chung tôi.
- Các con thật
ngoan. Vài hôm nữa áo lạnh về nhiều lắm. Các con nhớ ghé tiệm cô
tha hồ chọn.
Chúng tôi vui
mừng cảm ơn rối rít.
- Dạ cảm ơn
cô.... Dạ cảm ơn cô....
Ra khỏi Tiệm
Hồng Phi khều tôi.
- Tau làm bà
chị oai quá phải không?
- Ờ...Ờ...! Oai
chết luôn.
Hai đứa tôi vừa
đi vừa cười khúc khích. Về tới nội trú ai ai cũng vạn tuế Hồng Phi.
Nội trú đâu đâu cũng thân thương, cũng đầy ắp chân tình. Chỉ mới vài tuần
trăng mà tôi như khác hẵn đi, tôi đã bớt ngượng ngùng khi lên lớp thuyết
trình. Bớt quê khi ai đó chọc ghẹo tôi. Tôi học thật tốt và ăn thật
khoẻ.
Ngày
từng ngày trôi qua trong sách vở, giấy mực. tôi vừa học hành vừa mơ
mộng. Lắm khi tôi nhìn ra ngoài cửa lớp buồn vu vơ.... Sân trường ngày
hôm ấy đầy ắp nắng hồng và hương thơm hoa sứ. Tôi đang lững thững từ lớp học về
nội trú, trên hành lang tôi đụng phải một đôi mắt đang nhìn tôi. Tôi ngại
ngùng bối rối. Anh chàng giáo sinh nào đây hi? Hình như anh ta đang
cười với mình nữa. Ôi...! Mắc cở quá đi....
- Chào Nam
Phương. Anh chàng lên tiếng.
Tôi lính
quýnh. Răng anh ta biết tên mình nhỉ.
- Anh là
TD học nhất niên tám. Chủ nhật ni có phim hay lắm. Anh mời Phương
đi xem phim với anh nha.
Anh ấy nói một
hơi giọng run run. Chắc hẳn anh ta đang hồi hộp lắm. Tôi mở to đôi
mắt ngây thơ ra nhìn anh chàng. Anh dong dỏng cao, da ngăm ngăm, mặt dễ
thương. Đôi mắt anh thật hiền hòa. Một cảm giác an bình. Tôi
im lặng. Anh hỏi tiếp.
- Phương trả lời đi....Anh đợi.
Mặt tôi nóng bừng. Tim tôi đanh lô tô. Nhìn vẻ thành khẩn của anh tôi nghĩ mình trả lời răng đây. Nên nhận lời hay là từ chối. Thôi...! Mình cứ nhận lời đi. Có một anh bạn như ri cũng tốt.
- Phương trả lời đi....Anh đợi.
Mặt tôi nóng bừng. Tim tôi đanh lô tô. Nhìn vẻ thành khẩn của anh tôi nghĩ mình trả lời răng đây. Nên nhận lời hay là từ chối. Thôi...! Mình cứ nhận lời đi. Có một anh bạn như ri cũng tốt.
- Dạ
được....Chủ nhật Phương sẽ đi xem phim với anh.
Tối hôm đó. Tôi
băn khoăn mãi. Trước mắt tôi lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của anh
chàng giáo sinh ấy. Sáng chủ nhật nắng vàng rực rở, trời trong xanh, mây
trắng lững lờ trôi. Buổi sáng êm đềm đầy tiếng chim ríu rít. Những
hàng dương lất phất lá bay. Những cây hoa sứ hương thơm thoang thoảng.
Buổi sáng đầu tiên tôi cùng anh sánh bước trên sân trường sư phạm. Anh
nhìn tôi thật trìu mến, nhẹ nắm tay tôi và dịu dàng nói.
- Phương à...!
Hồi Trung Học anh chưa có mối tình nào hết nên anh mơ, anh ước một mối tình học
trò....Anh yêu em...!
Tôi làm thinh
mân mê tà áo dài trắng mà lòng xúc động lẫn hân hoan. Anh TD hay thật đó.
Anh mơ, anh yêu đúng người rồi....
Mấy anh giáo sinh thấy tôi dung dăng dung dẽ thường chận tôi lại và trêu chọc:
Mấy anh giáo sinh thấy tôi dung dăng dung dẽ thường chận tôi lại và trêu chọc:
- Nho nhỏ mà
ghê quá đi....
- Phương
ơi...! Đám cưới đi một đoàn xe dài như vầy nè...Hí....Hi...Hi...!
Tôi vừa ngượng ngùng vừa thấy lòng xôn xao. Những tình cảm đầu đồi mà anh ấy dành cho tôi là những rung động chân thành, cao quý và trong sáng. Tôi thường hay nghì vần vơ. Tôi thấy trng học, nội trú tươi đẹp vui hơn...
Xuân đến, hè về, thu đi, đông tới. Năm tháng dần dần trôi. Bao nhiêu thời gian là bao nhiêu sách vỡ, bao nhiêu bút mưc. Tôi đã lên đệ nhị niên. Rồi trải qua bao lần thực tập, bao lần thi. Thoáng chốc hai năm học đã từ từ trôi đi với biết bao khó khăn thử thách và buồn vui. Rồi cũng tới kỳ thi tốt nghiêp. Ôi chao...! Bài vở nhiều ơi là nhiều. Tôi học hoài, học riết mà vẫn chưa xong. Mỗi lần ôn bài tôi thường tư lự. Thi tốt nghiệp xong, bạn bè mỗi người một ngã....Răng tôi buồn quá chừng. Hôm lớp nhị bốn của tôi chụp hình lưu niệm. Ai cũng buồn bả khóc sướt mướt mắt đỏ hoe. Lòng tôi thật nghẹn ngào, xót xa.... Đệ nhất niên đã về nghĩ hè hết. Nội trú thật vắng vẻ. Các giáo sinh đệ nhị niên lo học thi bù đầu. Những buổi ôn bài xong. Tôi thường xách tập lưu bút đi vòng vòng nội trú. Chị Đỗ Thị Oanh tặng tôi một tấm ảnh với hàng chữ đầy thân thương.
- Dáng nho nhỏ
của Phương làm chị Oanh nhớ hoài....
Thế
là ngày chia tay đã tới. Chia tay các bạn tôi về nhiệm sỡ Quảng Ngãi. Con đường từ nội trú dẫn ra cỗng
trường cũng như ngày đầu tiên tôi đến. Sân trường đầy tiếng chim, đầy
hoa, đầy bướm, đầy nắng vàng. Những hàng dương rủ bóng. Những
cành hoa sứ la đà. Tất cả vẫn y nguyên như cũ. Chỉ có tôi đi
qua là khác hẳn ngày nào. Tôi vừa đi vừa ngoãnh lai. Cổng trường đã
khép lại sau lưng. Lòng tôi không khỏi ngậm ngùi, bịn rịn. Tôi vẫy
tay chào giã biệt ngôi trường thân yêu, lầu nội trú với biễn xanh cát trắng núi
đồi cây cỏ Qui Nhơn. Giã biệt thời giáo sinh áo trắng cùng mối tình đầu thơ
mộng của tôi....Giã biệt...!
Tôi
nhìn qua song cửa. Những chiếc lá vàng khô rơi lác đác. Ráng chiều
đã nhuộm đỏ chân trời. Hoàng hôn...! Lòng tôi buồn man mác. Thời
gian vùn vụt trôi đi với biết bao thăng trầm, thay đổi. Nhưng quãng đời
giáo sinh hồn nhiên đầy yêu thương, đầy hoa mộng ấy vẫn mãi mãi là nỗi nhớ
trong tôi.
Đặng Nam
Phương K7/SPQN.
Chi Nam Phuong than! Doc 2 bai Moi tinh Tho va Co giao sinh nho nho cua chi toi rat cam dong. Chi va toi hai phai khac nhau (chi nu toi Nam )nhung co mot chut gi do gan nhu giong nhau : rat tho mong va rat de thuong, ma may muoi nam roi, nay toc da doi mau, nhung khong the nao quen duoc nhat la sau ngay 12-5-2012 ve lai truong xua. Canh cu thi con do ma nguoi xua chang thay dau. Dung truoc cong truong, nhin tung dot song vo bo, ma tam hon tan noi nao cua tuoi doi muoi. Cung nhau ngoi ben bo cat trang, hay dua voi song bien,...
Trả lờiXóaChuc chi luon vui - khoe va mong duoc doc nhieu nhieu bai cua chi.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaHiền Tuấn mến,
XóaCảm ơn sự đồng cảm của Tuấn. Đọc những lời tâm sự của Tuấn, Nam Phương chợt nhớ đến hai câu thơ:
"Ước gì một chút mưa bay
Mang em trở lại chốn này ngày xưa..." ST
Chúc Tuấn vui khoẻ và mong được những bài viết của Tuấn.
"Ước gì một chút mưa bay
XóaMang em trở lại chốn này ngày xưa..."
Đúng vậy,chắc ta lại co tư tưởng gặp nhau phải không chị...
Đưa tay hứng giọt nước mưa,
Giọt thương, giọt nhớ, giọt mơ, giọt sầu,...
Giọt trong cho mắt tươi màu,
Giọt rơi để phải nhớ nhau suốt đời....
Chị Nam Phương Thân! em có tên trong vài bài viết la Trần Quốc Dõng.
Chúc chị khỏe và luôn hướng về quê hương, về trường xưa có thể nói nơi đã rèn ta thành người.
Hiền Tuấn mến,
XóaĐúng vậy ta lại có tư tưởng gặp nhau. Tuấn tiếp thơ hay quá. Nam Phương tiếp theo nha.
"Ước gì một chút mưa bay
Mang em trở lại chốn này ngày xưa..."
"Đưa tay hứng giọt nước mưa,
Giọt thương, giọt nhớ, giọt mơ, giọt sầu,...
Giọt trong cho mắt tươi màu,
Giọt rơi để phải nhớ nhau suốt đời.."
Mưa vẫn rơi
Từng giọt rớt xuống đời
Anh vẫn đi
Vẫn thương nhớ niệm hoài
Mong cho em nơi đó đời yên vui
Chúc Tuấn vui và mong đọc được nhiều thơ văn của Tuấn.
Chị Nam Phương thân! Khi ra trường chị dạy Quảng Ngãi mà nơi nào vậy? Em là người Quảng ngãi và còn đang dạy tại Quảng Ngãi đây.
Xóa"Ước gì một chút mưa bay
Mang em trở lại chốn này ngày xưa..."
Để ta cùng ngắm trời mưa
Cùng nghe sóng vỗ, cùng đưa nhau về
Thăm vườn kỷ niệm,..., lời thề
Thăm khu nội trú, vụng về quen nhau
Bên giàn hoa giấy khoe màu
Hẹn thề non nước bạc đầu không phai
Những bông hoa sứ anh cài
Những bông hoa dại miệt mài...tăng em....
Hiền Tuấn thân mến,
XóaMùa tựu trường đầu tiên năm 70 , Nam Phương dạy ở trường tiểu học Đức Vinh quận Mộ Đức. Năm 71 dạy trường Thu Phổ Đông thị xã và năm 75 đỗi xuống dạy trường Ba La quận Tư Nghĩa. Thị xã Quãng Ngãi là quê hương thứ hai của Nam Phương đó.
Bài thơ của Hiền Tuấn thật dễ thương, làm Nam Phương nhớ đến "Bông Sứ "
Bông Sứ trắng lòng em cũng trắng
để tôi về xanh lá tương tư
trường lớp cũ chở lòng tôi nặng
em về đâu lồng lộng bốn phương
người em gái một thời sách vở
giữ giùm tôi bông Sứ ngày xưa
trang Lưu bút còn câu Thơ dạo đó
hay đã mờ theo nắng theo mưa
và lòng em có còn giữ lại
chút bâng khuâng đứng đợi nhau về
bông Sứ rụng mưa trời lất phất
sao mắt em buồn dưới nón nghiêng che
sao lòng tôi cũng trở buồn, rất nhẹ
mưa ngoài trời - mưa thấm lạnh đời nhau
gịot vắn giọt dài, giọt mưa đan chéo
giọt sầu tôi thầm lặng tình đầu
rồi từ đó tình vào khuây lãng.
giọt mưa ơi! Bông Sứ trắng ngần ơi!
phải hồi đó, chỉ một lời dẫu ngắn
thì có đâu hai đứa lạc phương trời!
tôi gọi em và bông Sứ và, mưa
những yêu dấu của một thời dĩ vảng
dẫu năm, tháng có mịt mù hai đứa
vẫn nhớ hoài bông Sứ rụng đời nhau...
(Trần Huy Sao)
Cuối tuần vui nha Hiền Tuấn.
Chị Nam Phương thân! Ba la nay dã la thành phố Quảng Ngãi rồi. Em đang dạy cách Ba la khoảng 4km về phia trung tâm TP Quảng Ngãi.
XóaKhông phải bài thơ đâu chị, mà những câu em nối tiếp 2 câu thơ của chi đó : "Ước gì một chút mưa bay, mang em trở lại chốn này ngày xưa..." Vì đó là tâm trạng của em mỗi lần về Quy Nhơn đã được chị thể hiện trong 2 câu này.
Chúc chị cuối tuần vui vẻ
Anh sẻ thương hoài đôi mắt nai
XóaNhìn anh duyên dáng tóc em dài
Thơ anh cảm tác từ em đó
Đêm đợi em về mộng liêu trai
Văn Nhân
Thu Về Anh Nhớ Đến Em
Thu về lá rụng đầy sân
Nhớ em quay quắt mỗi lần Thu sang
Nhớ em, anh nhớ lá vàng
Ngày xưa em ép vào trang thơ tình.
Một thời kỷ niệm chúng mình
Yêu nhau vào tuổi thư sinh đến trường
Tình yêu trong trắng thân thương
Qua bao niên học chỉ thường ước mơ.
Trở thành thi sĩ làm thơ
Trải lòng trên giấy vu vơ chút tình
Bao lần cánh nhạn xinh xinh
Lời thư em viết thắm tình lứa đôi.
Nay anh xa cách phương trời
Vẫn trân trọng giữ không rời xa anh
Từ ngày tóc hãy còn xanh
Đến nay sương, muối nửa hanh đầu rồi.
Thu về vắng bóng em tôi
Nhớ sao nhớ quá đứng ngồi không yên
Đôi dòng gởi chút niềm riêng
Người xưa xa vắng triền miên…nhớ hoài.
st
Em con gái lên chùa đi lể phật
XóaNắng xuân hồng thơm đôi má tiểu thư
Mây trinh nử bay trên tà áo trắng
Anh ngây người chiêm ngưỡng đứng suy từ
Trầm hương toả khoi thiên thơm phật điện
Lời kinh huyền em nguyện có vô tâm
Không cô bé ..xinh như trăng ngà ngọc
Mà anh nghe bồ tát nhiếu mi trầm
Em quì giũa hương thơm hoa ánh sáng
Nến cháy vàng anh ngở nắng kim cang
Anh cũng có trái tim từ bi phật
Thế sao em không chứng ngộ niết bàn
Văn Nhân
Viết cho Nam Phương xuân 2013
XóaNam Phương xa xứ đã lâu
Xuân này không thể xuân sau hãy về
Nam Phương! Đà Nẵng xuân quê
Bình yên,cảnh đẹp,đắm mê lòng người
Bà Nà vẫy gọi Phương ơi
Một chốn tiên cảnh ở nơi lưng trời
Hừng đông soi nắng xinh tươi
Biển ru bờ cát vọng lời thiết tha
Xa xa dưới nắng Phật Bà
Phù hộ dẫn lối con xa trở về
Bãi biển Non Nước, Mỹ khê
Dập dìu con sóng vỗ về tuổi thơ
Sao Phương không dệt mộng mơ
Làm con én nhỏ trở về quê xuân
Sông Hàn nhân chứng bao lần
Người xưa bỡ ngỡ tần ngần nắm tay...
Ứơc cùng Phương đến một ngày
Xuân vui hạnh phúc xum vầy nơi đây
Dắt Phương đi khắp chốn này
Cho thỏa nỗi nhớ những ngày xa quê
Phương ơi ! nhớ nhé trở về
Bánh chưng,bánh tét,mứt dừa...chờ Phương.. ( BCN6 )
Cô giáo sinh nho nhỏ ơi!(Gan to ghê) mới quen thôi mà đã dám nhận lời xem phim rồi, mà còn nắm tay nửa...Chị ơi bài viết của chị vừa thật và hồn nhiên đúng là chỉ có ở những Giáo sinh SPQN thôi. Chúc chị vui.
Trả lờiXóaGiangLam mến,
XóaKhông phải là "gan to ghê" mà là cảm giác an bình khi anh ấy nhìn Nam Phương.
Chúc Giang Lam vui va chờ đọc bài viết mới của Giang Lam.
Bài viết của chị rất dễ thương. Những suy nghĩ, những cảm xúc của tuổi trẻ một thời giáo sinh hồn nhiên, vô tư... Em không nghĩ rằng tác giả bây giờ đã ở tuổi quá lục tuần mà tâm hồn vẫn trẻ trung như thế! Rất mong được đọc những bài văn của chị.
Trả lờiXóaIrene mến,
XóaKhi Nam Phương viết bài này là lúc Nam Phương đang thả hồn về thời giáo sinh thơ mộng hồn nhiên. Chúc Irene vui.
Một bài viết chân thành, mộc mạc! Cảm ơn chị đã cho em nhớ về một thời đã xa...
Trả lờiXóaTc11 mến,
XóaNam Phương rất vui biết được bài viết của mình đã đưa Tc11 trở về thời giáo sinh thơ mộng đã xa. Chúc Tc11 vui và mong đọc được nhiều sáng tác của Tc11.
Nam Phương ơi, Cám ơn đã cho P đọc một bài viết dễ thương. Chị đã gợi cho P nhớ lại nhiều kỷ niệm ngây ngô ở mái trường cũ của tụi mình. Không trí nhớ của chị tốt ghê, phục chị lắm ! Chúc sức khỏe và mong có dịp đọc thêm bài khác của chị. DP
Trả lờiXóaĐã mấy chục năm trôi qua mà chị tả về ngôi trường rõ ràng , rành mạch khiến cho em phải giật mình . Chị có một trí nhớ quá tuyệt vời và nhiều kỷ niệm đáng yêu về ngôi trường mới viết được như thế . Em mong được đọc những bài viết mới của chị
XóaDiệu Phương và Baoanh mến,
XóaMột thời để nhớ một thời để thương DP va BA nhỉ!
Chúc Diệu Phương và Baoanh vui và mong đọc được nhiều sáng tác mới.
Chị Nam Phương thân mến
Trả lờiXóaĐất Quảng Nam chưa mưa đã thấm
Rượu hồng đào chưa nhấm đã say ....
em vẫn thường nghe ông xã em ngâm nga những câu thơ này và tâm đắc lắm ( dân Quảng Nam mà). Bài văn chị viết về kỷ niệm xưa nhẹ nhàng và đầy thơ mộng của tuổi mới lớn thật hay và rõ ràng nhưng cho em tò mò một chút nhé , hỏi riêng thôi không ai biết đâu tình đầu đẹp như vậy mà có trọn ven không ? chờ đọc bài mới của chị
Thân ái
Phương Dung thân mến
XóaUi chao mới đó mà đã 5 năm trôi qua rồi Dung ơi ! Hồi ni ( 2012 ) NP mới tập tò lên mạng , Phương chưa biết chi hết , chỉ biết đọc bài của các bạn thôi. Đăng bài , đăng ảnh hay phản hồi tất cả Phương nhờ 2 cô con gái là Quỳnh My và Tú Mỹ.
Vui thiệt ! 5 năm sau Phương mới phản hồi lại cho Dung . Chúng ta ai , ai cũng hoài niệm ngày xưa dù ngày xưa ấy vui hay buồn Dung nhỉ ! . Với Nam Phương kỷ niệm thời Giáo Sinh áo trắng là một thời đẹp nhất , lưu luyến mãi không quên
Và mối tình thơ Sư Phạm đó chỉ còn trong kỷ niệm mà thôi ! .Thân chúc Dung luôn xinh tươi và vui khoẻ nhé
Thân ái ....... Đặng Nam Phương
Tịnh muốn viết 1 tí gì đó về ngôi trường SPQN dấu yêu ! 1 tí gì đó cho bạn bè ! 1 tí gì đó cho con tim tuổi đôi mươi ! Nhưng đọc bài của chi tuyệt quá ! Nên đành chờ chị viết để đọc , không phải đọc 1 lần mà đọc nhiều lần bài văn của chị ... Chúc chị khỏe ...viết tiếp để đàn em còn có cái mà đọc ...
Trả lờiXóaSao mà mi khôn thế, hãy viết những 1 tí của mi đi chứ, đừng chừ sung rụng nhé. Hiiiii
XóaBiết làm sao ! Trời sinh chẳng có 1 tí gì là thi sĩ như mi ! không có 1 tí gì văn chương như nhà văn Iren ! Thanh cảm ! Nam Phương ! Giang Lam ...Nên chi ...chỉ chờ đọc thơ tình ướt át của mi ...chờ đọc những bài văn trên điểm 10 của các bạn đồng môn ...rồi góp vài í để tỏ lòng mến phục ...để cho vơi đi tuổi già ...hihihi...
XóaCảm ơn Tịnh Võ yêu thích bài viết của Nam Phương. Nam Phương mong sẽ đọc được "1 tí gì đó về ngôi trường SPQN dấu yêu ! 1 tí gì đó cho bạn bè ! 1 tí gì đó cho con tim tuổi đôi mươi !" của Tịnh Võ. Chúc Tịnh Võ vui khoẻ.
XóaChị Nam Phương ơi
Trả lờiXóaĐúng là tuổi già làm mình ngớ ngẩn , đã đọc hết bài văn của chị mà còn tò mò nỗi gì nữa , hôm nay rãnh rỗi đọc lại thì cuối bài chị đã giã biệt rồi còn gì .
Chúc chị vui vẻ
XóaĐúng vậy Dzungnguyen ah. Mối tình thơ đó chỉ còn trong kỹ niệm mà thôi !
Chúc Dzungnguyen vui vẻ.
Tiếng Lòng Người Phương Xa
XóaNgồi một mình trong căn phòng nhỏ
Chỉ có tôi, cây bút thân yêu
Một chiếc bàn, vài trang giấy trắng
Nơi mãnh đất xa vắng quê nhà
Chốn phồn hoa sông Hàn, Đà Nẵng
Nhưng còn đây văng vẵng trầm tư
Bởi tâm hồn khư khư nỗi nhớ
Nhớ em xưa tiếng gọi mượt mà
Tiếng đậm đà răng, rứa, mô,tê
Trong bốn bề hoàng hôn không khói
Khiến lòng ta thấy nhói đau hơn.
PeTer st
Co giao sinh nho nho 'bay gio da la BaNoi ba Ngoai roi ma van con tre lam va rat xinh xan voi chiec ao dai mau xanh thien thanh , Huong Binh cung 'me ' nua huong gi ....
Trả lờiXóaCam on bai viet cua Phuong va ky uc rat tot , nho that ti mi
Huong Binh rat hanh dien duoc chuyen tro voi co 'giao sinh nho nho 'moi tuan .minh mong co ngay gap lai 'co giao sinh nho nho 'bang xuong bang thit [sau 2 tieng ruoi dong ho lai xe
Hang tuan tui minh tro chuyen vui ghe .....chuyen su pham...chuyen noi tru
Trả lờiXóachuyen xua ....chuyen nay....linh tinh.....va linh tinh .......nhung sao minh
noi khong het chuyen rua hi ?
Noi mai.....noi hoai nha Huong Binh
Chuc vui khoe......Nam Phuong
Nam Phuong oi ! Thu goi sao NP khong hoi am ? Facebook...Trang SP cung khong
Trả lờiXóathay Phuong dau ! Mong nhieu lam !
Biển Quy Nhơn một thời để nhớ
Rặng thông già vi vút lao xao
À ơi mãi khung trời kỷ niệm
Rót vào hồn khúc nhạc nhớ thương.
HH
SONG HAN cua Nam Phuong day !
Trả lờiXóaSông Hàn
Bờ Tây ngày đã dần phai
Bờ Đông nắng vẫn trãi dài lối đi
Bước chân còn ở bờ ni
Ngóng qua bờ nớ tiếc chi nắng vàng
Lửng lơ con nước sông Hàn
Hiểu lòng viễn khách muốn sang đôi bờ
Bên nào cũng đẹp như thơ
Bên Đông ai đợi, ai chờ bên Tây
Thôi thì hẹn giữa cầu quay
Cùng nhau say đắm ngất ngây biển trời
( TCL )
Tiếng Sông Hàn
XóaGiòng sông Hàn êm ả lững lờ trôi. Những cơn sóng nhỏ vỗ lao xao đập vào bờ tạo nên những âm thanh rì rào thật êm ái. Trời trong xanh, gió hiu hiu, tàu thuyền tấp nâp. Xa xa thấp thoáng những cánh buồm ...
Đây là lần đầu tiên Phương trở lại nơi đây sau nhiều năm xa cách. Bờ sông Hàn nhiều kỷ niệm thân thương.
Trời đã về chiều, sóng nước sông Hàn vẫn không ngừng rì rào. Trong tiếng gió Phương nghe như một điêu nhạc êm len nhẹ vào tiềm thức Phương. Những giọt nước mắt rơi nhanh trên má. Thời gian vùn vụt trôi qua với biết bao thăng trầm, thay đổi. Nhưng trong Phương muôn đời sóng nước sông Hàn không bao giờ đổi thay....
Đây vẫn là giòng sông Hàn hiền hòa thơ mộng của thành phố Đà Nẵng quê Phương. Đây vẫn là nơi chúng ta ôn bài thi trong những ngày hè nắng chói chang với tiếng ve ran dưới bóng mát của những cây phượng đỏ. Đây là những cơn gió mát mơn man thổi, ươm đầy những ước mơ và hoài bảo của chúng ta ngày mới lớn. Mây vẫn xanh, sóng vẫn vỗ rì rầm. Và hình như Phương đang nghe tiếng sông Hàn mênh mông hát những âm điệu du dương .!
Nam Phương
Sông Hàn
Bờ Tây ngày đã dần phai
Bờ Đông nắng vẫn trãi dài lối đi
Bước chân còn ở bờ ni
Ngóng qua bờ nớ tiếc chi nắng vàng
Lửng lơ con nước sông Hàn
Hiểu lòng viễn khách muốn sang đôi bờ
Bên nào cũng đẹp như thơ
Bên Đông ai đợi, ai chờ bên Tây
Thôi thì hẹn giữa cầu quay
Cùng nhau say đắm ngất ngây biển trời
( TCL )
Dung nghe Hoang Hai yêu cầu chi nữa !
XóaNhớ lời rằng, "Hữu xạ tự nhiên hương"
Cao dong y voi Duy Khoa ! Cao va Phuong la doi ban .
Xóa( Thanh Mai Truc Ma ).
Va Cao luon mong :
“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ…”
Cao.
Thanh mai trúc mã ! Tôi thật là ái mộ! Chúc vui
XóaHH
HH nghĩ nếu NP viết Tình xa chắc hay hết ý!
Trả lờiXóaNam Phuong oi ! Nho viet nha .
Co nhan !
Hữu Xạ Tự Nhiên Hương...!Than ai....DK
XóaÔi chao! Là cái ngày xưa
Ôi chao! Là cái ngày xưa
Cái ngày xưa ấy sao chưa lụi tàn?
Còn đây nỗi nhớ miên man
Lá rơi nhẹ, đường cái quan em về
Theo từng bước nhẹ đam mê
Đêm quên mất ngủ,tỉ tê dế mèn
Gặp em chẳng dám nói năng
Mộng mơ về viết bao trang thơ lòng
Gởi theo trời biển mênh mông
Hồn yêu trong vắt thầm mong gặp người
Vô tình em vẫn nói cười
Vô tình chẳng biết cái đuôi sau mình
Vô tình thật sự vô tình
Người không đơn lẻ bóng hình chiều mưa
Ôi chao! Là cái ngày xưa
( TCL)
Toc Bim Ngay Xua !
Trả lờiXóaTóc bím rẽ đôi hai ngả nhớ
Một bên vương vấn, một bên chờ
Tôi theo bên trái hồn ngơ ngẩn
Sang phải tình dâng tràn ý thơ
Hương tóc thơm nhẹ ngang ngõ vắng
Dâng tình chất ngất mộng chơi vơi
Em về bên ấy nào đâu biết
Nửa mảnh tim tôi đã mất rồi
Thuở ấy hồn tôi tựa cát trắng
Em qua in dấu đậm sầu tương
Hương trầm trên tóc còn vương vấn
Cơn gió đìu hiu mây tím buồn
Hương tóc chiều nay ray rứt nhớ
Trên cành chim hót lẻ loi sầu
Vầng trăng sóng nước còn soi bóng
Tóc bím ngày xưa giờ chốn nao ?
( L )
Co Giao Sinh Nho Nho Oi !
Trả lờiXóaDau chan Troi hay cuoi Bien Tui nhat quyet tim duoc Co !
Phượng hồng
Tôi đã để người con gái ấy chở mùa hè 18 của tôi đi theo những cánh phượng hồng trong ngẩn ngơ và tiếc nuối…
Cuộc sống đầy ồn ào náo nhiệt khiến tôi tạm quên đi một thời trai trẻ đầy mộng mơ và lắm nỗi niềm. Bỗng hôm nay, tôi giật mình nhìn thấy “em”, mà không phải em, chỉ là cô bé ấy mặc tà áo dài trắng nữ sinh giống em ngày cuối ra trường.
Ngày ấy, cái nắng tháng năm vàng như mật ngọt nhảy nhót trên những chùm hoa phượng giữa trưa hè. Ngày ấy, tôi đã phát hiện ra trái tim mình lỗi nhịp, nó không thể đập một cách bình thường mỗi khi tôi thấy em. Nhưng em vẫn hồn nhiên không biết đến một ánh mắt mong chờ.
“Chùm phượng vĩ em cầm, là tuổi tôi 18
Thủa chẳng ai hay thầm lằng mối tình đầu”
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại…
Phượng hồng của nhà thơ Đỗ Trung Quân và nhạc sĩ Vũ Hoàng viết hay quá, đúng quá, đã nói hộ lòng tôi. 18, tôi vẫn còn nhát lắm, cho nên đến tận bây giờ, nhiều năm trôi qua, thứ tình cảm nguyên sơ, đầu đời tôi vẫn còn giữ trọn trong tim và dĩ nhiên em chẳng bao giờ biết được.
Nghịch lý trong trái tim tôi lúc ấy là muốn em biết nhưng lại chẳng dám nói ra. Tôi ngây thơ “nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi” rồi cuối cùng lại hờn dỗi với chính mình, và cả với em “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”. Có lúc tôi như một gã khờ ngẩn ngơ theo tà áo em bay, gieo những vần thơ vào trang vở, nhưng “mang đến lại mang về” vì thơ… không dám gửi.
Tôi buồn, tôi ngẩn ngơ nhìn em đi qua và em mang theo cả mùa hè kỉ niệm…
Tôi hôm nay lặng ngắm những chùm hoa phượng đang đỏ rực cháy giữa bầu trời qua ô cửa sổ trong tiếng nhạc chậm, buồn nhưng sâu lắng và da diết của bài Phượng hồng. Em của tôi ngày ấy lại chợt ùa về trong cơn mưa đầy giăng mắc, mơ hồ…
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?”…
Phải, mùa hè của tôi ngày ấy, em đã giữ mất rồi… Mối tình đầu của tôi!
HH
Làm sao để quên em?
Trả lờiXóaDù đã cố gắng nhưng anh vẫn không thể xóa mờ hình bóng em khỏi trái tim mình.
Cũng giống như rất nhiều đêm về trước, đêm nay tôi lại không thể nào chợp mắt được vì nhớ em. Tôi cũng chẳng biết tại sao đã từng ấy thời gian trôi qua rồi mà bóng dáng em vẫn cứ quấn chặt lấy trái tim để rồi thỉnh thoảng lại ám ảnh sang cả trí óc mình. Tôi đã tự hứa với lòng mình là phải quên em đi, nhưng bao nhiêu lần hứa là từng ấy lần tôi thất bại cho dù đã cố gắng rất nhiều
HH
Chiều nhớ
Trả lờiXóaNhớ em đợi em đợi buổi chiều
Tình yêu đong đếm được bao nhiêu
Em đi đâu để anh chờ đợi
Hỡi nỗi buồn khóc mãi không vơi
Không em chiếc lá sao tàn vội?
Lỡ hẹn đôi lần lá mãi trôi
Không em ánh mắt sao buồn vậy?
Lỡ hẹn đôi lần nước mắt rơi
Anh tự trách ngại ngùng ngày ấy
Để giờ đây đánh mất làn mây
Làn mây tình yêu anh gìn giữ
Ngọn gió nào lặng lẽ mang đi
Hận gió, trách gió, trách được chi
Buồn em, trách em, trách làm gì
Vì anh đã thầm thương thầm nhớ
Nhớ một người bóng dáng mộng mơ
Ngu ngơ đôi mắt chờ em mãi
Lác đác vần thơ đón ban mai
Xa xăm ai đó trông em đó
Man mác buồn kia chạy trốn đời
Nhưng anh vẫn nở nụ cười
Bên khung cửa đó có người đợi em
ST
Cảm ơn Hoàng Hải luôn chia sẻ và động viên Nam Phương
XóaThân chúc Hải vui khoẻ . Mến
Nam Phuong men !
Trả lờiXóaChúc Phương vui ! Mong gặp lai.Rất mong
DK
Hữu Xạ Tự Nhiên Hương ! Mến tặng ! DK
Trả lờiXóaHữu Xạ Tự Nhiên Hươn
Trả lờiXóaGhê gớm nhỉ lại yêu cầu chi nữa !
Thơ tứ hay thì tất có người thương
Nhớ lời rằng, "Hữu xạ tự nhiên hương"
Nàng Thơ hỡi, em nơi đâu biền biệt
Nhớ em lắm, nhớ hòai, nhớ da diết
Nên làm thơ tha thiết gọi tên em
Bóng hình em choán ngập cả trái tim
Một ngày vắng, ba thu dài dăng dẳng
Rượu không uống anh nhắp này chén đắng
Xót xa hòai nỗi nhớ thấm thịt xương
Sáng thu này lành lạnh đậm hơi sương
Muôn lá rụng phủ đầy trên sân cỏ
Ừ anh nhớ Nàng Thơ ơi, rất nhớ
Nói ra hòai chẳng khoây khỏa được đâu
Nên cam gan viết lời nhắn yêu cầu
Em hãy ghé kẻo hồn thơ cạn mực
Nguyên Đỗ
Thời Áo Trắng
Trả lờiXóaNày cô bé còn mơ thời áo trắng
Khúc khích cười sao lại ngó bâng quơ
Để trời đêm chỉ toàn ánh sao mờ
Hồn tập tễnh làm thơ thời mới lớn
Này cô bé có bước chân chim sáo
Đang vui cười sao bỗng bặt im ngay
Để đưòng về sao nhiều lá me bay
Tà áo trắng như là bao cánh bướm
Này cô bé mái tóc dài tha thướt
Kẹp bồng bềnh trói buộc mảnh tình si
Đang cười vui sao bỗng chớp hàng mi
Hồn phiêu bạc bỗng thành mây viễn xứ
Này cô nhỏ … sao lại nghiêng vành nón
Để vô tình mây trắng vẩn vơ bay
Giận ai đâu .. sao lại lỡ thở dài
Thơ viết mãi vẫn chưa vào cung bậc
Này cô nhỏ … có còn hay hờn dỗi
Tóc buông dài vương sợi nhớ tương tư.
TNP
Anh nhớ em trong những buổi chiều thu se lạnh / Nỗi nhớ ngọt ngào giấu kín một khoảng trống trong tim / Nhớ con đường xưa rợp bóng mành liễu rủ / Nhớ những quán vỉa hè một thời hai đứa dấu tay nhau.
Trả lờiXóaHH
Anh nhớ em trong những buổi chiều thu se lạnh / Nỗi nhớ ngọt ngào giấu kín một khoảng trống trong tim / Nhớ con đường xưa rợp bóng mành liễu rủ / Nhớ những quán vỉa hè một thời hai đứa dấu tay nhau.
Trả lờiXóaHH
Anh nhớ em trong những buổi chiều thu se lạnh / Nỗi nhớ ngọt ngào giấu kín một khoảng trống trong tim / Nhớ con đường xưa rợp bóng mành liễu rủ / Nhớ những quán vỉa hè một thời hai đứa dấu tay nhau.
Trả lờiXóaHH
Trở Lại Sông Hàn
Bao năm đau đáu ngày trở lại
Tình Sông Hàn khắc khoải nhớ thương
Xứ Đà nặng nghĩa quê hương
Tuổi thơ...ngày ấy... vấn vương bước về
Nay gặp lại nơi quê yêu mến
Gió Thu về quyến luyến bước chân
Nghe tiềm thức gọi bao lần
Giấc mơ xum họp bỗng dần hiện ra
Sóng dâng khúc nhạc hòa nước mắt
Bờ sông Hàn quặn thắt nhớ thương
Bao nhiêu kỷ niệm còn vương
Phượng hồng ghi dấu nỗi buồn ngày xa
Rưng Rưng lần tìm ra chốn cũ
Nơi hò hẹn...bỡ ngỡ ngày xưa
Đâu đây tiếng vọng đàn khuya
Cảnh còn… người cũ như vừa đi thôi
Lặng lẽ nghe những lời trong gió
Mắt nhìn quanh cứ ngỡ... bạn mình,
Cùng chờ đón ánh bình minh
Sông Hàn ngân khúc nhạc tình lâng lâng
.......
gửi lại nắng gió vần thơ nhé
Để bạn tôi gắn bó nơi này
Hương quê ấp trọn vòng tay
Ôm người Tóc Bím như ngày còn thơ
Xuân Sơn viết Tặng NP sau khi đọc bài viết Tiếng Sông Hàn của bạn...
21/9/2013
Tiếng Sông Hàn
Trả lờiXóaGiòng sông Hàn êm ả lững lờ trôi. Những cơn sóng nhỏ vỗ lao xao đập vào bờ tạo nên những âm thanh rì rào thật êm ái. Trời trong xanh, gió hiu hiu, tàu thuyền tấp nâp. Xa xa thấp thoáng những cánh buồm ...
Đây là lần đầu tiên Phương trở lại nơi đây sau nhiều năm xa cách. Bờ sông Hàn nhiều kỷ niệm thân thương.
Trời đã về chiều, sóng nước sông Hàn vẫn không ngừng rì rào. Trong tiếng gió Phương nghe như một điêu nhạc êm len nhẹ vào tiềm thức Phương. Những giọt nước mắt rơi nhanh trên má. Thời gian vùn vụt trôi qua với biết bao thăng trầm, thay đổi. Nhưng trong Phương muôn đời sóng nước sông Hàn không bao giờ đổi thay....
Đây vẫn là giòng sông Hàn hiền hòa thơ mộng của thành phố Đà Nẵng quê Phương. Đây vẫn là nơi chúng ta ôn bài thi trong những ngày hè nắng chói chang với tiếng ve ran dưới bóng mát của những cây phượng đỏ. Đây là những cơn gió mát mơn man thổi, ươm đầy những ước mơ và hoài bảo của chúng ta ngày mới lớn. Mây vẫn xanh, sóng vẫn vỗ rì rầm. Và hình như Phương đang nghe tiếng sông Hàn mênh mông hát những âm điệu du dương .!
Nam Phương
Mấy độ trăng tà pha tóc trắng,
XóaThuyền về có lỡ chuyến đò ngang.?
Trăng nước Hàn giang đêm tịch lặng..
Son vàng tỉnh giấc thoáng trăm năm..!
Duy Khoa
Mai về Đà Nẵng ngắm dòng sông
XóaNước mãi xa trôi nhớ não lòng
Bè bạn Thầy Cô ......đời mỗi ngả
Sông Hàn chao nước bóng lay tan !
TTST
Xin mời các bạn hãy nghe câu chuyện dưới đây:
Trả lờiXóaCâu chuyện kể laị rằng có 2 người bạn cùng đi băng qua sa mạc...
Một ngày nọ, họ caĩ nhau và một trong 2 ngươì bị ngươì kia đấm cho một quả vaò mặt.
Ngươì bị đánh không noí một lời, anh viết trên baĩ cát gần đó:
" Hôm nay ngươì bạn thân cuả tôi đã đấm vào mặt tôi"
Họ tiếp tục đi và một ngày kia đến một hòn đảo nhỏ, họ quyết định xuống tắm, chẳng may
ngươì bị đánh hôm qua bị lún sâu vào một hố cát nhưng đưọc bạn mình cứu thoát.
Khi ra đến nơi an toàn, ngươì được cứu dùng dao khắc lên đá: " Hôm nay bạn tôi đã cứu tôi!"
Người bạn kia thấy vậy liền hoỉ:
" Sao lúc tôi đánh anh, anh ghi vào cát, còn chuyện tôi cưú anh, anh lại khắc vào đá?"
Ngươì bạn kia đáp:
" Khi ai làm tổn thương bạn, hãy ghi vaò cát để gió cuốn đi khỏi ký ức bạn.
Còn khi ai mà làm điêù tôt cho bạn thì hãy ghi tạc lên đá...để thơì gian còn giữ lại mãi!!!"
( Sưu tập )
Câu chuyện ý nghĩa ,hay . Cảm ơn Nam Phương đã chia sẻ nhé
XóaChúc NP xinh , vui nha
Thân ái
Trường đã xa rồi tuổi ấu thơ
Trả lờiXóaMuôn trùng hoài niệm ngỡ trong mơ.!
Từ khi xếp bút đời trăm ngã..
Mấy thuở tao phùng dạ ngẩn ngơ.!
Cảm ơn và thân chúc Duy Khoa và gia đình luôn an lạc hạnh phúc .
XóaVũ rất thích đọc những dòng tâm sự mộc mạc chân tình của cô giáo Nam Phương . Vâng ! Tuổi thơ, không phải là khi ta vừa được sinh ra, tuổi thơ cũng không hẳn là khi ta nhỏ tuồi, Tuổi thơ là nơi mà tâm hồn ta trong vắt như pha lê, ánh mắt trong trẻo như buổi sớm ban mai, và nụ cười giòn tan như tia nắng sau vườn
Trả lờiXóaChắc sẽ không cần nói gì, chỉ cần nhìn lại, thật gần, thật chậm, chỉ có dòng nước mắt để tự lăn trào, và trái tim thổn thức tìm về chút trong trẻo ngày xưa !
Thân ái��������������������
Áo học trò trắng mãi tuổi ngây thơ
XóaThương nhớ quá những ngày xưa kỷ niệm
Cảm ơn Vũ và chúc Vũ an bình hạnh phúc
Nam Phương
Đúng là " cô giáo sinh nho nhỏ " dễ thương ơi là dễ thương !
Trả lờiXóaThanh Thanh đã đọc tất cả bài viết của cô Nam Phương trên trang SPQN . Lối hành văn của cô giáo rất đặc biệt , vừa hồn nhiên, tao nhã , vừa êm đềm , sâu lắng , vừa ý nhị lại vừa thi vị !
Ngưỡng mộ !
Cô Nam Phương cảm ơn và thân chúc Thanh Thanh và gia đình luôn an lạc hạnh phúc .
XóaThân ái
Ngày đầu tiên bỡ ngỡ đến trường đáng nhớ nhất trong đời Nhưng ngày chia tay ra trường là ngày đã để lại trong tâm trí mỗi người trong cuộc một dấu ấn sâu đậm nhất, ấn tượng nhất chen lẫn cả niềm vui lẫn nỗi buồn không thể nào quên được. Phải không " Cô Giáo Sinh Nho Nhỏ " vừa xinh đẹp vừa tài hoa ơi ! Thân ái
Trả lờiXóaTheo tháng ngày thời gian kỷ niệm đã trôi đi , xa mãi tầm tay với nhưng tuổi học trò vẫn còn ở lại trong lòng mỗi chúng ta.
XóaNhững tình cảm ấy tuy rất nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, rất đậm đà khắc sâu trong từng mạch máu đang lưu chuyển qua mỗi nhịp đập của con tim và đọng lại với dòng thời gian.....
Cảm ơn PeTer đã chia sẻ cùng Nam Phương , chúc PeTer an bình hạnh phúc
Thân ái
Chỉ xin một chút hương ngày cũ
Trả lờiXóaKỷ niệm hoài mơ gọi cố nhân
Nắng hạ thu vàng thơ dấu ái
Nhạt nhòa hư ảnh bóng phù vân
Hoa Quỳnh
VỀ LẠI BÊN ĐỒI
Trả lờiXóaHôm xưa về lại bên đồi
Trùng trùng lau lách bôì hồi nắng vương
Tiếng gà trưa gáy bên nương
Lắt lay ngọn cỏ hoang đường dáng ai...
*
Về đồi sương phủ sớm mai
Hoa sim tím ngát chờ ai lối về
Ngắt nhành hoa dại si mê
Tìm trong màu nhớ tràn trề dấu xưa..
*
Chùm sim chín lịm đong đưa
Khẽ khàng bước nhẹ nắng trưa ngỡ ngàng
Hương xưa tưởng đã phai tàn
Nhớ môi ai ngọt nắng loang cuối đồi !
Thục Uyên
Sao em lại chọn nghề nhà giáo?
Trả lờiXóaĐể bụi phấn vương trên tấm áo dài.
Để bảng đen em vẽ con đường nhỏ.
Cho học trò mải miết đến tương lai.
*
Sao em lại chọn nghề nhà giáo?
Chọn con đò đưa khách qua sông,
Ngàn vạn người qua,bao tấm tình gửi lại.
Còn dòng sông cứ cháy mãi đến vô cùng.
Mimh Minh
Đọc đoạn văn ni Quỳnh My nhớ bà Ngoại lắm
Trả lờiXóa" Cô Giáo Sinh Nho Nhỏ " ơi !!!
Mẹ tôi đón tôi ngoài cổng trường thi. Tôi hớn hở khoe với mẹ.
-Mẹ ơi...! Con đậu chắc rồi mẹ à.
Mẹ cười xoa đầu tôi.
- Con nhỏ ni...!
Kỳ tuyễn sinh này. Thí sinh dự thi rất đông. Nhưng đậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi đã đem vinh dự cho gia đình tôi. Nhất là cho mẹ của tôi. Mặt tôi tươi sáng bao nhiêu thì mặt me tôi càng vui càng rạng rở hơn. Mẹ tôi dắt tôi đi phố Đà Nẵng. Mẹ mua thưởng cho tôi cái đồng hồ đeo tay nạm vàng mười tám thật tốt, thật đẹp cùng với áo quần vở bút, vali để đi học. Tôi vừa đi vừa nhảy. Mẹ mắng yêu tôi.
- Con là nữ giáo sinh sư phạm rồi đó. Con gái nên dịu dàng, thùy mị nghe con.
- Dạ thưa mẹ con nghe rồi.
Nhưng thật tình tôi chỉ muốn chạy u về nhà để ngắm nghía, để mân mê những món quà mẹ mới mua cho tôi.
Quỳnh My