Lần đầu xa nhà, xa quê, tôi bỡ ngỡ và lo sợ, may mà các bạn thời trung học như: Đồng, Hồng, Hoa Pháp đã giúp tôi yên tâm hơn ở thành phố biển xa lạ này. Rồi sau đó, nỗi buồn xa quê tan biến, tôi nhanh chóng hội nhập với tất cả bạn bè cùng trang lứa trong “Thiên đường mặt đất” của chúng tôi. Đó là khu nội trú nữ thân thương, nơi chất chứa nhiền kỷ niệm êm đềm của tuổi thanh xuân.
Khi còn trẻ, tôi đã bận rộn với những lo toan cơm áo gạo tiền của cuộc sống đời thường nên đôi lúc kỷ niệm cũ thoáng hiện, thoáng mất…Bây giờ, khi “gió heo may đã về” thì lẫn khuất đâu đó trong tôi, những kỷ niệm của tháng ngày nội trú bỗng xôn xao réo gọi nhau về…
Ôi cái thời nội trú! Chúng tôi một lũ đứng thứ ba sau ma quỉ, (mặc dầu đang được đào tạo để trở thành những thầy cô giáo) khi đã “quen nước, quen cái” bắt đầu “quậy”: Giả bộ đau để được xe trường đưa ra phố. Việc bại lộ, may nhờ thầy Trắc độ lượng đã không phạt mà còn mua cho tôi, Vân, Phước mỗi đứa một ổ bánh mì. Thầy ơi, chúng em không bao giờ quên lòng bao dung của Thầy. Chúng tôi bốn đứa ở 1 phòng, mỗi đứa mỗi quê, mỗi cảnh nhưng thương nhau như ruột thịt, vui buồn san sẻ cho nhau. Thư của”Fan hâm mộ” từ xa gửi đến cho tôi, cả phòng đọc chung rồi rúc rich cười. Cuộc tình của tôi và người ấy lãng đãng, bồng bềnh như mây, như khói, cho đến khi tôi ra trường thì tình yêu ấy cũng “Gone with the wind”.
Năm nhị niên thì không còn gặp hên nữa. Tôi bị giám thị bắt quả tang đang nấu chè trong phòng nội trú, bị trừ 2 điểm hạnh kiểm. Chính vì điểm trừ này mà thứ hạng ra trường của tôi, Vân, Phước bị tụt xuống mấy chục bậc. Thế là vỡ tan cái mộng chọn nhiệm sở gần nhà.
Năm 1972 tôi đến nhận việc ở trường Phú Thạnh , Quế Sơn với tâm trạng không vui. Thế nhưng hiệu trưởng trường là anh Lư học trước tôi một khóa. Chính anh làm tan đi những lo buồn vì phải dạy xa nhà trong tôi. Không biết tôi có duyên hay không mà được anh Lư đưa đón đi dạy rất ân cần chu đáo.
Tôi bắt đầu mơ mộng đến cuộc sống tươi đẹp trong tương lai nhưng đã có một sự cố bất ngờ làm đảo lộn những ước mơ, hoài bão trong tôi, đưa tôi sang một ngã rẽ khác đến một bến bờ hoàn toàn xa lạ. Gần hè năm 1973 tôi xa trường Phú Thạnh cùng các em học sinh thân yêu không kịp nói một lời từ giã khi năm học còn dở dang!!! Tôi xa thầy hiệu trưởng dễ mến của tôi đã 41 năm rồi chưa một lần gặp lại. Bây giờ hình bóng anh chỉ còn là một vệt khói mơ hồ lẫn trong mù sương ký ức của tôi.
Sau năm 1975 tôi về dạy ở Điện Bàn quê tôi. Với mức lương khiêm tốn trong bối cảnh chung của đất nước còn khó khăn nên tôi phải vừa đi dạy vừa làm nông dân để nuôi nghề tay phải của mình. Khi hai con tôi gần đến tuổi vào đại học, tôi liều mạng “Nam tiến” mong tìm một cơ hội tốt hơn để nuôi chúng ăn học đến nơi đến chốn.
Trong 20 năm sống và dạy học ở Sài Gòn tôi không bao giờ quên sự cưu mang, giúp đỡ của Bạch Vân, Kim Trâm (SPĐN), Hoa Pháp, Hồng, Đồng, Tài, Bích Thắng, Tuyết Hoa…Các bạn đã chia sẻ ngọt bùi, yêu thương mẹ con tôi chẳng khác gì ruột thịt. Chính nhờ sự giúp đỡ đó mà tôi nuôi hai con ăn học nên người. Ân tình đó tôi không bao giờ quên. Cám ơn những người bạn trên cả tuyệt vời đã tiếp sức giúp tôi them nghị lực để chống chọi với phong ba bão táp đời tôi. Tôi tri ân Ban giám hiệu trường Trần Quốc Toản quận Tân Bình TP. HCM là cô Nguyễn Thị Nguyệt, thầy Nguyễn Nghĩa Dũng bằng tất cả tấm lòng với “người xưa” nếu có cơ duyên đọc những dòng này cho tôi gửi lời xin lỗi – Dẫu muộn màng!!!
Qua những thăng trầm, dâu bể của cuộc đời, đọng lại trong tôi vẫn chỉ là 2 năm học SPQN và khu nội trú nữ thần tiên.
Kỷ niệm cũ tưởng chừng như mất hút.
Bỗng quay về trong nỗi nhớ miên man.
Quá khứ nào đã xa, chỉ còn nuối tiếc.
Ngược thời gian, tìm lại chút đá vàng!!!
Đà Nẵng, cuối đông 2013
Nguyễn Thị Kim Thơ
Khóa 9 SPQN
Bài viết nhẹ nhàng của một khung trời kỷ niệm , Cảm ơn chị Kim Thơ đã san sẻ . Chúc vui
Trả lờiXóaCảm ơn Bạn đã chia sẻ những nỗi niềm với đồng môn. Rất vui vì được bạn đồng cảm
XóaBồi hồi kỉ niệm trường xưa
Trả lờiXóaNhớ thương viết mấy cho vừa Thơ ơi
Chỉ là "một chút cuộc đời"
Mà sao ray rức đầy vơi nỗi niềm
Trường xưa ,người xưa giờ cũng đã xa nhưng kỉ niệm xưa vẫn ngọt ngào và ấm áp trong lòng mỗi chúng ta
Trả lờiXóaphải vậy không Thơ ?
_ Xin cảm ơn bạn Kim Thơ : Được đọc một bài văn hay . . .
Trả lờiXóa_ Xin cảm ơn BBT : Cho nhìn lại hình ảnh ngôi trường và con đường ra cổng , thời tôi đang học . . .
" Nơi đây lập nghiệp thời trai trẻ
Nghiệp dĩ còn mang . . . đến lúc nằm "
NTKimTHƠ..chào bạn .
Trả lờiXóaHình như đã đọc một hai lần rồi. RỨA MÀ bửa ni đọc lại vẫn thấy..." Chỉ là một chút cuộc đời..MÀ SAO ray rức đầy vơi nỗi niềm " ( ĐanThanh )
Nếu như ở Saigòn, ngồi uống cafe chắc thắm thía hơn...một cgs K9 khá lạ lùng...
Chúc KT gặp thật nhiều may mắn và cũng thật nhiều niềm vui trong năm con ngựa...
Nghe Kim Thơ nói Chí Hải đọc Kỷ yếu của Đà Nẵng không chê mà lại khen.
XóaLàm bắt mệt, tuy không hoàn hảo. nhưng được khen cũng mát cái bụng.
Cảm ơn nhiều nhiều nghe
Nếu có dịp ra ĐN thì cafe Đn cũng thấm thía lắm Chí Hải ơi . ĐanThanh
Cám ơn Chí Hải ,rất nhớSG , rất mong có dịp vào SG để cafe với các bạn nhưng còn bận quá chưa sắp xếp được .Gởi lời thăm Bich Tuyền .Sẽ gặp lại cá bạn một ngày rất gần .
Trả lờiXóa