Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Bài viết ngắn

                                                                                                              Ai Tran Tran Thi
             


                   
             


     Nhận ngày họp mặt Sự phạm QuiNhơn khóa 8 tại NhaTrang ngày 12/6 và tại Sài Gòn Gòn ngày 3/7/2016 , Ái Trân bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên Trân chia tay với gia đình , cha mẹ và các em , lần đầu tiên một mình lên máy bay đi Qui Nhơn! Lúc này, hai từ Qui Nhơn đối với Trân thật xa xôi, thật lạ lẫm, thật kỳ bí ! Suốt thời gian ngồi trên máy bay, Trân vừa buồn vừa tự giận mình sao xin đi học ngành này làm gì! Sao không kiếm một ngành nào khác học tại Nha Trang , vừa đỡ tốn tiền của ba má, vừa có thời gian bên cạnh má trông nom các em những lúc ở nhà để má yên tâm đi làm ! Vừa giận vừa tự trách vừa nhớ hai đứa em gái út Chiêu - Duyên lúc nào cũng bị bô chị ơi ! Chị ơi đòi chị bế ! Tôi đã khóc liên tục đến nỗi cô tiếp viên hàng không cứ khẽ khàng vỗ về- em có sao không ? ! - Thêm vào đó , vì là lần đầu tiên ngồi máy bay, tôi bị khó chịu, buồn nôn ! Đến lúc máy bay ngừng, vừa đi xuống tháng máy bay là tôi nôn thốc nôn tháo.... Chao ơi ! Chỉ muốn về lại với bà má các em thôi! Vừa đúng lúc có tiếng nói bên cạnh - phải em là Ái Trận không? Tôi quay lại. Thì ra anh họ tôi là anh Tôn Thất Nghi, đến đón tôi và đưa tôi đến trường SPQN . Đứng trước cổng trường, cảm giác xa lạ và cô đơn làm tôi run sợ, tôi không muốn vào .Nhưng anh Nghicho tôi biết anh cũng thì đậu vào Trường này làm tôi yên tâm và yên lặng rẽ hành lang vào văn phòng trường gửi giấy báo thi đậu. Sau đó tôi được đưa đi nhận phòng nội nội trú, và rồi... chẳng bao ngày , tôi đã hoàn thành hai năm học. Tôi nhận công tác đầu tiên là Trường Sơn Phương quận Sơn Tịnh , tỉnh Quảng Ngãi..              Thực tế của ngôi trường làm tôi ngạc nhiên ! Đó là một căn nhà chỉ có ba gian, mái tranh, nền đất ,vách phên đất bện tre. Lớp năm mà tôi được thầy hiệu trưởng phân công cho tôi day chỉ khoảng hơn hai chục em . Nhưng eo ôi ! Sao mà có nhiều em nam sinh còn cao lớn hơn hơn cả tôi nữa ? Tôi khép nép đứng sau, Thầy hiệu trưởng giới thiệu tôi với lớp mà nghe tim mình đập thình thịch ..và tôi chẳng dám nhìn một em nào !!! Tôi đứng bên cạnh bàn dành cho tôi mà cảm giác thấy như mình đang bị chế nhạo vì mình quá ốm yếu nhỏ con ( chỉ vì lúc ấy tôi chỉ nặng hơn 35 kg và cao1'53 m mà thôi, nếu thêm đôi giày bảy phân thì cũng chỉ là ... ) Cuối lớp, hình như mấy em nam nhìn tôi rồi chụm vào nhau thì thầm. Tôi lo quá... có lẽ tôi ..Rồi tôi cũng nhận lớp .... Nhưng đến tháng tư, trời chuyển mưa... Mưa to, gió lớn, bầu trời Quảng Ngãi xám xịt ...bão ào ào kéo sập mái trường nhỏ bé ấy . Thầy trò chúng tôi không chốn nương thân để dìu nhau cho hết chương trình học. Sắp đến ngày các em phải dự thì tiểu học mà trường vẫn chưa được sữa chữa xong, tôi đành cho các em học theo nhóm tại nhà của một một số phụ huynh ,hoặc trong một ngôi đình... Rồi cũng đến ngày đi thi tiểu học.. các em đậu vào trường cấp hai của tỉnh được 17 em, rớt hai em , tôi nhìn các em mà mừng mừng tủi tủi... Thầy hiệu trưởng chắp tay , mỉm cười , lẩm bẩm .. Đấy là năm dạy học lầu tiên của tôi với bao buồn vui, gian nan khốn khó trong nỗi nhớ nhà thương nhớ quê hương. ..Vậy mà, cuộc đời như giòng nước chảy, xuôi theo bao ghềnh đá hang hóc, lên cao xuống thấp, thấm thoát đã hết một đời trong ngành giáo dục . Các bạn ơi ! Chặng đường chúng ta đã đi qua , đã có lúc tự hào ,đã có lúc đau khổ , đã có lúc muốn quay lưng, vậy mà sao đến hôm nay chúng ta vẫn thấy lòng lâng lâng trong niềm tự hào " Chúng ta là đồng môn của trường Sự phạm Quí Nhơn " dù bất cứ của khóa nào phải không các bạn tôi ơi !!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...