Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

MỘT THOÁNG TRƯỜNG XƯA.


                                                                                                                   Sương Lê Nguyên





     Từ lúc rời Trường Sư phạm QN đã 43 năm. Thời gian xa cách so với chiều dài lịch sử thì thật ngắn ngủi, so với đời người thì thoảng như " bóng câu qua của sổ " cái ngày xưa của quá khứ sẽ qua đi, nhưng hồi ức về một thời đến trường cùng bạn bè và Thầy cô nơi mái trường sư phạm thân thương như vẫn còn đâu đó... Hôm nay tôi về thăm lại trường xưa. Tôi trở về để tìm lại ký ức tưởng như đã lãng quên giữa bộn bề của cuộc sống.
     Dừng chân nơi sân trường, thoáng một chút ngỡ ngàng pha lẫn sự rộn ràng trong tôi từ những âm thanh và hình ảnh như rất quen thuộc ngày nào đã làm cho tôi vô cùng xúc động, . Tôi như sống lại một thời quá khứ : Đâu đó những tiếng cười rộn ràng, cùng với bạn bè sánh bước. Đâu đó những tà áo trắng tinh khôi ngày nào tung bay nơi hành lang lộng gió, đâu đó những hình ảnh của các Thầy Cô... miên man với những hồi tưởng, bước chân đã đưa tôi đến khu nội trú, nơi đây đầy ắp bao kỷ niệm !Chúng tôi tập trung về đây từ muôn hướng, giọng nói của từng vùng miền hợp lại làm tôi liên tưởng đến những nốt nhạc của một bài giao hưởng không đoạn kết, nó đã đi vào lòng chúng tôi trong lúc vui, khi buồn.
Trãi dài bước chân theo hành lang nội trú. Ồ ! cây hoa Sứ ngày nào còn bé xíu tụi tôi thay phiên nhau tưới nước giờ đã vươn cao và già cỗi, nó giống như chúng ta phải không các bạn? Một thưở hoa niên từ những giáo sinh đầy ắp ước mơ cặm cụi, miệt mài đèn sách nay đã già nua với cuộc đời. ! Tôi tần ngần dừng chân trước phòng khách nội trú và bật cười khi nhớ lại cứ vào cuối tuần là nội trú của chúng tôi được phép cho tiếp thân nhân vào thăm nơi phòng khách, mà nào có thân nhân ? ( nói đến đây thì các bạn đã từng là giáo sinh nội trú biết rồi ) cho nên " Thân nhân " nào xăm xăm đi vào nội trú mà không qua phòng Trực, thì lập tức có ngay những tiếng la chát chúa ( không cần qua loa ) : Trụng nước sôi ! trụng nước sôi ! là phải stop ngay. hi hi... các bạn có nhớ không ?Đó là những bạn giáo sinh không thân nhân, không người quen đến thăm mà chúng tôi thường đùa với nhau là con bà phước, ngồi tụm ba, tụm năm dọc hành lang nội trú ' tám chuyện ' cho hết thời gian... Chỉ ở nội trú thôi đã cho tôi qúa nhiều kỷ niệm và còn biết bao ân tình, bao thâm tình nơi đó mãi theo tôi... . từ những cô học sinh rời trường Trung học vào đây, chập chững vào nghề, được sự dìu dắt tận tình của các Thầy cô giáo, được truyền thụ những phương pháp giảng dạy, những kiến thức cơ bản từ môi trường giáo dục đầy tính nhân bản.
Trãi qua bao biến cố, bao nỗi thăng trầm biến thiên của lịch sử ! Những giáo sinh nơi trường mẹ có người vẫn là thầy cô giáo cho đến khi tóc ngã màu, Trong khi đó có người dừng lại, có những người thành đạt trong những ngành nghề khác, kẻ ở người đi... !           Nhưng chúng tôi luôn tự hào là chúng tôi đã thành nhân khi xuất thân từ ngôi trường SPQN dấu yêu.
Riêng tôi vẫn mãi mong muốn một ngày nào đó. 
Trường xưa, chốn cũ bình yên ta về !
Suong Le Nguyen Nhị 2 /k8
Ảnh kèm theo : Cô Le Thị Hoài Niệm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...