Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016
THỜI GIAN NHÌN LẠI
Bay Nguyen
( Viết cho mình và tặng bạn bè )
Ngày xưa thời đi học ta ngây ngô dại
Khoảng thời gian không toan tính đẹp nhất đời
Phía tương lai xanh rộng mở cả bầu trời
Nhưng bức tranh đời vẽ nhiều đường vân số phận
Khúc khuỷu gập ghềnh...giờ chỉ là hoài niệm
Hiên trường xưa dấu chân son mờ lạnh
Dẫu đổi thay vẫn lưu giữ ánh nhìn
Tình bạn bè muôn thuở với niềm tin
Hội ngộ đồng môn, Nha Trang êm đềm
sóng vỗ
Bốn lăm năm giấc mơ dài cuộc lữ
Giàu có bạn bè sư phạm trường xưa
Quy Nhơn - Nha Trang trùng Phùng tao ngộ
Về hưu vóc mai nhạt nhoà vẫn cứ say sưa
Trải lòng cho thỏa, quên điều đã mất
Sau những hợp tan chúng mình thêm da diết
Cố níu thời gian, vườn trần vẫn đẹp lắm bạn ơi!
HĐ 12/6/2016
( Viết cho mình và tặng bạn bè )
Chị Diệp và Chị Bay Nguyen |
Ngày xưa thời đi học ta ngây ngô dại
Khoảng thời gian không toan tính đẹp nhất đời
Phía tương lai xanh rộng mở cả bầu trời
Nhưng bức tranh đời vẽ nhiều đường vân số phận
Khúc khuỷu gập ghềnh...giờ chỉ là hoài niệm
Hiên trường xưa dấu chân son mờ lạnh
Dẫu đổi thay vẫn lưu giữ ánh nhìn
Tình bạn bè muôn thuở với niềm tin
Hội ngộ đồng môn, Nha Trang êm đềm
sóng vỗ
Bốn lăm năm giấc mơ dài cuộc lữ
Giàu có bạn bè sư phạm trường xưa
Quy Nhơn - Nha Trang trùng Phùng tao ngộ
Về hưu vóc mai nhạt nhoà vẫn cứ say sưa
Trải lòng cho thỏa, quên điều đã mất
Sau những hợp tan chúng mình thêm da diết
Cố níu thời gian, vườn trần vẫn đẹp lắm bạn ơi!
HĐ 12/6/2016
Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016
Thứ Tư, 15 tháng 6, 2016
THƯ MỜI
HỌP MẶT TRUYỀN THỐNG SƯ PHẠM QUI NHƠN 1962-1975
LẦN THỨ 19 TẠI SÀI GÒN
Ban liên lạc cựu giáo sinh Sư phạm Qui Nhơn 1962-1975 tại Sài Gòn trân trọng kính mời .
- Quý Thầy Cô cựu giáo sư Trường SPQN .
- Quý anh chị em cựu giáo sinh Trường SPQN ( kể cả dâu , rể ) .
Đến tham dự họp mặt truyền thống lần thứ 19
* Địa điểm : Vườn ẩm thực , số 16 A đường Lê hồng Phong ( nối dài ) phường 12 , Quận 10 , Thành phố Hồ Chí Minh .
* Thời gian : Vào lúc 8 giờ 30 phút , ngày chủ nhật 03-07-2016 .
Rất mong sự hiện diện của quý Thầy Cô và quý Anh Chị Em .
Trân trọng
TM. Ban liên lạc Trường Sư Phạm Qui Nhơn 1962-1975
* Trưởng ban liên lạc : Nguyễn Dũ , phone : 01266 777 9354
* Phó ban liên lạc : Lê trung Thận , phone : 0903 929 702
* Cô Diệp Khóa 5 : phone 0903 604 725
LẦN THỨ 19 TẠI SÀI GÒN
Ban liên lạc cựu giáo sinh Sư phạm Qui Nhơn 1962-1975 tại Sài Gòn trân trọng kính mời .
- Quý Thầy Cô cựu giáo sư Trường SPQN .
- Quý anh chị em cựu giáo sinh Trường SPQN ( kể cả dâu , rể ) .
Đến tham dự họp mặt truyền thống lần thứ 19
* Địa điểm : Vườn ẩm thực , số 16 A đường Lê hồng Phong ( nối dài ) phường 12 , Quận 10 , Thành phố Hồ Chí Minh .
* Thời gian : Vào lúc 8 giờ 30 phút , ngày chủ nhật 03-07-2016 .
Rất mong sự hiện diện của quý Thầy Cô và quý Anh Chị Em .
Trân trọng
TM. Ban liên lạc Trường Sư Phạm Qui Nhơn 1962-1975
* Trưởng ban liên lạc : Nguyễn Dũ , phone : 01266 777 9354
* Phó ban liên lạc : Lê trung Thận , phone : 0903 929 702
* Cô Diệp Khóa 5 : phone 0903 604 725
Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016
Cựu giáo sinh SPQN Bắc Cali tại San Jose , CALIFORNIA .
Hội ngộ hè 2016 Sư Phạm Qui Nhơn 12-06-2016
Cựu giáo sinh SPQN Bắc Cali tại San Jose , CALIFORNIA .
Grand Fortune Seafood Restaurant .
Nguồn ảnh và lời dẫn : Cô Nhan Nguyen ,
Cô Dam Phuoc Luong , Khaitrung Nguyen , Phuong Le ( Bắc Cali ) ...
Cựu giáo sinh SPQN Bắc Cali tại San Jose , CALIFORNIA .
Grand Fortune Seafood Restaurant .
Nguồn ảnh và lời dẫn : Cô Nhan Nguyen ,
Cô Dam Phuoc Luong , Khaitrung Nguyen , Phuong Le ( Bắc Cali ) ...
Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016
Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016
TÔI THEO CHÂN PHẬT.
Pham Ha Quyen
Điều may mắn rất thú vị trong cuộc đời của tôi là được hai lần chiêm ngưỡng Đức Phật Đản Sinh kết bằng mây trời.
Lần đầu, khi tôi được 5 tuổi; lúc ấy nhà tôi sống trong xóm đạo, sau lưng nhà thờ Chánh Toà Qui Nhơn (còn gọi là nhà thờ Nhọn vì có nóc cao, nhọn vút gần 48m). Tuy gia đình không theo đạo, nhưng tôi chỉ biết có Chúa vì toàn khu vực nhà thờ gồm toà Giám mục, khu chủng viện, và nhà thờ.đậm nét kiến trúc Gothic; là cả bầu trời tuổi thơ tôi.Trong toà Giám mục rợp bóng me trĩu quả thu hút tôi vô vàn. Tôi mê trái me, ngẩn ngơ từng đợt lá vàng li ti, chao nghiêng theo gió rồi nhẹ nhàng, hiền hoà nằm ngoan trên bãi cỏ xanh mướt trong toà Giám mục. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo những vạt áo dòng đen tuyền, ẩn hiện những chuỗi hạt đánh đưa theo nhịp chân đi của các cha đạo trên hành lang dài hun hút, chấm dứt ở sân nhà thờ phía xa xa. Tôi không nhớ được bằng cách gì mà tôi ăn dầm, nằm dề trên nhà thờ ngày ngày như thế. Hình như do các bác trong xóm vào làm việc đạo đưa tôi theo thì phải hoặc do cô giáo Bình, người Huế- dạy nữ công cho chị tôi và các con em giáo dân, dẫn vào gì gì đó..Tôi nhớ nét mặt cha xứ, giọng nói chậm, hiền hoà vẫn thường cho tôi chocolate. Cha, (sau này tôi mới biết đó là cha Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi); người mà tôi rất thương , nhưng tôi lại sợ Chúa, vì thấy Chúa quá ốm, râu nhiều, lại bị đóng đinh, đầm đìa máu..Vì vậy, mỗi lần Cha dẫn tôi ngang qua tượng Chúa; thì 10 lần hết 9, tôi lấm lét tung áo chùng của Cha chui tọt vào núp bên trong, sát chân Người…
Trưa ấy, tôi khg vào nhà thờ như mọi bận. Tôi trốn mẹ, lang thang ra bắt còng trên cầu đá. Là cầu cảng nhưng thời ấy khg tráng xi măng nên lỗ chỗ toàn những đá rất khó đi, nhất là với một đứa trẻ lên 5 như tôi. Trưa nắng, nhưng gió từ đầm Thị Nại dọc ngang lồng lộng..Bất chợt nhìn lên trời.. …Ngạc nhiên chưa? Một đứa trẻ trạc nhỏ tuổi hơn tôi, rất đẹp, trong đám mây cũng đẹp ! Tôi chạy rất nhanh về, khua giấc ngủ trưa cả nhà..Tôi bi bô liên hồi (vì nói chớt). Ba mẹ, anh chị phải tập trung hết sức mới diễn giải được ý của tôi…Rằng, “ Con thấy trên trời, có thằng nhỏ con ai í, mập lắm, đẹp lắm. Em không mặc áo quần, em quấn khăn, bay bay…đẹp, đẹp lắm!” Mẹ rất ngạc nhiên hỏi lại: “Con thấy ở đâu?” “Trên trời, nó bằng mây nhiều màu, mẹ ơi..!”
Suốt chiều ấy, tối ấy, tôi cứ lèo nhèo em bé nhà ai mà đẹp, mà đẹp…Mẹ cũng rối, rất sợ…vì tưởng tôi bị ma nhập!..Chẳng biết hỏi ai vì xung quanh là xóm đạo. Gia đình tôi; mà khg, quê tôi khg ai biết chùa chiền là gì, thì sao biết điều gì hơn thế? Sáng hôm sau, mẹ mặc áo dài (thời ấy, phụ nữ ra khỏi nhà là mặc áo dài) ra phố Gia Long, cách nhà tôi xa lắm; tôi, áo đầm xúng xính như đi chơi Tết, lếch thếch theo mẹ để tìm “em bé đẹp”. Mẹ vào các tiệm người Hoa chuyên bán đồ thờ, hỏi cặn kẽ, đưa tôi nhận hình ảnh.. Nhưng bởi mẹ nói giọng Trung nên những người Hoa ấy cũng khg nghe được..Mãi đến tiệm thứ tư, họ mới giải thích mẹ và tôi biết đó là Đức Phật Đản Sanh..Tôi mừng lắm. Và mẹ mua 5 tấm liễn giấy kể lại sự tích Đức Phật Đản Sanh bằng hình vẽ, về treo trong phòng khách. Từ đó, gia đình tôi mới biết đến Phật, lễ chùa, dù từ nhà tôi đến chùa Long Khánh rất xa !
Lần hai, là khi tôi từ giã xóm đạo. Từ giã vườn me toà Giám mục. Lần níu áo Cha cuối cùng, dù Cha cố gỡ tôi ra, tôi vẫn cứ giúi mặt vào vạt áo đen, nước mắt cả nước mũi nhoè nhoẹt vào tấm áo…Gia đình tôi dọn về nhà mới rất khang trang so với căn nhà cũ, sát sau nhà thờ Tin Lành. Ở đây tôi là con cưng của vợ chồng vị mục sư già người Mỹ, mỗi năm qua VN một lần để đưa hàng viện trợ qua giúp trẻ em VN. Vợ chồng vị Mục sư Mỹ này thường cho tôi quá giang trên chiếc Volkswagen Beetle trắng (lúc ấy tôi gọi xe con rùa) “du hí” về nhà của họ là ngôi biệt thự bằng gỗ maù trắng ngay mũi tàu góc đường Trần Cao Vân/ Lê Lợi, mà nay là vị trí của UBND tỉnh BĐ…
Áo quần tôi mặc khg hết và toàn đồ rất đẹp (tôi là đứa con nít cần "cứu trợ" ưu tiên hàng đầu của nhà thờ. Tôi tha hồ leo tuốt trên đống áo quần thơm lừng, phần nhiều mới toanh, mà bươi, mà chọn!) Tôi say mê, ngây ngất cái không gian nhỏ, nhưng nồng ấm của ngôi nhà thờ Tin Lành đó. Hai bác mục sư lúc ấy, Mục sư Dương Thạnh được Địa hạt bổ về lo công việc Chúa tại đây. Giai đoạn ấy, Hội Thánh phát triển rất mạnh và số lượng tín hữu được tăng lên nhiều ở các khu vực gần thị xã. Anh Bình con trai bác Mục sư lớn hơn tôi 5 tuổi, anh chơi piano rất hay. Con Trang, nhỏ tuổi hơn tôi, là bạn thân của tôi nhưng thường hái trộm ổi, khế nhà tôi lắm. Anh Bình rủ rê tôi vào dàn đồng ca của nhà thờ để anh tập cho cả 3 đứa. Ngoài thời gian lên chùa Long Khánh hái trái, bứt bông, khám phá trong chùa, bị đòn roi của thầy Tâm Hoàn vì sợ tôi té cây ! Về đến nhà là tôi lao vào hát hò mê say cùng anh và con Trang. Tiếng đàn piano của anh thánh thót bao nhiêu, thì tiếng Organ của bác Mục sư và tiếng đàn Accordion của chú Thời dìu dặt bấy nhiêu..Tiếng đàn hay mà tôi cứ tưởng giọng hát tôi hay…
Chiều nhạt nắng ngày ấy, tôi nhấp nhỏm không yên, canh anh Bình vào nhà là nhảy qua hái trộm đoá hồng vàng thơm ngát của anh. Nhìn dưới hành lang khg thấy anh, chuyển mắt lên lầu để tìm anh…Tôi lại được chiêm ngưỡng hình ảnh Phật đản sanh thêm lần nữa…Mừng quá, tôi nhứt quyết để có ai cùng thấy hầu chứng minh rằng điều đó là thật. Tôi nắm được tay chị, gọi được mẹ. Chị kịp nhìn thấy, nhưng khi mẹ tôi ra, hình ảnh không còn rõ nét như tranh vẽ, mà dần tan loãng như một bức tranh ngũ sắc..
Thời gian rảnh rỗi tôi vẫn chia đều cho hai chốn thần tiên của tôi: Chùa Long Khánh và nhà thờ Tin Lành. Chùa Long Khánh có hai khu vực, chùa trong và chùa ngoài. Chùa ngoài xưa cũ và hư nát…Có lẽ thời gian 1945, thời kỳ “tiêu thổ kháng chiến”, chùa bị đập phá khá nhiều. Còn chùa trong, đối với tôi là một không gian kỳ bí, mà tôi “khám phá” trường kỳ không chán !
Câu Phật ngôn tôi được nghe đầu tiên là : Ta là Phật đã thành, các con là Phật sẽ thành !
Tôi mê tơi cầu nói của Ngài, vì tôi cũng sẽ đẹp như Ngài vậy…Thuở đó, đầu óc tôi chỉ vượt qua số 0 một xíu !
Phật dạy vậy khiến tôi cảm thấy mọi điều sao “gần” thế! Dễ “chạm tới” đến thế ! Hoá ra Phật đâu ở trên trời cao như tôi thấy…Mà Người chỉ gần sát bên ta đó thôi..
Mà thật, Phật chẳng dạy điều gì xa xôi ngoài chuyện đời, chuyện cư xử với nhau trong cõi đời này vậy mà…
.Tôi không cách chi nhớ xuể biết bao nhiêu là danh hiệu chư Phật..Tôi chỉ mang theo trong cuộc sống mình ba điều …
* Hai lần được chiêm ngưỡng Phật, như cánh tay dẫn dắt tôi về bên Người.
* Câu Phật ngôn được nghe lần đầu như liều thuốc tiếp tôi thêm sức trên đường trường mưa nắng trong cõi nhân gian này.
* Điều “dễ chạm tới” là điều nhắc tôi nhớ một sự nắm bắt được, cũng sẽ là một cái đẩy nhẹ hờ hững, vô tình nhưng đầy tiếc nuối, ân hận..; nếu...Bởi Ngài như một vị thần y; bắt mạch, cho thuốc là điều Ngài đã làm; còn tôi có kiên trì uống, điều trị hay không?
Điều may mắn rất thú vị trong cuộc đời của tôi là được hai lần chiêm ngưỡng Đức Phật Đản Sinh kết bằng mây trời.
Trưa ấy, tôi khg vào nhà thờ như mọi bận. Tôi trốn mẹ, lang thang ra bắt còng trên cầu đá. Là cầu cảng nhưng thời ấy khg tráng xi măng nên lỗ chỗ toàn những đá rất khó đi, nhất là với một đứa trẻ lên 5 như tôi. Trưa nắng, nhưng gió từ đầm Thị Nại dọc ngang lồng lộng..Bất chợt nhìn lên trời.. …Ngạc nhiên chưa? Một đứa trẻ trạc nhỏ tuổi hơn tôi, rất đẹp, trong đám mây cũng đẹp ! Tôi chạy rất nhanh về, khua giấc ngủ trưa cả nhà..Tôi bi bô liên hồi (vì nói chớt). Ba mẹ, anh chị phải tập trung hết sức mới diễn giải được ý của tôi…Rằng, “ Con thấy trên trời, có thằng nhỏ con ai í, mập lắm, đẹp lắm. Em không mặc áo quần, em quấn khăn, bay bay…đẹp, đẹp lắm!” Mẹ rất ngạc nhiên hỏi lại: “Con thấy ở đâu?” “Trên trời, nó bằng mây nhiều màu, mẹ ơi..!”
Suốt chiều ấy, tối ấy, tôi cứ lèo nhèo em bé nhà ai mà đẹp, mà đẹp…Mẹ cũng rối, rất sợ…vì tưởng tôi bị ma nhập!..Chẳng biết hỏi ai vì xung quanh là xóm đạo. Gia đình tôi; mà khg, quê tôi khg ai biết chùa chiền là gì, thì sao biết điều gì hơn thế? Sáng hôm sau, mẹ mặc áo dài (thời ấy, phụ nữ ra khỏi nhà là mặc áo dài) ra phố Gia Long, cách nhà tôi xa lắm; tôi, áo đầm xúng xính như đi chơi Tết, lếch thếch theo mẹ để tìm “em bé đẹp”. Mẹ vào các tiệm người Hoa chuyên bán đồ thờ, hỏi cặn kẽ, đưa tôi nhận hình ảnh.. Nhưng bởi mẹ nói giọng Trung nên những người Hoa ấy cũng khg nghe được..Mãi đến tiệm thứ tư, họ mới giải thích mẹ và tôi biết đó là Đức Phật Đản Sanh..Tôi mừng lắm. Và mẹ mua 5 tấm liễn giấy kể lại sự tích Đức Phật Đản Sanh bằng hình vẽ, về treo trong phòng khách. Từ đó, gia đình tôi mới biết đến Phật, lễ chùa, dù từ nhà tôi đến chùa Long Khánh rất xa !
Lần hai, là khi tôi từ giã xóm đạo. Từ giã vườn me toà Giám mục. Lần níu áo Cha cuối cùng, dù Cha cố gỡ tôi ra, tôi vẫn cứ giúi mặt vào vạt áo đen, nước mắt cả nước mũi nhoè nhoẹt vào tấm áo…Gia đình tôi dọn về nhà mới rất khang trang so với căn nhà cũ, sát sau nhà thờ Tin Lành. Ở đây tôi là con cưng của vợ chồng vị mục sư già người Mỹ, mỗi năm qua VN một lần để đưa hàng viện trợ qua giúp trẻ em VN. Vợ chồng vị Mục sư Mỹ này thường cho tôi quá giang trên chiếc Volkswagen Beetle trắng (lúc ấy tôi gọi xe con rùa) “du hí” về nhà của họ là ngôi biệt thự bằng gỗ maù trắng ngay mũi tàu góc đường Trần Cao Vân/ Lê Lợi, mà nay là vị trí của UBND tỉnh BĐ…
Áo quần tôi mặc khg hết và toàn đồ rất đẹp (tôi là đứa con nít cần "cứu trợ" ưu tiên hàng đầu của nhà thờ. Tôi tha hồ leo tuốt trên đống áo quần thơm lừng, phần nhiều mới toanh, mà bươi, mà chọn!) Tôi say mê, ngây ngất cái không gian nhỏ, nhưng nồng ấm của ngôi nhà thờ Tin Lành đó. Hai bác mục sư lúc ấy, Mục sư Dương Thạnh được Địa hạt bổ về lo công việc Chúa tại đây. Giai đoạn ấy, Hội Thánh phát triển rất mạnh và số lượng tín hữu được tăng lên nhiều ở các khu vực gần thị xã. Anh Bình con trai bác Mục sư lớn hơn tôi 5 tuổi, anh chơi piano rất hay. Con Trang, nhỏ tuổi hơn tôi, là bạn thân của tôi nhưng thường hái trộm ổi, khế nhà tôi lắm. Anh Bình rủ rê tôi vào dàn đồng ca của nhà thờ để anh tập cho cả 3 đứa. Ngoài thời gian lên chùa Long Khánh hái trái, bứt bông, khám phá trong chùa, bị đòn roi của thầy Tâm Hoàn vì sợ tôi té cây ! Về đến nhà là tôi lao vào hát hò mê say cùng anh và con Trang. Tiếng đàn piano của anh thánh thót bao nhiêu, thì tiếng Organ của bác Mục sư và tiếng đàn Accordion của chú Thời dìu dặt bấy nhiêu..Tiếng đàn hay mà tôi cứ tưởng giọng hát tôi hay…
Chiều nhạt nắng ngày ấy, tôi nhấp nhỏm không yên, canh anh Bình vào nhà là nhảy qua hái trộm đoá hồng vàng thơm ngát của anh. Nhìn dưới hành lang khg thấy anh, chuyển mắt lên lầu để tìm anh…Tôi lại được chiêm ngưỡng hình ảnh Phật đản sanh thêm lần nữa…Mừng quá, tôi nhứt quyết để có ai cùng thấy hầu chứng minh rằng điều đó là thật. Tôi nắm được tay chị, gọi được mẹ. Chị kịp nhìn thấy, nhưng khi mẹ tôi ra, hình ảnh không còn rõ nét như tranh vẽ, mà dần tan loãng như một bức tranh ngũ sắc..
Thời gian rảnh rỗi tôi vẫn chia đều cho hai chốn thần tiên của tôi: Chùa Long Khánh và nhà thờ Tin Lành. Chùa Long Khánh có hai khu vực, chùa trong và chùa ngoài. Chùa ngoài xưa cũ và hư nát…Có lẽ thời gian 1945, thời kỳ “tiêu thổ kháng chiến”, chùa bị đập phá khá nhiều. Còn chùa trong, đối với tôi là một không gian kỳ bí, mà tôi “khám phá” trường kỳ không chán !
Câu Phật ngôn tôi được nghe đầu tiên là : Ta là Phật đã thành, các con là Phật sẽ thành !
Tôi mê tơi cầu nói của Ngài, vì tôi cũng sẽ đẹp như Ngài vậy…Thuở đó, đầu óc tôi chỉ vượt qua số 0 một xíu !
Phật dạy vậy khiến tôi cảm thấy mọi điều sao “gần” thế! Dễ “chạm tới” đến thế ! Hoá ra Phật đâu ở trên trời cao như tôi thấy…Mà Người chỉ gần sát bên ta đó thôi..
Mà thật, Phật chẳng dạy điều gì xa xôi ngoài chuyện đời, chuyện cư xử với nhau trong cõi đời này vậy mà…
.Tôi không cách chi nhớ xuể biết bao nhiêu là danh hiệu chư Phật..Tôi chỉ mang theo trong cuộc sống mình ba điều …
* Hai lần được chiêm ngưỡng Phật, như cánh tay dẫn dắt tôi về bên Người.
* Câu Phật ngôn được nghe lần đầu như liều thuốc tiếp tôi thêm sức trên đường trường mưa nắng trong cõi nhân gian này.
* Điều “dễ chạm tới” là điều nhắc tôi nhớ một sự nắm bắt được, cũng sẽ là một cái đẩy nhẹ hờ hững, vô tình nhưng đầy tiếc nuối, ân hận..; nếu...Bởi Ngài như một vị thần y; bắt mạch, cho thuốc là điều Ngài đã làm; còn tôi có kiên trì uống, điều trị hay không?
Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016
Bài viết ngắn
Ai Tran Tran Thi
Nhận ngày họp mặt Sự phạm QuiNhơn khóa 8 tại NhaTrang ngày 12/6 và tại Sài Gòn Gòn ngày 3/7/2016 , Ái Trân bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên Trân chia tay với gia đình , cha mẹ và các em , lần đầu tiên một mình lên máy bay đi Qui Nhơn! Lúc này, hai từ Qui Nhơn đối với Trân thật xa xôi, thật lạ lẫm, thật kỳ bí ! Suốt thời gian ngồi trên máy bay, Trân vừa buồn vừa tự giận mình sao xin đi học ngành này làm gì! Sao không kiếm một ngành nào khác học tại Nha Trang , vừa đỡ tốn tiền của ba má, vừa có thời gian bên cạnh má trông nom các em những lúc ở nhà để má yên tâm đi làm ! Vừa giận vừa tự trách vừa nhớ hai đứa em gái út Chiêu - Duyên lúc nào cũng bị bô chị ơi ! Chị ơi đòi chị bế ! Tôi đã khóc liên tục đến nỗi cô tiếp viên hàng không cứ khẽ khàng vỗ về- em có sao không ? ! - Thêm vào đó , vì là lần đầu tiên ngồi máy bay, tôi bị khó chịu, buồn nôn ! Đến lúc máy bay ngừng, vừa đi xuống tháng máy bay là tôi nôn thốc nôn tháo.... Chao ơi ! Chỉ muốn về lại với bà má các em thôi! Vừa đúng lúc có tiếng nói bên cạnh - phải em là Ái Trận không? Tôi quay lại. Thì ra anh họ tôi là anh Tôn Thất Nghi, đến đón tôi và đưa tôi đến trường SPQN . Đứng trước cổng trường, cảm giác xa lạ và cô đơn làm tôi run sợ, tôi không muốn vào .Nhưng anh Nghicho tôi biết anh cũng thì đậu vào Trường này làm tôi yên tâm và yên lặng rẽ hành lang vào văn phòng trường gửi giấy báo thi đậu. Sau đó tôi được đưa đi nhận phòng nội nội trú, và rồi... chẳng bao ngày , tôi đã hoàn thành hai năm học. Tôi nhận công tác đầu tiên là Trường Sơn Phương quận Sơn Tịnh , tỉnh Quảng Ngãi.. Thực tế của ngôi trường làm tôi ngạc nhiên ! Đó là một căn nhà chỉ có ba gian, mái tranh, nền đất ,vách phên đất bện tre. Lớp năm mà tôi được thầy hiệu trưởng phân công cho tôi day chỉ khoảng hơn hai chục em . Nhưng eo ôi ! Sao mà có nhiều em nam sinh còn cao lớn hơn hơn cả tôi nữa ? Tôi khép nép đứng sau, Thầy hiệu trưởng giới thiệu tôi với lớp mà nghe tim mình đập thình thịch ..và tôi chẳng dám nhìn một em nào !!! Tôi đứng bên cạnh bàn dành cho tôi mà cảm giác thấy như mình đang bị chế nhạo vì mình quá ốm yếu nhỏ con ( chỉ vì lúc ấy tôi chỉ nặng hơn 35 kg và cao1'53 m mà thôi, nếu thêm đôi giày bảy phân thì cũng chỉ là ... ) Cuối lớp, hình như mấy em nam nhìn tôi rồi chụm vào nhau thì thầm. Tôi lo quá... có lẽ tôi ..Rồi tôi cũng nhận lớp .... Nhưng đến tháng tư, trời chuyển mưa... Mưa to, gió lớn, bầu trời Quảng Ngãi xám xịt ...bão ào ào kéo sập mái trường nhỏ bé ấy . Thầy trò chúng tôi không chốn nương thân để dìu nhau cho hết chương trình học. Sắp đến ngày các em phải dự thì tiểu học mà trường vẫn chưa được sữa chữa xong, tôi đành cho các em học theo nhóm tại nhà của một một số phụ huynh ,hoặc trong một ngôi đình... Rồi cũng đến ngày đi thi tiểu học.. các em đậu vào trường cấp hai của tỉnh được 17 em, rớt hai em , tôi nhìn các em mà mừng mừng tủi tủi... Thầy hiệu trưởng chắp tay , mỉm cười , lẩm bẩm .. Đấy là năm dạy học lầu tiên của tôi với bao buồn vui, gian nan khốn khó trong nỗi nhớ nhà thương nhớ quê hương. ..Vậy mà, cuộc đời như giòng nước chảy, xuôi theo bao ghềnh đá hang hóc, lên cao xuống thấp, thấm thoát đã hết một đời trong ngành giáo dục . Các bạn ơi ! Chặng đường chúng ta đã đi qua , đã có lúc tự hào ,đã có lúc đau khổ , đã có lúc muốn quay lưng, vậy mà sao đến hôm nay chúng ta vẫn thấy lòng lâng lâng trong niềm tự hào " Chúng ta là đồng môn của trường Sự phạm Quí Nhơn " dù bất cứ của khóa nào phải không các bạn tôi ơi !!!
Nhận ngày họp mặt Sự phạm QuiNhơn khóa 8 tại NhaTrang ngày 12/6 và tại Sài Gòn Gòn ngày 3/7/2016 , Ái Trân bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên Trân chia tay với gia đình , cha mẹ và các em , lần đầu tiên một mình lên máy bay đi Qui Nhơn! Lúc này, hai từ Qui Nhơn đối với Trân thật xa xôi, thật lạ lẫm, thật kỳ bí ! Suốt thời gian ngồi trên máy bay, Trân vừa buồn vừa tự giận mình sao xin đi học ngành này làm gì! Sao không kiếm một ngành nào khác học tại Nha Trang , vừa đỡ tốn tiền của ba má, vừa có thời gian bên cạnh má trông nom các em những lúc ở nhà để má yên tâm đi làm ! Vừa giận vừa tự trách vừa nhớ hai đứa em gái út Chiêu - Duyên lúc nào cũng bị bô chị ơi ! Chị ơi đòi chị bế ! Tôi đã khóc liên tục đến nỗi cô tiếp viên hàng không cứ khẽ khàng vỗ về- em có sao không ? ! - Thêm vào đó , vì là lần đầu tiên ngồi máy bay, tôi bị khó chịu, buồn nôn ! Đến lúc máy bay ngừng, vừa đi xuống tháng máy bay là tôi nôn thốc nôn tháo.... Chao ơi ! Chỉ muốn về lại với bà má các em thôi! Vừa đúng lúc có tiếng nói bên cạnh - phải em là Ái Trận không? Tôi quay lại. Thì ra anh họ tôi là anh Tôn Thất Nghi, đến đón tôi và đưa tôi đến trường SPQN . Đứng trước cổng trường, cảm giác xa lạ và cô đơn làm tôi run sợ, tôi không muốn vào .Nhưng anh Nghicho tôi biết anh cũng thì đậu vào Trường này làm tôi yên tâm và yên lặng rẽ hành lang vào văn phòng trường gửi giấy báo thi đậu. Sau đó tôi được đưa đi nhận phòng nội nội trú, và rồi... chẳng bao ngày , tôi đã hoàn thành hai năm học. Tôi nhận công tác đầu tiên là Trường Sơn Phương quận Sơn Tịnh , tỉnh Quảng Ngãi.. Thực tế của ngôi trường làm tôi ngạc nhiên ! Đó là một căn nhà chỉ có ba gian, mái tranh, nền đất ,vách phên đất bện tre. Lớp năm mà tôi được thầy hiệu trưởng phân công cho tôi day chỉ khoảng hơn hai chục em . Nhưng eo ôi ! Sao mà có nhiều em nam sinh còn cao lớn hơn hơn cả tôi nữa ? Tôi khép nép đứng sau, Thầy hiệu trưởng giới thiệu tôi với lớp mà nghe tim mình đập thình thịch ..và tôi chẳng dám nhìn một em nào !!! Tôi đứng bên cạnh bàn dành cho tôi mà cảm giác thấy như mình đang bị chế nhạo vì mình quá ốm yếu nhỏ con ( chỉ vì lúc ấy tôi chỉ nặng hơn 35 kg và cao1'53 m mà thôi, nếu thêm đôi giày bảy phân thì cũng chỉ là ... ) Cuối lớp, hình như mấy em nam nhìn tôi rồi chụm vào nhau thì thầm. Tôi lo quá... có lẽ tôi ..Rồi tôi cũng nhận lớp .... Nhưng đến tháng tư, trời chuyển mưa... Mưa to, gió lớn, bầu trời Quảng Ngãi xám xịt ...bão ào ào kéo sập mái trường nhỏ bé ấy . Thầy trò chúng tôi không chốn nương thân để dìu nhau cho hết chương trình học. Sắp đến ngày các em phải dự thì tiểu học mà trường vẫn chưa được sữa chữa xong, tôi đành cho các em học theo nhóm tại nhà của một một số phụ huynh ,hoặc trong một ngôi đình... Rồi cũng đến ngày đi thi tiểu học.. các em đậu vào trường cấp hai của tỉnh được 17 em, rớt hai em , tôi nhìn các em mà mừng mừng tủi tủi... Thầy hiệu trưởng chắp tay , mỉm cười , lẩm bẩm .. Đấy là năm dạy học lầu tiên của tôi với bao buồn vui, gian nan khốn khó trong nỗi nhớ nhà thương nhớ quê hương. ..Vậy mà, cuộc đời như giòng nước chảy, xuôi theo bao ghềnh đá hang hóc, lên cao xuống thấp, thấm thoát đã hết một đời trong ngành giáo dục . Các bạn ơi ! Chặng đường chúng ta đã đi qua , đã có lúc tự hào ,đã có lúc đau khổ , đã có lúc muốn quay lưng, vậy mà sao đến hôm nay chúng ta vẫn thấy lòng lâng lâng trong niềm tự hào " Chúng ta là đồng môn của trường Sự phạm Quí Nhơn " dù bất cứ của khóa nào phải không các bạn tôi ơi !!!
Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2016
TIN BUỒN
Ban biên tập chia sẻ từ nguồn của Anh Chị Cong Trinh Phan SƯ PHẠM QUI NHƠN 1962 - 1975 .
" Chúng tôi vô cùng đau xót báo tin buồn : MẸ của chúng tôi ( mẹ ruột của Phan công Trinh ) là bà NGUYỄN THỊ HUỆ đã qua đời lúc 13 giờ 22 phút ngày 10/6/2016 tại 495 đường Tô Hiến Thành . Quận 10. Tp. HCM.
THƯỢNG THỌ 103 tuổi
Nhập quan : 21 giờ ngày 10/6/2016.
Động quan : 06 giờ sáng ngày 12/6/2016.
Sau đó đưa đi an táng tại nghĩa trang gia đình ở HUẾ.
PHAN CÔNG TRINH - TRẦN HOÀNG THANH " .
" Chúng tôi vô cùng đau xót báo tin buồn : MẸ của chúng tôi ( mẹ ruột của Phan công Trinh ) là bà NGUYỄN THỊ HUỆ đã qua đời lúc 13 giờ 22 phút ngày 10/6/2016 tại 495 đường Tô Hiến Thành . Quận 10. Tp. HCM.
THƯỢNG THỌ 103 tuổi
Nhập quan : 21 giờ ngày 10/6/2016.
Động quan : 06 giờ sáng ngày 12/6/2016.
Sau đó đưa đi an táng tại nghĩa trang gia đình ở HUẾ.
PHAN CÔNG TRINH - TRẦN HOÀNG THANH " .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)