Irene.
Khi người ta vui, sung sướng hay xúc động...và khi mà tất cả những cảm xúc trong ta tràn dâng lên tới tột đỉnh thì không còn có ngôn từ nào mà diễn tả cho hết được.
Thật vậy, chuyến trở về
Qui Nhơn gặp lại bạn bè sau 40 năm xa cách. Đối với tôi, có lẻ đây là cuộc gặp
mặt tuyệt vời nhất, có một không hai của một đời người và những lời viết của
tôi bây giờ cũng không làm sao mà diễn đạt được hết niềm hạnh phúc trong tôi
giây phút đó .
Khi biết ngày về của tôi thì bạn tôi ngỏ ý muốn ra đón tại phi trường... nhưng tôi lại muốn
một mình. Vì khi một mình, thì mình mới có thể cảm nhận được hết tất cả những
suy nghĩ, những cảm giác trong lòng một cách đầy đủ mà không bị một tác động
nào ảnh hưởng đến.
Thế nhưng nhận hành lý xong bước ra khỏi...tôi lại mong có
ai đó đón mình như mỗi lần trở về...lại mâu thuẫn nữa rồi! Tâm lý con người
thật phức tạp, các bạn nhỉ?
Bình Định trời nắng nhẹ.
Theo chiếc xe car dọc theo Phù Cát-Gò Găng-An Nhơn-Tháp Bánh Ít-Tuy Phước...mọi
nơi, chỗ nào cũng thân thuộc, cũng gần gũi đối với tôi.
Xe dừng, tôi lặng người khi nhận ra Kim Loan trong đoàn
người ra đón. Kim Loan từ Mỹ về...ngạc nhiên chưa! Từ Mỹ về mà đi đón người bạn
ở trong nước. Tôi cảm động lắm! Kim Loan học lớp 5 khóa 11, không phải lớp của
tôi. Thế nhưng khi nghe tôi rộn ràng chuyện họp lớp, bạn ấy cũng thu xếp công
việc để trở về Việt Nam trong dịp này chung vui cùng với tôi.
Hai đứa ôm choàng lấy nhau, 40 năm rồi mới gặp nhau, Loan
theo về nhà. Trên xe, Loan gọi cho anh Cát Bá, thế là hai đứa tíu tít chuyện
trò qua phone, Loan còn đùa để cho anh ấy tiếc nuối là không về trong đợt này.
Tôi xuống 75 Tăng Bạt Hổ. Mỗi lần đi đâu xa khi trở về, tôi
đều thích ghé lại nơi đây, để nghe lòng mình man mác nhớ về những kỷ niệm, về một
nơi chốn mà tuổi thơ đã sống êm đềm.
Tôi và Loan thi nhau ‘tám” đủ chuyện. Hai đứa còn được cô
cháu cho thưởng thức tô bún cá Qui Nhơn đậm đà rồi bánh hồng dừa đặc sản Bồng
Sơn, kẹo đậu phụng quê hương...ăn xong, leo lên lầu nằm bên nhau nói tiếp mà
vẫn không hết chuyện. Thỉnh thoảng chúng tôi bị cắt ngang bởi những cuộc điện
thoại, đại loại:
-Ren về chưa? Loan về
chưa? Khỏe
không? Hiện ở đâu? Chừng nào lên khách sạn ?..
Trong khi đó, các bạn
Quảng Ngãi đã vào. Xe Huỳnh Kim Thạch cùng nhóm Long Khánh-Đồng Nai và xe của nhóm
Phú Yên đang trên đường tiến vào Bình Định nhưng các bạn còn đi đến thắp nhang
và thăm hỏi gia đình các bạn trong lớp đã vĩnh viễn ra đi. Sau này nghe các bạn
kể lại rằng khi đến nhà bạn Duy Trinh thì mới biết gia cảnh bạn ấy thật đau
lòng nên các bạn tự nguyện góp nhau lại để giúp đỡ cho vợ con bạn ấy. Các bạn
còn ghé ra Bồng Sơn để thăm một bạn trong lớp bị bệnh nặng...Các bạn của tôi là
thế đó, sống có tình có nghĩa với bạn bè nhất là những người đã khuất, những
người bệnh tật, ốm đau hay những bạn có hoàn cảnh khó khăn.
Anh Ninh đến đón Loan và
đem cho tôi hai cuốn truyện Quán Café Tulip và Như Những Giọt Sương của nhà văn
Mang Viên Long (cũng là người anh đồng môn) gởi tặng tôi. Tôi thật cảm động
trước món quà này.
5giờ chiều các bạn đến đón tôi về khách sạn. Xe vừa dừng
lại, tôi có cảm nhận rằng, từ bây giờ tôi bắt đầu được trở về lại chốn xưa,
được sống lại những giây phút mà cách
đây 40 năm trước mình đã sống ở lứa tuổi hai mươi. Chúng tôi nhận phòng, ríu ra
ríu rít xách hành lý vào phòng, râm ran nói chuyện, cười đùa không ngớt...Những
căn phòng nam nữ chúng tôi ở sát nhau như những phòng nội trú Sư Phạm ngày nào.
Phòng nào cũng rộn rã tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau...Xếp hàng tắm rửa
chưa xong đã nghe tiếng gọi nhau í a í ới đi ăn tối, đi chơi, đi uống café...
Các bạn trong phòng tôi rề rà thế nào mà khi ra khỏi phòng lại
là những người cuối cùng. Bạn Trần Đình Tín đón và đưa chúng tôi đi ăn. Bản
tính vẫn vậy! Rất chân chất, các bạn không chịu vào các nhà hàng sang trọng mà
cứ đòi ra quán ”cóc” nhưng rồi cũng chìu theo ý người mời. Vừa ăn vừa hỏi thăm
nhau... Tạo, Triên, Tú, Tượng đến rủ đi uống café Gia Nguyễn. Trong quán anh Lê
Huy và Kim Loan cũng đang hội ngộ với nhóm Hương Xưa.
Chúng tôi chọn ngồi ngoài trời. Thế là cả nhóm có một buổi
tối êm đềm bên nhau...Tâm Thanh, Lệ Thu, Sen, Phước, Ánh Tuyết, Diệu Phương,
Tỏi, Lan, Hiền Tuấn, Tín, Triên, Thu Tịnh, Tú, Tượng, Tình... Đêm Qui Nhơn như gần
lại. Ngồi trong đêm nghe tiếng đàn, tiếng hát của Tượng sao mà nhẹ nhàng thân
thương đến kỳ lạ! Bốn mươi năm trước vẫn thế! Bây giờ có phần chững hơn, điêu
luyện hơn, ngọt ngào hơn, lên xuống trầm bỗng, cách nhả chữ bài bản, chuyên
nghiệp hơn... Hiệu Trưởng trường Văn
hóa- Nghệ thuật có khác. Tôi có cảm giác như bạn ấy hát dành riêng cho bạn bè
trong đêm nay. Tượng hát lôi cuốn đến nỗi các cô cậu tuổi teen ngồi uống café
trong quán gần đó cũng im lặng lắng nghe...tiếng hát chấm dứt rồi mà vẫn còn
bàng bạc đâu đây... yên lặng...rồi tiếng ai đó vói sang yêu cầu hát tiếp. Thời
gian cứ trôi, và chúng tôi cứ muốn ngồi bên nhau như thế mãi. Sương đêm bắt đầu
xuống lành lạnh. Không gian im ắng, quán vắng thưa người, đèn đường hiu hắt... chúng
tôi mới ra về... vẫn lặng lẽ đi bên nhau, tiếng giày lạo xạo xuống mặt đường và
bóng người đổ dài bên hè phố.
Về phòng lại nói chuyện suốt đêm, giấc ngủ đến chập chờn...
Sáng sớm, Triên và Tín
điện thoại rủ ăn sáng, uống café. Chúng tôi ghé đến Nhà hàng Hoàng Hậu xem sơ lại
các khâu chuẩn bị lần cuối cùng và dặn dò đôi điều. Chúng tôi yên tâm, trở lại
khách sạn cùng các bạn tập hát.
Không khí tập văn nghệ chẳng khác khi xưa chút nào. Cũng bao
nhiêu khuôn mặt đó, cũng chăm chú theo sự hướng dẫn của Ngọc Tượng. Bốn mươi
năm trước vẫn vậy và bây giờ vẫn thế! Hát vào nhịp tùy tiện, lên xuống cao thấp
tùy hứng...Thôi kệ, ngày hôm nay tất cả đã là sáu mươi thì hát là cho vui mà,
đâu có thi cử gì mà lo, miễn sao tất cả chúng tôi tìm lại được cái không khí
ngày nào.
Tôi nhìn từng khuôn mặt sao mà thân thương đến thế! Chị Tỏi
nông dân, Tâm Thanh thương gia, Ánh Tuyết, Sen giáo viên về hưu, Diệu Phương cô
giáo, Như Tiến, Thủ Tịnh hiệu trưởng, Triên giám đốc Thủy lợi, Đình Tín chủ
tiệm vàng, Thu Tịnh chuyên viên phòng Giáo dục, Sĩ Tạo chủ tiệm khung ảnh, Tự
Tín giáo viên dạy nhạc, Ngọc Tượng hiệu trưởng kiêm nhạc sĩ... Thế nhưng hôm
nay, không cần biết bạn làm gì trong xã hội? Chỉ biết chúng ta là bạn bè. Đến
với nhau bằng tấm lòng. Và ngày hôm nay, tất cả hầu như bỏ lại sau lưng mọi
công việc hằng ngày, để mà quay trở lại sống với ngày xưa, vẫn vô tư, trẻ trung,
hồn nhiên đùa giỡn với nhau như một thưở nào.
Trưa hôm đó, chẳng ai chịu đi ăn nên cùng nhau ăn cơm hộp.
Chẳng ai yên ổn tâm hồn để mà nghỉ trưa...tất cả đều chờ đến giây phút họp mặt!
Chưa đến giờ mà tất cả chúng tôi ra khỏi khách sạn, chỉ một khoảng đường ngắn
là đến nơi ...
Nữ thướt tha với những chiếc áo dài. Nam áo sơ mi cà vạt...Trên
cổ áo mang những sợi dây đeo họ và tên mà bạn Lê tự Tín đã cất công làm cho mỗi
người trong ngày về vì sợ rằng có người không nhận ra nhau.
Tôi nhìn thật kỹ từng khuôn mặt với những nét rất gần gũi, thân
thương. Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau chan chứa thâm tình. Miệng luôn nở nụ cười
thương yêu. Thoáng thấy Công Tình ngồi một mình, tôi đến gần bên, đưa tay ra :
-Tình phải không? Mới đến hả? Ra chụp với mình một tấm hình,
bốn chục năm, trông bạn vẫn vậy.
Công Tình vui mừng đứng dậy, cầm lấy tay tôi, bên tôi, trước
các máy ảnh...
Một số các bạn nam hớn hở bước đến, đi bên cạnh là những
người vợ xinh xắn...các bạn ấy muốn giới thiệu với người bạn đời niềm tự hào về
bạn bè lớp 6 của mình hay chia xẻ những khoảnh khắc niềm vui đáng nhớ trong
ngày hạnh ngộ...
Chiều Ghềnh Ráng nắng dịu, những hàng cây xanh tươi rì rào
cùng với gió. Ngoài kia, biển vẫn mang một màu xanh lục hiền hòa. Trong căn
phòng họp mặt, tất cả chúng tôi choáng ngợp trước sự có mặt đông đủ quây quần
của các bạn, bồi hồi trong tình cảm dành cho nhau quá đỗi chân tình...có người ngồi
lặng yên để nghe lòng rưng rưng... có người lại nghẹn ngào xúc động... người
muốn nói... người muốn bộc bạch...có người lại muốn hét to lên...muốn hát
vang...có một vài người không chịu nỗi đẩy cửa bước ra ngoài châm điếu thuốc,
khói thuốc hay lòng mình đang bay bổng, chơi vơi... tôi bước đến bên bạn Đỗ
Thanh Tùng người bạn sau 75 lui về quê ẩn dật tu hành:
-Vui quá! R ơi, tất cả các bạn như trẻ lại tuổi hai mươi còn
riêng Tùng như trở lại tuổi mười mấy...
Tôi mỉm cười, bạn ấy cũng cười với nụ cười hiền hậu của một
nhà tu hành.
Bạn Trịnh Công Tùng ở Mỹ cũng thao thức không ngủ gọi phone
tha thiết nói vài lời với bạn bè cả lớp.
Tất cả chúng tôi rất tự nhiên biểu lộ cảm xúc. Bởi vì khi mà
hạnh phúc đến một cách đích thực không ai có thể kềm nén lại được...
Tôi, Sĩ Tạo, Kim Thạch, Diệu Phương, Hiền Tuấn, Ngọc Tượng,
Tự Tín, Thu Tịnh, Văn Tạo, Văn Thái... Có lẻ chỉ có Ngọc Tượng là giọng ca
chuyên nghiệp còn tất cả chúng tôi hát theo cảm xúc! Giọng ca sáu mươi sao bằng
lúc hai mươi về âm vực hay trường độ nhưng sâu lắng, cảm xúc thì có thừa. Hát
như chưa bao giờ được hát. Hát như trải lòng, hát để trút hết nỗi niềm sau gần
bốn mươi năm dồn nén...
Anh Vũ Hải Châu rất tha thiết trong bài Trả Nợ Tình Xa làm
cho các bạn tôi lặng yên theo từng lời anh hát.
Rất vui trong buổi họp mặt là sự xuất hiện Bạn của Nhị sáu
đó là Huỳnh Kim Thạch, một người bạn nhiệt tình vì lớp 6 và lúc nào cũng thích vui
cười.
Thu Tịnh MC với chương trình chuẩn bị bài bản soạn trước cả
tháng. Thế nhưng điều khiển được lúc đầu
còn lúc sau vui quá! Bốc quá! Phiêu quá! Như đi trên mây nên thích gì làm
nấy...
Sau này khi gặp lại anh Vũ Hải Châu, một trong những khách
mời, chúng tôi hỏi cảm nhận của anh về cuộc họp mặt lớp 6. Anh cười và nói:
-Rất ngẫu hứng! Rất tự nhiên! Và nhờ thế... nên...Rất dễ
thương!
Trong cuộc sống vô thường, trong kiếp người hữu hạn! Ta còn
lại gì nhiều với nhau đâu? Gặp nhau đây rồi biết khi ”mô” gặp lại? Vì thế,
trong giây phút hội ngộ này, chẳng còn nghĩ gì về quá khứ hay tương lai. Chỉ có
hiện tại và hiện tại... Thấy vui cứ vui, muốn nói cứ nói, thích đùa cứ
đùa...Cảm nhận thế nào thì hãy sống cho thật sự! Hãy sống hết mình! Không giữ
kẻ, không ngại ngần, không lo lắng... và sống trọn vẹn cho tình bạn giây phút
này...
Qui luật vẫn là qui luật...rồi phải chia tay. Quyến luyến
hay bịn rịn! Bắt tay nhau, ôm nhau hay hôn nhau...mắt nhìn nhau nhưng không
muốn rời...tay sắp xa nhưng tim không xa...Cố
níu kéo nhưng cũng phải đến lúc tạm biệt nhau thôi!
Huỳnh Kim Thạch, Lan, Anh Ninh, Kim Loan, Diệu Phương, chị
Tỏi và tôi... những người rời Qui Nhơn cuối cùng. Đáng lẽ ra theo kế hoạch là
sau hôm họp mặt, chúng tôi trở lại thăm trường xưa nhưng vì các bạn không nở
rời nhau nên cứ bịn rịn hoài. Vì thế, không còn thời gian nữa...và rồi chỉ có
nhóm tôi là trở lại thăm trường...
Bước vào cổng trường Sư Phạm, đầu tiên là tiếng ve kêu râm
ran như gợi nhớ mùa hè năm xưa...cây hoa giấy xưa nay đã thành từng vòm trên
cao, những cội hoa sứ, những cội dương già...hành lang vẫn hun hút dẫn về khu
nội trú hay những bậc thang bước lên các lớp học...công viên ghế đá xanh tươi
hơn. Dãy phòng học vẫn vậy, cửa ra vào, khung cửa sổ vẫn thế tuy rằng bàn ghế
có thay đổi một chút...chúng tôi vẫn tìm thấy được hình bóng mình và bạn bè
ngày xưa thấp thoáng đâu đây
Rồi mai này, khi trở về nhà, một lúc nào đó chợt nhớ đến
nhau, thì hãy mở Kỷ Yếu Để Nhớ Một Thời hay cuốn DVD Chúc mừng Ngày Họp Mặt Lớp
6 khóa 11-Trường Sư Phạm Quy Nhơn (1972-1974)-Ngày 27/7/2013 hoặc vào Google
xem trang Blog Gia Đình Nhị 6 hay cuộc họp lớp và đó cũng là một trong những
niềm vui lớn nhất làm cho mình thấy gần bên bạn bè hay tâm hồn chợt nhẹ nhàng trong
những ngày xế chiều còn lại này.
Năm 2014 sắp đến, cũng là năm kỷ niệm 40 năm ngày ra trường
của khóa 11. Điều mong muốn của tất cả 10 lớp của khóa chúng tôi là sẽ trở về
bên nhau, để sống lại những giây phút ngày nào như trong đêm mãn khóa 1974 tại
công viên trường. Muốn được như vậy, tất cả khóa chúng tôi đang đồng lòng quyết
tâm theo lời thầy Hiệu Trưởng Trần Văn Mẫn dặn dò:
...Cuộc đời
là một đi tìm để được gặp, và trên hành trình tìm gặp đó, hành trang của chúng
ta phải đủ nhưng đơn giản, trút bỏ những giận ghét vẩn vơ, những bận tâm vô
ích, những so đo nặng nề để được nhẹ nhàng như cánh diều nương gió lên cao.
Sài Gòn, tháng tám,2013.
Irene.