Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

NỘI TRÚ DẤU YÊU

                                                                                                                     Duy Khoa

                                                             

     Lâu lắm rồi Nam Phương mới thấy lại khu nội trú nữ và những cây hoa sứ thân thương. Ngày đó Nam Phương ở lầu 3 phòng 315 A. . Năm nhị niên Phương có chơi thân với 2 bạn là Hà Thị Mão , Phan thị Mỹ lớp 4 k8. Hai bạn ni ở lầu 2 phía đối diện . Có chuyện chi mấy bạn ấy đứng bên đó réo Phương.
--- Nam Phương ơi đi ăn cơm , NP ơi đi giặt đồ , NP ơi đi phố ...vv và vv... Trái lại nhiều hôm Phương ở lầu 2 thì chị Ngân chung phòng 315 A lại réo inh ỏi .
--- Nam Phương ơi...... !
      Ôi Phương nhớ nội trú quá !
      Ước gì trở lại tuổi mơ
      Cùng ai đến chốn ban sơ mộng đầu
      Hoa sứ mình kết thành xâu
      Hương mùi hoa sứ đượm màu thời gian
   Năm mới 2016. Nam Phương kính chúc quí Thầy Cô , BBT , bạn đọc và các bạn đồng môn một năm nhiều an lạc .
                                         Thân ái Nam Phương ( Ảnh chị Sâm Bùi )



Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

CÒN ĐÓ NHỮNG THÂN TÌNH

                                                                                                                         Lê Thị Hoài Niệm



                             




     Người đàn bà dựng chiếc xe đạp ngay cánh cửa, đưa tay lấy cái nón lá ra khỏi đầu để lộ một mái tóc dài được kẹp lại gọn nhẹ phía sau lưng, cất tiếng cười hì hì rồi hỏi:
-Nhà ngươi có còn nhớ ta không?
Một thoáng bỡ ngỡ, nhưng tôi đã kịp thời lên tiếng hỏi:
-Phải N T Trường lớp 5 không?
-Con này giỏi, vẫn nhớ…
Không nhớ làm sao được, dù thời gian hơn 40 năm đã đi qua, mới ngày nào tôi xách va li ra khỏi cổng phi trường Qui Nhơn là hiên ngang đưa tay vẫy chiếc xe lam ngừng lại, leo vội lên làm như ta đây rành đường đi nước bước lắm lắm, mà không biết rằng mình đã đón lầm hướng xe, bác tài xế biết chuyện bèn ngừng lại, cho tôi xuống ven đường và đón dùm tôi chiếc xe khác chạy ngược vào Sư phạm, thay vì vô phố. Ngày đầu tiên đi học đã có kỷ niệm rồi.          Không hiểu tại sao hồi đó Ba má tôi lại cho tôi thượng lên máy bay từ Nha trang đi Qui Nhơn mà không cho đi xe cùng chúng bạn? dù có đứa trong bọn đã biết rõ đường đi.
Phòng nội trú số 3 của chúng tôi lúc đó chứa đến những 36 người nữ giáo sinh, đông vui không kể xiết, nhất niên và nhị niên đều ở chung với nhau, miễn là những người quen biết. Nhưng hên quá, sự “ồn ào náo nhiệt đông vui” kia đã sớm kết thúc, vì nội trú mới đã cất xong chỉ chừng một tháng sau đó, và dĩ nhiên, khóa 8 chúng tôi, là những tên học trò “Ưu tiên một”, vì đã được hân hạnh “Khánh thành” khu nội trú, nam nữ cách nhau bởi hai dãy lớp học dài và ở được những hai năm liền trong thời gian học tập với một phòng chỉ có 4 tên, có tủ riêng, giường nệm riêng và cả bàn ghế để ngồi học bài, còn có một phòng tiếp tân chung với TV, ghế ngồi sang trọng.
Hồi đó chúng tôi học lớp hai, lớp lấy Anh văn làm sinh ngữ chính, có bà cô giáo người Mỹ với sóng mũi thật cao, mà nhiều lúc Cô đã tức giận bỏ ra đứng ngoài cửa lớp không thèm dạy tiếp, vì cái đám nữ giáo sinh quỉ quái, lại làm biếng có hạng, không chịu quét gián nhện trên cửa kính dù đã phân công trực hàng ngày, để cô giáo mỗi lần đến đứng gần cửa sổ ngước mắt nhìn trời mây bên ngoài là cứ y như rằng lỗ mũi cô dính đầy mạng nhện, để lũ quỉ phá ra cười và cô thì ngơ ngơ, ngác ngác, hỏi hoài không chịu nói.

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Để gió cuốn đi…

                                                                                                              Phạm Hà Quyên


                           


      Trên xe bus…
      Cảm giác rát nhẹ trên cánh tay bởi cái móng ai đó đang cào mình. Quay trái. Một khuôn măt che khuất dưới vành mũ màu vàng cũ..Ai nhỉ?
-Đi mô đó?
Sao lai nhại giọng mình? Quen?..
Hai ba lần như thế, mình cũng bị ám ảnh bởi những thông tin như bướm trên mạng, nhưng cố gắng lịch sự:
-Square..Quên đồ, ra lấy.. Xin lỗi, bạn tháo khẩu trang cho mình biết..Khg, đành xin lỗi…vì khg biết là ai.
- Bạn khg biết mình, nhưng mình biết bạn; biết cả chị Hai.
Quay nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt người đối diện qua màu kiếng lam nhạt..Cố tìm một nét quen…Rồi, ánh mắt quen, sống mũi quen, đôi giày ba ta cũ sờn..90% là H.!
     Cũng vừa đến trạm, H xuống đây, cách ngã tư PN gần trăm mét, cách nhà H khá xa..H đứng hay gập người? Đứng…nhưng sao thế? Hai chân đánh qua lại, không trụ trên sàn xe..Mình quá bất ngờ, khựng lại vài giây, tay vịn lấy H theo quán tính. Vội vàng nhắc bác tài chờ người xuống…H khước từ mọi cánh tay dìu đỡ, tụt lần xuống lề đường, và xe vụt chạy cho kịp đèn đỏ. Dáng H run rẩy trong bước đi của nhân vật Quasimodo “Thằng gù nhà thờ Đức Bà” rất rõ qua ô cửa, khi xe bẻ góc cua vào Phan Đình Phùng về hướng Tân Định..

     Cái tật hậu đậu, hoa mắt hoa mũi thế nào mà… Mua xong hàng, sợ “chủ xe” chờ đợi, chạy vội khỏi sạp..Đã được nhắc nhở, lại ỷ y, chỉ còn cảm giác thích thú vì sắp về tới nhà, chỉ hí hửng vẫy chào cám ơn, rồi lao vào nhà mới kiểm tra..Quên ngoài sạp! Đành đón xe bus ra lấy lại thôi !
Lên xe, bồn chồn vì món hàng hơi nặng tiền. H. xuống trạm lại thảy cho mình thêm nỗi ngẩn ngơ nặng buồn ăm ắp. Như đám mây giông lầm lì, u ám đặc quánh trong đầu, mình cũng say say, ngà ngà tâm trí..Đi vô hồn vào gian hàng cũ trước đó gần một h..May, con bé cất giùm mình..Lại cười cười cám ơn vô hồn, lại cầm vô hồn, đi ra như robot. Rồi robot bị ai đó lôi đi, lên xe, tới nhà..Ơ..ơ.. ! “chủ xe” bận mua quà vặt nên mình mới may mắn quá giang lần hai nè! “Chủ xe” biết mình hậu đậu quên đồ, muốn chọc quê mình lắm; nhưng thấy mặt nặng chịch, câm câm nín nín không nói của mình nên đành quay mặt ra đường cười không thành tiếng..Chắc là đoán mình đánh rơi tiền…
     H. là bạn từ thời đệ nhất cấp (cấp hai) với mình. Mình khóa trước, H. khóa sau của ngôi trường bề thế, lẫy lừng ven biển, vùng sát chân núi ấy. Cha là giảng viên trường, tác giả của những sách về Tân Toán Học – đề tài rất mới thời ấy- Dù lập gia đình muộn, nhưng chồng cũng là giảng viên, con thông minh được tuyển thẳng vào đại học, nhà cửa cũng như bao người..Nhưng sao…Sao…Anh, chồng H. gặp mình cũng có những nỗi niềm. H. gặp mình cũng có những nỗi niềm tương tự..Nhưng cả hai đâu biết mình…run biết bao! Cứ nhè vào người nhát cáy như mình mà tâm sự…Bởi, từ lâu mình sống yên ả, thanh bình trong hạnh phúc đơn lẻ mà mình rất hài lòng, mãn nguyện. Rất đơn giản, chân quê của cách hiểu về “tri túc”. Bất cầu, bất khổ…Cứ thế mà mình lẩm nhẩm suốt hàng vạn bước chân đi, từ tuổi đôi mươi đến khi tay sờ soạng, vẫy gọi sáu tấm ván phẳng phiu, bóng láng; sẽ thế…!
Run, không nghĩa là sợ, là chạy. Mà mình chỉ run theo nhịp run của hạnh phúc ai đó đang hỏng chân neo. Đang lay chuyển, đang chao nghiêng hoặc dứt khoát, đoạn đành..Là vậy, hoặc ai đó, bạn bè, đang bị bụi thời gian vùi lấp, đánh cắp tuổi trẻ, sức sống bạn quá sớm. Bạn lý ra phải được hưởng thêm nhiều thời gian hơn bên những người thân yêu trong đời của mình chứ! Chồng nè. Vợ nè..Biết bao tháng ngày tình nghĩa kia mà!..
     Tuổi này mà vẫn còn nỗi buồn mang dáng vóc na ná cái buồn tuổi đôi mươi ! Nặng nề, dai dẳng..Cứ trì níu tâm hồn la đà xuống đầu ngọn cỏ, lướt qua hạt sương, mà ươm mầm và nuôi dưỡng sự mong manh, se lạnh; không phải là một sự khác biệt nhiêt độ vật lý của thời tiết bốn mùa. Chỉ là hạt sương đầu chóp của phận đời tham lam, muốn nhiều hơn tám, chín mươi năm có thể…Nhưng đâu thể !

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...