BBT kính mến,
Tôi tên Lê Cát Bá hiện đang ở Thành Phố Portland, Tiểu bang Oregon. Trước đây tôi đã được công tác tại địa bàn tỉnh Bình Định , Qui Nhơn và nhất là tại quận lỵ Bồng Sơn một thời gian dài. Tình cờ tôi được biết trang nhà SPQN. Tôi vào đọc và thưởng thức được nhiều bài văn, bài thơ hay quá nhất là đọc bài "Ngày tháng cũ" của Irene Tran tạo cho tôi nhiều cảm xúc và những kỷ niệm một thời sống với Bồng Sơn lại xôn xao trong lòng, nên tôi viết bài này, mạo muội gởi tới BBT để tặng các cô giáo của một thời gian khổ và cũng như một lời cảm tạ tôi gởi tới trang SPQN. Nếu có thể mong được BBT cho đăng. Trân trọng đa tạ.
Kính,
Lê cát Bá
Lê Cát Bá.
(Tặng bốn cô giáo Loan, Vân, Cảm, Ren)
Tôi đến Bồng Sơn vào mùa hè năm 72. Sau những ngày tháng thảnh thơi "ru hồn mình bồng bềnh" bên dòng sông Đà Rằng nước xanh biêng biếc. Bỏ lại núi Nhạn buồn vu vơ trơ trọi một mình giữa khoảng trời mênh mông. Bỏ lại nàng và những đêm nhâm nhi cà phê Vị Thủy nghe nhạc Trịnh nát vụn hồn mình. Bỏ lại những buổi chiều đứng ngẩn ngơ, ngắm chiều rơi êm ả trên mặt đầm Ô Loan phẳng lặng, thấp thoáng vài bóng thuyền ngư phủ xa xa...
Thật ra đây không phải lần đầu tôi tới Bồng Sơn. Đầu năm 70, tôi được đổi về Trà Quang. Ở đây gặp Lợi. Anh bạn người Huế rất dễ thương và cũng rất chịu chơi. Lợi thường rủ tôi hai đứa lái xe đi Bồng Sơn...uống cà phê...
- Trà Quang thiếu gì cà phê...Ra cà phê Lãnh được rồi, đi Bồng Sơn làm chi cho xa cha nội.
Nhưng Lợi nhất định đi Bồng Sơn để ghé cà phê "Rớt"...Cà phê Rớt nghe đâu là do ba cô nữ sinh thi rớt Tú Tài buồn tình mở quán bán chơi...Có lẽ nhờ cái mác nữ sinh và cái tên nghe có vẻ… hơi hớm trí thức nên quán rất đông khách dù mùi vị cà phê thì cũng lưng chừng...thơm ngon tùy người. Và thế là vào những lúc buồn tình tôi và Lợi hay xách xe chạy về Bồng Sơn, ngồi ngắm ba cô thi rớt cả tiếng đồng hồ. Bồng Sơn lúc đó tương đối còn yên bình và sầm uất.
Lần về lại Bồng Sơn này không êm ả như những lần trước. Chiến cuộc leo thang. Đạn bom cày xới khắp nơi. Ruộng vườn tan hoang, nhà cửa đổ nát. Đã điêu tàn lại càng thêm điêu tàn. Khuôn mặt người dân u uẩn, nỗi buồn hằn sâu trên từng khuôn mặt. Người ta có thể đọc được những dòng thơ của Quang Dũng trên từng ánh mắt:
" Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ.
Em có bao giờ lệ chứa chan..."
Chân ướt chân ráo mới tới nhận nhiệm vụ, nhìn chung quanh trống trãi chẳng có ai quen. Chỗ làm việc của chúng tôi ngay gầm cầu phía Nam, tồi tệ hơn tôi tưởng. Tôi ngán ngẩm nhìn dòng sông Lại Giang nước cạn, chảy lững lờ buồn tênh như đời tôi trôi dạt mãi từ dòng sông Đồng Nai tới tận nơi này. Vâng quê tôi cũng có một dòng sông, dòng sông rộng lớn hơn, nước sâu hơn, chảy mạnh hơn và cũng chứa chan phù sa da vàng bồi đắp đôi bờ...Tôi chợt nhớ Mẹ quá. Chắc chắn Mẹ đang lo lắng và cầu nguyện cho đứa con trai hằng đêm...
Đang thừ người ra với nỗi nhớ nhà và...nhớ Tuy Hòa, nhớ cô bé Phúc những buổi tối lang thang đi ăn mì Quảng ở quán Cầu Ông Chừ thì khoảng 12 giờ trưa, trên cao một đoàn trực thăng ầm ì từ hướng Qui Nhơn bay tới, Hai chiếc gunships gầm gừ chao lượn, lúc thấp lúc cao, soi mói từng ngõ ngách...Rồi từng chiếc slic đáp vội vàng xuống sân đáp, được một lúc những chiếc trực thăng lại ù ù cất cánh. Bụi hồng bay lên che mờ dẫy phố. Những chiếc trực thăng như những con chuồn chuồn ” Khi vui thì đậu, khi buồn bay đi “. Sau đó, tiếng súng, tiếng pháo …ì ầm vang dội lửa cháy, cát bụi tung mù mịt...
Tiếng pháo rồi cũng êm. Chiến trường ngổn ngang. Nhà cửa thêm đổ nát… lại có những người bị...chết hai lần mà có khi là ba bốn lần nơi đây.
Những tháng ngày sau đó, lê bước trên những đống gạch vụn, nhìn những vành khăn trắng mà xót xa. Ngồi lề đường ăn những dĩa bánh dây, bánh xèo, uống những ngụm cà phê pha bằng nước mắt, thấy thương Bồng Sơn quá ! Thương cho đồng bào mình chịu nhiều mất mát, tang thương. Ngậm ngùi cho đất nước mình.
Đời tôi như chiếc con thoi, rầy đây mai đó… Năm 1973, một lần nữa tôi lại về chốn cũ. Tái ngộ nơi xưa. Nơi xưa phố vẫn vắng đìu hiu. Cà phê Rớt không còn. Những tà áo dài trắng thướt tha của các nữ sinh trường Tăng Bạt Hổ cùng chiếc cặp ép hờ trên ngực cũng chỉ lờ mờ trong trí nhớ. Nhà dân ở thì đổ nát, hằn vết bom đạn, chẳng ai buồn sửa sang.
Đợt về Bồng Sơn lần này có phần bình yên hơn. Tôi ăn cơm tháng ở một quán bên kia đường đối diện chỗ tôi làm. Tôi được làm quen ba cô gái ở quán này, (khách ăn cơm tháng, ngày ba bốn cữ ghé quán mà lị)...Nữ, Nhi là con gái ông bà chủ, Sinh là cô cháu ...Ba cô, cô nào cũng xinh cũng đẹp.
"Ba cô đội gạo lên chùa.
Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư"
Ước gì tôi được làm sư nhỉ ! Ước vu vơ vậy thôi chứ làm sao mình thành sư được, nếu có thì cũng chỉ là một chú tiểu nho nhỏ đứng cạnh những đại sư phương trượng. Tôi nhủ lòng mình thôi quên đi giấc mộng ngậm ngải tìm trầm. Tôi hàng ngày lầm lũi bận bịu với công việc sáng trưa chiều tối, mặc những ngày mưa, những ngày nắng. Có một ngày đẹp trời, Ninh từ Trà Quang ra ghé thăm tôi:
- Ê ! Sao tự nhiên tốt quá vậy cha ? Ghé thăm tui ? Khó tin đó nha...
Ninh cười mủm mỉm ra vẻ bí mật rủ tôi đi thăm một người.
-Này...thăm Loan đúng không?
Tôi nghe phong phanh người yêu của Ninh dạy học đâu ở ngoài này. Ninh dẫn tôi tới một quán billard. Chơi bi da hả, tôi hỏi Ninh. Ừ...chơi bi da. Bước vào quán tôi lựa cây cơ...Một cô gái từ phòng trong bước ra chào Ninh mừng rỡ. Hai người lại bàn ngồi nói chuyện, còn tôi…bị chơi bi da một mình...Và từ đó tôi lại biết thêm được ở thị trấn nhỏ bé này vừa mới xuất hiện bốn cô giáo sắc nước hương trời, học Sư Phạm Quy Nhơn mới ra trường đổi về, tô đẹp cho thị trấn đổ nát, nhỏ xíu, vốn hiếm thấy những tà áo dài thướt tha. Ninh về lại Trà Quang gọi điện cho tôi:"Này ông bạn...bên kia đường là ánh mặt trời đó". - Bên kia đường nào cha ?" - Thì bên kia đường chỗ mày ở đó...". Tôi cười to thành tiếng...À ! Một tà áo tím đúng không? " đúng năm trên năm...".
Tà áo tím mảnh mai với đôi mắt đẹp hình như lúc nào cũng reo vui này đã có lần tôi bám theo sau.
Hai cô giáo ở trọ ngay cái quán mà tôi ăn cơm tháng, sáng sáng hai cô đi dạy thướt tha trong những tà áo dài, dáng cao gầy gầy tôi hay nhìn theo lẩm nhẩm hát ’’… Vai em gầy guộc nhỏ như cánh vạc về chốn xa xôi …“ Trưa trưa lại thấy thấp thoáng các cô về. Nói thế thì cứ nghĩ như là chúng tôi có nhiều dịp gặp nhau lắm ! Nhưng thật là hiếm hoi … vì đó là quán ăn, khách ra vào thường xuyên, mải tới 9 giờ tối mới thưa người, mà nhất là các cô giáo thì cứ giam mình trên gác hát bài ” Gác trọ về khuya cơn gió lùa… “ nên thật sự không khi nào được trò chuyện với mấy cô. Tôi cứ nghĩ và thương cho các cô giáo trẻ đi dạy ở vùng lửa đạn, vất vả trăm điều.
Quán Lưu Ý nổi tiếng ở Bồng Sơn về món ăn ngon, bây giờ lại càng nổi tiếng vì có năm cô gái đẹp ” Ngũ long công chúa “. Những đêm Bồng Sơn sâu hun hút, yên tĩnh đến lạ lùng. Không có điện đóm, ánh đèn dầu trong quán hắt chéo ra trước sân. Các cô bắc ghế ngồi xung quanh, tôi cũng ngồi góp chuyện với cô Nữ, cô Nhi thỉnh thoảng cô Sinh giọng nhè nhẹ - Chú ơi ! Chú ơi ! … ( Xin đừng gọi anh bằng chú !) Còn cô giáo Cảm với nụ cười tươi vui. cô giáo Ren đôi mắt sâu lắng …Tôi ngước nhìn lên bầu trời, muôn ngàn ngôi sao lấp lánh. Đêm đẹp và huyền diệu quá ! những giây phút ấy, tôi thấy mình hạnh phúc và con tim mình được bình yên không còn cái cảm giác cô đơn của kẻ tha phương … Đêm khuya, sương xuống, các cô lần lượt đi ngủ, quán đóng cửa. Tôi vẫn ngồi lại trước hiên nhà như canh cho từng giấc ngủ yên bình … ” Đêm nghe gió tự tình. Đêm nghe đất trở mình vì mưa … “ Rồi những đêm mưa, mưa Bồng Sơn thì dai dẳng, rả rích suốt đêm ngày. Mưa thường làm chạnh lòng kẻ xa nhà như tôi. Tôi châm điếu thuốc rồi ngân nga nửa ngâm nửa đọc:
… Ai đi qua mà chẳng từng bịn rịn
Rời đau thương nào đã mấy ai vui
Em lặng buồn nhìn với lúc chia phôi
Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ …
(nhà tôi-Yên Thao)
Ừ! Em lặng buồn nhìn …làm xôn xao lòng ai. Đã có vài lần tôi được ngồi gần cô giáo ấy và tìm thấy sự yên bình cho nỗi nhớ xa xăm trong đôi mắt cô, dù chưa một lần trò chuyện, dù chưa một lần làm quen. Có sao đâu...im lặng đâu có nghĩa là không nói.
Tháng 2/75 tôi rời xa Bồng Sơn thân yêu mà tôi cứ ngỡ như là quê hương thứ hai của mình.Rời xa con sông Lại Giang một vài lần tôi mơ mộng. Thị trấn Bồng Sơn nhỏ bé, chiến tranh và điêu tàn với những ngày nắng cháy da, với những đêm mưa dầm dề, dai dẳng. Rời xa những khuôn mặt dù chỉ là thoáng qua hay quen biết sơ giao nhưng tôi vẫn thấy như là ruột thịt.
Tôi thương Bồng Sơn, yêu tất cả những người Bồng Sơn. Yêu những con đường bụi cát, yêu những quán xá đơn sơ, yêu những ngôi nhà đổ nát, yêu những hàng dừa xơ xác …
Tôi bước lên xe, hành trang chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô. Tôi đi để lại Bồng Sơn một nửa con tim, nửa còn lại tôi mang theo về Nam. Tôi biết rằng lần ra đi này không mong có ngày trở lại. Chiến cuộc càng ngày càng khốc liệt. Biết ra sao ngày mai ? Chiếc xe từ từ lăn bánh. Tôi không dám nhìn, không dám đưa tay lên vẫy. Tôi sợ rằng tôi sẽ khóc...Chiếc xe ra tới giữa cầu tôi quay đầu lại, dòng Lại Giang và thị trấn Bồng Sơn mờ dần,mờ dần trong đôi mắt cay cay...
Portland, OR
Ngày 12/8/2011
Lê Cát Bá.
Cám ơn BBT đã cho tôI một cơ hộI để bày tỏ lòng mình vớI Bồng Sơn và các thày, cô giáo một thờI phục vụ cầm phấn vớI bao gian khổ, hiểm nguy nơI những vùng xa xôI hẻo lánh. Cám ơn.
Trả lờiXóaĐọc bài viết của Anh tôi thật sự xúc động! Anh viết bằng cả tấm lòng và cảm nhận chân thực của mình. Cám ơn Anh đã dành nhiều tình cảm về Bồng Sơn quê tôi. Có lẽ nơi ấy khó phai mờ trong trí nhớ, nơi ấy có ai trong mắt ai và cũng có thể nơi ấy níu chân ai đã qua đây dù chỉ một lần.(Xưa Đào Duy Từ cũng đã đến và ở lại đây giúp Chúa Nguyễn xứ Đàng Trong, lưu danh muôn thuở: "Ngọc Sơn chung tú Bắc. Bồng Lĩnh hiển danh Nam"). Mong đón nhận ở Anh nhiều bài viết mới.
Trả lờiXóaAnh tdluongk5 quí mến. Anh có biết rằng khi được biết anh là ngườI Bồng Sơn, tôI mừng rỡ và bồI hồI như thế nào không ? TôI rưng rưng muốn khóc như gặp được ngườI nhà của mình sau hơn 36 năm lưu lạc. Vâng 36 năm rồI tôI nhớ BS, mong gặp được ai đó ở BS lắm. Bồng Sơn đẹp lắm trong tâm tưởng tôI. Xin cám ơn Anh đã ghé đọc và chia xẻ cùng tôI...
Trả lờiXóaBài viết của anh thật nhẹ nhàng , sâu lắng với nhiều tình cảm tha thiết đối với khung cảnh , thời tiết , đất đai và con người Bồng Sơn yêu dấu một thời .Cám ơn anh thật nhiều !
Trả lờiXóaChúc anh vui khỏe , có thêm sáng tác mới .
Cô Ren ơI. Vui quá khi đọc được phản hồI của cô. Đọc bàI "ngày tháng cũ" của cô tôI mất ngủ mấy đêm...vì nỗI nhớ cồn cào nổI bão trong tôI. TôI hình dung được đó cũng là những ngày tháng cũ của tôI vớI Bồng Sơn...sau năm 75 cô và các bạn thế nào? Cầu mong mọI ngườI khoẻ mạnh, an bình. Nếu có dịp cô làm ơn nhắn lờI thăm hỏI sức khoẻ và cầu chúc may lành của tôi tớI mọI ngườI nghe. Không biết mọI ngườI có nhận ra tôI không nữa ...Rất cám ơn cô đã cho nhận xét ...Cám ơn cô.
Trả lờiXóaAnh Bá ơi !
Trả lờiXóaEm là Nữ ở quán ăn Lưu Ý Bồng Sơn đây ! Đọc bài viết của anh , em rất cảm động nhớ lại cứ tối đến anh em mình bắc ghế ngồi trước sân nhà nói chuyện , mới đó mà đã ba mươi mấy năm rồi . Em mừng khi biết tin tức về anh , em đang ở Sài Gòn , Nhi và Sinh đang ở BS . Nếu có dịp về VN ,anh ghé lại BS chơi nghe anh .
Chung ta da song o do mot thoi gian tuy ngan ngui nhung do lai la khoanh khac khong de nao quen,co phai khong anh?Tui em bon dua con gai ngay -nhung co giao tre moi ra truong-da det trong long bao uoc mo trong treo ve cuoc doi.The nhung,cuoi cung moi dua lai mot phuong...That tinh co,sau bao nhieu nam khong gap em va Ren lai biet duoc chung em dang song trong cung mot thanh pho de roi thinh thoang duoc gap nhau va cung nho ve nhung gi tuong da chim vao quen lang.That long em rat cam on anh van con nho den nhung co giao tre ngay xua va van con nho den khoang thoi gian xa mu noi do...Vay nhe,em chao anh va mong gia dinh anh luon hanh phuc.Than thuong.
Trả lờiXóaÔ!...Nữ đó sao, TrờI ơI mừng quá. Không ngờ Nữ cũng vào trang SP. Cám ơn trang SPQN, đã giúp tôI..."gặp" lạI một số bạn cũ. Sao rồI, lâu quá khg nghe tin tức gì ngoàI đó. Nữ và Gia đình khoẻ mạnh thường hả? Nhi và Sinh vẫn ở chỗ cũ khg vào SG?Ba Mẹ vẫn khoẻ? Nữ có hay điện thoạI cho Nhi, cho Sinh khg? Cho mình gởI lờI thăm, chúc sức khoẻ. À còn cô bé Ý và chú bé Út ...mình quên mất tên thế nào, gọI là bé chứ bây giờ thì ...khg dám gọI như thế nữa đâu. Mừng quá. Ước mong một ngày gần đây được về thăm BS một lần. Chắc bây giờ đổI thay nhiều lắm khg biết có nhận ra nhau khg?
Trả lờiXóaKính lờI thăm Ba Mẹ và mọI ngườI nhá Nữ.
Cám ơn Nữ, cám ơn nhiều lắm. Đã gặp được Ren, Nữ và anh tdluong2k5 mong có dịp được hàn huyên lâu hơn vì có nhiều chuyện để nóI lắm ...
Quí mến
Bá
Ô ...lạI có Cảm nữa đây rồI ...Cô giáo có nụ cườI thật tươI và có một giọng hát thật truyền cảm. Ngày hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc của tôI, tôI được gặp lạI nhũng ngườI của ngày xưa ấy ...Cám ơn cô giáo nhiều lắm. Đâu có ngờ lạI được nóI chuyện vớI nhau sau hơn 36 năm sau, thật diệu kỳ. Một lần nữa xin cám ơn trang web SPQN. Ba cô ở cùng thành phố, gần nhau, thỉnh thoảng gặp n kể chuyện ngày xưa thì vui quá ...Chúc Cảm và Gia đình mọI điều an lành nhá. Mong còn được nóI chuyện nhiều nữa .
Trả lờiXóaQuí nmến
Bán
Đọc Bồng Sơn Thương Nhớ, Lê Huy và Loan thấy thương và nhớ Thị Trấn Thời Chiến bên bờ Lại Giang này quá.
Trả lờiXóaCám ơn Lê Cát Bá, bạn tôi.
“… … …
Ninh về lại Trà Quang gọi điện cho tôi: "Này ông bạn... Bên kia đường
là ánh mặt trời đó" – “Bên kia đường nào cha?" – “Thì bên kia đường
chỗ mày ở đó...". Tôi cười to thành tiếng... “À ! Một tà áo tím đúng
không?” – “Đúng năm trên năm... ”.
LH xin phép Nhạc Sĩ Hoàng Nguyên đổi tên “dòng Hương Giang” thành “dòng Lại Giang” cho hợp tình hợp cảnh của bạn tôi thuở ấy:
Một chiều lang thang bên dòng Lại Giang
Tôi gặp một tà áo tím
Nhẹ thấp thoáng trong nắng vương
Màu áo tím ôi luyến thương
Màu áo tím ôi vấn vương
(Tà Áo Tím – Hoàng Nguyên)
… … …
Tà áo tím mảnh mai với đôi mắt đẹp hình như lúc nào cũng reo vui này
đã có lần tôi bám theo sau.
… … …
Cảm ơn tác giả đã gợi cho mình nhớ lại những ngày tháng cũ,thương lắm BS cứ ngỡ như mới vừa hôm qua. mình chợt nhớ đến một bài thơ như thế này:
Trả lờiXóaĐêm mơ tiếng sóng Lại Giang
Mơ về tiếng hát rộn ràng tuổi thơ.
Giấc tàn lòng bỗng bơ vơ
Người xưa, cảnh cũ bây giờ biết sao?
Đưa tay níu giấc chiêm bao
Rưng rưng nước mắt khóc vào thiên thu.
Cám ơn Ninh và Loan..Còn nhiều cáI phảI tính sổ vớI Ninh đấy ...Nhờ hai bạn mà tôI được biết trang SP đây.
Trả lờiXóaCám ơn Thủy Tiên. Cũng ngườI xứ Bồng đúng không? Nhũng câu thơ thật đúng vớI tâm trạng của mình ...ngườI xưa cảnh cũ biết giờ ra sao ..
Quí mến.
Chúc mừng anh Bá, anh Ninh, chị Loan, chị Cảm, chị Ren, chị Nữ,...và các bạn Bồng Sơn được hội ngộ trên sân SPQN này! Thật là ấm áp! Mình cũng thấy vui lây khi đọc bài viết này!
Trả lờiXóaCảm ơn anh Bá!
ĐO.
Bồng Sơn thân thương đã làm Giang Lam nhớ lại những năm đi dạy trong lửa đạn . GL dạy ở Quảng Ngãi , mỗi lần xe đi ngang thị trấn Bồng Sơn đúng là một nơi chịu nhiều bom đạn nhất , nhà cửa loang lỗ , đổ nát , điêu tàn ...
Trả lờiXóaCám ơn anh Lê Cát Bá với bài viết gợi nhiều cảm xúc .
Bá ơi,
Trả lờiXóa* Theo mình thì, chúng ta phải cám ơn Đông Oanh mới đúng vì nhờ Đông Oanh mà chúng ta mới có cuộc hội ngộ rất lý thú và rất vui này.
Nhớ lại cách nay chừng một tháng, qua trang web cuongde.org, Đông Oanh nhắn là trong một bài viết của Ren ở trang blog của spqn có nhắc đến tên mình… Mình bèn chạy vô đó xem sao… Mình đã mày mò tìm kiếm vài bài, cuối cùng là bài Ngày Tháng Cũ của Irene và cô giáo Ren có nhắc một chút xíu về mình… Mình vui lắm! Rồi mình lại nhắn gấp cho Bá vô trang spqn mà xem đó.
Vậy là nhiều cái email được bay vòng vòng tới tấp từ Đông Oanh, từ Ren đến Bá, đến mình… Rồi từ… từ… đến… đến… để rồi hôm nay chúng ta có được cuộc hội ngộ rất lý thú và quý báu này. Lại có thêm Lương, Cảm, Nữ, Thủy Tiên, Lam, Đông Oanh, Loan nữa. Vui kể gì!
Lần nữa, cám ơn Đông Oanh nhiều nhiều lắm lắm.
Chúc chúng mình luôn vui nhiều, thiệt nhiều!
* Còn cái chuyện Bá định… “tính sổ” mình thì trật đường rầy rồi.
Những người có duyên “ăn cơm tháng ghi sổ” như… “ai kia” thì mới được “ai đó chiếu cố… tính sổ”; chớ mình đây quanh năm suốt tháng chỉ ăn toàn cơm khô gạo sấy thịt hộp… thì làm sao được người ta “tính sổ”… Phải không!?
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaBBT kính mến,
Trả lờiXóaThật là một sự thiếu sót, vì mảI vui vớI bạn bè mà quên phéng đI chưa nóI lờI cám ơn BBT đã trình bày những hình minh hoạ thật đẹp và ý nghĩa. Thành thật xin lỗI và cám ơn BBT.
Đ O ơI cám ơn nhiều lắm đã tạo ra niềm vui này. Một bông hồng gởI tớI Đ O nè ...
Cám ơn Lam Giang đã ghé thăm và đồng cảm. Nghe đâu chị của Ren cũng k10 và dạy ngoàI đó, LG có quen biết khg?
Cám ơn LH.
Bài viết thật hay thấm đẫm tình người ở một nơi tưởng chừng chỉ có máu và nước mắt . Thế mà nơi ấy lại có những con người hiền hòa , những cô giáo bất chấp bom đạn ngày ngày dạy dỗ đàn học sinh thân yêu . Thật đáng khâm phục sự tận tâm của các cô giáo ấy ! Tôi chưa một lần đến BS nhưng qua bài viết của anh Lê Cát Bá , tôi sẽ đến sẽ chụp vài tấm hình lưu niệm về sông Lại Giang về chiếc cầu Bồng Sơn này .
Trả lờiXóaAnh Lê Huy ơi, anh Bá ơi!
Trả lờiXóaMấy anh cám ơn nhiều làm em... mắc cở quá chừng! Em phải nói lời cám ơn các anh mới đúng vì các anh đã chịu khó vào đây và làm cho sân trường SPQN của chúng em càng thêm sinh động! Bài viết của anh Bá có rất nhiều lời bàn đó nhen!
Chúc các anh vui khỏe, sáng tác thêm cho trang SPQN nghen!
Cám ơn hai anh!
ĐO.
Cám ơn Phuong Anh TN...thật vui khi được Chị ghé thăm bàI viết và càng vui hơn khi được biết chị có ý định tớI thăm BS để chụp vàI tấm hình cây cầu nốI 2 bờ Bắc Nam của con sông LạI Giang. Khi nào có hình ...xin chị vui lòng post lên đây dể tôI có dịp thấy lạI được chính mình của một thờI thương nhớ. Cám ơn Phương Anh TN cảm thông nỗI gian khổ của các thày, cô giáo thờI buổI loạn lạc vây khốn...
Trả lờiXóaĐông Oanh ời.I...Minh rất cám ơn bạn bè cũ mớI đã ghé cho những phản hồI giúp mình tự tin đI dạo trong sân trường, ngày xưa mình chỉ dám tớI cổng trường ngẩn ngơ đứng nhìn thôI ...
Ngày xưa chỉ dám mon men đến cổng trường rồi: "đứng ngẩn trông vời áo tiểu thư" thôi hả LeCatBa??? tội quá há!
Trả lờiXóaVâng tộI lắm SPQN ơI! Dạo đó cứ ước mơ "túm" được một tà áo tiểu thư...tớI cổng trường trông vờI áo tiểu thư từ K7 cho tớI K13 ...mà rồI thơ thẩn ra về tay không ...Xin hỏI SPQN như thế có tộI lắm không ...
Trả lờiXóaDạ tội lắm ! Nhưng hồi đó anh đứng trước cổng trường Sư Phạm mà đứng phía bên nào ? Nếu đứng bên trái thì sợ tụi em đi bên phải mà đứng bên phải thì tụi em lại đi bên trái cho nên không thấy nhau đó thôi !!!
Trả lờiXóa@ Lê Huy.
Trả lờiXóaXin giải thích rõ hơn về việc xóa một comment của bạn Lê Huy: một admin của chúng tôi nhận thấy có 2 nhận xét của Lehuy có nội dung trùng lặp, tương đối giống nhau... nội dung thứ 2 không chuyển tải nhiều ý như nội dung thứ nhất... do vậy admin đó đã quyết định xóa comment thứ 2, để đảm bảo thực hiện qui định của ban quản trị. Thực ra nội dung của comment thứ 2 hoàn toàn đã được thể hiện ở comment thứ nhất; do đó việc xóa comment thứ 2 hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ý tứ của người gởi nhận xét... Mong bạn đọc Lehuy thông cảm...
(Lời giản thích này sẽ áp dụng chung cho các trường hợp về sau...)
Thưa BBT và quý độc giã,
Trả lờiXóaChuyện đăng trùng lặp đó là như thế này,
Thoạt tiên, lời nhận xét của tôi vừa gởi đi thì chỉ thấy hiện lên trên trang spqn một chút rồi biến mất, tôi liền gởi lại lần nữa; cho nên mới có sự trùng lặp ngoài ý muốn như thế.
Thân chào BBT và quý độc giã.
Lê Huy
Nữ GS K11 à ơI,
Trả lờiXóaMình đứng ngay giữa cổng để mong thấy cả 2 bên, nhưng ngó qua bên tráI thì ai Kia lạI "lỉnh" qua bên phảI, ngó qua phảI thì ngườI ta lạI chuồn qua tráI...Nên không nhìn thấy nhau. Chỉ nghe được tiếng cườI khúc khích của các tiểu thư K11 bỏ lạI ở cổng trường ...
Rất cảm động khi đọc bài viết này ngắn, nhưng nó tái hiện cho tôi về những ký ức về phố thị này...tôi là người Bồng Sơn "nguyên bản". Cảm ơn các ký ức của quý đàn anh!
Trả lờiXóaBài viết thể hiện tình cảm sâu sắc: Tôi thương Bồng Sơn-Yêu tất cả những người Bồng Sơn-Yêu những con đường bụi cát-Yêu những quán sá đơn sơ-yêu những ngôi nhà đổ nát-Yêu những hàng dừa xác xơ...
Trả lờiXóaCám ơn nhiều, thật nhiều!