Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

TẾT QUÊ TÔI.

                 Irene.

         Mấy hôm nay trời Sài Gòn như chuyển tiết lập xuân. Mưa lất phất bay, thời tiết trở nên lành lạnh giống khí hậu miền Trung quê tôi vào những ngày giáp Tết.
Ở đây, bắt đầu từ Giáng Sinh là không khí Tết như đang tràn về trên những hàng cây, trên những con đường, trên khắp phố phường… và làm nao nao lòng tất cả mọi người.
         Sáng nay, tôi vừa nhận được một thùng quà ở ngoài quê gởi vào. Nhìn những món bánh, mứt, những đặc sản riêng biệt của quê mình sao tôi cảm thấy bồi hồi trong dạ. Từ lúc tôi vào miền Nam này để ở với con cái. Cứ mỗi độ xuân về, Tết đến thì bà con bên nội, bên ngoại, chị em bạn bè ngoài đó lại lần lượt gởi cho tôi những món quà quê hương đậm đà tình nghĩa…gợi lại cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm về những ngày Tết êm đềm nơi quê nhà.
         Ở quê tôi, khi mà cái giá rét của Mùa Đông vơi dần đi nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp thì dường như đâu đó Mùa Xuân đang hiện diện. Mùa xuân về trên những bãi cỏ xanh mượt, trên những mầm non lộc biếc, trên những đóa hoa mới nở và trên những khuôn mặt rạng rỡ nụ cười...
Tết đến! Rõ nét nhất là khi các chợ đã bắt đầu đông dần lên với những hàng hóa Tết tràn ngập. Từ hàng áo quần cho đến hàng tạp hóa cho đến hàng mứt bánh đến những quang gánh rau trái…rồi đến phố phường người xe rộn rịp, tấp nập.
Tôi quên sao được? Vào những năm cuối thập niên 50, lúc đó tôi còn bé lắm! Không gì vui sướng bằng những ngày Tết. Tết tôi được mặc quần áo mới. Tết sẽ được tha hồ ăn mứt bánh. Tết có tiền lì xì và Tết được đi chơi…Vì thế, tôi trông đến Tết từng ngày. Lòng tôi rộn ràng xen lẫn vui sướng từ lúc mà mẹ tôi bắt đầu may cho chúng tôi những bộ quần áo mới. Mẹ  may tay chứ hồi đó không có nhà nào có máy may. Và lại càng không đến thợ may để may như sau này. Tôi vẫn nhớ những ngày cuối đông ngoài trời rét mướt, trong gian phòng khách, tôi ngồi cạnh mẹ. Dưới ngọn đèn dầu, bên cái “tráp” bằng nhôm đựng đồ may như kim chỉ…Mẹ ngồi may áo, một tay cầm kim, một tay khẽ nâng cái áo lên, may từng mũi kim lên, xuống đều đặn, hết đoạn này đến đoạn khác. Chốc chốc mẹ tôi lại lấy cục sáp ong suốt chỉ để cho chỉ trơn không bị rối. Thỉnh thoảng bà dừng lại để xâu kim hay cắt chỉ. Các chị tôi cũng ngồi xúm xít xung quanh. Có khi, mẹ vừa may vừa kể chuyện Phạm Công Cúc Hoa. Tôi cứ ngồi xích gần, xích gần lại. Sợ nhất là khi mẹ kể đến đoạn hai chị em Nghi Xuân, Tấn Lực ra mộ và mẹ Cúc Hoa hiện về bắt chấy cho con…
Có những lúc khuya quá, tôi lại buồn ngủ và thế là tôi nằm sát vào bên chân mẹ để ngủ trong khi mẹ tôi vẫn miệt mài may áo quần…Những giây phút ấy, bây giờ nhớ lại sao nó êm đềm và ấm áp biết bao! Nó khắc sâu vào trong tâm trí tôi xâu kết thành những mảng ký ức tươi đẹp của một thời thơ ấu.
 Và rồi đến lúc ba tôi bắt đầu đem mấy cây mai ra tỉa lá là lòng tôi như rạo rực hẵn lên. Những ngày sau đó, mẹ tôi chuẩn bị làm dưa món, bánh mứt… chị em tôi lại vui như hội và tôi thấy cái Tết như đang gần kề.
Cả nhà thường ngồi bên cạnh để xem mẹ chuẩn bị làm bánh. Trước tiên là phơi bột, chị tôi hỏi:
-Mạ ơi! Sao mạ phải phơi bột vào buổi tối thế hả mạ?
-Phơi buổi tối lấy sương đêm để bột nó dịu không thì nó sẽ khô khốc không in bánh được.
Khâu phơi bột cũng rất là kỳ công. Đêm mẹ tôi không bao giờ ngủ yên giấc. Cứ chốc chốc, lại trở dậy ra xem. Có đêm sương xuống nhiều quá thì phải đậy sàng bột bằng vải thưa kẽo bột sẽ bị đẫm ướt. Có đêm bất chợt có một cơn mưa nào đó rơi xuống. Thế là phải nhanh chóng chạy ra sân đem bột vào chứ không thì bỏ luôn sàng bột…
Hết bánh in, bánh hồng đến bánh thuẩn, bánh bông lan…rồi rim mứt. Nào là mứt gừng, mứt dừa, mứt bí, mứt me, mứt chùm ruột…nhưng có lẽ thú nhất là chị em tranh nhau vét nồi. Sao mà nó ngon lạ, ngon hơn cả khi được mẹ cho mứt ăn vào những ngày Tết.
Lúc bé, tôi chưa biết gì nhiều nhưng tôi vẫn biết rằng Tết đến mẹ tôi lo toan, sắp đặt mọi việc trước sau. Rồi bỏ rất nhiều công sức ra làm bánh, làm mứt… Mẹ còn phải thức khuya dậy sớm để lo chu toàn cho ngày Tết.
Khi mẹ tôi gói bánh tét, bánh chưng là ba tôi và cả chúng tôi cùng túc trực để phụ giúp. Mẹ gói bánh rất kén chọn lá, lá chuối phải là lá chuối hột thì bánh mới xanh. Lá chuối được phân thành những loại lá đầu, lá khổ rộng thì dùng làm thân bánh, lá bên ngoài…rửa và lau lá sạch đem phơi nắng cho lá mềm. Lạt buộc phải chẻ thật mỏng, chiều dài vừa phải và phải ngâm nước một đêm cho nó mềm mại. Rồi đến khâu chọn mua nếp, mua đậu… Hình ảnh mẹ tôi ngồi nhặt từng hạt thóc, từng hạt gạo tẻ …từ trưa cho đến khi bóng mẹ mờ mờ in rõ dần trên vách trong buổi chiều tàn. 
Thường thường, mẹ tôi vừa làm vừa giải thích, như để truyền những kinh nghiệm… Năm nào cũng vậy, các chị tôi ngồi bên xem mẹ gói bánh, giúp mẹ đưa lá hoặc cột dây…Còn tôi mong sao đến khi gói gần hết nếp là tôi xin một chút nếp để gói một cái bánh nhỏ. Rồi khi bánh bỏ vào thùng để nấu, cái bánh của tôi để lên trên cùng. Trời cuối đông miền Trung rét buốt mà cả nhà ngồi quây quần bên bếp lửa hồng sao mà ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Bánh chín tôi vui mừng vì mình có cái bánh nhỏ nhưng không dám ăn chỉ cầm chơi. Cũng nhờ quanh quẩn bên mẹ mà sau này khi ba chị em chúng tôi lớn lên, người nào cũng đều biết chút ít về thêu thùa may vá và làm bánh trái …
Hai ba tháng chạp cúng đưa ông Táo về trời. Không phải như bây giờ ra tiệm mua là có sẵn hết. Mẹ cúng đưa Ông Táo bằng bông chuối và nấu nồi xôi chè. Lễ cúng ông Táo rất là trịnh trọng. Mẹ tôi áo dài chỉnh tề đứng trước bàn mâm lễ khấn vái rất thành khẩn. Không biết mẹ khấn những gì nhưng đứng lâm râm lâu lắm rồi lạy mấy lạy…
Một lần nọ, tôi hỏi:
-Mạ ơi, vì sao mình phải đưa ông Táo về trời?
-Ông Táo là người trông coi bếp núc. Ông ghi chép hết mọi việc làm tốt xấu của mọi người trong nhà năm qua báo cáo lên Ngọc Hoàng. Vì vậy, hàng năm ngày hai ba tháng chạp là ông Táo về chầu trời.
-Rồi ngày mấy ông xuống lại, hả mạ?
-Ngày ba mươi Tết. Khi mà mình cúng rước tổ tiên ông bà thì mình đón ông trở lại.
Từ khi nghe mẹ nói như thế, tôi sợ lắm không dám làm gì xấu. Nhất là không dám chạy vào bếp ăn vụng như trước nữa vì sợ ông sẽ lên tâu với Ngọc Hoàng. Rồi tôi lại nghĩ mấy ngày ông lên trời ở nhà nếu có việc gì xảy ra thì làm sao ông biết? Vì vậy chắc mọi người muốn làm gì tùy thích ông đâu có mà biết mà tâu với Trời nhỉ?
Những ngày cuối năm, ai ai cũng quét dọn nhà cửa. Ba tôi nói đây là phong tục “Tống cựu nghinh tân” nói nôm na là bỏ đi những cái cũ để đón những cái mới. Nhà cửa quét dọn sạch sẽ, bàn thờ tổ tiên trang trí đẹp đẽ, bỏ đi mọi thứ rác rưởi, sắm mới chén bát, mọi vật dụng trong nhà, cắt tóc hay làm mới đầu tóc, may sắm quần áo mới…
Tôi thích nhất là buổi chiều cuối năm. Một buổi chiều bình yên lắng đọng. Mọi người đều dừng lại mọi công việc để quay về bên mái ấm gia đình. Quây quần bên bàn thờ, đoàn tụ bên mâm cơm …Trong giờ khắc này con người như trở về lại với cội nguồn, trở về lại với chính con người thật của mình…rồi ngẫm nghĩ chuyện trong một năm qua.
Năm nào cũng thế, ba tôi luôn nhắc nhở chúng tôi là sau giao thừa thì lời ăn tiếng nói phải cẩn thận. Không gây gỗ, nhăn nhó...phải vui vẻ, niềm nở với mọi người. Ngày mồng một không được bước đến nhà ai trừ nhà của ông bà, cha mẹ hay bà con… Ngày Tết không được quét nhà vì sợ quét nhầm Thần Tài ra khỏi nhà…
Ba mẹ tôi chuẩn bị lễ cúng giao thừa rất là đầy đủ. Một mâm cúng trên bàn thờ gia tiên, một mâm cúng Thiên địa ở trước sân nhà. Mẹ tôi bày mâm ngũ quả thật đẹp. Sau này vào Nam, tôi lại thấy người Nam chưng bày mâm ngũ quả theo tiếng gọi hay gọi trại như : Mãng cầu, trái sung, quả dừa, đu đủ, trái xoài ( cầu sung dừa đủ xài )… Trong lúc ba mạ tôi kính cẩn khấn vái thì tôi lại vào bàn học lấy vở ra học bài. Cái phong tục này tôi rất thích và giữ mãi truyền lại cho các con tôi rồi học trò tôi…Bây giờ cũng thế cứ giao thừa là tôi lại ngồi vào máy vi tính gõ một vài câu mở đầu cho một truyện ngắn nào đó xem như “khai bút đầu năm”.
Giao thừa thường bắt đầu trong khoảng 11g đến 1giờ sáng. Cúng xong ba tôi thường chọn hướng xuất hành đi lễ Chùa. Nhà tôi ở hướng Bắc mà Chùa thì hướng Tây. Có năm xuất hành hướng Đông, thế là cả nhà phải đi theo hướng Đông rồi vòng lại. Có năm xuất hành hướng Nam, cả nhà phải xuất hành ngõ sau…
Hình ảnh cả gia đình tôi xuất hành đầu năm để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp. Ba mạ tôi áo dài khăn đóng đi trước, ba chị em tôi áo dài hớn hở đi sau. Trong lòng mỗi người tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Trước bàn thờ Phật hương trầm nghi ngút, trong giây phút giao thoa giữa năm cũ và năm mới, tôi thành tâm đứng khấn nguyện mọi điều tốt lành đến với mình, với người thân, với đồng bào và với đất nước Việt Nam… Ngoài sân chùa, người người đi lễ hay đến hái lộc đầu năm càng lúc càng đông hòa với tiếng pháo nổ đì đùng vang vang rộn rã.
Ngày Mồng một tôi dậy rất sớm! Xúng xính trong bộ áo quần mới, đi đôi guốc mới. Tôi thấy mình lớn hẳn vì năm mới thêm tuổi mới. Gia đình tập họp đông đủ tại phòng khách. Ba mạ tôi ngồi ở bàn khách, chúng tôi đến bên cạnh và nói lời chúc mừng năm mới. Sau đó, ba mạ tôi lì xì cho chúng tôi.

Từ lúc ba mươi rước tổ tiên ông bà về cùng ăn Tết thì trên bàn thờ lúc nào cũng nghi ngút trầm nhang. Trong mấy ngày Tết, mỗi ngày sửa soạn ba lần để cúng. Sáng cúng bánh, cúng nước, trưa cúng cơm, chiều cúng cơm. Ròng rã từ mồng một cho đến mồng bốn. Đến mồng bốn, cúng đưa ông bà về trời thì mới thôi. Cho nên ba ngày Tết chị em chúng tôi phải lo túc trực cúng kiến không đi chơi đâu được. Thấy mọi người đi chơi mà ao ước! Tôi nói nhỏ với hai chị tôi rằng sau này lớn lên, Tết đến, mỗi ngày tôi chỉ cúng một lần thôi! Các chị tôi cũng đồng ý như vậy! Mấy năm sau khi tôi lớn lên thì tôi thấy ba má tôi đơn giản dần mọi nghi lễ, cúng giỗ không còn như xưa nữa.
Sau này, khi tôi đã trở thành thiếu nữ. Cứ mỗi độ Xuân về niềm vui vẫn thế nhưng tâm hồn tôi bắt đầu biết bâng khuâng, biết xao xuyến khi gió xuân về hay khi nhìn những nụ mai trên cành vừa hé nở và thoáng rung động khi có ánh mắt ai nhìn.
Hai năm học Sư Phạm, Mỗi lần Tết đến, thấy các bạn ở nội trú náo nức thuê xe đùm túm, tay xách nách mang đi về quê ăn Tết thì những giáo sinh ngoại trú như chúng tôi lại thấy nao nao trong lòng. Thầm mong ước rằng, giá mình cũng được về quê ăn Tết như thế?
Rồi tôi trở thành cô giáo ra dạy ở một làng quê. Tết đến lòng tôi náo nức, mong ngóng từng ngày để về nhà . Tâm trạng cô giáo trẻ hớn hở lãnh tháng lương mua sắm thật nhiều quà nào là bánh tráng dừa, bánh tráng củ lang, bánh nổ, bánh hột xoài, đường, đậu, nếp… mang về biếu bố mẹ, biếu người thân trong dịp Tết. Và hân hoan vui sướng khi về nhà nhận được rất nhiều những cánh thiệp chúc Tết của bạn bè.
Ngày Tết lại càng có ý nghĩa hơn khi tôi đã có một gia đình nhỏ. Lúc này Xuân đến lòng càng nôn nao xen lẫn những lo toan. Rồi cũng theo những phong tục của ngày Tết, tôi lo cho mái ấm của mình êm ấm đầy đủ sung túc hạnh phúc.
Bây giờ thì tuổi về hưu, đã có cháu nội, cháu ngoại. Nhìn thấy cháu chắt xum xoe quần áo mới, con cái sắm sửa chuẩn bị Tết theo phong tục cổ truyền của ngày Tết…Lòng tôi cũng nao nao, dường như trong con cháu, tôi lại bắt gặp hình ảnh mình của những ngày xưa hiện về.

Ngày Tết cổ truyền của dân tộc ta có nhiều phong tục hay cần phải duy trì nhưng cũng phải biết chọn lọc những mỹ tục, tập quán tốt, loại đi những hủ tục không đáng có.
Tết Nguyên Đán ở quê tôi, để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp. Tôi vẫn mang theo cố gắng gìn giữ mãi để bây giờ truyền lại cho con cháu. Để thế hệ đi sau biết về cội nguồn, hướng về Tổ Tiên, yêu đồng bào dân tộc, tự hào với truyền thống đất nước… Làm thế nào sống tốt với mọi người, biết cách ăn ở cho có nhân, có nghĩa… thắt chặt tình cảm đối với mọi người trong gia đình tạo mối dây thân ái trong làng xóm trong cộng đồng. Nói chung là  ông cha ta mong muốn tất cả đều hướng đến chân thiện mỹ làm cho cuộc sống chúng ta mỗi ngày một tốt đẹp hơn lên.
Xuân Quý Tỵ đã gần kề, mong sao một năm mới này sẽ đem đến cho mọi người nhiều sức khỏe, ấm no, an vui và hạnh phúc như lời bài hát Câu Chuyện Đầu Năm
Mong đầu năm cuối năm gặp may, Gia đình luôn hạnh phúc sum vầy. Trên bước đường danh lợi rồng mây. Duyên vừa đẹp ý đắp xây. Ôm nàng xuân đẹp vào tay…

Không biết tôi có xưa không nhỉ? Nhưng thật sự từ đáy lòng, tôi rất thích các phong tục cổ truyền ấy và cũng rất thích nhìn thấy hình ảnh mỗi nhà đều dán câu đối đỏ trong ngày Tết:
Năm mới hạnh phúc bình an đến
Ngày xuân vinh hoa phú quý về.

Trời thêm tuổi mới, người thêm thọ
Xuân khắp mọi nơi, phúc khắp nhà.

Sài Gòn, Mùa Xuân 2013.
Irene.

23 nhận xét:

  1. Sáng mở trang SPQN sớm , đọc tết quê tôi một mạch , từng kí ức hiện về , hương tết ngập choáng lòng , nhớ quê , nhớ người thân , nhớ thời thơ ấu êm đềm ...cảm ơn R. Một bài viết mang nhiều tình cảm êm đềm cho người đọc ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao kỳ lạ nghen! Mỗi lần Tết đến mình lại cứ nhớ những cái tết lúc còn thơ ấu. Nhớ và lại buồn vì những mùa Xuân của mình sẽ rút ngắn lại.
      À, Nhóm lớp mình sẽ có một chuyến đi ĐN, mình sẽ ghé thăm gia đình Tịnh. Chờ nghe!

      Xóa
  2. Bây giờ tôi đã rời xa quê quá lâu cho nên quê hương chỉ còn lại trong ký ức là những kỷ niệm . Bài viết mang nhiều hoài niệm làm tôi nhớ đến tết lúc con nhỏ bên bố mẹ , anh chi em . không gì êm đềm bằng những cái tết thời thơ ấu . Cám ơn Iren nhiều !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em rất vui khi chị đọc và để lại những cảm nhận. Chị nói rất đúng, không gì êm đềm bằng những cái tết thời thơ ấu. Chúc chị sẽ có những ngày tết sắp đến đầm ấm bên gia đình!

      Xóa
  3. Tôi rất thích bài viết và cũng thích những câu đối . Xưa còn đi học tôi thích câu đồi :
    Thịt mở dưa hành câu đối đỏ.
    Cây niêu tràng pháo bánh chưng xanh.
    và những bài vịnh của Trần Tế Xương :
    Ai ơi đừng tưởng têt tơi nghèo
    Tiên bạc trong kho chưa lĩnh tiêu .....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. huyhoang thân mến!
      Vào thời mình ai cũng đều thích những câu đối, những bài vịnh như bạn.
      Cám ơn bạn đã đồng cảm!

      Xóa
  4. Ban lam minh nho tet que nha qua . Bao nhieu xuan roi minh khong co mat noi que nha . Buon qua . Cuoc song nhieu lo toan bon be . Bay gio toc da bac ma van chua lam duoc gi cho minh ..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không ngờ bài viết của mình đã gợi cho bạn nỗi nhớ, nỗi buồn...Irene xin lỗi!
      Chúc Quangf có nhiều niềm vui trong cuộc sống!

      Xóa
  5. Chị rất thích những kỷ niệm của em về ngày tết xưa .Chị cũng rat thich em goi mẹ bằng mạ ,nó gần gũi và yêu thương ghê hí.
    chúc em khoe để viết thật nhiều !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất vui khi chị đọc và thích những kỷ niệm ngày Tết xưa. Cám ơn chị về lời chúc. Em nghĩ rằng với tuổi của mình thì có thể chỉ viết được một thời gian ngắn nữa thôi vì "Lực bất tòng tâm". Cho nên em cố gắng nhớ và viết để các anh chị, các bạn đọc cho vui và trang mạng cũng phong phú bài vở một chút. Em chúc chị vui khỏe! Thân ái!

      Xóa
  6. Sáng chủ nhật thức dậy sớm vào trang nhà đọc Tết quê tôi thấy bồi hồi xúc động , lâu quá không ăn tết quê nhà . Ngay xưa ngày tết tôi thương dược cha mẹ mừng tuổi dược đi chơi , dược đi xem phim ở rạp Kim khánh hay đi ăn kem .. vui ơi là vui . Bây giờ con cháu mình nó không có được không khí tết như thế .
    Cám ơn bài viết gợi lại nhiều kỷ niệm !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi lần được bạn đọc bài viết và để lại lời nhận xét Irene rất vui. Cám ơn bạn thật nhiều!

      Xóa
  7. Irene ơi
    Cảm ơn nhé đã gợi cho những kỷ niệm của một thời xưa cũ . Tết quả là rất thiêng liêng với chúng ta và Irene đã đưa mọi người tìm Xuân trong những gì đầm ấm nhất .
    Chúc một mùa xuân an bình và mãi giữ lại những gì đẹp đẽ nhất

    Trả lờiXóa
  8. Mỗi lần Tết đến mình lại nhớ quay quắt những ngày Tết đầm ấm thuở nào nhưng không bao giờ tìm lại được vì cảnh đã đổi thay, người thì không còn. Có còn chăng chỉ còn trong ký ức.
    Chúc PD luôn an bình, hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng nhớ quay quắt Tết quê nhà lắm, nhớ nhất là những năm đi dạy ở vùng quê ven Qui Nhơn, Ban Giám Hiệu nhà trường tổ chức cho giáo viên bốc thăm thay phiên nhau trực trường trong những ngày Tết. Buồn ơi là buồn... !

      Xóa
  9. Kim Loan nhắc lại làm mình nhớ chuyện bốc thăm trực Tết. Sợ nhất là trực đúng vào lúc Giao Thừa hay sáng Mồng Một. Thế rồi dần dần những năm sau này không còn bốc thăm trực Tết nữa. Hiệu Trưởng, hiệu phó ...sẽ trực trong mấy ngày Tết. Giáo viên không còn cái cảnh lo sợ trực Tết nữa.

    Trả lờiXóa
  10. Ren oi Th cung ha mieng cho co thua mieng la chuoi nao de duoc goi mot cai banh nho xiu nhu
    Ren do vui ghe . Ren da dua Th va cac ban nho ve tuoi tho moi lan Tet den.

    Trả lờiXóa
  11. Th xin loi cac ban kg hieu tai sao Th ...ca lam den 3 lan ( chiu kho doc nghe co le vi ky thuat bi truc trac )

    Trả lờiXóa
  12. Cám ơn H.Thanh! Không sao đâu? nhiều khi trục trặc kỷ thuật nên những lời "còm" nó hiện lên nhiều.
    Thanh đã gọi phone cho V.Tuấn chưa? Tìm được V.Tuấn các bạn lớp mình rất vui!

    Trả lờiXóa
  13. Ren thân mến!
    Năm trước mình viết đến 2 bài về Tết, về những kỷ niệm không quên trong những giây phút giao mùa thiêng liêng trong đêm 30! Năm nay mình không thể nào viết nổi vì cứ nghĩ đến là mình lại nhớ ba mình vô cùng rồi lại thấy bùi ngùi, nên thôi, đành lỗi với các bạn vậy! Bài viết của R làm mình thấy buồn lắm, nhớ Qui Nhơn, nhớ ba, nhớ những ngày tháng cũ...Thôi, muốn rơm rớm rồi đấy!
    Chào bạn nhé! Chúc vui nhiều trong mùa xuân này!
    Thân ái!

    Trả lờiXóa
  14. Cảm ơi! Mỗi khi buồn nhớ người thân hay nhớ Qui Nhơn mình lại viết cho nó vơi đi. Biết đâu viết Cảm lại thấy xua tan nỗi buồn. Mình biết tình cảm của bạn đối với ba rất sâu nặng, chắc ở một nơi xa lắm bác cũng vui lòng.
    Chúc Cảm luôn vui và hạnh phúc trong năm mới này!
    Thân thương!

    Trả lờiXóa
  15. Qua bài viết Ren đã khái quát hết một cái tết cổ truyền VN rồi đó , đọc để mỗi người thấy một chút của mình trong đó . Cảm ơn Ren đã cho mình sống lại không khí tết ngày xưa khi cùng thức đêm làm bánh với mẹ mình

    Trả lờiXóa
  16. Đọc xong bài TẾT QUÊ TÔI mình như thấy những ngày Tết năm xưa hiện về . Ước gì cho thời gian quay trở lại Ren nhỉ !
    Dạo này mình thường vào trang sư phạm Quy Nhơn để đọc dù không học trường này . mình thấy hình như mọi người cùng sống trong cùng một giai đoạn nên có những suy nghỉ giống nhau .
    Mình và Ren cùng học ở trường Nữ nhưng không biết sao lên đến lớp 12 mình lại không cùng học chung ?
    Hôm nào về QN nhớ ghé nghen , mình vẫn ở chỗ cũ .

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...